A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Say Rượu Loạn Tình
iểu Lưu! Bác Diệp mời cháu một chén có được không?"
Bác Diệp giơ chén rượu nói với tôi.
"Bác Diệp... Cháu thật không thể uống nữa..."
Đôi mắt của tôi đã lờ đờ thiếu tỉnh táo, nói.
Dưới sự tận lực mời mọc của bác Diệp, tôi đã uống tới 5, 6 chén Whiskey, giờ đây đúng là không thể nào uống thêm được nữa.
"Tiểu Lưu, nam tử hán đại trượng phu, không uống rượu thì sao được, hai chúng ta cạn thêm một chén nữa!"
Bác Diệp không tha cho tôi, nói.
Tôi bất đắc dĩ cầm chén rượu lên, cái gì mà không biết uống rượu thì không được, nếu như là bia hoặc rượu trắng, tôi dám nói ở thành phố Tân Giang này, không có mấy ai là đối thủ của tôi.
Nhưng mà đây là rượu tây, tôi đối với nó có một cảm giác sợ hãi trởi sinh. Kiếp trước của tôi đâu có uống qua hai chén Whiskey bao giờ đâu.
Tôi mới vừa mới đặt cái chén xuống, Diệp mẫu lại cầm chai rượu rót vào một chén, nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói nói:
"Tiêu Tiêu, con cùng với Tiểu Lưu uống một chén!"
"Mụ... Con đã uống... rất nhiều, không thể... uống..."
Diệp Tiêu Tiêu dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Diệp mẫu đã uống hai chén rồi.
Diệp Tiêu Tiêu vốn không uống được rượu, sau khi uống hai chén Whiskey, thần trí đã không rõ.
...
Không biết qua bao nhiêu lâu, tôi chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa, chỉ cảm thấy có người nào đó đỡ tôi lên giường, rồi chẳng biết gì nữa.
Cũng không biết bao lâu sau, tôi chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu đau như búa bổ.
Người nào từng uống rượu thì biết, đây chính là di chứng do uống nhiều rượu. Mặc dù thần trí của tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mà ở bên cạnh tôi truyền tới một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Có một cái gì đó trắng mịn, mềm mại nằm ở cạnh tôi, hóa ra đó là thân thể của nữ nhân.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tôi cho đó là Triệu Nhan Nghiên, hai tay tôi không tự chủ được đặt lên bộ ngực căng phồng, tôi sửng sốt, đây tuyệt đối không phải là Triệu Nhan Nghiên, tiểu nha đầu đâu có lớn như vậy, hình như là Trần Vi Nhi.
Nhưng mà tôi đâu có quản được nhiều như vậy, sau khi uống rượu xong, dục tính của nam nhân trở nên vô cùng mãnh liệt.
Tôi tự nhiên bò lên cái thân thể mềm mại này. Dùng sức một cái, tiến vào thân thể của nàng.
Nhưng mà khác hắn lúc bình thường, khi tiến vào thành trì, tôi có cảm giác rất mất sức, cổng thành đóng quá chặt.
Nhưng tôi cũng không để ý làm gì, bởi vì... đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên như vậy, trước cũng đã có tiền lệ rồi.
Mỹ nhân ở phía dưới run lên, không tự chủ được kêu lên một tiếng “A” rên rỉ, dường như thống khổ vô cùng.
Nhưng tôi đâu còn suy nghĩ được chuyện khác, dục vọng đã hoàn toàn chiếm cứ thân thể, tôi không kìm lòng được di chuyển qua lại...
Buổi sáng, ánh nắng trong lành.
Khi tôi còn đang ngủ say, thì bị một tiếng thét chói tai, vỡ tim vụn phổi làm tỉnh dậy, nhưng ngay sau đó lại trở nên im lặng. Tôi hốt hoảng mở đôi mắt, thì không khỏi sửng sốt.
Thân thể của Diệp Tiêu Tiêu trần truồng, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào một đóa hoa mai đỏ thắm trên giường...
Một ý ngĩ hoảng sợ xẹt qua đầu tôi, Diệp Tiêu Tiêu bị tôi cho xong rồi! Trong đầu của tôi chấn động một cái, mẹ kiếp, chẳng nhẽ đây chính là say rượu loạn tình trong truyền thuyết hay sao?
Đúng vậy, nhưng tôi loạn ai không loạn, lại loạn ngay cô giáo của chính mình!
Mặc dù tôi thừa nhận, tôi không phải là chánh nhân quân tử gì, đúng là có sinh ra một chút suy nghĩ quá phận với Diệp Tiêu Tiêu, nhưng chuyện chẳng có chút điềm báo nào mà đã xảy ra chuyện như vậy, thì đúng là có chút đột ngột! Tôi đã từng nói, tôi rất háo sắc, nhưng lại có nguyên tắc.
Tôi không muốn cùng người con gái mình không có tình cảm phát sinh quan hệ!
Diệp Tiêu Tiêu ngẩn ngơ ngồi đó, không chút nào chú ý tới việc tôi còn đang mê đắm nhìn nụ hoa đào trước ngực của nàng.
Tôi không phải không thừa nhận, Diệp Tiêu Tiêu là người có vóc người tuyệt nhất trong những người tôi thường thấy, ngực tấn công, mông phòng thủ, không một chút nào thừa thãi.
Lúc mới tựu trường, tôi đã từng mơ ước có một chút chuyện gì đó xảy ra giữa tôi với Diệp Tiêu Tiêu, nhưng khi sự thật đã xảy ra, thì đúng rất khó xử lý hậu quả!
Trong đầu Diệp Tiêu Tiêu bây giờ vô cùng hỗn loạn, khi tỉnh lại thì phát hiện, thân thể mình trần truồng, hạ thân có cảm giác đau như bị xé.
Mà bên cạnh của mình, cũng có một nam nhân trần truồng nằm đó! Mặc dù Diệp Tiêu Tiêu không có kinh nghiệm nam nữ, nhưng chuyện đã như vậy, thì có ngu mới không biết chuyện gì đã xảy ra!
Khi nàng nhìn thấy thành trì của mình không còn như trước, lại nhìn thấy mai đỏ trên giường, nàng không nhịn được mà hét lên. Mình bị học sinh của mình cưỡng gian!
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Tiêu Tiêu là báo cảnh sát, nhưng lại nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này.
Hai người cùng uống rượu, ai đúng ai sai, không thể nào ba câu mà nói rõ được, hơn nữa mình còn là một đại cô nương, chuyện này mà truyền ra ngoài thì có ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của mình.
Mà chuyện cuối cùng là, tại sao hắn lại ngủ cùng với mình trên một cái giường, hơn nữa còn bị lột sạch quần áo!
Đây chính là điểm hiềm nghi lớn nhất, nhưng nghĩ lại ánh mắt mập mờ của cha mẹ mình hôm qua, thì Diệp Tiêu Tiêu đã hiểu hết, mình và Lưu Lỗi đều là người bị hại.
Có nên cảm kích với những chuyện mà cha mẹ mình bố trí hay không?
Nghĩ tới những chuyện này, Diệp Tiêu Tiêu lại bình tĩnh trở lại! Xảy ra rồi thì sao, cùng lắm mình coi như chưa có gì.
Mình hận Lưu Lỗi hay sao? Dường như không có. Hận cha mẹ của mình? Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy mừng thầm. Còn về tại sao lại mừng, thì Diệp Tiêu Tiêu cũng không hiểu rõ lắm.
Chẳng lẽ mình thích Lưu Lỗi? Nhưng mà hắn là học sinh của mình! Độ tuổi hai người chênh lệch quá lớn!
"Cô làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?"
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu ngồi như tượng đá, cho nên mới quan tâm hỏi han, có khi nàng bị kích thích quá độ, biến thành ngu thì hỏng bét!
"Em đã dậy rồi?"
Diệp Tiêu Tiêu xoay người, dùng thanh âm bình tĩnh hỏi.
"Dậy rồi… nhưng cái kia… cô không có vấn đề gì chứ."
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu bình tĩnh như vậy, bản thân mình lại mất tự nhiên.
Nếu như nàng mắng tôi, thậm chí đánh tôi một trận thì còn có thể hiểu, nhưng mà nàng như bây giờ, thì tôi lại rất sợ, ai biết sau lưng của nàng là cái gì?
"Có bị làm sao, em không nhìn thấy hay sao?"
Diệp Tiêu Tiêu chỉ vào bông hoa mai đỏ thắm trên giường, nói.
"Cái này... Cố cùng biết, hai chúng ta đều uống rượu say, em không phải cố ý. Em tưởng cô là Triệu Nhan Nghiên..."
Tôi lúng túng nói.
"Bốp!" Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên tát tôi một cái, cả giận nói:
"Lưu Lỗi, em còn là một nam nhân không. Em đã làm tôi như vậy, giờ lại còn nói những lời trốn tránh trách nhiệm này hay sao!"
Tôi sững sờ! Đây là Diệp Tiêu Tiêu hay sao? Những lời giận dữ như vậy, nàng cũng có thể nói ra được hay sao.
"Em... em sẽ chịu trách nhiệm!"
Tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Em chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào? Bỏ Triệu Nhan Nghiên mà cưới cô hay sao?"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Em..."
Tôi nhất thời cứng họng.
Nếu như cho nàng biết, tôi còn 1 Trần Vi Nhi nữa, thì không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.
"Em cái gì mà em? Sao không phản đối nữa đi!"
Diệp Tiêu Tiêu hừ lạnh nói.
"Nếu như cô muốn, cả đời em sẽ đối tốt với cô."
Tôi hít sâu một hơi nói.
"Cô nguyện ý? Vậy thì Triệu Nhan Nghiên làm sao bây giờ? Em đừng có tránh nặng tìm nhẹ, cô hỏi em, Triệu Nhan Nghiên thì làm sao bây giờ!"
Diệp Tiêu Tiêu mặt vẫn không chút thay đổi.
"Còn làm cái gì bây giờ, cái gì nên làm thì làm!"
Tôi đã giận dữ, không nhịn được nói.
Không phải chỉ là thêm nàng thôi sao! Mẹ kiếp, làm sao phải nhiều chuyện như vậy, cùng lắm thì lão tử chịu tội cưỡng gian, rồi vào ngục là được chứ gì!
"Cái gì mà nên làm thì làm? Vậy ý của em có phải là, tôi bị em làm như vậy, chỉ trách tôi xui xẻo thôi hay sao!"
Diệp Tiêu Tiêu nghe thấy tôi nói như vậy, thì không ức chế được tình cảm của mình nữa, khóc rống lên.
Lúc nãy tôi thấy nàng còn tốt, vậy mà bây giờ lại khóc như hô phong hoán vũ. Vì vậy, tôi mới ý thức được mình nói quá lời!
Người ta là một tiểu cô nương băng thanh ngọc khiết, mà lại bị tôi làm thành như vậy, đổi lại là ai thì cũng cảm thấy ủy khuất, vậy mà tôi còn quát với nàng cơ chứ!
"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ngoan, đừng khóc nữa có được hay không, có chuyện gì thì hai chúng ta thương lượng, cô đừng khóc nữa!"
Tôi vội vàng khuyên bảo.
Diệp Tiêu chẳng chút nào để ý tới lời nói của tôi, lại tiếp tục ô ô khóc không ngừng.
"Bà cô của em, làm thế nào cô mới ngừng khóc đây!"
Tôi bất đắc dĩ thở dài nói:
"Em sai rồi, là em có tội, được chưa? Em xin cô đừng khóc nữa!"
Diệp Tiêu Tiêu vẫn không để ý tới tôi.
"Có phải muốn em tự thú, rồi ngồi tù cô mới chịu phải không!"
Vừa nói, tôi liền móc ngay điện thoại trong túi quần ra, bấm 110.
"Alo, là Cục công an phải không?"
Sau khi nghe đầu bên kia trả lời, tôi nói:
"Tôi muốn tự thú... Tôi cưỡng..."
Tôi mới chỉ có nói được một nửa, đã bị Diệp Tiêu Tiêu giằng lấy cắt đứt, nàng trợn mắt nhìn tôi quát:
"Lưu Lỗi, con mẹ nó, em thật là máu đấy!"
"Nếu như em có thể ngồi tù, mà làm cô bình tâm lại, thì em cũng nguyện làm!"
Tôi nói.
Nhìn mỹ nữ trước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp còn mấy giọt, trong lòng của tôi vô cùng chua xót.
Toàn bộ là do tôi gây nên, nếu như không phải tôi sống lại, thì có lẽ Diệp Tiêu Tiêu vẫn là một tiểu cô nương vui vẻ.
"Em bị bắt rồi thì cô phải làm sao. Đầu em bị lừa đá hay sao?! Bình thường em rất thông minh, tại sao trong chuyện này lại ngu như vậy!"
Diệp Tiêu Tiêu chu cái miệng nhỏ, tức giận nói.
"Vậy cô..."
Tôi vui vẻ nói.
Nếu Diệp Tiêu Tiêu đã nói như vậy, thì chứng tỏ nàng đã tha thứ cho tôi rồi!
"Lưu Lỗi..."
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Em hình như thích anh."
Mặc dù âm thanh kia chỉ nhỏ như con muỗi, nhưng trong tai tôi nó lại như được nói ra từ loa phóng thanh.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại