Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 24186 / 785
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69: Đặt Cược Tính Mạng (1+2)
iờ phút này, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh chỉ cách tòa sơn động kia không đến hai trượng, thế nhưng cỗ hơi thở tanh hôi ấy đã giống như dời non lấp biển, từ bên trong như mưa to gió lớn cuốn tới. Vương Tông Cảnh bởi vì dùng sức nên cả cơ thể run lên nhè nhẹ, trong giây phút này bỗng nhiên hắn rú lên một tiếng như dã thú, rồi đột ngột nhấc Tiểu Đỉnh bên cạnh lên, trực tiếp ném bay thiếu niên đó vào bên trong sơn động như một bao cát. Nương theo tiếng gào kinh hoảng của Tiểu Đỉnh, bóng đen to lớn đã bao phủ lên hình dáng của Vương Tông Cảnh, hắn liều mình nhảy sang bên cạnh tránh né, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc dùng hết sức lực toàn thân để trốn tránh sự tấn công của bàn tay to lớn đáng sợ kia.
Thân thể hắn không tự chủ được mà lộn mấy vòng trên không trung, thoáng chốc đã ngã xuống vũng nước bùn vô cùng dơ bẩn... cả người lập tức biến thành một pho tượng bùn. Nhưng hắn không có thời gian để do dự mà nhanh nhẹn giống như một con chồn, lăn tròn không ngừng rồi nhanh chóng xoay người đứng lên, trong tiếng gầm rú, lao đi dưới thân hình của con yêu thú đáng sợ này.
Giờ phút này, Tiểu Đỉnh bị hắn ném vào sơn động đang há to mồm, nhìn trân trối cảnh tượng đáng sợ bên ngoài.
Trong tiếng sấm dọa người, nương theo những tia sáng le lói, Tiểu Đỉnh sững sờ nhìn lên thân hình đáng sợ của yêu thú kia. Vương Tông Cảnh như một sinh vật nhỏ bé bị buộc phải lẩn tránh dưới bàn chân còn to lớn hơn rất nhiều so với hắn. Dùng hết toàn lực tránh né răng nanh vuốt sắc và công kích giẫm đạp đầy phẫn nộ của yêu thú, mỗi đòn đều đủ khiến cho hắn tan xương nát thịt. Bùn văng tung tóe, tiếng gào hống to lớn chấn động cả một vùng trời đất.
Vân Hải trên Thông Thiên Phong.
Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân vừa bước ra đã túm lấy cánh tay của Quản Cao đang đứng đằng trước, lạnh lùng hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa đi! Nguyên nhân gì mà dị cảnh lại có những yêu thú đáng sợ thế kia?"
Quản Cao mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong nháy mắt cánh tay mình bị một cái vòng sắt siết lại, sức mạnh tựa như muốn vặn gãy cánh tay của hắn. Trong lòng hắn chấn động, không dám sơ suất bèn vội vàng tự trấn an, nói: "Hồi bẩm Tống trưởng lão, những lời đệ tử nói đều là thật, trong bí cảnh vốn dĩ là một vùng tràn ngập ánh sáng, cũng không hề có chim thú, chẳng ngờ trong phút chốc mà mây đen che lấp bầu trời, sắc trời u ám, trong mưa to gió lớn có vô số yêu thú hung ác xuất hiện, tùy ý bắt giết mọi người xung quanh..."
Nói đến đây, Tăng Thư Thư đứng bên cạnh đột nhiên cắt lời hắn, hỏi thêm: "Những kẻ như các ngươi làm sao trốn được khỏi đó?"
Quản Cao hơi ngớ người, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn đáp lời: "Bọn ta đều ở gần lối ra. Sau khi dị biến phát sinh, gần lối ra cũng có yêu thú xuất hiện và công kích bọn ta, đã vậy còn giết chết hai vị sư đệ. Chúng ta thấy yêu thú quá mạnh, không thể chống lại được nên đã nhanh chóng chạy đến lối ra."
Tăng Thư Thư ngẩn người một lúc, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ quay đầu liếc nhìn Tống Đại Nhân. Sắc mặt của Tống Đại Nhân cũng không tốt lắm. Lời nói của bọn Quản Cao tuy không quá rõ ràng, nhưng trong nháy mắt hai người Tống, Tăng đồng loạt nghĩ đến, những người này trong hàng ngũ đệ tử tham gia hội thi Thanh Vân cũng xem như nhân vật nổi tiếng, cớ sao phải canh giữ bên cạnh lối ra bí cảnh như vậy? Nếu không phải vì những chi tiết trong lời nói trước đó của Tiêu Dật Tài và quy định có Thanh Mộc Lệnh càng nhiều càng tốt, thì còn có thể là gì đây?
Chẳng qua, giờ phút này tuy trong lòng bọn họ không thoải mái, nhưng cũng đủ khôn khéo để biết trước mắt không phải thời điểm để trách cứ hai người Quản Cao, Phong Hằng. Tăng Thư Thư nhướng mày, nhẹ gật đầu nói: "Ta cũng biết các ngươi bị kinh sợ, trước hết hãy sang phòng bên nghỉ ngơi đi".
Phân phó xong đám người Quản Cao, Tăng Thư Thư liền đuổi những tên đệ tử bên cạnh đi, sắc mặt ngưng trọng thấp giọng nói với Tống Đại Nhân: "Sư huynh, việc này có chút không ổn."
Tống Đại Nhân sao có thể không biết mắt xích bên trong, sắc mặt đã sớm trở nên khó coi đến cực điểm, lúc này mới hừ một tiếng nói: "Tăng sư đệ, ngươi nói xem phải làm sao mới ổn đây?"
Tăng Thư Thư cắn răng rồi nói: "Việc cần làm trước tiên là đi cứu những đệ tử tham gia Thanh Vân thí luyện trong bí cảnh mới được. Thế này đi, đệ tiến vào bí cảnh, còn huynh hãy nhanh chóng đến cấm địa sau núi, ngoài động phủ Huyễn Nguyệt, cầu xin Tiêu sư huynh nhanh chóng kiểm tra thực hư rằng trong dị cảnh này cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tống Đại Nhân nghĩ bụng, giờ phút này cũng chỉ có thể như thế. Lập tức gật đầu, đang muốn dặn dò hắn phải cẩn thận, đột nhiên từ vết nứt màu đen cạnh cửa bí cảnh gần chỗ mọi người truyền đến một tiếng kêu to đầy hoảng hốt. Hai người giật mình, vội vàng quay đầu lại, chỉ nghe có người hô lên: "Không ổn, cửa bí cảnh hình như đang đóng lại."
Sắc mặt của Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân đều đại biến, lập tức bay vút đến, quả nhiên trông thấy cửa bí cảnh vốn hẹp dài, đang không ngừng vặn vẹo và từ từ thu nhỏ lại, hơn nữa tốc độ khá nhanh, trong nháy mắt có thể thấy độ rộng cũng đã không đủ lọt người tiến vào.
Tăng Thư Thư dậm chân thở dài, lập tức xoay mạnh người về phía Tống Đại Nhân nói: "Nguy rồi, cửa này chỉ có một. Chỉ sợ bên trong bí cảnh tình thế càng thêm nguy cấp, đệ với huynh cùng ra phía sau núi tìm chưởng giáo sư huynh đi!"
Tống Đại Nhân giờ phút này lòng cũng nóng như lửa đốt, liên tục gật đầu, đáp ứng một tiếng liền hướng về phía sau núi lao đi. Tăng Thư Thư vội đi theo phía sau. Hắn bay ra xa một quãng rồi mới chợt nhớ tới vừa rồi Trương Tiểu Phàm vẫn còn đứng bên cạnh mình, chỉ là trong lúc vội vã này, khi hắn quay đầu lại quan sát đám người kia thì không còn thấy bóng dáng cô độc đó ở nơi nào.
Giờ phút này, Vương Tông Cảnh thân vẫn hãm sâu tại bí cảnh, giữa mưa gió thê lương. Trong tình thế nguy hiểm, hắn vẫn đau khổ vùng vẫy. Tuy giờ hắn cách chỗ cửa động nơi Tiểu Đỉnh chui vào chỉ có mấy trượng, nhưng mà khoảng cách ngắn ngủi đó lúc này lại như là trời xanh, dài dằng dặc mà xa vời.
Hắn đã lâm vào tuyệt cảnh.
Giờ phút này hắn dùng hết mọi khí lực trong cơ thể. Dưới những đòn công kích cuồng nộ của yêu thú, hắn núp ở dưới bụng nó, kiệt lực tránh né. Nhưng con yêu thú này, tuy thân hình khổng lồ như núi nhỏ, nhưng động tác lại không hề chậm chạp, ngay cả bản thân Vương Tông Cảnh nhanh nhẹn bậc này cũng có nguy cơ sớm bị nó một cước giẫm bẹp.
Nhưng mà cũng chính bởi vậy, Vương Tông Cảnh căn bản càng không dám thừa dịp tránh né, lao ra khỏi bụng yêu thú. Phải biết rằng nếu chạy trốn trên đất trống, mất đi sự che chắn của thân hình khổng lồ, con yêu thú đáng sợ này tuyệt đối có thể dễ dàng một đạp giết chết hắn. Nên hắn chỉ có thể nỗ lực chèo chống, hao phí thể lực cực đại như vậy. Ở một bên, Tiểu Đỉnh kinh hoảng, dán mắt vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng mang đầy lo lắng. Vương Tông Cảnh cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Quan trọng nhất là, hắn ở dưới bụng yêu thú tránh né sự giẫm đạp, đau khổ duy trì lâu như vậy, nhưng vẫn là không thể nghĩ ra được một cách tốt nhất để chạy trốn, đây mới là điều làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Yêu thú khổng lồ ở phía trên đầu hai mắt trợn lên, miệng lớn há to thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm rú bực tức, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới thân thể của mình. Xem ra địch nhân nhỏ bé như thế mà không thể dứt điểm được ngay, một mực liều mạng trốn tránh chỗ khó nhìn thấy giữa hai chân nó. Mỗi một lần nó giẫm đạp cùng dùng chân trước cào, nước bùn vẩy ra, yêu thú với sức mạnh không ai địch nổi cảm nhận được một sự khiêu khích làm nhục, động tác cũng càng ngày càng nhanh và điên cuồng. Áp lực với Vương Tông Cảnh tương ứng cũng là càng lúc càng lớn.
Trong lúc nguy cơ trước mắt, tại cửa sơn động cách đó không xa, một thân ảnh nhỏ hơn đột nhiên nhảy ra, cũng không dám chạy cách cửa sơn động quá xa, mà đứng trên mặt đất ngoài cửa động hai thước. Tiểu Đỉnh nổi lên dũng khí, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lớn tiếng kêu lên với yêu thú khổng lồ vô cùng đáng sợ trong đêm tối: "Uy, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này, ngươi tới ăn ta đi!"
Tiếng gọi ầm ĩ mang theo vài phần non nớt vang vọng lẫn trong tiếng mưa gió, làm cho yêu thú khổng lồ đang truy đuổi và Vương Tông Cảnh cùng ngơ ngác một chút. "Hô" một tiếng, tại chỗ cao rất xa, cái đầu khổng lồ mang theo tiếng gió mưa bỗng nhiên vòng tới, một ánh mắt dữ tợn nhìn chăm chú vào nơi nào đó trên thân thể thấp bé. Vương Tông Cảnh quay nhanh lại, trên mặt đất trượt đi vài thước, ngẩng đầu trợn tròn hai mắt hét lớn: "Tiểu Đỉnh, mau trở về!"
Tiểu Đỉnh sắc mặt tái nhợt, nhưng chẳng biết tại sao lại vẫn đứng ở cửa động. Gió lớn mưa to, thân thể nhỏ bé của nó bị gió quật vào nên có suýt đứng không vững, nhưng nó không có chút ý nào lui về phía sau. Yêu thú ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, bỏ qua Vương Tông Cảnh, xoay người về thân thể nhỏ bé phi nhanh tới đánh. Vương Tông Cảnh ở trong mưa gió nhìn một màn này, thấy thân hình đen kịt khổng lồ như núi kia che khuất tầm mắt thân thể nhỏ bé, trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ nhiệt huyết nóng hổi xông thẳng lên đầu, làm hắn không cách nào tự chủ được, thân thể đều khẽ run lên.
"A..." Hắn phát ra một tiếng gào rú mang vài phần điên cuồng, chẳng những không xoay người chạy trối chết, ngược lại nhảy dựng lên phóng tới yêu thú khổng lồ kia. Cũng không biết ở đâu trong người dâng lên một sức mạnh khủng khiếp, trong nháy mắt bùng nổ, đúng là lăng không mà dậy, trực tiếp chộp vào gáy của yêu thú, mạnh mẽ vô cùng.
Năm ngón tay như cái móc, dùng cả tay chân, Vương Tông Cảnh đơn giản chỉ cần một chút thời gian trong lúc yêu thú quay đi, thoải mái bò lên trên thân thể của nó, trong nháy mắt đã thấy yêu thú đi vào gần cửa động, sát ngay trước mắt Tiểu Đỉnh.
Vương Tông Cảnh dùng hết toàn lực hô một câu: "Tiểu Đỉnh, trở về!"
Tiểu Đỉnh mặt đã sớm như giấy trắng, đột nhiên xoay người về phía sau kiệt lực nhảy xuống, trong nháy mắt qua cự ly hai thước bay vào cửa động. Cơ hồ chính thời khắc nó nhảy vào, một cái đầu tròn đầy dữ tợn đã gầm rú cắn xuống tới nơi, tiếng gió kích động, mưa bay loạn, "Oanh" một tiếng, nặng nề đánh vào cửa động, răng nhọn như đao thậm chí đâm vào vách núi.
Tiểu Đỉnh ngã ngồi dưới đất, vô ý thức không ngừng đạp chân lui về phía sau. Cảm giác tránh được một kiếp ngay trước Quỷ Môn quan thật sự là làm cho người kinh tâm động phách. Ngoài động, con yêu thú kia bởi vì tức nên gào rú đầy cuồng nộ, thân hình đung đưa chấn động, lại lần nữa bổ nhào thân thể xuống. Trước khi yêu thú kịp phản ứng, Vương Tông Cảnh phía trên lăng không một cái, khi yêu thú trở mình hắn liền lập tức xông ào vào sơn động.
"Oanh! Oanh! Oanh..."
Trong nháy mắt tại bên ngoài sơn động vang lên tiếng đánh điên cuồng đinh tai nhức óc liên miên không dứt. Đó là yêu thú tức giận vô cùng, lâm vào điên cuồng, đụng chạm vào vách núi trên thạch động, đá vụn như mưa ào ào rơi xuống. Nhưng cái cửa động này đối với yêu thú thật sự mà nói quá nhỏ, vách núi chắc chắn như thế này, nó cuối cùng không cách nào xông vào, chỉ có thể ở bên ngoài trút giận lên vách đá mà không thể làm gì được.
Trong sơn động, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh, hai người suýt chết đều đang lưng tựa vách đá chỗ cách xa cửa sơn động, miệng mở to thở hào hển, hơn nửa ngày trời mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi thở ra một hơi thật dài, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu của mình vẫn còn có mấy phần rét lạnh. Rồi hắn quay đầu nhìn Tiểu Đỉnh ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nó qua chút ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên thấy trên mặt tên ranh con này chẳng biết lúc nào đã nhiều ra vài phần cứng cỏi chưa từng có. Hắn cười cười, đưa tay qua ôm bả vai Tiểu Đỉnh, nói khẽ: "Tiểu Đỉnh, ngươi đã cứu ta một mạng, đa tạ ngươi!"
Tiểu Đỉnh sắc mặt mang theo vài phần tái nhợt, nhưng nhìn về phía trên vẫn coi như là trấn định, nghe vậy lắc đầu, nhìn về phía Vương Tông Cảnh, nói: "Vương đại ca, lần trước huynh đã cứu đệ, hơn nữa cha đệ nói, giữa huynh đệ tốt đừng nói lời khách khí."
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, nhìn Tiểu Đỉnh nửa ngày, chỉ thấy đôi mắt nó đầy trong sáng. Trong cảnh mù mịt của sơn động, con mắt đen như bảo thạch rạng rỡ phát quang. Sau một lát, hắn đột nhiên thoải mái cười to, một phát ôm sát Tiểu Đỉnh, hai tay dùng sức một chút, sau đó trang trọng gật đầu nói: "Ngươi nói không sai." Hắn ghé sát bên tai Tiểu Đỉnh mỉm cười, nói từng chữ: "Huynh đệ tốt, không khách khí."
Tiểu Đỉnh lập tức cũng cười theo, tuy thần sắc do dự có chút hiểu chút không, nhưng do dự một chút, vẫn là chậm rãi duỗi cánh tay nhỏ với bàn tay mũm mĩm, như là có chút an ủi hoặc như là một cách trả lời, nhẹ nhàng vỗ hai cái vào lưng Vương Tông Cảnh.
Ngoài động, mưa to dường như vĩnh viễn không dừng lại, nhưng âm thanh đánh vào vách đá sơn động duy trì liên tục một thời gian ngắn sau dần dần lắng xuống. Yêu thú khổng lồ kia rốt cục dần dần nhận thức được, mặc dù chính mình cậy mạnh vô địch, nhưng đối mặt rặng núi lớn cứng rắn nham thạch, cuối cùng cũng là bất lực. Chỉ là nương theo tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua bầu trời, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng còn có thể chứng kiến con yêu thú kia vẫn ở ngoài cửa động chần chừ không đi. Nghe thanh âm tiếng gầm, hiển nhiên đối với hai con mồi trong sơn động vẫn tràn đầy bực tức cùng tham lam.
Vương Tông Cảnh hướng đầu ra phía ngoài xem trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, nói với Tiểu Đỉnh: "Lúc trước nghe đám người Quản Cao nói, lối ra duy nhất của bí cảnh ở trong sơn động này, chúng ta đi vào tìm xem sao, nếu như có thể tìm được, lúc này hãy mau rời đi thôi."
Tiểu Đỉnh nhẹ gật đầu, xoay người đứng lên. Vương Tông Cảnh cũng hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua thân thể Tiểu Đỉnh, trong nội tâm vừa động, lại là nghĩ đến tuy ngày thường không quá để ý đến, nhưng Tiểu Đỉnh thân thể kỳ thật có chút mạnh khỏe. Ngay hắn lúc vừa rồi cảm thấy có chút mất sức, đương nhiên cũng là bởi vì cùng yêu thú tranh đấu một hồi, nghỉ ngơi một hồi lâu lấy lại chút sức lực, nhưng Tiểu Đỉnh cho tới giờ khắc này cũng chưa thấy vẻ gì là kiệt lực mỏi mệt.
Hai người tự đứng lên, lần đầu tiên hướng bên trong sơn động này nhìn lại. Tuy ngoài động là một mảnh đen kịt mưa gió đêm tối, nhưng trong sơn động lại không phải là tối đen đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón. Có sự khác biệt này là do trên vách đá sơn động ẩn ẩn lộ ra một tia sáng mờ nhạt, làm cho người ta miễn cưỡng có thể nhìn thấy phía trước. Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, vô ý thức hướng Tiểu Đỉnh nhìn thoáng qua, lại phát hiện Tiểu Đỉnh cũng đúng lúc hướng về hắn. Xem ra hai người đều đang đồng thời nghĩ tới thời điểm mấy tháng trước, tại địa cung thần bí dưới thành Hà Dương gặp tao ngộ. Không hiểu sao, một màn trước mắt này, thoạt nhìn cùng ngày đó tựa hồ có vài phần tương tự.
Vương Tông Cảnh hít sâu một chút, bắt đầu cất bước hướng sâu bên trong sơn động đi. Tiểu Đỉnh theo sát phía sau hắn, hai bóng người cũng không bình thản trong huyệt động, một bước thấp một bước cao chậm rãi đi về phía trước. Không biết tại sao, thế giới huyên náo ầm ĩ ngoài động, trong lúc đó cũng cảm giác đã đi xa, chung quanh rất nhanh yên tĩnh trở lại, tuy ngoài động tiếng gió tiếng mưa rơi thậm chí tiếng gầm gừ của yêu thú khổng lồ xa xa, mặc dù còn có thể vọng đến tai của bọn hắn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như là càng ngày càng xa xôi.
Tại một góc thấp không rõ của huyệt động, có giọt nước rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh tí tách trầm thấp bên tai không dứt. Sơn động hoàn toàn yên tĩnh, âm vang bước chân của bọn hắn tựa hồ rất nhanh trở thành nguồn âm thanh duy nhất, sàn sạt động tĩnh. Lại đi xa ước chừng mười trượng, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đột nhiên đều dừng bước, mắt nhìn phía trước.
Đây là sơn động so với bọn hắn tưởng tượng được muốn nhỏ hơn nhiều.
Phía trước, nương trên ánh sáng yếu ớt của vách đá sơn động, có thể thấy mơ hồ cách đó khoảng hơn mười lăm trượng, con đường chia làm hai phía. Phía bên trái một con đường thẳng vẫn về phía trước không ngừng kéo dài mà đi, nhìn qua sâu không thể nhận ra đáy, đường hầm phía trước một mảng màu đen, không thấy cái gì rõ lắm; mà con đường hướng phải, thì trực tiếp thông hướng một cái cửa của thạch thất cao sáu thước, rộng ba thước, trong có cửa đá. Liếc nhìn là có thể thấy trong thạch thất coi như rộng rãi bầy một bệ đá hình trụ, trên mặt ánh sáng vàng bao quanh, chính giữa có một hình vết nứt hẹp dài màu đen, vòng hào quanh lập loè bên trong yên tĩnh đậu ở chỗ này.
Cửa bí cảnh xuất hiện!
Cơ hồ là cùng lúc, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều thấy được.
Tiểu Đỉnh mặt lộ vẻ vui mừng, Vương Tông Cảnh cũng nhịn không được nữa khóe miệng bỗng nhúc nhích. Chỉ là sau một lát, hắn đột nhiên thần sắc ngưng trọng, ánh mắt chậm rãi hướng chung quanh nhìn thoáng qua, đồng thời lỗ tai của hắn, như vậy bỗng nhúc nhích, có chút rung động rất nhỏ.
Trong sơn động một mảnh mờ mịt, ngoại trừ xa xa ngoài động truyền đến tiếng mưa gió, liền chỉ có tiếng nước rỏ giọt. Nhưng vào giờ khắc này, âm thanh tiếng nước tinh tế kia tựa hồ so với vừa rồi nhỏ đi một chút, đồng thời vang lên thanh âm"Tư tư" rất nhỏ, khó mà nghe thấy rõ, từ một địa phương sâu kín truyền đến.
Tiểu Đỉnh hưng phấn định chạy về phía trước, nhưng thân thể của nó mới chạy đi một bước, đột nhiên bị Vương Tông Cảnh ở sau lưng một tay giữ chặt. Tiểu Đỉnh ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh không biết khi nào đã trầm xuống, lạnh lùng mà chằm chằm vào gian thạch thất xem ra không có vật gì kia, chậm rãi lắc đầu.
Vương Tông Cảnh trầm mặc một lát, đầu tiên là đem Tiểu Đỉnh kéo ra phía sau mình. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc mang vài phần soi mói của Tiểu Đỉnh, hắn nhẹ nhàng úp sấp trên mặt đất, đem tai dán chặt mặt đất lẳng lặng nghe trong chốc lát, sau đó ngồi thẳng lên sắc mặt nhìn về phía trên như là càng khó coi. Sau đó, hắn tiện tay nhặt một khối đá lớn bằng lòng bàn tay trên mặt đất, nhìn vào thạch thất trống rỗng, đột nhiên đưa tay dùng sức đem hòn đá ném vào đó.
Viên đá cứng rắn bay vào thạch thất, dưới sức mạnh Vương Tông Cảnh toàn lực ném xuống, nó trực tiếp lướt qua bệ đá, đánh lên vách đá, sau đó thanh âm "Bang bang" vọng ra, viên đá bắn vào một góc bóng tối mà hai người không thể nhìn thấy được.
Không biết tại sao, nguyên bản va vào trên vách đá thạch bích phải phát ra âm thanh thanh thúy "Bang bang" đột nhiên gián đoạn, mà chuyển biến thành là một loại tiếng vang trầm thấp, nghe mảnh nhỏ và cũng ôn hòa hơn rất nhiều, cảm giác kia, giống như là hòn đá đánh lên một giường dày đặc chăn bông, hay là... một làn da cứng cỏi.
"Cạch cạch cạch cạch..." Hòn đá giống như ở giữa không trung một lát, sau đó mới từ phía sau cửa lăn ra, xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người, lăn thêm vài vòng trên mặt đất sau đó bất động.
Thanh âm "tê tê" vang lên mang vài phần bạo động, theo từ một nơi không rõ ràng trong thạch thất, truyền ra nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ ràng.
Lúc này đây, Tiểu Đỉnh sắc mặt cũng thay đổi.
Nhưng mà, khi sắc mặt của Tiểu Đỉnh vừa biến hóa, đột nhiên cặp mắt của nó lại vụt qua một tia không thể tưởng tượng nổi, thậm chí mang vài phần kinh hoảng thần sắc, ngạc nhiên mà nhìn về phía trước thạch thất, thất thanh nói: "Vương đại ca, huynh xem lối ra kìa! Nó, nó giống như đang nhỏ đi..."
Vương Tông Cảnh trong lòng trầm xuống, giương mắt lên nhìn, quả nhiên chỉ thấy lối ra của bí cảnh nguyên bản đứng lặng yên tĩnh ở giữa không trung, đột nhiên bắt đầu vô thanh vô tức vặn vẹo, khe hẹp dài màu nâu thật sự là đang thu nhỏ lại trông thấy. Dựa theo xu thế này, không bao lâu nữa, lối ra bí cảnh sẽ biến mất trước mặt hai người.
Tiểu Đỉnh không biết làm sao, mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh cũng thấy trong đầu mình một mảnh hỗn loạn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vốn chỉ là một trường khảo nghiệm đơn giản thi năng lực của đệ tử Thanh Vân môn tại bí cảnh, bây giờ lại có thể phát triển tới trạng thái quỷ bí mà cực kỳ nguy hiểm như vậy.
Chỉ là còn không chờ bọn họ quyết định có hay không nên liều lĩnh mạo hiểm xông vào thạch thất, trong tầm mắt Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh, phiến cửa đá vốn hẻo lánh kia đột nhiên chậm rãi thò ra một cái đầu.
Là một cái đầu rắn lớn, lưỡi rắn thật dài, không ngừng phun ra nuốt vào, mắt chuyển chậm rãi. Đôi mắt rắn lạnh như băng híp lại tạo thành khe hẹp lộ ra ánh mắt vô tình, lạnh lùng nhìn thẳng Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đang đứng ở ngoài thạch thất ngoại.
"Là rắn sao?"
Tiểu Đỉnh sắc mặt trắng nhợt, nhìn xem cái đầu rắn kia, thấp giọng nói một câu.
Vương Tông Cảnh khóe mắt có chút run rẩy, muốn nói lại thôi. Bởi vì lúc này, hắn đã lại chứng kiến một cái bóng khác, từ trong thạch bích nhô ra, mang theo thanh âm trầm thấp mà quỷ bí "Tê tê", đó là một cái đầu rắn khác, cùng cái trước đó hoàn hoàn giống nhau.
Sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm, cái thứ sáu, cái thứ bảy…
Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trơ mắt nhìn phía trước chỗ cửa đá, không ngừng thấy rắn từ trong những chỗ hẻo lánh bên trong thạch thất thò ra đến, quấn quanh ở trên cửa đá, lưỡi rắn hướng tới bọn họ phun ra nuốt vào.
Cả cửa đá, bí cảnh hoàn toàn bị đầu rắn bao phủ, cảnh tượng đáng sợ kia giống như là một mình đối mặt với một cái hố sâu bị vô số rắn lớn chiếm cứ, mà tất cả đầu rắn giờ phút này đều hướng về mình mà nhìn, ánh mắt lạnh như băng.
Vương Tông Cảnh bước chân chậm rãi lùi về phía sau, nhân tiện cũng kéo theo Tiểu Đỉnh. Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng âm thanh trầm thấp, tất cả đầu rắn trong nháy mắt cùng một chỗ đột nhiên nâng lên. Đồng tử hai mắt Vương Tông Cảnh vào thời khắc này bỗng nhiên co rút lại, không dám chần chừ, túm lấy cánh tay Tiểu Đỉnh, quát to một tiếng: "Chạy mau!"
Tiểu Đỉnh sao có thể không hiểu rõ tình huống khẩn cấp, chạy về phía trước kia yêu thú cũng không phải là ý tưởng tốt đẹp gì, nhìn một màn quỷ bí này, e rằng yêu thú khổng lồ ngoài kia cũng không đáng sợ bằng. Lập tức nó xoay người bỏ chạy, không mang theo nửa phần chần chừ, giờ khắc này thật sự chẳng quan tâm cửa lối ra khỏi bí cảnh trong thạch thất đang đóng lại, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Tiếng "Sưu sưu sưu sưu" không ngừng bên tai, Vương Tông Cảnh trong quá trình lôi kéo Tiểu Đỉnh liều mạng chạy trốn, không nhịn được nhìn lại. Lấy tâm tính cứng cỏi của hắn, cũng đã từng thấy qua các loại hình thù kỳ quái của quái thú ở Thập Vạn Đại Sơn, giờ phút này trong nội tâm cũng không gạt bỏ được nỗi sợ hãi. Ở giữa, cả phía bên phải sơn động trong huyệt động, trong nháy mắt có vô số độc xà cùng một chỗ ngóc lên, chen chúc trong huyệt động, có thể trông thấy vô số miệng rộng mở ra dữ tợn, răng cùng lưỡi rắn nhe ra đầy đáng sợ.
Càng làm cho người khó có thể tin chính là, hắn căn bản không thể nhìn thấy phần đuôi những con rắn này, tựa hồ tất cả rắn ở đây đều chỉ có nửa thân trước, mà phần sau thân của bọn chúng đều ẩn nấp tại trong vách đá.
Môt khi bị đuổi theo, rồi bị vô số những con rắn này cắn, kết cục có thể nghĩ đến được.
Trong nháy mắt, hai người đã đi đến chỗ ngã ba. Vương Tông Cảnh dừng một chút xem qua, nhìn thoáng qua xa xa bên ngoài huyệt động vẫn mưa gió đầy trời, mơ hồ còn có thể thấy được bóng dáng yêu thú khổng lồ vẫn còn đang chần chừ không đi. Hắn cắn răng, lôi kéo Tiểu Đỉnh, quay đầu về thông đạo sâu không thấy đáy phía bên trái chạy xuống.
Thanh âm "Sưu sưu" ở phía sau không ngừng vang lên, chỉ nghe cũng đủ làm cho người da đầu run lên, âm thanh của vô số thân rắn nhúc nhích cọ vào vách núi cứng rắn đang ùn ùn kéo đến, hơn nữa càng ngày càng gần, mà phía trước vẫn là bóng đêm vô cùng vô tận, chỉ có thể cảm giác được con đường dưới chân đang dốc xuống phía dưới.
Dù là Vương Tông Cảnh hay Tiểu Đỉnh, giờ phút này trong nội tâm đều dâng lên một cảm giác bất lực. Nhưng trải qua trận chiến trước đào thoát yêu thú khổng lồ, tâm tính hai người cũng coi như đã được tôi luyện một phen. Giờ phút này, trong nội tâm cả hai đều không có chỗ cho chán nản buông xuôi, vẫn cắn răng liều mạng chạy về phía trước. Chỉ là chạy được một quãng, Tiểu Đỉnh dù sao tuổi nhỏ, bước ngắn sức yếu, nên có phần chạy theo không kịp Vương Tông Cảnh, dưới tình thế cấp bách, lại không biết vấp phải cái gì trên mặt đất nên lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
May mắn Vương Tông Cảnh vốn luôn để mắt tới Tiểu Đỉnh, quát khẽ một tiếng, lập tức lùi lại, đem Tiểu Đỉnh kéo tới, trực tiếp ném lên trên lưng, lại lần nữa chạy nhanh đi.
Tiểu Đỉnh thở dốc, chỉ nghe sau lưng âm thanh truy hồn càng lúc càng lớn, đồng thời rõ ràng cũng cảm giác cước bộ của Vương Tông Cảnh so với vừa rồi chậm hơn một chút. Mặt tiểu tử kia tái nhợt, đột nhiên lớn tiếng nói: "Vương đại ca, buông đệ xuống, còn huynh chạy đi."
Vương Tông Cảnh nhảy dựng lên, nhảy qua một khối đá đột ngột nhô ra trên mặt đất, rớt về phía trước, lại lần nữa dụng lực chạy tới, trong miệng o o thở, nhưng đồng thời cả giận nói: "Câm miệng!"
Tiểu Đỉnh trầm mặc một lát, không nói cái gì nữa, quay đầu đi, thình lình chỉ thấy vô số đầu rắn dữ tợn đuổi tới tới. Cách hai người bọn họ chỉ có vài thước, mùi tanh hôi tràn ngập bóng đêm chung quanh, thậm chí nếu tinh tường thì còn có thể thấy từng cái răng độc xà bén nhọn, chậm rãi chảy ra nọc độc trong suốt.
Biển rắn dường như có thể đem hai người bọn họ đều nuốt hết chỉ trong một khắc.
Tiểu Đỉnh đột nhiên phất tay, hai mắt trừng trừng, mất hết vẻ sợ hãi, lại mang theo vài phần dũng khí, đối với vô số đầu rắn lớn tiếng kêu lên: "Ta liều mạng với các ngươi!"
"Phốc!"
Thanh âm chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vô cùng quỷ dị vang lên ở chỗ sâu trong huyệt động đen ngòm, một đoàn chất lỏng màu hồng đột nhiên hóa thành màn khói hôi thối từ bên trong cái phễu mà không biết Tiểu Đỉnh cầm trong tay từ lúc nào xì ra, hướng về phía sau bầy rắn bay đi.
Tiểu Đỉnh lại lần nữa xuất ra tuyệt chiêu.
Chỉ thấy trong nháy mắt, "Lạt Tiêu Thủy" liền phun lên trên mười cái đầu rắn gần nhất, những đầu rắn kia một khắc trước còn như hung thần ác sát, dữ tợn vô cùng, đột nhiên cứng ngắc ở giữa không trung, tiếng kêu gào bén nhọn trong nháy mắt vang lên. Mười con rắn này cuộn lại thân thể, nhìn vô cùng khổ sở. Mà mặt đất vốn nhung nhúc toàn rắn đuổi theo, thoáng cái trống ra một khoảng lớn.
Tiểu Đỉnh cùng Vương Tông Cảnh nghe được âm thanh nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đều là khẽ giật mình. Một lát sau cùng lấy làm mừng rỡ, không thể tưởng được cái phễu đánh rắm và Lạt Tiêu Thủy lại thần diệu như thế, quả nhiên là pháp bảo cứu mạng. Vương Tông Cảnh giờ phút này đối với cha của Tiểu Đỉnh càng bội phục sát đất. Làm đầu bếp, tùy tiện làm ra một cái đồ vật mà cũng có thể làm yêu thú phải tránh lui. Đúng là một đầu bếp kinh thế hãi tục.
Nhưng hai người cũng chỉ mừng rỡ một lát, cước bộ cũng không ngừng nghỉ, bởi vì cũng không lâu lắm, bầy rắn lại đuổi kịp như cũ. Dù sao vừa rồi cũng chỉ làm thương có mười đầu rắn, đối với bầy rắn nhung nhúc không thể đếm hết trước mắt này mà nói, hoàn toàn không đáng kể.
Nguy cơ cũng không giải trừ, hai người vẫn chạy như điên bên bờ sinh tử. Nhưng mặc kệ như thế nào, Vương Tông Cảnh cõng Tiểu Đỉnh một đường chạy trốn, Tiểu Đỉnh thì là nắm chặt Cái Phễu Đánh Rắm, liều mạng phun Lạt Tiêu Thủy vào vô số đầu rắn phía sau.
Mỗi một lần chất lỏng màu hồng phun ra, dính vào đầu rắn đều làm chúng trong nháy mắt co rút run rẩy, điên cuồng vặn vẹo, tiến tới ảnh hưởng đến một mảng lớn đầu rắn đi tới phía sau, làm chậm tốc độ của đội hình biển rắn truy kích. Tuy rất nhanh lại có những đầu rắn mới bổ sung, nhưng cứ như vậy, Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh lại cõng nhau tiếp tục chạy gần hơn trăm trượng về phía trước, kiên trì không để những đầu rắn này cắn nuốt.
Dọc theo con đường này, Tiểu Đỉnh chuyên chú việc đối phó bầy rắn đằng sau, không chú ý phía trước. Nhưng Vương Tông Cảnh một đường chạy xuống lại thấy con đường có mở rộng ra đường nhánh, chia làm hai cái lối rẽ, mà đều không ngoại lệ, con đường bên phải cũng giống như trước, thông hướng tới một cái thạch thất.
Đi qua cự ly trăm trượng, hắn lại thấy lối rẽ cùng thạch thất lần thứ ba.
Chỉ là mỗi một lần, Vương Tông Cảnh đều không lựa chọn chạy hướng bên phải. Một đường, hắn thấy rõ những thạch thất đi ngang qua này, tuy cũng có bệ đá loại hình trụ, nhưng trên bệ đá cũng không có lối ra bí cảnh màu tím, càng không nói đến trong thạch thất có hay không yêu thú đáng sợ khác. Vạn nhất chạy tới không có những đường ra khác, hắn và Tiểu Đỉnh liền lập tức lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Hắn không dám đi đánh cuộc, trong tiếng thở dốc ồ ồ, bản thân Vương Tông Cảnh cũng cảm giác được bước chân của mình càng ngày càng nặng nề. Trên thực tế, vì hắn có khí lực mạnh mẽ, mới có thể dưới tình trạng đạo hạnh tu hành cực kỳ thô thiển, đơn giản chỉ cần dùng sức mạnh thân thể dưới sự truy đuổi của bầy rắn mà chạy được xa như vậy. Chỉ là một người sức khỏe cuối cùng không thể nào là vô cùng vô tận, trước mắt, hắn có thể thấy sức lực đã tới giới hạn tận cùng.
Mỗi một lần nặng nề hít thở, đều giống như hít vào một đoàn lửa đỏ nóng rực, theo yết hầu nung nóng cho tới tim phổi, thiêu khô tất cả máu trong lồng ngực, làm bản thân nghẹt thở mà không cách nào lên tiếng. Thậm chí ngay cả Tiểu Đỉnh cũng cảm thấy Vương Tông Cảnh khác thường, càng không ngừng quay đầu lại hướng hắn xem xét, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
Phía trước cách đó không xa, lại là một lối rẽ.
Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt dần dần bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, thậm chí mà ngay cả mở miệng hô hấp cũng có cảm giác như cơn tức giận tức tiến vào lồng ngực. Chẳng lẽ, thật sự sẽ chết tại nơi thâm sơn cùng cốc ngàn dặm vô danh này sao?
Mang vài phần kỳ quái tự giễu, hắn rõ ràng cũng không có quá mức sợ hãi cái chết, trong đầu có chút châm chọc mà đối với mình cười cười. Chính thời điểm muốn đầu hàng, thân thể của hắn đột nhiên chấn động, hai mắt trong nháy mắt trừng lớn, dẫn theo một niềm vui khó có thể tin, nhìn về cuối ngã ba đường.
Một thạch thất y như thế, một bệ đá y như thế, trên bệ đá này có một cái vết nứt màu đen đầy đủ không việc gì, yên tĩnh mà đứng lặng giữa không trung.
"A!" Một tiếng gầm nhẹ mừng rỡ từ trong miệng Vương Tông Cảnh phát ra. Hắn vốn đã gần như kiệt quệ sức lực, đột nhiên lại lần nữa dâng lên chút lực cuối cùng, ra sức nhảy lên, đột nhiên rẽ ngang, lưng mang theo Tiểu Đỉnh, với sự kiên quyết cả đời này chưa bao giờ có, phóng tới gian thạch thất kia, không biết phía trước là gì, không biết vận mệnh thế nào, hắn vẫn hướng nơi đó hung hăng đánh cuộc một lần!
Phía sau Thanh Vân Sơn, trên đỉnh Thông Thiên Phong
Đường mòn phía sau núi Thông Thiên Phong từ trước đến nay đều là chốn yên lặng, một con đường uốn lượn ghé qua rừng rậm cổ thụ um tùm. Cảnh vật thanh lệ mà u nhã, tiếng chim hót không dứt bên tai. Mãi cho đến chỗ rừng sâu mở rộng ra hai nhánh rẽ, có hai bóng người đứng ở nơi đó, đúng là Tống Đại Nhân cùng Tăng Thư Thư.
Một bên con đường là đi thông tới từ đường Thanh Vân Môn, một đường mòn tiếp tục hướng trước kéo dài mà đi, nhưng cách đó không xa trên đường, lại có hai khối đá xanh cổ xưa, nhìn kỹ phía dưới, hai con Thanh Ngoan(*) bằng đá được khắc trông rất sống động, thần sắc tinh tế trang trọng. Trên lưng chúng là hai tấm bia cổ cao tới một trượng.
Bia văn bên trái khắc bốn chữ: Cấm địa Thanh Vân.
Bên phải: Động phủ Huyễn Nguyệt.
Trước thanh ngoan đà bia, Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu Tống Đại Nhân cười khổ nói: "Tăng sư đệ, chúng ta kêu gọi Tiêu sư huynh nhiều lần, cũng không có đáp lại, chẳng lẽ hắn lại không ở bên trong Huyễn Nguyệt động phủ, phải làm như thế nào cho phải?"
Tăng Thư Thư cũng vô cùng lo lắng, mặt mang vẻ bất đắc dĩ, tại chỗ nhanh chóng đảo quanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng đường mòn sau lưng thanh ngoan đà bia nhìn lên một cái, nhưng vô luận như thế nào, bất kể là hắn hay là Tống Đại Nhân, lại là một bước cũng không dám vượt qua hai mặt tấm bia cổ này.
Quy củ hơn hai ngàn năm đã sớm ăn vào sâu trong huyết mạch của bọn hắn, từ nhỏ đến lớn trong Thanh Vân Môn, lệnh cấm này liền được tất cả mọi người ghi nhớ tại tâm: Ngoài chưởng giáo chân nhân, không ai được vào cấm địa Huyễn Nguyệt.
Tống Đại Nhân trên mặt vụt qua vẻ lo lắng, quay đầu lại nhìn hướng phía trước núi, tuy nơi này nhìn lại cũng không thể thấy Vân Hải, nhưng lại càng khiến cho lòng của hắn gấp gáp. Đúng lúc này, Tăng Thư Thư dậm chân một cái, âm thanh mang vài phần nảy sinh ác độc nói: "Thật sự đích xác không có cách nào khác, chúng ta bất cứ giá nào phải dứt khoát đi lên Ngọc Thanh điện gõ "Tam Thánh Trấn Linh Chung". Chỉ cần Tiêu sư huynh còn ở lại trong Thanh Vân Sơn Mạch, liền nhất định có thể nghe được tiếng chuông, đến lúc đó chắc hẳn cũng có thể nghĩ đến trên núi gặp chuyện không may, hoặc có thể nhanh chóng gấp trở về."
Tống Đại Nhân lúc nghe được Tăng Thư Thư nói ra "Tam Thánh Trấn Linh Chung", sắc mặt trong chốc lát biến đổi một chút, nhưng khi nghe hết Tăng Thư Thư nói xong, im lặng một lát, kiên quyết nói: "Tăng sư đệ nói có lý, tuy nói chưởng giáo sư huynh từng nghiêm lệnh cấm trừ phi có đại sự không được cảnh báo. Nhưng trước mắt bí cảnh sinh biến, dĩ nhiên là đại tai họa, chỉ là..." Hắn trên mặt vụt qua một tia thần sắc lo lắng, xác thực thấp giọng nói: "Gõ chuông một cái, không khỏi mọi người sẽ biết được chưởng giáo chân nhân lúc này tình trạng không ổn, sau này nghị luận lên, Tiêu sư huynh thế nào lại chẳng quan tâm đến thể diện."
Tăng Thư Thư cũng là lông mày nhíu lại, chần chừ một lát, đúng là vẫn còn cười khổ nói: "Đại sự làm trọng, sau này sư huynh nếu có trách phạt, cứ để cho một mình ta gánh chịu."
Tống Đại Nhân nhất thời lắc đầu, nói: "Buồn cười, ta tự nhiên cùng ngươi... A?"
Nói một nửa, đột nhiên khóe mắt của Tống Đại Nhân lóe lên khi thấy một cái bóng dáng nhanh chóng từ phương xa chạy đến như bay, một đường lướt qua ngay phía trên bọn họ, đúng là không có nửa phần do dự cản trở, trực tiếp liền từ trên đầu bọn họ bay qua bia Thanh Ngoan, hướng về phía động phủ Huyễn Nguyệt mà tới.
Mà kỳ quái chính là, hai người ở trước bia Thanh Ngoan liếc nhìn nhau, rõ ràng không có ý ngăn cản đối với việc người này đột nhiên xâm nhập cấm địa, ngược lại đều là quay đầu nhìn xem người kia có phản ứng gì. Mà thấy đối phương rõ ràng cũng không có phản ứng nên cả Tống Đại Nhân và Tăng Thư Thư đều chỉ đứng đó ngây ngốc.
"Này..." Tống Đại Nhân nhất thời đều không biết nên nói cái gì cho phải.
Tăng Thư Thư vẻ mặt cũng cổ quái, cười khan một tiếng sau, hướng phương hướng động phủ Huyễn Nguyệt nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: "Cái gì ta cũng không thấy..." Nói, hắn xoay người rời đi, đồng thời cúi đầu giảm thấp xuống âm thanh nhẹ giọng tự nhủ: "Rốt cục vẫn không nhịn được..."
__________________
(*) Thanh Ngoan: một loài giống ba ba.
Tru Tiên 2 Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh Tru Tiên 2