When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 469 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Vô Tội Lãnh Đạn
ả phòng 308 có lẽ im lặng chừng năm phút.
Tiêu Quý, Hầu Tử và Tiểu Mã Ca dùng tư thế kỳ dị ngồi xổm trước máy tính, mở to mắt, hận không thể ăn nó.
Mị Mị ngoan ngoãn, im lặng hí hoáy ngón tay, hướng hai ngón trỏ vào nhau.
Khi con chuột di chuyển đến phần cuối cùng, đôi mắt to của Hầu Tử vẫn không có dấu hiệu muốn chớp cái nào, cô nhìn chằm chằm vào máy tính, yếu ớt hỏi Mị Mị.
“Đây là cậu làm?” Lời nói ra miệng còn có phần không tin.
“Tớ…chỉ là tâm trạng không tốt lắm…” Mị Mị cúi đầu, vẻ mặt nhận tội.
Lúc trưa ăn cơm, bởi vì lời nói của Du Phong đối với nam sinh kia mà Mị Mị nhất thời nổi lửa, chẳng những lớn tiếng chỉ trích Du Phong, lại còn quăng đũa bỏ đi. Lúc ấy cô rất oai phong, nhưng sau khi trở về ký túc xá, càng nghĩ càng tức giận, cô nằm sấp trên giường, che đầu khóc lóc. Anh ta dựa vào gì mà lo chuyện của cô, anh ta có lập trường gì, thân phận gì cả! Anh ta lại dựa vào gì mà thay cô quyết định mọi việc, chẳng phải cô và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ nào từ lâu rồi sao? Nếu muốn lo cho cô thì tại sao lúc cô nói chia tay anh ta lại đồng ý ngay, thậm chí cả câu giữ lại cũng không có. Sau khi chia tay, anh ta cũng chưa từng chủ động đi tìm cô, chưa từng nói lời nào với cô, bây giờ thấy nam sinh khác muốn theo đuổi cô, anh ta không cam lòng, nói thay cô từ chối liền thay cô từ chối!
Ở trong ký túc xá khóc đến trời tối, cô càng cảm thấy bản thân mình uất ức, ngay cả khi chia tay cũng chưa từng như vậy. Mị Mị ngồi dậy, lau nước mắt, đột nhiên sinh lòng thù hận, cô mang máy tính ra, mở diễn đàn trường, phát huy bản lĩnh văn học của cô đến mức tận cùng.
Thế nhưng, đối tượng mà cô phát tiết không phải Du Phong, mà là…Mạnh Nhụy…
Ánh mắt của Hầu Tử, Tiểu Mã Ca và Tiêu Quý nhìn về phía Mị Mị lập tức từ kinh ngạc chuyển thành kính sợ, cả ba đều tự động, cùng ăn ý, cách xa cô.
Mị Mị nhà các cô đã không còn thuỳ mị, cô đang trên con đường hoá “đen”, càng đi càng xa…
Lại dùng tư thế quỳ nhìn bài viết trên máy tính còn chưa đăng lên, ba người lắc đầu lại lắc đầu, thật sự rất đặc sắc!
Thử nghĩ, cần khoảng chừng năm phút đồng hồ mới có thể đọc xong hơn nữa hiểu cả bài viết, là phấn khích cỡ nào, tế nhị cỡ nào, thâm tàng bất lộ…cỡ nào.
Xem ra, người trong ký túc xá các cô không thể đắc tội, chính là Mị Mị, Mị Mị đó, Tiểu Mã Ca tránh ra chỗ khác đi!
“Tớ nói này Mị Mị, cậu thật làm như vậy hả?” Tiêu Quý chớp mắt, nhìn Mị Mị. Tuy rằng Mạnh Nhụy đáng ghét tột cùng, nhưng mà nếu đăng bài viết này, cô ta tuyệt đối sẽ chết rất thảm, cô ta cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi.
“Tớ chỉ là nhất thời tâm trạng không tốt, có cảm xúc mà viết ra…” Mị Mị vặn ngón tay, nhút nhát nói.
“Cảm xúc rất tốt!” Tiểu Mã Ca tấm tắc khen ngợi, nhìn bài viết kia lần nữa. Văn phong, nội dung, cách diễn tả, thật sự là đặc sắc a đặc sắc. So với bài viết trước đó của Mạnh Nhụy, thật sự là một trời một vực.
“Mị Mị à, nếu bọn tớ về trễ một chút, cậu sẽ đăng nó lên phải không?” Hầu Tử nghiêng đầu hỏi, vô tội chớp mắt. Nếu biết thế, các cô nhất định về trễ vài phút, bài viết này được đăng lên, chắc chắn khiến cả võ lâm kinh hãi.
“Ặc…” Mị Mị xấu hổ không thôi, cô cúi đầu không dám nhìn các cô, cô thật sự nhất thời xúc động, muốn phát tiết một chút, suy cho cùng Du Phong là người cô thích, cô cũng không nỡ xuống tay, cho nên, cho nên liền…
Hầu Tử vươn móng vuốt, cầm con chuột, chậm rãi đưa xuống, vừa di chuyển vừa nói: “Rõ ràng là Du Phong chọc giận cậu, sao có thể đem bực dọc trút lên người Mạnh Nhụy vô tội chứ? Người ta đáng yêu như vậy, nhu nhược như vậy, thích tìm đường chết như vậy… Thế này không tốt, không tốt đâu…”
Theo âm cuối của Hầu Tử phát ra, trên máy tính xuất hiện mấy thể chữ in đậm “Đăng tải thành công”…
Cả phòng 308 im lặng lần nữa.
Lần này là Mị Mị mở to hai mắt nhìn.
Thật lâu sau, thật lâu sau, thật thật lâu sau…
“Tớ hơi khát nước, muốn đi nhà vệ sinh…” Hầu Tử buông con chuột, yếu ớt xoay người rời đi.
Tiểu Mã Ca và Tiêu Quý đưa mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ bay đi.
Mị Mị…
Bởi vì Mị Mị nhà cô đột nhiên hoá “đen”, càng vì Mị Mị vô tội lãnh đạn, đêm nay Tiêu Quý đặc biệt ngủ ngon, rất ngon lành, ngay cả lúc ngủ say khoé miệng cũng cong lên. Quả thật một đêm không mộng mị, thần thái sảng khoái, thật là tốt biết bao.
Thế cho nên, khi cùng Mễ Tu nhà cô ăn trưa, Tiêu Quý thường xuyên cười ra tiếng, đôi mắt to lóng lánh, hai má lúm đồng tiền sâu hơn bình thường.
Bởi vì vẻ mặt của cô quá hớn hở, Mễ Tu không nhịn được mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì vui sao?” Từ lúc gặp nhau đến giờ cô cười mãi, làm hại anh lo lắng cô không cẩn thận mà phun đồ ăn lên mặt anh.
“Không có nha! Chính là cùng anh ăn cơm mà vui thôi!” Tiêu Quý chu môi, chớp mắt, nghịch ngợm nói. Cô không nói cho Mễ Tu biết chuyện đăng bài viết là do Mạnh Nhụy làm ra, hiện tại cũng không nhất thiết nói với anh chuyện Mị Mị đánh trả. Dù sao bài viết cũng đăng rồi, hơn nữa Mị Mị không chỉ đích danh tên họ, chỉ nói là USC.
“Thấy em vui vẻ vậy, anh còn tưởng rằng em nhặt được tiền đấy!” Mễ Tu nói xong thì vươn tay qua, lau nước canh ở khoé miệng Tiêu Quý, sau đó anh lấy khăn giấy chùi ngón tay.
Tiêu Quý bĩu môi, nửa làm nũng nửa vui đùa nói: “Hừ, anh ghét bỏ em!”
Mễ Tu buông khăn giấy, liếc nhìn cô, nói: “Anh ghét em chỗ nào?”
“Anh vừa mới lau miệng cho em, ngay lập tức lấy khăn giấy chùi tay kìa.”
“Ừ, lần sau anh trực tiếp dùng khăn giấy lau cho em là được.”
“…”
Mễ Tu cười cười, vươn tay kẹp cái miệng nhỏ nhắn của cô, thừa dịp không ai chú ý, anh cúi người qua, hôn lên trán cô một cái.
Kẹp miệng hôn trán, thật sự là…khác người!
Tiêu Quý chớp mắt, hất tay Mễ Tu ra, cô sờ trán mình, nghĩ thầm, màn vừa rồi thật là quá biến thái!
Mễ Tu uống nước, ôn hoà nói: “Ngày mai anh và anh Cách Hi đi thành phố Lâm công tác.”
Tiêu Quý sửng sốt, nhìn anh hỏi: “Sao lại đột nhiên phải đi công tác, nghe nói anh ở đó làm thêm mà!”
“Từ khi đến đại học B anh đã vào công ty, kỳ thật cũng gần như nhân viên chính thức, chỉ là ngày thường phải bận học hành, không thể đúng giờ đi làm tan làm mà thôi. Huống hồ đợt tuyên truyền và chế tác hậu kỳ của trò chơi mới lần này đều là do anh và Du Phong, còn có Tam Thận làm tới cùng, cho nên lần này phải đi theo.” Mễ Tu nghĩ rằng, chỉ cần trò chơi này thuận lợi phát hành, anh có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh, thế thì Tiêu Quý không cần đi làm thêm nữa. Với lại, anh sắp lên năm ba, tiến vào giai đoạn thực tập, anh tất nhiên sẽ ở lại công ty, thông qua trò chơi này, anh có thể củng cố địa vị ở công ty. Anh còn nghĩ, lúc thực tập, anh sẽ thuê một căn hộ khác, cùng ở với Tiêu Quý. Cô ngoan ngoãn đến trường, còn anh thì phụ trách nuôi sống hai người bọn họ. Hiện tại cố gắng chăm chỉ, tương lai có thể gầy dựng cuộc sống tốt đẹp cho Tiêu Quý, đợi cô tốt nghiệp đại học, anh có thể kết hôn với cô, không còn bất cứ nỗi lo về sau này.
“À, vậy anh phải đi bao lâu?” Tiêu Quý lại bĩu môi, nhẹ giọng hỏi.
Mễ Tu sờ tóc Tiêu Quý, cười nói: “Chậm thì một tuần, nhanh thì ba bốn ngày.”
“Lâu vậy à!” Tiêu Quý hô lên, chẳng phải là mấy ngày sẽ không thể gặp Mễ Tu nhà cô sao!
“Ha ha, nhớ anh thì có thể gọi điện cho anh, hơn nữa buổi tối chúng ta có thể video chat mà.”
“Ừm, em biết rồi.” Tiêu Quý cầm ngón tay Mễ Tu, đếm từng ngón, nói nũng nịu: “Vậy anh phải ngoan ngoãn, nhớ nhận điện thoại của em, nếu bận quá không thể nhận máy thì nhất định phải gọi lại cho em, đừng không để ý tới em.”
“Tuân lệnh.” Mễ Tu cười dịu dàng, ánh mắt nhìn cô ngày càng mềm mại.
Đồng tử của Tiêu Quý xoay vòng, cô ngẩng đầu nhìn Mễ Tu, đột nhiên nói một hơi: “Từ giờ trở đi chỉ cho phép anh thương một mình em, phải nuông chiều em, không được gạt em! Hứa với em chuyện gì thì phải làm được! Mỗi một câu nói với em đều phải thật lòng! Không được bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em! Người khác bắt nạt em, anh phải ra giúp em trước tiên! Em vui vẻ, anh phải cùng em vui vẻ! Em không vui anh phải dỗ cho em vui! Mãi mãi cảm thấy em là đẹp nhất, trong mộng cũng phải nhìn thấy em, ở trong lòng anh chỉ có em!”
“…” Anh chỉ đi ít hôm thôi mà.
Trúc Mã Nhà Tôi Trúc Mã Nhà Tôi - Tiểu Tiểu Vô Yêu