One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Bạch Lục
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 756 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:42:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Trăm Dáng Vẻ.
ai người nói chuyện có chút hạ thấp giọng nên nội dung không có người nào nghe được, khi sắc trời đã dần dần trở nên tối đen. Mục Diễm mới hôn hôn trán Trầm Cẩn Huyên, mới hồi cung.
Ngược lại hắn rất muốn ở lại với Trầm Cẩn Huyên, nhưng chỉ cần một ngày không rời kinh, những tấu chương trong triệu hắn phải tiếp tục phê duyệt, một ngày cũng không thể nghỉ, bằng không sẽ mệt càng ngày càng nhiều.
Trước khi đi, Mục Diễm quay lại phân phó Viêm Thành vài câu, lệnh cho hắn phải bảo vệ tốt mọi người trong ngôi nhà này, nếu có người nào bị một chút thương tích, Mục Diễm nhất định sẽ không tha.
Sau khi Mục Diễm đi, trong phòng liền trở nơi yên tĩnh, Trầm Cẩn Huyên suýt nữa thì lại ngủ quên chợt cửa phòng lại bị người đẩy ra, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn sang, nguyên lai là mẫu thân của nàng.
"Đệ đệ của con tỉnh rồi, mới uống thuốc ăn một chút cháo, hiện tại đang ngủ.”
Đoan vương phi đi tới ngồi xuống bên giường, nhìn Trầm Cẩn Huyên đang nằm trên giường mở to mắt không ngủ, đưa ta kéo chăn đã trượt tới hông nàng, đắp lại trên vai Trầm Cẩn Huyên, động tác cực kì cẩn thận, rất sợ chạm vào vết thương của nàng: "Ta ghé thăm con một chút, sao còn chưa chịu ngủ?"
Trầm Cẩn Huyên cười đến khóe môi giương lên, nói với bà: "Con đang đợi mẫu thân đến thăm con đây." Bỗng nhiên nghĩ đến cả ngày không thấy phụ thân, liền hỏi: "Phụ thân đâu ạ?"
Đoan vương phi thấy con gái bà cười, cũng không khỏi cười lên: "Nha đầu ngốc, chờ cái gì, phụ thân của con còn đang ngủ." Trượng phu mệt như thế nào bà biết rất rõ, cũng không muốn làm ồn ào để cho ông nghỉ ngơi, ngay cả cơm tối cũng không gọi ông dậy ăn, chờ cho ông ngủ một giấc đầy đủ, thức dậy dùng thiện cũng không trễ.
Đến lúc đó, bà sẽ hâm nóng thức ăn lại cho ông.
"Bệ hạ cũng rất cực khổ, ban ngày thì ở cùng con, chỉ sợ buổi tối hồi cung cũng phải bận rộn đến đem khuya." Chưa cho Trầm Cẩn Huyên cơ hội nói chuyện, Đoan vương phi cười yếu ớt nói tiếp: "Bất quá nhìn hắn đối với con dụng tâm để ý như vậy, mẫu thân cùng phụ thân con cảm thấy thật an tâm, phụ thân con cũng rất hài lòng đối với hắn."
Bà dừng một chút lại tiếp nói: "Hôm qua mẫu thân với phụ thân con cùng xuống bếp làm cơm, kỳ thực cũng muốn để hắn nhìn thấy, để hắn học tập một chút của phụ thân con, tuy phụ thân con có địa vị thấp hơn hắn, nhưng dầu gì cũng là một vương gia nước Ti không phải sao?"
Nếu nói đến mỗi một người Vương gia đều sẽ có Sườn phi, tiểu thiếp thành đàn?
Lại nói đến thiên hạ này, nữ nhân lập gia đình không trở thành tiểu thiếp thì cũng đấu với tiểu thiếp?
Đúng là Đoan vương có phúc, gặp được Đoan vương, hơn nữa lại gả cho ông, bà cứ nghĩ nữ nhi vào hậu cung của nước Kỳ, cả đời liền bị hủy hoại bởi nam nhân kia, lại không nghĩ đến, cũng không phải như thế.
Trầm Cẩn Huyên vẫn cười, người có thể thời thời khắc khắc nghĩ đến hạnh phúc của nàng, sợ rằng trên đời này cũng chỉ có phụ thân và mẫu thân mà thôi: "Mẫu thân ~, cảm ơn người!"
"Nha đầu ngốc, đột nhiên cảm ơn mẫu thân làm gì?" Đoan vương phi cười hỏi.
Mũi Trầm Cẩn Huyên chua xót, làm nũng nói: "Cảm ơn mẫu thân đã sinh con ra, yêu thương con, nhớ đến con."
Đoan vương phi nghe vậy trong lòng liền ấm lên, Huyên nhi của bà đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn, đều này làm cho bà cảm thấy rất cao hứng.
"Cô nương ta cũng phải cảm ơn con, cảm ơn Huyên nhi đã đỡ mũi tên giúp mẫu thân." Bà không muốn hồi tưỏng lại một màn kia, hiện tại trong đầu của bà vẫn nhớ hình ảnh nữ nhi cản lại mũi tên, trong lòng bà rất khó chịu, đau đến hoảng sợ.
Đoan vương phi tình nguyện để bản thân trúng mũi tên kia, cũng không muốn nữ nhi đang mang thai của bà ngăn cản, nhưng lúc đó Trầm Cẩn Huyên phải ứng rất nhanh, Đoan vương phi cũng chỉ có thể đưa tay đỡ lấy thân thể mềm yếu của Trầm Cẩn Huyên.
Trầm Cẩn Huyên cũng không cần bà cảm ơn, nhíu nhíu mày, đôi môi bất mãn nói: "Mẫu thân, đây là chuyện nữ nhi phải làm."
"Tốt tốt tốt, " Đoan vương phi không nhớ trước kia con gái bà lại hay làm nũng như thế, tựa hồ từ lúc nàng mười tuổi đã là một đứa bé hiểu chuyện, cũng chỉ có lúc nàng ở bên cạnh Mục Diễm hành động làm nũng mới trở thành thói quen, ngược lại như thế làm nàng giống như một tiểu nhân nhi đang còn nằm trong lòng bà vậy: "Huyên nhi của mẫu thân là tiểu anh hùng."
Trầm Cẩn Huyên không cần suy nghĩ, tiếp lời bà nói: "Có phải đệ đệ là đại anh hùng của mẫu thân không?"
"Được rối, các con đều là hảo hài tử của mẫu thân." Nhắc tới tiểu nhi tử, trong lòng Đoan vương phi không có tư vị gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng may tiểu nhi tử không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng, chăm sóc tốt, qua một thời gian sẽ trở về là một hài tử hoạt bát nóng nảy thẳng thắng như lúc trước.
Nghĩ như thế, trong lòng bà liền dễ chịu không ít.
Trầm Cẩn Huyên nhìn vẻ mặt của mẫu thân, khoảng cách chỗ chân mày của Đoan vương phi có một chút biến hoá nhỏ, tự nhiên tránh không được ánh mắt của nàng: "Mẫu thân yên tâm, rất nhanh đệ đệ sẽ khỏe lại."
Nhưng mà vừa nói chuyện, thanh âm của nàng cũng trầm xuống, tròng mắt chớp một cái, trong mắt lóe lên hận ý giết người.
Việc người nhà của nàng ở lại nước Kỳ, bây giờ, việc Trầm Cẩn Huyên cần làm, cũng chỉ có thể đợi.
Tâm của nàng bình tĩnh lại, tiếp tục suy nghĩ, chỉ chờ tới lúc người của Mục Diễm tra ra những thích khách kia thuộc về người nào, lấy việc Trầm Cẩn Huyên cùng Trầm tiểu vương gia đều bị thương, nhất định Đoan vương sẽ vì chuyện Phó Dập nổ lực tiêu diệt người một nhà của ông, mà nản lòng thoái chí.
Đến lúc đó, Trầm Cẩn Huyên lại nói bóng nói gió, không sợ không giữ lại được Đoan vương ở nước Kỳ.
Hai mẹ con hàn huyên chuyện đông tây nam bắc một hồi, ngược lại cũng không tốn quá nhiều thời gian, chủ yếu hai người bọn họ đều nghĩ đến Trầm tiểu vương gia cách vách, trò chuyện cũng chưa hết hứng.
"Mẫu thân ở ngay cách vách, có chuyện gì thì gọi mẫu thân." Đoan vương phi không yên lòng dặn lại một câu, Trầm Cẩn Huyên nghe vậy cười đến mi mắt cong cong: "Nữ nhi đã nhớ, mẫu thân người nhanh nhanh đi xem đệ đệ đi."
Kỳ thực ngoài cửa đã có người trông chừng cho Trầm Cẩn Huyên, một nha hoàn, một ảnh vệ, hơi có động tĩnh một chút ảnh vệ liền có thể nghe, cho nên không cần phải gọi.
Đoan vương phi đi tới cách vách nhìn một chút, Đoan vương đã tỉnh, ngược lại ông không đi thăm nữ nhi một ngày không gặp, mà là trực tiếp đi tới gian phòng của nhi tử.
"Đã tỉnh?" Bà đi tới, thấy sắc mặt của tiểu nhi tử đã tốt hơn một chút, nhất thời cảm thấy yên tâm, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Thiếp đi tới phòng bếp hâm nóng thức ăn cho chàng."
Đoan vương vươn tay hướng về phía bà, đợi bà ngoan ngoãn đưa tay đặt vào tay mình để ông cầm, "Không cần đâu, cũng không có đói lắm, lại đây." Ông nói, trên tay dùng một chút lực.
Đoan vương phi nhỏ giọng kinh hô, bị ông kéo nên trở tay không kịp, lảo đảo một bước nhào vào người ông, theo bản năng tay còn lại bắt lấy vai ông, cảm thấy cánh tay ông đang ôm hông mình, bà liếc nhìn trên giường, không có đánh thức con trai, lúc này mới quay mặt khiển trách ông: "Mau buông tay, nếu đánh thức nhi tử thì sao!"
Bà đã khóc, viền mắt hồng hồng, cặp mắt hoa đào giống như thoa một lớp son hồng nhạt, nhiều năm qua sự ngượng ngùng trong mắt cũng không giảm đi chút nào.
Đoan vương đặt tay lên eo mềm mại của thê tử, cố nén xúc động muốn bóp hai cái, chuyển thành xoa mặt bà, "Khóc?"
"Ừ.." Đoan vương phi không có thói quen ở trước mặt nhi tử thân mật với trượng phu, tuy rằng nhi tử đang ngủ, bà cũng không dám nhìn vào mắt trượng phu, chỉ hàm hồ hồ ừ một tiếng.
Đoan vương rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của bà, trăm lần nhìn vẫn thích.
Ông canh giữ nhi tử một ngày, xác định tiểu nhi tử không có chuyện, hiện tại ngủ một giấc đủ, chỉ cảm thấy trong lòng rất thỏa mái, liền nghĩ muốn trêu chọc thê tử.
Đôi tay đang nắm bỗng muốn rút trở về, Đoan vương nhíu mày, tay trượt xuống dưới cổ có những sợi tóc đen mượt, ngón út nhẹ nhàng đặt trên sườn quai xanh tinh xảo của bà, thấp giọng nói: "Làm cho nàng lo lắng, là ta không tốt."
Ông xuất chinh đánh giặc nhiều năm, địch nhân nhiều không đếm hết, mọi nơi ông đều rất cẩn thận, không muốn ảnh hưởng đến thê nữ nhi tử của ông, không nghĩ đến chuyến đi lần này vốn là bí mất, lại bị người khác lợi dụng chui vào lỗ trống hoàng hành.
Đoan vương không muốn ông nói lời tự trách này, vội vàng áp ngón tay nhỏ dài lên môi ông, cau mày không để cho ông nói bậy. Nhưng mà, ngón tay vừa chạm đến đôi môi của ông, thấy sự áy náy trong mát ông liền biết thành trêu chọc, bà liền hối hận, nghĩ muốn rụt tay về, lại bị Đoan vương trước một bước bắt được.
"Tốt, không nói nữa, Huyên nhi thế nào rồi?"
Thấy trượng phu chỉ nắm lấy tay bản thân, ngược lại Đoan vương phi cũng không giảy ra nữa, nói với ông: "Đều tốt, nhưng mà..." Đoan vương phi kể lại chuyện buổi sáng kêu Trầm Cẩn Huyên không tỉnh, đơn giản nói một lần với Đoan vương, bây giờ nói đến việc này trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
"Ừ ——" Đoan vương cân nhắc, mày cũng nhăn lại, "Vô duyên vô cớ chắc chắn sẽ không như thế, Dương ngự y kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể xem nhẹ chuyện này, yên tâm, chắc chắn vi phu sẽ bảo vệ tốt hài tử của chúng ta."
Nói đến lời này có chút mất mặt, Đoan vương phi không có hảo ý cười lên, Đoan vương vội vã đổi giọng, nhiều lần cường điệu nói: "Nhất định, nhất định (sẽ không có chuyện)."
Tất nhiên bà tin tưởng ông.
Ôn nhu cười đứng dậy, Đoan vương phi nói: "Thiếp đi hâm nóng các món ăn, đợi chút."
"Tốt." Ông biết mình nếu kiên trì không ăn, nhất định thê tử sẽ không bỏ qua ình, Đoan vương liền gật đầu đáp ứng, buông tay để thê tử đi vào phòng bếp.
Sau khi Mục Diễm trở về cung, trực tiếp đi tới Vĩnh Yên cung.
Đã mấy ngày Lưu hoàng hậu không thấy được Mục Diễm, nàng ta đang ngồi trên bàn trang điểm để Mộc Mơ chải mái tóc dài, tâm tư không biết trôi dạt phương nào. Nàng ta còn rất trẻ, rất đẹp, mặt như hoa đào, nhưng đôi mắt đã già đi rồi.
Từ trong gương Mộc Mơ thấy gương mặt của nương nương nhà nàng, liền biết nhất định nương nương đang nghĩ đến hoàng đế bệ hạ cùng với Huyên quý tần người được sủng ái nhất hiện nay.
Huyên quý tần này thật là được trời cao ưu ái, cư nhiên có thai, nếu là một công chúa thì thôi đi, nhưng nếu như là một hoàng tử thì không tốt chút nào, lúc này nàng đang được thịnh sủng không suy, hài tử vẫn chưa ra đời, mà hoàng đế bệ đã sủng ái như thế, muôn vàn che chở, bệ hạ còn tự mình hạ thánh chỉ, trong khoảng thời gian này không được tùy tiện ra vào Trà Huyên Các, càng thêm cự tuyệt những người đến để chúc mừng.
Ngay cả việc đến Vĩnh Yên cung để thỉnh an cũng miễn, là một hoàng đế, Mục Diễm cũng không để Hoàng hậu chính thê ở trong lòng, hắn chẳng may mảy quan tâm đến cảm thụ cùng tình cảnh của nương nương.
Mộc Mơ càng nghĩ càng phẫn nộ, từ nhỏ nàng liền đi theo Lưu hoàng hậu, khẳng định quan hệ rất thân cận, chỉ sợ trong cung này chỉ có một người như nàng nghĩ đến Lưu hoàng hậu.
"Nương nương, trời đã tốt rồi, nên ngủ thôi." Nàng không đành lòng để nương nương tiếp tục khổ sở suy nghĩ, làm như vậy chỉ làm tổn thương chính bản thân nương nương mà thôi.
Tâm tư bị kéo trở về, Lưu hoàng hậu giơ tay lên đỡ đỡ trán, nhắm mắt lại ân một tiếng.
"Bệ hạ giá lâm!"
Thanh âm bén nhọn của thái giám cắt đứt sự yên tĩnh của Vĩnh Yên cung, lúc đầu nghe, Lưu hoàng hậu hoài nghi bản thân có phải tưởng niệm thành bệnh, tai không khỏi sinh ra ảo giác, mặc dù hoài nghi, nàng vẫn không nhịn được sờ sờ gò má cùng thái dương.
Rất tốt, nàng cũng không có vụng về, nhưng sao lúc này hoàng đế lại đến đây?
Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi - Bạch Lục