Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Quyết Đấu
rường Bình tiến cung đã là giờ Thìn, xe ngựa hào hoa xa xỉ từ Phương phủ thẳng qua Tây An môn, lúc này cung cấm đã mở, không ít các đại thần đều tụ tập bên ngoài cửa cung, tiểu thái giám vừa đến truyền ý chỉ, hôm nay hoàng thượng long thể không khỏe, không thể lâm triều.
Các đại thần nhìn thấy xe ngựa của Trường Bình công chúa đang vội vã tiến vào hoàng cung, đều né tránh sang một bên, đợi xe ngựa đi qua, không ít đại thần hơi nheo mắt, nhìn phương hướng xe ngựa biến mất, trong lòng không khỏi nói thầm.
Hoàng thượng trước nay luôn cần cù hôm nay lại ngừng lâm triều. Trường Bình công chúa lại vội vội vàng vàng sáng sớm tiến cung, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Trường Bình tiến cung lại không trực tiếp đi tìm hoàng huynh, mà là đi tới Từ Trữ Cung bái kiến Lý thái hậu và Trần hoàng hậu.
“Niểu Niểu đã chết?” Trường Bình có vẻ rất giật mình.
Nàng đã mang thai ba bốn tháng, bụng dưới đã hơi nở ra, thân hình vốn hơi gầy của nàng lại hiển lộ vẻ tròn trịa, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn đã bắt đầu trở nên êm dịu trơn tuột lên.
Lý thái hậu khẽ thở dài, nói: “Hoàng huynh ngươi hậu cung phi tử không ít. Nhưng hắn chỉ độc sủng một mình Niểu Niểu, Niểu Niểu tụ tập sự sủng ái dành cho nội cung ba ngàn phi tử vào một thân, hôm qua Niểu Niểu vừa chết, hoàng huynh ngươi tính tình đại biến, liên tiếp hạ hai đạo thánh chỉ đều là loạn mệnh. Nếu còn tiếp tục như vậy, hoàng cung và thiên hạ đều phải lộn xộn rồi.”
Trần hoàng hậu cũng yếu ớt thở dài. Sau đó tràn đầy hi vọng nhìn em gái của chồng, buồn bã nói: “Mật nhi muội muội, hoàng huynh ngươi sau khi hạ hai đạo thánh chỉ, con người trở nên si ngốc ngơ ngác, ôm thi thể Niểu Niểu chết cũng không buông tay, ngồi bên trong ngự thư phòng vẫn không nhúc nhích, hoàng tẩu cầu ngươi đi khuyên nhủ hắn được không? Hắn là vua của một nước, Niểu Niểu tuy rằng là nữ tử âu yếm nhất của hắn, nhưng hắn gánh vác thiên hạ bách tính và giang sơn xã tắc, không thể ôm mãi Niểu Niểu cho đến chết, mà hoang phế triều chính, thậm chí tàn sát vô tội.”
Vừa nói Trần hoàng hậu vừa anh anh khóc lên. Thân là chính cung hoàng hậu, hoàng thượng sủng ái nàng mới đúng, nhưng hắn lại yêu nhất là người khác. Thậm chí vì nàng ta mà không tiếc làm cho thiên hạ rung chuyển, hoàng thượng thương tâm gần chết, còn nàng làm sao lại không thương tâm?
Thần sắc Trường Bình ngây ra một lát, cuối cùng cười khổ nói: “Hoàng tẩu, ta có thể đi khuyên hắn, thế nhưng sợ rằng hiệu quả không lớn. Ngươi gả cho hoàng huynh nhiều năm, tất nhiên là biết. Trước đây ta bướng bỉnh gặp rắc rối, giống nhau cũng chỉ có hoàng huynh giáo huấn ta, lúc nào tới phiên ta đi khuyên được hắn? Ta khuyên hắn, hắn chịu nghe sao?”
Trần hoàng hậu nghe vậy trong lòng càng đau khổ, cũng bất chấp thể diện một hoàng hậu, hai tay che mặt, lên tiếng khóc lên.
Lý thái hậu nói: “Nếu như vậy, chẳng lẽ thiên hạ sẽ không người khuyên được hoàng huynh ngươi sao? Ai gia nghe nội thị nói, hoàng huynh ngươi hôm nay không lâm triều, còn tiếp tục như vậy, triều sự hoang phế, chính vụ không thông, ngự sử ngôn quan can gián tấu chương chắc chắn sẽ như mưa tuyết bay vào hoàng cung, hoàng huynh ngươi vừa mới đăng cơ, chỉ sợ cũng sẽ có danh xưng là một hôn quân.”
Trường Bình úc úc thở dài, nói: “Khuyên thật ra cũng có một người khuyên được, hắn cùng hoàng huynh học cùng trường, vốn là bạn áo vải. Hai người cảm tình còn hơn cả thân huynh đệ, nếu nói hôm nay có người nào không sợ đế uy của hoàng huynh, e rằng chỉ có duy nhất một mình hắn, có can đảm nói thẳng khuyên bảo, đại khái cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.”
Lý thái hậu và Trần hoàng hậu nghe vậy hai mắt sáng ngời, trăm miệng một lời nói: “Phương Tranh?”
Trường Bình hé miệng cười cười, nói: “Chính là phu quân của ta, hơn nữa…hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Trường Bình thở dài, gương mặt nổi lên vài phần dở khóc dở cười: “Hơn nữa, vị Niểu Niểu cô nương kia, vốn xuất thân phong trần. Phu quân của ta cùng hoàng huynh ngày trước đi chơi cùng nhau, đã làm chuyện hồ đồ, Niểu Niểu cô nương chính là phu quân ta giúp đỡ hoàng huynh chuộc thân đi ra, nếu hắn khuyên không được, thiên hạ còn có ai khuyên được?”
Lý thái hậu nghe vậy trên mặt mừng như điên, mà Trần hoàng hậu lại có thần tình vừa vui vừa oán, nàng có ấn tượng không sâu đối với Phương Tranh, chỉ biết hắn cùng hoàng thượng tình như tay chân. Mà Phương Tranh cưới ngự muội đương kim, từ đây bắt đầu nói, đều rốt cục là người một nhà, thế nhưng vị muội phu không nghiêm túc này lại giúp đỡ phu quân nhà mình chuộc thân cho một phong trần nữ tử trở về, đoạt đi sự sủng ái dành cho các tần phi. Cứ thế nháo thành họa sự hôm nay, trong lòng Trần hoàng hậu thật không biết nên cảm kích Phương Tranh hay là nên hận Phương Tranh.
“Phương Tranh hôm nay tại Giang Nam sao? Mau gọi người tuyên hắn quay về kinh!” Lý thái hậu vui vẻ nói.
Trường Bình lắc đầu nói: “Phu quân đang ở Giang Nam, nhưng là phụng hoàng mệnh tiêu diệt Thái Vương phản loạn, Thái Vương chưa trừ, hắn có thể nào kháng chỉ quay về kinh?”
Lý thái hậu giận dỗi nói: “Đã là lúc nào rồi, còn tiêu diệt phản loạn cái gì! Nhanh chóng khuyên nhủ hoàng thượng tỉnh táo mới là trọng yếu, việc gà nhà bôi mặt đá nhau, cứ phóng đó lại có gì vội vàng?”
Thấy Trường Bình và Trần hoàng hậu không nói chuyện, Lý thái hậu cả giận nói: “Hoàng thượng nếu trách tội, nói hắn cứ đến trách tội ai gia! Ai gia là mẹ đẻ của hắn, sự tha thứ vẫn phải có!”
“Người đâu!”
Nội thị ngoài điện khom người đi vào.
“Truyền ý chỉ ai gia, khoái kỵ tám trăm dặm đi Giang Nam, tốc tốc tuyên Phương Tranh quay về cung diện thánh!”
Thời gian Trường Bình rời khỏi Từ Trữ Cung, bước tiến rõ ràng nhẹ nhàng hơn, gương mặt cũng nổi lên vài phần mỉm cười động lòng người.
Tuy nói không muốn làm lỡ chính sự của phu quân, nhưng mẫu hậu đồng ý tuyên hắn quay về kinh, phu thê được đoàn tụ, bảo nàng làm sao không thoải mái trong lòng?
“Tên vô lương tâm, vừa đi hai tháng, ngay cả một lời nhắn cũng chưa gởi về, hừ! Xem ta có tha cho ngươi không!” Trường Bình oán hận cắn cắn môi dưới, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Mặt đông chân núi Phục Ngưu sơn.
Bốn trăm Long Tương quân kỵ binh thúc ngựa xung phong, nhanh chóng lao ra va chạm cùng phản tặc vừa ra khỏi biển lửa.
“Mọi người chuẩn bị! Kỵ binh trùng loạn đầu trận tuyến của địch nhân xong, chúng ta sẽ lên! Nhất định trước khi viện quân đến kịp, giữ chân Thái Vương ở lại Phục Ngưu sơn!” Phương Tranh giơ kiếm dữ dằn quát to.
Đang khi nói chuyện, trùy hình trận của kỵ binh đã tiếp xúc cùng phản tặc, đại đội kỵ binh theo sát sau đó cũng giết tới, phát sinh ra tiếng va chạm ầm ầm rung trời, trong lúc nhất thời sắt thép tương giao, mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến, phản tặc vừa lao ra biển lửa thì gặp ngay một kích sắc bén đánh vào đầu. Nhất thời đều rối loạn trận tuyến, đã mạo hiểm cả sự sống chết không ít, thật vất vả mới lao ra khỏi biển lửa, phản tặc binh sĩ vừa thò đầu ra liền bị kỵ binh dùng một đao xỏ xuyên qua lồng ngực.
Máu tươi lưu đầy đất, trong ánh lửa hừng hực làm tôn thêm, chiến trường đáng sợ như luyện hỏa địa ngục, hai quân vừa tiếp xúc, đó là một lần đánh nhau sống chết, song phương kịch liệt chém giết, vô số thi thể binh sĩ nằm trên đất, tình hình chiến đấu rất là thảm liệt.
Kỵ binh chém giết cùng kẻ địch, Phương Tranh dẫn bộ binh chạy tới, gia nhập chiến trường.
“Các tướng sĩ, báo quốc lập công, ngay tại hôm nay!”
“Sát!”
Binh sĩ tay cầm đao kiếm trường thương tình cảm dâng trào, tuy là lấy ít địch nhiều, nhưng Phương Tranh lại làm gương cho binh sĩ làm sĩ khí đại chấn, người người như mãnh hổ xuất núi, dũng cảm tiến tới, gần năm ngàn phản tặc trong nhất thời bị hơn một ngàn quân đội triều đình giết đến trở tay không kịp.
Phương Tranh dựa vào thân thủ linh xảo nhiều lần đào mạng trối chết, là người thứ nhất xông vào. Hơn nữa dưới thân pháp quỷ dị của hắn, đám phản tặc cũng bị hắn nhiều lần vướng tay, làm hắn kịp chém bay vài phản tặc, chém tới chém tới, Phương Tranh chợt thấy càng chém càng sợ.
Người khác ra chiến trường lúc đầu luôn khó khăn, một ngày hạ thủ chém bay được địch nhân thứ nhất, cũng không còn sợ nữa, trái lại càng giết càng đỏ mắt, nhưng Phương đại thiếu gia vừa vặn ngược lại, với hắn mà nói, loại sự tình ra chiến trường này làm thế nào cũng không đến phiên hắn, giết người đầu tiên người thứ hai còn có thể là bất đắc dĩ, nhưng nếu còn giết tiếp thì đúng là có chút nương tay. Dù sao đây là việc làm của người thô lỗ, Phương đại thiếu gia là một người yếu lòng điển hình nha.
Sau một lúc Phương Tranh tiến nhập chiến trận xung phong liều chết, hai chân bắt đầu như nhũn ra. Động tác phi thường dũng mãnh như lúc đầu cũng đã không còn tồn tại, nhìn máu tươi và thi thể đầy đất, gương mặt hắn dần dần trắng bệch, tay phải cầm kiếm nặng như ngàn cân, giơ cũng giơ lên không nổi nữa.
Các tướng sĩ bên cạnh còn đang anh dũng chém giết, Phương Tranh vừa lúc đầu đã tạo cho phe mình sĩ khí như hồng, mỗi người phấn đấu quên mình, giết đến hai mắt đỏ bừng, trên chiến trường loạn thành một đoàn nên cũng không còn ai chú ý đến Phương Tranh.
“Ai nha, chiến trường quả nhiên rất nguy hiểm! Trong nhà lão tử còn một đoàn lão bà, lập tức sẽ được làm cha, cũng không thể mơ hồ chết tại đây đâu.” Phương Tranh thở hổn hển thầm nghĩ, bắt đầu tính toán.
“Các tướng sĩ, nhanh! Chạy lên đỉnh, lên đỉnh! Hoàng thượng có chỉ, ai chém được thủ cấp của Thái Vương, phần thưởng ngàn vàng, phong vạn hộ hầu!” Giống như trong tay cầm một khẩu súng, Phương Tranh liền như một tiểu đầu mục của ngụy quốc quân, hắn một bên lên tiếng hô to, một bên chậm rãi thối lui ra sau.
“Ngao ngao…” Các tướng sĩ nghe vậy lại càng kích động, giống như không muốn sống phóng về phía trước, một ngàn người lại đè nặng được năm ngàn phản tặc, đang dần dần ổn chiếm thượng phong.
Ngay khi Phương Tranh vừa chiến vừa lui, khó khăn lắm mới thối lui được ra ngoài vòng chiến thì chuyện không may lại tới.
“Phương Tranh ở nơi nào? Phương Tranh ở nơi nào? Có dám cùng ta nhất quyết tử chiến? Phương Tranh, lăn ra đây!”
Trong chiến trường hai quân đang chém giết bỗng nhiên truyền đến một tiếng chợt quát, thanh âm rất quen thuộc, trong dữ dằn mang theo vài phần nho nhã.
Phương Tranh nghe vậy cả kinh, đó không phải là Thái Vương sao? Nghe được thanh âm Thái Vương, sát khí trong mắt Phương Tranh vừa hiện, con mẹ ngươi, lão tử đang tìm ngươi mà ngươi lại dám tìm ta? Mưu phản tác loạn còn dám lẽ thẳng khí hùng như thế, ngươi còn biết nói lý hay không?
Cố tình muốn đánh vào vòng chiến, tìm Thái Vương cùng hắn đại chiến một hồi, nhưng Phương Tranh vừa giết đến mềm tay, thực sự không dậy nổi dũng khí.
Thái Vương chỉ là một phản tặc rõ ràng hợp lý mà thôi, thân phận lão tử quý giá như vậy, sao có thể chấp nhặt cùng hắn? Chẳng lẽ hắn muốn ta quyết chiến thì ta phải cùng hắn quyết chiến sao? Thể diện đại thần triều đình phải đi từ bỏ?
Ở trong lòng Phương Tranh tự thoải mái chính mình, đối với tiếng hét của Thái Vương làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, thân thể cuộn lại, vẫn như cũ rút lui ra khỏi vòng chiến.
“Đại nhân, đại nhân, ngài thế nào ở chỗ này?” Ôn Sâm giết đến vẻ mặt đầy máu, lẻn đến trước mặt Phương Tranh, còn rất không thức thời chỉ chỉ phương hướng phản tặc trong vòng chiến, lớn tiếng nói: “Đại nhân, Thái Vương muốn cùng ngài quyết chiến đó!”
“Nói bậy! Ngươi nghe lầm rồi.” Phương Tranh nghiêm trang sửa lại: “Ngươi nghe được chính là ảo giác, ảo giác, ảo giác.”
Ôn Sâm tiếp tục lớn tiếng nói: “Thật không phải đâu đại nhân, ta thực sự nghe được Thái Vương yêu cầu ngài quyết chiến.”
Vài tên thuộc hạ bên cạnh Phương Tranh cũng đều phụ họa: “Đúng đúng đúng, đại nhân, thuộc hạ đều nghe được.”
Phương Tranh phụng phịu nói: “Các ngươi đều nghe được, nhưng ta không nghe được, không tính.”
Đúng lúc này, thanh âm Thái Vương từ xa xa truyền đến: “Phương Tranh! Lăn ra đây! Tên chuột nhắt vô sỉ! Có dám cùng ta nhất quyết tử chiến?”
Mọi người đều nhìn Phương Tranh, lần này ngươi nghe được rồi chứ?
Gương mặt Phương Tranh phát trắng, sau đó nặng nề thở dài, Thái Vương người này có đúng là mắc bệnh hay không? Ngươi đánh của ngươi, tìm ta để làm chi? Trêu ngươi chọc giận ngươi sao?
Đi tới thôi, không đi không được. Nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm như vậy, Phương Tranh định lén lút không ai để ý mà chạy trốn, nhưng dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người hắn lại không thể làm ra chuyện lâm trận bỏ chạy, Phương đại thiếu gia cũng là người có điểm mấu chốt về đạo đức, mặc dù điểm mấu chốt này thấp đến mức xem như không có.
Sau khi Thái Vương hô to vài tiếng, nhân mã đang chém giết kịch liệt của hai bên bất tri bất giác ngừng lại. Tướng sĩ song phương giơ đao kiếm, lẳng lặng đứng thẳng bên ngoài biển lửa, thần sắc bọn họ kiên quyết, trên mặt chảy xuôi xuống mồ hôi và máu loãng, mặc dù đã ngừng chém giết, nhưng vẫn cảnh giác nhìn chăm chú vào từng cử động của tướng sĩ đối phương.
Gió nhẹ phất qua trước trận hai quân, hỗn loạn mùi vị máu tanh và bụi trần cường liệt, mấy ngàn người chia ra hai bên, cảnh giác mà thong thả thối lui về sau. Cấp cho giữa hai quân lưu ra một khối giải đất trống có phương viên hơn mười trượng, chiến trường kịch liệt tàn khốc lúc này một mảnh vắng vẻ, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn chăm chú vào chủ tướng của mình, lại tự giác nhường ra một con đường rộng, để chủ tướng bình tĩnh tiêu sái đi đến giải đất trống trước mặt hai quân để quyết chiến.
Phương Tranh thong dong không nổi, hắn sắp khóc, bị hoảng sợ.
Lão tử thường ngày đối với các ngươi không tệ, lúc này thế nào mỗi người đều mắt mở trừng trừng nhìn ta đi chịu chết? Kiếp trước đọc sách xem ti vi, Phương Tranh biết, trên chiến trường cổ đại, bất luận mỗi một vị chủ tướng quân đội đều có được vũ lực riêng mình, nếu ngay trước mặt tướng sĩ phe mình có thể chém rớt địch nhân xuống ngựa, đó tuyệt đối là một chuyện cực đại phấn chấn lòng binh sĩ, có tính quyết định dùng một trận định càn khôn. Nhưng theo Phương Tranh xem ra, chủ tướng song phương thời cổ đại quyết đấu, đó chính là tập tục xấu của chủ nghĩa phong kiến thời cổ đại, tuyệt đối là tập tục xấu!
Kéo bè kéo lũ đánh nhau thì cứ đánh nhau, đánh đông đảo đang vui tự nhiên đổi thành một mình đấu, đó quả thực là một việc làm không đàng hoàng!
Dưới ánh mắt chờ mong cường liệt của tướng sĩ phe mình, Phương Tranh phải kiên trì xuống ngựa, chậm rãi cẩn thận bước đi thong thả đến trước trận.
Hắn đi rất chậm, cùng lúc muốn tận lực kéo dài thời gian. Chờ Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch đưa viện quân đến, về phương diện khác, lúc này hai đùi hắn đang lâm bệnh sốt rét, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Gió nhẹ phất qua trước trận, giải đất tràn ngập bụi mù dần dần chợt rõ ràng, một bóng người thon gầy đứng ngay trước trận của phản tặc, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phương Tranh đang rất chậm chạp đi tới.
Phương Tranh khẽ híp mắt, nhìn lại chăm chú, người này chính là Thái Vương đã lâu không gặp. Lúc này thần tình Thái Vương băng lãnh, ánh mắt âm sâm, một thân áo giáp màu bạc tổn hại nhiều chỗ, có vẻ rất lạc phách chật vật, nhưng sát ý cường liệt trong ánh mắt hắn làm kẻ khác run như cầy sấy.
Lau mồ hôi lạnh, Phương Tranh ưỡn ngực, ngang nhiên đi tới trước trận, các tướng sĩ đều đang nhìn chăm chú vào hắn, làm hắn cũng không thể tiếp tục giả vờ thêm nữa.
“Thái Vương điện hạ, từ biệt dưới thành Dương Châu, không việc gì chứ? Phương Tranh khởi lá gan miễn cưỡng cười nói.
“Hừ, Phương Tranh, ngươi là tên đê tiện tiểu nhân, ngoại trừ làm ra những âm mưu quỷ kế không dám gặp người thì còn làm được gì? Thiên thu đại nghiệp của bổn vương, đã sinh sôi bị ngươi phá hư hầu như không còn, Phương Tranh, tội ngươi đáng tru!”
Phương Tranh mất hứng nói: “Thái Vương điện hạ, không ngờ ngươi mưu phản tác loạn còn lẽ thẳng khí hùng như thế? Ta phụng hoàng mệnh tiêu diệt phản loạn, thế nào giống như đã làm chuyện đuối lý vậy? Hoàng tộc các ngươi có phải đều không nói đạo lý như vậy không?”
“Thiên hạ này vốn là của ta! Ta đem cầm lại, có gì sai?” Thái Vương cả giận nói.
Phương Tranh nhún vai nói: “Cái gì gọi là “vốn là của ngươi”? Người trong thiên hạ nếu đều giống như ngươi không chịu nói lý, quốc gia triều đình còn không bị nhiễu loạn mỗi ngày? Trước trận hai quân, lại thảo luận vấn đề này, ngươi nghĩ có ý tứ sao? Thái Vương điện hạ, ngươi đã cùng đường mạt lộ, đầu hàng đi, ta tại trước mặt hoàng thượng bảo tính mạng của ngươi, ngươi có thể vẫn làm được tiêu dao vương gia cả một đời.”
Thái Vương cười lạnh nói: “Ngươi dựa vào cái gì muốn ta đầu hàng? Chỉ bằng hơn một ngàn người của ngươi mà nghĩ muốn ta bó tay chịu trói? Hiện nay mà nói, binh lực của ta nhiều hơn ngươi, hẳn là ngươi hướng ta đầu hàng mới đúng.”
Trong lòng Phương Tranh cả kinh, nhưng nét mặt lại cười nói: “Thái Vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta điều động đại quân triều đình vây bắt ngươi, chỉ dùng hơn một ngàn người sao?”
Nhấc tay chỉ khắp bốn phía, Phương Tranh cười nói: “Ta hao hết tâm tư triệu tập đại quân, thầm nghĩ một lần là xong, lúc này ngươi đã bị ta vây quanh. Mặc kệ hướng phương nào chạy trốn, ngươi đều chạy không được, Thái Vương điện hạ, ngươi biết ta xưa nay rất sợ chết, nếu đánh mà không nắm chắc, ta hiện tại lại dám công khai đứng ngay trước mặt ngươi sao, dĩ nhiên là ta đã an bài xong từ lâu, không tin, ngươi cứ lĩnh quân cùng chúng ta hợp lại cá chết lưới rách thử xem.”
Phương Tranh nói xong lời này, mồ hôi lạnh ứa ra cả người, nếu như Thái Vương không mắc mưu, thì không thành kế xem như không thành công…
Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch chết tiệt vì sao còn chưa tới? Nếu không tới lão tử quả thật là liệt sĩ chết trận sa trường rồi, đến lúc đó nhà của ta có nhiều lão bà như vậy chẳng phải là mỗi người đều phải thủ tiết?
Thái Vương nghe vậy cũng kinh ngạc một chút, trải qua mấy lần giao phong tại Giang Nam, hắn cũng hiểu biết về Phương Tranh, biết rõ người này cũng không làm theo lẽ thường, định kế sách, ra chiêu số một chiêu so với một chiêu càng tổn hại, một chiêu so với một chiêu càng thiếu đạo đức, xưa nay hắn nhát như chuột, lại dẫn theo chỉ có hơn một ngàn người đánh cùng mình một trận, người này chẳng lẽ thực sự có âm mưu quỷ kế gì?
Cắn răng, Thái Vương tức giận nói: “Nhiều lời vô ích, ngay trước mặt tướng sĩ hai quân, ngươi có dám cùng ta nhất quyết tử chiến? Ngươi dám không? Ngươi có lá gan này không?”
Trong lòng Phương Tranh than thở một tiếng, rốt cục đã tới, Thái Vương vẫn nhớ mãi không quên muốn đấu một mình với hắn, theo điều này thì giá trị vũ lực của hắn không thấp, ít nhất, đã dư đánh một mình mình.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt chờ mong của các tướng sĩ, Phương Tranh biết lần này tránh không khỏi, hắn tốt xấu cũng là chủ tướng một phương, tướng địch năm lần bảy lượt khiêu chiến, nếu mình không ứng chiến, uy vọng trong quân đội hạ thấp không nói, đối với sĩ khí của phe mình tuyệt đối là một sự đả kích trầm trọng.
Hung hăng ngẩng đầu lên, Phương Tranh ngoan thanh nói: “Có gì không dám, có chết thì ngửa mặt lên trời, nam tử hán, sợ ngươi cắn ta a?”
Lời Phương Tranh vừa nói ra, nhất thời được các tướng sĩ cùng kêu lên ủng hộ, trong lúc nhất thời sĩ khí như hồng, tình cảm quân lính đầy xúc động.
Thái Vương hai mắt sáng ngời, âm trầm nói: “Đây chính là ngươi nói, ngươi chiến bại, ta sẽ không buông tha ngươi!”
Nói xong Thái Vương thương một tiếng rút ra bội kiếm, vẽ ra mấy đóa kiếm hoa liền phi thân bay lên.
“Chậm đã!” Mồ hôi lạnh của Phương Tranh cũng không hề dừng lại, thấy tư thế giơ kiếm của Thái Vương, Phương Tranh liền hiểu rõ, chút giá trị vũ lực đáng thương cảm của chính mình, tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của hắn, phỏng chừng chỉ một chiêu đã bị hắn đâm xuyên tim.
Thái Vương nghe vậy, thế bay không khỏi chậm lại, dừng thân nhìn Phương Tranh cười nhạt.
Phương Tranh xấu hổ ho khan, sau đó nghiêm trang nói: “Ngươi ta rốt cục cũng là người lão luyện kinh nghiệm chiến trận sa trường, đối với vũ kỹ cũng có lĩnh ngộ. Từ lâu không câu nệ bất luận là hình thức gì, chính là thấy núi chính là núi, thấy nước chính là nước…cao thủ đạt được tới cảnh giới như chúng ta, không chỗ nào không thể thành binh, chiến mà không cần đánh…”
Ôn Sâm phía sau trận nghe được cả người ác hàn không ngớt, con mẹ nó hắn đang nói tiếng người sao? Kinh nghiệm chiến trận? Còn không câu nệ bất luận hình thức gì? Câu nói không biết xấu hổ như vậy cư nhiên còn có thể nói thật nghiêm trang, khó trách ngươi là thủ trưởng của ta, ta chỉ có thể làm thuộc hạ của ngươi…
Thái Vương tay cầm bội kiếm nhịn không được, nhíu mày nói: “Rốt cục ngươi muốn nói cái gì?”
Phương Tranh chắp tay cười ngạo nghễ, nói: “Rất đơn giản, chuyện lý luận suông gì đó, ngươi ta hôm nay ngại gì không tái hiện lần nữa, luận chiến bằng miệng đặc thù quyết đấu? Bất luận thắng thua, đều có thể truyền lưu thiên cổ, Thái Vương huynh có ý làm sao?”
“Luận chiến bằng miệng?” Thái Vương nghi hoặc nhíu nhíu mày.
“Luận chiến bằng miệng, dùng miệng xuất ra chiêu thức của chính mình, song phương có thể đấu nhau như quân tử, như vậy đánh một trận, mặc dù không có đao quang kiếm ảnh, nhưng cũng đủ để danh dương thiên cổ.”
Nói xong Phương Tranh chắp tay mà cười, dáng tươi cười tràn đầy tự tin, phong cách quý phái của một tuyệt thế cao thủ.
Tướng sĩ hai bên kinh ngạc nhìn nhau, luận chiến bằng miệng? Đó là biện pháp quỷ gì? Đó có thể gọi là quyết đấu sao?
Thần tình Thái Vương rất nhanh hiện lên vài phần do dự, quay đầu nhìn một chút bình nguyên vắng vẻ, bình nguyên im ắng, lúc này trời đã sáng choang. Bình nguyên mênh mông bát ngát, gió nhẹ phất qua bụi cỏ, phát sinh tiếng sàn sạt khe khẽ, Thái Vương nhướng mày lên, bình nguyên nhìn qua như bình tĩnh, nhưng hắn nghĩ thế nào lại có sát khí ám phục, làm hắn cảm thấy bất an nhất, là mấy vạn đại quân triều đình đi đâu rồi? Vì sao hắn phải luận chiến bằng miệng với ta? Chẳng lẽ hắn lại nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức gì?
Bất luận có phục binh hay không, đề nghị này của Phương Tranh thật làm kẻ khác động tâm, Thái Vương biết mình đang ở trong vòng vây của đại quân triều đình, nếu có thể thắng được trận quyết đấu này, đó là không thể tốt hơn, dù sao nếu tình thế sinh biến, chính mình còn có thể bảo trì thể lực sung túc chỉ huy quân lui về hướng bắc.
Lấy lại bình tĩnh, Thái Vương gật đầu ngoan lệ nói: “Được, luận chiến liền luận chiến, nếu ai thua, ngay trước mặt tướng sĩ hai bên tự sát! Làm sao?”
Phương Tranh vui mừng, cũng không dám biểu lộ ra mặt, vẫn dáng dấp tiêu sái như cũ, phất vạt áo, thản nhiên nói: “Như vậy rất tốt!”
Khách khí hướng Thái Vương đưa tay, Phương Tranh cười nói: “Thái Vương là huynh trưởng của hoàng thượng, thân vương chí tôn, liền do ngươi công trước đi.”
Thái Vương lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn vương cầm kiếm bước tới ba bước, đâm thẳng ngực trái của ngươi.”
“Ta tránh! Ta tránh qua phải, ngươi đâm không trúng! Hắc hắc, ta không chỉ tránh, còn thuận tiện dùng chân đá vào bụng ngươi…”
“Hừ! Bổn vương sao lại mắc bẫy ngươi? Bổn vương hướng bên trái tránh khỏi chân ngươi, sau đó tay phải hoành kiếm đâm tới cổ bên trái của ngươi.”
“Oa! Ngươi hảo độc! Ta khom lưng cúi đầu, né qua một kiếm của ngươi, sau đó thuận thế dùng một chiêu hầu tử thâu đào, bắt tiểu đệ đệ của ngươi…”
“Ngươi…đê tiện vô sỉ! Bổn vương lui về phía sau mấy bước…”
“Ta vẫn bảo trì tư thế hầu tử thâu đào đi phía trước bắt…”
“Ta tiếp qua…”
“Ta lại chụp…”
Thái Vương bị chiêu hầu tử thâu đào của Phương Tranh làm giận sôi lên, tướng sĩ hai bên quan chiến đã ngáp dài, trận quyết đấu này đấu thành cái gì đây, sau không gọi là kỹ năng luyện miệng, thật là buồn chán. Còn không bằng tiếp tục hỗn chiến giết cho thống khoái.
Trước trận hai quân, “quyết đấu” còn đang tiếp tục.
“Ta một mực thối lui.”
“Ta vẫn trảo..”
“Ngươi…ngươi có bệnh sao? Thế nào chỉ dùng hầu tử thâu đào? Có ý tứ hả?”
“Ngươi quản ta! Ta thích dùng chiêu gì là chuyện của ta, uy, ta muốn bắt tiểu đệ đệ của ngươi, ngươi còn lui sao? Không lui thì nhanh đổi chiêu!”
“Ta…ta không lùi nữa! Ta nhún hai chân, bay lên trời, trong tay hoành kiếm đâm vai trái ngươi.”
“Kháo! Xem lão tử là đầu gỗ a? Ngươi tưởng đâm là có thể đâm? Hừ! Ta tránh qua phải, đạp kiếm của ngươi ra, sau đó dùng chân phải đá ngươi.”
“Hừ! Thời gian ngươi ra chân ta đã rơi xuống đất, sẵn hạ bàn của ngươi mở rộng, ta đâm vào dưới âm huyệt của ngươi.”
“Hừ! Ta sợ ngươi? Ta…chậm đã! Âm huyệt là bộ vị nào?” Phương Tranh ngây ra một lúc, hỏi.
Thái Vương âm âm cười, hất cằm chỉ vào giữa đũng quần Phương Tranh.
Phương Tranh cả kinh, da đầu một trận tê dại, hai tay vô ý thức bưng kín đũng quần, xấu hổ mà ức nói: “Ngươi…ngươi lại sử kiếm thống lão nhị của ta? Dâm tặc! Đồ lưu manh!”
Mọi người mặt mày đen thui!
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn