The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Cải Cách Cơ Cấu
ì có thể làm Miêu Chí Văn yên tâm, Triệu Quốc Khánh nói tiếp:
- Lão Miêu, tôi hôm nay đặc biệt mời anh tới nhà mà không phải nói chuyện ở văn phòng chẳng lẽ anh không rõ. Ở đây không có người ngào cũng không có máy nghe trộm, có gì anh cứ nói thẳng.
Miêu Chí Văn nghe Triệu Quốc Khánh nói vậy cũng hiểu, Triệu Quốc Khánh nhất định là phát hiện được điều mình chỉ điểm. Hôm nay lãnh đạo mời mình tới nhà xem ra là muốn mình tỏ rõ lập trường. Miêu Chí Văn có thể nói nửa vui nửa buồn,vui là vì biết mục đích mình vẫn ám chỉ Triệu Quốc Khánh đã đạt tới, Triệu Quốc Khánh thật sự gọi mình tới nhà nói chuyện.
Chẳng qua Miêu Chí Văn vẫn có chút lo lắng, mình nếu thật sự đứng về phía Triệu Quốc Khánh thì chỉ có thể trở mặt với đám Sử Lâm, Trịnh Quân Ba. Không biết Triệu Quốc Khánh cuối cùng có thể thắng được Sử Lâm, Trịnh Quân Ba không? Nếu như thắng thì đương nhiên là tốt nhất, mình thành đệ nhất công thần, sau này Triệu Quốc Khánh hiển nhiên sẽ trọng dụng mình.
Nhưng nếu thất bại thì sao? Người khác không biết chứ mình đi theo làm chân chó Sử Lâm vài năm, mình biết rõ thực lực của bọn họ. Nếu như Triệu Quốc Khánh thật sự thất bại thì Triệu Quốc Khánh bên trên có người, điều tới nơi khác tiếp tục làm lãnh đạo cơ quan công an. Nhưng mình thì thảm rồi, bọn Sử Lâm và Trịnh Quân Ba nhất định sẽ điên cuồng trả thù mình. mất việc có khi còn nhẹ, có lẽ tên Trịnh Quân Ba đánh mình tới tàn phế.
Nhưng đã tới nước này mình không thể mở miệng thì nhất định không được. Nếu ra vẻ không biết tiếp tục đứng ở bên thì sợ mai mình sẽ bị cách chức chánh văn phòng. Mấy năm qua mình liều sống liều chết thậm chí cam tâm làm chân chó cho Sử Lâm không phải là vì mình không ngừng tiến bộ sao? Nhưng Sử Lâm đột nhiên bị điều đi, Triệu Quốc Khánh đột nhiên nhận chức làm mình không kịp ứng phó.
Mấy năm nay mình vẫn bận rộn phục vụ Sử Lâm, trên đầu mình sớm đánh dấu của Sử Lâm. Triệu Quốc Khánh nhận chức mình nếu không có động tác, không thể hiện quyết tâm thì sao được Triệu Quốc Khánh tín nhiệm, sao có thể ngồi ổn ở chức chánh văn phòng, sao có thể lên chức nữa?
Có lẽ chỉ có khi chức vụ của mình tăng lên tới mức mình có thể quyết định vận mệnh của mình, mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ vận mệnh của mình nằm trong tay Triệu Quốc Khánh, chỉ cần Triệu Quốc Khánh nói một câu là tương lai của mình sẽ xong.
Suy nghĩ hồi lân Miêu Chí Văn rốt cuộc hạ quyết tâm nói.
- Cục trưởng, tôi sai rồi, tôi không nên giấu ngài. Bức tranh trong phòng ngài là do cục trưởng Sử Lâm trước khi đi đã tìm người bố trí vào đó, tôi biết bên trên có chuyện. Sử Lâm tìm người lắp máy nghe trộm nhưng không dám nói vì sợ Sử Lâm trả thù tôi.
Triệu Quốc Khánh mặc dù không giỏi tranh đấu trong quan trường nhưng hắn lại quá quen thuộc việc thẩm vấn tội phạm, kiến thức qua đủ loại tội phạm diễn kịch cho nên cũng biết cách suy đoán lòng người. Miêu Chí Văn nói như vậy, Triệu Quốc Khánh chỉ mỉm cười. Xem ra Miêu Chí Văn còn chưa chính thức hạ quyết tâm xem có dựa vào mình không. Đối phương đây là tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói việc máy nghe trộm kia. Nhưng Miêu Chí Văn lại không đề cập tới chuyện khác của Sử Lâm và Trịnh Quân Ba, đây là tự cho mình đường lui.
- Lão Miêu, anh cũng là người thông minh nên anh nhất định biết rõ chuyện xảy ra trong thời gian gần đây ở Vọng Giang. Sử Lâm ngoài mặt là điều lên Cục công an Tùng Giang làm chánh thanh tra, đây là lên chức nhưng thực tế đã xảy ra chuyện gì tôi nghĩ anh cũng có thể biết rõ. Nếu không anh cũng không liên tiếp ám chỉ tôi về máy nghe trộm kia. Hơn nữa hôm nay tôi có thể nói rõ cho anh biết tôi tới Vọng Giang làm cục trưởng Cục công an là quyết định của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang. Mà nhiệm vụ quan trọng nhất sau khi tôi tới Vọng Giang là kiên quyết điều tra Trịnh Quân Ba.
Triệu Quốc Khánh nói ra câu này cũng là do Hứa Lập bảo y nói vậy. Nói rõ cho Miêu Chí Văn biết mình muốn điều tra Trịnh Quân Ba, hơn nữa đây lại là quyết định của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang chính là muốn để Miêu Chí Văn hết hy vọng vào bọn Sử Lâm, miễn cho hắn do dự không quyết âm thầm báo tin cho bọn Sử Lâm. Hơn nữa cho dù Miêu Chí Văn là người Sử Lâm phái tới cũng không sợ. Hôm nay mình nói ra ở đây, Triệu Quốc Khánh sau tuyệt đối không thừa nhận một chữ. Lại nói quan hệ đối lập giữa mình và Trịnh Quân Ba đã được xác định khi mình tới Vọng Giang, đây không phải bí mật gì ở Vọng Giang.
Nghe xong Triệu Quốc Khánh nói, Miêu Chí Văn quả thật động tâm. Triệu Quốc Khánh được lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang phái tới là như thế nào? Ở Vọng Giang chỉ có một mình Triệu Quốc Khánh thì có thể điều tra được Trịnh Quân Ba sao? Miêu Chí Văn vẫn có chút nghi ngờ nhưng ngoài miệng vẫn nói.
- Vâng, đám Trịnh Quân Ba quả thật là không coi pháp luật vào đâu, phải sớm điều tra bọn chúng. Xin cục trưởng yên tâm, có nhiệm vụ gì mời lãnh đạo nói, tôi cam đoan hoàn thành.
Vừa nghe lời nói khách sáo của Miêu Chí Văn, Miêu Chí Văn làm ở Vọng Giang nhiều năm trên tay y nhất định có chứng cứ phạm tội của đám Trịnh Quân Ba và Sử Lâm. Nếu Miêu Chí Văn thật sự có ý giúp Triệu Quốc Khánh bắt đám Trịnh Quân Ba thì cần gì Triệu Quốc Khánh phân phó, y chủ động lấy ra không phải xong chuyện ư? Chẳng qua Triệu Quốc Khánh cũng không hy vọng vài câu của mình là có thể làm cho Miêu Chí Văn thật tâm đi theo mình, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
- Lão Miêu, bây giờ quả thật có một nhiệm vụ khá khó khăn dành cho anh. Anh cũng biết Sử Lâm làm ở Vọng Giang nhiều năm, đặc biệt là làm từ một cảnh sát bình thường cho tới vị trí ngày hôm nay. Trong hệ thống công an Vọng Giang sợ là đã sớm thành thiên hạ của hắn, hắn nói không ai dám chống đối. Chuyện của chú tôi anh cũng biết đó, một tên côn đồ đánh người ngoài phố mà ở Cục công an chúng ta không ai có thể thẩm vấn được hắn. Mấy cảnh sát phụ trách thẩm vấn lại nhận được nhiều cuộc điện, trong đó thậm chí có cả lãnh đạo chủ quản. Lúc ấy thậm chí có không dưới trăm qu vây xem nhưng chỉ có một bà lão nông thôn tới làm chứng, người khác đều e ngại. Tại sao có tình huống này? Chính là vì Lý Đại Sơn là tiểu đệ của Trịnh Quân Ba, mà Trịnh Quân Ba lại là em nuôi của Sử Lâm. Cứ như vậy thì Cục công an Vọng Giang chúng ta còn cần tồn tại làm gì? Cho nên tôi quyết định tiến hành điều động toàn bộ các nhân viên trong hệ thống công an Vọng Giang.
- Nên như vậy, nên như vậy..
Miêu Chí Văn vội vàng tỏ thái độ. Chuyện chú của Triệu Quốc Khánh, Miêu Chí Văn sớm nghe nói, cuối cùng Triệu Quốc Khánh tức tối áp giải Lý Đại Sơn tới Giang Ninh thẩm vấn, đây là điều nằm ngoài suy đoán của mọi người. Nhưng Miêu Chí Văn lập tức sửng sốt nói.
- Tiến hành điều chỉnh toàn bộ hệ thống công an Vọng Giang? Vậy có phải …
- Không cần phải suy nghĩ nhiều, nếu không cải cách thì Cục công an Vọng Giang chúng ta căn bản chính là chiếc ô tốt nhất cho đám Trịnh Quân Ba, chúng ta còn chúng ta điều tra chúng như thế nào?
- Vâng, vâng vâng, quả thật là cần cải cách.
Miêu Chí Văn thấy sau lưng mình ướt đãm, tin tức này quá kinh người.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh