To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Hôn Ước (thượng)
ốt, Lưu Chấn Hải, ông an bài sân đi, chúng tôi khua tôiy múa chân một chút!"
Mạnh Như Tùng nói.
"Tốt, ông chờ đấy!"
Lưu Chấn Hải nhấc điện thoại lên nói:
"Lưu phó quan, ông thu dọn sân tập một chút, chúng ta lập tức qua đó!"
Cúp điện thoại, Lưu Chấn Hải mang theo tôi cùng Mạnh Như Tùng đi tới phòng luyện công, lúc này Lưu phó quan đã đem phòng luyện công thu dọn sạch sẽ.
"Thằng nhóc, ta nhường cháu 3 chiêu, trong vòng 3 chiêu ta sẽ không hoàn thủ!"
Mạnh Như Tùng nhìn tôi nói.
"Không cần, chúng ta không cần khiêm nhường, nếu như đã tỷ thí, thì thi đấu công bằng đi!"
Tôi khoát tay áo, nói.
"Như vậy sao được! Người ta lại nói ta già rồi khi dễ tiểu bối, vậy thì thể diện của ta để đâu cho hết!"
Mạnh Như Tùng lắc đầu nói.
Trời ạ, tôi sợ lão bị thương, lão lại lo tới vấn đề thể diện! Nhất thời một cỗ tức giận xông lên trong lòng của tôi, tôi lạnh lùng nói: "Vậy thì đừng nói là cháu còn trẻ ăn hiếp người già, ra tay đi, Mạnh lão gia tử!" Tôi xưng hô với hắn cũng chuyển từ Mạnh gia gia biến thành Mạnh lão gia tử.
"Có lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, nếu cháu đã muốn đánh, thì tới đây!"
Nói xong, Mạnh Như Tùng đã tấn công tôi luôn.
Không nghĩ tới lão đầu này nói ra tay là ra tay, tốc độ rất nhanh, nếu như không phải tôi có năng lực khác thường hơn so với người thường, thì có lẽ đã gục rồi.
Tôi nhanh chóng tránh thoát một kích của Mạnh Như Tùng, Mạnh Như Tùng mắt lộ vẻ nghi hoặc, trong miệng "a" một tiếng nói:
"Thằng nhóc này đúng là có chút môn đạo!"
Nghe thấy vậy, Lưu Chấn Hải đắc ý cười nói:
"Hắc hắc, tôi nói ông không nghe, ngay cả cháu tôi còn đánh không lại, lại còn muốn làm sư phụ tôi, đúng là buồn cười, buồn cười! Mạnh lão đầu, ông chuẩn bị đem sản nghiệp tặng cho cháu tôi đi!"
"Lưu lão đầu, đừng ở đó đánh rắm thối nữa, chờ tôi thu thập nó, sẽ thu thập ông!"
Mạnh Như Tùng la mắng nói, nhưng tay hắn lại không nhàn rỗi, vung quyền đấm lên mặt của tôi.
Lúc này tôi như đang biễu diễn trong phim, phối hợp với động tác của Mạnh Như Tùng. Nếu như tôi một chiêu đã chế trụ Mạnh Như Tùng, lấy tính tình của lão đầu này. Không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn, tốt nhất là cứ nhường lão chút đã.
Cứ tiếp tục như vậy, Mạnh Như Tùng càng ngày càng nóng ruột, càng đánh càng kinh hãi! Cho dù mình dùng chiêu thức gì, đối phương cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải, mà trông đối phương lại chẳng sử dụng chiêu thức gì cả!
Thật ra tôi đang muốn tạo cục diện bất phân thắng bại, vừa giữ thể diện cho Mạnh Như Tùng, vừa không làm trái ý với Lưu Chấn Hải.
"Chẳng lẽ thật có Cô Tô Mộ Dung trong truyền thuyết? Dĩ bỉ chi đạo, hoàn bỉ chi thân (gậy ông đập lưng ông)?"
Mạnh Như Tùng ngạc nhiên nói.
"Có cái rắm ấy! Cháu của tôi đang đùa bỡn với ông đấy!"
Lưu Chấn Hải tương đối hiểu rõ tôi, nên nói như vậy.
"A!"
Mạnh Như Tùng cả kinh kêu lên, hồi tưởng lại một chút, quả thật hình như là có chuyện như vậy, mình đã ra từng đó chiêu, còn không làm gì được đối phương, hơn nữa đối phương còn ra chiêu lung tung nữa chứ.
Giờ phút này Mạnh Như Tùng sao còn có thể không rõ, đối phương đang giữ thể diện cho hắn, nếu như thi đấu thực, thì hắn đã thua từ lâu rồi!
Nếu như đã không có ý nghĩa thi đấu, Mạnh Như Tùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhảy ra ngoài, đang muốn nói chuyện, thì đối phương đã nhảy ra ngoài trước!
Tôi nói:
"Mạnh gia gia võ công cao cường, cháu miễn cưỡng mới đánh ngang tay, đa tạ, đa tạ!"
Mạnh Như Tùng nghe xong sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên ha hả:
"Thằng nhóc, tốt lắm, tốt lắm!"
Mạnh Như Tùng nói liên tục hai chữ tốt, khiến cho tôi nghi hoặc, nhưng ngay sau đó đã nghe lão nói:
"Công phu của cháu lợi hại như vậy, lại còn biết giữa thể diện cho ta, Mạnh gia gia thật cao hứng! Nhưng mà đây là chuyện của 3 chúng ta, ta thì vốn không biết, Lão Lưu kia thì đã sớm biết, nhưng thua vẫn là thua!"
"Hmm, Mạnh lão đầu, ông sao có thể nói như vậy? Ông cũng nên tuân thủ lời hứa gọi tôi là sư phụ đi?" Lưu Chấn Hải cười to nói.
"Thúi lắm! Ai nói như vậy với ông hồi nào? "
Mạnh Như Tùng hỏi ngược lại.
"Ông lúc nãy nói, nếu như tôi thua, thì gọi ông là sư phụ, bây giờ là ông thua rồi!"
Lưu Chấn Hải nói.
"Là tôi thua thì đúng rồi, nhưng tôi có nói là đem sản nghiệp của Mạnh gia cho thằng nhóc này, chứ có nói như vậy đâu!"
Mạnh Như Tùng trợn mắt nói.
"Hmm, đúng rồi, Lão mạnh nói chuyện thì không phải nói đùa đúng không?"
Lưu Chấn Hải không nghĩ tới Mạnh lão đầu này lại cầm gia nghiệp ra đánh cuộc, cho nên tưởng hắn nói đùa.
"Đương nhiên là thực, nhưng mà, hắc hắn, Lão Lưu đầu, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, thằng cháu này của ông cũng không tệ đấy chứ?" Mạnh Như Tùng làm cho tôi sợ hãi, người này đang muốn làm gì vậy.
"Điều đó thì chuẩn, người của Lưu gia chúng tôi có thể kém hay sao!"
Lưu Chấn Hải đắc ý nói.
"Tôi dĩ nhiên biết là đúng rồi, không thì sao em gái tôi năm đó lại chỉ yêu có mình đại ca ông!"
Mạnh Như Tùng đôi mắt xoay tròn, nói:
"Không biết cháu của ông đã lập gia đình chưa?"
"Lập gia đình?" Lưu Chấn Hải nhất thời cảnh giác, hỏi ngược lại:
"Lập gia đình…thì chưa, nhưng đã ở cùng một chỗ với cháu gái của tôi rồi!"
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại