Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Ám Sát
ề phần Tư Đồ gia, tôi đã sai người đi nói chuyện, Tam Thạch Bang sẽ cùng Đại Hưng bang giữ vững cục diện bây giờ, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Chỉ cần hai bên không động chạm tới chuyện mấu chốt thì vẫn sẽ giữ vững lập trường hòa bình. Mà về chuyện của Lưu Duyệt, thì tôi chỉ nhắn với Tư Đồ Đại Sơn một câu đó là: tự do yêu thương.
Tư Đồ Đại Sơn cũng không bởi vì chuyện này mà phát tác, do đó mọi chuyện vẫn bình yên. Hắn cũng không cho tôi là được voi đòi tiên, ngược lại còn cho tôi người thích giấu diếm thực lực của mình.
Mà những người như thế, trong tình huống bình thường sẽ không đem toàn bộ thực lực bộc lộ, cho tới lúc cần thiết sẽ cho người khác một kích trí mạng. Cho nên Tư Đồ Đại Sơn mặc dù tức giận, nhưng vẫn cho người truyền lời tới, nói rằng chuyện của người trẻ tuổi, hắn sẽ không can thiệp.
Bởi vì... chuyện thông gia lần này cũng chẳng có lợi ích gì với Tư Đồ gia cả. Người đa mưu túc trí như Tư Đồ Đại Sơn đã hiểu ra ý đồ của Lưu Chấn Hải, nên có thể coi như không có chuyện gì.
Nhưng mà Tư Đồ Lượng thì không nghĩ như vậy, mặc dù hắn không coi trọng một nữ nhân như Lưu Duyệt.
Nhưng mà Tư Đồ Lượng lại đầy hi vọng vào chuyện này, bởi vì nếu như một khi hắn ở rể Lưu gia, vậy thì hắn đã có thể ngồi ngang hàng với Tư Đồ gia, đến lúc đó cũng không cần phải nhìn sắc mặt của đại ca Tư Đồ Không mà làm việc!
Đối với loại khát vọng tiền bạc và quyền lực này cơ hồ khiến Tư Đồ Lượng điên cuồng. Tất cả tương lai tốt đẹp của hắn lại có thể bị một tên tầm thường phá hỏng, trong mắt hắn, tôi chỉ là dạng ăn cơm thừa của nữ nhân mà thôi. Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn muốn ở rể Lưu gia, thì cũng chỉ là ăn cơm thừa hay sao?
Tư Đồ Lượng đối với kết quả này, đã gần như điên lên, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì hắn chỉ còn lại có hai bàn tay trắng.
Mặc dù hắn vẫn là Nhị thiếu gia của Tư Đồ gia, có thể hưởng thụ cuộc sống phú quý khác người. Nhưng chuyện nhất hô vạn ứng, đứng lên chỉ tay trăm người làm việc đã làm cho hắn có khát vọng điên cuồng.
Mà Tư Đồ Lượng lúc này đã đem tôi trở thành một tên đầu sỏ gây ra tai họa, một ý niệm điên cuồng trong lòng hắn hiện ra, đó là thuê sát thủ giết người! Chỉ có Lưu Lỗi chết, thì mới có thể giải được nỗi hận trong lòng hắn, chỉ có vậy, hắn mới có thể gỡ lại được một bàn!
Tư Đồ Lượng thông qua mấy tâm phúc bên trong Đại Hưng bang, đã tìm được một địa chỉ của 1 tổ chức sát thủ trên internet.
Đừng trách Lão Tử bất nghĩa, ai bảo ngươi chặt đứt tiền đồ của Lão Tử! Tư Đồ Lượng không đè nén được hưng phấn trong lòng, run rẩy nhập địa chỉ của tổ chức sát thủ kia lên IE (Internet), sau đó đăng kí, nhập số tài khoản ngân hàng, nhập số tiền cược, đặt số tiền thưởng, đương nhiên, hắn chỉ thiếu mỗi việc là trực tiếp giết người!
Hoàn thành tất cả, Tư Đồ Lượng hưng phấn tới mức cơ hồ khua tay múa chân, tại sao trước kia mình không nghĩ ra cái ý nghĩ thiên tài như thế này chứ? Đúng là cổ nhân nói không bao giờ sai, tìm đường sống trong chỗ chết, trong nghịch cảnh mới biết nhân tài!
Nguyên nhân cũng bởi vì hắn chỉ số IQ cao hơn bình thường!
Tư Đồ Lượng lúc này làm như tìm được sự tin cậy, gần như đem tất cả số tiền của hắn ném vào đó. 1000 vạn tiền Trung quốc, tuy rằng kém số tiền thuê sát thủ giết nguyên thủ quốc gia, nhưng cũng là một số tiền lớn.
Trung quốc xưa có câu: Diêm Vương muốn canh ba ngươi chết, ai dám để ngươi sống tới canh năm? Nhưng mà nếu như Diêm Vương không muốn ngươi chết thì sao?
Tôi nghĩ Diêm Vương lão ca cũng không muốn gặp lại huynh đệ của mình sớm như vậy.
Buổi tối, trước thời gian giao thừa năm 1999, tôi cùng với Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Lưu Duyệt, ngồi trong chiếc xe Bingley do Đỗ Tiểu Uy lái.
Sau khi vòng qua mấy chỗ quanh co, xe bắt đầu tăng tốc.
"Sư thúc tổ, có một tay súng bắn tỉa đang nhằm vào xe của chúng ta."
Đỗ Tiểu Uy nhìn vào một cái màn hình điện tử trên xe, thoải mái nói.
Sở dĩ thoải mái, là bởi vì chiếc xe này đã trải qua Tôn Tứ Khổng cải tổ, đừng nói là sát thủ dùng đạn xuyên thép, ngay cả khi dùng đạn đạo loại nhỏ cũng không thể làm gì được người trong xe. Mà những thiết bị quan sát này, cũng là do Tôn Tứ Khổng lắp thêm.
"Xác định là nhằm vào chúng ta?"
Tôi hỏi.
"Hẳn là, từ mới vừa rồi lên tốc độ cao, Chiếc xe Dodge Công Dương vẫn đang đi phía trước của chúng ta, phía sau còn có chiếc xe Jinbei, chiếc xe này cũng có vấn đề, mặc dù người ở bên trong không thể dùng tia hồng ngoại quan sát chúng ta, nhưng mà rất có thể là có quan hệ với chiếc xe phía trước."
Đỗ Tiểu Uy nói.
"A!"
Tôi gật đầu, có người muốn giết tôi? Tôi nhíu mày. Ở Bắc Kinh, tôi đâu có thâm cừu đại hận với ai? Đại Hưng bang cũng có thực lực này, nhưng Tư Đồ Đại Sơn đâu có ngu tới mức phá hỏng sự cân bằng này.
"Làm sao bây giờ?"
Đỗ Tiểu Uy thấy tôi không có phản ứng, nhắc nhở.
"Bắt một người hỏi một chút! Thế nào, một mình có làm được không?"
Tôi hỏi.
"Không thành vấn đề!"
Đỗ Tiểu Uy đột nhiên gia tốc vượt qua chiếc xe phía dưới
Chiếc này thấy vậy, vội vã tăng tốc đuổi theo.
Tiếng phanh xe chói tai, chiếc Dodge Công Dương dừng lại ở ven đường, ngay sau đó là Jinbei.
Đỗ Tiểu Uy chưa mở cửa xe, mà là đang đợi đối phương tiến hành bước hành động kế tiếp.
Quả nhiên, đối phương cũng không kiên nhẫn như Đỗ Tiểu Uy, bọn họ tới là để giết người, phải hành động nhanh chóng, nếu không sẽ gây ùn tắc giao thông và hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Chiếc Dodge Công Dương cửa xe mở ra, một người bịt mặt mang ống phóng rocket nhảy xuống.
Trời ạ, không ngờ những người này lại chơi ác tới như vậy.
Mà lúc này, Đỗ Tiểu Uy cũng hành động, hắn nhanh chóng mở cửa xe, nhanh chóng vọt tới trước mặt người cầm ống phóng này.
Ống phóng rốc-két tuy nói uy lực lớn, nhưng mà trong khoảng cách gần thì lại không cơ động bằng một thanh đao.
Hắc y nhân không nghĩ tới người trên xe đối phương trong lúc này lại dám xuống xe, với kinh nghiệm ám sát nhiều năm, thì người trong xe sẽ run rẩy, ngồi trong xe gọi điện thoại báo cảnh sát.
Hắc y nhân chỉ đành phải ném ống phóng rốc-két trong tay, cùng Đỗ Tiểu Uy tiến hành đấu tay không, nhưng hắn đâu phải đối thủ của Đỗ Tiểu Uy, thoáng cái đã bị người ta tóm cổ nhấc lên. Hắc y nhân lòng nguội lạnh, đối phương là cao thủ!
Lúc này cửa xe Jinbei mở ra, mấy người cầm súng ngắn lao xuống. Đỗ Tiểu Uy đang muốn khống chế, không có nghĩ tới những người này "Ba" một tiếng, rối rít đem súng ngắn ở trên mặt đất, sau đó bỏ mặt nạ ra, cung kính nói:
"Huấn luyện viên... tại sao ngài lại ở chỗ này..."
Đỗ Tiểu Uy một nhìn người trước mắt, hóa ra là thủ hạ trong đám sát thủ ở Nam Phi của mình, mặc dù không nhớ tên, nhưng đối với dung mạo, hắn cũng tương đối có ấn tượng.
Người trong tay ho khan hồi lâu, mới kéo mặt nạ xuống nói:
"Thật xin lỗi, huấn luyện viên! Tôi không biết ngài ở trên xe."
Đỗ Tiểu Uy thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới ám sát mình lại có thể là thủ hạ của mình!
"Ai trong các ngươi là đầu lĩnh?"
Đỗ Tiểu Uy hỏi.
Lúc này từ trong phòng điều khiển ở Dodge Công Dương, có một thanh niên cầm súng ngắm nhảy xuống, có chút ngượng ngùng nói:
"Huấn luyện viên, là tôi! Danh hiệu Hồng Ưng!"
Đỗ Tiểu Uy nhìn tình thế trước mắt một chút, rất may là chưa có chuyện gì, nếu không thì đúng là có chút phiền toái.
"Hồng Ưng, theo tôi, còn những người khác ở lại phía sau!"
Đỗ Tiểu Uy ra lệnh.
"Dạ!"
............
"Thật xin lỗi huấn luyện viên! Là trước đó tôi không điều tra kỹ, không suy nghĩ chu toàn!" Hồng Ưng chủ động xin nhận tội nói.
"Cái này cũng không trách cậu! Nói một chút xem chuyện gì đã xảy ra?"
Đỗ Tiểu Uy khoát tay áo, hỏi đơn giản, cũng không trách tội Hồng Ưng.
"Dạ, là chúng tôi nhận được đơn đặt hàng từ trên mạng IE với giá là 1000 vạn, muốn ám sát người tên là Lưu Lỗi, đối phương cung cấp kiểu dáng và biển số xe!"
Hồng Ưng nói ngắn gọn.
"A? Là như vậy!"
Đỗ Tiểu Uy trầm ngâm một chút nói:
"Sau này khi nhận được đơn đặt hàng ở Trung quốc thì nói lại với tôi, cậu trở về nói với người phụ trách một tiếng!"
"Dạ! Huấn luyện viên!"
Hồng Ưng đáp.
"Có biết thân phận của cố chủ hay không?"
Đỗ Tiểu Uy hỏi.
"Không rõ ràng lắm, đối phương hoàn toàn là dùng IE giao dịch, dùng tài khoản của ngân hàng Thụy Sĩ. Chúng tôi không cách nào biết được thân phận cố chủ!" Hồng Ưng đáp.
"Được rồi, cậu trở về nói cho đối phương biết, nói năm nay Trung quốc kiểm tra tương đối nghiêm khắc, vũ khí không cách nào nhập cảnh, trước tiên đem tiền thuê trả lại cho hắn, nhưng nếu như vẫn còn muốn tiến hành, thì bảo hắn trực tiếp gặp tôi là được!"
Đỗ Tiểu Uy nói.
"Dạ!"
Hồng Ưng đáp.
"Được rồi, các ngươi chưa lên trở về Nam Phi vội, xem ra dọc con đường này không an toàn, các người đi theo bảo vệ Lưu tiên sinh đi!"
Đỗ Tiểu Uy cười nói:
"Ngay cả huấn luyện viên của các người là tôi, cũng phải đi làm hộ vệ cho người này, vậy mà các người lại muốn giết!"
"Huấn luyện viên, chúng tôi đâu có biết, đúng là đại hồng thủy cuốn trôi miếu long vương, chúng tôi đâu có phải là đối thủ của Huấn luyện viên!"
Nghe Đỗ Tiểu Uy nói không còn nghiêm túc, Hồng Ưng cũng bắt đầu nói chuyện bình thường.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại