"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 150 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131
ận rộn vài ngày, lúa thóc đã thu hoạch xong, sau đó thì đến vườn trái cây hái hoa quả.
Tuy rằng mỗi ngày mặt hướng hoàng thổ, lưng hướng lên trời, cắt cắt cắt, bất quá chút cường độ công việc này đối với thể chất tu sĩ Kim Đan mà nói, căn bản không coi là cái gì. Chỉ là mỗi lúc kết thúc công việc thì cả người vừa bùn vừa cỏ, thật chẳng khác gì tên nông phu, không có hình tượng gì đáng nói. Tuy rằng một thuật tẩy sạch là có thể làm sạch toàn thân, nhưng Tư Lăng nghĩ tạm thời nên làm phàm nhân xen lẫn trong thôn dân, nên cũng thành thật để bùn cỏ dính vào trên người, sau đó tối về thì sai khiến đại ca nhà hắn nấu nước cho hắn tắm rửa, cảm giác kia thật sự quá sướng không nói nên lời.
Nói ra thì, trong thôn này căn bản không có chút linh lực, ở chỗ này cũng đừng mong tu luyện cái gì, không thấy được đại ca tử trạch kiêm tu luyện cuồng nhà hắn cũng không hề chết dí trong phòng, ngược lại mỗi ngày đều muốn vào núi một chuyến sao? Bất quá ra khỏi thôn thì ngược lại có thể cảm giác được linh lực di động, mà linh lực trong núi còn đặc biệt nồng đậm, mới có thể sinh ra rất nhiều yêu thú cao cấp.
Trọng Thiên sau ngày đầu tiên đi theo Tư Lăng thể nghiệm làm nông phu một lần thì liền bỏ qua hắn, đổi thành đi theo Tư Hàn vào trong núi đuổi thú rượt chim, chơi đến vui vẻ quên trời đất, trong núi có một nửa yêu thú đều dính phải độc trảo của nó, chọc một đám yêu thú oán than dậy trời.
Lại tốn hai ngày hái nửa vườn trái cây, Tư Lăng quyết đoán chuồn mất, mĩ danh là muốn cùng đại ca vào núi săn thú cho mọi người thêm chút thịt ăn. Đối với quyết định của hắn, các thôn dân rất lo lắng, chỉ lo gương mặt xinh đẹp này bị yêu thú cào rách thì biết làm sao. Tư Lăng gần như sụp đổ. Bộ dạng quá tốt cũng là cái sai, mỗi người đều coi hắn như búp bê thuỷ tinh, luôn sợ gương mặt này bị phá hỏng -- kỳ thật dù cho bị cào nát cũng không sao cả, linh lực có thể chữa trị mà, thật sự không cần quá lo lắng.
Tư Lăng đơ mặt ở dưới sự lo lắng của các thôn dân, vừa sáng sớm đã theo sát đại ca nhà hắn ra khỏi thôn. Mà đại ca băng sơn Tuyết Liên, băng thanh ngọc khiết kia lại mang một bộ dáng ca ca trân trọng đệ đệ, cam đoan với các thôn dân liên tiếp dặn dò hắn phải chiếu cố đệ đệ, nhất định sẽ bảo hộ đệ đệ thật tốt, sẽ không để yêu thú hung tàn cào nát mặt đệ đệ!!
= 口 = rõ ràng hắn cũng rất lợi hại nha, một tay có thể khiêng nổi cày thú, vì quái gì các thôn dân chỉ dặn dò đại ca bảo hộ hắn mà không phải là hắn bảo hộ đại ca chứ? Đây là vì sao chứ?
"Đương nhiên là bởi vì bộ dạng Tư công tử quá chiều chuộng, nhìn trông yếu đuối muốn chết, làm cho các thôn dân nhiệt tình thiện lương không yên lòng." Tiểu Yêu Liên miệng thúi đáp lời. Ra khỏi thôn, không có người ngoài, Tiểu Yêu Liên loi nhoi leo lên trước ngực Tư Lăng, không chút khách khí mà chế giễu nghi vấn của Tư Lăng.
Đối với Tiểu Yêu Liên thành thực này, Tư Lăng cũng đồng dạng không khách khí chút nào mà dùng nhất chỉ đạn công bắn bay nó.
Đến trong núi, nghênh đón luồng linh khí nồng nặc làm Tư Lăng cảm giác từng lỗ chân lông trên người đều nở ra, đắm chìm trong sự tẩy rửa của linh khí, thân thể được tinh lọc, cảm giác lâu ngày không gặp này làm cho toàn thân hắn lâng lâng. Quả nhiên, vốn đã quen với không khí chứa đầy linh lực, giờ lại phải ở tại một nơi hoàn toàn không có linh lực, thật sự là làm cho người ta không quen.
"Đại ca, chúng ta đi đâu thế?" Tư Lăng tinh thần phấn chấn hỏi, xoa tay, một bộ chuẩn bị làm một cuộc lớn.
Tư Hàn nhìn hắn một cái, trong lòng biết hắn đã kiềm nén đến khó chịu, cũng không ngăn cản hắn, chỉ nói: "Đừng đến chỗ sâu trong núi là được."
Tư Lăng tinh tế cảm thụ một phen, đột nhiên lỗ chân lông dựng lên, một loại uy áp cường đại như có như không phát ra từ chỗ sâu trong kia, tuy rằng không phải đặc biệt nhắm vào mình, nhưng loại uy áp kia vẫn là làm cho người ta tim đập thình thịch, không dám sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào. Xem ra Tư Hàn vài ngày nay đã tìm hiểu được kha khá đối với hoàn cảnh nơi này, biết chỗ sâu trong núi có một cái nguy hiểm tồn tại. Với thực lực bọn họ bây giờ, đích thực khó có thể đối kháng, vậy không bằng tránh đi.
Không chỉ Tư Hàn kiêng dè, đến cả con yêu thú 'lão tử đệ nhị thiên hạ' như Trọng Thiên mà cũng hết sức kiêng kỵ, đàng hoàng đi theo bọn họ, không sinh ra ý niệm đi trêu chọc. Điều này làm cho Tư Lăng hiếm thấy vui mừng một phen.
Đang lúc Tư Lăng suy nghĩ thứ nguy hiểm trong núi sâu là thứ gì thì thanh âm vui sướng của Tiểu Yêu Liên vang lên: "Tư công tử, nhanh lên, nơi đó có rất nhiều thứ tốt ~~ "
Ngột ngạt vài ngày làm Tiểu Yêu Liên cũng xoa tay, chuẩn bị làm một trận lớn. Thứ có thể để nó xưng là thứ tốt, tất nhiên thật sự là thứ tốt. Tiểu Yêu Liên thu được linh quả tốt, hắn cũng có thể được hưởng ké, cho nên Tư Lăng rất hào phóng thỏa mãn nó, mang nó đi hái linh quả. Thông Thiên tháp là thần khí Thượng Cổ, bên trong có rất nhiều linh quả linh thảo khó gặp bên ngoài, chỉ cần gặp được, vậy đều không khách khí hái xuống một ít thu vào không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên để gieo trồng. Để báo đáp lại, Tiểu Yêu Liên rất hào phóng cho những cây linh quả cùng linh thảo kia một ít Mộc Linh khí, làm chúng nó sinh trưởng càng nhanh một ít.
Quả nhiên, có lấy có trả, không làm tổn hại đến thiên hòa, cái cử chỉ vô tâm thế này nhưng đã chiếm được sự chấp nhận của vạn vật có linh khí trong núi, làm cho một đường bọn họ đi tới được tường an vô sự.
Đánh yêu thú cả một ngày, phát tiết một trận, Tư Lăng cảm giác tốt hơn nhiều. Đến khi chạng vạng, chiều tà nhiễm đỏ khắp núi đồi thì Tư Lăng đánh một con nhũ sơn trư (heo sửa núi) chất thịt tương đối non mềm, hai huynh đệ tiện tay khiêng xuống núi.
Nhũ sơn trư là một loại yêu thú có hình dáng tương tự con heo ở Thế tục giới. Chỉ là một loài heo thôi, tự nhiên sức công kích tương đối nhỏ, bất quá nó có thể phát ra một loại hương vị mê hoặc địch nhân, làm cho người ta không cẩn thận liền trúng chiêu. Nếu mà lấy chất thịt để nói, trong thịt chúng nó ngậm một mùi hương sữa tươi, ăn vừa mềm vừa thơm, mùi vị cực tốt, là thứ được các thôn dân cùng Trọng Thiên yêu thích nhất. Đáng tiếc chính là Nhũ Hương Trư rất hiếm gặp, hôm nay Trọng Thiên không biết tìm được ở đâu, dẫn chúng nó chạy tới để Tư Lăng một kiếm kết liễu, sau đó dùng đôi mắt to khả ái nhìn Tư Lăng, tỏ vẻ đêm nay muốn ăn nướng thịt.
Trọng Thiên đại gia tỏ vẻ: đêm nay có thịt thơm thơm để ăn, a a
~(≧▽≦)/
~Lúc bọn hắn sắp về tới thôn thì các thôn dân cũng đã kết thúc công việc, thôn dân đi ngang qua nhao nhao đi tới chào hỏi. Nhìn thấy huynh đệ Tư gia trên tay mỗi người khiêng một con yêu thú, đều nhộn nhịp tới chúc mừng. Người nơi này rất quý trọng lương thực, bất kể đó là lương thực gì đều biểu hiện ra một bộ dáng cảm tạ. Vì thế đối với huynh đệ Tư gia có năng lực vào núi săn thú, cũng vô cùng có cảm tình.
Có thể nói, mấy ngày qua Tư Lăng đi giúp thôn dân làm việc và Tư Hàn mỗi ngày khiêng một yêu thú trở về cho mọi người thêm cơm, độ hảo cảm ở trong lòng thôn dân đã tăng tăng tăng rất cao, đã coi bọn họ thành người mình.
Hai huynh đệ đang chuẩn bị khiêng Nhũ Sơn Trư đến giữa sân rộng của thôn để thôn trưởng phân chia thì đột nhiên phát hiện trong không khí có chút dị thường. Hai người đồng thời nhìn về phía đồi núi ngoài thôn, chỗ đó xuất hiện mấy bóng người.
"Thôn trưởng, hình như lại có người lạc đường đến thôn chúng ta." Thường Sơn lớn giọng kêu.
Tư Lăng: = 口 = thì ra ở trong mắt bọn họ, tất cả những người tới chỗ này đều là lạc đường sao?
Thôn trưởng lớn tuổi tuy rằng bối có chút đẩy đà, nhưng thân mình xương cốt vẫn rất tốt, ánh mắt có thần, trên tay chống Long đầu trượng chế từ gỗ Đàn mộc, đi đường chậm rì rì, nói chuyện cũng chậm rì rì, phản ứng càng chậm rì rì, chậm đến mức khiến người ta phát điên.
Nhìn thấy những người trên đồi núi bay vút về hướng thôn làng, không một chút che dấu, khiến cho những thôn dân chất phác vừa nhìn liền biết bọn họ không cùng loại với mình.
Tư gia huynh đệ liếc nhau, cũng thản nhiên đi theo.
Từ lúc bọn họ xuất hiện thì Tư Lăng đã thấy rõ ràng bốn nam ba nữ kia, Nguyệt Thiên Dạ, Kỷ Trường Ca, Thu Mộ Quy, Kỳ Trầm Mi, Hoắc Noãn Ngọc, Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi, trong lòng không khỏi có phần ngạc nhiên. Xem ra những người này đều vận khí không tệ, mới có thể nhanh như vậy mà xông tới tầng thứ bảy. Bất quá, đối với Nguyệt Thiên Dạ xuất hiện cùng Thu Mộ Quy, Tư Lăng trong lòng đề phòng.
Nhóm người kia cũng thấy được bọn Tư Lăng, ánh mắt hơi kinh ngạc, sau đó suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, rồi rất nhanh liền có thay đổi.
Nguyệt Thiên Dạ lúc đầu nhìn thấy Tư Lăng thì ánh mắt sáng ngời, đợi khi nhớ tới thù địch lúc trước thì lập tức thu lại biểu cảm, bày ra một bộ dáng lạnh lùng, cuồng ngạo, cao quý.
Còn chưa đánh nhau, nhưng trong không khí đã tràn ngập một loại sát ý hết sức căng thẳng.
Mà nơi sát ý phát ra... Tư Lăng răng rắc răng rắc quay đầu, nhìn đại ca nhà mình áo trắng như tuyết, lại nhìn Nguyệt Thiên Dạ hồng y như lửa, hai người trầm mặc đối mắt nhìn nhau, nhìn trông vừa như thâm tình, lại như sát phạt quyết đoán, tất cả mọi người bên cạnh đều làm nền cho hai người.
Không biết vì sao, Tư Lăng đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ cẩu huyết là Nguyệt Thiên Dạ yêu đại ca nhà hắn, yêu đến thâm trầm sâu sắc.
Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Vụ Thỉ Dực