I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 300: Đánh Cướp Thế Gia
ánh cướp là một chuyện nhìn như dã man, kỳ thực yêu cầu phi thường cẩn thận.
Từ ban đầu phải nghiên cứu địa hình, cũng phải điều tra gốc rễ của dê béo, sau đó lại theo dõi, lại bố trí mai phục, chặn lại, thẳng đến cuối cùng động thủ cướp lấy, toàn bộ công tác nước chảy phải hành văn liền mạch lưu loát, ở giữa không thể xảy ra một vấn đề gì sơ xuất, bằng không rốt cục sẽ thất thủ. Nghiên cứu địa hình, các loại công tác theo dõi nhìn qua như rất đơn giản, nhưng không thể sơ ý, càng không thể giống như kiếp trước can đảm đi theo phía sau dê béo, như vậy rất thương tổn lòng tự trọng của dê béo, thuận tiện còn vũ nhục chỉ số thông minh của dê béo.
Về phần bố trí mai phục và chặn lại, đó là công tác chuẩn bị trước, không có tính nguy hiểm, nhưng rất có tính kỹ thuật, địa điểm phải chọn tốt, điều kiện tốt nhất là chọn được ngõ cụt, hoặc là đường hẹp quanh co dưới chân núi, đương nhiên, ngươi không thể ngăn ngay trước mặt dê béo, càng phải lưu ý chặt đứt đường lui, bằng không ngươi lại vũ nhục chính chỉ số thông minh của bản thân mình.
Cuối cùng, vạn sự đã chuẩn bị xong, lại còn phải động thủ, lúc này toàn bộ phải nhờ vào vũ lực và khí thế cá nhân, lý tưởng nhất chính là không chiến mà khuất phục người, thứ hai là chiến cũng khuất người, thất bại nhất chính là bị dê béo chạy thoát.
Phương Tranh vẫn cảm giác đánh cướp là một môn học vấn thâm ảo, trình độ thâm ảo, không thua gì làm quan trong triều đường. Không luận là làm quan hay đánh cướp, Phương Tranh đều nghĩ mình học được không tốt, thiếu thâm sâu.
Quan đạo dưới chân Thanh Long sơn là địa điểm phi thường hoàn mỹ để đánh cướp, trước không thôn xóm, sau không tửu điếm, bên trái là núi, bên phải là sông. Ở chỗ này đánh cướp, ngoại trừ dê béo liều mạng bất cứ giá nào, thì chỉ đành rút đao cắt cổ.
Lúc này Phương Tranh đang đứng ngay giữa quan đạo, trong thần sắc có vài phần hưng phấn và thấp thỏm.
Nhị đương gia đã lâu không ra trận, kỹ năng đánh cướp khó tránh khỏi mới lạ, khẩn trương là chuyện rất hợp lý.
Nhưng Phương nhị đương gia vẫn cho rằng mình rất có thiên phú làm chức nghiệp đánh cướp, loại thiên phú này giống như bẩm sinh mà có, thời gian thuở nhỏ lần đầu tiên giành kẹo que của tiểu bằng hữu hàng xóm bắt đầu, hắn liền phát hiện mình không phải là một người cao thượng, khi cho ra kết luận này nhượng hắn vô cùng uể oải, đồng thời thật sâu sám hối với hành vi ác liệt của chính mình.
Nhưng ngày thứ hai hắn lại nhịn không được đoạt lấy kẹo que của tiểu bằng hữu hàng xóm, sau khi đoạt xong hắn đã không còn chút ý tứ hối hận. Bởi vì hắn nghĩ làm chuyện này ngoại trừ có chút không biết xấu hổ ra, cơ bản cũng không còn phiền phức nào khác, không làm mà hưởng là chí hướng mà hắn lập ra từ nhỏ, loại chuyện đánh cướp này, chính là một loại không làm mà hưởng trong đó. Khi một người phấn đấu vì lý tưởng của hắn, thực sự không thể nói hắn làm sai, bao gồm đánh cướp.
Từ khi đó trở đi, Phương Tranh liền chạy càng ngày càng xa trên con đường phạm tội, thẳng đến khi hắn vừa…vừa rơi vào cống thoát nước. Ông trời lại phái hắn xuyên qua, đi gây họa cho người cổ đại.
Hiện tại Phương Tranh đang chờ gây họa cho người khác.
Ở quan đạo phía trước truyền đến tiếng chuyển động xèo xèo cạc cạc chói tai của trục xe, rất nhanh. Hơn mười chiếc xe ngựa trùm vải thô đang dần dần xuất hiện nơi ngã rẽ vào quan đạo.
Đây là một con dê béo, cực béo mà huynh đệ được điều đi nghiên cứu địa hình đã truyền lại tin tức, vùng đất hơn mười chiếc xe đi qua, bánh xe đè xuống rất sâu, trên xe nhất định đựng đồ châu báu rất quý trọng.
Phương Tranh đứng một mình ngay giữa quan đạo, rất có vài phần khí chất uy vũ, hắn đối với tư thế mà mình bày ra rất thỏa mãn.
Nếu có hơn mười xe ngựa đựng đồ châu báu, tự nhiên không thiếu cao thủ hộ viện tiêu sư đi theo áp xe.
Lần này xem ra cao thủ có vẻ hơi nhiều.
Phương Tranh tùy tiện quét mắt nhìn vài lần, đại khái có gần trăm tên hán tử trang phục giống nhau, đang đi theo xe ngựa, giống như tiêu sái nhưng không mất cảnh giác đi về phía trước. Tuy rằng huyệt thái dương của bọn họ không giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đã viết “cao cao gồ lên”. Nhưng Phương Tranh vẫn đang liếc mắt nhìn ra, đoàn người kia đều là cao thủ. Về phần cao tới tình trạng gì, dù sao một tên yếu nhược như Phương Tranh, bọn họ một người dư sức địch một trăm hay không, Phương Tranh cũng không sao biết được.
Xe ngựa đi tới cách Phương Tranh chừng mười trượng, một tên râu xồm đầu lĩnh bỗng nhiên vung tay lên, tên tranh tử thủ đánh xe nhất thời kéo cương ngựa, toàn bộ các xe ngựa liền dừng lại.
Bọn họ không thể không ngừng. Vô luận ai nhìn thấy trên quan đạo có một người trẻ tuổi đứng sững một cách kỳ lạ, bày ra tư thế “núi này là do ta mở”, đều sẽ dừng lại quan sát một chút.
Trước tiên bọn họ muốn nhìn xem người này có phải là người điên hay không, nếu như không phải, như vậy đại biểu phiền phức lớn đã tới.
Đội xe dừng lại, tên râu xồm tỉ mỉ quan sát Phương Tranh vài lần, lập tức liền cảnh giác nhìn xung quanh mọi nơi, ven đường là rừng núi, rừng núi rất yên tĩnh, yên tĩnh đến cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có, sự khác thường luôn luôn có ý nghĩa nguy hiểm tới gần, vùng lông mày tên râu xồm liền cau lại, tay phải nhẹ nhàng đặt lên chuôi đao, bắt đầu ngưng thần đề phòng.
Lúc này, phía sau đội xe đi ra một người trẻ tuổi mặc trang phục như một công tử, người này rất tuấn tú, gương mặt thon gầy, mũi cao, môi hơi mỏng, mắt sáng mày kiếm, vừa nhìn liền biết được vô số thiếu nữ vô tri tự nguyện hiến thân, hơn nữa hắn còn có hình dáng của một nam nhân sẽ không chịu phụ trách nhiệm sau khi gây ra tai họa.
Phương Tranh nhìn hắn một lát, cuối cùng cho ra một kết luận, vẻ suất khí của hắn kém mình một chút, từ tướng mạo mà nói, người này rốt cục có thể xem là kình địch của Phương Tranh, không thể khinh thường.
Vị công tử trẻ tuổi thân mặc văn sam, trong tay cầm một cây quạt, nhìn qua giống như một công tử nhà giàu vừa ra khỏi thành đi du ngoạn.
Vị công tử này đi tới trước đội xe, đứng lại cách Phương Tranh chừng mười bước, sau đó lộ ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt, chắp tay nói: “Vị huynh đài này một mình đứng giữa quan đạo, xin hỏi có việc gì chỉ giáo?”
Giọng nói ôn hòa, cử chỉ thỏa đáng, Phương Tranh nghe được âm thầm gật đầu, ân, đây là một con dê béo phi thường có lễ phép.
Phương Tranh văn tĩnh nhìn hắn cười cười, sau đó hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, cuối cùng há mồm hét lớn: “Đánh cướp!”
Gần trăm tiêu sư áp xe nghe vậy phản ứng thật nhanh rút đao, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Phương Tranh, âm thầm quan sát hoàn cảnh bốn phía, ngưng thần đề phòng. Bọn họ đều không phải kẻ ngu si, nếu đối phương chỉ một người dám nói ra hai từ “đánh cướp”, gần đây tất có mai phục.
Công tử trẻ tuổi nghe vậy ngẩn người, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Vị huynh đài này, ngày trước tại hạ có chỗ nào đắc tội?”
Phương Tranh lắc đầu, vì sao người cổ đại thích hỏi thăm tận gốc rễ của vấn đề vậy? Nếu ngươi đắc tội ta thì ta mới đánh cướp ngươi sao? Không cừu không oán, ta cứ muốn đánh cướp ngươi, không được sao?
Nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của vị công tử trẻ tuổi, phảng phất…ách, có khí chất thoát tục không nhiễm khói lửa nhân gian, Phương Tranh nghĩ hiện tại bản thân mình có điểm tục khí.
Không được tự nhiên gãi gãi đầu, Phương Tranh có chút ngại ngùng nói: “Ta cũng không làm khó ngươi, nhưng quy củ trên giang hồ, không thể tay không mà về, như vậy đi, hơn mười xe châu báu của ngươi, lưu phân nửa lại cho ta là được, ngày sau giang hồ gặp lại, cũng tiện bắt chuyện lẫn nhau.”
Vị công tử trẻ tuổi cười khổ, mấp máy môi, còn chưa mở miệng nói, tên râu xồm bên cạnh hắn cầm chuôi đao bước về phía trước hai bước, tức giận nói: “***! Con mẹ ngươi mù mắt chó! Biết đây là hàng hóa của ai không? Đi ra cũng không nhìn phong thủy, một tên thổ phỉ tại núi nhỏ lại dám nuốt số hàng này, lão tử thật phục ngươi!”
Phương Tranh nghe vậy cơn tức liền bốc lên.
Khi bản thân có đủ thực lực, hắn là một người có tính tình ăn mềm không ăn cứng, nếu nói chuyện ôn hòa như vị công tử trẻ tuổi kia, có lẽ hắn còn thấy ngại ngùng, thật có thể để cho bọn họ đi qua, không ngờ tên râu xồm này dám bước lên chửi mắng hắn, khẩu khí này hắn thực sự không nuốt nổi nữa. Đạo lý nắm tay lớn mới là cứng rắn, lão tử khi đã muốn ăn ngươi, thì ngươi phải nếm mùi, bất luận lời nói hay việc làm gì quá khích, hắn đều xem là sự khiêu khích, huống chi tên râu xồm chỉ vào mũi hắn mắng to.
Vì vậy lông mày Phương Tranh dựng thẳng, cười lạnh nói: “Hôm nay khẩu vị của lão tử rất tốt, càng muốn ăn số hàng hóa này cho ngươi xem, nhìn xem tên vương bát đản ngươi sẽ làm như thế nào!”
Tên râu xồm ngửa mặt lên trời dữ dằn cười to, nanh giọng nói: “Tiểu sơn tặc, vậy ngươi cứ thử xem, đừng ta gia gia không nhắc nhở ngươi, số hàng hóa này rất phỏng tay, ăn vào sẽ làm ngươi nghẹn chết!”
Vị công tử trẻ tuổi thở dài, há mồm muốn nói, nhưng tên râu xồm tiếp lời: “Đại công tử, ngài yên tâm. Hảo hán tam sơn ngũ nhạc ta cũng gặp qua không ít, chỉ bằng mấy tên hại dân hại nước nơi khe núi hoang vu này, cho hắn thêm bổn sự cũng không dám cướp đi số hàng hóa, hừ! Cả trăm huynh đệ chúng ta cũng không phải là bột lên men, người khác muốn nghiền thế nào thì nghiền!”
Gần trăm tên áp xe phía sau nổi giận đùng đùng cùng kêu to: “Đúng vậy!”
Phương Tranh liếc mắt nhìn tên râu xồm, thần sắc không khỏi nổi lên vài phần cổ quái.
Nếu ở bình thường, gặp phải gần trăm tiêu sư hắn sẽ cảm thấy nhút nhát, dù sao thủ hạ của La Nguyệt Nương cũng chỉ có hai trăm thổ phỉ hết ăn lại nằm, nếu muốn đi cướp mười xe châu báu này, khả năng thật không lớn, thế nhưng ngày hôm nay…
Phương Tranh hắc hắc cười rộ lên gian xảo, cười đến con mắt khép lại thành khe hở, thoạt nhìn đặc biệt âm hiểm.
Tên râu xồm nhìn dáng tươi cười của Phương Tranh, trái tim không khỏi nhảy lên, tên tiểu vương bát đản này vì sao cười kiểu như vậy?
Vị công tử trẻ tuổi làm như cố ý vô ý liếc mắt nhìn khu rừng núi bên trái, sau đó thở dài, lắc đầu.
Đúng lúc này, bên trong khu rừng vang lên một tiếng pháo hiệu, làm mọi người sợ đến cả người run lên, đang lúc kinh hoàng, ngay sau đó bên trong khu núi bỗng nhiên dựng thẳng một cây cờ lớn, trên mặt cờ đỏ đề chữ màu đen, đoan đoan chính chính viết một chữ “Phương”, đang đón gió phấp phới lay động, rất là phong tao.
Tên râu xồm lại càng hoảng sợ, ngạc nhiên nói: “Các ngươi thuộc núi nào? Sao hôm nay thổ phỉ đánh cướp còn dám giương cờ hiệu?” Không ai trả lời hắn, trên quan đạo theo thứ tự nhảy ra mấy trăm người, chặn ngang đường lui của đội xe, người người giương cung cài tên, nhắm ngay đám tiêu sư hộ xe.
Tên râu xồm hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Người thật ra cũng không ít, nhưng bằng số người này muốn ăn hàng của chúng ta, quả thật là…”
Lời còn chưa dứt, vị công tử trẻ tuổi kéo kéo ống tay áo hắn, thở dài nói: “Ngươi tự mình nhìn kỹ rồi hãy nói.”
Tên râu xồm ngẩn người, ngưng mắt nhìn lại. Chỉ thấy ngoại trừ mấy trăm người ngăn chặn ngay trước sau quan đạo, bên trong cánh rừng lại toát ra không ít nhân ảnh như măng mùa xuân trổ lên, thô sơ đơn giản đảo qua, ít nhất cũng phải mấy ngàn người.
Mấy ngàn người cũng không tính là gì, nhưng thái quá chính là, mấy ngàn người ăn mặc một kiểu áo giáp thống nhất, tay cầm trường mâu chỉ có quân đội chính quy của triều đình mới có, cùng trường đao và cung tiễn.
“Quan binh?” Lúc này tên râu xồm mới chính thức bắt đầu giật mình, quân đội chính quy triều đình vì sao xuất hiện ở đây? Hơn nữa, xem uy thế của bọn hắn, chẳng lẽ là muốn “đánh cướp”? Vậy thì…
‘ Oa ha ha ha ha.” Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng tiếng cười quá mức khó nghe, tên râu xồm không tự giác bật lui ra sau một bước.
Ai nha, đây không phải là như trong truyền thuyết “giả heo ăn cọp sao”? Ân, tuy rằng phô trương một chút, nhưng cảm giác thật sự thoải mái nha. Xem ra để bảo trì tâm tính khỏe mạnh sảng khoái, sau này phải thường xuyên làm loại chuyện này mới được.
“Các ngươi là quan binh triều đình?” Tên râu xồm ngây cả người, tiện đà quát lớn.
Tiếng cười của Phương Tranh khựng lại, giống như một con gà bị người bóp cổ, bật người ho khan không ngừng.
Ôn Sâm đứng bên cạnh cả người không được tự nhiên. Dù sao hắn xuất thân từ quan viên triều đình, vẫn luôn cho mình là thân phận chính thống, hôm nay lại tham dự đánh cướp, đối với điểm mấu chốt trong tâm lý hắn mà nói, thật sự là một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.
“Vì sao lại mặc áo giáp?” Phương Tranh thật vất vả hồi phục lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ôn Sâm.
Ôn Sâm có loại xung động muốn rơi nước mắt: “Đại nhân, những người này đều là quân đội chính quy, không mặc áo giáp thì mặc cái gì?”
“Có đạo lý.” Phương Tranh trầm ngâm một chút, lập tức ưỡn ngực, nhìn tên râu xồm, lẽ thẳng khí hùng lớn tiếng nói: “Triều đình quan binh thì làm sao? Triều đình quan binh thì không thể đánh cướp sao? Luật pháp Hoa triều có quy định này à?”
Từ lúc quân đội xuất hiện khắp núi đồi, thần sắc vị công tử trẻ tuổi liền bắt đầu trở nên ngưng trọng, tỉ mỉ quan sát Phương Tranh vài lần, sau đó đi ra phía trước, chắp tay nói: “Vị này…vị hảo hán này, tại hạ có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh hay không? Xin hỏi những quan bình này thực sự là quan binh triều đình sao?”
Phương Tranh nháy nháy mắt, có chút chột dạ. Loại hành vi đánh cướp này đương nhiên là không sai, nhưng ăn mặc áo giáp quan binh đi đánh cướp, đây đúng là có điểm quá kiêu ngạo, vạn nhất bị Mập Mạp biết được, hắn không làm gì mình, nhưng đám ngôn quan trong triều đình sẽ không dễ dàng chịu bỏ qua, bị bọn họ tham tấu “dung túng binh sĩ cướp đoạt”, việc này cho dù không có gì, nhưng làm Mập Mạp bị đánh mất mặt mũi, chính mình cũng không chịu nổi.
“Bọn họ…khái, bọn họ đi ngang qua, vậy thế nào?” Phương Tranh ưỡn ngực, nhìn quét mấy ngàn quan binh dưới trướng, lớn tiếng nói: “Nói cho hắn, các ngươi đến làm gì?”
“Đánh cướp!”
Mấy ngàn quan binh cao hứng bừng bừng cùng quát to.
Phương Tranh lại bắt đầu kịch liệt ho khan, có cần hỏi nhiều như vậy để làm chi?
“Mẹ nó! Lão tử là tới đánh cướp, cũng không phải kết giao với ngươi, nhanh một chút, để xe ngựa lưu lại, các ngươi rời đi!” Phương Tranh đã liều, thẳng thắn không quan tâm, cứ đoạt rồi hãy nói.
“Tặc tử dám khi dễ ta!” Đã lâu không lên tiếng, tên râu xồm bỗng nhiên tức giận hét lớn, lập tức đoạt lấy cường cung trong tay tiêu sư bên cạnh, cài tên hướng Phương Tranh bắn tới.
Mũi tên nhọn sưu một tiếng bắn về phía Phương Tranh, hướng bay nhanh như thiểm điện.
“Oa!”
“Đại nhân cẩn thận!” Chuyện phát sinh đột ngột, Ôn Sâm không kịp ngăn cản, vừa nói liền ngẩng đầu lên, mũi tên nhọn đang bắn tới ngay trán Phương Tranh.
Phương Tranh mở to con mắt kinh khủng, thân thể vô ý thức ngã trên mặt đất co rụt lại, bản lĩnh đào sinh rèn đúc đã lâu đã cứu sống hắn lần nữa, trong nháy mắt thân thể trầm xuống, mũi tên nhọn vừa lúc xẹt qua da đầu, vững vàng ghim lên một gốc cây, ghim sâu vài tấc.
Tất cả mọi người thất thần, mấy ngàn người ngơ ngác ngây ra, nhìn mũi tên nhọn vẫn còn run bần bật trên thân cây, trên tràn mọi người toàn bộ toát ra mồ hôi lạnh.
Đột nhiên xuất hiện một màn nguy hiểm, làm bọn hắn cảm thấy sợ không ngớt. Phương Tranh là khâm sai đại thần, bọn họ còn là thân quân của Phương Tranh, nếu khâm sai đại thần có gì không hay xảy ra, với quân pháp của Hoa triều, bọn họ chắc chắn cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh, vô lực ngồi bệch trên quan đạo, hai mắt mở to, môi run run không ngừng.
Thừa dịp mọi người còn đang ngây ra, Ôn Sâm liền vọt tới bên người Phương Tranh, dùng thân thể chắn ngang Phương Tranh, đám binh sĩ trên quan đạo cũng thu hồi biểu tình vui đùa, thần sắc ngưng trọng dùng tấm chắn ngang, giương cung cài tên, trận địa sẵn sàng nhắm ngay đám tiêu sư của đội xe, đặc biệt trọng điểm đề phòng tên râu xồm.
“Đại nhân, ngươi có sao không?” Ôn Sâm cúi người, quan tâm lo lắng hỏi.
Phương Tranh ngơ ngác ngồi bất động, làm hắn có chút lo lắng. Đại nhân không phải bị mũi tên kia làm hoảng sợ tới ngu ngốc chứ?
Một lúc lâu, Phương Tranh yếu ớt thở ra một hơi, con mắt nháy nháy, nước mắt liền rơi xuống tới, ngay trước mặt mấy ngàn quan binh, bỗng nhiên cất tiếng gào khóc, một bên khóc một bên vươn tay, ôm lấy cánh tay Ôn Sâm, lớn tiếng nói: “Ô ô, đánh cướp con mẹ nó quá nguy hiểm, ô ô…”
Tâm trạng Ôn Sâm rầu rĩ, vỗ vỗ vai Phương Tranh, nói: “Đúng vậy, hỗn chén cơm ăn cũng không dễ đâu.”
“Ô ô, lão Ôn, ta cảm giác sau này chúng ta hoàn lương thôi. Công tác đánh cướp này, xem ra rất không thích hợp cho ta làm…”
Ôn Sâm vui mừng, nói: “Đại nhân lạc đường biết quay lại, đại thiện!”
Lau nước mắt, Phương Tranh đứng lên, nhìn tên râu xồm đứng phía trước, vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó, mưu sát mệnh quan triều đình, ngươi không biết sẽ bị chém đầu bao nhiêu lần sao?”
Ôn Sâm ghé tai nói: “Đại nhân, những người này xử trí như thế nào, thỉnh đại nhân bảo cho biết.”
“Đánh! Đánh cho thật đau!” Phương Tranh cắn răng, lau nước mắt, ác giọng nói: “Dám làm mệnh quan triều đình hoảng sợ mà khóc, tội danh này…khái, lão Ôn, làm mệnh quan triều đình hoảng sợ khóc, tính là tội gì?”
Ôn Sâm suy nghĩ một chút, sau đó không xác định nói: “Đe dọa! Đại nhân, gọi là đe dọa!”
“Đúng! Đe dọa!” Phương Tranh tàn bạo quát to: “Người đâu! Đánh bọn họ cho lão tử, đặc biệt tên râu xồm kia, đánh cho hắn phải khóc mới thôi!”
“Dạ!”
Các binh sĩ cùng kêu lên đáp ứng, sau đó liền xông lên, bắt đầu không hề cố kỵ dùng sức đánh tới. Vừa rồi khâm sai đại nhân gặp nạn, làm hại bọn họ thiếu chút nữa bởi vậy mà bị triều đình xử phạt, may là đại nhân vô sự, lúc này bọn họ nghẹn một bụng tức giận, làm sao không nhân cơ hội này mà phát tiết oán khí trong lòng một chút?
Kết quả là, gần trăm tên tiêu sư áp xe bị đám binh sĩ đánh té ngã, sau đó mấy người vây một người dùng sức tay đấm chân đá, đám tiêu sư tuy rằng võ công cao cường, nhưng bọn họ đối mặt dù sao cũng là quân đội chính quy của triều đình, dù cho bọn họ có năng lực đánh trả, nhưng dưới loại tình thế này, bọn họ còn dám phản kháng sao? Thật chọc cho bọn lính điên lên càn quấy, làm bọn hắn động sát tâm, bọn họ không chỉ đơn giản là đánh đập, võ công một người có cao cường tới đâu, nhưng đứng trước mặt quân đội, thì nhỏ bé đến không cần nhắc tới.
“Đại nhân, số hàng hóa này còn lấy hay không?” Ôn Sâm mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kêu thảm thiết của đám tiêu sư, xoay người cung kính hỏi.
“Lấy, vì sao không lấy? Đây là do bổn quan dùng nước mắt đổi lấy, coi như là lao động mà đoạt được.” Nguy hiểm tiêu trừ, Phương Tranh bật người liền khôi phục bản tính.
“Thế nhưng, đại nhân không phải nói không bao giờ đánh cướp nữa sao?”
“Ta có nói lời này?” Phương Tranh ngạc nhiên, hai dòng nước mắt còn đọng trên mặt loang lổ, hồn nhiên nháy mắt, có vẻ đặc biệt vô tội: “Ngươi xuất hiện ảo giác phải không? Ta là Thanh Long sơn nhị đương gia, không đánh cướp làm sao mà sống?”
Trên quan đạo, quần ẩu đánh nhau còn đang tiếp tục. Vị công tử trẻ tuổi xoa xoa tay, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở một bên, liên tục nhìn Phương Tranh, dáng dấp như muốn nói mà không dám nói.
Tên râu xồm là chủ hung đánh lén Phương Tranh, tự nhiên bị bọn lính trọng điểm chiếu cố, gần mười người vây quanh một mình hắn, chỉ nghe tiếng vang thùng thùng đông như tiếng trống không ngừng truyền ra, tên râu xồm thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng thảm thiết, nhưng người này cũng thật kiên cường, bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không cầu xin tha thứ, thực sự không nhịn nổi, không khỏi lớn tiếng hét lớn: “Đại công tử, nhanh chóng chạy về Từ Châu! Nhanh! A…”
“Cẩu tặc, ban thưởng hôm nay ta nhớ kỹ, mặc kệ ngươi là ai, dám cướp hàng của Giang Nam Hàn gia, ngươi chờ thắt cổ cắt cổ đi! A…”
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn phía Ôn Sâm: “Giang Nam Hàn gia là địa vị gì? Rất lợi hại sao?”
Ôn Sâm ngây ra một lát, xoa xoa mồ hôi lạnh, dáng tươi cười tràn đầy khổ sáp: “Đại nhân, Giang Nam Hàn gia chính là thế gia đại tộc bài danh Giang Nam đệ nhất thế gia.”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn