Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Lại Gặp Người Quen Cũ
hân! Nếu như tôi đánh gãy chân của bọn họ, thì có thể ngăn cản được công kích.
Nghĩ là làm, tôi lập tức sử dụng toàn lực đạo đập vào chân của một người, chỉ nghe "rắc" một tiếng, chân của một người nhân bản đã bị tôi đánh gãy. Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, cái tên bị đánh gãy chân kia tốc độ công kích đã giảm xuống, cái chân còn lại cứ khập khiễng.
Thấy có hiệu quả, tôi lập tức quét ngang chân một cái, hai người nhân bản bị đánh gãy chân ngã xấp xuống.
Trong lòng tôi mừng rỡ, lập tức dùng những chiêu thức như vậy đánh gãy chân của bốn người.
Nhưng mà, tôi cao hứng còn quá sớm, bốn người này lại tiếp tục bò lại chỗ tôi... đúng là phiền phức tới chết mà...
Không có cách nào khác, tôi đành đánh gãy tay của tất cả bọn họ.
Nhưng mà bốn người này vẫn không chết, mặc dù tàn phế, lưu lại nơi này cũng là một uy hiếp đối với người bình thường, cho nên tôi dứt khoát hoặc là không làm thì tôi nhưng đã làm thì phải giải quyết dứt điểm, tôi lập tức chồng bốn người này lên nhau, sau đó mang họ sử dụng Thuấn Di tới Châu Nam Cực, vứt họ ở đó.
Sau đó tôi lại trở về địa điểm cũ. Lưu Khoa Sinh kinh ngạc hỏi:
"Tao... Người nhân bản của tao đâu?"
"Tao ném tới Châu Nam Cực rồi!"
Tôi lừa gạt hắn nói.
"A!"
Lưu Khoa Sinh vốn tưởng rằng lần này dùng nhiều tiền có được người nhân bản, thì sẽ giải quyết được tôi, nhưng không nghĩ tới tôi lại có chiêu như vậy!
"Hắc hắc!" Tôi tiến lên một bước tóm lấy cổ Lưu Khoa Sinh nói:
"Chúng ta đối đầu đã lâu, nhưng tao luôn buồn bực, mày biết đấu không lại tao, tại sao vẫn còn cố tính đi tìm cái chết? Chẳng lẽ mày là kẻ thích tự sát trong truyền thuyết?"
"Phi! Lần này thì không nhất định, hừ hừ, đừng cho là tao không có biện pháp bắt mày. Ha ha ha ha ha Hmm! Mày ngàn vạn lần không ngờ tới, tao còn có hậu chiêu nữa đấy!"
Lưu Khoa Sinh cười to nói.
"Hậu chiêu gì?"
Tôi vừa mới hỏi xong. Thì có một âm thanh khác vang lên:
"Thả hắn ra, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào, phía trước tôi lại có thêm hai người! Người nói với tôi lại là Lý Bác Lượng đã nhiều năm không gặp! Mà giờ khắc này, hắn đang cầm một con dao kề vào một cô gái. Mà cô gái này lại là Hứa Nhược Vân, người bị tôi làm tổn thương..
Tôi "Hừ" một tiếng, đem Lưu Khoa Sinh ném sang một bên, mắng một câu "Hèn hạ".
"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân này mặc dù rất đẹp, nhưng đáng tiếc, nó chỉ một lòng nhớ mày, ai! Tao đúng là không đành lòng giết nàng, nhưng ai bảo nàng lại đối với tao như vậy!"
Lý Bác Lượng dí con dao vào sâu thêm vài phần, trên cái cổ trắng ngọc của Hứa Nhược Vân dã có một vết máu:
"Lưu Khoa Sinh, đưa dao cho hắn!"
Lưu Khoa Sinh nghe xong, ném cho tôi một con dao nhìn tôi nói:
"Nếu mày không muốn nó chết, thì tự sát đi!"
Tôi nhận lấy cao dao do Lưu Khoa Sinh ném cho, tính khoảng cách giữa tôi và Lý Bác Lượng. Xem chừng nếu tôi sử dụng dị năng thời gian chậm lại và Thuấn Di thì có thể cứu được Hứa Nhược Vân.
Trong nháy mắt trong lòng tôi đã quyết định, giờ phải làm cho Lý Bác Lượng lơ là cảnh giác sau đó chọn thời cơ hạ thủ!
Cho nên, tôi làm bộ như đau khổ nói:
"Được rồi, lần này tao thua. Nhưng mày phải giữ lời hứa, bỏ qua cho Hứa Nhược Vân!"
"Điểm này mày yên tâm. Nói thật tao cũng không đành lòng giết nó!"
Lý Bác Lượng thấy tôi đồng ý yêu cầu của hắn, kích động nói.
"Được rồi! Hi vọng mày giữ lời!"
Nói xong, tôi làm bộ như đâm con dao vào bụng...
"Lưu Lỗi, đừng mà!”
Hứa Nhược Vân đột nhiên hô lớn, sau đó cắn răng một cái, ngẩng đầu đâm thẳng vào chủy thủ của Lý Bác Lượng, một dòng máu nóng phụt ra...
"Hứa Nhược Vân!"
Tôi sợ hãi kêu lên chạy tới. Trong lòng tôi oán giận, nha đầu này tại sao lại ngốc như vậy chứ.
Lý Bác Lượng cũng trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới Hứa Nhược Vân lại mãnh mẽ như vậy, chủ động tự sát! Trong lúc tức giận, hắn lập tức đâm mấy nhát vào người Hứa Nhược Vân, máu tươi lại càng thêm ứa ra.
Tôi cũng không kịp giáo huấn Lý Bác Lượng, xông tới ôm lấy Hứa Nhược Vân, nói:
"Nhược Vân, cậu không sao chứ?!"
"Lưu... Lỗi, em..không xong rồi, nằm chết trong lòng anh, em rất hạnh phúc…em còn muốn hỏi anh…anh…có từng thích em không?"
Hứa Vân sắc mặt tái nhợt đứt quãng nói.
"Anh thích em, anh yêu em! Thật ra thì từ lúc cấp 3 anh đã thích em rồi, em yên tâm, không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Tôi kích động nói.
"Em…cũng…yêu…anh!"
Hứa Nhược Vân khó khăn lắm mới nói xong bốn chữ, nói xong liền nhắm mắt lại.
"Nhược Vân!"
Tôi bi thống la lên nói, nhưng mà không có thanh âm của nàng...
Tôi đặt Hứa Nhược Vân ở một bên, đôi mắt đỏ hồng nhấc Lý Bác Lượng lên, nói:
"Tao sẽ làm mày sống không bằng chết!"
"Mày muốn là gì, nó tự mình muốn chết, có liên quan gì tới tao!"
Lý Bác Lượng thấy đã mất đi uy hiếp với tôi, nên sợ hãi nói.
"Mày yên tâm, tao không giết tụi mày, tao muốn tụi mày sống không bằng chết!"
Nói xong tôi liền bóp gãy tứ chi của Lý Bác Lượng, sau đó mang họ tới Châu nam cực, vứt bên cạnh bốn người nhân bản, nói:
"Mày cùng người nhân bản hưởng thụ một chút phong cảnh ở Châu Nam cực, sau này tao sẽ tơi tìm mày, hi vọng mày đừng có chết quá sớm!"
Khi tôi trở về tìm Lưu Khoa Sinh, thì phát hiện tiểu tử này đã chạy mất dạng.
Tôi ôm Hứa Nhược Vân trở lại biệt thự của mình, Triệu Nhan Nghiên thấy vậy thì sợ hết hồn, đang muốn hỏi cái gì, thì tôi khoát tay bảo nàng hãy nói sau!
Lúc này tôi đang tranh thủ từng giây, mau chóng dùng dị năng chữa trị cho Hứa Nhược Vân, chậm một giây, là tôi hối hận một đời.
Hai canh giờ sau, tôi mỏi mệt mở mắt, vết thương trên người Hứa Nhược Vân đã được tôi chữa trị, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh dậy, thậm chí còn không có hô hấp, không có nhịp tim.
Không được! Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp! Không thể để cho Hứa Nhược Vân cứ như vậy chết đi!
Nhưng mà, sao lại có thể như vậy? Theo lý thuyết thì tôi đã chữa trị cho Hứa Nhược Vân được rồi mà!
Đúng rồi!
Nếu như đã chết, thì hồn phách con người có rời đi không?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, giờ phút này đã mười một giờ bốn mươi rồi, căn cứ vào kinh nghiệm tử vong của tôi ở kiếp trước, thì ngoài 12 giờ bọn đầu trâu mặt ngựa sẽ đi thu hồn phách.
Nếu như để cho bọn họ mang được hồn phách của Hứa Nhược Vân về địa phủ, thì cho dù tôi có quan hệ với Diêm vương, cũng khó mà đảo lộn quy tắc được!
Cho nên tất cả phải làm xong trước khi bọn họ tìm được hồn phách của Hứa Nhược Vân.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại