A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 376: Thôn Hồ Gia
oàn xe rất nhanh tới thôn Hồ gia, trời đã sáng hẳn. Hứa Lập nhìn qua cửa xe thấy được một trạm gác phía xa xa.
Chẳng qua người ở trạm gác thấy xe cảnh sát tới cũng không ch phép qua mà ngược lại có người thổi kèn, tiếng kèn truyền vào thôn Hồ gia cách đó không xa.
Triệu Quốc Khánh không nghĩ tới mình chưa vào thôn mà đã bị người ta chơi thế này. Đối phương thấy xe cảnh sát không nhường đường, Triệu Quốc Khánh lo lắng cho các cảnh sát ở trong thôn nên y mở cửa sổ ra lớn tiếng nói với người bên ngoài.
- Mau kéo lan can lên, chúng tôi là người của Cục công an thị xã vào thôn phá án.
Đối phương không để ý tới Triệu Quốc Khánh, cùng lúc này hơn trăm người từ trong thôn lao ra chạy thẳng về phía này.
Triệu Quốc Khánh thấy tình hình không tốt vội vàng mở cửa xe cẩn thận trốn sau xe. Y lớn tiếng nói với mấy xe cảnh sát phía sau.
- Xuống xe, cẩn thận đề phòng.
Vừa nói hắn cũng móc súng lục, lên đạn.
20 cảnh sát phía sau nghe lệnh cũng xuống xe, bọn họ lấy xe làm công sự che chắn, ai cũng giơ súng cẩn thận đề phòng.
Hơn trăm dân chúng thôn Hồ gia cầm gậy gộc chạy tới chỗ lan can mới dừng lại, bọn họ ở đó giằng co với cảnh sát. Triệu Quốc Khánh đứng ở sau xe lớn tiếng nói:
- Các vị muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?
Có người đáp lời.
- Tạo phản cũng là các người ép. Các người dựa vào gì đến thôn Hồ gia chúng tôi bắt người?
Có người khác nói.
- Đúng thế, cùng lắm là liều chết, hơn ngàn dân thôn Hồ gia chúng ta liều mạng với bọn họ.
- Mọi người nghe tôi nói.
Thấy mâu thuẫn đang tăng lên, Hứa Lập đành đứng dậy. Vào lúc này Vọng Giang không thể loạn được, đừng nói là hơn ngàn dân chúng mà dù chỉ có một người chết cũng đã làm khó cho Vọng Giang rồi.
- Anh là ai? Chúng tôi dựa vào gì phải nghe lời anh?
Có thôn dân không nhận ra Hứa Lập.
Không đợi Hứa Lập giải thích thân phận của mình, chỉ thấy từ phía sau có người đẩy thôn dân mà chạy tới trước, y nói:
- Đây là thị trưởng Vọng Giang chúng ta, mọi người yên tĩnh lại.
Thôn dân nghe nói Hứa Lập là thị trưởng mới yên lặng lại, mà người mới nói chuyện cũng chui qua lan can đi tới trước mặt Hứa Lập.
- Thị trưởng Hứa, tôi là chủ tịch xã Đại Thụ - Chu Trọng, bí thư Hồ xã chúng tôi đang ở trong thôn làm công tác tư tưởng với thôn dân. Các đồng chí cảnh sát và nhân viên y tế ở trong thôn cũng không có nguy hiểm gì.
Hứa Lập nhìn người đàn ông trung niên đang rất khẩn trương này, hắn khẽ gật đầu, chỉ cần không có xung đột là đủ.
- Anh nói với người dân một chút là chúng tôi chuẩn bị vào thôn gặp lão gia tử Hồ Khai Thái và nói chuyện với ông.
Chu Trọng vội vàng gật đầu, y lại quay sang khuyên thôn dân. Chu Trọng dù sao cũng là chủ tịch xã, bình thường y nể mặt Hồ Kiến Nghiệp nên cũng rất chiếu cố thôn dân Hồ gia, cho nên khi Chu Trọng nói chuyện, thôn dân cũng không phản ứng quá kịch liệt.
Chu Trọng rất nhanh quay lại gặp Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh.
- Xin lỗi thị trưởng Hứa, người dân không đồng ý để xe cảnh sát vào thôn, muốn vào chỉ có mình ngài đi vào.
- Không được, rất nguy hiểm. Nếu những người này không chịu lui thì tìm Trịnh Lôi, gọi quân đội tới hỗ trợ
Không đợi Hứa Lập mở miệng, Triệu Quốc Khánh ở bên đã nói.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, đây chỉ là dân chúng bình thường chứ không phải loại người hung ác như Trịnh Quân Ba, cần gì phải nhờ tới quân đội chứ. Các anh ở đây chờ tôi, tôi và lão Chu vào thôn gặp Hồ lão gia tử, nói chuyện với ông.
Hứa Lập biết dân chúng đang hiểu lầm, xem ra tối qua cảnh sát tới thôn Hồ gia đã hành động khá lỗ mãng.
Hứa Lập nói xong vừa định cất bước đi tới lại bị Triệu Quốc Khánh kéo lại.
Mặc dù Triệu Quốc Khánh cũng biết bản lĩnh của Hứa Lập nhưng đối mặt với gần ngàn dân chúng đang kích động thì sao có thể ứng phó hết được, Hứa Lập lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ. Lại nói thôn Hồ gia nếu như lời Miêu Chí Văn nói thì nơi này như một vương quốc riêng, bên ngoài mặc dù kiểm soát vũ khí chặt chẽ nhưng chỉ sợ cũng khó nghiêm túc tra xét ở thôn Hồ gia này. Thôn Hồ gia năm đó xuất thân thổ phỉ, đánh bao nhiêu trận nếu như giấu vài khẩu súng cũng là rất bình thường. Mình quyết không thể để Hứa Lập mạo hiểm được.
- Thị trưởng Hứa, tôi đi cùng anh.
Nói xong Triệu Quốc Khánh ném súng sang cho Miêu Chí Văn đứng bên, y lớn tiếng nói với Chu Trọng.
- Anh nói với người dân là tôi đã đưa súng cho người khác, tôi có thể vào chứ?
Chu Trọng lại quay sang nói chuyện với thôn dân, lát sau y về nói.
- Bọn họ đồng ý nhưng chỉ chấp nhận hai vị đi vào, người khác không được vào.
- Được, đi thôi.
Hứa Lập gật đầu nói. Đối với tâm tư của Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập cũng biết. Chẳng qua Hứa Lập thấy lần này mình không có nguy hiểm gì cả. Chỉ cần Hồ Khai Thái không hồ đồ thì cũng biết bây giờ là thiên hạ của Đảng, đối phương sẽ không ra tay với mình và Triệu Quốc Khánh, nếu như không nói chuyện thành công cùng lắm là đuổi mình và Triệu Quốc Khánh đi ra mà thôi.
Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh và Chu Trọng cùng nhau đi vào thôn, mười mấy thôn dân cẩn thận đi theo, những người khác ở lại giằng co với hơn 20 cảnh sát.
Trên đường đi Hứa Lập nhìn quanh một vòng, làm hắn ngạc nhiên là hai bên đường trồng nhiều loại hoa dại, đủ loại hoa như hoa hồng đỏ, hồng
trắng, hoa cúc, hoa loa kèn,…. Mọi người như là đi vào một vườn hoa hồng khổng lồ vậy.
Hứa Lập quay đầu lại nhỏ giọng nói với Chu Trọng.
- Ở đây sao trồng nhiều hoa vậy? Xã các anh phát động trồng hoa à?
Không đợi Chu Trọng mở miệng, một thôn dân đi theo phía sau cười nói:
- Đây là lão gia tử bảo chúng tôi trồng, ông thích ngắm hoa.
Hứa Lập gật đầu với đối phương. Xem ra mình và Triệu Quốc Khánh đi tay không vào đã làm những người này giảm đi địch ý, nếu không đối phương sao trả lời mình?
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh