Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 87
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 355 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:24:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 2
rùng sinh Meo Meo Meo
Phiên ngoại: A Cửu
Kỳ gia ở Định Châu là gia tộc buôn bán lớn, lập nghiệp từ lá trà, về sau làm ăn càng ngày càng phát đạt nên chuyển sang kinh doanh tửu lâu.
Bây giờ, Kỳ gia đã trở nên cực kỳ giàu có, mặc dù là thương nhân nhưng cũng có quan hệ vô cùng tốt với người trong quan trường. Dưới gối của Kỳ lão chỉ có một đứa cháu trai, vì là cháu trai duy nhất trong dòng tộc nên càng được cưng chiều, ông lão lại có ý định cho cháu mình tiến vào con đường làm quan, luôn luôn mong mỏi Kỳ gia có một trạng nguyên.
Đứa cháu này của Kỳ gia là Kỳ Hành, từ nhỏ miệng đã ngậm thìa vàng, tướng mạo thì cực kỳ tuấn tú, mày ắt sáng. Kỳ lão gia lại có mối quan hệ rất tốt với quốc sư tiền nhiệm, vì thế biết được năm tuổi của Kỳ Hành có số mạng: Tư chất thông minh, trạng nguyên tài ba.
Kỳ lão gia nghe xong thì vui mừng vô hạn, nổi cơn lên càng đốc thúc việc học hành của Tôn nhi.
Khi Kỳ Hành mười bảy tuổi thì đã đầy một bụng kinh luân.
Ai ngờ ngay lúc kỳ thi mùa xuân sắp bắt đầu, Kỳ Hành lại mắc một căn bệnh quái lạ, từ đó về sau nằm suốt trên giường không dậy nổi.
Nếu lần này bỏ qua thì phải đợi thêm ba năm nữa, Kỳ lão gia tuy trong lòng cảm thấy đầy mất mát nhưng vẫn quan tâm nhất là thân thể của Tôn nhi. Cơ thể Kỳ Hành từ nhỏ đã khỏe mạnh, ít khi sinh bệnh, bây giờ lại bị bệnh nặng thế này khiến ọi người trong Kỳ gia rối loạn hết cả lên.
Loại bệnh này rất kỳ lạ, Kỳ lão gia đã mời đại phu tốt nhất Định Châu đến, nhưng cũng không có cách nào chữa trị.
Kỳ lão gia hết cách chữa trị, nhưng lại không thể ngồi không nhìn đứa cháu của mình ngày càng gầy gò, nghĩ mãi nghĩ mãi thì chỉ nghĩ ra một cách duy nhất là hỉ sự.
Chính là hỉ sự.
Nam tử nhà bình thường, mười bốn mười lăm tuổi đã có thể nếm trải mùi vị tình ái. Năm nay, Kỳ Hành mười bảy nhưng lại cự tuyệt chạm vào nữ sắc, chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, đó là do Kỳ lão gia luôn lo sợ cháu mình sẽ trầm mê trong nữ sắc mà bỏ bê việc học hành, nên đã cố hết sức cách ly Kỳ Hành với nha hoàn trong nhà, càng không bàn đến việc thay Kỳ Hành an bài hôn sự. Lý do thứ hai là tính tình của Kỳ Hành, từ nhỏ vốn đã lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người ngoài, mặc dù lớn lên khôi ngô tuấn tú, nhưng mặt luôn lạnh lùng thì ai cũng không dám tới gần ba thước.
Chính vì hai điểm trên nên mới có một Kỳ Hành mười bảy tuổi mà chưa bao giờ chạm qua ngón tay của một cô nương nào như trên.
Kỳ lão gia tất nhiên không muốn hôn sự của Tôn nhi cứ như vậy mà gấp gáp, vị hôn thê được chọn tất nhiên phải là một người hiền khuê thục nữ nhất Định Châu, nếu như là có hỉ sự… Ông lão suy tính trong lòng hồi lâu, cuối cùng thay Tôn nhi chọn ra hai người khéo léo, hiểu chuyện cho làm nha hoàn thông phòng.
Hai nha hoàn được tuyển, người thứ nhất tên là Tố Chỉ, người thứ hai tên là A Cửu, đều là những cô nương xinh đẹp động lòng người, thanh xuân phơi phới.
Trầm Vân Hiên.
Kỳ Hành vừa nghe thấy tổ phụ đã chọn ình hai nha hoàn thông phòng thì không khỏi nhíu mày. Xưa nay, y không thích gần nữ sắc, cũng may, tổ phụ không nóng ruột với chuyện chung thân của y mà thay vào đó là lấy công danh làm trọng. Vậy mà bây giờ, lấy lý do y bệnh để khiến y làm chuyện hoan ái với nữ nhân, thật là hoang đường.
Kỳ Hành nhìn hai nha hoàn xinh đẹp đứng bên cạnh giường, nén giận, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Dù y có bệnh chết cũng không đi làm cái loại chuyện hoang đường này.
Giọng điệu cay nghiệt như vậy khiến cho hai tiểu nha hoàn sợ khiếp. Hai người tuổi có hơi lớn một chút, một người thì vừa tròn mười sáu, một người thì nhỏ hơn, mười lăm. khi nhìn thấy đại thiếu gia tức giận như vậy, mặt mũi ai cũng trắng bệch, không biết nên làm thế nào cho phải.
Các nàng là do lão gia tuyển riêng ra làm nha hoàn thông phòng của đại thiếu gia, sau này sẽ là người của Trầm Vân Hiên.
Nha hoàn lớn tuổi hơn một chút tên là Tố Chỉ, gương mặt tròn dài xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đáng yêu, tuy không trang điểm gì nhiều, chỉ mặc một bộ trang phục nha hoàn màu hồng nhạt, nhưng nhìn qua rất có khí chất của cô nương Định Châu. Nàng thấy Kỳ Hành tức giận như vậy liền cố lấy lại bình tĩnh, mỉm cười trấn an nói: “Đại thiếu gia, lão gia đã sắp xếp để cho nô tỳ hầu hạ thiếu gia cho đến khi người khỏe hẳn, vì thế…”
Tất nhiên là các nàng không thể rời khỏi Trầm Vân Hiên rồi.
Mặc dù Tố Chỉ bị bán vào Kỳ phủ làm nha hoàn từ nhỏ nhưng lại không cam lòng để mình chịu thiệt như vậy, bây giờ là cơ hội trời cho rất tốt, nàng không thể nào bỏ qua nó được.
Tố Chỉ thấy căn phòng rơi vào tĩnh lặng thì liếc mắt nhìn qua tiểu nha hoàn bên cạnh nàng. Tuy dung mạo đó cũng thanh lệ động lòng người nhưng so với nàng lại kém xa, hơn nữa, thiếu gia vứa quát lên thì đã run bắn hết cả, vừa nhìn là biết ngay người luôn sợ chủ.
Hừm, với điệu bộ này mà cũng dám cùng nàng đi tranh thủ tình cảm sao?
Kỳ Hành nhếch môi, tay che miệng ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng cười: “Vậy theo cô nói thì phải hầu hạ thế nào?”
Kỳ Hành vốn đã rạng rỡ, mắt đen như mực đầy cuốn hút, bây giờ y bệnh đã lâu, hai con ngươi nhạt màu đi lại càng tăng thêm vài phần phong lưu.
Tố Chỉ là một tiểu cô nương đang độ xuân xanh, hôm nay thấy y thẳng thừng hỏi như vậy, sắc mặt không khỏi ngượng ngùng, đỏ ửng lên, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, giọng nói thẹn thùng: “Đại thiếu gia, nô tỳ… Nô tỳ…”
Làm sao hầu hạ y, những lời này tất nhiên là nàng không thể nói nên lời, huống hồ, bên cạnh còn có một nha hoàn cùng đi với nàng.
Nếu bên cạnh không có ai, nàng còn có thể cố gắng. Chỉ nghĩ thế thôi mà tim đã đập thịch thịch, có nam nhân nào lại không thích một cô nương xinh đẹp, còn nàng thì rất tự hào về khuôn mặt của mình. Đại thiếu gia là lần đầu tiên, cho nên một khi có thể là người đầu tiên của y, dù sau này có nhiều người khác xinh đẹp hơn thì địa vị của nàng trong lòng y nhất định không giống với người ta.
Nếu được như vậy…
Nàng lại nhìn qua nha hoàn bên cạnh đang cúi đầu, trong lòng âm thầm cân nhắc một lúc rồi quyết định hít sâu một hơi tiến lên, đôi tay muốn chạm vào áo bào của người nằm trên giường.
Đúng là không biết xấu hổ!
Kỳ Hành định dùng lời nói để chặt đứt phần tâm tư này của các nàng, nhưng không ngờ đến nha hoàn này lại lớn gan như vậy, dám đưa tay chạm vào y. Nếu là lúc trước, y nhất định sẽ đuổi các nàng đi, nhưng bây y bệnh nặng đã lâu, thân thể không còn như lúc trước, không còn bao nhiêu khí lực nữa.
“Cút!” Dù có thái độ đúng mực đến đâu, gặp tình huống này cũng không chịu được.
Tố Chỉ run lên, tay chưa kịp chạm vào ống tay áo đã bị tiếng quát làm cho hoảng sợ, lui lại mấy bước. Không biết phía sau đụng phải cái gì, nghe loảng xoảng một tiếng, nàng ngã nhào về phía sau, trong lúc cấp bách theo bản năng túm lấy quần áo người bên cạnh, kéo theo ngã cùng.
Tố Chỉ nhẹ xoa người từ từ đứng lên, không có trở ngại gì, nhưng… nàng quay sang bên cạnh, chỉ thấy nha hoàn kia hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
Không phải là…
“Đại thiếu gia, nàng ấy, hình như…”
Kỳ Hành vốn bực mình, vừa nghe tiếng nói hoảng loạn của nàng liền nhìn xuống đất ———-
Lúc nãy nha hoàn áo xanh cứ mãi cúi đầu, y vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bây giờ té trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn lộ ra, nhìn có vẻ ít tuổi hơn, cằm còn ngấn thịt như trẻ con, dáng dấp nhìn rất thanh tú, đáng yêu.
Chẳng qua là té một cái thôi, sao không nói gì chứ?
Tố Chỉ lo lắng, lấy tay dò xét hơi thở của tiểu nha hoàn nằm trên mặt đất.
Không có hơi thở.
Mặt mũi Tố Chỉ đã trắng bệch, cảm thấy rất sợ hãi, rồi lại nghĩ, vừa rồi là do tình thế cấp bách nên mới kéo nàng ta xuống…Nếu bây giờ, nàng ấy chết rồi, mọi tội lỗi sẽ tính lên đầu của nàng mất.
Là mạng người, tất nhiên không phải chuyện nhỏ, Kỳ Hành tựa mình vào giường rồi đứng lên, đi đến chỗ tiểu nha hoàn đang ngất xỉu. Đến gần một chút, y cúi xuống kiểm tra hơi thở của nàng.
Từ nhỏ y đã sống sung sướng, đôi bàn tay dĩ nhiên là sẽ trắng nõn, ấm áp, không nhiễm một hạt bụi nào. Ngón tay đặt ở dưới mũi tiêu nha hoàn kiểm tra, đột hiên cảm thấy có một làn hơi ấm.
Bàn tay nối liền với trái tim, cảm giác ấm áp từ từ lan tỏa ra khắp người, khiến y cảm thấy một sự rung đông nào đó không rõ ràng.
Kỳ Hành ngẩn người, nhìn nha hoàn đang nằm dưới đất, tuy mắt vẫn nhắm, nhưng hàng mi dài hơi rung lên nhè nhẹ, thậm chí… còn vươn cái lưỡi ra nhẹ liếm ngón tay của y.
Chưa chết!
Kỳ Hành thở nhẹ một hơi, nhưng mà…
Tại sao lại đi liếm y? Kỳ Hành khôi phục thần sắc, con ngươi trầm xuống, trông khá đáng sợ.
Không chết là không có chuyện gì nữa, Kỳ Hành cho rằng tiểu nha hoàn cố ý thu hút sự chú ý của mình nên mới dùng biện pháp này, trong lòng rất giận dữ, giọng nói lạnh lẽo, sắc bén: “Còn muốn nằm đến khi nào?”
Nghe thấy có tiếng nói, tiểu nha hoàn nằm trên đất chậm rãi mở mắt, dung mạo nàng tuy không bằng người ta nhưng lại có một đôi mắt vô cùng sáng rõ, đuôi mắt hơi cong nhẹ, lòng đen và lòng trắng phân định rất rõ ràng. Đôi mắt trong veo như khe nước suối, sạch sẽ, trong sáng.
Nàng chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn Kỳ Hành, lại thấy ngón tay của y đặt ở trước mặt nàng, liền tủm tỉm cười, nhìn lại y vui sướng kêu: “Meo meo.”
Đẹp trai quá đi!
Kỳ Hành đang giận sẵn trong lòng, nhưng vừa nghe tiếng mèo kêu, cả người nhất thời run lên, lát sau mới lấy lại tinh thần, nhớ tới nàng vừa mới liếm ngón tay của y, mặt càng trầm xuống, ho một trần mãnh liệt rồi phất tay áo lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài hết cho ta!”
Cả hai người đều không ra cái dạng gì, toàn làm chuyện xấu hổ!
Cho dù y có chết cũng không muốn đụng một ngón tay vào hai nha hoàn này.
Bên hồ sen, hoa sen nở khắp nơi.
Trên mặt hồ xanh ngắt thấp thoáng bóng cành liễu rủ, một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
A Cửu nhìn hình ảnh của mình trong gương, chạm vào mặt mình một cách lạ lẫm.
Nàng lấy tay nhéo nhéo mặt mình, thiếu nữ trong hồ cũng dùng tay nhéo lên mặt; nàng nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng ngay ngắn, thiếu nữ trong hồ cũng toét miệng cười khúc khích… Rất vui vẻ.
Thế nhưng ———
“Meo meo…” A Cửu thở dài một tiếng, nhíu mày rồi cúi đầu nhìn bàn tay của mình, trắng trắng, mềm mềm, không còn bộ lông mềm mượt và những cái móng sắc nhọn lợi hại… Thật sự rất không quen.
Vì sao lại tới đây, biến thành một nha hoàn thế này?
Cũng không biết chủ nhân của người này thế nào…
Rõ ràng là đang nằm ngủ trong lòng chủ nhân, về sau lại… A Cửu gãi đầu, sao lại thành như vầy?
Tố Chỉ đang muốn tới Trầm Vân Hiên, đi ngang qua hồ sen, tình cờ bắt gặp một cái bóng màu xanh lục, nàng dừng chân, cong môi đi tới.
A Cửu thấy Tố Chỉ cũng nhoẻn miệng cười, không quen lắm với việc mở miệng ra nói chuyện: “Tố, Tố Chỉ tỷ tỷ.” Giọng nói của nàng mềm mại, nghe rất dễ chịu.
Đây là giọng nói của nàng đúng không?
A Cửu vui vẻ, bây giờ nàng có thể cùng nói chuyện với bọn họ, còn có thể bước đi bằng hai chân, giống như bọn họ.
Tố Chỉ nhìn nha đầu ngu ngốc trước mắt thì nghĩ thầm: Chắc không phải là do té lộn nhào nên bị choáng chứ? Lại còn cái dáng vẻ ngơ ngơ, ngác ngác…
Nhớ lại huyện buổi trưa nàng vẫn còn hoảng sợ, không ngờ khi thiếu gia đi tới thì nàng ta lại bật dậy, còn tỏ ra vui mừng, bởi vậy mới chọc đại thiếu gia giận dỗi, đuổi hết các nàng ra ngoài. Nếu không phải vì nàng ta, nói không chừng chuyện kia đã sớm thành…. Nghĩ tới đây, Tố Chỉ cau mày lại. trong lòng oán giận.
“Lão gia để chúng ta cùng nhau hầu hạ đại thiếu gia, bây giờ ta đang muốn đi qua đó, có muốn đi cùng không?” Tuy Không thích A Cửu, nhưng để có thể hầu hạ được đại thiếu gia, nàng hy vọng nàng ta đi cùng với mình, tiện thể làm nổi bật nhan sắc kiều diễm như hoa, dịu dàng động lòng người của mình luôn.
Hầu hạ? Đại thiếu gia?
A Cửu sửng sốt, nhớ lại khi nàng mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là người nam kia, rất đẹp. A… đương nhên là không đẹp bằng chủ nhân… lại còn rất hung dữ.
Dữ tợn như thế thì thật giống con chó mực lớn bắt nạt nàng, khiến cho nàng rất sợ hãi.
A Cửu rụt đầu lại, lắc đầu nhỏ giọng: “Không, không đi!”
Cái “Đại thiếu gia ” kia dữ tợn như vậy, nàng không muốn qua đó.
Tố Chỉ sửng sốt, không ngờ nàng sẽ nói như thế nên bật cười, xem ra đầu óc đúng là không hiểu chuyện, không biết phân biệt lớn nhỏ. Người này không có năng lực trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng.
“Hai chúng ta là do Lão gia tuyển riêng ra để làm nha hoàn thông phòng cho thiếu gia, nếu cô không làm, thì ăn nói thế nào với lão gia?”
“Thông phòng?” A Cửu chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Cái gì gọi là thông phòng?”
Thấy nàng ta ngu ngơ, khờ khạo, Tố Chỉ chẳng thèm xấu hổ nữa, mở miệng giải thích: “Thông phòng là làm nữ nhân của đại thiếu gia, giúp đại thiếu gia ngủ, hiểu không?”
Nữ nhân? Ngủ?
A Cửu đột nhiên thông suốt, tuy nàng là một con mèo, nhưng việc này nàng có hiểu biết một chút.
Nàng vừa định nói mình không muốn giúp đại thiếu gia kia ngủ thì nhìn thấy xa xa, phía đầu hành lang là một nam tử cao gầy, đang đưa mắt nhìn về phía này. Nàng chăm chú nhìn kỹ, liền cảm thấy sợ, trốn sau người của Tố Chỉ.
Tố Chỉ không thích A Cửu đụng vào mình, lấy tay đẩy ra, nhưng nhìn theo phía A Cửu thì bỗng trở nên vui mừng —— là đại thiếu gia.
Mấy ngày nay, thiếu gia nằm trên giường bệnh triền miên, hôm nay lại có thể bước chân xuống giường. Tố Chỉ có phần kinh ngạc, tuy tính tình của đại thiếu gia này không tốt, suy nghĩ một hồi nhưng vẫn quyết định đi qua.
Chỉ cần nàng không vội, cứ từ từ theo kế hoạch, nhất định có thể chiếm được sự ưu ái của đại thiếu gia.
Có lẽ là thích đại thiếu gia sao, dù gì người này lớn lên rất đẹp mắt. A Cửu suy nghĩ một chút rồi mới ngẩng đầu lên, trùng hợp thấy Kỳ Hành cũng đang nhìn về phía nàng, trong lòng run lên, lập tức lùi lại ba bước.
Nhìn cái gì vậy!?
Thông phòng? Hừm —- Muốn sao?
——–Nàng mới là không cần, ai thèm đi giao phối với loại giống đực hung dữ như vậy!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn nhớ cảnh Oản Oản và Bùi Bùi diễn 《 Cậu ấm bá đạo và tiểu nha hoàn 》 không?
Không sai, lần này A Cửu diễn chính là kịch này ╮(╯▽╰)╭
Có điều, thiếu gia bá đạo hung dữ như vậy coi chừng hù dọa tiểu nha hoàn nhé, nên học tập Bùi Bùi kìa.
A Cửu: Meo meo ~ >▽< chủ nhân là dịu dàng nhất ~(lăn ~)
Kỳ Hành: Câm miệng!
A Cửu: …Meo meo (thật là hung dữ ~)
Trùng Sinh Meo Meo Meo Trùng Sinh Meo Meo Meo - Mạt Trà Khúc Kỳ