A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 368: + 369: Bắc Phạt
em hai cái tên rách nát của ngươi lập tức sửa lại!” Trường Bình phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Tranh, gương mặt đỏ bừng, chiếc mũi nho nhỏ vì phẫn nộ không ngừng phập phồng.
Phương Tranh kỳ lạ: “Oa! Mũi của nàng không ngờ có thể biến thành lớn nhỏ kìa, hành động phái, trời sinh hành động phái!”
Trường Bình tức giận nắm chặt tay: “Ít nói sang chuyện khác! Sửa hai cái tên kia lại!”
Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, dáng dấp ưu quốc ưu dân, cảm khái nói: “Cuộc đời ta có hai đại chí hướng chưa hoàn thành, thứ nhất…”
“Câm miệng! Lão nương thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt! Không được, hôm nay ngươi phải sửa tên hài tử lại cho ta!”
“Không sửa, tên đặt tốt như vậy, vì sao phải sửa nha…” Phương Tranh làm như nhàn nhã đi chơi trợn mắt khinh thường.
Trường Bình cả giận nói: “Ngươi cho là tên hay sao? Đại gia, nhị gia, ngươi cho là truy kỹ viện? Ta mặc kệ, hai cái tên phải sửa!”
Phương Tranh nhíu mày: “Không sửa! Kiên quyết không sửa! Đại gia nhị gia thật tốt, sau này hài tử chúng ta gặp người liền cao hơn hai bậc, không quan tâm là ai gặp chúng, đều phải cung kính kêu bằng “gia”, nàng nói, đi đâu tìm chuyện đẹp như thế? Tương lai hài tử còn dài, khẳng định sẽ tràn đầy cảm kích khống rống vì người làm cha như ta.”
“Ngươi…ngươi thối lắm! Nhi tử lấy cái tên như thế, tương lai không biết hận ngươi như thế nào. Nó sẽ oán giận cả người làm mẹ như ta.”
Phương Tranh cười nói: “Ta dám cam đoan, hai nhi tử khẳng định sẽ không oán giận nàng, đầu năm nay có tiền mới là đại gia, kiếp trước của ta, thiếu tiền mà cũng thành đại gia, nhi tử chúng ta dù sao cũng sinh thời gian tốt…”
Trường Bình xì một tiếng khinh miệt, nói: “Vậy ngươi dự định sau này làm sao gọi nó? Ngươi làm cha chẳng lẽ cũng gọi bọn hắn là đại gia, nhị gia?”
Phương Tranh hừ nói: “Nhi tử do ta sinh, đương nhiên không có khả năng gọi bọn nó như thế, cứ gọi lão đại lão nhị, không chỉ là ta, mọi người trong nhà đều gọi là lão đại, lão nhi. Nhưng người ngoài sao, hắc hắc, đều phải gọi bọn nó là đại gia. Sau này người khác hỏi ta là ai, Hừ! Ta là cha của đại gia! Cha ta càng ngưu hơn, đại thái gia của đại gia, chậc chậc, tiện nghi chiếm thật lớn nha…”
“Không được! Không cho gọi tên này!” Trường Bình tức giận đến gương mặt trướng lên đỏ bừng.
“Sẽ gọi tên này! Nàng đừng bức ta, chọc ta nổi giận, ta đặt tên bọn hắn là tổ tông, cho bọn họ tăng thêm vài cấp bậc.”
Trường Bình hơi giật mình nhìn vẻ mặt đắc ý không ai bì nổi của Phương Tranh, một lát, bỗng nhiên ngồi xuống, nặng nề vỗ đùi, ai thán nói: “Ta đã tạo nghiệt gì đây! Hài tử mạng khổ, lại có một người cha như thế…”
Phương Tranh vỗ vai nàng, ôn thanh thoải mái nói: “Đừng u oán nữa, đây đều là mạng nha, các nàng tự nhận mạng đi.”
Trường Bình: “….”
Phương Tranh rất hưng phấn, tên là chiêu bài của một người. Khắp thiên hạ người nào làm cha lại có sáng ý tuyệt diệu như vậy? Sau này nhi tử đi ra ngoài, vừa báo tên liền ở trên khí thế đã hung hăng đè ép người khác, dù cho tương lai bọn họ vào triều làm quan, cả triều văn võ bất luận đại quan cũng phải khách khách khí khí kêu một tiếng đại gia, nhị gia, thập chí là Mập Mạp hoàng đế ngồi trên ngai vàng, lúc hỏi chuyện cũng phải nói một câu: “Phía dưới là Phương gia đại gia?”
Vừa nghĩ đến cảnh này, Phương Tranh liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Đời trước đã nhìn nhiều sắc mặt của những đại gia có tiền, hôm nay ta liền bắt đầu cả đời đều làm cha của đại gia, cừu đều báo được, sảng!
“Ngươi vừa nói, hai tôn nhi của lão phu gọi tên là gì?”
Bên trong tiền sảnh Phương phủ, Phương lão gia ngồi trên thủ tọa, lông mày nhăn lại thật sâu, ánh mắt giống dao nhỏ lướt trên người Phương Tranh như cắt qua cắt lại, thần sắc hơi có chút bất thiện.
Phương Tranh gian nan nuốt nước miếng một cái, lén nhìn Trường Bình đang được nha hoàn dìu ngồi dựa trên ghế, Trường Bình đang len lén cười, cười có vẻ có chút hả hê.
Tử bà nương! Không thủ phận ở cữ, chạy tới cáo trạng lão tử. Lão tử về phòng không lột hết đồ của ngươi hung hăng chỉnh ngươi một trận mới lạ!
Hung hăng ném qua một ánh mắt uy hiếp, Phương Tranh lập tức khởi lên một khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt cười nói: “Cha, ta cấp cho nhi tử hai cái tên rất có ý nghĩa, chính là vì dân tộc tiêu diệt Hung Nô, vì đại nghiệp khu trục ngoại tộc, tương lai phải do tôn nhi của ngài đi hoàn thành, cho nên…”
“Hừ! Nói nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì? Lão phu chỉ hỏi ngươi, ngươi đặt tên gì cho tôn nhi lão phu?” Phương lão gia không chút khách khí cắt đứt lời hắn.
“Cái này…” Phương Tranh cẩn thận giương mắt nhìn sắc mặt lão cha một chút, lắp bắp nói: “Tên…chỉ là một danh hiệu…”
“Nói mau!”
“Đại Nghiệp, Nhị Nghiệp.” Vương bá khí của lão cha vừa tán ra, Phương Tranh liền thành thành thật thật nói.
“Tê…” Phương lão gia nghe vậy hai mắt tĩnh lại, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Cha, có phải ngài cũng thấy hài nhi đặt hai cái tên không tệ?” Phương Tranh thấy lão cha ngây người một lát không nói một câu, vội vàng cười lấy lòng hỏi.
“Ha hả, không tệ, ha ha, quả nhiên không tệ.” Da mặt Phương lão gia co quắp vài cái, ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng, Phương Tranh nghe vậy vui mừng, định mở miệng khen lão cha ánh mắt bất phàm, đã thấy sau khi Phương lão gia bật cười vài tiếng, bật người thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tươi cười vừa thu lại, ngược lại thay vào biểu tình hung thần ác sát, sau đó trở tay từ sau ghế rút ra một cây gậy đã chuẩn bị từ lâu, huơ vài lần, hướng Phương Tranh đánh tới, trong miệng chợt quát nói: “Nghiệt súc! Lão phu hôm nay cần phải đem ngươi tươi sống đánh chết mới được! Nạp mạng đây!”
Phương Tranh sợ đến cái cổ co rụt lại, vội vàng lui ra sau mấy bước, sau đó hai tay bảo vệ đầu, chạy trối chết, trong miệng oa oa hét lớn: “Cha! Ngài đừng kích động, ta hảo hảo giảng đạo lý được không? Ta lại làm sai chỗ nào?”
Phương lão gia tức giận đến cả người run rẩy, phẫn nộ quát: “Ngươi đặt cái tên khó nghe như vậy cho tôn nhi lão phu, lão phu không đánh ngươi thì đánh ai!”
Phương Tranh đã trúng vài gậy, sợ đến tán loạn khắp sân: “Có gì khó nghe kia chứ? Hài nhi không phải đã cho ngài tăng thêm hai bối phận hay sao, ngài hẳn nên vui vẻ mới phải…ai nha!”
“Ha ha, lão phu vui vẻ, lão phu vui vẻ tới mức hận không đánh chết ngươi mới tốt! Cái gì đại gia nhị gia, nói ra không sợ đắc tội hết mọi người. Lão phu còn bị ngươi liên lụy danh tiếng, ngươi thường ngày không nghiêm túc cũng không sao, hiện tại ngươi còn muốn đem chuyện không nghiêm túc lưu tới trên người tôn nhi của lão phu, hôm nay lão phu thật sự không thể tha cho ngươi!”
“Ai nha! Gọi đại gia so với gọi tôn tử còn tốt hơn. Tên này cha vui mừng, Phương gia ta kiếm lớn…Ai nha! Cha, ngài có thể đừng sử dụng bạo lực hay không, ảnh hưởng không tốt.”
Phương Tranh ôm đầu chạy trốn khắp sân, trong lòng bi phẫn không gì sánh được, từ cổ đến nay, làm tới quốc công, ai có thể gặp qua quốc công bị cha đánh cho chạy trối chết? Ngày tháng sau này, thật không có cách nào khác qua!
Trong tiền sảnh, Phương phu nhân ôm hài tử vẻ mặt thương yêu cười đùa, thỉnh thoảng cười dài nhìn hai cha con đang ngươi truy ta đào trong viện, Phương Đại Nghiệp mở to mắt nhìn cha ruột đang chật vật chạy trốn, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, một đường nước bọt trong suốt chậm rãi rơi xuống, mà Phương Nhị Nghiệp trong lòng La Nguyệt Nương lại không cười, lại quay đầu đi, giống như chẳng đáng bĩu môi, phảng phất như thấy hành vi của người lớn…có chút không đáng.
Thời gian như con chó hoang đã thoát xích, nhanh chóng mất đi. Tỉ dụ này thật giỏi quá!
Bất tri bất giác hơn nửa năm lại trôi qua, đảo mắt đã tới mùa xuân năm thứ hai.
Một năm nay rất không bình thường, đây là năm mới đầu tiên từ khi Mập Mạp đăng cơ. Hơn nữa niên hiệu cũng từ Kiến Vũ năm thứ mười ba của tiên hoàng, đổi thành Tuyên Vũ nguyên niên.
Niên hiệu Tuyên Vũ năm nay chính do Phương Tranh nói ra.
Nguyên bản các đại thần đưa ra ý kiến sửa niên hiệu là Tuyên Nhân, thế nhưng Phương Tranh ở trong triều kiên quyết phản đối, hắn cho rằng năm nay sẽ dụng binh với Đột Quyết, đây là thời gian bày ra vũ lực quân bị của Hoa triều, dùng hai chữ Tuyên Nhân, có vẻ lỗi thời, hơn nữa sẽ bị phiên quốc cho rằng Hoa triều mềm yếu dễ khi, vì vậy dưới sự yêu cầu cường liệt của Phương Tranh, các đại thần lại thương nghị một phen, rốt cục đều tán thành đem Tuyên Nhân sửa thành Tuyên Vũ, xem như Hoa triều hướng các nước lân bang biểu hiện sự thực hành cứng rắn về phương diện quân sự ngoại giao.
Trên thực tế một năm nay Hoa triều đã sửa lại thái độ mềm yếu thường ngày trong phương diện quân sự. Đột nhiên trở nên cường ngạnh lên, mà một năm nay biên cảnh cũng không bình tĩnh, từ tháng tám năm ngoái, Hoa triều liền hướng Mặc Cúc Liên phái ra sứ giả, đem chủ ý của Phương Tranh nói cho Mặc Cúc Liên, thỉnh hắn dùng chiến thuật kéo dài hoặc giả vờ, liều mạng giữ chân Mặc Xuyết tiến công.
Mặc Cúc Liên đối với chủ ý do Phương Tranh đưa ra có chút trơ trẽn, thế nhưng để bảo tồn thực lực, hơn nữa hắn cũng không nguyện mất đi minh hữu như Hoa triều, rốt cục Mặc Cúc Liên cũng nhắm mắt nhắm mũi làm theo.
Vì vậy, vị quốc sư đức cao vọng trọng trên thảo nguyên, bỗng nhiên biến thành một người nói không giữ lời. Mọi việc đều làm theo kiểu vô sỉ đê tiện thủ đoạn. Bình thường cùng Mặc Xuyết Khả Hãn đánh một trận, sau đó nói sẽ đầu hàng, đợi khi Mặc Xuyết thả lỏng cảnh giác, Mặc Cúc Liên lại bỗng nhiên đổi ý, huy binh tiến công Mặc Xuyết, cứ như vậy liên tục nhiều lần, mỗi lần đều làm Mặc Xuyết tức giận đến phát rồ.
Chiến thuật kéo dài của Mặc Cúc Liên đã đạt được thành công cực lớn, đại quân của Mặc Xuyết đã bị chặn tại phía bắc U Châu Hoa triều, không thể triệt để tiêu diệt Mặc Cúc Liên, Mặc Xuyết thủy chung không cách nào xâm nhập Hoa triều một bước.
Trong một năm này, triều đình chiêu mộ tướng sĩ huấn luyện cũng đạt được hiệu quả cực lớn. Dưới sự dốc lòng giám sát của vị đại tướng tài giỏi như Phùng Cừu Đao, những binh sĩ mới chiêu mộ rốt rục luyện thành những con cọp mới được sổ lồng, quân dung đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Trải qua sự xem xét của Hộ Bộ Hoa triều, cả năm gom góp điều phối, đã trù bị được không ít lương thảo, binh khí và quân giới, cũng đủ cho đại quân Hoa triều đánh một trận lớn.
Tất cả và tất cả đều đang nói cho Mập Mạp và các đại thần trong triều đình, thời cơ bắc phạt thảo nguyên, đã tới.
Tuyên Vũ nguyên niên tháng tư, hôm nay sắp sửa tịa kim loan điện khai triều hội.
Giờ Dần, tiếng chuông trên gác chuông hoàng cung vừa gõ vang, cửa Tây Cung liền chậm rãi mở ra, các đại thần thân mặc quan bào, đầu đội mũ quan, trong tay cầm tuân bản, án theo phẩm cấp lần lượt đi vào cửa cung.
Phương Tranh vẫn là dáng dấp lười biết không tỉnh ngủ, ngày hôm nay hắn cũng ăn mặc rất chính thức, thân mặc mãng bào do Mập Mạp đặc biệt ban cho, chậm rãi đi đầu trong đám quần thần, ánh mắt các đại thần nhìn hắn vừa kinh lại sợ, lúc bước đi đều mơ hồ cách xa hắn ba bốn bước.
Đi ngay trước mặt quần thần mà Phương Tranh cũng không có cảm thấy cao hứng. Ngược lại, nhìn ánh mắt các đại thần nhìn về phía hắn, trong lòng Phương Tranh bỗng nhiên phát lên vài phần cảnh giác.
Là tới thời gian từ quan rời đi, hôm nay chính mình quyền thế huân thiên, tôn quý vô cực. Có thể xem như là đứng trên đỉnh cao quần thần, dưới một người mà trên trăm triệu người, nhưng đây không phải là hiện tượng gì tốt, khi quyền thế của mình ở trong triều đã đến mức không còn bất cứ phe phái nào có thể chống lại, sẽ đại biểu cho phiền phức cũng mau tới.
Không có vị hoàng đế nào nguyện ý trong kim điện của mình có một đại thần giống như hắn. Khi hoàng đế nghĩ đã giao quyền lực quá lớn cho thần tử, thậm chí ảnh hưởng đến hoàng uy của hoàng đế tại triều đình và dân gian thì, vị đại thần quyền thế huân thiên này xem như cũng sắp đến ngày tàn.
Ngày trước tấm gương bị lăng trì của Phan thượng thư chính là một bằng chứng xác thực nhất.
Môn sinh trải rộng thiên hạ thì thế nào? Trong triều đình một tay che trời thì thế nào? Kết quả vẫn là bị hoàng đế trị đến gắt gao. Cả nhà cửu tộc đều diệt, thánh chỉ của tiên hoàng vừa xuống, Phan gia trên dưới cả nhà hơn một ngàn mạng người đều xuống hoàng tuyền.
Đây là vì sao? Bởi vì quyền lực, hoàng đế nghĩ quyền lực của thần tử đã quá lớn, lớn đến uy hiếp tới ngôi vị hoàng đế thì liền phải hạ thủ đối với quyền thần, từ xưa đến nay, đây là quy luật tất nhiên.
Phương Tranh nghĩ mình rất giống Phan thượng thư khi xưa, tay cầm quyền to, hoàn toàn có năng lực dùng một tay che trời trong triều. Nếu kéo lâu dài xuống dưới, Mập Mạp tất nhiên sẽ phát sinh hiềm khích với chính mình, sau đó hiềm khích càng ngày càng lớn, cuối cùng đi lên con đường ngươi chết ta sống.
Đây là điều mà Phương Tranh không muốn nhìn thấy, hắn không muốn vì tranh đấu quyền lực, mà mất đi vị bằng hữu như Mập Mạp.
Trước khi Mập Mạp còn chưa kịp phát hiện quyền lực của mình lớn bao nhiêu thì nên huy ống tay áo, tiêu sái rời đi, đây là lựa chọn tốt nhất, triều đình giống như hoa sen trong vũng bùn, có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể xen vào, càng không thể một cước bước vào vũng bùn dưới đóa hoa sen, sẽ chết người.
Vẫn hô vang muôn năm như cũ, Mập Mạp thỏa mãn nhìn các đại thần cung kính đứng bên dưới kim điện.
Làm hoàng đế đã hơn một năm, Mập Mạp lại ngày càng thành thục, xử lý triều chính cũng trở nên ngày càng lão luyện, hắn đã hoàn toàn thích ứng với vai hoàng đế, đang chậm rãi hưởng thụ cảm giác làm hoàng đế.
Vạn chúng chi thán, trời đất một người, thiên hạ mây gió vì sự vui vẻ hay giận dữ của hắn mà cuồn cuộn, đó là hoàng quyền, là người ngồi trên đỉnh quyền lực cao nhất, như thần linh bao quát chúng sinh bên dưới.
“Các ái khanh, hôm nay trẫm mở triều hội, có chuyện tình muốn cùng các vị ái khanh thương nghị.” Mập Mạp từ từ nhìn quét một vòng, ánh mắt xẹt qua Phương Tranh đang ngủ gật bên cây cột, Mập Mạp không khỏi hiện lên vài phần ý cười bất đắc dĩ.
Người này, làm cha đã hơn nửa năm, sao vẫn cứ tính tình này?
Quần thần không lên tiếng, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Mập Mạp tằng hắng vài tiếng, bỗng nhiên từ trên ngai vàng đứng lên, thần sắc túc mục, trầm giọng nói: “Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn không phục vương hóa nhiều năm, lại thường xuyên bắt người cướp của tại cảnh nội Hoa triều ta, làm dân chúng khổ không nói nổi. Trẫm quyết định, bắt đầu tháng sau, Hoa triều phái binh tiến nhập thảo nguyên, hiệp trợ quốc sư Mặc Cúc Liên, song phương hợp binh, cộng đồng thảo phạt nghịch tặc Mặc Xuyết!”
Quần thần nghe vậy ồn ào, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng Mập Mạp chính mồm nói ra việc bắc phạt, vẫn làm quần thần cảm thấy khiếp sợ.
Dừng một chút, ánh mắt Mập Mạp như cố ý vô ý đảo qua Phương Tranh, cười nói: “Cho nên, hôm nay trẫm muốn cùng các vị ái khanh thương nghị một chút, người phương nào có thể đảm nhiệm chủ tướng bắc phạt?”
“Người phương nào có thể đảm nhiệm chủ tướng bắc phạt?” Trên kim loan điện, khi Mập Mạp hỏi ra những lời này, toàn bộ đại thần đều trầm mặc.
Bắc phạt, là hai chữ xa xôi cỡ nào, Hoa triều khai quốc hơn trăm năm, chưa từng chủ động bắt thượng chinh phạt thảo nguyên bao giờ? Hàng năm bị người Đột Quyết cướp bóc, hàng năm bị đánh bại, quân đội chỉ biết lui rồi lui, thành trì dù kiên cố, cũng đỡ không được gót sắt của người Đột Quyết, người Đột Quyết giống như đang vây săn, đem bách tính Hoa triều coi như súc vật, không chút nào thương hại mà cướp đi, hoặc tàn sát, thành trì biên cảnh từng lưu lại bao nhiêu vết máu loang lổ của bách tính vô tội. Ba nhiêu cha mẹ vợ con ly tán tử biệt, trên biên cảnh tuyến của Hoa triều bao năm tháng, một tấc non sông một tấc máu, hơn trăm năm ngoại tộc không ngừng xâm lấn, làm dân tộc này càng thêm cực khổ sâu nặng.
Rốt cục có một ngày, Hoa triều cũng có thể ưỡn ngực, rút ra kiếm bén đã nằm lâu trong vỏ, chủ động đón nhận đao phong băng lãnh của kẻ xâm lược, quyết định này của Mập Mạp, làm cảm tình cả triều văn võ đều kích động. Trước đây bất luận các đại thần xuất phát từ suy nghĩ nào, hoặc chi trì hoặc phản đối cùng người Đột Quyết khai chiến, nhưng hôm nay Mập Mạp hạ thánh chỉ, cả triều văn võ đều không có ai bước ra khỏi hàng phản đối quyết định của Mập Mạp.
Hoa triều chịu nhục đã lâu lắm rồi, lâu tới mức mọi người phảng phất như đã chết lặng với những tháng ngày bị khi dễ, nếu hoàng thượng đã làm ra quyết định, các đại thần làm sao phản đối?
Thế nhưng, khi Mập Mạp hỏi người Phương Nào có thể làm chủ tướng bắc phạt, quần thần đều thành thành thật thật ngậm miệng lại, không một người bước ra.
Đây là một hồi chiến tranh thắng bại không lường được, mỗi người đều biết rõ sự hung hiểm trong đó, Đột Quyết tuy rằng nội loạn hai năm, thực lực đã không bằng trước đây, thế nhưng con cọp chung quy vẫn là cọp, dù cho nó bị thương, ý chí chiến đấu của nó vẫn đang ngẩng cao, sẽ không cho phép một con thỏ khi dễ nó, trận chiến tranh này nếu đánh thắng còn có thể gia quan tấn tước, vĩnh lưu sử sách, nhưng nếu đánh thua? Ai tới gánh chịu hậu quả đánh thua? Ai dám tùy tiện lĩnh binh?
Trong kim điện, toàn bộ ánh mắt văn thần đều hướng về đám võ tướng đứng bên phải.
Đám võ tướng đều nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trướng lên đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, lại buông ra, vài lần muốn bước ra xin đi lĩnh binh giết giặc. Có thể nghĩ lại nghĩ, nhưng vẫn còn nhịn xuống không nhúc nhích.
Trận chiến tranh này đối với Hoa triều mà nói quá trọng yếu, bọn họ không dám mạo hiểm như vậy, sống chết vinh nhục của cá nhân đã ngã vào thứ hai, nếu do chính mình chỉ huy lại thua trận chiến tranh này, Hoa triều cảnh nội sẽ không còn binh lính để dùng, thiết kỵ Đột Quyết liền có thể đơn giản tiến quân thần tốc, dễ dàng chiếm lĩnh thiên hạ, đám võ tướng nguyện ý vì nước hi sinh thân mình, nhưng bọn họ không gánh nổi bêu danh tội nhân thiên cổ, bọn họ không thể thua nổi.
Bên trong kim điện lặng ngắt như tờ, chỉ có chỗ cây cột gần cửa truyền đến tiếng ngáy y hi, Phương đại thiếu gia còn đang ngủ say, thậm chí hắn còn không biết bên trong triều đình đang thảo luận việc gì.
Toàn bộ đại thần đều ghé mắt nhìn hắn, ước ao đến con mắt đều đỏ, nhìn khí độ của người ta kìa, núi thái đã đè ép xuống, còn không chút lo lắng vù vù mà ngủ say, đây cần có bao nhiêu đại bản lĩnh nha.
Mập Mạp bất đắc dĩ thở dài, nhìn quần thần chung quanh, trầm giọng nói: “Các vị ái khanh có thể có chọn người thích hợp?”
Lại nhìn trái nhìn phải, vẫn là không người mở miệng.
Ngụy Thừa Đức khái khái, hắn là Bộ Binh thượng thư, giờ này khắc này, hắn phải bước ra để nói.
“Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, người biết dùng binh, người có thao lược, vũ dũng hơn người, đều có thể nhận chức tướng quân thống soái, cựu thần suy nghĩ đã lâu, cho rằng Long Vũ quân đại tướng Phùng Cừu Đao có thể đảm nhiệm được chủ tướng bắc phạt.”
Phùng Cừu Đao cũng đứng trong quần thần, hôm nay triều hội dị thường trọng yếu, thân là võ tướng công huân lớn lao, vốn đang ở tại U Châu luyện binh, hắn và Hàn Đại Thạch đều suốt đêm chạy về kinh thành, cố ý tham gia triều hội lần này.
Nghe được Ngụy Thừa Đức đề cử, sắc mặt Phùng Cừu Đao do dự một chút, rốt cục bước ra ôm quyền nói: “Hoàng thượng, mạt tướng là võ tướng, trong người mang trách nhiệm bảo quốc trung quân, nhưng lần này dốc hết binh lực quốc gia cho chiến dịch này, mạt tướng có thể đảm nhiệm được chức tướng lĩnh trong quân, nhưng không cách nào đảm nhiệm chức thống soái tam quân, Ngụy đại nhân thực sự đã quá đề cao mạt tướng, binh nhân, nguy cơ. Trọng trách như vậy, mạt tướng không dám đảm đương, thỉnh hoàng thượng định đoạt.”
Quần thần nguyên bản đều xem trọng Phùng Cừu Đao xuất nhận chủ tướng, dù sao hắn xuất thân con nhà tướng, từ nhỏ theo phụ thân cùng người Đột Quyết giao chiến, hơn nữa bản thân cũng từng lĩnh binh đánh bất ngờ thảo nguyên, lại có vài lần tham dự bình định phản loạn, vì nước lập được không ít công lao, hôm nay cả hắn cũng chối từ không dám làm người cầm đầu tam quân, còn có ai có thể làm?
Quần thần hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra thần tình thất vọng, bao quát cả Mập Mạp đang ngồi trên ngai vàng cũng thất vọng khe khẽ thở dài.
“Đang lúc quốc gia nguy nan, lẽ nào cả triều văn võ, thật không có một người có suất tài thống lĩnh tam quân hay sao?” Mập Mạp cụt hứng nhìn quần thần, lo lắng nói.
Quần thần nghe vậy, gương mặt mang theo nét hổ thẹn, không tự giác cúi đầu xuống.
Trên kim loan điện lại khôi phục sự tịch tĩnh như cõi chết.
Trong sự tịch tĩnh, tiếng ngáy của Phương Tranh càng xông ra, trong kim điện có hơn trăm người, không ngừng lan truyền.
Ánh mắt mọi người dần dần rơi vào trên người hắn, sau đó chậm rãi hiển lộ ra ý cười hiểu ra, từ bất mãn, đến suy tư, sau đó cười khẽ, hầu như chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi.
Áp lực của ánh mắt làm Phương Tranh còn đang ngủ không khỏi giật mình, bỗng nhiên tỉnh giấc.
Mở to đôi mắt còn ngái ngủ nhìn trái phải một chút, Phương Tranh lại càng hoảng sợ.
“Các ngươi vì sao nhìn ta như vậy?” Phương Tranh vô ý thức hai tay ôm ngực, kinh khủng nói: “Ánh mắt các ngươi rất không thuần khiết a, ta chiêu ta chọc giận các ngươi sao?”
Ngụy Thừa Đức trong mắt như cười quan sát Phương Tranh vài lần, sau đó xoay người, mặt hướng Mập Mạp khom người tấu nói: “Hoàng thượng, cựu thần cho rằng, Phương quốc công đủ sức đảm đương trọng trách này.”
Phương Tranh mờ mịt, sau đó vui vẻ: “Cái gì trọng trách? Xét nhà sao? Xét nhà ai vậy?”
Nói xong Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn đám đại thần quét tới quét lui, trong mắt lóe ra hai luồng lục quang u u.
Các đại thần đứng bên cạnh Phương Tranh bị hắn trành đến da đầu đều tê rần, đều tự giác thối lui về phía sau.
Gương mặt Mập Mạp đen thui nói: “Phương ái khanh, không phải xét nhà, Ngụy đại nhân đề cử ngươi làm chủ tướng Bắc Phạt, ý của ngươi thế nào?”
Phương Tranh ngẩn người, sau đó phía sau lưng giống như bị người đạp một cước, mạnh mẽ nhảy dựng lên, sắc mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được, nhìn chằm chằm Ngụy Thừa Đức một lát, lắp bắp nói: “Bắc…bắc phạt…chủ…cái gì…”
“Bắc phạt chủ tướng, rất uy phong nga.” Mập Mạp cười tủm tỉm nói tiếp.
“Uy phong.” Phương Tranh thì thào lập lại một câu, sau đó mạnh mẽ giật mình: “Uy phong? Khái khái, muốn ta làm chủ tướng bắc phạt? Hoàng thượng, các ngươi lầm không? Ta là quan văn.”
Ngụy Thừa Đức ha hả cười nói: “Phương đại nhân, báo quốc chẳng phân biệt được văn võ, quan văn có thể xếp bút nghiên theo việc binh đao, hơn nữa triều ta mấy lần nội loạn, đều là Phương đại nhân ở giữa điều hành đại quân bình định, biểu hiện thật tốt, vì nước lập được không ít đại công, những công tích đều có ghi lại trong hồ sơ, với chiến tích bách chiến bách thắng của ngươi trước đây mà nói, hoàn toàn có năng lực thống suất tam quân, thẳng kích kim trướng của Mặc Xuyết. Cả triều trên dưới, ai còn thích hợp làm chủ tướng hơn ngươi?”
Phương Tranh bi phẫn dùng sức trừng mắt Ngụy Thừa Đức, tử lão đầu! Lão tử đắc tội ngươi sao? Nhiều cừu bao nhiêu nha, đáng giá bắt lão tử đi tiền tuyến chịu chết sao?
“Không đi! Ta không đi! Ta muốn cáo lão hồi hương!”
Trên kim loan điện, rốt cục Phương Tranh không thèm để ý dáng vẻ lớn tiếng hét lên.
Chi trì triều đình dụng binh đối với Đột Quyết là một chuyện, nhưng nhượng chính mình mang binh chiến tranh lại là một chuyện khác, Phương Tranh thế nào cũng không nghĩ tới, trọng tâm chuyện này chỉ thoáng chốc chuyển dời đến trên đầu hắn, đây rõ chân thực là muốn hắn chết nha!
“Không đi! Ta kiên quyết không đi! Trong triều nhiều võ tướng như vậy, mỗi người so với ta dũng mãnh gấp trăm lần, để làm chi nhất định phải người yếu đuối như ta đi làm chủ tướng? Phùng Cừu Đao đâu? Hắn là chủ tướng tốt nhất đó.” Phương Tranh sợ đến sắc mặt tái nhợt, bắp chân như nhũn ra, lão tử đắc tội ai nha? Hại ta như thế.
Phùng Cừu Đao vô tội xòe tay, nói: “Phương đại nhân, mạt tướng mới vừa nói qua, khả năng của mạt tướng, không đủ để thống suất tam quân, nhưng mạt tướng toàn lực tán thành Phương đại nhân thống suất, nếu có thể làm quân tiên phong dưới trướng đại nhân, mạt tướng tâm nguyện đã đủ!”
Lúc này cả kim điện văn võ đại thần đồng loạt quỳ xuống lạy, miệng quát: “Chúng thần tán thành Phương đại nhân xuất nhậm chủ tướng bắc phạt.”
“Ngươi…các ngươi…” Phương Tranh tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào các đại thần nói không ra lời, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng người hiểm ác đáng sợ cỡ nào, đây là hạ tràng của quyền thần a! Trong ruột Phương Tranh đều hối hận đến phát xanh, sớm biết hôm nay, ngày trước liền kiên quyết hướng Mập Mạp từ quan, nếu không hôm nay đâu tới nước này.
Cả người Phương Tranh run lên, tức giận đến huyết khí trong lòng ngực nghịch xông, muốn ngay trước mặt mọi người ngay tại kim điện phun ra vài ngụm máu tươi, sau đó thừa cơ giả bệnh, rời xa nơi thị phi này, đáng tiếc cỗ máu tươi chảy ngược trong lồng ngực, chết tiệt! Thế nào cũng phun không được!
Phun không được cũng không sao, Phương Tranh linh cơ khẽ động, sau đó hai tay che trái tim, dáng dấp như thống khổ bất kham, giãy dụa đứng ngay giữa kim điện, sau đó thân thể giống như không cam tâm lay động vài cái, giống như một chiến sĩ anh dũng, chậm rãi, lừng lẫy ngã xuống. Nằm ngay trên sàn nhà, hai chân giống như sắp chết giãy dụa, thỉnh thoảng còn co quắp vài cái, dáng dấp rất là thê lương…
Quần thần bị khổ nhục kế của Phương Tranh làm sợ ngây người, mọi người cũng chưa kịp phản ứng, Ngụy Thừa Đức đã đi ra phía trước, đầu ngón chân nhẹ nhàng đá vào chân Phương Tranh, ha hả cười nói: “Phương đại nhân, lúc này ngươi diễn xuất quá giả tạo rồi, lão phu xem không vừa mắt, giả bộ bất tỉnh thì cứ giả bộ bất tỉnh, vì sao ngươi phải vạch hai chân ra như thế? Loại tư thế này thật sự là, ân, quá bất nhã, Phương đại nhân, hợp hai chân lại một chút…”
“Ba!”
Phương Tranh nằm trên mặt đất, mắt nhắm chặt như suy nghĩ, sau đó nhanh chóng khép lại hai chân.
Quần thần thấy thế cười ha ha, Ngụy Thừa Đức lắc đầu cười nói: “Phương đại nhân, nếu đã bị nhìn thấu, tội gì giả bộ xuống phía dưới?”
Phương Tranh thật sự nhịn không được từ dưới mặt đất đứng lên, nhảy bắn lên cả giận nói: “Ta giả vờ hồi nào? Ta rõ ràng là thật hôn mê! Hợp lại cũng không được, không hợp cũng không được, các ngươi còn nói lý hay không? Muốn ta ngất thế nào các ngươi mới tin tưởng?”
Lúc này Mập Mạp ngồi trên ngai vàng cười tủm tỉm nhìn hắn chớp mắt vài cái, sau đó Mập Mạp thu khuôn mặt tươi cười, trầm giọng nói: “Được rồi, được rồi, đừng náo loạn, nếu Phương ái khanh đã được mọi người kỳ vọng, trẫm quyết định, liền do Phương ái khanh xuất nhậm chủ tướng bắc phạt, ba ngày sau tại tây giao đại doanh điểm tướng xuất phát!”
Mập Mạp cười tủm tỉm nhìn Phương Tranh đang trợn mắt há hốc, cười nói: “Phương ái khanh, ngươi cần phải hảo hảo biểu hiện, vì nước đánh thắng một trận lớn nha.”
Phương Tranh nghe vậy hai chân mềm nhũn, trên mặt một mảnh tuyệt vọng.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn