Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 627
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 52
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Sống Lại Ngoài Ý Muốn
riệu Nhan Nghiên nói mấy câu đó, tôi không còn nghe được nữa, bởi lúc đó tôi đã chết, chỉ còn lại 1 thi thể mà thôi.
Lần thứ 2 tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang đứng trong 1 tòa đại điện. Giống như 1 cái hoàng cung đại điện thường thấy trong Ti vi, thế nhưng nó có phần âm u quá.
Ở trước mặt tôi, có 1 lão già trông rất buồn cười đang làm bộ dáng uy nghiêm ngồi ở đó, đứng hai bên là 2 người đang mặc trang phục Phán quan, trông rất tinh ranh.
Phía trên 3 người có 1 tấm biển lớn, trên tấm biển có khắc 3 chữ: Diêm Vương Điện.
Mẹ nó, sao có thể buồn cười tới vậy.
Chẳng lẽ tôi đang đóng phim hài trên truyền hình? Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy có chút chán nản, trang phục của 3 người này trông buồn cười quá.
Tôi không khỏi cảm thán, mấy năm nay, đạo diễn hạng ba nhiều quá!
Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ, lão già uy nghiêm trợn mắt vỗ bàn quát:
"Phía dưới là người phương nào, tại sao gặp bản Diêm Vương còn không quỳ xuống?"
Tôi sửng sốt, chẳng nhẽ tôi đang tham gia đóng phim.
Tôi đáp: "Uy, lão đầu, ngươi tìm lộn người rồi? Tôi không muốn đóng phim!"
Ba người nghe tôi nói vậy, nhất thời sửng sốt, Phán quan Giáp đứng ở bên cạnh vội nói:
"A, chẳng nhẽ người này bị bệnh thần kinh?"
Phán quan Ất vội tra xét trong sổ Sinh Tử, tìm kiếm nửa ngày mà cũng không được cái hắn muốn, Vì vậy hắn kỳ quái nói:
"Không đúng, trong cả canh giờ này không có ai chết ngoài hắn, vậy thì người phía dưới kia là ai?"
Cảo Tiếu lão đầu (1) vừa vỗ bàn vừa quát:
"Người phía dưới nghe đây, ngươi đã đã chết! Mau mau báo danh tính, để bản Diêm vương cho ngươi đi đầu thai!"
(1): Cảo Tiếu Lão đầu: Lão đầu khôi hài.
Tôi đã chết? Tôi tại sao lại chết? Bỗng nhiên tôi nhớ lại, đúng vậy, tôi quả thật đã chết.
Tôi ở hôn lễ của Triệu Nhan Nghiên uống rượu vô độ, không có cách nào cứu sống cả.
Xem ra, tôi quả thực đã chết. Mẹ nó, cuộc đời đối với tôi thật bất công, nửa đời trước cắm đầu phấn đấu, kết quả tình yêu thì không đạt được, lại phải nếm trải tư vị của cái chết.
Lúc này, tôi nghĩ tới 1 câu kinh điển mà trong điện ảnh thường nói: Tình cảm chân thành, tha thiết ở trước mắt thì không biết quý trọng, cho đến khi mất đi thì hối hận đã không kịp nữa rồi, chuyện thống khổ nhất cuộc đời có lẽ cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Nếu như ông trời cho tôi 1 cơ hội nữa… tôi sẽ nói với nữ hài tử kia 3 chữ: “Anh yêu em”, nếu như ông trời cho tôi 1 kỳ hạn để yêu, thì tôi sẽ chọn: 1 vạn năm.
A, vừa rồi, vị Diêm Vương lão huynh kia nói tôi có thể đầu thai? Nói như vậy tôi còn cơ hội để hưởng thụ vị ngọt của tình yêu, mẹ nó, kiếp sau tôi nhất định không buông tha cho bất cứ 1 nữ nhân nào mà tôi yêu! Tôi phẫn hận tưởng tượng.
Vì vậy, tôi bèn nói với Diêm Vương:
"Diêm Vương lão ca, tôi tên là Lưu Lỗi, lão ca nhanh chóng an bài biện pháp giúp cho tôi đầu thai đi!"
Diêm vương cả giận nói:
"Cút! Con mẹ nó, ai là Lão ca của ngươi, Ta so với tổ tông của ngươi còn lớn hơn nhiều!"
Nhiều năm hoạt động trong thương trường, tôi đã học được thói a dua nịnh hót, tôi biết, nếu như Diêm vương an bài cho tôi đầu thai trong 1 gia đình tốt, thì tôi sẽ nói lão nhân này đánh rắm cũng thơm.
Tôi cười nói:
"Tôi trông lão ca còn rất trẻ, dung quang toả sáng, quả thực là một người vô cùng đẹp trai ở thế kỷ mới!"
Diêm vương nghe tôi nói như vậy, bộ mặt lập tức vui vẻ tươi cười, nếp nhăn trên mặt đã không còn nữa, quay sang Phán quan Giáp hỏi:
"Ta trông còn trẻ như vậy ư?"
Vị Phán quan Giáp này vỗ mông ngựa đã thành quen, cho nên không hề nghĩ ngợi đã nói:
"Chúc mừng diêm vương, chúc mừng diêm vương, ngài quả thực là cực phẩm trong quỷ giới, đúng là siêu cấp đẹp trai vô địch!"
Diêm vương nghe xong vui vẻ, cười ha hả không ngừng, tỏ ra hòa ái dễ gần nói:
"Lưu Lỗi, quả thực bản vương có quen 1 lão đệ như ngươi! Lão đệ ngươi yên tâm, ta nhất định an bài cho ngươi đầu thai trong 1 gia đình tốt!"
Tôi vội vàng nói tạ ơn, trong lòng thì đang nở hoa, gian kế đã được thực hiện!
Diêm Vương nói với Phán quan Ất rằng:
"Ngươi mau tra tìm ngày sinh tháng đẻ của vị lão đệ này!"
Phán quan ất tra xét một hồi, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, kinh ngạc nói:
"Diêm vương, người xem, vị lão đệ này thọ tới 180 tuổi, tại sao lại chết bây giờ được!"
Diêm vương nghe xong, thần sắc ngưng trọng, tiếp nhận sổ Sinh tử, nhìn ngó nửa ngày, cuối cùng trợn mắt vỗ bàn quát lớn:
"Con mẹ nó, lão đệ của ta bị tên tiểu quỷ nào mang về?"
Một lát sau, có một tiểu quỷ run rẩy đi vào, vừa trông thấy Diêm Vương đã xụp xuống lạy:
"Xin diêm vương bớt giận, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ thỉnh thoảng mới đi qua y viện, nhìn thấy tiểu tử này, a không đệ đệ của ngài đang muốn chết, cho nên tiện tay bắt trở về!"
A? Vừa nghe tôi bị bắt nhầm, tôi cứng họng không nói được lời nào cả. Tôi quả thực quá không may mắn.
Tôi chỉ còn tưởng loại chuyện này chỉ phát sinh ở Dương gian, không nghĩ tới ở Cõi âm mà cũng có chuyện như vậy.
Diêm vương cả giận nói:
"Con mẹ nó, ngươi mù à, ngươi cho rằng lão tử không có việc làm hả! Trên sổ sinh tử đã viết rõ ràng, lão đệ ta có một kiếp nạn,, thế nhưng không có chết! người đâu, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, vĩnh không được siêu sinh!"
Mấy con quỷ dạ xoa trong chớp mắt đã chạy tới, bắt tên tiểu quỷ kia mang đi.
Tôi đối với sự sống chết của tên tiểu quỷ kia không có hứng thứ, chỉ quan tâm tới việc mau chóng đầu thai, tôi nhìn Diêm Vương nói:
"Lão ca, ngươi có thể an bài cho lão đệ đầu thai sớm hay không?"
Bộ mặt Diêm Vương trông như trái mướp đắng nhìn tôi nói:
"Lão đệ, không phải là lão ca không muốn an bài cho ngươi. Chỉ là dương thọ của ngươi chưa hết đã bị tên đui mù kia bắt trở về, chuyện này… ai ta cũng không có biện pháp!"
Trong lòng tôi đã lạnh lẽo hẳn, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
"Thế nhưng những người bỏ mình ngoài ý muốn không phải chỉ có mình đệ chứ? Vậy họ được an bài như thế nào?"
Diêm vương đáp:
"Những người đó ư? Bọn họ mỗi ngày đều biến thành Cô hồn dã quỷ lang thang dưới địa ngục, đợi dương thọ hết thì đi đầu thai!"
Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
"Đệ bị bắt nhầm, có khả năng nào đem hồn phách của đệ đuổi trở lại cơ thể hay không?"
Diêm Vượng tỏ vẻ thông cảm, nhìn tôi nói:
"Lão đệ, lão ca hỏi ngươi, trước khi chết có phải ngươi đã ký giấy hiến xác cho bệnh viện hay không?"
Tôi gật đầu, nghi hoặc nói: "Tại sao lão ca nhắc tới chuyện này?"
Diêm vương lắc đầu thương hại nói:
"Ta đúng là muốn đem hồn phách của đệ đuổi về, thế nhưng bây giờ, mắt, lòng mề, màng não của đệ đã bị người ta móc ra rồi, nếu ta đoán không nhầm, thi thể có lẽ cũng được các sinh viên trong trường y giải phẫu rồi..."
Xem ra tôi đúng là không may mắn! Chắc lẽ tôi phải lang thang dưới địa ngục hơn 1 trăm năm nữa?
Bỗng nhiên, Phán quan Ất như nhớ tới cái gì đó, ghé vào tai Diêm Vương thì thầm nửa ngày. Diêm vương nghe xong vỗ đùi kêu lên:
"Đúng vậy!, tại sao ta có thể quên được cơ chứ? Lão đệ, ngươi có muốn là sống lại không?"
"Sống lại?"
Tôi nói thầm, đối với từ này tôi cũng không xa lạ gì, bởi nó thường được nhắc tới trên internet.
Diêm Vương tưởng tôi không rõ, bèn giải thích nói:
"Chuyện sống lại này, tức là đem linh hồn đệ nhập vào thân thể của đệ trong quá khứ"
Tôi phất phất tay nói rằng:
"Ý của đệ muốn hỏi là, chẳng nhẽ bất cứ ai dương thọ chưa hết đều có thể sống lại?"
Diêm vương lắc đầu nói:
"Điều này thì không phải, sống lại là 1 chỉ tiêu trong Địa ngục, một nghìn năm chỉ có 1 lần, vốn lão ca định đem nó đi bán đấu giá, thế nhưng, đệ là lão đệ của ta, ta đem tặng cái chỉ tiêu này có đệ! Lại nói, ta là con người chính nghĩa, tiền ta cũng không thiếu."
Một nghìn năm mới có 1 chỉ tiêu? Vậy chẳng phải nó quá trân quý hay sao? Xem ra Diêm Vương lão cả quả thật đáng kết giao!
Tôi thường nghe nói, người sống lại thường có công năng đặc dị, bản thân mình chẳng lẽ cũng có? Vì vậy tôi nghiêm mặt hỏi:
"Lão ca, sau khi đệ sống lại, có phải có một số công năng đặc dị hay không?"
"Chuyện này... "
Diêm vương suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Cái này không phải quyền hạn của ta, nếu như đệ muốn xin, thì ta đành phải ra mặt xin cấp trên ban cho đệ, nhưng mà đệ phải đợi lâu 1 chút!"
Tôi vừa nghe nói đã lập tức hỏi: "Phải đợi trong bao lâu?"
Diêm vương suy nghĩ một chút nói:
"Nếu muốn có thư phê chuẩn từ trên Thiên Đình, cấp công năng đặc dị cho người được sống lại, phỏng nhanh cũng phải mất mấy trăm năm!"
Tôi ngất, mấy trăm năm? Tôi lập tức vội vã hỏi:
"Vậy sau khi đệ sống lại có được dị năng không?"
Diêm vương nói:
"Có cái rắm, đệ lúc đó đã sớm chết rồi, có lẽ cho đến khi chết, đệ vẫn ngửa mặt lên trời than “Dị năng của ta đâu!"
A, vậy thì thôi đi. Tôi khoát tay nói:
"Lão ca, đệ chẳng muốn dị năng gì nữa!"
Diêm vương mỉm cười nói:
"Nhưng mà, lão ca sẽ tặng cho đệ 1 cái Điện thoại di động, sau này có chuyện gì cần tới lão ca, chỉ cần gọi điện thoại là được!"
Điện thoại di động? Tôi hỏi: "Đệ trở về dương gian rồi, có thể gọi điện thoại cho lão ca không?"
Diêm vương khẳng định gật đầu:
"Đương nhiên, đây là bảo bối mà Edison vừa mới phát sinh ra, A, lão ca quên nói cho đệ biết, Edison bây giờ là 1 khoa học gia giữ chức Giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật – Diêm Vương."
Phán quan Ất đưa cho tôi 1 khối ngọc thạch rất đẹp, tôi ngạc nhiên nói: "Cái này là điện thoại?"
Diêm vương đắc ý nói:
"Đương nhiên, nó dùng tâm linh để cảm ứng, vậy là lão ca có bạn tri kỉ rồi. Đây chính là sản phẩm mới nhất đó, sử dụng năng lượng bóng đêm, cũng giống như năng lượng mặt trời trên dương gian của đệ, chỉ cần đặt nó trong bóng tối là có thể tự bổ sung năng lượng."
Tôi tạm thời tin tưởng sự khoác lác của Diêm vương lão ca về chiếc điện thoại di động, cẩn thận đeo nó ở trên cổ.
Diêm vương nói với tôi:
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Phán quan Giáp, ngươi đưa lão đệ của ta trở về đi."
Tôi ngất, hóa ra Phán quan Giáp trông như thế này.
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Ngư Nhân Nhị Đại