Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Khó Xử
ha, người yên tâm đi, con kiếm tiền hợp pháp. Mà con cũng đâu phải là trưởng thôn, nếu con làm chuyện trái pháp luật, đâu có ai bảo vệ con cơ chứ!"
Tôi dở khóc dở cười nói.
"Tích Duyên không phải nói con biết Cục trưởng cục công an hay sao?"
Cha tôi không yên lòng hỏi.
"Cũng bởi vì con biết cục trưởng Cục công an, cho nên càng không thể làm chuyện trái pháp luật, nếu không hắn sẽ là người đầu tiên bắt con lại!"
Tôi nói.
"Chẳng phải con cùng với hắn cấu kết hay sao?"
Cha tôi vẫn chưa tin.
"Cha, người có tin con của người hay không vậy?!"
Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành phải sử dụng phép kích tướng. Nếu không thì phải giải thích chuyện này tới khi nào.
Quả nhiên sau khi tôi nói câu này, cha tôi trầm mặc, nhìn tôi rất lâu, mới lên tiếng:
"Con đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Khoảng mười mấy vạn."
Tôi chỉ nói ra một số, bây giờ mười mấy vạn với mấy trăm triệu trong mắt tôi cũng chẳng có khác gì, mời mấy vạn đủ cho gia đình tôi sống tốt rồi, cho nên tôi không cần báo ra con số làm người khác kinh khủng.
"Mấy... Mười mấy vạn?"
Cha tôi hét lớn.
Ngay cả Chú Hà đang nằm ở trên giường cũng "A" một tiếng, thét lên kinh hãi. Mười mấy vạn, ở vào thời điểm năm 1995 cũng là một con số vô cùng lớn với những gia đình bình thường, ở thành phố Tân Giang, chỉ 2, 3 vạn đồng đã có thể mua một căn nhà ấm cúng rồi!
"Cụ thể bao nhiêu con cũng không biết, hiện số tiền này phải chia theo tỷ lệ làm ăn."
Tôi nói.
Tôi đúng là phải chặn trước, nếu như sau này tôi mang về nhà số tiền lớn hơn mười mấy vạn, thì cha tôi vẫn nghi ngờ, bây giờ tôi đành phải nói chuyện là có chia theo tỷ lệ làm ăn.
"Chia theo tỷ lệ hợp tác?"
Cha tôi lần đầu tiên nghe thấy phương thức kiếm tiền như vậy, trong mắt cha tôi, chỉ có lao động mới là phương thức kiếm tiền duy nhất.
"Đúng, là con viết một phần mềm máy tính, có một công ty mời con hợp tác, cho nên đây cũng là cách con kiếm tiền!"
Tôi gật đầu nói.
"Được, sau khi về nhà, nhất định phải đem đầu đuôi chuyện này nói cho cha biết!"
Cha tôi thấy tôi nói là dùng công nghệ cao kiếm tiền, xác định tôi không làm chuyện trái pháp luật, nên mới yên tâm.
Tôi thở dài, tư tưởng của cha tôi đúng là quá lạc hậu, vậy mà cũng làm được kỹ thuật, với lại cũng chưa phải là chưa từng thấy tiền, nhưng mười mấy vạn đã dọa cha tôi tới như vậy, nếu như sau này đem toàn bộ sự thật nói cho cha tôi biết, thì cha tôi sẽ kinh ngạc tới cỡ nào
"Được rồi, cha, chuyện của chú Hà cứ giao cho con xử lý đi, đảm bảo Cổ Đại Quả kia sẽ cho mọi người một đáp án."
Tôi nói.
"Con à, làm việc đừng nên quá kích động!"
Cha tôi lo lắng nói.
"Cha, người yên tâm đi, trong đội ngũ lãnh đạo cao cấp ở Tân giang, con cũng biết một ít, chỉ gần gây áp lực cho trưởng thôn, là chuyện này có thể giải quyết rồi!"
Tôi nói cho có lệ.
Còn về phần kế hoạch thực sự của tôi, tôi không thể nào nói ra được, nói ra thì cha tôi sẽ không chịu nổi.
"Lão Lưu, thấy con của ông còn mạnh hơn ông rồi đó, cái tính cố chấp của ông cũng nên sửa lại rồi! Nhớ năm đó, tôi với ông giống nhau, cũng thẳng tính, không biết mềm mỏng, cho nên mới bị người khác đoạt mất chức trưởng thôn, lúc ấy tôi còn cho là không có gì, sau này mới gặp phải trắc trở, ngay cả vườn cây ăn quả còn bị người ta đoạt mất, bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là không cần phải yêu cầu tên Cổ Đại Quả kia làm gì, chỉ cần có một chút tiền vốn tôi sẽ làm lại, vậy mà tôi còn định tố cáo hơn, nói chuyện với lư mạnh vô lại, thì đúng là quá trẻ con! Trẻ con quá!"
Chú Hà thở dài một hơi nói:
"Lão Lưu, con của ông là một nhân tài, nhỏ như vậy mà đã có thể kiếm tiền, trong nửa năm có thể kiếm được mười mấy vạn đồng, vậy mà tôi lại còn đi tranh chấp mấy ngàn đồng! Ai, chúng ta đã già rồi, bây giờ không phải là thời đại của chúng ta!"
"Lão Hà, ông đừng nói như vậy, hắn chỉ là một đứa trẻ, ông đừng nghe hắn nói lung tung, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, hắn còn không biết, nên chuyện này còn chưa biết là thật hay giả đó."
Cha tôi tới lúc này còn chưa tin tôi buôn bán kiếm được mười mấy vạn, chuyện tôi kiếm tiền thì cha tôi có thể tin, nhưng kiếm được mười mấy vạn, thì đúng là khoác lác rồi.
"Ha hả, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, chuyện này sẽ không sai đâu! Lão Lưu, ông sinh được một con trai tốt, còn tôi lại sinh con gái, nó còn mang tới phiền toái cho tôi! Còn nhỏ tuổi mà lại chạy đi làm công, nó đâu có hiểu chuyện gì, kết quả là đụng phải người xấu! Tích Duyên đã gọi điện thoại cho tôi, lần đó nếu không phải Lưu Lỗi trượng nghĩa cứu giúp, không chừng Tiểu Tích đã..."
Chú Hà nói.
"Lão Hà, ông nói những thứ này làm gì, ông chẳng phải có một người con trai hay sao! Con gái cũng là con, trông nó khả ái đáng yêu như vậy, tôi với bà nhà tôi rất thích, hâm mộ ông thật đấy!"
Cha tôi khoát tay áo nói.
Chú Hà nhìn tôi, cười nói với cha tôi:
"Lão Lưu, ông đúng là sống trong hạnh phúc còn không biết, con gái sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng! Lúc gả ra ngoài còn phải lo của hồi môn..."
Nói tới đây, Chú Hà có chút gì đó muốn nói lại thôi, nhìn tôi mấy lần, sau đó nhìn cha tôi nói:
"Lưu lão đệ, ông còn nhớ ước định dưới gốc cây hòe kia..."
Chú Hà lời nói ra câu đó, Cha tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nhớ cái ước định một nam một nữ sẽ kết làm vợ chồng!
Nếu như là trước kia, cha tôi có thể không chút do dự đáp ứng. Nhưng mà giờ tôi đã có hai lão bà, chuyện này Tích Duyên cũng biết, nếu như nói là nhớ, chẳng phải là làm nỡ chuyện của cô gái này hay sao!
Cho nên cha tôi lúng tung, muốn nói là phải cũng không được, nói là không cũng không xong.
Chú Hà thấy cha tôi như vậy, thần sắc ảm đạm đi, có chút tự giễu nói:
"Lưu lão đệ, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới như vậy, cứ coi như nói đùa đi, ông cũng chớ để ở trong lòng! Tôi cũng biết rõ, hoàn cảnh nhà tôi với nhà ông bây giờ khác nhau một trời một vực, Nếu mà gả Tích Duyên cho Lưu Lỗi, thì đúng là làm hắn có chút ủy khuất, ai, đều tại tôi không tốt, coi như tôi chưa nói gì cả!"
Hà Tích Duyên nghe vậy thì khiếp sợ! Tôi nghĩ là nàng cũng lần đầu tiên nghe thấy mình có hôn ước như vậy, nhưng sau khi khiếp sợ, thì khuôn mặt lại đỏ lên, ngượng ngùng nói:
"Cha, người nói lung tung gì vậy.”
Nói xong nàng xoay người chạy đi.
"Lão Hà, thật ra thì chuyện không phải như thế, đều tại cái thằng con không tốt của tôi, mới tuổi nhỏ như thế này, đã tìm được hai người bạn gái! Thật là tức chết tôi mà! Mà hai cô bé kia cũng đã thành người của hắn rồi, nếu như mà tôi cứng rắn chia rẽ chúng... Lão Hà, ông đừng có kinh ngạc như vậy, ông không có nghe nhầm đâu, hắn quả thực là có hai người bạn gái! Tiểu tử, còn đứng đó làm gì, cha nói có đúng không!"
Cha tôi đột nhiên vỗ vai tôi một cái.
Tôi chỉ còn cách lúng túng gật đầu, đúng là cha tôi cũng hết cách chỉ còn nước nói thẳng sự thật ra mà thôi!
Chú Hà nghe nói như vậy thì hoàn toàn ngây người, sau đó mới hiểu.
Trên mặt hiện lên thần sắc do dự, trông tôi trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, lại còn có tiền, nghe lão Lưu nói tuy có vẻ oán giận con mình có hai người bạn gái, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì là trách cứ cả, rõ ràng là vô cùng hài lòng với hai cô gái kia, lại nghĩ tới hai cô bé kia là người thành phố, gia thế khẳng định cũng kém không!
Mà nhà của mình thì sao, chỉ là bốn bức tường đất, ngay cả tiền thuốc cũng phải mượn người khác, nếu như cố gắng ghép Tiểu Tích vào với tôi, chẳng phải là làm cho người ta gánh thêm một khoản nợ hay sao!
Nếu như người ta thích Tiểu Tích thì đương nhiên sẽ có chuyện khác! Hay là sớm tử bỏ ý định này đi thì tốt hơn!
Nghe ý của Lão Lưu thì không nhắc lại thì tốt hơn, nếu như Lưu Lỗi đã có hai người bạn gái rồi, làm sao có thể đèo thêm một người nữa! Cho nên nói:
"Lão Lưu, ông yên tâm đi, tôi hiểu!"
Nhìn vẻ mặt chua xót của chú Hà, tôi sao lại không biết suy nghĩ trong lòng chú ấy cơ chứ, nhất định là bị mấy câu nói của cha tô làm cho tự ái! Tôi vội vàng nói:
"Chú Hà, thật ra thì trước đây cháu căn bản không biết trên người cháu có một hôn ước như vậy! Nhưng mà bây giờ việc đã đến nước này, cháu đã có hai người bạn gái rồi, cháu không thể nào bỏ các nàng mà cưới Tích Duyên, nếu như cháu là người không có trách nhiệm như vậy, thì người cũng không gả Tích Duyên cho cháu đâu!"
Đây cũng là lời nói thật, cho dù tôi đã sống lại, cũng không biết trên người mình có hôn ước, bởi vì ở kiếp trước Hà Tích Duyên đâu có xuất hiện. Tôi nói tới đây, phát hiện thần sắc chú Hà đã dịu hơn rất nhiều, cho nên tiếp tục nói:
"Hơn nữa cháu đã có hai người bạn gái, chuyện này nghe giống như rất hoang đường, nhưng mà cũng là sự thật, cháu nghĩ chú cũng không muốn Tích Duyên phải làm lão bà thứ ba của cháu? Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào cơ chứ, cái kiểu chỉ phúc vi hôn như vậy không còn xuất hiện nữa rồi, bây giờ là thời buổi tự do yêu đương, cháu với Tích Duyên không có tình cảm làm trụ cột, chú bảo Tích Duyên theo cháu, đương nhiên là cháu không có ý kiến, có một đại mỹ nữ như vậy, thì quá tiện nghi cho cháu, nhưng nếu làm như vậy sẽ cản trở tình cảm của Tích Duyên!"
Chú Hà nghe xong, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mà trong lòng lại càng thích đứa trẻ này, nếu như không phải tôi nói cái câu làm cản trở chuyện tình cảm của Tích Duyên, thì đúng là mình sẽ có ý định gả Tích Duyên cho hắn làm lão bà thứ ba.
Nhưng mà nó cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nghĩ xong rồi lại cười, nếu như mình làm như vậy, thì người ta sẽ cho rằng mình là kẻ ham vinh hoa phú quý, gả con gái cho người ta làm vợ hai…à vợ ba!
"Chú Hà, nếu như Tiểu Tích đã nhận cha mẹ cháu làm cha nuôi mẹ nuôi, thì cháu cũng có thể nhận chú và cô làm cha nuôi, mẹ nuôi!"
Tôi thấy tâm tình Chú Hà đã tốt hơn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đưa ra cái ý nghĩ của mình:
"Chú chẳng phải hâm mộ cha cháu có con trai hay sao, từ nay về sau, cháu cũng là con của chú rồi! Mặc dù không được làm con rể của chú, nhưng làm con nuôi cũng vô cùng thân thích rồi!"
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại