A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341: Nữ Nhân Là Kẻ Lừa Gạt
au trận đại chiến, tại Lục Ấm Quán, Phương Tranh ngồi bên cạnh hồ, hai mắt xuất thần nhìn cá chép bơi qua bơi lại trong hồ, ánh mắt trống rỗng, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Một trận đánh ngoài thành Dương Châu, lại tiêm sáu vạn phản tặc, người còn sống sót lo sợ không yên mà chạy, Hàn tướng quân suất binh truy kích hơn bốn mươi dặm, chém giết mấy ngàn phản tặc.” Ôn Sâm cung kính bẩm.
“Ân, tốt, tốt.”
“Thái Vương lúc binh bại, cùng thuộc cấp theo hướng đông chạy trốn, không biết kết cục ra sao, thuộc hạ đã mệnh cho Ảnh Tử lặng lẽ đi theo, qua hai ngày hẳn là sẽ có tin tức truyền đến.”
“Ân, tốt, tốt.”
“Về phần thương vong của Long Vũ quân, bị mất đi hơn ba vạn người.” Thanh âm Ôn Sâm nhỏ lại, giọng nói có chút nặng nề: “Danh sách thương vong đã được liệt kê ra, tương lai thượng tấu triều đình, theo tên trợ cấp cho gia quyến của người đã chết.”
Phương Tranh lấy lại tinh thần, mắt nhìn Ôn Sâm nói: “Tướng sĩ chết trận, triều đình cấp cho gia quyến họ bao nhiêu bạc?”
Ôn Sâm mấp máy môi vài cái, lúng ta lúng túng nói: “Mỗi nhà hai mươi lượng bạc.”
“Hai mươi lượng?” Con mắt Phương Tranh trừng thật to, có vẻ rất giật mình, lập tức tức giận hừ nói: “Một mạng người đang sống vui vẻ, hai mươi lượng đã bị mua xuống tới? Thật quá tiện nghi.”
Ôn Sâm thấy Phương Tranh tức giận, không khỏi vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân, hai mươi lượng không ít, với mỗi hộ nhân gia tiết kiệm một chút, hai ba lượng bạc là có thể qua được cả năm.”
“Hừ! Thì tính sao? Trụ cột trong nhà mất đi, gia quyến của người đã chết sẽ không có thu nhập, ngươi muốn người già phụ nữ và trẻ em ra đường xin cơm sao? Hai mươi lượng bạc dù có thể cho họ được mười năm sinh sống, nhưng sau mười năm? Chờ chết hả? nam nhi chết trận sa trường là bổn phận, triều đình phụng dưỡng gia quyến của người đã chết cũng được xác nhận là bổn phận, hai mươi lượng bạc có cái rắm gì dùng!”
Đã từng tận mắt chứng kiến binh sĩ chết trận máu chảy đầm đìa, tâm tình Phương Tranh vẫn không thể bình tĩnh, trong loạn thế, mạng người như cẩu. Đó cũng không phải là xã hội cá nhân bình đẳng, người có quyền thế sinh mạng giá trị ngàn vàng, gia đình nghèo khổ tham gia quân ngũ hưởng quân lương, nếu chết thì chỉ được đào cái hố, sau đó ném cho gia quyến hai mươi lượng bạc, đó là công bình sao? Phương Tranh tuy không phải cứu thế chủ, không cách nhúng tay vào toàn bộ chuyện bất bình trong thiên hạ, nhưng chuyện phát sinh ngay trước mắt của hắn, hắn cũng phải quan tâm.
“Mạng người lẽ nào lại tiện như thế? Ta cho ngươi hai mươi lượng bạc bảo ngươi đi chết, ngươi chết hay không?”
“Đại nhân bớt giận, ngài có phát giận với thuộc hạ cũng vô dụng, quy củ này cũng không phải do thuộc hạ định ra.” Ôn Sâm cảm giác mình cực kỳ oan uổng, gương mặt vặn vẹo như trái khổ qua.
“Ai định ra quy củ chó má này?”
“Hoa triều khai quốc tới nay, quy củ này đã được định ra hơn trăm năm, chỉ cấp cho gia quyến người chết được bấy nhiêu.”
“Sửa! Phải cần sửa! Từ lúc này bắt đầu, tăng đãi ngộ trợ cấp cho người chết trận.” Phương Tranh hung hăng vung tay lên, với quyền thế địa vị của hắn, mỗi một câu nói của hắn, đều có thể làm cho các đại thần giác ngộ.
“Đại nhân thấy nên trợ cấp bao nhiêu mới thích hợp?” Ôn Sâm cẩn cẩn thận thận nói.
“Một trăm lượng, mỗi hộ gia quyến của người chết cấp một trăm lượng!” Phương Tranh suy nghĩ một chút, nói: “Việc này sau khi chấm dứt, ta sẽ hướng hoàng thượng dâng tấu chương, đề nghị cải tiến chế độ trợ cấp của triều đình một chút, việc này không thể qua loa.”
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân anh minh, thế nhưng, chuyện khác không nói, lần này trợ cấp cho tướng sĩ chết trận thật không dễ làm, chết trận hơn ba vạn người, nếu mỗi hộ nhân gia trợ cấp một trăm lượng, đó chính là hơn ba trăm vạn lượng bạc, đại nhân, ngài còn rõ ràng hơn thuộc hạ, quốc khố của triều đình căn bản không lấy ra được nhiều bạc như vậy.”
Phương Tranh hít sâu một hơi, thống khổ bưng quai hàm.
Mỗi lần nhắc tới bạc, hắn lại tê răng, mẹ nó! Lại thiếu tiền! Hắn vẫn không sao hiểu rõ, vì sao mình luôn phải đối mặt với quẫn cảnh thiếu tiền? Hơn ba trăm vạn lượng, dù là mình lấy hết tiền thu hối lộ lần này tại Giang Nam toàn bộ quyên đi ra, vẫn còn thiếu rất nhiều, đừng bàn tới chút bạc vụn đến thương cảm nằm trong quốc khố.
Tiền, tiền!
Phương Tranh than thở. Nếu không lại đóng cửa thành Dương Châu thêm vài ngày, lão tử hạ lệnh cho quân đội cướp sạch toàn bộ nhà giàu trong thành Dương Châu một lần?
Điều này…khả năng ảnh hưởng không tốt lắm, phỏng chừng ngôn quan trong triều đình không đáp ứng.
“Đại nhân, ngoài thành Dương Châu đại thắng, có nên tống tin chiến thắng cho hoàng thượng trong kinh thành không?” Ôn Sâm khom thắt lưng đứng cạnh Phương Tranh, vẻ mặt cười lấy lòng.
“Không vội…không vội.” Phương Tranh có chút không yên lòng.
“Đại nhân, đại loạn mới định, án lệ cũ phải dán thiếp bố cáo chiêu an, Cổ Ngang vừa đến xin chỉ thị đại nhân, bố cáo chiêu an có nên đóng dấu khâm sai quan ấn của đại nhân hay không?”
“Không vội…không vội.”
“Đại nhân, đại nhân, ngài đang suy nghĩ cái gì?”
“Ai, tiền! Tiền!” Phương Tranh bỗng nhiên nhếch môi, dáng dấp thâm trầm ưu quốc ưu dân: “Đi chỗ nào tìm tiền đây?”
Ôn Sâm ngẩn người, tròng mắt xoay tròn vài cái, sau đó cười nói: “Đại nhân, muốn tìm bạc rất đơn giản.”
“Ngươi có biện pháp gì sao?” Phương Tranh vội vàng hỏi.
Chuyện trợ cấp tướng sĩ chết trận vốn là chuyện cấp bách, đây là chuyện nhất định phải làm, hơn ba trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ.
Ôn Sâm cười hắc hắc, nói: “Đại nhân, hai ngày trước không phải ngài đã bị Hàng Châu Diệp gia nhị công tử bắt cóc sao? Theo luật pháp Hoa triều ta, bắt cóc khâm sai đại thần đó là tội lớn tru di cửu tộc.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt sáng ngời, vỗ đùi nói: “Đúng rồi! Sao ta lại quên mất chuyện này? Mẹ nó! Diệp Mẫn Chi còn chưa bắt được sao?”
Ôn Sâm trơ mặt ra cười nói: “Còn không có, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ bắt được, hiện nay chỉ tra được hôm qua hắn lộ mặt tại Gia Hưng. Đại nhân xin yên tâm, chuyện bắt Thái Vương có lẽ trắc trở một chút, nhưng muốn bắt một công tử thế gia, Ảnh Tử chúng ta chắc chắn, dù cho hắn chui vào động chuột, thuộc hạ cũng có thể xách hắn đi ra, tẩy thật sạch sẽ đưa đến trước mặt đại nhân.”
Phương Tranh cũng cười, cười đến đặc biệt sảng khoái: “Phái binh vây quanh Hàng Châu Diệp gia chưa?”
“Thuộc hạ đã án theo đại nhân phân phó, suốt đêm điều Hàng Châu trú quân cùng sai dịch trong nha môn tri phủ vây kín Diệp gia. Một con muỗi cũng đừng hòng bay ra.”
“Tốt, thật tốt quá! Đang lo không có bạc, có người đã vội vàng mời ta tới xét nhà rồi, ha hả, thịnh tình không thể chối từ nha! Ta liền cố mà sao một lần đi thôi!”
Phương Tranh mừng đến phá hủy, lần này không chỉ gom góp bạc, còn vừa lúc đem Diệp gia ra lập uy, đề tỉnh thế gia Giang Nam thành thật an phận một chút đừng gây nên ồn ào.
Ôn Sâm nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Phương Tranh, nhịn không được da đầu tê rần, lần này người lãnh đạo trực tiếp lại đang nghĩ ra chiêu gì xấu xa thiếu đạo đức nữa đây?
Mùi máu tươi ngoài thành Dương Châu còn chưa nhạt, bách tính trong thành mặt mang sợ hãi đàm luận tràng đại chiến hôm qua, có người hiểu chuyện còn cố ý chạy ra ngoài thành, hướng nơi chiến trường ngoài thành chỉ trỏ, trên bình nguyên gió xuân vẫn như trước, nhưng thổ địa màu đen lại còn nhiễm màu đỏ của vết máu loang lổ nói cho mọi người, trận đại chiến này thảm liệt ra sao, bi tráng đến thế nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài thành Dương Châu xuất hiện một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ đến cực điểm, xe ngựa có hơn trăm danh cấm quân thị vệ đi theo bảo hộ, tới cửa thành tây, bọn thị vệ hữu hảo đưa tay chào Long Vũ quân binh sĩ phía trên gật đầu, theo trình tự nghiệm qua yêu bài, bọn thị vệ xuống ngựa, thủ hộ xe ngựa chậm rãi hướng Lục Ấm Quán đi tới.
“Hàn tiểu thư tới sao?” Bên cạnh hồ cá trong Lục Ấm Quán, trong miệng Phương Tranh đang ngậm một viên bồ tuân*, hàm hàm hồ hồ hỏi. ( *: quả bồ tuân hay mình còn gọi bằng bồ quân nó nho nhỏ như trái sim, cỡ bằng đầu ngón tay cái, ăn rất ngon, khi chín màu đỏ.)
“Đại nhân, Hàn tiểu thư sáng sớm hôm nay đã đến Lục Ấm Quán, thuộc hạ an bài nàng ở trong Thiên Các, hơn nữa còn thỉnh vị đại phu giỏi nhất thành Dương Châu đến khám và chữa bệnh cho nàng, thương thế của Hàn tiểu thư mặc dù không nặng, nhưng cần phải dốc lòng điều dưỡng.”
Phương Tranh phốc phốc phun ra vỏ bồ tuân, vỏ bồ tuân tạo thành một hình vòng cung, rơi vào giữa hồ nước. Một đám cá chép ngũ thải ban lan liền bơi tới, hé miệng cắn cắn, lập tức liền mất hứng tản ra khắp nơi.
Ôn Sâm bị cử động thô lỗ của Phương Tranh làm sợ ngây người: “Đại…đại nhân, con cá…không ăn vỏ bồ tuân…”
Phương Tranh nở nụ cười: “Oa! Nhìn không ra ngươi là một vệ sĩ bảo vệ môi trường. Có nghe qua một câu nói chưa? Ăn trái nho không nhổ vỏ trái nho, không ăn trái nho thì nhổ vỏ trái nho.”
Ôn Sâm hai mắt đăm đăm: “Ăn…ăn trái nho không nhổ…”
“Ngươi nói sai. Nào, niệm theo ta, mồm miệng phải rõ ràng. Phát âm phải chuẩn xác, ăn trái nho không nhổ vỏ trái nho…”
“Thế nhưng, không ăn trái nhỏ, không nhổ vỏ trái nho sao?” Ôn Sâm rất có tinh thần nghiên cứu, mọi việc luôn yêu cầu rõ ràng.
Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ngay cả nói khẩu lệnh còn tích cực như vậy, người này thật không có ý nghĩa…
Chính mình đi tìm Hàn Diệc Chân thôi, nữ nhân kia tuy rằng thích làm ra vẻ khốc, nhưng chí ít còn là một đại mỹ nhân kiều tích, so với nét mặt của Ôn Sâm còn thích thú hơn nhiều.
Vì vậy Phương Tranh nhấc vạt áo trường sam, kích động hướng Thiên Các chạy đi, bỏ lại một mình Ôn Sâm côi cút bên hồ, hai mắt thất thần, trong miệng luôn thì thào câu ăn trái nho và nhổ vỏ nho hai câu nói nghịch nhau.
Thiên Các ở phía nam Lục Ấm Quán, đi qua hành lang gấp khúc và nhà thủy tạ thanh lệ u nhã, Thiên Các nằm trong một tiểu viện yên tĩnh.
Ôn Sâm an bài nơi ở cho Hàn Diệc Chân cũng phí mất một phen tâm tư, biết nàng bị thương cần tĩnh dưỡng, vì vậy cố ý tìm một chỗ u tĩnh như vậy, hơn nữa nơi này phong cảnh mê người, ra cửa liền có thể nhìn thấy hồ nhỏ sóng gợn lân lân, cùng núi xanh tươi tốt xanh um, đối với người dưỡng thương mà nói, ở đây tuyệt đối còn tốt hơn hoàn cảnh an dưỡng của trại an dưỡng của kiếp trước.
Phương Tranh một đường vội vã đi tới, đưa tay đẩy ra cửa viện khép hờ, đầu cũng không nhìn liền hướng bên trong phóng vào.
“Phanh!”
“Nha!”
“A, có người mưu sát khâm sai!”
Phương Tranh hổn hển đứng lên, hầm hầm nhìn vào liều lĩnh quỷ vừa đụng vào hắn. Vừa nhìn thấy, sự tức giận đầy ngập nhất thời tiêu tan thành mây khói.
“Mỹ nữ!”
Hai mắt Phương Tranh biến thành lửa đỏ, vừa nhảy vừa nhảy…
Người vừa đụng vào đích thực là một tiểu mỹ nữ trong mỹ nữ, khoảng chừng mười bốn tuổi, nàng mặc áo màu lục thêu hoa, bên dưới là chiếc quần màu lục nhạt, mở to đôi mắt to ngập nước, có vẻ kiều mị động nhân, đầy vị “Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân.” Hiển nhiên, nàng không phải là Hàn Diệc Chân. ( Kinh Châu ở đây nên hiểu là hai con mắt ẩn hiện dưới đôi bờ mi, nhìn được chân diện khiến cho hoa tươi phải ảm đạm.)
Tại Giang Nam phong cảnh tuyệt trần non xanh nước biếc, có thể gặp được một tiểu mỹ nữ tươi mát thoát tục như thế, tâm tình Phương Tranh nhất thời trong sáng lên.
“Mỹ nữ!” Phương Tranh lăn lông lốc từ trên mặt đất bò lên, sắc mị mị nhìn chằm chằm tiểu mỹ nữ đang thất kinh, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng.
Mỹ nữ bị đụng ngã nửa ngồi dưới đất, thoạt nhìn đã bị hoảng sợ, cũng không biết do bị đụng thình lình, nên không nhận ra mình bị rơi vào ánh mắt dâm đãng kia, giống như một con nai con bị rơi vào bẫy rập của thợ săn, run rẩy.
Phương Tranh thấy mỹ nữ sợ hãi, lập tức thu nụ cười dâm đãng, nỗ lực giả ra dáng dấp nghiêm túc: “Mỹ nữ, ngươi tên là gì?”
Phương Tranh thần sắc nghiêm chỉnh, nhiều ít cũng dẫn theo vài phần quan uy, tiểu mỹ nữ càng run rẩy dữ dội, một lát mới lí nhí: “Tỳ tử…Mặc Ngọc.”
“Tỳ nữ?” Phương Tranh đảo mắt vòng vo, rất nhanh liền hiểu ra. Nha đầu kia hơn phân nửa là do Hàn Trúc sau khi biết nữ nhi bị thương, cố ý phái tới thị hầu Hàn Diệc Chân.
“Ngươi gọi Mặc Ngọc?” Phương Tranh trừng mắt nhìn nàng.
Mặc Ngọc vội vàng gật đầu.
Phương Tranh đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng, giúp nàng đứng lên, sau đó đôi ánh mắt gian tà quan sát nàng tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Mười bốn mười lăm tuổi, còn nhỏ một chút, địa phương cần lớn còn chưa lớn. Địa phương yêu kiều cũng chưa có, từ thẩm mỹ quan bình thường mà xem, toàn thân nha đầu này đều là nét bút hỏng, không có chỗ nào mỹ lệ.
Nhưng…đối với nữ nhân nhất định phải có ánh mắt chiến lược lâu dài, hiện tại không cao không kiều, cũng không đại biểu tương lai không cao không kiều. Ngươi mua một con rùa nhỏ bỏ vào bồn dưỡng vài năm, cũng không phải biến thành đại rùa đó sao, tiểu nha đầu Mặc Ngọc này dù sao còn hơn con rùa vài phần.
“Mặc Ngọc, xem qua cá vàng chưa? Ta đưa ngươi đi xem cá vàng.” Dáng tươi cười của Phương Tranh thật nham hiểm.
Mặc Ngọc lặng lẽ lắc đầu.
Nha đầu này thật hướng nội nha.
“Mặc Ngọc, vừa rồi có làm bị thương ngươi không?”
Gật đầu.
“Mặc Ngọc, thích xem cá vàng không?”
Gật đầu.
“Mặc Ngọc, ca ca có anh tuấn không?”
Nhanh chóng lắc đầu.
Phương Tranh mặt tối sầm, thẩm mỹ quan của nha đầu thật có vấn đề, lại tiếp tục hỏi: “Mặc Ngọc, thích xem cá vàng không?”
Gật đầu.
“Vừa rồi có đụng ngươi bị thương không?”
Gật đầu, lộ ra thần tình ủy khuất.
“Ca ca có anh tuấn không?”
Lắc đầu.
“Ân?” Phương Tranh nhíu mày.
Mặc Ngọc chần chờ một chút, không cam lòng gật đầu.
Phương Tranh chuyển giận thành vui, vỗ vỗ đầu nàng, khen nói: “Xem ngươi thức thời!”
Mặc Ngọc cau khuôn mặt nhỏ nhắn, bị ép tiếp nhận lời khen của hắn.
Phương Tranh quay đầu nhìn thoáng qua lầu các cư ngụ của Hàn Diệc Chân, cửa lớn chăm chú đóng lại, không biết bên trong có chuyện gì.
“Ai, Mặc Ngọc, tiểu thư nhà ngươi đang ở bên trong sao?” Phương Tranh nhỏ giọng hỏi.
Mặc Ngọc gật đầu.
“Nàng ở bên trong làm gì vậy?”
Mặc Ngọc cúi đầu nhìn thau đồng Phương Tranh đụng trúng mà làm rơi, lúng ta lúng túng nói: “Tiểu thư, mộc…”
“Tắm rửa?” Phương Tranh vẻ mặt vui mừng, ai nha, tới sớm không bằng tới đúng lúc, trong mấy người lão bà, lúc tắm rửa từng bị mình nhìn lén qua, chẳng biết tiểu thư Giang Nam tắm rửa sẽ là một bức tranh tiêu hồn tới cỡ nào, làn da nàng trắng hay không trắng, ngực của nàng cao hay không cao…
Khom lưng nhặt lên thau đồng, Phương Tranh sắc cười nói: “Được rồi, không chuyện của ngươi nữa, cứ đi làm việc của ngươi đi.”
Khom thắt lưng định rón rén ẩn vào lầu các, không ngờ vừa bước ra, liền phát hiện bản thân không cách nào tiến thêm một bước. Quay đầu vừa nhìn, Mặc Ngọc đang gắt gao lôi kéo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảnh giới trừng mắt nhìn hắn.
Phương Tranh gõ thau đồng, cười nói: “Ta mang nước nóng tới cho tiểu thư ngươi.”
Mặc Ngọc lắc đầu, giương đôi mắt tức giận trừng hắn.
Phương Tranh thở dài, tiểu nha đầu vì sao cố chấp như thế chứ? Tiểu thư nhà ngươi bị ta nhìn thêm vài lần cũng sẽ không mất một khối thịt nha…
Lộ ra nụ cười mỉm tự cho là mê người nhất, Phương Tranh hai mắt phóng điện cho nàng, điện lưu cường liệt xỏ xuyên qua toàn thân Mặc Ngọc, gương mặt tiểu nha đầu thoáng chốc đỏ bừng một mảnh.
Thanh âm mị hoặc trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng: “Mặc Ngọc, ngươi xem ta, ngươi xem xem ta, ta giống bại hoại nhìn lén nữ nhân tắm rửa hay sao?”
Mặc Ngọc hai mắt có chút mê ly, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy được rồi, ta thực sự hảo tâm đưa nước nóng tới cho tiểu thư của ngươi. Ngươi xem, khí trời còn chút lạnh, tiểu thư ngươi bị thương, vạn nhất lúc tắm rửa bị lạnh thì làm sao bây giờ? Loại việc nặng này không cần ngươi đi làm, ta đến giúp ngươi, nhớ kỹ, hiện tại ngươi rất mệt, rất mệt, trở lại ngủ đi thôi, ngoan.”
Tiếng nói hồn hậu như gió mùa xuân phất cành dương liễu, ấm áp, ôn nhu, làm người ta buồn ngủ.
Gương mặt Mặc Ngọc hồng lên, dường như bị thôi miên, ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tròng mắt mờ mịt loạn chuyển.
Nhanh như vậy đã bị ta thôi miên rồi sao? Phương Tranh vui mừng.
“Mặc Ngọc, thích ca ca không?”
Lắc đầu.
“Mặc Ngọc, cởi y phục cho ta xem vóc người ngươi được không?”
Lắc đầu.
Linh đài của tiểu nha đầu vẫn còn một tia thanh tỉnh.
Phương Tranh mất hứng quay đầu, cởi hết ta cũng không xem! Không ngực không mông, so với tiểu thư nhà ngươi kém xa.
Ghé vào cánh cửa đóng chặt, Phương Tranh chổng mông, hé một con mắt nhìn qua khe hở.
Bên trong đen kịt một mảnh, cái gì cũng thấy không rõ.
Nhẹ nhàng đẩy, đẩy không ra, cửa đã bị khóa từ bên trong.
Phương Tranh bắt đầu có chút bất mãn, tắm rửa thôi ngươi khóa kín như vậy làm gì? Nhượng ta xem thì đã làm sao? Còn nói là thế gia tiểu thư, thật keo kiệt! Khinh bỉ!
Đang định nhìn vào khe hở xem kỹ, chợt nghe thanh âm Mặc Ngọc từ phía sau cao vút kêu lên: “Tiểu thư! Có người nhìn lén!”
Nói vừa dứt, Mặc Ngọc giống như một đầu chiến mã đấu tranh anh dũng, tàn bạo hướng Phương Tranh lao tới.
Phương Tranh mềm nhũn hai chân, quá sợ hãi: “Ta không thấy gì nha…”
“Phanh!”
Mặc Ngọc không chút khách khí đá vào cái mông chổng cao của Phương Tranh, Phương Tranh bị lực đá, thân thể nhào về phía trước, ngạnh sanh dùng đầu phá mở cánh cửa lầu các.
“Ai nha!”
Phương Tranh dùng một chiêu “bình sa lạc nhạn” cực đẹp chàng thẳng vào phòng.
Tai nạn còn chưa kết thúc. Mặc Ngọc, chân đạp thất tinh, tiến lên vài bước, đưa tay chụp cánh tay Phương Tranh, vừa chuyển, sau đó dùng tay kia bóp lấy cổ Phương Tranh, động tác Nhu đạo “súc tí ách cảnh” ở trong tay một tiểu cô nương hành văn liền mạch lưu loát, đẹp đến cực điểm.
“Người đâu cứu mạng!” Phương Tranh bị nàng bóp cổ, cả người không thể động đậy, phát sinh tiếng kêu cứu yếu ớt.
“Ngươi…ngươi đây là phạm tội! Phải tru…tru cửu tộc!” Phương Tranh bị bóp cổ đến não bộ ứ máu, cả khuôn mặt đỏ lên, vẫn nỗ lực câu thông với nàng ta.
Mặc Ngọc không tiếp thụ câu thông.
“Ngươi mau buông tay, nhanh…buông tay, gãy cỗ, gãy cổ…ô ô…Ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Cầu ngươi bà cô! Thả ta đi! Ô ô…ta sau này không bao giờ làm ra chuyện nguy hiểm này nữa.”
Phương Tranh rốt cục khóc, hiện tại hắn biết sai rồi.
Hàn Diệc Chân ở tại Dương Châu bị bắt cóc lại bị thương, lão cha nàng Hàn Trúc vì sao không thêm phòng bị? Vị tiểu cô nương này thoạt nhìn chưa tới mười lăm tuổi có thể từ Tô Châu xa xôi bị Hàn Trúc phái đến Dương Châu, ngoại trừ chiếu cố vị Hàn gia tiểu thư, hẳn còn có ý tứ thiếp thân bảo hộ Hàn Diệc Chân, tiểu cô nương này hiển nhiên là luyện qua võ công, Phương Tranh ngay từ đầu đã bị hình dáng đơn thuần ngây thơ của Mặc Ngọc lừa gạt qua mặt.
Nữ nhân, đều là kẻ lừa gạt!
Phương Tranh chảy xuống nước mắt bi phẫn…
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn