Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: zzz links
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4133 / 59
Cập nhật: 2016-02-19 21:06:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ào khoảng bốn giờ chiều Vân mới tới được con đường đầu khu rừng, trong đó chàng biết có căn nhà gỗ của lão Hóa cụt. Trưa nay, sau khi đấm ngã tên côn đồ ác ôn nổi tiếng trong phòng nàng vũ nữ Marta, Vân chạy biến ra xe hơi và phóng ngay lên đây. Chàng lái xe thật nhanh, không ngừng ở đâu hết. Chàng chỉ mất có mấy phút để chạy vào một hiệu sách, gọi điện thoại về cho Ngọc Ánh báo cho nàng biết nơi chàng đến:
- Em cưng.. Anh vừa tìm được một đầu dây... Anh phải đi ngay... Em nhớ rõ này... Anh tới nhà lão Hóa cụt... Hóa cụt... Rõ chưa? Anh tới nhà lão Hóa cụt trong rừng cây Định Quán... Em báo ngay cho Thiếu tá Nghi biết rằng anh tới nhà lão Hóa cụt vì anh mới dò được tin sau khi bắt cóc được cô Bạch Lan ở Đà Lạt, bọn Sơn gù có đưa cô Bạch Lan tới nhà lão Hóa cụt ẩn náu vài ngày... Em báo cho Thiếu tá Nghi biết như vậy và nói anh chờ ổng ở nhà lão Hóa cụt... Nói ổng đi ngay.. Vì rất có thể là bọn ác ôn sẽ tới đó thủ tiêu lão Hóa cụt để ém miệng lão.
Ngọc Ánh tỏ vẻ lo sợ:
- Sao anh không tới Thiếu tá Nghi rồi hãy đi có hơn không? Nếu nguy hiểm quá anh tới đó một mình, lỡ ra...
Vân ngất lời nàng:
- Đừng lo. Em cứ báo cho Thiếu tá Nghi biết như vậy là đủ.
Tuy chàng đi trước nhưng vì không thạo đường trong rừng lắm, chàng chỉ đi ngang căn nhà của lão Hóa cụt có một lần cách đây đã mấy năm, hồi gần đây những người làm cây đã làm thêm mấy con đường mới trong khu rừng này, thành ra Vân bị lạc đường. Chàng lạc mất đến cả tiếng đồng hồ mới tìm ra đúng khu rừng có nhà Hóa cụt.
Giờ đây, khi Vân ngừng xe lại dưới lùm cây, chàng mới thấy lời khuyên của Ngọc Ánh là đúng. Chàng một thân, một mình tới đây thật là quá liều. Liều vô ích chớ không có lợi gì. Nếu bọn côn đồ kéo tới đây độ ba, bốn tên làm sao chàng chống cự nổi chúng? Hôm nay chàng có mang súng theo nhưng bọn côn đồ chắc chắn là có nhiều súng hơn chàng...
Khu rừng này lại rộng bao la và vắng tanh. Chàng bị chúng bắt sống ở đây thì chúng có thể treo chàng lên cây, hành tội chàng cả ngày rồi mời giết cũng chẳng có ai hay biết...
Vân cho xe vào sâu dưới hàng cây để có xe đi ngoài đường kia, người đi xe cũng không trông thấy. Rồi chàng đi bộ tới căn nhà gỗ của Hóa cụt, một côn đồ đi về già sống ẩn dật nơi đây.
Khi còn cách căn nhà chừng hai trăm thước, Vân dừng lại nhìn và nghe.
Bốn bề vắng lặng, không có gì lạ. Căn nhà gỗ trông có vẻ hoang tàn như không có người ở từ lâu lắm. Vân rút súng ra, soát lại đạn, mở khóa an toàn để có thể bắn ngay được. Bây giờ chàng tin rằng bọn côn đồ đàn em của mụ Năm ô-tô, hoặc bất cứ bọn nào khác có liên hệ tới vụ bắt cóc cô ái nữ nhà tỷ phú Tạ Phong, không thể nào tới đây trước chàng. Nhưng rất có thể là lúc chàng đang rắc rối với lão Hóa cụt, bọn chúng tới...
Chàng hy vọng hồi trưa Ngọc Ánh liên lạc được ngay với Thiếu tá Nghi và ông ta cũng sắp tới đây với chàng.
Chảng bước nhè nhẹ trên thảm lá khô nhưng chàng thấy rõ việc đề phòng để cho bọn trong nhà không biết bên ngoài có người đến là vô ích. Vì trong khu rừng hiu quạnh này, hễ có xe hơi tới, có người lạ tới, là người trong căn nhà gỗ có nhiều kẽ hở và trống huyếch hoác kia sẽ thấy ngay.
Tới gần căn nhà gỗ hơn nữq, chàng dừng lại để quan sát. Có vẻ như lão Hóa cụt đang ở trong nhà. Chàng thấy cánh cửa mở hé ra từ góc nhà có chút khói trắng bay lên. Khói đó chắc là bốc lên từ bếp nấu rượu lậu của lão già chủ nhà.
Vân áp khẩu súng vào đùi và rảo bước vào nhà.
Chàng nghe tiếng Hóa cụt thốt ra một tiếng chửi thề từ trong nhà.
Hóa cụt đang ngồi bên bếp lửa, lưng quay ra cửa. Dường như lão đang rán mỡ hay thịt khô trên cái chảo. Mùi thịt mỡ bốc và khét tỏa ra làm cho Vân phải nhăn mặt.
Vân nhìn quanh căn nhà thật nhanh. Chàng không thấy gì lạ ngoài vẻ bừa bộn, dơ dáy đến ghê tởm. Chàng bước vào nhà, chĩa súng vào lão già:
- Hóa cụt... - Chàng gọi vừa đủ nghe.
Toàn thân lão già như cứng lại, rồi lão bắt đầu run. Dường như Hóa cụt đang có lý do để lo sợ. Lão từ từ quay lại nhìn người mới vào nhà, người cất công tới thăm lão ở góc rừng hoang vu này...
Lão muốn xa lánh người đời mà vẫn không được, người đời vẫn tới tìm lão. Tìm lão không phải là để mang lợi lộc lại cho lão mà chỉ là mang tai vạ.
Đôi mắt ướt lèm nhèm của Hóa cụt trợn lên khi lão trông thấy khẩu súng trong tay người đàn ông lạ.
Lão chưa nhận ra người cầm súng đe dọa lão là ai, côn đồ hay cớm.
Biết Hóa cụt nặng tai, Vân phải nói lớn:
- Hóa... anh có nhớ tôi là ai không?
Lão già thở hổn hển. Lão như người bị nghẹt thở. Không trả lời vào câu hỏi, lão hỏi lại:
- Anh là ai? Sao lại bắn tôi? Tôi làm gì?
Vân hạ súng xuống:
- Nếu anh chịu tiếp tôi, tôi sẽ không làm gì hại anh cả. Sẽ có rượu Tây cho anh nhậu đã. Anh còn nhớ tôi không?
Hóa cụt cố moi trí nhớ. Vài giây sau, lão ngập ngừng:
- Anh có phải là... anh nhà báo không?
Vân gật đầu:
- Phải. Tôi có gặp anh ở Saigon ngày anh vừa ở đảo về và tôi có tặng anh một bộ áo lạnh. Nhớ rõ rồi chứ? Tôi cũng đã có lần gặp anh ở ngoài Côn Đảo. Năm đó tôi theo phái đoàn chánh phủ ra thăm đảo và có tặng anh số bạc một ngàn đồng. Nhớ rõ chưa?
Hóa cụt dường như đỡ sợ:
- Nhớ lắm rồi.
Lão gọi tôn Vân lên chức “thầy”:
- Hôm nay thầy đi chơi qua đây hay là..?
- Tôi đi từ Saigon lên đây tìm anh. Có chuyện..
Hóa cụt nhấc cái chảo trên bếp ra. Lão liếc trộm Vân và rõ ràng là lão thắc mắc không biết Vân muốn gặp lão để làm gì. Lão nhớ tới những xác chết nằm ngoài rừng. Xác bọn Sơn gù, Bái chuột, những tên côn đồ không may bị giết ở nhà lão. Từ ngày rùng rợn đó, Hóa cụt bị ám ảnh bởi hình những nạn nhân trở thàrih ma đói, ma khát. Có nhiều đêm, lão như trông thấy Sơn gù, Bái chuột và lão Tiến già mồm móm sệu, hiện ra. Những đêm đó lão phải uống rượu tăng lên gấp bội để cho say nằm chết giấc không còn biết gì nữa...
Vân rút thuốc lá ra hút. Chàng liệng cho lão gã một điếu:
- Tôi cần hỏi anh vài điều...
Hóa cụt đã lờ mờ đoán được gã nhà báo này muốn hỏi lão về chnyện gì. Bàn tay xương xẩu của lão cầm điếu thuốc lại run lẩy bẩy:
- Chuyện chi vậy thầy? Tôi ở một mình đây lâu quá rồi, có còn biết gì nữa đâu...
- Chuyện gì thì anh không biết, nhưng chuyện này thì anh có biết. Biết rõ nữa là khác... Bọn thằng Sơn gù có đến nhà này với một cô gái? Phải không?
Hóa cụt ấp úng:
- Không.. không biết...
Vân gằn giọng:
- Anh chối vô ích... Mà anh chẳng việc gì phải chối cả. Sơn gù nó tự tới đây, anh không đồng lõa với nó trong vụ bắt cóc, anh đâu cần chối. Tôi có bằng cớ là Sơn gù nó có mang cô gái bị nó bắt các ở Đà Lạt tới nhà này. Chính thằng Sơn gù viết thư gửi về cho nhân tình của nó ở Saigon là nó tới đây. Con nhỏ đó nó nói chuyện cho tôi biết. May là nó mới chỉ nói với tôi thôi. Tôi là nhà báo thì anh chưa bị nguy, nhưng nếu Cớm họ biết, anh lôi thôi à... Dù anh có không đồng lõa với thằng Sơn gù, anh cũng bị người ta bắt nhốt một thời gian để điều tra. Chuyện đó tôi khỏi cần dọa anh cũng dư biết. Vậy thì tôi nghĩ anh nên kể lại cho tôi biết. May ra tôi cứu được anh. Để cho Cớm biết vụ này thì phiền cho anh lắm đó.
Hóa cụt do dự. Lão phì phèo vài hơi thuốc lá rồi đột ngột:
- Đúng. Sơn gù nó có tới đây. Thằng Bái chuột với lão Tiến cùng tới với nó. Chúng nó mang tới đây một cô gái đẹp. Tôi không biết cô đó là ai nhưng tôi cũng biết chắc không phải cô ta tự ý đi theo bọn chúng. Sơn gù nó đòi ở lại đây vài ngày nhưng tôi không bằng lòng. Tôi nhất định không là không. Nó biết không ở lại được nên nó lên xe đi ngay. Bọn nó chỉ ở lại đây có mấy tiếng đồng hồ.
- Chúng nó ở lại đây đúng ra là mấy tiếng?
- Nhiều lắm là hai tiếng..
- Vậy thì giờ đâu mà Sơn gù nó gửi thư về Sàigòn cho con mèo của nó?
Hóa cụt ngắc ngứ rồi nói:
- Không biết... Không chừng nó viết thư từ trước... Nó phải gửi thư về Saigòn bằng xe đò mà? Thơ đưa tay. Chắc nó viết thư ở Đà Lạt từ trước. Chắc nó tưởng là nó tới đây, thế nào tôi cũng cho nó ở tạm vài ngày nên nó viết thư cho mèo nó từ trước. Không ngờ tôi lại không chịu.
Vân làm ra bộ hài lòng:
- Vậy thì có lý lắm. Chẳng còn gì để phải thắc mắc cả. Nghĩa là bọn nó lại mang cô gái đi ngay lập tức?
Hóa cụt gật đầu.
Vân tiếp:
- Kể cũng đáng tiếc. Anh không biết từ nhà anh đi, Sơn gù nó đưa cô gái đi đâu sao?
Hóa cụt lắc đầu.
- Anh có nghe chúng nói là chúng đưa cô gái đi đâu hay là anh có đoán được chúng đưa cô đó đi đâu không?
Hóa cụt lại lắc.
- Đáng tiếc cho anh. Vì ông già của cô gái đó giầu lắm. Tỷ phú. Giầu nhất nhì Saigon, ông có hứa cho bất cứ ai cho ông biết tin về bọn bắt cóc con gái ông ta những số tiên lớn. Anh có muốn được lãnh hai trăm ngàn đồng một cách dễ dàng không?
Đôi mắt ướt lèm nhèm, đỏ ngầu và đầy rử của Hóa cụt sáng lên khi lão nghe nói tới tiền.
Bọn Quần đen, Phúc chó tới nhà lão nâng tay trên cô gái bị bọn Sơn gù, Bái chuột đã bắt cóc và thủ tiêu bọn Sơn gù xảy ra cách nay đã mấy tháng rồi. Ngày đó Quần đen có hứa sẽ chia cho lão một khoản tiền chuộc... Chúng đã lấy tiền chuộc êm ru bà rù, bọn Sơn gù, Bái chuột, Tiẽn già chết đã thối xác... Nhưng lão vẫn chưa được chia một đồng teng nào... Lão biết là bọn Quần đen đã quên lão và lão đã bị chúng đánh lừa, coi khinh... Trong lòng lão cảm thấy bực tức... Đối xử với lão như vậy, bọn Quần đen, Phiến đá và đàn chị của chúng là mụ Năm ô-tô đã chơi xấu, chơi không đúng “luật giang hồ”. Đối với bọn chơi xấu lão, lão có quyền chơi xấu lại...
- Có cái gì bảo đảm là... có tiền thưởng chứ?
Vân quả quyết:
- Tôi bảo đảm với anh...
Hóa cụt chợt thấy hiện ra bản mặt cô hồn sát nhân của Phúc chó. Bản mặt đó cùng lưỡi dao nhọn, sáng loáng làm cho lão sợ rúm lại. Lão nghĩ thầm: Không xong... Nói ra thì mình chết ngắc với nó...
Trong bộ óc lúc nào cũng tê liệt vì rượu, Hóa cụt đã lờ mờ nghĩ đến chuyện kể hết đầu đuôi cho anh nhà báo này nghe nếu anh ta chi tiền cho lão xứng đáng. Lão thấy lão có thể tin được anh nhà báo này, vì trước đây tuy chẳng hề lợi dụng gì lão, anh ta đã vài lần cho tiền, cho áo lão.
Nhưng dù tham tiền, Hóa cụt vẫn sợ bị bọn Quần đen trả thù. Phải làm cách nào vừa kể hết chuyện để lấy tiền của anh nhà báo mà bọn côn đồ vẫn không biết mới được.
Hóa cụt hỏi lại:
- Thầy nói... thưởng bao nhiều?
- Hai trăm ngàn đồng... Đó là tiền thưởng nhỏ nhất... Người nào cho tin rõ hơn, có thể được lãnh tới một triệu đồng..
Lão lắc đầu:
- Tôi không biết gì hơn... Tôi chỉ biết có vậy... Bọn Sơn gù có đem một cô tới đây... Tôi không chắc có phải cô đó là cô con gái ông nhà giàu đó không... Chỉ biết là sau đó nó mang cô ta đi..
- Hóa cụt... Anh nói dối...
Vừa bước lại gần lão già, Vân vừa cao giọng đe dọa:
- Anh nói dối tôi. Tôi cho anh biết trước tôi sẽ làm dữ với anh ạ. Tôi vất vả từ Saigon lên đây không phải là đi về không... Sao?
Vân đột ngột đánh một cái tát trái. Hóa cụt giật nẩy mình...
Cái tát không lấy gì làm mạnh lắm nhưng cũng đủ làm cho lão già quá yếu choáng váng...
Vân giơ cao tay.
- Anh muốn sao? Muốn lãnh mấy trăm ngàn tiền thưởng hay là muốn vỡ mặt? Nói! Anh biết chỗ Sơn gù ở đâu, phải nói ra... Nhất định tôi bắt buộc anh phải nói.
Hóa cụt run rẩy:
- Không biết mà. Biết thì nói. Giấu làm chi? Cứ hỏi bọn Quần đen khắc biết. Chúng nó tới sau. Vụ đó xảy ra ở đây.
Hai tiếng “Quần đen” làm cho Vân rỏng tai chú ý:
- Anh nói thằng Quần đen... của mụ Năm ô-tô có tới đây với thằng Sơn gù sao?
Biết mình nói lỡ lời, Hóa cụt nín im. Lão có vẻ sửa soạn chịu đòn chớ không chịu nói...
Khi bàn tay của Vân sắp hạ xuống bộ mặt gầy gò của lão già, chàng thoáng thấy đôi mắt lão có một ánh gì rất lạ. Dường như lão thoáng nhìn thấy ngoài cửa căn nhà có người tới.
Vân vội quay lại.
Chàng thấy có bóng người thoáng qua ngoài khung cửa.
Bóng người này dường như có cầm một khẩu tiểu liên.
Những tràng sấm sét vang lên cùng một lúc.
Vân nhào mình ngã nằm xuống đất... Chàng xoay tròn trên nên đất ẩm và lăn vào góc nhà. Noi đây có một cái rương lớn. Những đồ vật hư cũ bỏ đầy trong lòng rương. Vân lăn mình nằm nép đằng sau cái rương đó...
Băng tiểu liên nổ ròn. Những viên đạn theo nhau ghim vào ngực Hóa cụt. Lão ngã ngửa vào tường, giẫy giẫy vài cái rồi tắt thở...
Vân có súng nhưng cũng phải chịu chết sau cái rương lớn. Chàng mà thò đầu lên mà lãnh ngay năm bảy viên đạn chì vào đầu. Tên sử đụng tiểu liên đã nhảy qua góc cửa bên kia. Gã chiếu súng vào góc nhà có Vân nằm và tưới đạn như mưa.
Trái tim đập rộn trong lôồng ngực, Vân nghiến răng nằm im.
Trong ba bốn giây đồng hồ, những viên đạn chì ghim đều vào thành rương gỗ và xuyên qua làn gỗ, cắm vào những vật để trong rương. Nhờ những cái nồi niêu,xong chảo cũ rích, vứt đi đó mà đạn không xuyên tới mình người nấp sau nó.
Rồi tiếng đạn nổ ngừng. Im lặng đột ngột tới cũng như lúc tiếng súng bắt đầu đột ngột nổ.
Vân rút súng ra cầm tay nhưng chàng vẫn không dám ló đầu nhìn ra. Mặt chàng ướt đẫm mồ hôi. Giờ đây chàng đã biết chắc bọn mụ Năm ô-tô có dính líu tới vụ bắt cóc Bạch Lan.
Và bọn bắn chàng đứng ở ngoài nhà là bọn đàn em mụ Năm. Tình trạng của chàng thật nguy hiểm. Chàng không thể ló đầu lên nhìn chứ đừng nói tới việc chạy ra khỏi nhà và bắn lại. Chàng chỉ còn trông cậy vào Thiếu tá Nghi... Không hiểu ông ta có lên đây ngay hay không?
Chàng nằm im cố tự trấn tĩnh để cho trái tím khỏi đập loạn như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chàng lắng tai nghe. Không một tiếng động. Bọn Quần đen chắc không tên nào dại dột vào tận đây nhưng chúng cũng sẽ không để cho chàng sống sót.
Chàng biết chàng sẽ bị chúng giết bằng đủ mọi cách.
Chàng nghe bên ngoài có tiếng người khẽ nói.
Vài giây sau, tiếng người la lớn vẳng vào:
- Đi ra. Bọn tao biết mày ở trong đó. Quăng súng ra trước. Bọn tao tha chết cho. Mau.
Vân gượng cười và nghĩ thầm: “Còn lâu. Chúng mày có giỏi cứ vô đây mi bắt tao”. Chàng đợi chờ...
Khẩu Thompson lại nổ ròn. Đạn veo véo trên đầu Vân.
Rồi súng lại ngừng. Vàn vẫn nằm im, nhưng chàng bắt đầu thấy sợ. Chàng nghĩ đến chuyện bọn côn đồ có thể đốt nhà.
Chàng nghe tiếng người nói lớn..
- Đưa đây tao. Chúng mày lui ra...
Câu nói làm cho Vân lạnh người...
Chàng đoán được bọn côn đồ đang định làm gì bên ngoài.
Chúng không phóng hỏa đốt nhà nhưng chúng có lựu đạn. Chúng sắp tung tạc đạn vào nhà. Chúng không cần đặt chân vào đây. Chỉ một trái tạc đạn là chàng nát người.
Chàng không còn có thể làm gì dược. Chạy ra cũng chết mà cứ nằm đây cũng chết. Vài giây đồng hồ sau đó đối với chàng dài như nhiều thế kỷ. Chàng nằm úp mặt xuống đất hai tay ôm lấy đầu. Có một vật rơi bịch vào nhà.
Vân gần như không nghe thấy tiếng nổ quá gần. Chàng bị choáng óc và rơi ngay vào một hố sâu vô tận.
° ° °.....
Chợt, một làn ánh sáng dữ dội, mạnh khủng khiếp chọc thủng màn đen bao quanh Vân, chàng thám tử tư chợt nghe thấy mình rên lên một tiếng. Chàng giơ tay lên che lấy mắt.
Một giọng nói quen thuộc nhưng như từ nơi nào xa lắm vẳng tới tai chàng:
- Không có làm sao hết... Bạn khỏe như vâm. Thôi... Ngồi dậy đi. Định nằm ăn vạ ư..? Không có cô Ngọc Ánh ở đây đâu mà làm nũng...
Vân làm một cố gắcng lớn. Chàng mở mắt và nhìn thấy lờ mờ một bóng đen cúi xuống nhìn mình. Khuôn mặt người đó trở thành rõ ràng và Vân nhận ra Thiếu tá Nghi. Chàng gượng ngồi dậy và cảm thấy toàn thân đau nhức.
Thiếu tá Nghi vỗ nhẹ lên vai chàng và cười:
- Còn lâu mới chết được lắm. Nó bắn anh năm bảy băng tiểu liên lại tặng cả một trái lựu đạn. Vậy mà anh vẫn chẳng hề hấn gì. Chứng tỏ là còn khuya lắm anh mới chết được.
Vân thấy nhức đầu như búa bổ. Chàng cảm thấy choáng váng chóng mặt và chỉ muốn nằm vật xuống.
Chàng ôm đầu rên rỉ:
- Tôi có cảm tưởng như bị ai đập búa tạ vào đầu...
Một cảnh sát viên đỡ cho Vân ngồi dựa lưng vào vách ván.
Thiếu tá Nghi đưa một điếu thuốc lá vào miệng chàng và châm lửa, ông hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào? Anh muốn làm người hùng, ra đi một mình... Đáng lắm... Không nát thây là may...
Vận hít vào vài hơi thuốc lá dài. Chàng giơ tay lên lùa vào trong mái tóc. Đầu chàng đau nhức nhưng may sao chàng không thấy có lỗ thủng hay vết trầy trụa gì cả. Chàng gượng cười. Vốn mạnh khỏe, chàng phục hồi sức lực và tinh thần rất nhanh.
Thiếu tá Nghi hỏi tiếp:
- Có trông thấy thằng nào không?
Vân lắc đầu:
- Chỉ thấy có cáỊ bóng.. - Chàng cảm thấy miệng đắng, lưỡi khô, tiếng nói phát ra khó khăn - Chúng có biết là tôi đang hỏi cung Hóa cụt nên chẳng cần lên tiếng, chúng nổ súng ngay... Hóa cụt sống hay chết?
- Chết. Chết không còn ai chết hơn được nữa.
Vân đưa mắt nhìn quanh. Cảnh tàn phá của căn nhà gỗ này làm cho chàng muốn ói mửa. Chàng đứng dậy lảo đảo vài bước rồi đi thẳng được ra ngoài nhà. Bóng chiều đã ngả. Rừng cây êm vắng và bóng cây mát rượi làm cho Vân dễ chịu. Chàng đi tới ngồi dựa vào thân cây. Thiếu tá Nghi và một viên cảnh sát thường phục, dáng chừng là Cò phó, yên lặng đợi chàng lên tiếng nói.
Vân suy nghĩ rất nhanh. Chưa tàn điếu thuốc lá, chàng đã nói:
- Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm được một đầu mối rất quan trọng trong vụ bắt cóc cô Bạch Lan ở đây... Ít nhất chúng ta cũng tìm thấy lời giài thích việc tại sao bọn thằng Sơn gù lại biệt tích... ông cho người tìm quanh khu rừng này cho tôi... Tìm kỹ.. Thế nào cũng thấy...
- Thấy cái gì?
- Thấy xác bọn thằng Sơn gù...
Chàng nhíu lên thấy bóng nắng đã vàng rực trên ngọn cây:
- Ông hoạt động lên một chút chứ? Trời sắp tối rồi.. Định ở lại suốt đêm ở đây để đùa nhau với hồ sao? Cho họ đi tìm đi...
Thiếu tá Nghi nói mấy câu với ông Cò phó. Ông này đi ra, ra lệnh cho đám cảnh sát viên. Họ tản mát đi khắp nơi quanh căn nhà gỗ.
Chỉ còn Thiếu tá Nghi ngồi lại với Vân, ông ta nói:
- Anh tìm ra được những gi? Nói đi. Đừng làm ra vẻ bí mật...
- Tôi đoán như vầy... Bọn Sơn gù chuột và lão Tiến già tổ chức bắt cóc cô Bạch Lan. Chúng đưa cô ta về ẩn nấp ở đây nhưng lại bị bọn côn đồ khác tới cướp mất cô gái. Nếu tôi đoán đúng... xác ba tên Sơn gù, Bái và Tiến được bọn sát nhân chôn ở đâu quanh đây. Điều đó giải thích tại sao thằng Sơn gù lại đột nhiên mất tích. Nó đã bị giết chết.
Thiếu tá Nghi thẫn thờ:
- Nhưng bọn nào giết chứ? Bọn nào cướp cô Bạch Lan?
- Mình sẽ tìm ra bọn nó sau. Bây giờ hay tìm ra xác Sơn gù đi.
Hai người yên lặng.
Lát sau, Thiếu tá Nghi nói:
- Anh nhiều may mắn lắm. Tôi tưởng là anh chết rồi chớ... Xe tôi tới cửa rừng thì nghe tiếng tạc đạn nổ. Chúng cho người rình nên báo động và chạy hết ngay... Xe chúng chạy thẳng con đường này... Đâu đằng kia có lối đi ra quốc lộ.. Cũng may là có chúng tôi tới nên chúng mới bỏ chạy... Chứ không thì sau khi tạc đạn nổ, chúng sẽ vào nhà bắn chết anh lúc anh đã ngất đi...
Vân gật đầu:
- Đúng thế. Tôi cũng tưởng là tôi chết lần này... Cám ơn anh...
Một con chim lạ có sắc lông màu nâu óng ánh tới chuyền từng cành trong vòm cây trên đầu Vân. Chàng ngửng đầu nhìn theo chân chim và nghĩ tới số bạc mà ông Tạ Phong hứa sẽ trả cho chàng nếu chàng thành công. Chàng nghĩ tới Hóa cụt. Lão già đó chẳng còn có dịp say sưa vì thứ rượu cô-nhắc, uýt-ki, những thứ rượu mà lão thèm khát suốt đời. Lão cũng là một người không có dịp được lãnh tiền thưởng của nhà tỷ phú họ Tạ.
Bỗng trong rừng cây có tiếng người la lớn.
Hai người cùng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nguời.
Thiếu tá Nghi nói:
- Coi bộ họ tìm thấy cái gì lạ...
Vân khó nhọc và nặng nề đứng dậy đi theo Thiếu tá Nghi.
Len qua những bụi cây gai thấp, họ đi vào một vùng tương đối rộng và có nhiều gốc cây lớn. Chừng bốn năm nhân viên cảnh sát đứng quanh một vũng đất trông có vẻ mới được đào sới. Mặt đất ở đó dường như hơi trũng xuống. Một viên cảnh sát báo cáo:
-.... Đất chỗ này xốp hơn đất chung quanh. Chắc có cái gì mới chôn ở đây.
Thiếu tá Nghi hất hàm:
- Còn chờ gì nữa? Đào lên.
Hai viên cảnh sát chạy trở về căn nhà gỗ. Lát sau họ trở lại với cái sẻng và cây cuốc. Họ săn quần, cởi áo và thay phiên nhau đào đất.
Vân lại tới ngồi chờ trên thảm cỏ khô, lưng dựa vào một gốc cây.
Cuộc đào bởi diễn ra không lâu lắm. Chỉ vài phút sau, ngiười ta đã ngửi thấy có mùi hôi thối bốc ra từ lỗ đất mới đào. Rồi hai viên cảnh sát ngừng tay... Họ nhảy vội lên miệng lỗ...
Vân đứng dậy tới nhìn xuống hố. Dưới đó một vật tròn hiện ra. Vật tròn đó trông giống cái đầu người...
Với nét kinh hoàng lộ rõ trên mặt, người cảnh sát nói với Thiếu tá Nghi:
- Thưa Thiếu tá... dưới này có xác người.
Cố trấn tĩnh để tỏ ra cứng rắn, Thiếu tá Nghi cao giọng:
- Các anh sẽ tìm thấy có ba xác người được vùi quanh đây... Việc của các anh là chỉ tìm ra nơi chôn thôi. Việc mang xác lên là việc của nhân viên Y tế. Các anh ở đây canh. Tôi về tỉnh và cho ngay xe Y tế lên đây lấy xác.
Vân được Nghi kéo đi:
- Đi về. Chúng ta còn nhiều việc phải làm... Xe toa đâu? Để moa lái về cho...
Khi ngồi vào xe, Vân mới nói:
- Mụ Năm ô-tô là nhân vật chính trong vụ này. Thoạt đầu thì bọn Sơn gù bắt cóc cô Bạch Lan, nhưng ngay sau đó bọn mụ Năm ô-tô đến đây cướp mất Bạch Lan và giết chết bọn Sơn gù. Đúng là mụ Năm chủ mưu vụ này.. Trong khi đó tất cả cứ nghi cho Sơn gù và tìm bắt Sơn gù. Rõ rệt quá rồi... Mụ Năm đã mua lâi nhà hàng Tiên Cảnh bằng tiền chuộc mạng Bạch Lan... Mụ mua luôn cả lão luật sư gian manh đó làm bình phong cho mụ... Không ai nghi ngờ gì mụ vì ai cũng lầm rằng tiền đó là tiền mụ vay của lão luật sư.
Sắp mở máy xe, Nghi dừng tay:
- Anh tố cáo lão luật sư Dân thông đồng với mụ Năm? Coi chừng lão cáo già đó ạ. Tố cáo lão anh phải có bằng cớ, không thì vợ mặt với lão. Lão gian manh và nguy hiểm lắm. Bọn tôi đều ngán va chạm với lão.
Vân cười nhẹ:
- Tôi tin chắc là tôi phán đoán đúng và nếu các anh mở hồ sơ điều tra về cuộc hợp tác giữa mụ Năm và luật sư Dân kỹ hơn, các anh sẽ thấy bằng chứng. Luật sư Dân vẫn thường làm những áp-phe phạm pháp. Lão vẫn mua lại hoặc làm trung gian bán lại những số tiền vàng... Vì những lý do nào đó không thể công khai tiêu thụ được ở thị trường. Khi có số tiền chuộc của Tạ Phong, mụ Năm, với bản tánh gian ngoan của mụ, biết rằng dù là bạc lẻ và bạc cũ, số bạc đó cũng đã bị ghi dấu. Nếu mụ tiêu ra, các anh thế nào cũng tìm lại được một ít. Đằng này, từ ngày đó tới giờ cảnh sát vẫn chú ý mà vẫn chưa bắt lại được một trăm bạc nào trong số bạc đó? Như vậy có nghĩa là mụ Năm đã bán trọn số bạc và số bạc đó đã được mang ra ngoại quốc, được trữ ở một nơi nào đó ở ngoại quốc. Và đó là lý do giải thích tại sao từ ngày đó các anh chưa tìm được đồng bạc nào của ông Tạ Phong cả... Trước khi bị bắn chết, Hóa cụt thú nhận với tôi là Sơn gù mang Bạch Lan tới đây và thằng Quần đen cũng có tới đây. Vì một nguyên do nào đó mà chúng ta chưa biết rõ mụ Năm biết ngay về vụ bắt cóc cô Bạch Lan và mụ biết rằng bọn Sơn gù, nếu làm ăn ở Đà Lạt thể nào cũng tìm tới ẩn nấp ở nhà Hóa cụt. Mụ sai bọn đàn em tới đó và đúng, Sơn gù có ở nhà Hóa cụt. Sơn gù, Bái chuột và một tên côn đồ già nữa là tên Tiến già, đều bị bọn Quần đen giết chết. Chúng mang cô Bạch Lan về Sàigòn và tiếp tục cuộc tống tiền. Ông Tạ Phong nộp tiền mà tưởng là nộp cho Sơn gù. Trong khi cả làng cứ bổ đi tìm Sơn gù thì mụ Năm ung dung ẵm bạc. Có tiền rồi, mụ mua nhà hàng Tiên Cảnh. Có cái vỏ ngoài nhà hàng ấy, từ nay mụ có bao nhiêu triệu cũng chẳng có ai nghi ngờ mụ. Mụ đàn bà đó nguy hiểm và gian manh thật.
Thiếu tá Nghi suy nghĩ rồi gật đầu:
- Anh nói như vậy cũng có lý, nhưng vẫn chỉ là giả thuyết thôi, chưa có bằng chứng gì rõ rệt. Dù cho người của tôi có tìm thấy đúng xác người chôn trong rừng đó là bọn Sơn gù, mình cũng vẫn chưa có bằng chứng gì để quyết định rằng bọn đàn em mụ Năm đã hạ thủ. Có Hóa cụt làm chứng thì bây giờ lão đã chết mất rồi.
Vân nói ngay:
- Đúng. Chúng mình phải tìm ra bằng chứng rõ rệt, mình chẳng làm gì được cặp bài trùng mụ Năm với Luật sư Dân.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường giữa rừng vắng khi bóng tối đã xuống.
- Nghi, anh biết tôi đang nghĩ gì không?
Thiếu Tá Nghi hỏi đùa:
- Siêu nhân đang nghĩ gì? Làm sao tôi biết?
- Tôi nghĩ rằng cô bé Bạch Lan, người làm cho chúng mình tương tư đến mất ăn, mất ngủ, mất hứng gần đàn bà từ nhiều tháng nay, hiện đang ở trong nhà Tiên Cảnh.
Thiếu tá Nghi ngạc nhiên vì lời nói của Vân đến nỗi quên cả mình đang lái xe. Ông quay lại nhìn Vân, miệng há hốc.. Con đường lại tới một khúc quẹo... Nếu Thiếu tá Nghi không bẻ lái lại, chiếc xe sẽ lao vào rừng.
Vân la lên:
- Coi chừng.
Thiếu tá Nghi toát mồ hôi lạnh. Ông phải dừng xe lại để thở:
- Anh vừa nói gì? - Nghi, hỏi lại.
- Anh có nhớ báo cáo của nhân viên của anh về nhà hàng Tiên Cảnh không? Báo cáo của Viễn Bốc Sơ đó?
- Tôi có đọc. Viễn hắn có ghi nhận là trên lầu nhà hàng có nhiều căn phòng bí mật chớ gì? Tôi nghĩ rằng đó chỉ là phòng chứa bạc, chứa gái. Nhà hàng lớn với các khách sạn thường có những phòng bí mật đó. Chuyện cũng thường.
- Tại anh đọc phớt qua nên không thấy một chuyện lạ... Đó là việc hắn nhận thấy trên lầu nhà hàng đó có một căn phòng cửa sắt khóa chặt suốt ngày đêm. Không một ai được đặt chân vô đó, kể cả người vào quét dọn. Cả bọn Quần đen, Phiến đá là tay phải, tay trái của mụ Năm cũng không được vào. Tôi nghi Bạch Lan bị chúng giữ trong căn phòng đó.
Nghi suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không có lý. Chúng đã lấy tiền chuộc rồi, chúng còn giữ nàng làm gì?
Nghi lại sang số cho xe chạy.
Vân suy nghĩ nhiều về lời nói của Nghi. Đúng như Nghi nói. Mụ Năm có điên thì mới giữ Bạch Lan còn sống đến bây giờ. Một là mụ thả cho nàng về nhà nếu mụ tin chắc là suốt trong thời gian bọn mụ giữ Bạch Lan, nàng không biết gì hết về bọn mụ, nàng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì có thể làm cho mụ bị án tử hình hoặc tù chung thân. Hoặc mụ đã giết nàng, biết và đào sâu, chôn chặt.
Nhưng có một cái gì đó làm cho chàng nghĩ là Bạch Lan còn sống. Chàng chỉ chưa tìm ra được bằng cớ về “cái gì đó” mà thôi.
- Biết đâu Bạch Lan lại chẳng còn sống? - Vân nói tiếp - Đã có bằng cớ gì đích xác là nàng đã chết đâu? Tôi tin rằng chỉ trong vài ba ngày tới mình sẽ biết rõ. Vấn đề bây giờ là chúng mình tấn công nhà Tiên Cảnh của mụ Năm bằng cách nào? Đó là vấn đề chúng ta cần bàn luận và tổ chức kỹ. Vì nếu Bạch Lan quả còn sống ở trong đó chứng ta phải làm sao cứu sống nàng ra. Nhà hàng Tiên Cảnh được mụ Năm kiến thiết bố trí như một pháo đài. Nếu chúng ta vào không nhanh, rất có thể khi vào tới, chúng ta chỉ còn thấy cái xác chết của nàng.
Nghi khuyến cáo:
- Suy nghĩ kỹ đã.
Vân gật đầu:
- Đúng. Chúng ta phải suy nghĩ nhiều trước khi đụng vào mụ Năm. Mà một khi chúng ta khởi sự tấn công mụ là phải tấn công chớp nhoáng.
Chừng hai tiếng đồng hồ sau đó, Nghi lái xe như bay. Vân nằm dài trên ghế, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ. Khi xe về tới đầu xa lộ, Vân nói:
- Việc chúng ta có thể làm ngay là vồ Marta Nhung. Nàng biết rằng Sơn gù có tới nhà Hóa cụt và gặp bọn Quần đen ở đấy. Em vũ nữ “xếch xy” đó là chứng nhân duy nhất của mình. Nếu để chậm, có thể nàng cũng bị mụ Năm cho lệnh thủ tiêu. Marta hồi này hay lui tới nhà Tiên Cảnh, rất có thể nàng biết chuyện mụ Năm giam giữ Bạch Lan ở đó. Hoặc ít ra nàng cũng có thể biết là có người thiếu nữ nào đó được giữ kỹ trên lầu. Rất có thể là nàng chưa biết rằng Sơn gù đã bị bọn mụ Năm giết chết. Nếu mình cho nàng thấy xác Sơn gù, người tình cũ của nàng, biết đâu nàng chẳng nổi điên lên và tố cáo hết?
Thiến Tá Nghi gật đầu:
- Đồng ý. Tôi sẽ cho bắt ngay đương sự. Ngay khi chúng ta về tới Sàigòn, Marta sẽ bị bắt và lúc nào nhà hàng Tiên Cảnh cũng có hai nhân viên của tôi canh suốt ngày đêm.
Xe vào xa lộ, Thiếu tá Nghi cho xe chạy nhanh hơn.
° ° °
Châu Dinh ra khỏi nhà y vào lúc năm giờ chiều. Sau cuộc gần gũi vui vầy với Mai và nàng này tỉnh rượu ra về, y còn nằm nghĩ được một tiếng đồng hồ trên chiếc giường rộng của y.
Người thiếu nữ bí mật sống trong nhà hàng Tiên Cảnh qua những lời thuật chuyện của Mai làm cho Châu Dinh thắc mắc và suy nghĩ nhiều. Y đi tới quyết định làm một cuộc điều tra về người thiếu nữ đó. Y đoán rằng nếu quả thật bọn mụ Năm có giữ một thiếu nữ ở trong nhà hàng, chắc chắn thiếu nữ đó đã bị chúng giam giữ và đe dọa, vì chẳng có người thiếu nữ nào - dù là gái chơi bời đi nữa - có thể sống chung dưới một mái nhà với mụ đàn bà quái dị và thằng con điên khùng, hung dữ của mụ.
Châu Dinh biết rằng nhà hàng chỉ mở cửa vào lúc bảy giờ tối, giờ bắt đầu có khách lác đác tới ăn cơm. Loại khách này thường có ít. Chừng chín giờ tối khách tới mới đông. Loại khách này thường ở lại nhảy nhót luôn. Y đoán rằng năm giờ chiều là thời gian nhà hàng Tiên Cảnh vắng vẻ nhất. Vào giờ đó bọn Quần đen, Phiến đá, Khích ve đều có thể chưa tới hoặc đi chơi lẻ. Cả Phúc chó cũng có thể đi vắng. Thường thì vào giờ đó, trong nhà chỉ có mụ Năm và ông Đốc. Châu Dinh định tâm vào nhà hàng rất cẩn thận. Nếu thấy có bọn đầu trâu, mặt ngựa ở nhà, y lảng ngay.
Châu Dinh không đi vào nhà hàng Tiên Cảnh bằng cửa chính. Y đi vào bằng cửa nhỏ thông sang ga-ra sửa xe hơi. Buổi chiêu thứ bảy, vào lúc năm giờ, công nhân ga ra sửa soạn ra về. Chẳng ai chú ý tới gã Tầu bề ngoài không có gì đáng để người ta phải chú ý.
Châu Dinh có tài mở khóa cửa không cần chìa khóa. Thời còn trai trẻ y đã nhờ cái tài này để sống. Từ lâu nay, y không cần dùng tới nó nhưng khả năng mở khóa cửa thiên hạ vẫn còn đó. Tới trước cánh cửa nhỏ được bịt lại bằng vành sắt cho thêm chắc chắn, Châu Dinh rút đồ nghề ra tay và sau chừng mười lăm phút hí hoáy, y mở được cánh cửa.
Lọt được vào trong nhà Tiên Cảnh nơi mà trước đây chưa lâu y còn là chủ nhân, Châu Dinh rút súng ra cầm tay. Y cảm thấy trái tim đập mạnh nhưng vẫn tiến bước trên hành lang tối mờ.
Bên trong tòa nhà ngày xưa là của Châu Dinh tuy đã được sửa chữa nhiều nhưng y vẫn còn phân biệt được phương hướng. Y không trông thấy bóng một người nào và cũng không nghe thấy tiếng một ai nói. Y tìm tới được khung cửa sắt ở đầu hành lang trên lầu - căn phòng do Mai nói chuyện - một cách dễ dàng.
Cánh cửa phòng này cũng đóng kín đúng như lời tả cảnh của Mai. Nhưng cũng chỉ sau chừng mười phút hồi hộp nhưng làm việc rất có khoa học và quy củ, Châu Dinh cũng mở được cửa.
Gã Tầu già thấy hiện ra trước mắt một căn phòng lịch sự, trang hoàng thật đẹp và sang, toàn là đồ mới và đắt tiền...
Bạch Lan ngồi trong phòng khách. Châu Dinh nhìn ngay thấy nàng. Nàng thẫn thờ nhìn đăm đăm xuống sàn nhà y như ở đó có những hình ảnh gì đẹp lắm làm cho nàng phải say mê. Nàng bận bộ đồ lụa trắng ngà. Một làn khói xanh bốc lên từ những ngón tay búp măng của nàng. Châu Dinh nháy mắt để nhìn cho kỹ hơn... Bạch Lan cầm ở tay điếu thuốc lá và điếu thuốc đang cháy dở...
Châu Dinh đóng cửa lại và ngây người nhìn người thiếu nữ. Y chưa bao giờ được gần một người đẹp, sang đến như thế. Người thiếu nữ đẹp và sang này tại sao lại ở đây? Nàng có liên hệ gì với bọn mụ Năm, với tên côn đồ ác ôn có cái tên “Chó” kèm sau tên cúng cơm do cha mẹ đặt ra? Y sợ khi thấy có người lạ đột ngột vào phòng, nàng sẽ sợ hãi, sẽ hét lên, nên y không dám cất tiếng hỏi nàng ngay.
Y thấy nàng có vẻ quen thuộc... Hình như y đã được chấy nàng trong phố hay nhìn thấy hình nàng ở đâu rồi... Trong vài giây đồng hồ đứng nhìn Bạch Lan, Châu Dinh nghĩ rằng người đẹp trước mặt y đó là một cô đào hát... Hoặc một nữ ca sĩ... Nhưng đào hát hay nữ ca sĩ làm gì có ai vừa đẹp vừa sang đến như cô này?
Y thấy Bạch Lan có vẻ như đã biết là có người vào phòng. Nàng biết nhưng như không cần để ý...
Châu Dinh khẽ nói:
- Chào cô...
Y lại chờ vài giây trôi qua mời hỏi tiếp:
- Cô làm gì ở đây?
Đôi mắt nặng của người thiếu nữ bị chất ma túy làm cho say mướt hướng về phía Châu Dinh...
Cái nhìn nặng và đôi mắt lờ đờ ấy cho Châu Dinh biết rằng người thiếu nữ đẹp bị chích ma túy:
- Đi đi... Đừng đứng đó... - Nàng mệt mỏi nói.
Châu Dinh ngọt ngào:
- Cô tên chi? Cho tôi biết tên cô?
Bạch Lan nhíu đôi lông mày:
- Tôi... tên chi hả?... Tôi... cũng chẳng còn nhớ tôi tên chi nữa... Quên hết rồi... Ông đi đi... Hỏi làm chi? Nó biết ông vô đây, nó giận lắm đó... Nó giận thì ông nguy á...
Châu Dinh đến gần nàng hơn.
Chợt y rùng mình. Y đã nhận ra người thiẽu nữ này chính là cô con gái nhà tỷ phú bị bắt cóc. Y đã nhìn thấy hình nàng đăng ở trên các báo. Người thiếu nữ này là cô Bạch Lan, con gái cưng của nhà tỷ phú Tạ Phong... Tại sao nàng lại ở đây? Bọn mụ Năm ô-tô đã bắt cóc nàng ư? Trong cơn xúc động, Châu Dinh cuống cả lên. Y như người nghẹt thở...
Trời cho y một dịp tốt kinh khủng để trả thù mụ Năm. Trả thù và có không biết bao nhiêu là tiền thưởng. Chỉ cần y đưa được người thiếu nữ này ra khỏi đây.
Cúi xuống gần nàng, y khẽ nói:
- Cô là cô Bạch Lan. Cô nhớ chưa?
Châu Dinh cố trấn tĩnh để giọng nói của y khỏi run:
- Cô bị chúng nó bắt về đây cách đây ba tháng. Cô nhớ chưa? Cô Bạch Lan?
Bạch Lan ngẩn ngơ:
- Bạch Lan? Tôi tên là Bạch Lan ư? Tôi không nhớ.
- Đúng mà. Tên cô là Bạch Lan. Ông già của cô là ông Tạ Phong, cô nhớ chưa? Cô đi với tôi, tôi đưa cô về nhà.
Nàng lắc đầu:
- Tôi không quen với ông. Không đi với ông đâu. Tôi bảo ông đi đi. Nguy cho ông ạ. Nó mà biết...
Hai đầu gối Châu Dinh đập vào nhau lập cập:
- Cô nói “nó” là thằng Phúc chó hả?
Bạch Lan gật đầu:
- Phải. Nó ạ. Nó ác lắm. Tôt đã thấy nó giết người trước mặt tôi. Một lần. Lâu lắm rồi. Ở trong rừng.
Châu Dinh nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng dậy.
- Buông ra.
Tiếng la của Bạch Lan làm cho Châu Dinh toát mồ hôi lạnh đầy người. Sự xúc động vì tìm ra được Bạch Lan làm cho Châu Dinh quên mất cả thì giờ. Y đã ở trong nhà này tới mười lăm, mười sáu phút rồi. Mụ Năm, ông Đốc có thể vô đây bất cứ lúc nào...
- Phúc nó bảo tôi về đón cô mà. Nó chờ cô mà. Cô đi với tôi tới chỗ Phúc...
Châu Dinh nói bừa một câu như vậy mà đúng. Bạch Lan đứng lên như một cái máy. Nàng đã quen làm theo lời tên côn đồ đó nên nghe thấy tên nó là nàng đi liền. Quá mừng, Châu Dinh không nói đến câu thứ hai.
Y lập tức dắt tay nàng đi ra hành lang. Bạch Lan bước đi như người vừa ngủ, vừa đi...
Châu Dinh đưa nàng trở ra bằng lối cửa sau. Quãng đường đi thật dài đối với y. Trọn đời y, chưa bao giờ Châu Dinh thấy đoạn đường nào dài đến như thế.
Khi đưa Bạch Lan ra được tới đường vì đưa nàng vào được một chiếc tắc xi. Châu Dinh mới thở được dễ dàng. Y bảo tài xế chạy thẳng về nhà y.
Trong khoảng thời gian đó.
Quần đen vào phòng mụ Năm. Cả bọn côn đồ, kể cả Phúc chó, đều đi thanh toán Hóa cụt, chỉ còn Quần là ở nhà. Gã ngồi trước mặt mụ Năm với cái dáng điệu như một anh học trò nhỏ phạm tội đang chờ sự nghiêm phạt của bà Đốc trường.
Để cho Quần ngồi chán và toát ra đủ ba thứ mồ hôi lạnh, nóng, nửa lạnh nửa nóng... Mụ Năm mới nói:
- Tao đã nói trước mày thể nào cũng bị lôi thôi vì bọn đàn bà. Nhưng mày đâu có thèm nghe lời tao..
Quần lo âu nhiều, có thể nói là gã bấn loạn từ phút biết là Ma-ta đã thố lộ chuyện Sơn gù tới nhà Hóa cụt với tên nhà báo mới làm thêm nghề “Cờm”. Gã biết thế nào mụ Năm cũng có phản ứng về Marta, không thể nào mụ để cho Marta và cả gã nữa yên thân sau một lỗi lầm nặng đến thế.
Gã cố gắng bào chữa cho người tình. Dù sao, gã cũng yêu thương nàng vì gã biết rõ bản tính tàn nhẫn khủng khiếp của mụ Năm. Gã hy vọng mụ Năm sẽ nhẹ tay trừng phạt Marta vì gã là cánh tay mặt của mụ, gã là kẻ lập được nhiều công lao nhất:
- Đâu có phải lỗi tại nó, Má.
- Không phải lỗi tại nó thì còn tại ai nữa?
Mụ Năm gằn giọng:
- Mày muốn quy lỗi tại tao chăng?
Quần đen rất muốn đáp thẳng cánh một câu như: “Đúng, lỗi tại bà. Vì bà đã bằng lòng cho thằng con khùng của bà giữ con bé Bạch Lan trong nhà này. Cnẳng phải lỗi tại bà thì còn tại ai?” Nhưng gã không dám nói.
Mụ Năm quyết định.
- Tao cấm cửa con đượi ấy. Tao không muốn thấy mặt nó ở nhà hàng này. Mày biểu nó khôn hồn thì đi xa đường tao. Tao không ưa những con đượi không biết giữ mồm, giữ miệng.
Quần đen định mở miệng nói nhưng đôi mắt dữ tợn sát nhân của mụ Năm nhìn trừng trừng vào gã làm cho gã lại nín khe. Gã lờ mờ thấy rằng không khéo cả mụ Năm cũng có máu điên chứ không chỉ một mình gã con mụ là thằng Phúc.
Càng nghĩ nhiều gã lại càng thấy sợ. Vì có vài lần Marta đã tò mò hỏi gã về chuyện “có một người con gái được mụ Năm giấu kín ở trên lầu nhà hàng”.
Người con gái bí mật đó là ai? Những lần bị Marta chất vấn về chuyện đó, Quần đều nói dối quanh. Gã nói không có ai là đàn bà ở trên lầu nhà hàng hết, trừ mụ Năm. Nhưng rõ ràng là Marta không tin. Nếu bây giờ Marta bị cấm không cho tới đây tức là những cuộc trình diễn vũ của nàng bị bãi bỏ, nàng không còn được mang danh hiệu “nữ thần sếch xy” nữa, rất có thể nàng sẽ uất ức và nàng sẽ đem chuyện bí mật của mụ Năm và của gã đi nói lung tung cho thiên hạ biết..
Nhưng nếu bây giờ gã nói cho mụ Năm biết rằng Marta có biết là trên lầu nhà hàng có một thiếu nữ bí mật chắc chắn là mụ Năm sẽ cho hoặc là Khích ve, hoặc là Phiến đá đi thủ tiêu Marta ngay lập tức.
Đằng nào cũng chết... Quần bị kẹt vào một con đường cụt... Gã không nói cho mụ Năm biết cũng không xong, mà nói cho mụ biết tức là gã khai tử người tình.
Mụ Năm rất tinh, nhìn vẻ mặt bối rối của Quần, mụ biết ngay là gã đang gặp chuyện phiền nhiễu:
- Có chuyện gì vậy, Quần?
Mụ dùng cái giọng ôn hòa nhất của mụ để hỏi Quần.
Quần rót một ly cognac trong chai rượu để gần ông Đốc, uống một ngụm rồi nói xa xôi:
- Má à, người ta cứ nói rằng hễ giết người là phải đền tội sát nhân ở tù cái khỉ khô khỉ mốc gì đó. Nhưng điều ấy với chúng ta là sai. Chúng ta có làm sao đâu? Trái lại nữa là khác, mỗi ngày chúng ta lại khá hơn. Ta có nhà hàng lớn này, nhà hàng của ta mỗi ngày một đông khách. Tiền vô nhiều đều đều và công khai. Chẳng ai nghi ngờ gì ta, ta trở thảnh những công dân khả kính của xã hội. Nhưng tình trạng tốt đẹp này có thể kéo dài mãi với ta không Má? Má thấy không? Chúng ta vẫn còn bấp bênh lắm. Chỉ cần Marta nó nói hở ra mấy câu, thế là lập tửc chúng ta bị nguy hiểm ngay. Bây giờ nhờ may và biết kịp, chúng ta thanh toán được Hóa cụt cùng tên nhà báo lắm chuyện, chúng ta tạm yên... Nhưng tạm yên cho đến bao giờ? Tôi sợ ta không gặp may mắn mãi mãi.
Tuy Quần nói xa xôi như vậy nhưng cả mụ Năm và ông Đốc đều hiểu ngay là gã muốn nói tới ai.
Nhưng mụ Năm lặng thỉnh. Ông Đốc cũng nín thinh vì ông ta lúc nào cũng chờ mụ Năm phát biểu ý kiến rồi mời nói.
Quần đẩy thêm một câu:
- Chừng nào cô gái còn đó, chúng ta còn bị nguy.
Mụ Năm gằn giọng:
- Bộ bây giờ mày dám biểu tao phải làm việc này, không làm việc nọ theo ý mày sao?
Đã đâm lao là phải theo lao. Quần đã lỡ nói, gã phải nói hết:
- Tôi chỉ nói đến chuyện có lợi chung...Má dư biết là tôi không nói chuyện có lợi cho riêng tôi. Nếu không còn con bé Bạch Lan, bây giờ chứng ta tha hồ ăn ngon, ngủ yên. Dù cho Cớm có tìm ra được xác Sơn gù, ta cũng chẳng làm sao hết. Họ sẽ không có bằng cớ kết tội chúng ta. Má hãy bình tĩnh lại.. Nếu bây giờ bọn Cớm có điều gì nghi ngờ ta, đến bao vây nhà đòi vào khám. Má sẽ đối phó làm sao?
Câu hỏi đó đó làm cho mụ Năm mất ngủ nhiều đêm. Với Bạch Lan còn sống, đúng là mụ chứa bom nổ chậm ngay dưới gầm giường, chỉ cần người nào đá phải nó là nó nổ, tan xác như cám hết.
Mồ hôi lấm tấm trên trán ông Đốc, rất ít khi ông phát biểu ý kiến trước mụ Năm nhưng lần này ông cần
nói:
- Thưa bà, anh Quần nói đúng. Chừng nào ta còn giữ cô gái đó, chúng ta còn nguy hiểm.
Mụ Năm đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng.
Hai người đàn ông ngồi yên nhìn theo từng bước đi của mụ.
Vài phút nặng nề trôi qua, chợt Quần hỏi ông Đốc:
- Sao con đó nó không đau tim hở ông? Nó có thể đột ngột chết vì chứng đau tim lắm chứ? Thiếu gì người ngủ một giấc rồi ngủ luôn?
Gã lặng đi vài giây để cho mụ Năm và ông Đốc thấm thía rồi mới giáng xuống đòn thứ hai:
- Làm sao Phúc nó biết rằng có ông và má dính vào nếu con đó chết vì bệnh đau tim?
Gã nói trúng tim đen của mụ Năm và ông Đốc. Hai người này cũng rất muốn và chỉ muốn cho Bạch Lan chết, nhưng họ sợ Phúc chó.
Mụ Năm đứng im như tượng gỗ. Mụ dương mắt nhìn ông Đốc.
Ông Đốc run run:
- Có thể chích một mũi.. ngủ im không ai biết được.
Mụ Năm do dự:
- Nếu... nó... biết thì sao?
“Nó” đây là để chỉ Phúc, thằng con khùng mà chính mụ cũng sợ.
Ông Đốc lắc đầu:
- Không có bằng cớ... Cô ấy sẽ ngủ rồi ngủ luôn...
Ông ta thâu hết can đảm để khuyến khích mụ Năm quyết định cái việc mà ông, dù say sưa suốt ngày, cũng biết là nguy hiểm và có hậu quả khủng khiếp:
- Nếu ta làm thì làm ngay tố nay... cậu ấy đi vắng. Khi về tới, cậu ấy sẽ thấy cô ấy ngủ như mọi khi. Sáng mai là xong cả.
Mụ Năm nhìn đồng hồ:
- Chỉ còn nhiều lắm là hai tiếng đông hồ nữa nó về tới...
Phúc chó đã thay Quần cùng đi với bọn Phiến, Khích lên rừng lá thủ tiêu Hóa cụt.
Quần lại nói:
- Chúng ta bắt buộc phải làm việc đó. Má... dù cho nó có phản ứng gì đi nữa, chúng ta cũng không bị nguy bằng còn giữ cô gái đó.
Mụ Năm ngồi phịch xuống ghế. Hai bàn tay hộ pháp của mụ nắm chặt lại, mồ hôi cũng tiết ra từng giọt trên mặt mụ:
- Đúng! Ta phải làm. Tối nay là dịp tốt nhất.
Như đã quyết định, mụ nói với ông Đốc:
- Ông lên làm việc đó đi. Xong, ông đi nằm đâu qua đêm nay. Trưa mai hãy về. Nó có hỏi gì, làm gì ông cũng cứ nói là ông không làm gì, ông không biết gì hết... Quên nữa, mày cũng đi đi... để mình tao ở nhà..
Gã côn đồ thở ra một hơi dài. Như vậy là coi như xong. Một thời gian sau ngày cô Bạch Lan chết, mọi việc êm ả trở lại, Marta sẽ lại có thể trở lại đây với gã.
Bây giờ đến lượt ông bác sĩ già đứng chết trân. Cả người ông ta cứ mềm nhũn ra như không còn chút khí lực nào hết. Việc của ông bây giờ là phải sửa soạn một ống thuốc chích, một mình đem vào phòng Phúc chó, chích vào da thịt người con gái nằm trong đó. Một hành động giết người lúc tỉnh trí. Những kẻ giết người trong cơn điên giận giết dễ biết là chừng nào, giết người lúc tỉnh như ông thế này mới là khó...
Như mọi khi, nếu ông Đốc trù trừ sau khi mụ đã ra lệnh như vậy, mụ Năm đã gắt ầm lên. Nhưng tối nay, chính mụ cũng thấy việc làm của ông già là quan trọng và khó khăn. Mụ chỉ dục nhẹ:
- Ông đi sửa soạn đi. Còn chờ gì nữa. Trước sau gì ông cũng phải làm mà. Đi...
Như người mất hồn, ông già loạng choạng ra khỏi phòng.
Mụ Năm quay lại Quần:
- Còn mày, đi đi. Tao không muốn thấy mày luẩn quẩn ở đây. Trưa mai hãy tới. Ai hỏi hãy nói là đau. Phải giữ bí mật việc làm của ông Đốc. Cả hai thằng Phiến, Khích mày cũng đừng nói gì với chúng. Vô ích! Nghe chưa? Nhất là đừng nói gì hết với con Marta. Nếu cần thì chỉ đánh cho nó một trận cẩn thận cho nó chừa cái tật hay nói đến chuyện người khác.
- Má yên trí...
Đến lượt mụ Năm thở dài:
- Tao sẽ phải để ý tìm cho Phúc nó một đưa khác để... làm bạn với nó. Bây giờ nó đã quen có đàn bà ở cạnh rồi...
Quần cười gượng:
- Tôi sợ má tìm hơi khó đó má...
Mụ Năm trở lại mụ đàn bà gian manh thường ngày:
- Có tiền thì không có gì khó cả. Mày không nghe người ta nói: “có tiền mua tiên cũng được” đó sao?
Quần đi ra ông Đốc run rẩy lên cầu thang. Quần nhìn thấy ông ta lên lầu và chàng thấy thương hại ông ta, gã thương hại cả Bạch Lan. Người thiếu nữ quả thật là không may. Ai dám bảo người thiếu nữ con nhà tỷ phú có sắc đẹp, có đủ mọi thứ ấy lại chết một cách thảm khốc như vậy? Thật là oái oăm. Có khi ông trời ổng cho người ta tất cả để rồi chẳng cho hưởng cái gì cả. Đó là trường hợp của những anh chị giầu có nứt đố đổ vách bị những bệnh nan y như cùi, ung thư, hoại huyết, hoặc bất lực...
Nhưng xét kỹ trường hợp của Bạch Lan, Quần thấy rằng chẳng thà nàng chết đi nhẹ nhàng vì một ống thuốc ngủ còn hơn là phải sống như nàng đã sống từ mấy tháng nay bên cạnh một thằng nửa quỷ, nửa khùng điên, dơ dáy như thằng Phúc chó...
Đủng thế, chẳng thà chết đi nàng còn sướng hơn...
Ra tới đường, Quần ngồi vào xe hơi. Gã nghĩ đến chuyện đi coi xi-nê cho qua thì giờ. Sài gòn hồi này có phong trào chiếu phim kiếm hiệp Trung Hoa. Coi loại phim này thấy thiên hạ chém giết nhau đã con mắt mà lại đỡ phải suy nghĩ...
Coi xi-nê xong, gã về nhà báo cho Marta biết rằng đem nay được nghỉ hát. Gã sẽ giảng hòa với nàng bằng một chầu đưa nàng đi ăn cơm Tây rồi đưa nhau về nhà. Những cặp vợ chồng trẻ và đa tình như gã với Marta thương yêu nồng say hơn sau khi đánh nhau kịch liệt bằng chân tay.
Quần lái xe đi. Gã không để ý nên không thấy là cửa nhà hàng Tiên Cảnh đã có nhân viên an ninh chìm, người của Thiếu tá Nghi bí mật canh gác.
° ° °
Đứng dừng lại ở dướri chân cầu thang, Phúc chó nhìn mụ Năm đứng sững bên trên.
Phiến đá, Khích vre đứng sau lưng Phúc chó.
Ba tên vừa đi từ rừng Lá về tới. Chúng vừa giết xong Hóa cụt.
Chúng tin là chúng cũng giết được cả tên nhà báo đang ngồi thẩm vấn Hóa cụt nhưng vì có xe cảnh sát tới nên chúng phải chuồn gấp không thể ở lại kiểm soát cho chắc chắn được. Có điều, chúng biết chắc là chúng đã giết được Hóa cụt.
Phiến đá nhìn qua vai Phúc chó lên cao và thấy mặt mụ Năm có những nét gì rất lạ. Y chưa hề bao giờ thấy mụ Năm có cái vẻ kỳ dị như thế...
Từ ngày về làm đàn em của người đàn bà khác thường này tới giờ, chưa có lần nào Phiến đá nghĩ rằng mụ đã già. Bây giờ nhìn nét mặt mụ, Phiến đá chợt thấy là mụ Năm đã già yếu. Sự nhận thấy bất chợt đó làm cho Phiến bỗng dưng xúc động.
Phúc chó hiểu ngay là có một sự việc gì quan trọng lắm vừa xảy đến với gã. Và với gã, sự việc quan trọng chỉ có thể là việc liên can tới Bạch Lan.
Ngoài Bạch Lan ra, gã không thấy chuyện gì là quan trọng cả.
Phúc chó cũng chưa từng bao giờ nhìn thấy mẹ gã có vẻ mặt lạ lùng đến thế. Bộ mặt phì phị có làn da chỗ thì đỏ, chỗ tím tái, lúc đó có thể được coi là tượng trưng của sự sợ hãi và tuyệt vọng.
- Sao vậy má? - Phúc chó hỏi dồn - Chuyện gì vậy?
Mụ Năm không trả lời ngay.
Bọn côn đồ thấy rằng dường như mụ muốn nói lắm mà tiếng nói cứ nghẹn lại trong cổ họng mụ.
Phúc chó hét lên:
- Làm sao? Có cái gì mả nói cho tụi tôi biết chứ?
Hả?
Mụ Năm không nói được vì mụ đang bận nghĩ thầm: “Khi nó biết nó sẽ giết mình ngay... Chỉ có thằng Quần là nó dám bảo vệ mỉnh, nhưng mình lại bảo nó đi mất rồi. Hai thằng kia không dám cản nó... Nó sẽ giết ngay mình và ông Đốc... Nó sẽ dùng dao..”
Đột ngột, miệng mụ Năm phát ra tiếng nói:
- Con nhỏ Bạch Lan trốn đi mất rồi..
Phúc chó giật người lên như người gã bị một luồng điện mạnh chạy qua. Gã nhô người ra đằng trước, nhìn trố mắt vào mặt mụ Năm. Vành môi mỏng ra, để lộ vài cái răng nhọn, trắng nhởn...
- Bà nói dối tôi...
Gã gầm lên:
- Bà đã giết nàng phải không?
- Nó đi mất rồi... Đi từ lúc nào tao không biết... Tao lên phòng mày cách đây hai tiếng đồng hồ, cửa mở, nó không còn ở trỏng...
Phúc chó chồm những bậc thang. Mụ Năm lùi sát vào vách. Khi tới trước mặt mẹ, gã côn đồ sát nhân dừng lại, gã nói vào mặt mẹ gã:
- Bà mà giết nàng, tôi sẽ giết bà. Khốn nạn! Tôi đã nói từ trước rồi mà. Không nghe tôi, bà chết đừng có oán.
Mụ Năm nhắc lại như người mất hồn:
- Nó đi mất rồi. Nó đi mất rồi. Mất lâu rồi.
Phúc chó nhảy xổ vào phòng...
Mụ Năm đứng im chờ. Tất cả bọn côn đồ cùng đứng lại tại chỗ.
Tất cả đều biết là Phúc chó sẽ có phản ứng rất dữ nếu gã mất Bạch Lan, nhưng gã sẽ làm gì khi trở ra ai cũng sợ và ai cũng muốn biết.
Họ nghe tiếng chân Phúc chó va chạm vào bàn ghế trong phòng.
Phiến gượng hỏi:
- Cô đó làm sao mà ra thoát được, Má?
Mụ Năm chiếu cặp mắt sợ hãi nhìn xuống:
- Tao không biết Khi tao lên coi chừng, không thấy nó nữa...
Khích ve ấp úng:
- Ông Đốc đâu rồi rồi?
- Ông ấy “phú lỉnh” rồi, ông sợ... Chúng mầy có đường có nẻo cũng mau mà đi đi... Bọn mình khốn nạn tới nơi rồi. Vào giờ này chắc là bọn Cớm nó đã gặp con bé và chúng nó sắp kéo tới đây.
Nhưng Phiến nói:
- Chắc có chuyện gì xảy ra đây. Nếu quả thực bọn Cớm bắt được con bé đó, chúng nó đã tới nhà mình từ lâu rồi. Nếu bây giờ mà chúng chưa tới thì rất có thể là con bé đó chưa đi thoát.
Mụ Năm thều thào:
- Mảy nghĩ là nó vẫn còn núp đâu đó trong nhà này ư?
- Không chắc, nhưng mình phải tìm coi...
Phiến định bước lên cầu thang.
Phúc chó hiện ra trên cao, con dao sáng loáng trong tay gã, đôi mắt vàng rực lửa. Phiến đứng lại. Y nhìn Phúc chó tiến dần đến bên mụ Năm.
Phúc chó bước đến thật êm:
- Bà giết nàng? Bà đã giết nàng? Hả? - Gã gằn giọng - Tôi đã cảnh cáo bà trước: bà mà giết nàng, tội... Bây giờ bà chết đừng có kêu oan...
Mụ Năm đứng yên như tượng đá. Nhưng cơn sợ hãi và cái chết gần hối thúc làm cho mụ vội nói:
- Tao không biết nó. Có kẻ lọt vào mang nó đi. Nó không thể nào ra đi được một mình... Mày không thấy là nó khóa cửa bị mở ẩu nên xây sát đó sao? Mày muốn giết tao? Được lắm... Mày cứ giết tao đi... Tao chết bây giờ càng đỡ khổ. Bây giờ mày đâu còn cần đến tao bảo vệ mày nữa... Giết đi.. Mau...
Nếu mụ Năm tỏ ra sợ hãi, van xin cuống quýt, rất có thể lưỡi dao trong tay gã con trai khùng của mụ đã lướt ngọt ngang cần cổ mụ. Nhưng vì mụ tỏ ra cứng rắn, vì mụ dục gã giết mụ đi, Phúc chó đâm ra hoang mang.
Mụ Năm đã thoáng nhìn thấy ánh lửa do dự trong mắt Phúc chó...
Mụ lại hối thúc:
- Mày còn chờ gì nữa? Giết tao xong đi... Giết tao rồi mày sẽ là chúa đảng. Mày sẽ không thể trông cậy và ai hết... Mày sẽ phải đề phòng tất cả mọi thằng quanh mày... Mày sẽ không tin cậy được bất cử thằng nào... Chúng nó chỉ chờ mày ngủ là chúng nó giết mày.
Mụ nhìn thẳng vào mắt thằng con:
- Lúc đó mày sẽ trốn nấp ở đâu? Ai sẽ lo cho mày?
Lưỡi dao sáng loáng trong tay Phúc chó bắt đầu run run. Mặt gã rời mặt mụ Năm để nhìn xuống mặt Phiến, mặt Khích, rồi trở về mặt mẹ gã. Gã thều thào:
- Bây giờ mình phải làm sao? Phải làm sao tìm ra nó?
Mụ Năm thở ra một hơi dài. Đến lúc đó mụ mới biết là từ mấy phút rùng rợn vừa qua, mụ đã ngừng thở hoặc chỉ còn thở rất ít. Nếu cuộc “suýt păng” này mà kéo dài thêm phút nữa, chắc mụ sẽ ngã xuống chết ngất
Bây giờ mụ mới hiểu lý do những vụ đàn bà ngã ra chết ngất. Đó là nỗi sợ hãi làm cho họ nghẹt thở.
Bây giờ mụ đã thẳng thằng con khùng một keo nhưng như thế chưa hẳn là mụ đã thắng hoàn toàn, mụ còn phải tỏ ra khôn khéo nhiều, chỉ cần một lời nói sơ hở, một cử động sai lầm, lạc chỗ là mụ vẫn có thể bị giết...
Nhanh trí và khôn ngoan đến như mụ Năm mà đến trường hợp này cũng cử động ngây ra. Mụ biết chắc là có kẻ bí mật nào đã lẻn vào nhà đưa Bạch Lan đi, nhưng kẻ đó là ai? Làm sao tìm ra được kẻ đó ngay bây giờ? Làm sao ngăn được kẻ đó đừng đưa Bạch Lan tới cảnh sát?
Chợt có tiếng chân người chạy rầm rập bên ngoài.
Cả bọn quay lại nhìn ra cửa, Phiến đá và Khích ve đã rút súng ra tay. “Cớm” đến chăng?
Nhưng người chạy vào đó chỉ là ông Đốc.
Thở hổn hển, ông Đốc ngã dúi vào thang cửa. Ông vừa chạy vội và hơi sức tàn làm cho hai chân ông không còn đứng vững được nữa. Ông hoa cả mắt lên nên chỉ trông thấy lố nhố người đứng mà không nhìn rõ ai vào ai...
- Bà... Bà Năm đâu?
Ông Đốc thều thào.
- Chi vậy, ông Đốc?
Mụ Năm đứng trên cao nói xuống:
- Châu Dinh nó bắt cô Bạch Lan. Thằng Tầu khốn nạn ấy nó lẻn vô nhà mình từ hồi nào. Chính nó...
Phúc chó nhảy ba bước hết cầu thang. Gã tới nắm ngực áo ông Đốc lắc mạnh:
- Ông thấy nó ở đâu? - Gă gầm vào mặt ông già - Sao ông biết là thằng Tầu đó nó bắt Bạch Lan? Sao ông biết?
Mụ Năm nặng nề đi xuống. Mụ gạt tay gã con ra. Mụ đã nắm lại được quyền chủ động và chỉ huy:
- Đừng có làm mạnh với ông ấy.. Mày ngu lắm. Muốn ông nói rõ ràng thì phải từ từ. Mày có vội cũng vô ích. Để tao hỏi ông.
Mụ ra hiệu cho Khích:
- Đưa ông tới ngồi ghế. Rót cho ông ly rượu.
Kho ông Đốc đã ngồi vững trên ghế rồi, mụ Năm mới lại hỏi:
- Sao? Ông chắc chắn là Châu Dinh nó bắt con bé chứ?
- Khi ở đây ra, - sau khi biết mất cô gái - Ông Đốc bắt đầu cuộc kể lể - Tôi sợ quá, tôi đi mà không biết là mình đi đâu nữa. Tôi biết là nếu ở lại nguy hiểm, nhưng tôi không thể đi xa được nhà này. Tôi trở vào uống rượu ở quán cóc sau nhà mình... Sau nhà mình có ga-ra sửa xe hơi và ở trước cửa ga-ra có quán cóc, bán cơm đĩa cho công nhân và phu xe...
Tôi ngồi đó như thằng chết rồi, chợt tôi nghe mấy chú nhỏ làm trong ga-ra xe hơi ra đó ăn cơm nói với nhau về chuyện chúng vừa thấy một chú Tầu đắt một cô gái áo trắng, đẹp lắm ở trong nhà Tiên Cảnh đi ra bằng lối cửa sau. Nhà mình có cửa sau đi qua ga-ra phải không nào? Tôi nghe được chuyện đó và còn ngẩn ngơ chưa biết thằng cha Tầu đó là ai thì một thằng nhỏ lại nói: “Cha ba Tầu đó là ông chù trước của nhà hàng Tiên Cảnh”. Như vậy thì chẳng là thằng Châu Dinh thì còn ai? Thằng Tầu đó vẫn hận mình đã cướp mất nhà hàng nên nó rình hại mình. Mình đâu có đề phòng nó.
Phúc chó đâm bổ ra cửa.
Mụ Năm gọi vội:
- Phúc! Để má tính đã nào. Mày đi đâu vậy?
Nhưng Phúc chó như không nghe tiếng. Mụ Năm bảo Phiến:
- Nó đến nhà riêng của lão Châu Dinh đó. Mày đi theo coi chừng nó, cả thằng Khích nữa. Đi mau...
Nhưng Phiến lắc đầu:
- Thôi, tôi ngán cái trò giật gân này rồi. Nếu Má chịu thủ tiêu ngay con nhỏ đi theo đúng sách vở, đâu mình có bị giật gân như vầy? Thôi Má cho tôi xin tiền của tôi, tôi đi.
Mụ Năm lắc đầu:
- Không ngờ mày ngu đến vậy? Mày định đi đâu bây giờ? Đời mầy buộc chặt vào nhà này, mày hiểu chưa? Mày muốn đi nhưng tao không đưa mày lấy một xu. Tao bảo mày với thằng Khích đi theo nó. Chứng mày có nghe hay không?
Phiến ngần ngừ. Rồi gã lẩm nhẩm chửi thề trong miệng và quay đi theo.
Mụ Năm quay lại nhìn ông Đốc:
- Tôi tưởng tôi không còn được gặp ông nữa chứ?
Giọng nói của mụ có đôi chút âm thanh thân ái, trách móc.
Cầm ly rượu trong tay, ông Đốc nhún vai:
- Bà muốn tôi đi đâu bây giờ? Bà nói đóng, cuộc đời tôi đã dính liền với nhà này. Tôi sẽ chết ở đây thôi. Bây giờ sao, bà?
Mụ Năm thản nhiên:
- Phúc nó sẽ bắt được con nhỏ. Nó sẽ giết thằng Tầu già. Mọi việc rồi sẽ trở lại y như trước. Tôi hy vọng như thế.
Mụ quyết định thay cho ông Đốc:
- Ông cứ ở đây với tôi. Nếu ống có làm sao, tôi cũng sẽ như ông vậy...
Và mụ trấn tĩnh ông ta bằng một câu:
- Không sao đâu. Ông đừng sợ. Tôi sẽ đưa ông ra thoát vụ bối rối này. Ông cứ ở gần tôi là không có sợ gì hết.
° ° °
Bạch Lan nằm dài trên chiếc đi-văng trong căn phòng đàn ông độc thân của Châu Dinh, mắt vô hồn của nàng rộng nhìn lên trần nhà. Nàng nằm im, không để lộ cho Châu Dinh biết là nàng đang nghĩ gì, đang muốn gì...
Trong bất cứ một trường hợp nào khác, sự có mặt của một người thiếu nữ đẹp như Bạch Lan trong căn nhà này đã làm cho Châu Dinh thú vị, sốt sắng. Tuy đã có tuổi, Châu Dinh vẫn còn mạnh về mục sinh lý. Cũng như đa số những anh Tầu già sống không vợ con, Châu Dinh rất cần đàn bà, rất thích đàn bà. Nhưng hôm nay, sự có mặt của người thiếu nữ này chỉ làm cho anh Tầu già thêm bối rối...
Khi biết chắc rằng người thiếu nữ bị đánh thuốc mê trong phòng kín trên lầu Tiên Cảnh là con gái nhà tỷ phú Tạ Phong. Châu Dinh chưa quyết định y sẽ làm gì ngoài việc làm sao đưa Bạch Lan ra khỏi tổ quỷ này. Nếu bọn mụ Năm bắt gặp y trong đó, y sẽ bị chúng giết như con chuột. Bây giờ khi đưa được Bạch Lan yên lành về nhà riêng của y rồi, Châu Dinh mới tính việc y phải làm...
Y không muốn gọi cảnh sát tới giao cho họ Bạch Lan, vì làm vậy, y sẽ chẳng lãnh được nhiều tiền. Y cần nói chuyện thẳng với nhà tỷ phú. Nhưng y lại không biết điện thoại nhà riêng của Tạ Phong. Y cũng chẳng biết nhà tỷ phú này có những cơ sở thương mại nào ở Sàigòn. Càng người có nhiều tiền lại càng sống xa mọi người và sống kín đáo. Tạ Phong có những nơi lui tới và có những nơi liên lạc riêng mà một anh Tầu như Châu Dinh không thể biết cũng như không thể tới gần được.
Thời gian qua thật mau.
Châu Dinh không thể bỏ một mình người thiếu nữ bị ma túy làm cho dại này ở nhà để đi xuống phố tìm cách liên lạc với ông thân cô ta. Mà y cũng chẳng thể ngồi bó giò ở nhà như thế này mãi. Không ai nhìn thấy y ra vô nhà hàng Tiên Cảnh, như vậy có nghĩa là Phúc chó cùng mụ Năm đều không biết y là người đã bắt cóc Bạch Lan mang đi, nhưng ai biết đâu có những chuyện gì bất ngờ xảy ra? Biết đâu Mai lại chẳng tới làm và khai với mụ Năm về chuyện bị y hỏi dò? Châu Dinh bị Phúc chó ám ảnh nặng nề.
Nếu Phúc chó biết thủ phạm vụ bắt cóc lần thứ hai là y, y sẽ chẳng sống lâu được. Ít nhất y cũng không thể sống để lãnh tiền thưởng của Tạ Phong. Làm sao bây giờ?
Y cố gắng làm cho Bạch Lan nhớ lại dĩ vãng của nàng. Nhà riêng của nàng ở đường nào? Số bao nhiêu? Điện thoại nhà nàng? Làm sao gặp được ông Tạ Phong v.v...
Nhưng Bạch Lan cứ trơ trơ ra. Nàng dửng dưng thì đúng hơn, nàng không còn nhớ nàng là ai hết. Trong khi Châu Dinh bồn chồn và lo âu hỏi nàng, nàng cứ tỉnh bơ như y hỏi ai chứ không phải hỏi nàng.
Đến một lúc bực quá, Châu Dinh đẩy mạnh vào vai Bạch Lan:
- Tỉnh lại chứ? Làm cái gì kỳ vậy? Lại ngủ à?
Sự đụng chạm của bàn tay Châu Dinh làm cho Bạch Lan có phản ứng sợ hãi: nàng giật mình, hai mắt trợn tròn, lùi xa sát vào vách.
Thấy làm nàng sợ hãi không có lợi, Châu Dinh lại dịu giọng:
- Cô không cần phải sợ tôi. Tôi giúp cô mà. Tôi muốn đưa cô về với ba cô nhưng tôi không biết nhà cô ở đâu. Tôi cũng không biết số điện thoại của ba cô. Cô nhớ lại đi, nói cho tôi biết nhà cô ở đâu đi, tôi đưa cô về nhà cô ngay.
Bạch Lan co rúm người lại, nàng chỉ run rẩy:
- Để tôi yên. Đừng đụng vào người tôi.
- Nếu tôi không tìm được ba cô ngay, cả cô và tôi cùng bị nguy. Thằng Phúc chó nó có thể tới đây. Cô thấy nguy không? Cô...
Bạch Lan đột ngột vùng dậy.
Nàng chạy nhào ra cửa. Châu Dinh túm được nàng ở sau cánh cửa.
- Buông tôi ra. Tôi sợ lắm. Cho tôi đi. Xin van ông...
Châu Dinh kéo nàng trở lại. Y đẩy nàng ngã xuống đi-văng và chặn tay lên miệng nàng:
- Im ngay. Bộ cô muốn cho thằng Phúc nó tới đây sao?
Bạch Lan ú ớ:
- Phải! Tôi muốn nó tới.
Châu Dinh rùng mình:
- Nó tới, nó sẽ làm gì, cô biết không?
Lần đầu tiên kể từ phút gặp Bạch Lan, Châu Dinh thấy mắt nàng sáng lên một vài tia sáng thông minh hiểu biết:
- Biết chứ - Nàng nói rõ ràng - Nó sẽ giết ông! Nó sẽ mang tôi về. Tôi cần nó. Tôi chẳng cần ai hết. Tôi chỉ cần có nó.
Quá nản, Chầu Dinh buông nàng ra:
- Được rồi, tôi gọi cảnh sát tới vậy.
Châu Dinh biết rằng hễ gọi cảnh sát, y sẽ bị phiền nhiễu lắm và y sẽ tiếc tiền lắm, nhưng biết làm sao được. Cảnh sát phải tới đây trước khi Phúc chó tới. Chẳng thà được ít tiền còn hơn là chết thảm.
Bên ngoài trời mưa lớn, Châu Dinh đi tìm áo mưa. Khi y trở ra, Bạch Lao đứng chặn lưng vào cánh cửa:
- Ông không được gọi cảnh sát.
Châu Dinh ngạc nhiên:
- Kỳ cục chưa? Cô điên à? Tôi gọi cảnh sát tới là vì cô. Để cho thằng ác ôn ấy nó không bắt lại được cô. Cô không thấy là tôi liều chết vì cô hay sao?
Bạch Lan lắc đầu quầy quậy:
- Không. Tôi đã nói là tôi không cần ai hết. Tôi chỉ cần có nó.
Lúc đó Bạch Lan như tỉnh lại, nàng như người biết rõ thân phận của nàng, nàng nức nở:
- Tôi không thể nào xa nó. Dù tôi ghê tởm nó. Có nó tôi mới sống được.
- Cô điên mất rồi. Tôi không cần nói với cô nữa.
Châu Dinh xô tới đẩy mạnh người thiếu nữ ra để mở cửa. Nàng túm chặt lấy y. Hai người vật lộn, dằng co nhau. Anh Tầu già điên tiết lên, anh xáng cho nàng mấy cái tát nẩy đom đóm mắt, nhưng nàng vẫn cứ túm chặt.
Chiu Dinh đẩy mạnh, Bạch Lan ngã chúi vào cái bàn thấp...
Nàng với được cái đĩa đựng tàn thuốc lá bằng đồng thật lớn để trên bàn và chồm tới đập mạnh cái đĩa vào ót anh Tầu già khi y đang quay lưng lại mở cửa...
Chân Dinh - không kêu được một tiếng - từ từ khuỵu chân và ngã xuống nằm dài trên sàn gác.
Cái đĩa gạt tàn thuốc bằng đồng rơi xuống và Bạch Lan cũng quỳ gối trên sàn. Nàng cúi mặt khóc. Và trong căn phòng vắng, kín cửa chỉ còn có tiếng khóc thút thít, rấm rứt của người thiếu nữ không may.......
Chừng mười lăm phút sau đó.
Có tiếng động lạ vang lên đâu đó làm cho Bạch Lan ngửng đầu lên nghe ngóng. Tiếng động như tiếng mở cửa sổ nhưng lại phát ra từ phòng tắm.
Cùng lúc đó, Châu Dinh cũng tỉnh lại. Y xoay mình nằm ngửa và giơ hai tay lên ôm đầu, miệng rên rỉ.
Cánh cửa phóng tắm mở ra và Phúc chó bước vào.
Đôi mắt vàng rực lửa của gã nhìn Bạch Lan trước rồi nhìn xuống anh Tầu già đang nằm ôm đầu dưới chân cửa ra vào.
Dù chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, Châu Dinh cũng cảm thấy nguy hiểm gần kề. Linh tính tự nhiên báo cho y biết sắp đến lúc tận số. Y lồm cồm ngồi dậy hai tay giơ ra đằng trước như để chống cự.
Làn môi mỏng nhăn lại thành một nụ cười, Phúc chó tiến lại gần Châu Dinh.
Bạch Lan trông thấy lưỡi dao sáng loáng trong tay Phúc chó.
Nàng vội vã quay mặt đi.
Những tiếng ằng ặc vang lên trong căn phòng kín sau đó làm cho Bạch Lan ghê rợn, nàng phải lấy tay bịt tai lại.
Giữa những tiếng ằng ặc phát ra từ cổ họng Châu Dinh đó là những tiếng dao đâm phập phập vào thân xác anh Tầu già.
° ° °
Marta Nhung đã bị giam trong một căn phòng kín bưng và hôi hám, chật chội hai tiếng đồng hồ. Nàng vừa mệt mỏi, vừa sợ hãi, vừa tuyệt vọng.
Khi mới bị cảnh sát bắt đem về đây, nàng đã la hét làm dữ, đòi gặp ngay ông Cò, dọa kiện vì tội bắt giam nàng trái phép, dọa sẽ nhờ báo chí can thiệp làm cho những kẻ bắt giam nàng trái phép hôm nay sẽ phải nhục nhã, phải bị treo áo v.v...
Nhưng dường như chẳng có ai thèm chú ý đến nàng. La hét, dọa nạt mãi Marta cũng thấy mệt và vô ích. Từ lúc bị giam vào căn xà lim này, nàng có cảm giác như bị chôn sống vào một căn nhà mồ. Nàng đã hết ý chí và sức lực tinh thần cũng như vật chất để phấn đấu.
Nàng thắc mắc không hiểu người ta bắt giam nàng vì tội gì. Trưa nay, sau cuộc nói chuyện bị lừa bởi gã đàn ông lạ mặt, Quần vội vã tới ngay nhà hàng để báo cáo với mụ Năm, Marta cũng bỏ đi chơi lang thang. Nàng đến nhà chị em bạn chơi, gặp đám đánh tứ sắc nhưng nàng không còn tinh thần đâu để ngồi vào đám bạc vì đề quên hết mọi chuyện, nàng bận trí nhiều về phản ứng của mụ Năm, của Quần về sự sơ hở của nàng. Sau cùng, nàng quyết định bỏ đi một thời gian, nàng lánh mặt để tránh rắc rối và nếu cần, bỏ luôn cả gã tình nhân côn đồ, bỏ luôn cả màn trình diễn của nàng ở nhà hàng Tiên Cảnh. Vào lúc bảy giờ tối, nàng trở về phòng để lấy ít quần áo.
Nhưng khi nàng vừa xách va ly xuống tới đường, đang đứng chờ tắc xi thì có hai người đàn ông bận thường phục, không biết đã đứng chờ nàng ở đó từ bao giờ hay là vừa mới chợt tới, sáp lại đứng kèm ngay hai bên người nàng. Một gã hỏi trống không:
- Marta Nhung?
Marta cự ngay:
- Anh không thể lịch sự hơn được sao? Anh không biết dùng tiếng “cô” để hỏi người ta ư?
Tuy làm cứng nhưng Marta đã run trong bụng, nàng thấy rõ hai gã đàn ông này là nhân viên cảnh sát truy tầm. Họ định bắt nàng chăng?
Gã vừa bị nàng cự vẫn bình thản:
- Ông cò Chánh Sở Truy tầm muốn được gặp Marta. Xin mời đi. Không lâu lắm đâu.
Marta la chói lói:
- Tòi không đi đâu hết. Các người không có quyền bắt tôi.
Một gã xách nhẹ cái va-li của Marta. Gã kia nắm lấy cánh tay nàng:
- Thôi mà. Đừng làm tàng.
Một chiếc xe jeep xanh trờ tới, thắng két lại trước mặt ba người. Đám người tò mò đã đứng lại nhìn cảnh này không được dịp chứng kiến nhiều vì Marta đã bị đẩy lên xe jeep và đưa đi thật nhanh và gọn.
Marta nói nhiều, làm dữ, nhưng nàng rất sợ. Nàng nghĩ là cảnh sát bắt nàng vì tội đã giết anh nhà báo có cái tên là Kính hôi. Chính nàng dã dùng khẩu súng lục của Sơn gù để lại cho nàng giữ, bắn chết Kính hôi trong phòng khách sạn sau khi biết tin chính Kính hôi tiết lộ với cảnh sát về chuyện Sơn gù, Bái chuột hỏi thăm y nhiều chuyện về tiệc mừng sinh nhật của cô gái con nhà tỷ phú họ Tạ. Vụ ám sát đó tới nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm và Marta không hề bị nghi ngờ. Trong ít ngày gần đây, Marta đã quên vụ đó đi và cho rằng như là nàng đã thoát tội. Đến nay, nàng thấy rằng nàng nghĩ như vậy là lầm.
Tới Nha Cảnh sát, Marta yêu câu được nói bằng điện thoại với Luật sư Dân - nàng đã được biết ông luật sư nổi tiếng là lắm thủ đoạn này làm việc với mụ Năm ô-tô, nàng có thể nhờ ông ta can thiệp và dù cho cảnh sát có không ưa ông ta, họ cũng vẫn phải nương nhẹ với một người gian manh vì hiểu rành về luật như luật sư Dân - nhưng những viên cảnh sát mặt lầm lì, lạnh như tiền không ai chịu nghe lời nàng. Tất cả đều làm việc như máy và đều như những người điếc.
Bị giam trong xà lim chừng hai tiếng đồng hồ, Marta đã bắt đầu thấm mệt và sợ, nàng không còn hung hăng như trước lúc mới tới nữa. Rồi cửa xà lim mở và cảnh sát viên bước vào:
- Mời cô theo tôi, Thiếu tá cảnh sát trưởng muốn gặp cô.
Marta vẫn còn gượng nói cứng:
- Tôi sẽ cho Thiếu tá cảnh sát trưởng của chị một bài học.
Người nữ cảnh sát viên đưa Marta đi từ nhà giam qua một dãy hành lang dài rồi qua một cầu thang xoáy ốc lên lầu. Marta được đưa vào phòng làm việc của Thiếu tá Nghi. Nàng dừng lại ở cửa, đứng chết sững khi thấy Vân, gã đàn ông tự nhận là đại điện hãng phim Nhật tới mời nàng đóng phim hồi sáng nay, ngồi vững một bên bàn giấy của Thiếu tá Nghi.
Người nữ cảnh sát viên đẩy Marta vào phòng và nàng bước lên loạng choạng mấy bước. Cảnh cửa đóng lại sau lưng nàng.
Marta nói trước:
- Ông bắt tôi trái phép. Tôi nói trước để ông biết tôi sẽ làm ồn vụ này lên cho ông coi. Tôi yêu cầu được nói với trạng sư theo đúng quy hạn cua tôi.
Thiếu tá Nghi bình thản:
- Ngồi xuống đây em.
Marta cong cớn:
- Ai là em của ông? Tôi yêu cầu ông tôn trọng nhân phẩm của những người dân lương thiện bị các ông bắt trái phép tới đây.
Một cảnh sát viên khác đứng bên cửa ngắt lời nàng:
- Làm tàng vừa chứ! Đời em rách rưới to rồi em còn chưa biết ư? Chí Hòa chờ em trên đường em đi, em không thấy ư?
Marta tới ngồi trên chiếc ghế trước mặt bàn. Nàng cảm thấy như nàng đang trần truồng trước những đôi mắt quá sắc của hai người đàn ông nguy hiểm đối diện với nàng.
Như sốt ruột, Thiếu tá Nghi nói ngay vào chuyện:
- Marta, cô bị bắt vì tội đồng lõa với mụ Năm ô-tô bắt cóc cô Bạch Lan, cô con gái nhà tỷ phú Tạ Phong và thủ tiêu ba tên còn đồ khác bọn. Cô Bạch Lan hiện giờ đang bị giam giữ trên lầu nhà hàng Tiên Cảnh.
Marta sửng sốt đến nghẹt thở:
- Ủa? Ông điên rồi sao? Người bắt cóc cô con nhà tỷ phú là Sơn gù kia mà?
Thiếu tá Nghi chậm rãi:
- Ai cũng tưởng vậy. Thoạt đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy nhưng bây giờ, chúng tôi đã tìm ra bằng cớ là bọn mụ Năm ô-tô với những tên đàn em của mụ như Quần đen, Phiến đá, Khích ve và thằng con trai điên khùng của mụ là thằng Phúc chó, đã cướp cô Bạch Lan của bọn Sơn gù và đưa cô ta về giữ trong một căn phòng kín trên lầu nhà hàng Tiên Cảnh.
Marta tỏ vẻ nghi ngờ:
- Các ông muốn hại bà Năm nên bày ra chuyện đó chứ gì? Ai mà tin chuyện lạ như vậy? Tôi không tin. Tôi không biết gì, không thấy gì về vụ các ông nói hết...
Vân nói với Thiếu tá Nghi:
- Đêm có khuya, ngày có rạng. Muộn rồi... Mình không nhanh tay là cá nó chui ra ngoài lưới hết. Tôi thiết tưởng đã đến lúc anh nên cho cô này thấy những chứng cớ bằng xương bằng thịt của mình. Cho nàng thấy tận mắt để nàng quyết định. Nếu quả thật nàng còn có chút tình cảm với anh chàng Sơn gù hào huê như người ta thường nói, chắc nàng sẽ đổi ý sau khi thấy bằng cớ...
- Phải đấy!
Thiếu tá Nghi ra hiệu cho một cảnh sát đứng ở cửa:
- Đưa cô này đi gặp mặt các ông Sơn gù, Bái chuột... Đi ngay và trở về đầy ngay.
Marta ngẩn ngơ, sự việc xảy ra vượt quá mức tưởng tượng của nàng: Sơn gù bị bắt rồi ư? Bị bắt hồi nào? Saoở ngoài không ai nói gì hết?
Người cảnh sát đưa Marta đi rồi, Thiếu tá Nghi lo ngại nói với Vân:
- Tôi có cảm tưởng như nó không biết gì hết. Mình mất công vô ích thôi.
Vân đốt một điếu thuốc lá:
- Mình cứ thử coi. Làm sao biết trước được tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra? Mình có phải là thầy bói đâu.
Hai người im lặng chờ đợi.
Chừng mười phút sau, nữ nghệ sĩ nhảy vũ sếch xy được đưa lại văn phòng của Thiếu tá Trưởng Ban Truy tầm.
Người thiếu phụ lúc nãy đã thay đổi khác hẳn. Mặt nàng tái nhợt, mắt nàng lạc thần, môi nàng run run và hai chân nàng đi không vững. Một nữ cảnh sát viên phải dìu nàng đi.
Marta vừa nhìn thấy xác chết đã thối rữa của Sơn gù, người tình cũ của nàng. Dù xác Sơn gù đã thối rữa nàng vẫn nhận ra gã và cái xác rữa nát đó làm cho nàng kinh sợ.
Vào tới phòng, nàng ngồi phịch xuống ghế và úp mặt vào lưng hai bàn tay.
Thiếu tá Nghi khẽ hỏi:
- Sao? Cô đã thấy rõ mặt người người tình cũ của cô rồi chứ?
Marta rùng mình:
- Các ông tàn nhẫn, khốn nạn lắm... Tại sao các ông lại cố ý bắt tôi phải nhìn thấy... xác chết ấy?
Vân đến gần nàng, chàng lấy giọng dịu dàng:
- Sơn gù bây giờ trông không còn đẹp trai mấy nữa... Đúng... Nhưng không phải chứng tôi làm cho hắn trở thành như vậy. Bọn Năm ô-tô đa giết hắn và chôn xác hắn cùng với xác hai tên bạn của hắn là Bái chuột và Tiến già ở giữa rừng. Chúng tôi chỉ mới tìm thấy những xác đó hồi chiều này... Bọn Sơn gù bắt cóc cô Bạch Lan nhưng không giữ nổi. Chúng bị bọn Năm ô-tô cướp tay trên và giết hết. Bọn mụ Năm chắc phải cười thầm và thú vị lắm khi cô tưởng rằng Sơn gù sau khi có bạc triệu đã bỏ rơi cô và cảnh sát cứ đổ xô đi tìm theo dấu vết Sơn gù. Cô thấy rõ là bọn mụ Năm ác độc đến chừng nào rồi chứ? Bọn mụ Năm lợi dụng cô. Thằng Quần nó chỉ tìm đến với cô để kiểm soát cô, nó đâu có thương yêu gì cô. Chúng nó lấy được bao nhiêu tiền của ông Tạ Phong nhưng chúng nó có chia cho cô đồng nào đâu? Nếu thực tình ngày xưa cô đã có thời yêu thương Sơn gù thì đây là một cơ hội để cô trả oán cho oan hồn của hắn. Cô phải giúp chúng tôi trừng trị bọn sát nhân.
Marta lắc đầu:
- Tôi không biết gì hết. Cho tôi được yên.
- Cô nên suy nghĩ... Chủng tôi có thể buộc cô vào tội đồng lõa với bọn Năm ô-tô, nhưng không, chúng tôi vẫn coi cô làm một nhân chứng... Chúng tôi vẫn coi như cô không có lỗi gì hết. Nếu cô tử tế với chúng tôi, chúng tôi tử tế lại. Ngược lại, chúng tôi có thừa thủ đoạn và lý do để làm cô khốn khổ, khốn nạn. Chúng tôi đã biết chắc rằng bọn Năm ô-tô đã can những tội sau ngày sát hại bọn Sơn gù, cướp cô Bạch Lan, lấy tiền chuộc của ông Tạ Phong... Chúng tôi chỉ muốn biết có một điều mà thôi: hiện giờ chúng có giữ cô Bạch Lan trong nhà hàng Tiên Cảnh không? Chúng tôi cần được biết chắc, có phải cô Bạch Lan đang bị giữ trong một căn phòng kín trên lầu nhà hàng?
Marta xanh như tầu lá, run rẩy:
- Đó là việc của các ông. Đừng hỏi tôi. Tôi không biết và dù có biết, tôi cũng không nói đâu.
Thiếu tá Nghi xen vào:
- Cô hãy tự đặt mình vào địa vị của người con gái ấy. Bị giam chung một phòng với một thằng ác ôn điên rồ ghê tởm như thằng Phúc chó, cô có sống nổi lấy nửa ngày không? Marta... cô biết chuyện gì về cô Bạch Lan thì nên nói đi. Nhà tỷ phú Tạ Phong có hứa thưởng cho người nào mách tin đúng về cô con gái của ông những số tiền thật lớn. Tôi hứa danh dự vời cô là tôi sẽ làm đủ hết mọi cách để cô được lãnh những số tiền thưởng lớn nhất.
Nhưng Marta vẫn lắc đầu quầy quậy:
- Tôi không biết, tôi không nói, tôi không thích lãnh tiền thưởng của bất cứ ai hết.
- Xin Thiếu tá cho tôi được phép nói chuyện riêng với cô đây vài phút - Vân nói - tôi chỉ xin năm phút thôi.
Thiếu tá Nghi do dự, nhưng sau cùng ông cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng cùng với người nhân viên bên cửa. Ông thấy rằng thì giờ cấp bách quá rồi. Bọn mụ Năm ô-tô có thể đã biết là cảnh sát tìm ra xác Sơn gù, cảnh sát đã bắt Marta v.v... chúng có thể đề phòng... Nhà hàng Tiên Cảnh bị vây chặt nhưng ai biết có những bất ngờ xảy ra? Ông không thể ép buộc người thiếu phụ chứng nhân kia phải cung khai nếu nàng không muốn khai.
Trong văn phòng chỉ còn lại có Vân và Marta.
Người vũ nữ nhìn chàng thám tử bằng đôi mắt khinh thị:
- Đừng có tốn nước miếng thuyết phục tôi vô ích. - Nàng nói - Tôi không nói gì với anh đâu.
Vân nghiêm mặt:
- Em lầm. Tôi biết chắc là em sẽ nói... Bởi vì tôi có chuyện hay để nói vời em. Tôi là thám tử riêng của nhà tỷ phú Tạ Phong. Ông ấy mướn tôi đi tìm cô con gái bị bắt cóc của ông. Tôi đã mở cuộc điều tra về đời tư của em lâu rồi mà em không biết, cảnh sát không biết là em có mặt trong khách sạn Đại Nam hôm ký giả Kính tức Kính hôi, bị bắn chết. Cảnh sát cũng không biết rằng nạn nhân đã bị bắn chết bằng một khẩu sủng của Sơn gù. Em là người vẫn giữ súng cho Sơn gù. Đúng không? Nếu tôi kể cho Thiếu tá đây nghe những chuyện đó về em, ông ta sẽ nhảy vọt lên đến tận trần nhà vì mừng rỡ. Nếu em chịu giúp tôi, tôi bỏ qua chuyện đó. Còn nếu không, tôi sẽ phải nói ra. Em muốn sao tùy em.
Marta quay mặt nhìn đi nơi khác.
Nửa phút sau, Vân hỏi:
- Đừng để mất thì giờ. Hắn trở lại bây giờ đó. Sao? Có đúng là cô Bạch Lan đang bị giữ ở trên lầu nhà Tiên Cảnh không?
Marta do dự, nhưng sau cùng, nàng cũng đành đáp:
- Tôi không biết rõ người đó là ai, nhưng mà... quả thật là có một cô gái ở trên lầu nhà hàng.. Không biết có phải cô đó là cô Bạch Lan không... Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy mặt cô ấy.
Vân đi ra mở cửa mời Thiếu tá Nghi trở vào:
- Cô Marta đã thay đổi ý kiến... Cô ấy nói rằng ở một căn phòng kín trên lầu nhà hàng Tiên Cảnh có một thiếu nữ, nhưng cô ấy không biết chắc thiếu nữ đó có phải là cô Bạch Lan hay không.
Thiếu tá Nghi đặt câu hỏi:
- Nếu em không nhìn thấy cố gái đó lần nào, làm sao em biết là ở trên lầu có cô đó?
- Tôi nghe lỏm được câu chuyện bọn chúng nói nhỏ với nhau - Marta đáp... - Mụ Năm cấm không cho ai được đặt chân vào phòng riêng đó của thằng con mụ... Tôi thấy chính mụ Năm mang cơm cho hai người ăn vào phòng, mang quần áo phụ nữ ra vô đó. Tôi thấy mấy lần thằng Phúc chó đi mua mỹ phẩm dành riêng cho đàn bà mang vào phòng... Và hình như thỉnh thoảng, vào lúc tối vắng, người thiếu nữ bí mật đó được thẳng Phúc dắt đi dạo mát vài vòng ở con đường vắng đằng sau.
- Bây giờ... cách nào bọn tôi có thể lên thẳng tới căn phòng của thằng Phúc chó mà không bị bọn côn đồ chận lại?
Marta nhún vai:
- Làm sao tôi biết được? Đó là việc của các anh chứ?
Vân và Thiếu tá Nghi nhìn nhau: họ đã biết chắc rằng Bạch Lan hiện ở trong nhà Tiên Cảnh. Vấn đề của họ bây giờ là làm sao lọt được vào nơi nàng bị giam giữ trước khi bọn côn đồ kịp đưa nàng đi nơi khác giết nàng.
Thiếu tá Nghi hất hàm cho người nhân viên đứng bên cửa:
- Đem cô này đi.
Marta nhảy nhổm dậy:
- Ê! Còn giữ tôi ư? Phải thả cho tôi đi chứ...? Tôi đã nói rồi mà!
Thiếu tá Nghi lắc đầu:
- Em chưa đi được. Em còn phải ở lại đây ít lâu... Chúng tôi còn cần đến em. Yên chí đi không lâu đâu... Em sẽ được cảnh sát coi như thượng khách... Tôi cho em ở một phòng riêng, có người hầu hạ em. Em nghỉ ngơi ít ngày cho mập mạp và quyến rũ thêm. Từ bây giờ, em được coi là chứng nhân chứ không phải là can phạm.
Marta đi rồi, hai người đàn ông lập tức bàn việc giải cứu Bạch Lan.
- Coi bộ mụ Năm đã đề phòng có ngày sào huyệt của mụ bị tấn công.
Thiếu tá Nghi nói:
- Chúng mình không thể tránh được chạm súng với bọn côn đồ của mụ. Theo tôi nghĩ, chúng mình chỉ còn có cách là tấn công thẳng vào đó. Cần phải bao vây chặt cả khu phố và ngăn không cho thực khách vào đó, sợ bắn lầm họ hoặc họ bị chúng bắt làm con tin thì nguy.
Nghi nhìn đồng hồ tay:
- Bây giờ mới có bảy giờ tối. Sớm nhất là tám giờ nhà hàng mới có khách. Nếu bây giờ mình vồ được một thằng côn đồ đàn em nào của mụ Năm tra hỏi thêm, mình mới hy vọng có thể lọt vào sào huyệt đó dễ dàng được.
Ông đi tới máy truyền tin đặt cạnh bàn, nhấn nút ra lệnh:
- Động viên tất cả nhân viên an ninh và truy tầm. Tìm bắt ngay một tên côn đồ đàn em của mụ Năm ô-tô. Bắt bắt cứ thằng nào cũng được. Bắt càng nhiều càng tốt, nhưng ít nhất phải bắt được một thằng. Đem nó về ngay đây để thẩm vấn. Bao vây chặt khu phố nhà hàng Tiên Cảnh. Giữ lại tất cả những người đi ra đi vô khu đó.
Vân thở ra một hơi dài. Chàng thấy cuộc săn đuổi này có vẻ đi gần tới hồi kết cuộc.
- Để tôi báo tin này cho Tạ Phong - Chàng nói với Nghi - dù sao người mà chúng mình định tìm lại cũng là con gái ông ta.
° ° °
Quần đen thấy rõ rằng gã không phải là tay côn đồ gan lì, tỉnh táo, bình tĩnh, thông suốt bất cứ tình trạng nào như gã vẫn tưởng.
Gã biết rằng gã cũng chỉ là một tên côn đồ nhát gan, mất bình tĩnh, sợ hãi trước những biến cố không ngờ tới trong buổi chiều hôm đó. Được mụ Năm cho phép đi xa nhà hàng Tiên Cảnh để khỏi bị chạm mặt với Phúc chó, gã vào rạp hát bóng ngồi. Phim chiếu là một phim khá hay nhưng vì tâm trí rối bời, Quần ngồi coi mà chẳng hiểu phim gì chiếu.
Gã ngồi trong phòng tối mà tâm trí vẫn nghĩ tới những việc đang xảy ra trong nhà hàng: Mụ Năm sai ông Đốc mang thuốc lên lầu chích cho Bạch Lan. Cô gái đáng thương đó chết - lẽ tất nhiên rồi - nhưng Phúc chó sẽ có phản ứng sao khi gã trở về thấy người yêu của gã nằm chết cứng, miệng sùi bọt mép? Chắc chắn và nhất định là Phúc chó sẽ làm dữ. Lại còn việc đem xác Bạch Lan đi bỏ ở đâu... Làm sao làm cho yên việc khó khăn đó?
Quần đen nhìn lên màn ảnh nhưng cứ thấy hiện lên trên đó bộ mặt quỷ quái, khủng khiếp của Phúc chó khi y lên cơn điên loạn.
Bỗng dưng, bầu không khí trong phòng tối làm cho Quần nghẹt thở. Gã đứng dậy hùng hục đi ra, dẫm bừa lên chân những người ngồi cùng hàng ghế. Gã cần đi uống rượu. Chỉ có rượu mời có thể làm cho gã tạm quên được lo âu và nguôi được hoảng hốt lúc này.
Quần ra khỏi rạp hát bóng vào lúc tám giờ tối.
Gã đi thẳng vào quán rượu gần đó. Sau khi gọi một ly cognac “đúp” rượu đổ đến gần đầy ly rồi quay máy điện thoại gọi về phòng khách sạn cho Marta. Gã muốn gọi nàng tới đây rồi cùng gã đi ăn cơm tối. Gã cảm thấy sợ cả sự cô đơn.
Nhưng dường như Marta không có ở phòng. Chuông điện thoại có reo mà không thấy ai trả lời. Gã thêm bực dọc và lo âu vì gã biết chắc rằng tối nào cũng vậy, vào giờ này, Marta đang trang điểm để tới nhà hàng vào lúc chín giờ.
Nàng đi đâu kìa? Quần trở lại bàn, uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly và như không thể ngồi được yên chỗ, gã lại đi ra khỏi quán.
Không còn biết đi đâu hơn, Quần lái xe về khách sạn Đại Nam.
Gã dừng lại hỏi tên Chà đen gác cửa khách sạn:
- Đen, mày có thấy cô Marta đi làm chưa?
Gã Chà nhanh nhẩu:
- Cổ đi rồi, thầy!
- Mày thấy cổ đi hồi mấy giờ?
- Cô đi đâu lúc mới tối. Chắc lúc sáu giờ thì phải. Mà cổ có xách theo một cái va-li nữa.
Marta đi đâu mà xách theo va-li? Quần đã lờ mờ nghĩ đến chuyện có thể vì nàng quá chán với những rắc rối xảy ra liên miên trong cuộc sống chung với gã, chán những chuyện lộn xộn xảy ra trong nhà hàng Tiên Cảnh, nên nàng đã quyết định “phú lỉnh”, tức là êm ả xách gói bỏ gã ra đi... Muốn biết rõ hơn, gã hấp tấp lên phòng.
Vừa vào phòng ngủ, Quần đã nhìn thấy cánh cửa tủ áo mở toang. Y phục của Marta trong tủ đi bị lấy đi gần hết...
Đúng là nàng “phú lĩnh” rồi.
Quần thốt ra một tiếng chửi thề qua hai hằm răng nghiến chặt. Marta bỏ đi thật là dại đột. Mụ Năm sẽ cho nàng là “kẻ biết quá nhiều” và nhất định là mụ sẽ cho Phiến đá hay Khích ve đi theo hạ sát nàng.
Dù sao đi nữa, gã cũng phải báo ngay cái tin Marta bỏ đi cho mụ Năm.
Gã vừa tính đi gọi điện thoại thì có tiếng gõ cửa.
Ai tới kìa? Linh tính báo cho gã côn đồ biết có sự đe dọa ở ngoài cánh cửa kia, tay gã cầm lấy cán súng trong áo:
- Ai đó? - Gã hỏi ra.
Có tiếng tên Chà gác cửa đáp lại:
- Thầy hai, có thư của cô Marta gửi cho thầy.
Quần nhận ra đó là tiếng tên Chà vừa nói chuyện dưới cửa khách sạn. Gã vừa mở khóa thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh và bật tung lại làm cho gã loạng choạng.
Quần chưa đứng vững thì hai gã đàn ông to lớn đã nhảy vào phòng. Hai gã này đều có súng và cả hai khẩu súng cùng chĩa vào mặt Quần đen:
- Đứng im. Giơ tay lên...
Tên Chà đen mở cặp mắt trắng dã nhìn cảnh xảy ra trước mặt. Gã quay gót đi thẳng khi thấy thiên hạ không ai cần đến gã nữa.
Quần đứng đối diện với hai ngưòi cảnh sát thường phục. Gã cảm thấy lành lạnh ở dạ dầy y như trong đó có một cục nước đá.
- Mầy bị bắt rồi, Quần - Một cảnh sát viên nói - đừng kháng cự vô ích. Mày chỉ thêm khổ thôi.
Một người đi vòng ra sau lưng Quần và rút khẩu súng lục trong nách Quần. Gã côn đồ ấp úng:
- Tôi không làm gì có tội cả, các anh không có quyền bắt tôi.
Người cảnh sát cười khẩy:
- Xong rồi! Mày về Nha mà phản đổi với ông Cò... Bọn tao chỉ được lệnh đi bắt mày về thôi. Đi...
Quần do dự nhưng rồi cũng phải cất bước. Gã hy vọng mụ Năm sẽ không bỏ rơi gã trong vụ này. Luật sư Dân là người có nhiều thế lực, chắc chắn mụ Năm sẽ nhờ ngay ông ta can thiệp.
Quần bị còng tay, đưa lên chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa khách sạn. Chỉ mười phút sau, gã đã ở trong phòng thẩm vấn của Nha Cảnh sát.
Thiếu tá Nghi và Vân xuống phòng thẩm vấn.
Nhận ra Vàn là gã đàn ông hồi sáng này đã tới phòng đánh lừa Marta, cho rằng Vân chính là người đã gây ra tất cả những việc bắt bớ này. Quần nhìn Vân bằng đôi mắt nặng những căm thù. Gã định bụng kỳ này nếu gã thoát ra được, gã sẽ đề nghị với mụ Năm phải diệt tên nhà báo kiêm thám tử tư đó.
Thiếu tá Nghi ra lệnh:
- Trước khi hỏi nó, hãy đưa nó đi coi mặt nạn nhân của nó trước.
Quần không hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó. Đi coi mặt nạn nhân. Ai là nạn nhân? Không lẽ cảnh sát đã tìm ra được xác Bạch Lan? Dù cho cảnh sát có tìm được xác cô Bạch Lan thì cũng có ăn nhậu gì tới gã? Đâu có thể buộc cho gã tội giết Bạch Lan một cách dễ dàng như thế được?
Mười lăm phút sau, Quần được dẫn trở lại phòng thẩm vấn.
Gã đã thay đổi khác hẳn, mặt gã nhợt nhạt và đầu gối gã run run làm cho gã đứng không vững. Trông gã không còn vẻ gì là tay côn đồ anh chị từng giết người không biết gớm tay.
Quần vừa được đưa tới nhà xác coi mặt “các nạn nhân” của gã - tức là xác Sơn gù, Bái chuột và lão Tiến già - những người đã bị bọn gã giết và chôn trong rừng trên đường Sàigòn đi Đà Lạt.
Gã rùng mình khi nghe Thiếu tá Nghi nói dằn từng tiếng:
- Chúng tôi biết chính anh và bọn bạn anh, tức bọn đàn em của mụ Năm ô-tô đã giết ba người đó. Chúng tôi có bằng cớ đích xác trước khi bọn họ bị bọn anh bắn chết, lão Hóa cụt đã nói chuyện các anh giết bọn Sơn gù với chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi còn biết bọn các anh đã cướp và giữ cô Bạch Lan. Bọn các anh đã lấy tiền chuộc mạng do ông Tạ Phong trả mà vẫn giữ con gái ông ta. Tuy nhiên, anh vẫn còn một cơ hội để có thể thoát chết. Anh sẽ bị tù nặng lắm nhưng anh có thể thoát án tử hình nếu anh chịu giúp chúng tôi. Chúng tôi biết rõ cô Bạch Lan hiện đang bị giữ trong nhà hàng Tiên Cảnh và chúng tôi muốn cứu cô ta ra khỏi đó một cách êm thắm. Nếu anh chỉ đường cho chúng tôi vô được ngay tới phòng giam cô Bạch Lan, chúng tôi sẽ giúp anh thoát chết. Đồng ý chứ?
Mồ hôi toát ra đầy người nhưng Quần vẫn còn nói cứng:
- Tôi không biết gì hết về chuyện các ông nói. Tôi không biết cô Bạch Lan là ai. Tôi cũng không biết mấy người đó. Tôi yêu cầu ông cho được nói chuyện với luật sư của tôi.
Thiếu tá Nghi đập mạnh tay xuống bàn:
- Tôi không có thì giờ để thuyết phục anh. Nếu anh muốn cứng đầu... được lắm, tôi sẽ cho anh có dịp đau đớn nhục nhã.
Thiếu tá Nghi ra lệnh cho nhân viên:
- Đi gọi ngay Ba cụt tới đây. Nói với hắn là có việc cần tới tài đấm đá trả thù của hắn.
Và ông quay lại nói với Vân:
- Ba cụt là một tên nhân viên thẩm vấn của chúng tôi. Hắn bị bọn côn đồ, một bọn côn đồ có những tên cứng đầu, cứng cổ như tên Quần đen này, bắt và đánh trả thù. Chúng chặt mất của Ba cụt mấy ngón tay, vì vậy sau đó, hắn mới có cái tên là Ba cụt. Hắn còn bị đánh lòi một mắt... Gã thù những thằng côn đồ ở xã hội này lắm... Giao côn đồ cho hắn khai thác, chỉ mười lăm phút sau là thằng nào cũng sỗng dở chết dở... Khai hết... Để coi Ba cụt sẽ khai thác tên cứng đầu này trong bao lâu.
Vân biết rằng Thiếu tá Nghi cố ý nói như vậy để quảng cáo Ba cụt, chuyên viên thẩm vấn của ông. Chàng cũng đã được nghe nói tới Ba cụt nhưng đây là lần đầu chàng được diện kiến với nhân vật ấy. Và Ba cụt quả thật là đáng sợ: một mắt bị đui, một bàn tay cụt mất mấy ngón, mặt sẹo đầy. Cảnh sát viên này ngày xưa cũng là một người đàn ông lành lặn như ai, chỉ vì bị một bọn côn đồ hành hạ nên anh ta trở thành quái dị như vậy.
Khi Ba cụt vào phòng, Quần đen rùng mình, gã đứng sát lưng vào tường như để xa thêm được người cảnh sát có cái tên là Ba cụt được chút nào hay chút ấy.
- Các người không có quyền tra tấn tôi!
Thiếu tá Nghi cười nhạt:
- Với người dân thường, bọn tao không có quyền tra tấn thật, nhưng với thằng coi thường pháp luật, giết người như chúng mày, còn có pháp luật gì nữa? Chúng mày chỉ đòi người khác áp dụng pháp luật với chúng mày thôi, chúng mày đâu có áp dụng luật pháp với người khác? Nhất là đối với những người yếu đuối lọt vào tay chúng mày... Tao hỏi lại mầy lần nữa... Mày có chịu khai không?
Ba cụt đứng xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Mắt còn lại của anh nhìn gã côn đồ tham lam như đứa trẻ nhìn thứ đồ chơi nó ưa thích, ao ước từ lâu mà bây giờ mới được trao vào tay.
Nhìn Ba cụt, Vân thấy rằng nếu chàng làm bậy và bị Ba cụt rờ mó tới, chắc chàng cũng không thể chịu nổi tới năm phút.
Thiếu tá Nghi giới thiệu:
- Anh Ba... tôi long trọng giới thiệu với anh, chú Quần biệt hiệu là Quần đen, một côn đồ có hạng. Chú Quần đen gan lì và chịu đòn bảnh lắm. Yêu cầu anh trổ hết tài nghệ để làm chú ấy vui vẻ với bọn mình...
Ba cụt thè lưỡi liếm môi và nói với một giọng ồ ề:
- Thiếu tá để hẳn đấy cho tôi...
Và Ba cụt tới gần Quần đen:
- Sao? Coi bộ chú mày cừ khôi lắm hả?
Bàn tay anh xé gió bay tới quật bốp vào mặt gã côn đồ. Cái tát mạnh như một cú đập mạnh bằng búa tạ. Quần đen ngã ngửa ra đằng sau... Mặt gã đã nóng ran và mắt hắn đổ lửa...
Thiếu tá Nghi ngăn lại:
- Ê... không được đánh nó ngay ở đây... Mang nó vô phòng riêng... Tôi không muốn thấy có máu tươi ở đây...
Quần lồm cồm bò dậy và bị Ba cụt nắm ngực áo kéo bổng lên. Anh biểu diễn một cái đánh cùi chỏ thúc vào dạ dầy gã côn đồ. Bao nhiêu không khí trong phổi Quần đen sì hết cả ra ngoài. Gã đứng không vững nữa.
Bị lôi sềnh sệch ra khỏi phòng, gã thều thào:
- Để tôi khai... Tôi khai hết...
Thiếu tá Nghi giơ tay, Ba cụt dừng lại. Anh có vẻ ngạc nhiên vì sự chịu thua quá nhanh của gã côn đồ.
- Anh Ba chờ tôi ở ngoài - Thiếu tá Nghi nói - Nếu cần gì tới anh, tôi mời anh vô ngay cho tiện.
Ba cụt tỏ vẻ thất vọng:
- Thiếu tá để cho tôi cảnh cáo nó thêm vài cái nữa.
Thiếu tá Nghi lắc đầu:
- Không được. Lát nữa may ra.
Gã côn đồ bị đầy trở lại. Gã ngồi phịch xuống ghế.
- Sao? Bây giờ mày đã chịu khai chưa? Cô Bạch Lan vẫn còn ở tại nhà hàng Tiên Cảnh của mụ Năm, phải không?
Quần thều thào hỏi lại:
- Lời hứa hồi nãy của ông vẫn còn hiệu lực chứ? Nếu tôi khai ông sẽ giúp tôi khỏi bị tử hình?
- Lời hứa vẫn còn giữ, nhưng mày phải nói mau.
- Đúng! Cô Bạch Lan ở trên lầu. Phòng Phúc chó. Nhưng...
Quần do dự vài giây:
- Nhưng nếu các ông muốn cứu sống cô ấy thì muộn mất rồi. Hôm nay, bà Năm thủ tiêu cô ấy bằng, cách bắt ông Đốc chích thuốc cho cổ. Giờ này, chắc cổ chết rồi.
Lời khai của Quần làm cho cả Thiếu tá Nghi và Vân cùng đứng bật dậy:
- Mày lại khai láo? - Nghi hỏi giật giọng.
- Không... thật mà... Mới ngày hôm nay bà Năm mới quyết định thủ tiêu cô Bạch Lan... Vì ngày hôm nay bà ấy thấy rằng nếu không chịu thủ tiêu đi các ông có thể tới khám phá và tìm thấy cô Bạch Lan ở đó... Đúng ra thì bà Năm muốn giết cô Bạch Lan từ lâu lắm rồi, song bị thằng Phúc không chịu. Thằng đó nó mê cô Bạch Lan... Thành ra... Nhưng hồi trưa nay...
Quần chỉ tay về phía Vân:
- Khi ông này tới hỏi dò Marta và sau đó đi lên hỏi Hóa cụt, bà Năm mới thấy nguy hiểm gần kề. Bà sai Phúc chó cùng với hai thằng Phiến đá đi cùng. Khích ve phóng xe lên rừng Lá giết Hóa cụt cho phi tang. Nhân dịp Phúc chó đi vắng, ở nhà chỉ có bả và ông Đốc, bả sai ông Đốc chích thật mạnh cho cô Bạch Lan...
Nghi nhìn Vân, Vân làm một cử chỉ biểu lộ sự bất lực trước tình thế. Ngay từ ngày đầu nhận điều tra vụ bắt cóc này, Vân vẫn chờ đợi tin Bạch Lan đã bị giết. Tin do gã côn đồ này khai không làm cho chàng ngạc nhiên nhiều.
Thiếu tá Nghi lại hỏi:
- Ngoài cửa chính ra, còn có lối nào ra vô nhà hàng không?
Quần gật đầu:
- Còn một đường bí mật nữa. Ít người biết lắm. Đó là đường đi nhỏ sân sau của nhà ga-ra sửa xe hơi đằng sau.
Nghi nhấn chuông gọi nhân viên và ra lệnh:
- Nhốt kỹ thằng này lại. Coi kỹ đừng để cho nó mang gì về phòng giam để có thể tự tử. Coi chừng nó thôi, không được đánh nó.
Hai người - Thiếu tá Nghi và Vân - cùng lặng yên một lúc. Lời khai của gã côn đồ về số phận của Bạch Lan làm cho họ sững sờ.
Khi hay tin Bạch Lan còn bị nhốt trong nhà hàng Tiên Cảnh, cả hai người cùng hy vọng cứu thoát được nàng... Sau cùng, Vân nói bằng một giọng hơi buồn:
- Nàng chết đi, có lẽ còn hơn. Chính ông già của nàng cũng hy vọng nàng đã chết. Để tôi báo tin cho ông biết.
Nghi gật đầu:
- Anh báo luôn cho ông biết là bọn mình bắt mụ Năm ô-tô đền tội ngay hôm nay. Không thể tha thứ cho con đàn bà ác độc đó. Nó phải chết...
Ông nhấn nút điện ra lệnh mở cuộc tấn công.
Trong Vòng Tay Du Đãng Trong Vòng Tay Du Đãng - Hoàng Hải Thủy Trong Vòng Tay Du Đãng