Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Điểu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 80 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ó phải là ông đã giở trò quỷ đúng hay không!"
Khương Mật mạnh mẽ đứng phắt dậy, hai mắt nổi giận đùng đùng trừng Trần Như Phong.
Chuyện trước cùng chuyện sau bất đồng đã chọc tức bà ta không nhẹ. Hình tượng người phụ nữ cao quý, bà ta đều duy trì không nổi, tay chỉ thẳng mặt của Trần Như Phong mà mắng: "Ông như thế nào có thể không biết xấu hổ như vậy hả, tài sản gì gì đó của Khương gia là của tôi, tôi muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế, liên quan gì đến chuyện của ông? Ông chẳng nhẽ là có bệnh gì! Nếu ông dám làm hỏng chuyện tốt của tôi như vậy, ông có tin hay không, tôi sẽ làm cho ông táng gia bại sản!"
Trần Như Phong sống đến ngần này tuổi rồi, ông ta chưa từng bị người nào vô lễ như Khương Mật vậy, chỉ vào mũi ông ta mà mắng. Ông ta tức đến nỗi cả cơ thể đều run run nói: "Đồ đàn bà chanh chua! Đồ đàn bà chanh chua!"
Khương Mật đang muốn tiếp tục mắng chửi, di động của bà ta lại vang lên, Khương Mật khẳng định là do Trần Như Phong đã giở trò quỷ, bà ta cắn răng nghiến lợi nhìn ông chằm chằm: "Ông chờ đó cho tôi! Ông cho rằng ông làm hư chuyện của tôi, tôi liền không có biện pháp nào khác ư? Tôi nói cho ông biết, tôi nếu có thể đem bán nó lần đầu tiên, thì có thể lại bán nó lần thứ hai!"
Đang nói, liền thấy thư ký trước đây của Khương Lạc Sinh sắc mặt quái dị nhanh chóng đi tới, ghé vào bên tai của Trần Như Phong nhỏ giọng nói vài câu, sau đó là cầm di động trong tay mình đưa cho ông.
Trần Như Phong đang tức giận đến mức mặt mày xanh mét, thấy vậy đột nhiên chợt lóe lên tia kinh ngạc, nhanh chóng nhận lấy di động.
Thanh âm của Khương Sam lễ phép, lại truyền tới rất rõ ràng: "Chú Trần, xin lỗi đến bây giờ con mới cùng chú liên hệ..."
Đại khái là nói trong khoảng thời gian này cô vì sao không gặp liên lạc được với ông, sau đó Khương Sam nhanh chóng đi vào vấn đề chính, đem chuyện Khương Mật giả danh nghĩa của cô cùng bà nội muốn bán đi cổ phần của công ty nói ra thật đơn giản. Trần Như Phong nghe được liền sửng sốt, đích thực ông ta không nghĩ tới, Khương Mật thế nhưng lại có lá gan lớn như vậy, việc này Khương Sam thế nhưng lại không biết? Mà cô chính là người duy nhất đủ tư cách thừa kế tài sản của Khương Lạc Sinh!
Bên kia, đồng thời Khương Mật cũng nhận được điện thoại của Lý Bắc Phương, bà ta cũng đang chửi ầm lên: "Con mẹ nó, anh đang nói cái quỷ gì! Tôi là người giám hộ của Khương Sam, Khương Lạc Sinh là anh trai của tôi, cái gì mà tôi không có quyền xử trí tài sản của hắn, tôi không thể chẳng lẽ anh có thể?...Tố cáo tôi? Anh đi tố cáo đi a! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, anh là người như thế nào...Thiết, chẳng lẽ tôi lại sợ anh, lên tòa án thì lên tòa án, anh cứ việc đi khởi tố đi, tôi muốn nhìn xem ai sẽ đứng ở bên chiến thắng kia!"
Nói đến phần sau, thanh âm Khương Mật càng thêm cao giọng: "Tôi không muốn ở đây cùng anh càn quấy nói bậy, anh đưa điện thoại cho cái nha đầu Khương Sam chết tiệt kia, để tôi nói chuyên với nó!... Đừng tưởng rằng tôi không biết hiện tại nó đang giở cái quỷ quái gì, chẳng qua là nó từ đâu lôi tới một đứa dã nam nhân muốn lừa gạt tôi chứ gì, sao nó dám, đúng là cái người không biết xấu hổ... Phỉ báng? Anh cho là tôi sợ anh sao! Làm mà không dám thừa nhận đúng không, tôi biết ngay mà, Khương Sam cùng mẹ của nó giống hệt nhau, chính là có chung một cái đức hạnh lẳng lơ ong bướm, không phải là thứ tốt đẹp gì, hiện tại đã lộ ra dấu vết rồi a..."
Khương Mật đã bắt đầu nói không lựa từ, bà ta nói càng ngày càng khó nghe. Lý Bắc Phương xấu hổ nhìn nhìn Khương Sam, di động đang ở chế độ khuếch đại âm thanh, cho nên mỗi một câu mỗi một chữ trong lời nói của Khương Mật đều truyền ra rõ ràng, Khương Sam buông mi, tay cầm di động càng ngày càng để thấp xuống.
"Chú Trần." Mặt Khương Sam không chút thay đổi gằn lên từng chữ: "Con biết làm như vậy không phù hợp với tác phong làm việc của người, nhưng con vẫn muốn người kêu cảnh vệ, trực tiếp đem bà ta đá văng ra ngoài đi."
Trần Như Phong đứng ở một bên cũng bị ngôn ngữ ô uế khó nghe của Khương Mật chọc cho tức giận, ông ta thấp giọng đồng ý, trực tiếp cầm điện thoại gọi cảnh vệ lên.
Khương Mật vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ nói, nói đến mức cực kỳ thống khoái, đột nhiên giám đốc bộ phận cảnh vệ cùng với ba người cảnh vệ vọt vào trong phòng, lôi kéo Khương Mật ra bên ngoài.
"Ai ai ai, các người đây là đang làm cái gì đâu? Có biết tôi là ai hay không, các người lấy ngay móng vuốt chó của các người ra cho tôi!"
Mấy người cảnh vệ này đã sớm nhìn Khương Mật không thuận mắt, bọn họ nơi nào còn có thể nghe bà ta ở đây ầm ĩ, thấy bà ta ra sức giãy giụa không chịu đi ra ngoài, liền nhìn thoáng qua phó tổng giám đốc Trần đang đứng ở cửa để xin chỉ thị. Thấy Trần Như Phong đen mặt gật gật đầu, ba cảnh về trực tiếp xem Khương Mật như là bao tải, trực tiếp vác lên vai khiêng ra ngoài!
"A! Khốn kiếp! Thả tôi xuống dưới! Tôi muốn đem các người từ! Đều từ! Các ngươi có biết tôi là ai hay không! Đây chính là công ty của tôi, các người cũng dám đối với tôi như vậy, đều buông tay ra cho tôi..."
Mấy người cảnh vệ sức lực đều rất lớn, một đường Khương Mật khó thở hổn hển, giận dữ mắng nhiếc vẫn không lay chuyển được gì, thậm chí còn khiến cho vô số người đứng vây xem, biểu hiện của Khương Mật luôn giống như là một người phụ nữ cao quý, còn chưa hề luống cuống qua như vậy, cho nên mấy nhân viên đứng nhìn xem bà ta, ánh mắt của bọn họ đều muốn rớt ra ngoài a!
Ba người cảnh vệ trực tiếp vác Khương Mật ném ra bên ngoài, ngay trước cửa của công ty, Khương Mật bi thảm kêu "Ai u" một tiếng. Bà ta ngã đau, trước mắt đều biến thành màu đen, mất nửa ngày cũng không đứng dậy được.
(đọa đoạn này mà ta sảng khoái quá a...
Bà ta nói xong thì nhanh chóng chen vào giữa đám người đang đứng xem náo nhiệt, chui vào trong chiếc xe thể thao màu đỏ mà lúc trước Lưu Thiên Trạch đã cho bà ta.
Khương Sam!
Ánh mắt của Khương Mật tràn đầy tơ máu, bà ta có nằm mơ cũng không thể tưởng được, thế nhưng lại là Khương Sam vẫn âm thầm làm chuyện tốt! Bà ta rõ ràng đã đem cô nhốt ở trong trường học, như thế nào mà cô có thể!
Nhớ tới bữa tiệc lần trước, biểu hiện của Khương Sam rất kỳ quái, Khương Mật cẩn thận suy nghĩ một lát, nhất thời cuồng nộ trong mắt càng tăng, hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình đây là triệt để bị Khương Sam tính kế a! vì cái gì mà bà ta không có phát hiện ra sớm! Tiện nha đầu này!
Quay tay lái, khí thế Khương Mật hung hăng liền hướng tới đại T đi đến!
Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi