Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 242: Album Ảnh
ột tiếng tít làm cho tôi trở về thực tại.
Tôi nhìn thoáng qua màn hình máy vi tính, Dương Mân đã tắt trang mạng, nhưng lại cùng bạn bè chát.
Một người tê là “Lý lưu manh” gửi tin tức cho Dương Mân, ở cái thời đại này, cứ hễ có chữ Lưu manh là lại được người khác chú trọng.
“cô đang làm gì đó? Gần đây có khỏe không?”
“Tôi rất nhớ cô!”
“Tại sao cô không nói chuyện?”
“ở nhà sao?”
Nhìn mấy dòng tin nhắn kia, thì Dương Mân nói chuyện với người khác vô cùng nóng bỏng.
“Người kia đang nói chuyện với cô, tại sao cô không để ý tới hắn?”
Tôi hỏi.
“A, là Lý Hiểu Cương, tôi mỗi lần login, hắn đều nói với tôi, thật phiền chết.”
Dương Mân nói:
“Được rồi, tài khoản MSN của anh là bao nhiêu?”
MSN hiện tại là sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, tôi mặc dù có một cái, nhưng là do dùng để trao đổi công việc với lãnh đạo tập đoàn, không thể mang ra cho Dương Mân được.
“A? Tôi đâu có nói chuyện phiếm, nên không có cái này!”
Tôi nói.
“Như vậy sao, vậy thì thôi!”
Dương Mân có chút thất vọng nói, sau đó tiếp tục chát với người trên mạng.
“Muốn an toàn hãy rời xa Internet? Đó là ai vậy?”
Tôi kỳ quái hỏi cái tên mà Dương Mân đang chát.
“Cái này sao? Chính là Lưu Oánh, gần đây có mấy vụ án dụ dỗ lừa đảo trên Internet!”
Dương Mân giải thích.
Tôi cười ngất, đúng là cảnh sát, lên mạng mà còn không quên giáo dục người khác!
Tôi xem một lúc, thì chán nản, chẳng qua chỉ là tâm tình chuyện con gái. Tôi đứng dậy, nhìn quanh phòng, sau đó đi tới trước giá sách, thấy trên đó có một cái ảnh của Dương Mân. Đại khái lúc đó nàng chỉ tầm 15,16 tuổi, chụp cũng khá lâu rồi.
“Này, anh làm cái gì đó? Nhìn lén đời tư của tôi hay sao?”
Dương Mân đứng dậy, muốn gạt tôi sang một bên.
“Tôi chỉ muốn xem ảnh của cô, tại sao cô lại có phản ứng lớn tới như vậy? Ở đây còn một album nữa, tôi lấy ra xem nhé!”
Tôi chợt phát hiện ở dưới giá sách có một cuốn Album ảnh!
“Không thể!”
Dương Mân đưa tay muốn đoạt lấy cái Album.
“Nhìn cũng không được hay sao?”
Tôi có chút kỳ quái.
“Không được là không được, tuyệt đối là không được!”
Dương Mân khẳng định nói. Không đợi tôi nói tiếp, thii tiếng lách cách mở cửa đã vang lên.
Ngay sau đó, cửa phòng Dương Mân bị đẩy ra, Dương mẫu với vẻ mặt nghiêm túc và khẩn trương đứng ở cửa.
“Mẹ rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại có chìa khóa phòng của con?”
Dương Mân thấy mẹ mình có chìa khóa, có chút mất hứng hỏi.
“Mẹ là mẹ của con, cầm chìa kháo có gì kỳ quái!”
Dương mẫu nói.
Sau đó dùng đôi mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy không có gì dị thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy khi Dương mẫu và Dương Mân cãi nhau. Dương Mân nói là ở Bắc Kinh đã ơ chung với tôi rồi thì trong lòng hoảng sợ, nghĩ thầm cái tên Trịnh Thiếu Bằng có phải là người coi trọng trinh tiết hay không, nếu không thì con rể ngàn vàng này bay mất?
Thế nhưng sau một hồi tỷ mỉ nhớ lại, thì thấy có gì đó không đúng! Dương mẫu lớn tuổi như vậy, là người từng trải, nhìn cách đi đứng, thì phát hiện con mình vẫn là một xử nữ
Lúc này mới hiểu được, hóa ra con gái mình thuậ miệng tức giận nói bậy bạ, nhưng như vậy lại càng lo sợ. Tính cách của Dương Mân tương đối là cứng rắn, nói được thì làm được, Dương mẫu thấy con gái mình khóa trái cửa, thì sợ con mình và Tiểu Lưu có quan hệ, vậy hối hận không kịp, cho nên tìm một cái chìa khóa khác, mở cửa phòng ra.
Đương nhiên, những ….điều này thì Dương Mân không cách nào đoán ra được, thấy mẹ mình vào trong, thì lại tưởng răn dạy mình.
Vì vậy bước nhanh đi tới cửa, kéo mẹ mình ra ngoài, sau đó nàng cũng đi theo, hiển nhiên là không muốn tôi chê cười.
Nhưng mà tiếng cãi vã ngoài cửa, tôi vẫn còn mở hồ n
ghe được. Tôi không phải là bạn trai của Dương Mân, nên cũng không đi thám thính làm gì cả.
Sau một hồi không thấy Dương Mân trở lại, mà trên giá sách lại có Album ảnh, tôi tiện tay cầm lên xem.
“Có cái gì mà thần bí như vậy, không phải là có ảnh của người yêu trong mối tình đầu đó chứ?”
Tôi thầm nghĩ, lật tập Album ảnh.
Hóa ra bên trong là tấm ảnh của Dương Mân khi bé, trên cổ vẫn đeo khăn quàng đỏ, khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu.
Tôi không có chút hứng thú lật tiếp những trang sau. Có thể thấy, khi còn bé, tình cảm của Dương Mân với cha mẹ nàng rất tốt, chụp rất nhiều ảnh với mẹ mình, hai người cười rất xán lạn.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, tuổi dần lớn lên, đã trải qua nhiều thứ, Dương mẫu lại càng mong muốn con gái mình có nhiều vinh hoa phú quý.
Cứ như vậy, quan hệ giữa 2 mẹ con lại càng xa cách, thậm chí xuất hiện vết rách.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại