Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 289: Đại Sự Hoàng Đế
ình viện vẫn rách nát như trước, hàng liễu rũ trải dọc theo kênh đào bên ngoài, chỉnh tề sắp hàng tại bờ sông, những cành mới lặng lẽ nghiêng vào trong nước, theo gợn sóng lắc lư phe phẩy, giống như bàn tay tình nhân đang ôn nhu mơn trớn hai gò má.
Hậu đường trong đình viện, Dương Thành thành thành thật thật quỳ gối trên sàn nhà bằng bạch ngọc, đang hướng vị chủ nhân đứng phía sau bức màn bẩm báo tình thế gần đây trong kinh.
“Thái tử quả nhiên thất bại.”
Vị chủ nhân ở phía sau bức màn che chợt thở dài.
“Đúng vậy, chủ thượng. Một trận đánh tại Thần Liệt sơn, tám vạn tư quân của thái tử toàn quân bị diệt, hoàng đế hạ chỉ, toàn bộ phản quân đều tàn sát tất cả, cự tuyệt không cho hàng. Mặt khác, thái tử cấu kết biên quân U Châu Sài Mộng Sơn hơn năm vạn người, ở tại phía bắc sông Trường Giang bị Hạ Châu biên quân vây quanh, Sài Mộng Sơn suất quân đội đột phá vòng vây, còn dư lại hơn hai vạn người, chạy về hướng bắc trốn vào thảo nguyên Đột Quyết.”
“Hừ! Hảo thủ đoạn! Hảo hung ác! Lòng dạ tâm kế của thái tử quá thâm, nhưng so với hoàng đế, còn kém hỏa hầu.”
“Chủ thượng.” Dương Thành do dự một chút, mở miệng nói: “Theo thuộc hạ tìm hiểu, lần này thái tử mưu phản, hoàng đế cố thủ Thần Liệt sơn. Còn người đi triệu tập biên quân Hạ Châu, đoạt binh quyền của thành vệ quân kinh thành, thậm chí điều binh gấp rút tiếp viện hoàng đế, chính là Phương Tranh!”
“Là hắn?” Phía sau bức rèm che, giọng nói của chủ nhân có vẻ có chút giật mình: “Sao là hắn? Tên lưu manh vô lại không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết trộm đạo thôi sao?”
“Đúng vậy, chủ thượng. Thuộc hạ không dám có bất luận giấu diếm nào, có người nói lần này thái tử mưu phản, trước đó hoàng đế đã bày bố thỏa đáng, Phương Tranh đã xuất lực rất nhiều trong đó.”
Kinh ngạc một lát, phía sau bức rèm che, chủ nhân như có đăm chiêu: “Một giới dân đen thương nhân, hình dáng tướng mạo lỗ mãng tà khí, thái tử binh bại lại vì người này, xem ra ta phải đối đãi lại thái độ với hắn một lần nữa, may là loạn lạc tại kinh thành lần này, ta không có tham dự trong đó, quyết định ngày trước phải mưu đồ sau đó mới hành động thật đúng đắn.”
Dừng một chút, chủ nhân thản nhiên nói: “Kinh thành còn có tin tức gì không?”
“Lúc bình định, trong triều đình toàn bộ đảng phái của thái tử đều bị tẩy trừ. Hoặc biếm hoặc chém, hoàng đế đã chính thức hạ chỉ, sắc phong Phúc Vương làm thái tử, ngay hôm đó giám quốc, cùng thẩm tra Thọ Vương dục mưu gây rối, hoàng đế đã lột bỏ vương tước của Thọ Vương, biếm làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam. Đất phong của Anh Vương sửa lại tại Quỳnh Châu, còn định ngày rời kinh không được kéo dài.”
“Đem các hoàng tử và các đại thần biếm thì biếm, trừ thì trừ, hắn đây là trải đường cho Phúc Vương đăng cơ.” Chủ nhân thở dài: “Hoàng đế bệnh nặng, có phải đại nạn sắp buông xuống hay không?”
“Đúng vậy, đã nhiều ngày không lâm triều, nghe nói hoàng đế nằm trên giường trong tẩm cung không dậy nổi, thần trí hôn mê vài lần, lễ giám cùng lễ bộ trong cung lẫn trong triều đều bắt tay vào làm tang lễ.”
“Hắn…cũng tính được là một hoàng đế tốt.” Phía sau bức rèm che, giọng nói của chủ nhân có chút phức tạp: “Chỉ tiếc…thời vận không tốt, phí công suốt đời cũng không được gì, thật làm kẻ khác phải thở dài.”
Dương Thành gục đầu, quỳ trên mặt đất không dám nói một lời.
“Niểu Niểu thế nào?”
“Niểu Niểu đã thuận lợi ẩn núp bên người Phúc Vương, chỉ là Niểu Niểu hồi báo, Phúc Vương tựa hồ nổi lên lòng nghi ngờ đối với nàng, phòng bị rất nặng.”
“Vậy để cho nàng tiếp tục ẩn núp, tranh thủ lòng tín nhiệm của Phúc Vương, lúc then chốt, ta có trọng dụng.”
“Dạ, chủ thượng.”
“Xem ra, ta phải nhích người trở lại kinh thành một chuyến.” Chủ nhân khe khẽ thở dài.
…….
“A, phu quân. Giúp ta lấy chén trà bên bàn một chút, ta muốn uống, không, là cục cưng trong bụng ta muốn uống nước.” Trường Bình lười biếng dựa trên ghế nằm, hai nha hoàn một xoa chân, một xoa vai cho nàng, giống như một ký sinh trùng hạnh phúc hưởng thụ sự hầu hạ của bọn người hầu bên cạnh.
Phương Tranh đang đánh bàn tính, tính toán gia sản của thái tử. Hoàng thượng mệnh cho hắn đem toàn bộ tài sản tra xét thu được của thái tử nộp lên quốc khố, nhưng Phương Tranh là người ra sao? Ngươi muốn ta nộp lên trên thì ta nộp lên, ta đây không phải làm việc không công à? Vì vậy, ở ngay sáng sớm ngày xuân sáng sủa, phu thê hai người ngồi trong viện, Trường Bình dựa trên ghế nằm thoải mái phơi nắng lười biếng, mà Phương Tranh lại đang đánh bàn tính, ngưng thần tự hỏi nên nộp lên thứ nào, giữ lại thứ nào, cuối cùng thứ nào sẽ biến mất một cách kỳ diệu, phu thê hai người một tĩnh một động, hình thành hai hoàn cảnh đối lập.
Phương Tranh đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trường Bình: “Chén trà của nàng, chỉ cách nàng bất quá nửa thước. Đưa tay là có thể cầm lấy, không cần mệt nhọc bổn phu quân tự mình đem cho nàng nha?”
Trường Bình làm nũng bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Thế nhưng, cục cưng trong bụng ta nói, nó muốn uống nước trà cho cha nó đưa cho.”
Gương mặt Phương Tranh sầm xuống, rốt cục đứng lên, cầm chén trà trên bàn đưa cho Trường Bình, Trường Bình vui vẻ tiếp nhận, cười đến con mắt khép thành vầng trăng non, rất là khả ái.
Phương Tranh ngắm vùng bụng vẫn còn phẳng lì của Trường Bình, không hảo ý cười nói: “Nói một tiếng với cục cưng trong bụng nàng, nếu muốn sau khi sinh ra ít bị lão cha đánh mông, hiện tại an phận cho ta một chút, đừng có giở trò, bằng không lão tử bắn thủng tiểu kê kê của hắn.”
“Tới địa ngục đi! Có người làm cha giống ngươi sao?” Trường Bình vừa tức vừa hận đấm hắn một quyền.
“Nhi tử của chúng ta tương lai nhất định rạng rỡ, có tiền đồ hơn so với ngươi.”
Phương Tranh chớp mắt cười nói: “Sao nàng biết nhất định là nhi tử?”
Trường Bình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phi thường tự tin cười nói: “Trực giác của nữ nhân, ta nói hắn là nhi tử, hắn khẳng định là nhi tử!”
Nhìn vẻ bá đạo của một công chúa, dù giới tính của tiểu hài tử cũng bị nàng định đoạt, ông trời ạ, ta đi đâu nói lý lẽ đây?
Phương Tranh có điểm lo lắng, vì toàn bộ phụ nữ đồng bào trong kinh thành mà lo lắng, nếu Trường Bình thật sự sinh ra con trai, lão cha hắn lại là nhị phẩm đại thần kiêm thế tập Trung Dũng Hầu gia quyền thế huân thiên, lão nương hắn lại là Hoa triều lá ngọc cành vàng công chúa điện hạ, mà gia gia của hắn còn là thương nhân có tiền giàu có nhất Hoa triều, ngoại công của hắn, ai, ngoại công của hắn là một hoàng đế, người cậu Mập Mạp của hắn cũng lập tức sắp làm hoàng đế, tương lai hắn làm sao trưởng thành? Sinh ra trong gia đình siêu cấp mộng ảo cực kỳ phú quý, thế tập tài phú và quyền thế đỉnh núi, mẹ nó! Tiểu súc sinh kia còn không lật ngược bầu trời sao? Tương lai thật thương cảm cho những thiếu nữ vô tri sẽ mang thai tìm tới cửa bắt hắn phụ trách nhiệm, ta nên khen hắn tán gái có cách, hay lại đánh hắn chết đây?
Chậc chậc, ai…
Từ sau khi Trường Bình mang thai, trở nên càng ương ngạnh hơn lúc trước. Thân là vợ cả, lại mang hài tử đầu tiên cho Phương gia, từ nay về sau địa vị đại phu nhân của Phương gia càng thêm vững chắc không thể dao động, hơn nữa cũng giải quyết được tâm bệnh lâu dài của nàng, nữ tử xuất giá tòng phu, nếu chưa cho được gia đình chồng một trai hay gái, mặc kệ thân thế của người đó tôn quý cỡ nào, sau lưng luôn luôn vẫn bị người chế nhạo.
Hôm nay Trường Bình rốt cục đã được hãnh diện, phiền muộn hơn nửa năm đã quét sạch, gương mặt nho nhỏ tràn đầy dáng tươi cười mỹ mãn, vạn phần thản nhiên hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của đám người hầu.
Đứng lên, Trường Bình nhẹ nhàng vặn eo, thoải mái thở dài, vươn vai, ra vẻ rã rời, kỳ thực thật đắc ý nói: “Nằm riết thật mệt, phu quân, theo ta đi lại một chút, sẽ thấy khỏe hơn.”
Phương Tranh hận đến âm thầm cắn răng, nàng không phải là muốn đi lại, rõ ràng là muốn dạo quanh Phương phủ, huyền diệu bản thân mình chính là công thần của Phương gia, hưởng thụ sự thừa nhận và quang vinh do đám người hầu Phương gia khen ngợi lẫn ngưỡng mộ. Sau đó lại say sưa lắc lư đi tới bên người cha mẹ, tiếp tục tiếp thu tiếng ca tụng và cảm kích không dứt miệng của hai người, mang theo vẻ mặt thật thỏa mãn, quay về phòng mình. Dù sao đã nhiều ngày nàng vẫn luôn làm như vậy, nữ nhân cổ đại không thể nói lý!
“Ai ai, Mật nhi. Ta nói nàng yên tĩnh dùm một chút được không?” Phương Tranh vẻ mặt đau khổ, nhìn Trường Bình còn chưa ra cửa đã làm ra biểu tình đắc ý, có cảm giác muốn ném nàng lên giường, lột quần đánh vào mông nàng.
“Không được, ngươi thường nói, phải thường đi lại, tương lai cục cưng sinh ra mới được khỏe mạnh.” Trường Bình bướng bỉnh cau mũi.
Gặp phải một lão nương như thế, hài tử trong bụng nếu biết được, cũng sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất đi?
“Dù là đi lại, nàng cũng không cần làm ra dáng dấp kiểu đó chứ? Mới hai tháng mà thôi, tại sao nàng nhất định phải ưỡn bụng ra rõ ràng như thế? Không sợ làm đau thắt lưng sao?” Phương Tranh đối với bà bầu này rất không chấp nhận.
“Sẽ! Không ưỡn bụng thì người khác làm sao biết ta mang hài tử?”
Phương Tranh nặng nề thở dài.
Nữ nhân đã mang thai là yêu nghiệt, còn có tám tháng, ngày tháng làm sao mà trôi qua?
Nhìn sắc trời một chút, đã hoàng hôn, Phương Tranh cẩn thận đỡ Trường Bình, người hầu và thị vệ Phương phủ đi phía trước mở đường. Một bộ phận đi sau đuôi, đoàn người hạo hạo đãng đãng bắt đầu chuyển động quanh Phương phủ, nếu biết thì đây là thiếu phu nhân Phương gia tản bộ, không biết còn tưởng thái hậu xuất hành, phô trương thật thái quá.
Vừa đi tới hành lang bên cạnh hoa viên, đã thấy Tôn quản gia dẫn theo Tào công công vội vã hướng bọn họ đi tới. Gương mặt Tào công công hoảng loạn, đi đứng lảo đảo, Phương Tranh và Trường Bình thấy thế, vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trái tim dần dần chìm vào đáy cốc.
“Công chúa điện hạ, Phương hầu gia, nhanh, nhanh! Hoàng thượng tuyên hai vị tiến cung.” Tào công công còn chưa tới gần, đã hô toáng lên.
“Tào công công, phát sinh chuyện gì? Hoàng thượng…ngài…” Trong lòng Phương Tranh mọc lên cảm giác bất tường.
Tào công công thở dài, lắc đầu không nói, thần sắc bi thương không gì sánh được.
“Phụ hoàng!” Trường Bình kêu lên một tiếng bi thiết, nước mắt không ngừng chảy xuống. Thân thể không đứng vững, hơi lảo đảo.
Phương Tranh nhanh tay đỡ nàng, quay đầu lại phân phó: “Nhanh! Chuẩn bị xe.”
Xe ngựa nhanh chóng ra Phương phủ, hướng hoàng cung chạy đi. Cấm quân nghiệm qua yêu bài, Phương Tranh và Trường Bình mệnh lệnh xe ngựa trực tiếp chạy tới nội cung, đi tới sân rộng ngay trước kim loan điện, Phương Tranh đỡ Trường Bình xuống xe ngựa, hai người liền vội vội vã vã chạy vào tẩm cung hoàng thượng.
Hoàng cung đêm nay bao phủ trong một bầu không khí túc mục, giới bị của cấm quân so với trước đây càng sâm nghiêm hơn rất nhiều. Vô số binh sĩ cấm quân tay cầm trường mâu đao kiếm qua lại đi tuần, cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh chung quanh, vẻ xơ xác tiêu điều, như lâm đại địch.
Phương Tranh lôi kéo tay Trường Bình, nhìn vẻ đề phòng càng sâm nghiêm hơn bình thường trong hoàng cung, trong lòng hắn càng ngày càng trầm, vừa vội vã đi gặp hoàng thượng, vừa lo lắng Trường Bình đang có thai, chạy nhanh sẽ làm ảnh hưởng hài tử trong bụng, nhất thời bất đắc dĩ. Hai người chạy tới trước cửa tẩm cung, nhìn thấy văn võ đại thần trong triều đã đến đông đủ. Các đại thần mặc kệ trong lòng có thực sự bi thống hay không, biểu tình bọn họ đều là vẻ vô cùng bi thương. Mọi người tụ lại bên ngoài cửa điện, tụm năm tụm ba, đang nhỏ giọng nghị luận.
Phương Tranh và Trường Bình chạy tới, các đại thần đều hành lễ, Phương Tranh bất chấp đáp lễ, kéo một vị đại thần, gấp giọng hỏi: “Hoàng thượng đâu? Tình huống của ngài ra sao?”
Đại thần lắc đầu thở dài: “Vào đêm nay, hoàng thượng bỗng nhiên ói máu không ngừng, lập tức hôn mê, ngự y khám và chữa bệnh xong, vừa tỉnh dậy. Ngự y nói, sợ là không qua khỏi đêm nay nữa.”
Phương Tranh và Trường Bình như bị sét đánh, ngây ra một thoáng, lập tức Phương Tranh giậm chân, kéo tay Trường Bình hướng tẩm cung xông vào.
Đại thần ở phía sau hắn vội vàng hô to: “Phương đại nhân, hiện tại hoàng thượng đang triệu kiến thái tử, ngài khoan đi vào đã, đại…”
Phương Tranh không thèm quan tâm, chạy vội tới trước tẩm cung, đã thấy binh sĩ cấm quân đang vây quanh tẩm cung chật như nêm cối, hai gã phó tướng đang cầm kiếm canh giữ ngay cửa đại điện, Phương Tranh và Trường Bình không để ý vọt tới, hai gã phó tướng giơ kiếm ngăn cản, lạnh lùng nói: “Vì phụng chiếu, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, kẻ vi phạm, chém!”
Phương Tranh chỉ vào phó tướng mắng to: “Thấy cho rõ, ngay cả lão tử cũng không nhận ra sao? Ai đưa cho ngươi lá gan dám cản ta và công chúa? Không muốn sống nữa?”
Phó tướng sầm mặt, lạnh giọng nói: “Vì phụng chiếu, không cho bất luận kẻ nào đi vào, người vi phạm, chém!”
Trường Bình khóc lớn, nắm tay áo Phương Tranh bi thương nói: “Phu quân, ta nhất định phải gặp mặt phụ hoàng lần cuối…”
Lửa giận trong lòng Phương Tranh bừng lên, tính tình trẻ hư liền bộc phát, lạnh lùng nói: “Hôm nay lão tử từ cửa này đi vào, ngươi thử cản ta xem, lão tử giết cả nhà ngươi! Mật nhi, theo ta.”
Lông mày rậm của phó tướng cau chặt, quát to: “Cấm quân, đề phòng.”
“Bá!” Vô số trường mâu chỉnh tề đưa ra, nhắm ngay Phương Tranh và Trường Bình.
Lông mày Phương Tranh dựng thẳng, cười dài vài tiếng, đang định mở miệng, đã thấy cửa tẩm cung mở ra, Mập Mạp mặt âm trầm đứng ngay cửa, trừng mắt nhìn phó tướng cấm quân, lạnh lùng nói: “Ồn ào cái gì!”
Các đại thần canh giữ bên ngoài điện nhìn thấy Mập Mạp đi ra, đều hành lễ, sắc mặt kinh nghi không ngừng nhìn vào bên trong tẩm cung.
Phương Tranh nhìn thấy Mập Mạp, không khỏi vui mừng, Mập Mạp đi tới bên cạnh hai người, thở dài nhìn Trường Bình nói: “Mật nhi, phụ hoàng triệu kiến muội, muội vào đi thôi.”
Trường Bình vội vàng xoa xoa nước mắt, chạy vào bên trong.
Phương Tranh đang định theo Trường Bình đi vào, Mập Mạp cản hắn lại: “Phương huynh, ngươi ở lại cùng ta chờ một chút, phụ hoàng sẽ triệu kiến ngươi sau.”
Phương Tranh lặng lẽ gật đầu. Hoàng thượng đã sắp băng hà, lúc này tâm tình của hắn rất loạn, rất trầm thống, dĩ vãng những màn ở chung với hoàng thượng, đang giống như chiếu phim điện ảnh, ở trong đầu hắn liên tục hiện lên, hoàng thượng nhìn hắn cười, nhìn hắn giận dữ, lại dung túng hắn, thậm chí phòng bị hắn, nhất nhất đều hiện lên trong đầu. Trong lòng Phương Tranh, thân phận hoàng đế từ lâu dần dần nhạt đi, hắn chỉ là một vị trưởng bối khi thì hiền lành, khi thì nghiêm khắc. Hắn có sự vui vẻ giận dữ và ôn hòa như người bình thường, cũng có sự quật cường và cố chấp, hôm nay, vị trưởng bối này cũng nhanh qua đời, Phương Tranh có cảm giác trong lồng ngực như bị vật gì ngăn chặn, khó chịu nói không nên lời.
Viền mắt Mập Mạp có chút sưng đỏ, xem ra vừa khóc rất nhiều trong tẩm cung, hắn đứng bên người Phương Tranh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, yên lặng xuất thần. Một lúc lâu, Mập Mạp nhẹ nhàng nói: “Khi còn bé, phụ hoàng nói cho ta biết, nói mỗi một vị hoàng đế, đều là do Tử Vi tinh túc hạ phàm, là do thiên đình phái sứ giả xuống nhân gian, thay thế thiên đình quản lý chúng sinh trong nhân gian, sau khi lão hoàng đế lìa trần, hồn phách của hắn sẽ được tiếp lên trời, trở lại Tử Vi tinh cung, sau đó do tinh quân mới hạ phàm, tới thay vào vị trí của hoàng đế, tiếp tục quản lý bách tính.”
Mập Mạp càng nói thanh âm càng nghẹn ngào: “Lúc đó tuổi ta còn quá nhỏ, không hiểu phụ hoàng đang nói cái gì, sau khi trưởng thành phụ hoàng cũng chưa từng cười qua. Ta kính ông ấy, sợ ông ấy, không dám đến gần ông ấy, lại chưa từng nghĩ tới, nguyên lai phụ hoàng cũng chỉ là một vị lão nhân, một vị lão nhân cô độc, hắn cần con cái làm bạn, phụng dưỡng, khi ta hiểu được thì tất cả đều đã muộn, con muốn dưỡng mà cha mẹ không ở, phụ hoàng…”
Mập Mạp nói, nước mắt không ngừng chảy xuống, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Phương Tranh vỗ vỗ vai hắn, há mồm muốn an ủi hắn vài câu, nhưng phát hiện không biết nên nói gì mới tốt, lúc này tâm tình của hắn thật bi thống, cũng không kém Mập Mạp.
Lúc này, cửa tẩm cung lại mở, Trường Bình nước mắt đầy mặt đi ra, nhào vào trong lòng Phương Tranh khóc rống thất thanh. Khóc một hồi, Trường Bình rời khỏi vòng tay của Phương Tranh, xoa xoa nước mắt, bi thanh nói: “Phu quân, phụ hoàng triệu ngươi đi vào, ngươi..ngươi vào nhanh đi.”
Thần sắc Phương Tranh ngưng lại, vội vàng hướng Mập Mạp gật đầu, bước nhanh vào trong tẩm cung.
Trong tẩm cung.
Ánh nến âm u, hoàng thượng nằm trên giường, trên người đắp kín chăn, mái tóc hoa râm tán loạn, lộ ra dung nhan già nua suy yếu, đang nhìn Phương Tranh gian nan mỉm cười.
Mấy tên ngự y và thái giám, cùng Lý quý phi mẫu phi của Trường Bình đang ngồi bên mép giường, đang cúi đầu yên lặng lau nước mắt.
Nhìn dáng tươi cười tái nhợt của hoàng thượng, trong lòng Phương Tranh càng thêm khó chịu. Cố gắng nhịn xuống nước mắt tràn mi, nhìn hoàng thượng cười cười.
Hô hấp của hoàng thượng ngày càng gấp, lồng ngực không ngừng phập phồng, thấy Phương Tranh tiến đến, hắn vô lực vỗ vỗ tay Lý quý phi, Lý quý phi liếc mắt nhìn Phương Tranh, hướng hắn gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi cửa điện.
“Hoàng thượng, ngài…ngài không có việc gì đâu.” Phương Tranh nhìn hoàng thượng cười, trong dáng tươi cười lộ ra khổ sở, nước mắt cũng không nhịn được nữa, cuồn cuộn chảy xuống mặt.
Hoàng thượng cũng cười, dáng tươi cười rất suy yếu: “Thường nhìn thấy dáng dấp cợt nhả của ngươi, trẫm…trẫm thật ra là lần đầu thấy ngươi khóc, lau nước mắt đi, chớ chọc người chê cười.”
Phương Tranh xoa xoa nước mắt, ngồi xuống mép giường của hoàng thượng, không để ý lễ nghi quân thần, cầm bàn tay khô quắt gầy yếu của hoàng thượng thật chặt.
Hoàng thượng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ cười ấm áp, nói: “Phương Tranh, trẫm sắp chết.”
Giọng nói của hoàng thượng bình thản như đang nói về khí trời hôm nay, vốn không nghe ra bất luận tâm tình gì.
Phương Tranh nghe vậy vừa gật đầu, lại lắc đầu, nước mắt lại hạ xuống.
Hoàng thượng giương mắt nhìn Phương Tranh, thở dốc nói: “Trẫm gọi ngươi vào, là muốn cáo biệt với ngươi, thuận tiện muốn nhìn mặt ngươi một chút.
Phương Tranh rơi lệ đầy mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng khởi vẻ tươi cười, nói: “Hoàng thượng, ngài kiên trì thêm vài ngày đi, được không? Mật nhi đã mang thai, ngài sắp làm ngoại công rồi đó. Chẳng lẽ ngài không muốn nhìn xem ngoại tôn có dáng dấp thế nào sao?”
Hoàng thượng cười cười, trong mắt lộ ra vẻ tiếc hận: “Trẫm đã nghe nói, đáng tiếc, thời gian không chờ ta, trẫm không đợi được ngày ngoại tôn được sinh ra.”
Giương mắt nhìn Phương Tranh, sắc mặt hoàng thượng dần dần nghiêm túc, thở dốc cũng thật kịch liệt: “Phương Tranh, những gì trẫm căn dặn ngươi, trước đây trẫm đã nói với ngươi không ít, trẫm cũng không nhiều lời nữa, trẫm chỉ có một câu muốn nói…”
“Hoàng thượng cứ nói.”
Sắc mặt hoàng thượng bỗng nhiên hiện ra vài phần hồng nhuận, dù tinh thần khí sắc cũng đều tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi làm rất nhiều việc mạo hiểm cho hoàng gia, lập được không ít công lao. Hoàng gia sẽ không bạc đãi ngươi, tất sẽ cho ngươi vô thượng vinh quang và địa vị, thế nhưng Phương Tranh, trẫm mong muốn hôm nay và về sau vĩnh viễn đều là thiên hạ của Chu gia, ngươi đáp ứng trẫm, không nên làm quyền thần họa quốc, bằng không, trẫm không tha cho ngươi!”
Lời nói của hoàng thượng giống như đinh đóng cột, ánh mắt như lửa nóng, sáng quắc nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Trong lòng Phương Tranh mát lạnh, lập tức gật đầu, khóc nói: “Hoàng thượng, ngài yên tâm, ta sẽ tận tâm phụ tá Vô Bệnh. Ngày sau công thành danh toại, ta sẽ từ quan. Ta cùng Vô Bệnh suốt đời là quân thần, cũng là bằng hữu suốt đời, không rời không bỏ, đến nơi đến chốn.”
Nghe được Phương Tranh bảo chứng, hoàng thượng tựa hồ thở dài một hơi, cả người hư thoát xuống tới, thở dài nói: “Vậy là tốt rồi, Phương Tranh, Vô Bệnh tính tình nhu nhược, trong triều đình, phải nhờ vào ngươi tận tâm phụ tá, mong muốn các ngươi sau trăm tuổi, có thể lưu lại giai thoại quân thần tương đắc suốt đời trong sách sử.”
Phảng phất như dỡ xuống được gánh nặng trong lòng, hoàng thượng chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp càng gấp, trong ngực phập phồng bất định, cổ họng như tê tê rung động, vẻ hồng nhuận trên mặt dần dần rút đi, sắc mặt lại lần nữa trở nên tái nhợt.
Phương Tranh thấy thế trong lòng trầm xuống, cũng không còn nhịn được, cầm bàn tay hoàng thượng khóc lên.
“Phương…Phương Tranh, đừng khóc. Trước đây ngươi thường làm cho trẫm cười, trẫm…trẫm lệnh cho ngươi kể chuyện cười cho trẫm nghe, trẫm chưa bao giờ được nghe qua.”
Đang lúc hấp hối, hoàng thượng nắm tay Phương Tranh, suy yếu cười nói.
Phương Tranh nén bi thương trong lòng xuống, xoa xoa nước mắt, cúi người, ghé vào bên tai hoàng thượng, dùng thanh âm cực thấp nói: “Hoàng thượng, vi thần có chuyện nói cho ngài, chuyện này vi thần chưa từng nói qua với ai, ngài coi như chuyện cười mà nghe.”
“Nhanh…nhanh nói đi.”
“Kỳ thực vi thần là người xuyên qua mà tới, vi thần đến từ thế giới một ngàn năm sau, thế giới một ngàn năm sau, có biến hóa rất lớn, ở trong thế giới đó, máy bay bay đầy trời, xe hơi chạy đầy đất, còn nhanh hơn chúng ta cưỡi ngựa gấp mấy lần. Nhà lầu cũng cao hơn hiện tại rất nhiều, mấy trăm tầng cũng có. Người cách xa nhau ngàn dặm, chỉ cần bấm mấy dãy số, là có thể nghe được thanh âm của đối phương. Còn có ở thế giới kia, khắp đường cái đều là mỹ nữ đều thích ăn mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn thon mềm, chỉ cần hơi khom lưng một chút, là có thể nhìn thấy bờ mông tròn của các nàng.”
Hoàng thượng bỗng nhiên mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn Phương Tranh. Lập tức cất tiếng cười to, dường như Phương Tranh đang nói chuyện rất buồn cười, cười đến hai hàng nước mắt mờ đục lặng lẽ chảy xuống khóe mắt, tiếng cười càng lúc càng yếu, đến cuối cùng hoàng thượng nhắm mắt lại, đã hoàn toàn bất động.
Phương Tranh rơi lệ đầy mặt, đứng lên, ở trước giường yên lặng quỳ xuống lạy. Trong tẩm cung, dưới ánh nến âm u lay động vài cái, ngự y, thái giám và cung nữ đang đứng trong cung cũng đều yên lặng quỳ xuống.
Gác chuông trong hoàng cung chợt vang rền tiếng chuông, một chút lại một chút, du dương quanh quẩn trên bầu trời hoàng cung, kéo dài không thôi.
Trong hoàng cung, những binh sĩ cấm quân đi tuần, thái giám cung nữ đi lại, còn có văn võ đại thần đứng bên ngoài tẩm cung, nghe được tiếng chuông du dương, tất cả đều ngẩn người. Lập tức tất cả mọi người hiểu được, yên lặng hướng phương hướng tẩm cung quỳ xuống, phủ phục dưới đất, lễ bái thật sâu không ngẩng lên.
Hoa triều Kiến Vũ hoàng đế, Kiến Vũ năm thứ mười ba, băng hà.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn