Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 294: Thôi Trắc
hương Tranh còn đang chạy trốn khắp Phương phủ, hắn rất lạnh, nhưng dù lạnh cũng không bằng nội tâm kinh khủng hiện tại.
Đời này hắn gặp qua rất nhiều nguy cấp đến tính mạng, nhưng hắn chưa từng phải sợ hãi tới mức này, vừa nghĩ đến những con trùng có cánh mỏng cuồn cuộn giãy dụa trên mặt đất, cả người hắn liền nổi da gà, thậm chí có một loại cảm giác buồn nôn.
Đám người hầu Phương phủ cùng bọn thị vệ đương nhiên không biết Phương đại thiếu gia vừa trải qua một lần hung hiểm đến cực điểm khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Thấy hắn trần truồng chạy khắp Phương phủ, trong miệng thỉnh thoảng phát sinh “oa oa” tiếng kêu quái dị, mọi người khó hiểu, đều giơ cao cây đuốc, nhìn Phương Tranh giống như người điên đang chạy tán loạn.
“Thật…thật quá kỳ cục.” Một gã thị vệ lẩm bẩm nói. Hắn đối với loại hành vi nghệ thuật này của Phương Tranh rất khó hiểu.
“Đây là lần thứ ba Phương đại nhân đốt chính phòng ở của mình phải không?” Một thị vệ khác hăng hái điểm danh, đếm số lần Phương Tranh phá sản.
“Đám hỗn đản các ngươi xem đủ rồi chưa?” Trường Bình ôm tiểu công chúa, gương mặt lạnh lùng như sương xuất hiện giữa bọn thị vệ.
“Công chúa điện hạ.” Bọn thị vệ vội vàng hành lễ.
“Xem xong rồi thì nhanh ngăn tên hỗn đản kia lại, cho hắn mặc lại quần áo.” Trường Bình oán hận trừng mắt nhìn Phương Tranh đang trần truồng phát rồ chạy chung quanh, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, vô cùng xấu hổ.
Bọn thị vệ cả kinh, vội vàng lĩnh mạng hướng Phương Tranh chạy đi.
“Tên hỗn đản không biết xấu hổ này, hơn nửa đêm trần truồng chạy loạn khắp phủ, hắn có còn thấy hổ thẹn hay không đây?”
Trường Bình tức giận cắn chặt răng.
Thế lửa trong tiểu viện của Phương Tranh càng lúc càng lớn, Trường Bình từ lúc Phương Tranh oa oa kêu to đã ôm tiểu công chúa chạy ra, Phương Tranh trần truồng chạy quanh làm nàng xấu hổ và giận dữ đến mức tình nguyện ở trong phòng bị chết cháy còn hơn nhìn chính phu quân của mình trần trụi chạy khắp nơi.
Lúc mọi người thanh tỉnh, vội vàng chia làm hai đội, một đội đuổi theo cản lại Phương Tranh đang trần trụi chạy thật vui vẻ, một đội khác vội vàng đi dập tắt lửa.
Một lúc lâu, Phương Tranh giống như đang chơi bóng bầu dục, rốt cục bị đám thị vệ hung hăng đè lên mặt đất, lại cưỡng chế mặc lại cho hắn một kiện trường bào.
Khi Phương Tranh bị đưa đến bên cạnh Trường Bình thì sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh như mưa, cả người không ngừng run rẩy, giống như đã bị kinh hãi cực lớn.
“Hơn nửa đêm châm lửa đốt chính phòng ở của mình, sau đó trần truồng chạy loạn chung quanh phủ, vui lắm sao?” Trường Bình cắn răng hung hăng đấm hắn một quyền.
Phương Tranh run run chỉ vào phòng ở đang bốc cháy, nói năng lộn xộn: “Nơi…đó có thật nhiều…thật nhiều…lớn như vậy…biết bay còn biết cắn người.”
“Hỗn đản! Rốt cục ngươi đang nói cái gì?”
Lấy lại bình tĩnh, Phương Tranh hít sâu mấy hơi thở, sau đó đưa tay ôm Trường Bình, oa một tiếng khóc đi ra, tiếng khóc thê lương, làm người đau lòng. Phảng phất như chịu hết khổ sở trong cuộc sống, tràn ngập thê lương và bất lực.
Trường Bình vô ý thức trở tay ôm Phương Tranh, vuốt lên lưng hắn, gương mặt tràn ngập sự kỳ lạ.
Một lúc lâu, Phương Tranh mới u nhiễm thở dài một tiếng, nức nở nói: “Lão bà, ô ô, kinh thành rất nguy hiểm, chúng ta dọn nhà thôi.”
“Lão bà, ta thấy lạnh…”
“Nói thừa! Trần truồng cái mông chạy loạn, có thể không lạnh sao?”
“Đây là Hạt Tử Xà, sinh sản nơi Nam Cương hoang dã, dân bản xứ dùng Bách Bộ Xà và Kim Vĩ Hạt( bò cạp đuôi vàng) đặt vào trong chuồng, lại bỏ thêm Ngọc Phượng Thảo, tại mùa đông tuyết giao cấu mà sinh ra thứ này.”
Trong tiểu viện hoang tàn, Ôn Sâm cúi sát vào thi thể một con trùng, cau mày giải thích: “Thứ này không chỉ thấy vật liền tan, còn uống máu phệ xương, có thể bay lượn trong khoảng không, độc đến mức có thể cho tảng đá biến thành phấn.”
Phương Tranh, Trường Bình cùng bọn thị vệ Phương phủ đứng trong đống hoang tàn, nghe Ôn Sâm giải thích, mọi người không khỏi cảm thấy rét lạnh, nhìn thi thể bầy trùng chết cháy, với các loại tư thế kỳ dị vặn vẹo, dáng dấp ghê tởm âm tà khiến kẻ khác dựng đứng lông tóc.
Sắc mặt Phương Tranh như đất, môi không kìm được run run vài lần, sau đó khóe miệng nhếch lên, giống như sắp nôn ra.
Ôn Sâm giương mắt nghi hoặc nhìn Phương Tranh: “Dùng loại phương pháp này muốn đưa người vào chỗ chết, thực sự quá mức ác độc. Đại nhân, gần đây ngươi có đắc tội nhân vật nào lợi hại hay không?”
Cả người Phương Tranh run lên, giọng the thé nói: “Nhân vật lợi hại? Ha ha, chê cười! Những nhân vật nào lợi hại ở kinh thành còn dám trêu ta? Những người đắc tội ta con mẹ nó đều bị chết sạch sẽ, trong này ta làm gì còn địch nhân?”
Lời tuy nói ra rất cuồng vọng, nhưng trong giọng nói có ý nghĩa phi thường rõ ràng.
Nếu không có cừu gia, ai lại dùng loại biện pháp ác độc như vậy hại hắn? Nếu nói không có địch nhân, lời này đúng là cũng quá lừa mình dối người.
Gương mặt Ôn Sâm bình tĩnh, thần tình đặc biệt ngưng trọng: “Đại nhân, đừng nói giỡn, ngài nên tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, việc này không phải tầm thường, lần này đối phương không lấy được mạng của ngài, tất có lần sau, đại nhân phải vô cùng cẩn thận đề phòng.”
Phương Tranh nghe vậy cả người run lên vài cái, sắc mặt càng tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn xuống, sau đó trải rộng ra cả khuôn mặt.
Ai muốn hại ta? Ta đắc tội ai? Ta có cừu hận gì với hắn, cần phải dùng phương pháp ác độc như vậy trí ta vào chỗ chết?
Phương Tranh phảng phất nhìn thấy tên địch nhân kia đang trốn trong một chỗ âm u, nhìn trộm từng cử động của hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười âm lãnh ác độc, giống như một con rắn cực độc, đang núp trong bụi cỏ theo dõi một con thỏ mập mạp ngu ngốc.
Rất rõ ràng, Phương Tranh chính là con thỏ ngu ngốc mập mạp đó.
Loại cảm giác này làm cả người Phương Tranh phát lạnh, địch nhân không nhìn thấy được mới là đáng sợ nhất, thậm chí hắn càng khiến cho kẻ khác phải sợ hãi và kinh khủng hơn đám Hạt Tử Xà trên mặt đất. Hiện tại Phương Tranh rất sợ, trong đầu loạn thành một đoàn, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm đống phế tích bị đốt cháy, tản ra mùi cháy khét khó chịu, trong lòng kinh nghi và sợ hãi dày vò, giãy dụa. Trường Bình nhìn thấy dáng dấp Phương Tranh, không khỏi yêu thương xót xa nhíu chặt mày, bàn tay nhỏ bé cầm tay Phương Tranh, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ là dư nghiệt Phan đảng? Hoặc là dư nghiệt thái tử?”
Từ sau khi đi vào triều đình cho tới bây giờ, Phương Tranh chân chính đắc tội chỉ có hai người, Phan Văn Viễn đã chết, thái tử cũng đã chết, cũng không thể phủ nhận, thế lực của bọn họ lúc còn sống rất khổng lồ, có mấy dư nghiệt trung thành muốn báo thù cho chủ tử, thực sự là rất hợp lý.
Ôn Sâm nhìn biểu tình mê man sợ hãi của Phương Tranh, gật đầu nói: “Công chúa điện hạ nói có lý, hai người kia dù đã chết, khả năng vẫn còn chưa hoàn toàn thanh trừ được dư nghiệt, có lẽ bọn hắn đã bày mưu trả thù.”
Trường Bình nghe vậy đôi mày thanh tú dựng thẳng, lạnh lùng nói: “Bọn họ không muốn sống nữa? Cá lọt lưới tránh được một mạng phải nên cảm tạ trời đất, không ngờ còn có lá gan dám báo cừu?”
Ôn Sâm chần chờ một chút, nhìn Phương Tranh nhíu mày nói: “Còn có một khả năng, chẳng hay đại nhân có phát hiện.”
“Khả năng gì?”
“Đại nhân, ngài còn nhớ kỹ ngày trước bị người bắt cóc tống tiền? Chủ tử sau màn kia thuộc hạ vẫn không thể tìm ra, phái huynh đệ đến Dương Châu thăm dò bao lần, nhưng đến nay vẫn không có nửa điểm đầu mối, đại nhân, thuộc hạ nghĩ nguy hiểm hôm nay của đại nhân, có thể có quan hệ đến người làm chủ phía sau màn, mặc dù không biết người nọ có cừu hận gì với đại nhân, nhưng hắn muốn đưa đại nhân vào chỗ chết là chuyện khẳng định.”
“Tra! Triệt để truy tra!” Một lúc lâu, trong miệng Phương Tranh bật ra, mặc dù sắc mặt vẫn đang sợ hãi, nhưng biểu tình đã trấn định hơn rất nhiều.
“Đem toàn bộ Ảnh Tử đều phái ra ngoài. Tập trung tại kinh thành và Dương Châu, loại Hạt Tử Xà xuất phát từ Nam Cương, vậy trọng điểm tìm tòi tại kinh thành và Dương Châu phải tập trung ở những người Nam Cương, từ trên mặt này tìm đầu mối, nhất định phải đem việc này tra ra manh mối. Bắt được kẻ làm chủ phía sau màn!” Phương Tranh bình tĩnh mà lạnh lùng nói.
“Dạ, đại nhân.” Ôn Sâm ôm quyền tuân mệnh.
Thần tình Trường Bình ngưng trọng nói: “Phủ đệ chúng ta phải tăng số thị vệ, ngày đêm tuần tra, đề phòng càng nghiêm mật, người một nhà ở chung, ai bị thương cũng không tốt, từ giờ trở đi toàn bộ thị vệ luân phiên tuần tra, phu quân, ngươi là tướng quân thủ bị kinh thành, đến quân doanh thành vệ quân điều binh sĩ cảnh giới ngoài phủ, như vậy có thể không xảy ra sai lầm.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng. Kêu lên một thị vệ, mệnh hắn đi quân doanh truyền lệnh.
Mọi việc an bày thỏa đáng, trời cũng đã sáng. Trường Bình che cái miệng nhỏ nhắn ngáp dài, cười nói: “Phu quân đốt phòng, chúng ta đều không thể làm gì khác hơn là đi đến sương phòng hậu viện mà ngủ thôi.”
Lúc này Phương Tranh cũng dần dần biến mất tâm lý sợ hãi, nghe vậy cười nói: “Không có biện pháp, nếu ta không phóng hỏa, lão công của nàng hiện tại đã biến thành lão công chết.”
Khóe mắt Trường Bình thoáng nhìn, nhìn lướt qua thi thể Hạt Tử Xà xấu xí đến buồn nôn trên mặt đất, chán ghét cau đôi mày thanh tú, gương mặt giãn ra cười nói: “Thủ pháp thiêu phòng ở của phu quân ngày càng thành thạo, lúc này thiêu phòng thật sạch sẽ, dù tro cũng không còn, bản lĩnh quả nhiên rất cao. Nhưng lần này phu quân thiêu rất tốt, may là phu quân phản ứng nhanh, nếu bị thứ này cắn trúng một ngụm, đối với Phương gia chúng ta mà nói, đúng là tai họa lớn.”
Vừa nói gương mặt Trường Bình lại càng trắng nhợt, đôi mắt to nhìn chằm chằm phế tích bị cháy sạch sẽ trước mặt, nỗi khiếp sợ tràn đầy vẫn còn.
Phương Tranh được Trường Bình khen ngợi, rất ngại ngùng, vuốt quần áo, xấu hổ nói: “Cháy sạch không tốt, lần tới nếu có cơ hội, ta sẽ cầm đuốc, như vậy thiêu đốt sẽ nhẹ nhàng hơn. Nàng đừng khen ta, ta làm thật không đủ tốt.”
Gương mắt liếc nhìn sắc mặt có chút phát xanh của Trường Bình, thần tình Phương Tranh lo sợ: “Vừa rồi là nàng khen ta sao?”
Phương phủ nửa đêm bốc cháy, đốt sạch một tòa tiểu viện bên trong Phương phủ, việc này rất nhanh liền truyền khắp toàn thành, đêm đó ánh lửa tận trời, làm sáng rực bầu trời đêm chẳng khác gì ban ngày. Không ít quan viên và bách tính đều nhìn thấy, muốn gạt cũng không gạt được.
Ngày thứ hai lúc lâm triều, Mập Mạp gọi Phương Tranh vào ngự thư phòng, hỏi lại nguyên nhân.
“Nói như thế, đây là có người muốn hại ngươi.” Mập Mạp vuốt chiếc cằm béo mập trầm ngâm, đăng cơ một thời gian, đáng tiếc hắn lại thiếu đi vài phần uy nghiêm của hoàng đế, thân thể lại càng mập ra, bàn tay béo mập ôm cằm, có vẻ buồn cười, Phương Tranh nhìn thế nào đều cảm thấy hắn giống như một cái đầu heo.
“Mập Mạp, ta vạn ngươi nói chuyện có dinh dưỡng, có thể nâng cao tinh thần tỉnh não nói được không?” Trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, Phương Tranh không cần khách khí cùng hắn, tức giận trợn mắt: “Nếu không phải là muốn hại ta, chẳng lẽ hắn tặng lễ cho ta?”
Mập Mạp cứng lại, xấu hổ cười cười. Lập tức gương mặt béo phì nghiêm túc, bàn tay béo mập hung hăng quơ lên giữa không trung, lớn tiếng nói: “Tra! Nhất định phải hung hăng tra! Tra ra manh mối, đợi thời cơ chín mùi, sẽ đem xử lý.”
Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, khen ngợi: “Làm hoàng đế quả nhiên khác hẳn lúc trước, thành ngữ dùng cũng hay hơn, chậc chậc…”
Mập Mạp mặt mày rạng rỡ khiêm tốn nói: “Không có gì, không có gì, ta đã tận hết sức, không thể cao thâm hơn.”
Phương Tranh: “…”
Cười đùa vài câu, Mập Mạp nghiêm mặt nói: “Việc này thật là hung hiểm, may là vận khí ngươi không tệ, lúc này mới tránh thoát một kiếp, nhưng lần này đối phương không thể hại chết ngươi, không bảo đảm sẽ không còn lần sau, lại lần sau, lại lại lần sau…”
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh suy sụp, khóc tang nói: “Dừng lại! Ta làm người hận đến như thế sao? Còn muốn để cho người sống nữa hay không?”
Mập Mập trầm ngâm nói: “Ngươi và người nhà ngươi không thể có sai lầm, giờ ngọ ta sẽ tăng thêm đại nội thị vệ tới phủ của ngươi, mặt khác lại đưa thêm mười vị cao thủ cấm cung cho ngươi, bọn họ ở tại trong cung hưởng dụng cung phụng, thân thủ phi thường không tệ, để cho bọn họ canh giữ ở trong phủ của ngươi, nói vậy an toàn hơn rất nhiều.”
Phương Tranh nhìn Mập Mạp, trong lòng cảm động, đó mới là bằng hữu cùng hưởng phúc cùng hoạn nạn, vẫn luôn chiếu cố lẫn nhau, dù làm đế vương, đối với bằng hữu vẫn duy trì trái tim trung nghĩa, cởi mở, không hề bảo lưu.
Cảm kích cầm tay Mập Mạp, nước mắt Phương Tranh cũng nhanh tuôn xuống.
“Cao thủ đều cho ta, vậy còn ngươi? Ai tới thủ hoàng cung cho ngươi?”
Mập Mạp cười thật hàm hậu: “Không quan hệ, ta còn có cao thủ giỏi hơn, cùng một đám thổ cẩu, hoàng cung cũng sẽ không bị việc gì đâu.”
Cao thủ thời nay xuống giá như vậy sao?
Mập Mạp suy tư một chút, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện này, ngươi có hoài nghi ai không? Thường ngày ngươi lại đắc tội qua người nào?”
Phương Tranh lắc đầu: “Không có đầu mối, trước đây ta đắc tội rất nhiều người, nhưng tuyệt đại bộ phận đều đã chết, tỷ như Phan Văn Viễn, thái tử vân vân…”
“Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, người muốn hại ngươi, cũng không chắc là vì ngươi từng đắc tội hắn, mà là bởi vì sự tồn tại của ngươi, cản đường của hắn, làm âm mưu của hắn bị trở ngại, cho nên hắn muốn diệt trừ ngươi, mới có thể cho hắn tiếp tục tiến hành âm mưu.”
Phương Tranh thần tình ngưng lại, gật đầu nói: “Ân, rất có khả năng.”
Ý nghĩ vừa nảy sinh, trên mặt Mập Mạp tản ra quang mang cơ trí, tiếp tục suy nghĩ theo phương hướng đó.
“Ngươi là thần tử được tiên hoàng coi trọng, lại cùng ta có tình tri giao thời áo vải, sau khi ta đăng cơ thì ngươi càng có thêm quyền thế so với trước đây, hôm nay đã trở thành đệ nhất nhân trong triều, ngẫm lại mà xem, vị trí hiển hách như vậy, sẽ tạo thành uy hiếp đối với người nào, mà làm cho hắn phải dùng loại phương pháp ác độc này diệt trừ ngươi? Diệt trừ ngươi đối với hắn có chỗ tốt gì?”
Mập Mạp càng nói càng cảm thấy mình suy đoán rất có đạo lý, vì vậy hắn cảm thấy có chút hưng phấn, hắn nghĩ mình thật xứng với hai chữ “thánh minh”, không khỏi hăng hái bừng bừng tiếp tục nói: “Đang ở triều đình, có phân có hợp, có người vui có người hận, đều vì hai chữ “quyền thế”, sự tồn tại của ngươi, đúng là sẽ sản sinh sự uy hiếp và bất an cho địa vị của hắn, cho nên hắn phải đưa ngươi vào chỗ chết, mới có thể cho hắn đạt thêm được quyền thế, nói như vậy, nếu ngươi chết, ai sẽ có lợi?”
Ánh mắt sáng quắc của Mập Mạp nhìn chằm chằm Phương Tranh, vì sự suy đoán phi thường hợp lý của mình mà đắc chí, cuối cùng không ngờ còn tung ra một câu hỏi để suy nghĩ, chờ Phương Tranh cởi ra.
Phương Tranh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chăm chú gật đầu.
“Ta là đệ nhất quyền thần trong triều, quyền thế đương nhiên cực lớn, nếu sự suy đoán của ngươi chính xác, ta xác thực cản đường người nào đó, vậy đáp án chỉ có một.”
Sắc mặt Mập Mạp vui vẻ: “Ngươi có đáp án, nói mau nói mau, là ai khả nghi nhất?”
Phương Tranh thở dài, chỉ chỉ vào Mập Mạp, cười khổ nói: “Ngươi.”
Mập Mạp ngẩn người, sau đó sợ đến thịt béo cả người run run, nói lắp: “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi như thế nào lại cho ra kết luận này?”
Phương Tranh thở dài nói: “Thần tử quyền thế quá lớn, sẽ trực tiếp uy hiếp đến địa vị của hoàng đế, trên triều đình sẽ xuất hiện cục diện quân nhược thần cường, thử hỏi hoàng đế nào không hận đến nghiến răng, tại sao lại không muốn có thể tiêu trừ viên thần tử đó thật nhanh?”
Con ngươi trong đôi mắt nhỏ của Mập Mạp trừng thật lớn, suy nghĩ một hồi, không khỏi cười khổ nói: “Hiềm nghi về ta quả nhiên lớn nhất, tính tới đẩy lui không ngờ lại đem ta nhiễu luôn vào.”
Phương Tranh vỗ vai Mập Mạp cười nói: “Nhưng ngươi yên tâm, ta hoài nghi ai cũng sẽ không bao giờ hoài nghi ngươi. Đừng quên, ta căn bản không muốn làm quyền thần, là chính do ngươi mặt dày mày dạn ép buộc ta thôi.”
“Đó là đương nhiên, ta đối với ngươi đào hết tâm phế, nếu ngươi hoài nghi ta, ngươi còn là người sao?”
Mập Mạp lập tức thở dài, thần sắc có vẻ rất uể oải: “Xem ra ta chỉ có thể làm một hoàng đế vô vi, chuyện cân nhắc phá án, sau này tận lực đừng làm, hoàng đế hồ đồ thẩm án hồ đồ, trong sách sử tương lai không biết sẽ còn bẩn thỉu ta đến thế nào.”
Phương Tranh cười tủm tỉm khen ngợi: “Hoàng thượng thánh minh!”
Hai người ngồi bên trong ngự thư phòng nói chuyện phiếm một hồi, Mập Mạp bỗng nhiên cười nói: “Lần này ngươi xuống Giang Nam, trách nhiệm trọng đại, ta đề cử một người giúp đỡ cho ngươi, có hắn hỗ trợ thì mọi việc càng thuận lợi.”
“Ai?”
Mập Mạp nghiêng người nhìn ngoài cửa hô: “Người đâu, tuyên hắn tiến đến.”
Không bao lâu, một thân ảnh thon gầy chậm rãi đi vào ngự thư phòng. Hắn mặc triều phục quan văn ngũ phẩm, đầu đội quan mạo ô sa, khuôn mặt hơi trầm xuống, biểu tình bình thản.
Sau khi đi vào thư phòng, liền cung kính quỳ xuống tấm thảm đỏ ngay trước mặt Mập Mạp, trầm giọng nói: “Vi thần khấu kiến ngô hoàng vạn tuế.”
Phương Tranh vừa nhìn thấy người này, không khỏi thất kinh, thất thanh nói: “Kháo! Thế nào là ngươi? Ngươi làm quan hồi nào vậy?”
Mập Mạp cười nói: “Xem ra các ngươi là người quen cũ, thế nào? Ta đề cử người cho ngươi không tệ phải không?”
Phương Tranh ngây ra một lúc, sau đó lớn tiếng nói: “Mập…khái, hoàng thượng, không nên không nên, người này ta không cần, người này nhân phẩm không tốt, đánh bài thanh lâu, ăn cơm không trả tiền, bình thường còn hay ăn cơm bá vương, người như thế ta làm sao yên tâm để cho hắn theo bên người? Không cần không cần.”
Người tiến đến nhịn không được ngẩng đầu, cười khổ nói: “Phương huynh, ta với ngươi không có cừu lớn như vậy đi? Ngươi vài lần ăn cơm tại tửu lâu xong lại bỏ chạy, hại ta phải trả tiền thiếu chút nữa muốn táng gia bại sản. Ta còn chưa nói cái gì a.”
Người đi vào không phải ai khác, chính là Tiêu Hoài Viễn đã biến mất sau trận mưu loạn của thái tử.
Mập Mạp cười tủm tỉm giải thích: “Thân phận Tiêu Hoài Viễn rất đặc thù, đánh chết ngươi cũng nghĩ không ra, nguyên lai hắn là…”
Phương Tranh liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, lười biếng nói: “Ta biết, ngự tiền kim bài tiểu mật thám nằm vùng chứ gì, nhìn dáng dấp dáo dác của hắn, kẻ ngu si đều đã biết.”
Tiêu Hoài Viễn vô ý thức sờ sờ mặt, cười khổ nói: “Gương mặt ta giống kẻ nằm vùng? Có rõ ràng như vậy sao?”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn