Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Đứng Đầu Thi Viết
ứa Lập điền biểu mẫu đăng ký xong, người phụ trách đăng ký của xã Nhị Đạo rất ngạc nhiên khi đọc bản đăng ký này. Hắn có chút không tin là xã Nhị Đạo mình lại có một cử nhận Đại học Bắc Kinh đăng ký, không tin được. Người này thầm kêu một tiếng không được, sau khi Hứa Lập đăng ký xong, hắn liền đi ra đại sảnh lấy di động gọi điện.
Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa chưa đi, lại nghĩ người ta sáng qua đặc biệt dặn mình bảo mình đăng ký xong thì gọi cho cô, hôm nay cô ở ngay gần thì cần gì phải đợi về nhà mới gọi. Hắn đi tới vài bước, nhẹ giọng nói:
- Chào bạn, Phạm Ngọc Hoa, không ngờ gặp bạn ở đây.
Phạm Ngọc Hoa thực ra đã sớm thấy Hứa Lập nhưng lại giả vờ không biết là muốn xem Hứa Lập có đến hỏi mình không. Giờ Hứa Lập nhìn thấy mình nhưng không làm như không thấy, cô vui vẻ nói:
- Bạn học, sao khéo vậy? Cậu cũng đến đăng ký à? Đăng ký vào đơn vị nào
- Mình đăng ký xã Nhị Đạo, còn bạn thì sao?
- Mình thì dĩ nhiên là Phòng tài chính rồi, sao bạn lại chọn xã Nhị Đạo? Ở đó đường xa mà lại nghèo, điều kiện của bạn đủ để đăng ký vào văn phòng huyện ủy, Ban tổ chức cán bộ huyện ủy, như vậy không phải xuống xã chịu khổ.
- Mình cũng muốn nhưng những nơi tốt sợ rằng đã định sẵn, nhà mình nghèo sao cạnh tranh được với họ.
Việc này có lẽ không còn là bí mật, Hứa Lập thật thà nói.
- Điều này cũng đúng.
Phạm Ngọc Hoa gật đầu nói:
- Mình nghe nói cháu của Phó bí thư huyện ủy đăng ký vị trí ở văn phòng huyện ủy, bên ban ban tổ chức cán bộ hình như cũng có con của lãnh đạo huyện đăng ký. Làm ở xã cũng tốt, bạn có năng lực thì không cần mấy năm là có thể quay về huyện, giờ coi như đang rèn luyện.
- Uh, không có chuyện gì mình đi trước, vài ngày nữa thi rồi mà còn chút sách chưa xem qua, mình phải về nhà học một chút.
Phạm Ngọc Hoa có thể gọi là mỹ nữ nhưng Hứa Lập với cô không có chút ý nghĩ cho nên không muốn dây dưa, cáo từ.
Phạm Ngọc Hoa chớp đôi mắt to tròn xinh xắn, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại chỉ nói:
-Gặp lại.
Hứa Lập đi xa, cô gái ngồi bên dúi Phạm Ngọc Hoa một cái rồi ghé tai Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng nói:
- Ngọc nữ phòng tài chính đã yêu rồi sao? Hứa Lập này thật đúng là anh tuấn, tốt ghiệp đại học Bắc Kinh nữa chứ, phải nắm chắc đừng để người khác đoạt mất.
- Bà nói gì, ghét thế.
Phạm Ngọc Hoa nhéo lại cô gái kia nhưng mặt thoáng cái đỏ ửng.
Hứa Lập thấy từ đăng ký đến khi thi chỉ có thời gian một tuần, cũng may sách ôn thi công chức không nhiều chỉ có hai quyển phân biệt là ( Trụ cột kiến thức cộng sản) cùng thi kiểm tra năng lực hành chính nhân sự. Hứa Lập xem qua một chút, những tri thức công cộng chủ yếu: chủ nghĩa triết học Max, lý luận Đặng Tiểu Bình, pháp luật, hành chính quản lý, cách viết công văn và xử lý kịp thời các tình huống, căn bản là không có gì khác so với khi đi học. Mảng hành chính nhân sự chủ yếu thi kiến thức tích lũy nên không thể một lúc đề cao. Cũng may về mảng trụ cột Hứa Lập rất giỏi, chỉ làm mấy đề tài mô phỏng liền hiểu tất cả các loại, mỗi bài kiểm tra hắn đều đạt trên 90 điểm. Với số điểm này đừng nói là xã Nhị Đạo - huyện Giang Ninh mà muốn thi tuyển công chức tỉnh thì với thực lực của Hứa Lập cũng dễ dàng thông qua
Một tuần thời gian trôi qua rất nhanh, giờ đã tới ngày thi, Hứa Lập mặc quần áo nhẹ nhàng đi thi, chỉ qua vài lần đưa bút không đầy một tiếng đã trả lời hết, sau khi kiểm tra lại thấy không có sai sót Hứa Lập là người đầu tiên nộp bài.
Ba ngày sau có kết quả, Hứa Lập đạt 189,5 là người đạt điểm cao nhất toàn thị xã trong vòng thi viết. Về phần người cùng thi vào xã Nhị Đạo còn kém Hứa Lập 30 điểm. Hứa Lập coi như mang theo ưu thế lớn tiến vào phần thi vấn đáp
Thi vấn đáp diễn ra một tuần sau đó, bố Hứa Lập – Hứa Thành Hữu mang theo nhiều quà cùng Hứa Lập đi đến gặp bạn học cũ. Mã Kiến đón ở cửa rất vui nhưng khi nghe bố Hứa Lập nói xong thì Mã Kiến đã có chút khó xử. Mặc dù Mã Kiến cũng nghe thấy thành tích của Hứa Lập, đây là người có thành tích đứng đầu toàn thị xã nhưng Mã Kiến chẳng qua chỉ một người có chút chức quyền tại văn phòng huyện ủy Giang Ninh, lần này thi tuyển công chức do thị xã tổ chức, tất cả giám khảo đều điều động từ các cơ quan trên thị xã nên hắn có chút bất lực.
Hứa Thành Hữu có chút thất vọng nhưng Mã Kiến trả lời rất rõ ràng nên ông không trách người ta không giúp mình. Nếu Mã Kiến có quyền thì đã không làm chức phó chánh văn phòng huyện ủy bốn năm năm trời.
Hứa Lập lại thấy rất bình thường, hắn tự tin vào bản thân mình, nhất là thành tích khi thi viết chiếm 40%. Từ điểm mà mình có được chia ra thì thành tích thi viết của Hứa Lập đã đạt tới 37,9 điểm, hơn người thứ hai 6,9 điểm, nếu muốn vượt qua mình trừ khi thi vấn đáp đối phương kia phải vượt qua mình 11,5 điểm. Hứa Lập tin mình sẽ không trả lời quá kém, 75 điểm là chắc chắn, vậy đối thủ phải đạt 87 điểm mới được. Vòng vấn đáp muốn đạt 80 điểm không dễ, dù sao chín vị giám khảo muốn loại hai người cho điểm cao nhất cùng hai người cho điểm thấp nhất. Năm vị giám khảo còn lại sẽ chia đều tính toán cho nên dù hai vị giám khảo giúp đối thủ thì thành tích tổng đạt được cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Hứa Lập không muốn làm Mã Kiến khó xử vì dù sao mình thi có đỗ về sau cũng còn phải làm ở huyện Giang Ninh, sau này cơ hội nhờ Mã Kiến rất nhiều. Dù lần này đối phương không giúp được nhưng lần sau có thể. Để lại quà, bố con Hứa Lập chào Mã Kiến ra về.
Về đến nhà Đổng Tịnh vội vã hỏi:
- Ông Hứa, thế nào, bạn học ông có giúp được không?
Hứa Thành Hữu lắc đầu nói:
- Ôi, lần này giám khảo vấn đáp đều là người trên thị xã, hắn nói vậy đành thôi.
Đổng Tịnh nghe xong cũng cúi đầu xuống. Thấy bố mẹ cúi đầu không nói gì, trong lòng Hứa Lập rất khó chịu, bố mẹ đã cho mình hết khả năng, vì con bọn họ có thể hy sinh mạng sống của mình nhưng mình không biết thế nào là đủ, Hứa Lập tự hứa không để bố mẹ lo lắng cho mình nữa.
- Bố, mẹ, nếu chúng ta không tìm được người giúp thì người khác cũng khó tìm được như vậy mọi người cạnh tranh công bằng, bố mẹ nghĩ con còn sợ ai nữa? Bố mẹ yên tâm, con nhất định đỗ.
Hứa Thành Hữu và Đổng Tinh cũng không nghĩ ra cách khác nên chỉ biết gật đầu và tin tưởng con mình, con mình giỏi nhất.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh