I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 329: Dương Châu Trừ Ác
hương Tranh xuất thân từ bình dân, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều là bình dân xuất thân. Nhỏ đừng nói, tại xã hội hiện đại nhân tài thật nhiều như nước sông, hắn chỉ là một sinh viên tốt nghiệp trường đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp còn bình thường tới mức còn không bằng một hạt bụi, dù là công việc cũng không tìm được, so với bình dân càng bình dân, quả thật có thể gọi là dân chạy nạn.
Dù là xuyên qua chuyển kiếp, mặc dù hắn là đứa con độc nhất của Hoa triều thủ phủ, nhưng xã hội này cũng không phải dùng tiền để quyết định vị trí xã hội, thương nhân bị kỳ thị khắp nơi, chân chính lại nói tiếp, xuất thân của hắn thậm chí ngay cả bách tính phổ thông cũng không bằng.
Càng là người xuất thân từ tầng dưới chót của xã hội, ở vấn đề giai cấp sẽ biểu hiện càng mẫn cảm, loại mẫn cảm này tại sự bất công trong đặc quyền giai cấp càng biểu hiện đặc biệt cường liệt.
Cho nên Phương Tranh tức giận, đám bách tính ngoài thành Dương Châu dùng ánh mắt sợ hãi khi nhìn hắn, hắn nghĩ trong lòng phảng phất như bị đau đớn, đây vốn không phải là niên đại công bình, trên đời này chuyện không công bình thì nhiều lắm. Phương Tranh không có khả năng đều quản được tất cả, nhưng hắn tuyệt không cho phép loại không công bình này rõ ràng phát sinh ngay trước mặt hắn.
Từ Thọ quỳ gối trên mặt đất lát đá xanh, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra tầng tầng mồ hôi.
Nhìn gương mặt như sương lạnh của Phương Tranh, Từ Thọ mấp máy môi lúng túng sợ hãi nói: “Phương đại nhân, hạ quan bắt giữ những bình dân này, là do có nguyên nhân, còn thỉnh đại nhân nghe hạ quan nói tỉ mỉ.”
Phương Tranh cười cười, trong dáng tươi cười ẩn hàm vài phần sát khí, lần này hạ Giang Nam, Mập Mạp giao cho hắn làm khâm sai có quyền giết trước tâu sau, Phương Tranh cố tình muốn giết vị tân nhậm tri phủ này, bình phục oán hận của bách tính.
“Nói đi, bổn quan đang nghe.”
Phương Tranh ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ nói.
“Phương đại nhân, mấy ngày trước đây đại nhân phái khoái mã truyền lại công văn, trong đó nhắc tới chuyện Thái Vương mưu đồ gây loạn, tham ô thuế ngân Giang Nam bảy phủ. Lại âm thầm tư luyện binh mã, có ý đồ bất lợi đối với triều đình xã tắc, muốn hạ quan cẩn thận phòng bị thành Dương Châu, truy tra hành tung của Thái Vương, lại phong tỏa phủ đệ của Thái Vương.”
“Không sai, bổn quan có nói như vậy trên công văn, thế nhưng, Từ đại nhân, bổn quan muốn ngươi truy tra hạ lạc của Thái Vương, cũng không có cho ngươi tùy ý làm nhục bắt giữ bình dân bách tính, những bình dân bách tính chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Có lẽ nói, ngươi bắt những bách tính này, đều có khuôn mặt rất giống Thái Vương?”
Từ Thọ vẻ mặt đau khổ nói: “Phương đại nhân dung bẩm, Dương Châu vốn là đất phong của tiên hoàng ban cho Thái Vương, Thái Vương ở lại nhiều năm, trong ngoài Dương Châu đều xưng tụng Thái Vương nhân nghĩa, sau khi việc Thái Vương mưu đồ gây rối truyền khai, rất nhiều bách tính thậm chí một ít huyện lệnh tiểu lại địa phương cũng không dám tin tưởng. Đã nhiều ngày, nha môn tri phủ Dương Châu bình thường ở tại đêm khuya bị người đưa thư nặc danh kiện cáo, trong đó nói “triều đình gian thần lộng quyền, khiến Thái Vương vô duyên cớ bị oan uổng, bị người vu hãm, yêu cầu hạ quan dâng tấu sớ, cầu hoàng thượng lật lại bản án điều tra rõ.” Phương đại nhân, thành Dương Châu hiện nay đã rối loạn, dân biến sắp sinh, nếu hạ quan không bình định, sợ rằng…sợ rằng dân chúng sẽ làm ra nghịch cử giết quan mưu phản, hạ quan bắt những thanh tráng nam tử trong bách tính bỏ tù, chính vì trấn áp dân loạn, tạm bảo trong ngoài Dương Châu tạm thời an bình.”
Phương Tranh và mọi người cùng đi theo đến nghe vậy tất cả đều cả kinh, bọn họ chưa từng nghĩ đến, Thái Vương ở tại đất phong lại có danh vọng cao tới như vậy, từ xưa việc mưu phản tác loạn, nếu người chủ sự tại dân gian có được danh vọng cực cao, tại bách tính có được cơ sở quần chúng vững chắc, thì sự mưu phản của hắn sẽ tạo được ảnh hưởng và đả kích thật lớn đối với triều đình. Xem ra Thái Vương quả thật am hiểu lòng người, những bách tính phổ thông có thể trong mắt kẻ làm quan xem ra chỉ là một đám loạn dân, điêu dân không trọng yếu, mạng tiện như cẩu, nhưng ở trong mắt kẻ gây loạn, những bách tính phổ thông này chính là hậu phương bảo đảm cho hắn khởi binh tác loạn, bọn họ là người chân thành ủng hộ, bọn họ cung cấp binh viên, cung cấp lương thảo, chỉ cần bị người tác loạn tùy tiện kích động vài câu, bọn họ có thể trong chớp mắt từ bách tính lương dân chuyển biến thành binh sĩ tạo phản.
Người được dân tâm sẽ được thiên hạ, đây không phải là một câu nói suông, rất nhiều thời gian, dùng thời gian và trường hợp riêng, những lời này thường thường có thể quyết định một hồi thắng bại của chiến tranh.
Mà hiện tại, tên Từ tri phủ ngu xuẩn đến cực điểm ngay trước mắt này, không ngờ chọn dùng phương pháp cực đoan như vậy để ngăn cản dân biến, thật không biết nên đem hắn đi giết hay nên tát vào mặt hắn mới đúng.
“Dân biến bách tính Dương Châu, rất nghiêm trọng sao?” Phương Tranh suy nghĩ hỏi.
“Đúng vậy, đại nhân. Bách tính trong ngoài thành dân tình bất ổn, đã nhiều lần tụ tập thành đoàn, cùng bọn nha dịch trong nha môn xảy ra xung đột, đã nhiều ngày xuống tới, bọn nha dịch thụ thương đã có mười mấy người, hôm qua hạ quan đã phái khoái mã tống tấu chương tới Bộ Binh kinh thành, thỉnh cầu trú quân Dương Châu vào thành, hiệp trợ thống trị…”
“Du! Phát sinh xung đột là đương nhiên, quan bức dân phản, ngươi thân là tri phủ, tự dưng bắt giữ bách tính bỏ tù, lại sai sử bọn nha dịch hành hung làm nhục bách tính, bồ tát đất còn có ba phần nổi giận, ngươi cho bách tính là đầu gỗ cứng rắn, mặc cho ngươi tùy ý đánh chửi sao?”
Thần sắc Từ Thọ cứng lại, lập tức không biết dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên ưỡn ngực, nhìn thẳng Phương Tranh, nghiêm nghị nói: “Phương đại nhân, Thái Vương tại Dương Châu căn cơ vững chắc, dân vọng rất cao, hơn nữa mắt thấy sắp sửa mưu phản, chúng ta dù là cái bóng của hắn cũng tìm không được, nếu hạ quan không bắt thanh tráng bỏ tù, nếu lúc đó Thái Vương xuất hiện giơ tay hô to, vô số ngu dân đi theo, trong mấy ngày liền có tới mấy vạn loạn quan tùy hắn sai khiến, hạ quan lớn mật mạo phạm, thiết nghĩ, hạ quan làm như vậy, cũng không sai.”
Phương Tranh nghe vậy sợ ngây người, trên đời này không ngờ lại có quan viên như vậy, hôm nay thực sự làm hắn mở rộng tầm mắt. Quay đầu nhìn lướt qua Tiêu Hoài Viễn, Ôn Sâm bọn họ, bọn họ cũng là biểu tình trợn mắt há hốc mồm.
Bằng tâm mà nói, Phương Tranh cũng không chú ý quan viên tham ô, chính hắn là một đại tham quan, hắn vẫn cho rằng tham ô và cần chính hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, chỉ cần ngươi vì bách tính tài cán làm việc, vì bách tính lo dân lo nước, dù cho thường ngày ngươi tham một chút bạc, cũng không đáng chỉ trích quá nặng, không làm được như danh lọt sử xanh, tỷ như Bắc Tống Khấu Chuẩn, Khấu lão nhi ở kiếp trước, hắn cũng là đại tham quan, nhưng đánh giá về hắn trong sách sử vẫn phi thường cao, có thể nói là một đời danh tướng.
Tham quan ác quan đều có cách nói khác nhau, vốn mỗi triều đại đều là kết quả tồn tại, Phương Tranh sợ nhất chính là loại quan viên như Từ Thọ. Mang theo cờ hiệu thay trời hành đạo, lại tự cho là mình rất đúng, tràn đầy chính nghĩa, công khai làm xằng làm bậy đối với bách tính, tác uy tác phúc, dù cho giết cho máu chảy thành sông, hắn còn vươn cổ hô to hắn là vì trung tâm báo quốc, không chút nào tiếp thu ý nghĩ là bản thân mình lệch lạc, triều đình trái lại còn nên cho hắn đền thờ công đức, người hại nước như vậy, so với tham quan ác quan càng nguy hiểm, rất bất hạnh, hôm nay Phương Tranh đụng phải một người.
Phương Tranh ngây ra một lát, thở dài nói: “Từ đại nhân, ngươi là cử tử năm nào, trước đây đã nhận chức gì?”
Từ Thọ ngẩn ngơ, vội vàng nói: “Hạ quan trúng nhị giáp cử ân khoa năm Đinh Sửu Kiến Võ thứ chín, sau điều nhập vào Hàn Lâm Viện nhận chức. Mãi cho vài ngày trước, tri phủ Giang Nam bảy phủ do tham ô mà vào ngục, hạ quan được Lại Bộ khẩn cấp điều lệnh, lúc này mới đến nhậm chức tri phủ tại Dương Châu.”
Hàn Lâm Viện biên tu?
Nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này đã là chính ngọ.
Phương Tranh suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, giương giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, mọi người theo ta cùng nhau, đi đại đường tri phủ nha môn.”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đứng ngay một bên ngẩn người, không giải thích được ý tứ của Phương Tranh.
Phùng Cừu Đao vẫn đứng yên, gương mặt không chút biểu tình.
Hắn là võ tướng, vốn không cần hỏi đến chính vụ địa phương, Phương Tranh hành sử quyền lực khâm sai là chuyện của hắn, Phùng Cừu Đao chỉ cần bảo vệ tốt sự an toàn của Phương Tranh là được.
Chỉ có Hàn Diệc Chân đang ngồi ở một bên sau lưng Phương Tranh nghe vậy như có điều hiểu ra liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt đã có vài phần tán thưởng, so với ánh mắt hèn mọn hàng ngày khi nhìn Phương Tranh đã khác nhau như trời với đất. Điểm này, dù chính cô ta cũng không từng phát giác.
Tiêu Hoài Viễn lại nhìn một chút, ghé vào bên người Phương Tranh nói: “Phương đại nhân, lúc này đi nha môn tri phủ, có phải…ách, quá mạnh mẽ vang dội một chút?”
Chính ngọ là thời gian dùng cơm, Phương đại nhân làm gì phải đi nha môn làm việc ngay giờ này? Tiêu Hoài Viễn vuốt bụng, có điểm tiểu ai oán.
Phương Tranh chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Vì dân làm việc, vì dân làm chủ chẳng lẽ còn phải xem thời gian sao? Bách tính thành Dương Châu đang ở trong nước sôi lửa bỏng, bổn quan thân là khâm sai, thay mặt thiên tử tuần thú Giang Nam, an ủi vạn dân, há có thể chậm trễ?”
Tiêu Hoài Viễn vội vàng cung kính khen phải, trong lòng lại âm thầm hèn mọn. Nghe giọng điệu chính nghĩa, không biết có thật đúng là vì dân làm chủ gì đó hay không.
Phương Tranh kéo áo Tiêu Hoài Viễn, ghé vào bên tai hắn thấp giọng lừa dối: “Thức ăn của khâm sai hành quán không ngon, chúng ta đến nha môn tri phủ mà ăn. Thủ hạ Ảnh Tử của ta tham báo, nói trong tri phủ nha môn gần đây mua được một loại vi cá ngon nhất, chúng ta nhân cơ hội đi qua, đoạt vi cá làm bữa ăn ngon!”
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu tán thành.
Phương Tranh thỏa mãn vỗ vỗ sọ khỉ của Tiêu Hoài Viễn, khen: “Như vậy mới ngoan nha.”
Lại nghiêm trang liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh vỗ bộ ngực bảo chứng: “Theo ta, có thịt ăn!”
Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi ra đại môn Lục Quán Ấm, lúc này Tiêu Hoài Viễn mới phản ứng: Ảnh Tử ngay chuyện tri phủ nha môn có vi cá ngon cũng tìm hiểu, bọn họ nhàn rỗi như thế sao?
“A, họ Phương kia! Ngươi lại gạt ta!”
Phương Tranh ngồi trong quan kiệu, đầy cõi lòng u sầu thở dài, khâm sai phó sứ của lão tử chỉ số thông minh thấp như vậy, thật sự làm người lo lắng nha.
Nha môn tri phủ Dương Châu nằm phía tây Thiên Trữ Tự của thành nam. Cùng Hoài Diêm Nghiệp nha môn, Thủy Vận nha môn tam phủ cùng đặt song song, nha môn tri phủ dẫn đầu, chiếm diện tích cũng lớn nhất. Nha môn có chút cũ xưa, nhưng hiện ra một cỗ quan uy trang nghiêm túc sát. Phía bên phải cửa nha môn bày đặt một chiếc trống da trâu cực lớn, hai gã nha dịch đang đứng gác hai bên, đây là trống minh oan trong truyền thuyết.
Hai bên đại môn có hai tấm biển đề: “Vi chính bất tại ngôn đa, tu tức tức tòng tỉnh thân khắc kỷ nhi xuất; đương quan vụ trì đại thể, tư sự sự giai dân sinh quốc kế sở quan.” *
Chú thích: Công chính không tại đa ngôn, lên công đường quan phải duy trì đại thể, mà giải quyết sự tình ổn thỏa cho dân chúng yên tâm. Phương Tranh xuống quan kiệu, ngẩng đầu nhìn tấm biển, sau khi đọc xong, không khỏi cười nhạt mấy tiếng.
Một nha môn không cần chứng cứ liền lung tung bắt người, đối đãi bách tính tàn nhẫn thô lỗ, không ngờ lại treo tấm biển ưu quốc ưu dân như vậy, thật sự là sự châm chọc lớn lao.
Bọn nha dịch canh giữ tại nha môn, nhìn thấy đột nhiên có nhiều người đi tới, bên trong thậm chí không ít đại quan, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Từ đại nhân ủ rũ đi theo phía sau bọn họ, bọn nha dịch đều là hạng người nhanh tay lẹ mắt. Thấy khâm sai triều đình đi tới, vội vàng cung kính quỳ trên mặt đất. Đầu cũng không dám ngẩng lên, tùy ý cho mọi người theo thứ tự bước vào đại đường nha môn.
Đoàn người Phương Tranh hạo hạo đãng đãng đi trên đường, đã sớm hấp dẫn một chút bách tính Dương Châu, bách tính thấy đám quan viên hướng nha môn đi tới, liền bỏ xuống công việc, theo quan kiệu cùng đi, Phương Tranh tiến vào đại đường nha môn, bách tính đứng xa xa ngoài nha môn, kinh nghi bất định nhìn xung quanh.
Phương Tranh suy nghĩ một chút, kêu Ôn Sâm thấp giọng phân phó: “Gọi bách tính đang xem náo nhiệt bên ngoài tiến vào, đừng sợ, bổn quan tuyệt không trách tội.”
Ôn Sâm tuân mệnh liền đi.
Khi bước vào đại đường thẩm án của nha môn tri phủ, Hàn Diệc Chân kéo tay áo Phương Tranh, thấp giọng nói: “Phương đại nhân, ngươi dự định làm gì?”
Phương Tranh cười hắc hắc, thần bí hề hề nói: “Ta cảm thấy quan hệ giữa quan viên và bách tính trong thành Dương Châu quá mức khẩn trương, nên ta dự định thỉnh những cô nương biết khiêu vũ đánh đàn trong kỹ viện, sau đó lại tụ tập quan viên và bách tính trong thành, mọi người cùng nắm tay ca hát, khiêu khiêu vũ. Quan hệ khẩn trương giữa quan dân sẽ trở nên hòa hoãn.”
Hàn Diệc Chân mở to mắt, không dám tin tưởng nhìn Phương Tranh: “Phương đại nhân, ngươi…ngươi nói không phải thật chứ?”
Phương Tranh nháy mắt nhìn nàng, cười xấu xa nói: “Thế nào? Ngươi cũng muốn khiêu vũ sao? Cùng nhau đến đây đi, ta dạy cho ngươi nhảy điệu tango.”
Hàn Diệc Chân nhìn gương mặt cười xấu xa của Phương Tranh, gương mặt chợt đỏ, nàng cắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Phương Tranh, lạnh lùng nói: “Ngươi luôn nói bậy, ta không tin ngươi.”
Phương Tranh cười ha ha, nhẹ phẩy tay áo, đi nhanh vào đại đường. Hàn Diệc Chân đứng bên ngoài rào chắn trong đại đường, nhìn Phương Tranh trong vòng vây của mọi người tiến vào đại đường, giở tay nhấc chân tận hiển thần thái phi dương, trong ánh mắt của nàng dần dần nổi lên vài phần ý cười.
“Đạp vỡ Lăng Tiêu Điện trên chín tầng trời, không cần giương cung bắn Thiên Lang, hăng hái, tuấn vĩ, đây mới là niên thiếu thần tử tay cầm quyền cao, được hoàng đế ân sủng.”
Phùng Cừu Đao còn chưa cùng Phương Tranh vào đại đường, hắn đứng bên ngoài, cách Hàn Diệc Chân không xa, thấy Hàn Diệc Chân bình tĩnh nhìn Phương Tranh, con mắt cũng không nháy, Phùng Cừu Đao không khỏi quái dị nhìn nàng.
Hàn Diệc Chân bỗng nhiên cảm giác, lập tức làm như không có việc gì nghiêng đầu đi, làm bộ thưởng thức phong cảnh ngoài đại đường, gương mặt tuyệt sắc xấu hổ đỏ rực như con tôm chín.
Nha hoàn Trúc Nhi của Hàn Diệc Chân đứng ngay phía sau nàng, thấy quẫn thái của tiểu thư nhà mình, chỉ lặng lẽ dùng tay bưng chiếc miệng nhỏ nhắn, lộ ra đôi mắt khả ái, đôi mắt lại cười khép lại như vầng trăng non.
Phương Tranh vào đại đường, không nhường ai liền ngồi lên chủ vị. Phía sau có tấm biển xanh mặt trời đỏ, còn có tấm biển Minh Kính Cao Huyền trên cao, làm công đường càng có vẻ ngưng trọng túc mục.
Bách tính nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài công đường cẩn cẩn thận thận đánh giá Phương Tranh đang ngồi chủ vị trong công đường, bách tính sợ quan viên là từ xa xưa, huống chi Phương Tranh thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng ngay cả ngũ phẩm tri phủ như Từ Thọ cũng phải thành thành thật thật đứng bên dưới đường, một cử động nhỏ cũng không dám, nhìn thấy tình hình này, bách tính đối với lai lịch và chức quan của Phương Tranh cảm thấy ngờ vực cùng sợ hãi.
Phương Tranh nhìn thấy vẻ mặt của bách tính, cùng bách tính vây quanh lớp lớp rậm rạp bên ngoài công đường, cảm thấy có chút thỏa mãn. Mọi trình tự thăng đường đều được làm xong, trực tiếp vỗ vỗ kinh đường mộc, quát to: “Dương Châu tri phủ Từ Thọ ở đâu?”
Từ Thọ run lên, vội vàng cúi đầu đi tới giữa công đường, quỳ lạy nói: “Hạ quan tại.”
Ngay trước mặt bách tính, Phương Tranh tức giận nói: “Từ Thọ, ngươi có biết tội?”
Từ Thọ cả kinh, lập tức bướng bỉnh động thân, nhìn thẳng Phương Tranh nói: “Hạ quan vô tội!”
Phương Tranh cười lạnh: “Ngươi nhậm chức tri phủ Dương Châu mới mười ngày, tùy ý bắt giữ bách tính vô tội bỏ tù, sai sử nha dịch đàn áp bách tính kiện lên cấp trên oan tình, huyên náo thành Dương Châu trên dưới thấp thỏm lo âu, làm lòng bách tính sinh biến, ngươi còn nói ngươi vô tội?”
“Dân loạn phát sinh, hạ quan chỉ là tạm thích ứng biến báo, ngăn lại chuyện cực đoan do bách tính nháo lớn hơn nữa, nguy hại đến triều đình xã tắc, hạ quan không cảm thấy có tội!” Từ Thọ ngẩng cổ nghiêm nghị nói.
Bách tính bên ngoài công đường vừa nghe, nguyên lai vị đại nhân này đang thẩm tri phủ lão gia! Nhất thời dân tình bắt đầu kinh động lên.
“Đại nhân, thỉnh vì tiểu dân làm chủ a!”
“Đại nhân, Từ Thọ làm xằng làm bậy, tráng đinh trong nhà tiểu dân đều vô cớ bị bắt bỏ tù, cầu xin đại nhân vì tiểu dân giải oan!”
Bách tính bên ngoài công đường phẫn nộ lên án công khai, làm sắc mặt Từ Thọ trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh thoáng chốc tuôn đầy xuống, cả người không tự chủ được bắt đầu hơi run.
“Từ Thọ, ngươi có nghe thanh âm của bách tính? Ngươi còn kiên trì ngươi vô tội sao?”
Cắn răng, Từ Thọ đứng thẳng dậy, run giọng nói: “Hạ quan không thẹn thiên địa, hạ quan vô tội!”
Phương Tranh cười lạnh nói: “Không thẹn thiên địa có cái rắm gì dùng! Ngươi dám vỗ ngực nói không thẹn với bách tính? Uổng ngươi đọc nhiều sách thánh hiền, thánh hiền làm sao dạy ngươi? Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.( Dân là quý nhất, xã tắc là thứ hai, cuối cùng là đến vua) Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi làm sao đối đãi bách tính! Dân loạn phát sinh thì bắt loạn bách tính vào đại lao, như vậy sẽ không có dân loạn nữa sao? Ngươi là đầu heo a? Biện pháp không triệt để, đem củi đi cứu hỏa, thật cực kỳ ngu xuẩn! Đây có khác gì buộc bách tính tạo phản, bổn quan nếu tiếp tục cho ngươi ngồi vị trí tri phủ này, tương lai còn không biết sẽ hại bao nhiêu bách tính cửa nát nhà tan!”
Sau đó nhắm mắt, Phương Tranh chậm rãi nói: “Người đâu, lột mũ miện áo bào của Từ Thọ, phái người áp giải lên Hình Bộ kinh thành, do quan viên Hình Bộ cân nhắc mức hình phạt định tội.”
Thị vệ bên người Phương Tranh tiến lên, không nói hai lời liền cởi ra quan y mũ miện của Từ Thọ, sau đó mang đi.
Trầm ngâm một chút, Phương Tranh tiếp tục nói: “Dương Châu thông phán ở đâu?”
Chức thông phán ở tại phủ nha cũng gần với tri phủ, rốt cục xem như người thứ hai trong nha môn tri phủ, thường ngày phụ trách lương vận, gia điền, thủy lợi những hạng mục công việc, song song cũng âm thầm giám sát chức năng chế ước tri phủ.
Trong quan viên Dương Châu nhất thời bước ra một người, người này tuổi chừng bốn mươi, mày rậm thanh tú, hình thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay nói: “Dương Châu thông phán Cổ Ngang, bái kiến Phương đại nhân.”
Phương Tranh nhìn hắn một lát, gật đầu nói: “Cổ đại nhân, bổn quan mệnh ngươi tạm thay chức tri phủ Dương Châu, thống trị một phương, vì bách tính tạo phúc, Cổ đại nhân, tiền nhậm của ngươi vì sao mà thất chức, ngươi đã nhìn thấy, chớ nên giẫm vào vết xe đổ.”
Mục đích chủ yếu Phương Tranh đến Dương Châu chính là truy tra hạ lạc của Thái Vương, tất nhiên không tiện tạm thay chức tri phủ, lại trực tiếp thăng cấp cho thông phán, để hắn phương tiện chuyên tâm xử lý vụ án Thái Vương.
Cổ Ngang nghe vậy vui mừng, vội vàng quỳ lại nghiêm nghị đáp ứng.
Ngẩng đầu, Phương Tranh nhìn lướt qua bách tính đứng bên ngoài công đường, mỉm cười nói: “Mặt khác, lần này bổn quan còn mang đến thánh chỉ của hoàng thượng, ngô hoàng thánh minh, vì an ủi vạn dân, đặc biệt hạ chỉ miễn đi ba năm thuế ruộng thuế má của phủ Dương Châu, mong các vị phụ lão hương thân an thủ bổn phận, đừng đi lạc lối, tân hoàng đăng cơ không lâu, cũng đã hiện ra khí tượng tân triều tân khí, từ triều đình, cho tới hương dã, chúng ta cùng nhau nỗ lực, đồng lòng cho tương lai về sau.”
Quay đầu phân phó Cổ Ngang: “Cổ đại nhân, nhanh sai người đem ý chỉ phân phát các huyện các hương, phải cho bách tính đều nhìn thấy trong thời gian ngắn nhất, nhượng mọi người cùng cảm thánh ân, đồng cảm ngô hoàng thánh đức. Mặt khác, những bách tính vô tội bị giam giữ trong đại lao phải nhanh thả ra, những ai bị thương phải bồi tiền thuốc men, cho bọn họ quay về nhà đoàn tụ.”
Lời nói vừa ra, bách tính bên ngoài công đường đồng loạt quỳ xuống, trong miệng liên tục ca tụng: “Đại nhân anh minh!”
“Đại nhân, ngài chính là ân nhân cứu mạng của bách tính Dương Châu!”
Phương Tranh thấy bách tính quỳ xuống, vội vàng bước nhanh xuống chủ vị, đồng loạt nâng bọn họ đứng dậy, chính hắn cũng cảm động đến viền mắt phiếm hồng, nhìn Cổ Ngang nói: “Cổ đại nhân, ngươi xem, làm quan kỳ thực nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, một câu nói, lòng dân không thể trái, lòng dân không thể xem thường!”
Cổ Ngang vội vàng cung kính xưng phải.
Hàn Diệc Chân xa xa đứng trên đất trống ngoài công đường, nhìn bách tính quỳ xuống nói lời cảm tạ đối với Phương Tranh, đôi mắt đẹp không khỏi nổi lên vài phần tán thưởng.
Thái Vương mưu đồ gây rối, dựa vào đất phong khiến dân tâm hướng tới càng ngày càng tích lũy danh vọng thật cao, hôm nay vị khâm sai đại nhân này vừa vào thành, liền triệt hạ tri phủ lão gia chỉ biết độc hại bách tính, một chiêu đã có thể trực đảo hoàng long, tuy rằng chiêu số giản đơn, đã có hiệu quả cực kỳ, phụ thân nói không sai, Phương Tranh có thể ở tuổi niên thiếu lại ngồi lên vị trí nhị phẩm trọng thần trong triều, cũng không phải chỉ đơn giản dựa vào vận khí.
Gương mặt hàm chứa dáng tươi cười thân thiết, Phương Tranh đi tới bên người một lão phụ nhân mái tóc trắng xóa, phụ nhân tuổi tác thật lão, phỏng chừng đã hơn bảy mươi, bà có vẻ yếu đuối, khẽ run đứng trong đám người, vẻ mặt cảm kích nhìn Phương Tranh.
Tiến lên cầm bàn tay nhăn nheo như vỏ cây của lão phụ nhân, Phương Tranh mỉm cười nói: “Vị bà bà này, ngài đừng kích động, cẩn thận làm bị thương thân thể, tri phủ hại người đã bị ta bắt, sau này các ngươi có thể sống tốt.”
Lão phụ nhân cảm kích nhìn Phương Tranh cười cười, thần thái hơi có chút sợ hãi.
Phương Tranh cười nói: “Ngài đừng sợ, đừng xem ta như quan viên, ngài cứ xem ta như tôn tử của ngài là được, làm quan nói đến cùng, cũng là công bộc của dân thôi.”
Cổ Ngang ở một bên cả kinh nói: “Đại nhân, đây…đây làm sao được? Trăm triệu không thể…”
Phương Tranh mất hứng nhíu nhíu mày nói: “Thế nào không được? Vị bà bà này tuổi tác lớn như vậy, làm bà bà của ta còn dư dả, xem ta là tôn tử thì đã sao? Ta xuất thân từ nhân dân, làm tôn tử của nhân dân, ai nếu ngăn không cho ta làm tôn tử, ta xử lý người đó!”
Cổ Ngang quá sợ hãi nói: “Đại nhân, điều này sao được? Hạ quan đảm đương không nổi đâu…”
“Có ý tứ? Ta làm tôn tử bà ấy, e ngại chuyện gì đến ngươi?” Phương Tranh không hài lòng thẳng hừ.
Cổ Ngang rầu rĩ nhăn mày nói: “Đại nhân, ngài muốn làm tôn tử hạ quan không phản đối, nhưng vị phụ nhân này là lão mẫu của hạ quan nha.”
Phương Tranh: “…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn