Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Cô Trương Hiểu Lầm
iêu tiêu, các người đi bằng gì?có xe không? tớ bảo người yêu tớ lái xe đưa các cậu về!”Tiểu kiều cố ý dùng ánh mắt liếc về phía trước bánh xe BMW
“không cần, tôi có xe, cảm ơn ý tốt của cậu” tôi không muốn cùng nàng tính toán
“anh có xe, thật đúng là không nhận ra, người này biến mất mấy trăm, khi trở về quả thực có tiền đô!”
Câu này nghe thì giống khen ngợi nhưng thật chất lại mang hầm ý chân chọc
“ha hả,chỉ là mua một cỗ xe thay cho đi bộ thôi, không có j` đáng nói”
Tui cười cười
“A! anh nói như vậy, tôi lại càng kỳ quái xe j` vậy! không muốn giới thiệu cho tui sao ha~”
Tiểu kiều trong lòng khó chịu, nhận định cho dù tôi có xe, nhưng cũng không phải loại tốt gì, có lẽ xe máy cũng nên.
Lúc này tên mập mạp kia nghĩ đên điều gì đó, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng, một tay kéo Tiểu Kiều sang một bên nói:
“Em ăn nói điên khùng gì vậy? Tiểu Kiều, em bị cảm có phải không?”
“Em... em đâu có..”
Tiểu Kiều sửng sốt không hiểu mập mạp nói như vậy là có ý gì.
“Xin chào, ngài là Lưu tiên sinh phải không?” Mập mạp vô cùng cung kính nhìn tôi nói.
Tiểu Kiều thấy mập mạp làm như vậy thì không khỏi trong lòng buồn bực. Mình và hắn ở chung lâu như vậy, đâu có thấy hắn đối xử với ai như thế. Nhưng mà sụy nghĩ lại, thì hiểu, à đúng rồi, hắn đang có ý châm chọc người này.
“Cậu biết tôi?” Tôi nhìn thoáng qua tên mập này, nên cũng khẳng định, rằng mình chưa gặp qua tên này.
“Ha hả, quả nhiên là ngài! Bỉ nhân là giám đốc tiêu thụ của tập đoàn Đông Á, đây là danh thiếp của tôi”
Nói xong hắn dùng hai tay dâng danh thiếp lên.
Tôi không nhìn nó, mà tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó nhìn hắn gật đầu nói.
“Quản cho tốt nữ nhân của cậu.”
“Lưu tiên sinh, xin lỗi, hôm nay nàng bị sốt” Mập mạp cúi đầu khom lưng giải thích.
“Bỏ đi” Tôi phất tay mang Diệp Tiêu Tiêu tới chiếc xe của mình.
Mãi cho đến khi chúng tôi lên xe, tiểu Kiều mới kinh ngạc, cái xe này, một người làm ăn nhỏ có thể mua được hay sao?.
“anh yêu! Hắn là ai vậy? Cho dù có tiền thì anh cũng đừng nên mất thể diện như vậy chứ? Anh bình thường không phải là rất kiêu ngạo hay sao?”
Tiểu Kiều nghĩ đã mất thể diện của mình, có chút mất hứng.
“Bốp”
mập mạp tát cho nàng một cái mắng.
“Thiếu chút nữa mày gây ra một cái rắc rối! Người đó là ông chủ của tao, là chủ tịch của tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông.”
“Lần sau cách nữ nhân kia xa ra một chút.”
Sau khi lên xe tôi nhàn nhạt nói.
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi không nói gì.
“Em làm sao vậy?” Tôi hỏi lại.
“Lưu Lỗi, em đã lớn như vậy rồi, làm người tự biết cái gì đúng, cái gì sai.”
Diệp Tiêu Tiêu lạnh lùng nói, giọng nói bình thường không hờn không giận:
“Đã hơn 3 năm, em vẫn giữ mình trong sạch, việc đó còn phải chứng minh thêm nữa không? Tiểu Kiều mặc dù thích quyền lực, thế nhưng dù sao cũng là bạn học của em, việc em quan hệ với nàng như thế nào, không cần anh phải nói! Em nghĩ, em đã đáp ứng ở cùng anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào chuyện riêng của em, anh cũng không hi vọng em trở thành một cái bình hoa di động đó chứ?”
Tôi sửng sốt, thật đúng là một câu làm giật mình người trong mộng! Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một người độc tài như vậy, tôi luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, bảo học làm theo cách của tôi, mà không quan tâm đến cảm giác của họ.
Nhớ lại đoạn thời gian này, khi thực lực của tôi tăng dần, thì tôi càng ngày càng trở nên độc tài.
Đúng vậy, Diệp Tiêu Tiêu nói đúng, nàng là một người có chừng mực, tôi nói như vậy thì đã thể hiện một việc tôi không tin tưởng nàng.
“Xin lỗi, Tiêu Tiêu” Tôi vô cùng chân thành nhìn nàng nói một câu xin lỗi
“Anh không nên can thiệp vào công việc bình thường của em.”
“anh có chủ nghĩa nam tử quá lớn”
Diệp Tiêu Tiêu lúc này cũng không tức giận, nay thấy tôi cúi đầu, trong lòng lại vui vẻ:
“Thật khó mà nghĩ tới, Lưu lỗi, khi em làm cô giáo của anh, anh chưa bao giờ nhận sai với em... bây giờ em thành vợ anh, anh liền cúi đầu nhận sai.”
Tôi lắc đầu, xem ra Diệp Tiêu Tiêu cũng chỉ là một cô gái, cho dù đã có con rồi, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Nhà trọ của Diệp Tiêu Tiêu cách trường rất gần, cho dù không có xe, chỉ đi gần 10 phút là tới, có xe rồi thì chỉ ngồi ấm mông là tới. ( Phạm Nhân: =)) kon mẹ, cái gì đây:)) )
Tôi đi phía sau Diệp Tiêu Tiêu lên một chiếc cầu thang nhỏ hẹp, ở Bắc Kinh đã lâu, cộng với thời gian ở kiếp trước, đương nhiên tôi biết những nơi như thế này.
Nhưng mà hôm nay tận mắt nhìn thấy chỗ ở của Diệp Tiêu Tiêu, tôi không khỏi thương cảm.
Tôi từ phía sau ôm lấy Diệp Tiêu Tiêu. (Phạm Nhân: phang nhau =)) ) Diệp Tiêu Tiêukhông nghĩ đến tôi sẽ ôm nàng, với lại, đây là lần đầu tiên thân mật kể từ năm đó, điều này làm cho thân hình của Tiêu Tiêu run lên bần bật kinh hô:
“A! Anh muốn làm gì..?”
“Tiêu Tiêu, xin lỗi...”
Tôi ôm chặt lấy nàng, không để ý tới việc nàng đang giãy dụa.
Diệp Tiêu Tiêu từ chối vài cái, sau đó không giãy dụa nữa, để mặc tôi ôm nói:
“Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?”
“Anh không nghĩ tới em sống trong hoàn cảnh gian khổ như vậy..”
Tôi thở dài một hơi nói.
“Ha ha, hóa ra anh nghĩ tới việc này sao?”
Diệp Tiêu Tiêu cười nói:
“Ở đây có rất nhiều người cùng ở sao không nói là khổ!”
“Thế nhưng..”
“Lưu lỗi anh bây giờ nên thay đổi cách nghĩ đi”
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc nói.
“Không sai, nơi này chênh lệch với hoàng cung, biệt thự! Thế nhưng em vẫn nhớ, khi đọc trên hồ sơ anh. Trong đó có viết, mẹ anh là công nhân, ở trong một nhà máy cũ. Hoàn cảnh nơi đó còn kém nơi này nhiều lắm.”
Nghe Diệp Tiêu Tiêu tôi chợt nhớ lại những chuyện trước đây.
Đúng vậy, hoàn cảnh khi đó của tôi, sao có thể như thế này được! Chẳng lẽ nói tôi có tiền, nên cách nghĩ thay đổi hay sao?
Lẽ nào tôi lại có tính khinh giàu, ghét nghèo hay sao? Năm đó, khi lần đầu tiên tới nhà Trần Vi Nhi, tôi đâu có ngại hoàn cảnh của nàng, vậy thì tại sao bây giờ tôi lại suy nghĩ như vậy cơ chứ?
Nghĩ đến đây tôi toát mồ hôi lạnh. Những năm gần đây, những người bên cạnh thì vẫn một mực cung kính với tôi, nữ nhân của tôi thì lại dung túng tôi vô cùng, hơn nữa, sử lí cừu nhân cũng dễ dàng, điều này làm cho tính tự đại của tôi dâng cao lên.
Diệp Tiêu Tiêu không hổ là cô giáo của tôi, vẫn biết thế nào là đúng thế nào là sai. Nhưng mà đúng là tôi đang cần một người như vậy bên cạnh, dám chỉ thẳng vào khuyết điểm của tôi, để cho tôi không trở thành một tên độc tài khinh người.
Trong khi tôi đang trầm tư, thì ở dưới truyền tới tiếng bước chân, Diệp Tiêu Tiêu cả kinh nhanh chóng đẩy tôi ra.
Bình thường nàng ở đây vẫn thường được những người hàng xóm giúp đỡ.
Diệp Tiêu Tiêu mang theo con nhỏ, hơn nữa lại không phải là quả phụ, nhưng mọi người đều biết nàng không có nam nhân.
Cho nên trong lúc này, nếu họ thấy mình ôm một nam nhân trong phòng, không biết họ nghĩ như thế nào.
Kỳ thực nếu như lúc bình thường, Diệp Tiêu Tiêu sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng do hàng xóm đối với nàng rất tốt, nên nàng không muốn họ hiểu lầm.
Tuy là Diệp Tiêu Tiêu phản ứng nhanh, nhưng mà vẫn bị người khác thấy được.
“Cô Trương”
Diệp Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
“Cô Trương, sao cô lại tới đây..”
“Cô tới mang cho hai mẹ con chút đồ ăn, thấy trong phòng không có ai lại đi xuống, Tiểu Diệp Tử đâu?”
Cô Trương vô cùng hoài nghi nhìn tôi hỏi:
“Ai vậy?”
Tôi cũng không biết cô Trương này và Diệp Tiêu Tiêu có quan hệ như thế nào nên cũng không dám tùy tiện trả lời.
“Cô Trương anh ấy là bạn trai của cháu..”
Diệp Tiêu Tiêu ngại ngùng giải thích.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại