He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 277: Bạc Đầu Không Xa Rời
ưỡi đao đã sắp đâm tới cổ Phương Tranh, Phương Tranh từ từ nhắm hai mắt, hắn thậm chí có thể cảm giác được âm lãnh hàn ý của lưỡi đao thấm vào da thịt, lần này, cái chết lại cách hắn gần đến như vậy, gần gũi đến mức phảng phất có thể ngủi được mùi máu tanh tàn khốc.
Mỗi gương mặt quen thuộc và sinh động từ trong đầu hắn nhanh chóng xẹt qua, cha mẹ, Trường Bình, Yên Nhiên, Mập Mạp…
Ở đây, nguyên lai chung quy đều không phải là thời đại thuộc về ta. Phương Tranh đón lấy lưỡi đao sáng như tuyết, không ngờ lại lộ ra dáng tươi cười.
“Đại nhân!” Ôn Sâm trợn to mắt như muốn nứt ra, trái tim hắn như chìm vào đáy cốc, nhưng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn sinh mạng của Phương đại nhân đang sắp biến mất trước mắt hắn.
Ánh mắt Thọ Vương hàm chứa sự oán độc nhìn chằm chằm Phương Tranh đã sắp chết dưới lưỡi đao của hắn, khóe miệng không kìm được lộ ra dáng tươi cười âm lãnh, tên tai họa này, hôm nay cuối cùng cũng bị bổn vương diệt trừ.
Bọn thị vệ đang hợp lực chém giết cũng đỏ con mắt, nhất thời sơ sẩy, nhưng lại hại chết Phương đại nhân. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ trước nay chưa từng có, cũng không luận bọn họ có liều mạng ra sao, Thọ Vương cùng bọn thị vệ liệt bày trận hình, bọn họ thế nào cũng không thể phá vỡ.
Tình thế vạn phần nguy cấp!
Đang lúc Ôn Sâm và bọn thọ vệ dần dần cảm thấy tuyệt vọng, trong thông đạo bỗng nhiên phi thường đột ngột nhanh chóng xẹt qua một đạo thân ảnh, giống như một đạo thiểm điện, lại giống như một lũ u hồn bỗng nhiên hiện lên, trong mắt mọi người chỉ để lại một cái bóng đỏ như lửa, sau đó liền cấp tốc biến mất không thấy.
Hai chân thân ảnh kia đạp mạnh, kiên quyết thả người bay lên. Đạp mạnh hai chân lên vách tường thông đạo, sau đó giống như một đạo thiểm điện màu đỏ tươi, lao về phía Phương Tranh. Thân hình còn đang giữa không trung, đã bắn ra vài điểm hàn tinh, chỉ nghe được vài tiếng “leng keng” giòn vang, những binh khí đang sắp đâm tới chỗ yếu hại của Phương Tranh đều bị đánh trật phương hướng. Mọi người còn đang ngây ra, lại một đạo hàn quang chém ra, vài thị vệ vây quanh trước người Phương Tranh nhất thời ôm bụng bay bắn ra ngoài.
Nói đến thì dài, kỳ thực cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, khi Phương Tranh cảm thấy sự việc không thích hợp, vô cùng kinh ngạc mở mắt ra, nhưng phát hiện đao kiếm kề cổ từ lâu đã không gặp, mà vài tên thị vệ cùng Thọ Vương vây công hắn đang ôm bụng lăn lộn đầy đất.
Phương Tranh ngẩn người, sau đó chóp mũi ngửi được một hương thơm quen thuộc, nghiêng đầu nhìn lại, thình lình nhìn thấy một thân ảnh đỏ như lửa, dưới sự vây quanh của đám thị vệ Thọ Vương đang bay lượn, thỉnh thoảng còn xuất thủ đánh trả mấy chiêu.
Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, vùng ngực Phương Tranh thoáng chốc bị sự vui mừng thật lớn tràn ngập. Hắn há to miệng, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm thân ảnh nọ, nhất thời quên mất mở miệng.
Nữ nhân này vô số lần khiến hắn nỉ non nhung nhớ trong giấc mộng, rốt cục đã trở về, đúng lúc hắn đang cần nàng nhất, ngang trời xuất hiện, bước trên mây mà đến. Dưới ánh đao của địch nhân, lại cứu được tính mạng của hắn.
Ôn Sâm và bọn thị vệ nhìn thấy tình thế đột biến, Phương đại nhân được người mặc áo đỏ cứu, mọi người đều vui mừng, mắt thấy Phương đại nhân không có nguy hiểm, người mặc áo đỏ kia võ công cao tuyệt, tiến lui công thủ đều ở gần bên Phương Tranh, mơ hồ có ý tứ bảo hộ Phương đại nhân. Bọn thị vệ lập tức liền không còn cố kỵ, hơn trăm người bắt đầu toàn lực tiến công, sĩ khí dâng cao, thị vệ của Thọ Vương rất nhanh liền bại trận.
Không bao lâu, thị vệ Thọ Vương liền toàn bộ bị ném lên mặt đất, lần này mọi người cũng không khách khí, đồng thời xông lên trói chặt bọn họ. Sau đó hơn trăm người dùng đao kiếm chỉ xéo Thọ Vương, trong mắt tràn đầy phẫn hận.
Nếu đổi lại là thường ngày, mượn cho bọn họ gan lớn như trời cũng không dám vô lễ như vậy đối với hoàng tử, nhưng việc đêm nay thực sự quá mức mạo hiểm, Phương đại nhân thiếu chút nữa mất mạng dưới đao, bọn thị vệ cũng hầu như suýt gánh trên lưng tội danh hộ vệ bất lực, mọi người tức giận trong lòng, làm gì còn quản chuyện hoàng tử thân vương, nếu hại chết Phương đại nhân, yêu hoàng lão tử bọn họ đều dám giết.
“Các ngươi…các ngươi dám vô lễ như vậy với bổn vương, các ngươi muốn tạo phản sao?” Thọ Vương nhìn thấy tình thế chuyển biến đột ngột, đã phi thường bất lợi đối với hắn, không khỏi giận dữ hét lớn, ánh mắt lại hiện lên vài phần kinh hoảng.
Bọn thị vệ không nói một lời, nhưng đao kiếm trong tay vẫn kiên định chỉ vào hắn, xem khí thế của bọn hắn, phảng phất chỉ cần Thọ Vương có dị động, bọn họ sẽ không chút do dự đánh chết Thọ Vương ngay tại chỗ.
Lúc này Phương Tranh đối với việc ngoài thân lại không hề phản ứng, hắn vẫn si ngốc nhìn chằm chằm thân ảnh màu lửa đỏ kia, thân ảnh vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng đá hoàn mỹ do danh gia điêu khắc, dưới ánh sáng của thông đạo làm tôn thêm, đường cong dị thường hoàn mỹ lưu sướng.
“Nguyệt Nương, nàng rốt cục chịu gặp ta rồi sao?” Một lúc lâu, Phương Tranh mở miệng nói, thanh âm trầm thấp, từng từ từng chữ, chậm rãi dốc ra hết.
Thân ảnh màu lửa đỏ kia thoáng run rẩy một chút, nhưng đầu nàng cũng không dám quay lại, yếu ớt thở dài một tiếng, sau đó thu hồi trường kiếm trong tay, liền đi ra ngoài, đi lại mềm mại mà kiên định, phảng phất không mang theo một tia lưu luyến.
“Nguyệt Nương, nàng có ý tứ gì nha? Nói đi là đi, dù nói chuyện cũng không nói, còn có lễ phép hay không?” Khuôn mặt thâm tình của Phương Tranh bỗng biến đổi, có vẻ có chút hổn hển chạy đuổi theo.
Đi qua bên người Thọ Vương, nhìn thấy bọn thị vệ còn đang dùng đao kiếm chỉ vào hắn, trong mắt Thọ Vương tràn đầy kinh sợ, nhưng ngại vì tình thế, không dám nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt phẫn hận oán độc hung hăng nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh dừng một chút, nhìn gương mặt ngăm đen vặn vẹo của Thọ Vương, thấy thế nào cũng thật đáng ghét, nhớ tới chính mình thiếu chút nữa bị hắn hại chết, trong lúc nhất thời lửa giận vạn trượng, lúc này lăng không nhảy lên, sau đó dùng một tư thế tiểu phi cước đẹp đẽ, đá Thọ Vương ngã dài, Thọ Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng lăn lộn dưới đất.
Phương Tranh hung hăng phun ngụm nước bọt lên mặt đất, hét lớn: “Bắt lại toàn bộ bọn họ cho lão tử, Thọ Vương ném vào thiên lao, nghiêm khắc trông giữ, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi, đám chó săn của hắn cũng ném vào thiên lao, còn tên quân sư quạt mo tên Tôn Quế, Ôn Sâm, người này giao cho ngươi, trong thời gian ngắn nhất phải bắt hắn khai hết! Mẹ nó, ngay cả là một mạng cũng không xứng, phế vật!”
Bọn thị vệ cùng kêu lên xác nhận, sau đó đều tự bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Phương Tranh.
“Phương Tranh! Ngươi dám can đảm giam giữ hoàng tử, không muốn sống nữa? Phương Tranh, bổn vương sẽ không để yên cho ngươi! Sau khi phụ hoàng quay về kinh, bổn vương nhất định phải tố cáo ngươi, nhất định phải tố cáo ngươi!” Thọ Vương dùng sức giãy dụa kêu to.
Phương Tranh cũng không thèm để ý hắn, giờ này còn đi nói những lời vô nghĩa như thế. Hắn chỉ nhanh chân chạy theo La Nguyệt Nương, cũng may La Nguyệt Nương vẫn chưa đi xa, trên con đường đêm khuya không người, một thân ảnh yểu điệu đỏ như lửa như ẩn như hiện, giống như một ngọn lửa chói mắt được thắp sáng trong đêm tối.
“Người đàn bà này, mỗi lần đều ăn mặc giống như một cái bao lì xì, quả thật là ngọn đèn sáng trong đêm đen a.” Phương Tranh thì thào lẩm bẩm: “Nguyệt Nương, Nguyệt Nương! Nàng chờ ta một chút.” Phương Tranh vừa truy vừa gọi.
La Nguyệt Nương nghe được tiếng gọi ầm ĩ phía sau, thân hình không những không dừng lại, trái lại còn bước nhanh hơn, nàng cúi đầu, phảng phất giống như đang ẩn núp Phương Tranh, càng chạy càng nhanh.
“Ai, nàng chạy chậm một chút đi! Uy, ta nói nàng có nghe hay không?” Phương Tranh có điểm tức giận thở dốc.
La Nguyệt Nương nghe vậy bước chân càng nhanh hơn, đến cuối cùng giống như đang chạy.
Phương Tranh ở phía sau nàng cõi lòng đầy nhu tình đuổi theo, trong lòng còn có điểm vui vẻ, kiếp trước xem trong ti vi, xuất hiện nhiều nhất, cũng không phải là tràng cảnh như hiện tại sao? Một cô gái lắc mông chạy phía trước, nam diễn viên gương mặt đặc biệt anh tuấn lại thí điên thí điên truy phía sau, vừa truy vừa gọi to: “Em à, em đừng chạy, hãy nghe anh giải thích.”
Sau đó cô gái liền bưng lỗ tai, gương mặt chan chứa nước mắt và nước mũi, vừa hờn dỗi ồn ào: “Em không nghe…. em không nghe.” Giọng nói kiều mị giống như đang rên rỉ trên giường.
Phút cuối cùng nhân vật nam rốt cục đuổi kịp cô gái, sau đó phi thường vương bá một tay kéo cô gái vào trong lòng, rơi lệ đầy mặt kêu lên: “Anh không cho em đi! Em đúng là người tàn nhẫn!” Cuối cùng cô gái nước mặt nước mũi đầm đìa, hạnh phúc y ôi ở trong lòng người con trai kia.
Thật ấm áp, thật cảm động! Đúng không?
Nhưng Phương Tranh khi đuổi theo một hồi lại hoàn toàn không cảm thấy lãng mạn như vậy, rốt cục hắn xác định, biểu diễn trong ti vi, hại chết người! Hiện tại hắn căn bản không cảm thấy loại kịch trong ti vi có ý nghĩa gì, con mẹ nó quá buồn chán! Vì sao nam diễn viên khi diễn xuất lại suất đến như vậy, chạy đuổi theo lại càng phiêu dật sống động, nhưng đến phiên mình lại hoàn toàn thay đổi? Thoạt nhìn giống như một tên lưu manh ở trên đường cái trong đêm khuya yên tĩnh đuổi theo một mỹ nữ gợi cảm để dở trò, càng làm cho người mất mặt chính là, tên lưu manh không ngờ còn không đuổi kịp nàng.
Trên đường cái kinh thành trong đêm khuya, Phương Tranh thở hổn hển, tay ôm bụng, hắn nghĩ mình mệt chết đi, thân ảnh La Nguyệt Nương không nhanh không chậm chạy phía trước hắn, người đàn bà này chạy thật sự quá nhanh, Phương Tranh giống như chó rượt thỏ, đuổi ba con đường vẫn không đuổi kịp, còn nàng thì vẫn bước đi như bay.
Phương Tranh càng chạy càng bi phẫn, tìm một lão bà biết công phu quả thật quá nghẹn khuất, lão tử đường đường là tướng quân thủ bị kinh thành, dưới trướng có mấy vạn nhân mã, chỉ ai đánh ai, dù là vương gia cũng bị lão tử ném vào thiên lao, đủ oai phong chưa? Nhưng lão tử hết lần này tới lần khác ngay cả lão bà của mình cũng đuổi không kịp, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi đi đâu?
“Đứng…đứng lại! La Nguyệt Nương, nàng còn tiếp tục chạy là lão tử kêu to nàng phi lễ!” Phương Tranh thở hổn hển phẫn nộ hét lớn.
La Nguyệt Nương nghe vậy rốt cục dừng bước, nhưng không dám quay đầu lại, lại cúi đầu đứng rất xa. Vẫn không nhúc nhích, giống như một tiểu cô nương phạm sai lầm, đang chột dạ lại ủy khuất.
Phương Tranh thất tha thất thểu chạy đến trước mặt nàng, cúi người ôm lấy hai đùi, giống như một con chó đang le lưỡi thở hổn hển, lúc này rốt cục mới hòa hoãn lại.
Vừa thở dốc, Phương Tranh vừa đánh giá La Nguyệt Nương, hơn tháng không gặp nàng phảng phất như càng thêm xinh đẹp. Trên người vẫn mặc bộ trang phục màu đỏ vĩnh viễn không thay đổi, khuôn mặt thoát tục tuyệt sắc vẫn ẩn chứa mấy phần ý sầu nhàn nhạt, gương mặt quen thuộc, đôi môi đỏ mọng quen thuộc, đường viền quen thuộc. Tâm tình Phương Tranh kích động, không khỏi nhớ tới ban đêm tiêu hồn ngày đó, cả người nàng trần truồng trên người mình, mê man, thở dốc, cuồn cuộn.
Nữ nhân này là một yêu tinh, lần này nói gì lão tử cũng không thả nàng đi, dù cạn kiệt đến chết cũng không tiếc!
Đứng thẳng thắt lưng, Phương Tranh giận dữ trừng mắt nhìn La Nguyệt Nương: “Nàng chạy đi đâu? Có chó truy nàng sao?”
Tiếng nói vừa dứt, La Nguyệt Nương đầy mặt xấu hổ và chột dạ bỗng nhiên cười khúc khích ra tiếng.
“Khái…nói sai rồi, ta truy nàng nàng cần gì còn chạy như vậy? Nàng không biết để cho một người không biết võ công chạy suốt ba con đường là điều rất không có đạo đức hay sao?” Phương Tranh phụng phịu nói.
La Nguyệt Nương thu lại nụ cười, gương mặt phát lạnh: “Thế nào? Ta cứu ngươi cứu lầm rồi sao? Vừa thấy mặt đã không nói lời dễ nghe?”
Phương Tranh nhanh nở nụ cười: “Sao có thể chứ, ta không phải là khẩn trương nàng sao, nàng nói nàng chỉ là một thiếu nữ độc thân, hơn nửa đêm còn chạy loạn trên đường, gặp người xấu làm sao bây giờ? Huống chi nàng còn ăn mặc như một bao lì xì, bắt mắt như thế, nàng lại xinh đẹp như vậy, người xấu không khi dễ nàng mới là không có thiên lý.”
La Nguyệt Nương hừ lạnh nói: “Ngươi không truy thì ta lại chạy sao?”
“Nàng không chạy thì ta cần gì phải truy chứ?”
“Ngươi không truy ta không cần chạy.”
“Nàng không chạy ta cần gì phải đuổi theo nàng?”
“Hỗn đản họ Phương, ngươi có ý định muốn cùng lão nương múa mép khua môi phải không?” La Nguyệt Nương rốt cục thốt lên.
“A, không dám, đại đương gia.” Phương Tranh nhanh chóng sụp mi thuận mắt, lúc này hắn mới nhớ tới, nữ nhân trước mặt ngoại trừ là lão bà tương lai của hắn, vẫn còn là thủ trưởng của hắn, đại đương gia Thanh Long sơn.
Lập tức Phương Tranh giống như kẻ trộm hề hề cười, thử nắm lấy tay La Nguyệt Nương, gương mặt La Nguyệt Nương đỏ lên, tựa hồ rất không thói quen bị nam tử tiếp xúc thân mật như vậy, sau khi từ chối vài lần, rốt cục cũng bỏ qua, đỏ mặt tùy ý cho Phương Tranh nắm chặt.
“Nguyệt Nương, sao nàng đột nhiên xuất hiện ở kinh thành? Còn kịp hiện thân để cứu ta?” Nghĩ tới vấn đề này, Phương Tranh nghiêm túc hỏi, chỉ là đôi tay như kẻ trộm của hắn lại không chút nghiêm túc sờ tới sờ lui trên tay nàng.
“Lần trước, sau khi xa nhau, ta trở về Thanh Long sơn, sau lại nghe được người bán hàng dưới chân núi nói, gần đây kinh thành không chút yên ổn, khả năng sẽ có chiến sự, ta…ta lo lắng, đã đi xuống núi nhìn xem. Sau đó ở kinh thành khoảng nửa tháng…” La Nguyệt Nương nghiêng người qua, né tránh ánh mắt của hắn, sắc mặt chợt đỏ bừng, phảng phất như nhớ tới chuyện cũ thật khó xử.
Phương Tranh nghe vậy nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Nói như thế, nửa tháng nay nàng vẫn theo ta, một mực âm thầm bảo hộ ta? Khó trách gần đây ta cứ có cảm giác ở phía sau có một đôi mắt to đẹp mê người, đang lén lút nhìn chằm chằm ta, có vài lần nhìn tới mức mặt ta cũng đỏ lên, thật là ngại ngùng.”
“Ngươi…” La Nguyệt Nương có chút xấu hổ biến thành giận, đôi mắt xinh đẹp căm giận trừng mắt nhìn Phương Tranh.
“Hắc hắc, chỉ là nói giỡn với nàng thôi.” Phương Tranh thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào nàng, bàn tay chậm rãi xoa hai gò má gầy gò, tràn đầy yêu thương vuốt phẳng: “Khổ cho nàng, một nữ tử ở nơi này một mình lưu linh chỉ vì lo cho ta, phần tình ý này ta sẽ ghi tạc trong lòng cả đời. Nguyệt Nương, nàng đối đãi ta tốt như vậy, thật làm cho lòng ta đau xót.”
La Nguyệt Nương nghe vậy, trong đôi mắt đẹp nhất thời bịt kín một tầng hơi nước nhàn nhạt, nức nở nói: “Có những lời này của ngươi, ta dù có chết vì ngươi, cũng đáng. Phương Tranh, ta biết hôm nay thân ở địa vị cao, trọng triều nhân thần, ta còn biết hôm nay ngươi đã là một tướng quân. Dưới trướng mấy vạn tướng sĩ, mỗi khi ra lệnh, không ai dám không nghe, ngươi mang trọng trách, vì triều đình, vì bách tính mỗi ngày phí sức phí tâm, ngươi ở trước mặt người khác luôn mỉm cười tủm tỉm, nhưng ta biết, mỗi ngày ngươi đều ngơ ngác ngồi trong viện, nhìn trời đến xuất thần. Trong lòng ngươi đè ép quá nhiều gánh nặng, kỳ thực trong lòng ngươi rất khổ.”
“Phương Tranh, La Nguyệt Nương chỉ là một nữ thổ phỉ không quyền vô thế, quốc sự triều chính cũng đều không hiểu, không thể chia sẻ ưu sầu cho ngươi, duy nhất có thể bang trợ được ngươi, chính là một thân võ công của ta, ta nghĩ muốn làm cái bóng của ngươi, ở bên cạnh bảo hộ ngươi, tựa như đêm nay, khi ngươi gặp nguy hiểm thì liền nghĩ đến ta, cả đời sẽ suy nghĩ về ta, sẽ không quên ta.”
La Nguyệt Nương mỉm cười lau nước mắt liên tục chảy ra trong đôi mắt đẹp, si ngốc nhìn Phương Tranh, nỉ non nói: “Phương Tranh, ngươi biết cái bóng là gì không? Đó là thứ ngược lại với ánh sáng mặt trời, khi ngươi ngồi trên lưng ngựa, hưởng thụ triều đình và bách tính hoan hô, hưởng thụ vinh quang lớn nhất cuộc đời này thì ngươi luôn luôn sẽ không nhìn thấy nó, thế nhưng khi ngươi một mình tịch mịch, ưu sầu, ngươi chỉ cần chậm rãi xoay người lại, sẽ phát hiện, cái bóng của ngươi vẫn một mực yên lặng theo bên cạnh, không bao giờ xa rời.”
Phương Tranh nghe được chóp mũi đau xót, viền mắt liền phiếm đỏ, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của La Nguyệt Nương vào lòng, cúi đầu khẽ hôn lên tóc nàng, lẩm bẩm nói: “Không, nàng sẽ không là cái bóng, nàng là nương tử của ta, là phu nhân của ta, là con dâu của Phương gia, tương lai còn là mẹ của nhi tử của ta, là bà nội của tôn tử, nguyên một lòng vì nàng, dù già không xa nhau. Nguyệt Nương, đừng đi nữa, theo ta đi, chờ ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ từ quan. Sau đó mang theo mọi người xa chạy cao bay, thiên hạ to lớn, muốn đi đâu thì đi, ta thậm chí có thể mang theo Mật nhi và Yên Nhiên các nàng lên Thanh Long sơn, làm khách mời của ổ thổ phỉ vài ngày.”
La Nguyệt Nương cười khúc khích nở nụ cười, chôn gương mặt trong ngực Phương Tranh, tham lam hít sâu vị đạo quen thuộc trên người hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Tranh cười cười, yêu thương hôn nàng, bỗng nhiên thần tình ngưng lại: “Ai nha! Việc lớn không tốt! Mỗi ngày nàng vẫn âm thầm bảo hộ ta, nói như thế lúc ta và các lão bà làm việc cũng bị nàng xem rõ ràng rồi? Đây cũng không được, ta phải phê bình nàng. Như vậy đi, lần sau hai ta ở trước mặt các nàng làm một lần, có tới có lui, không ai thiệt thòi.”
“Toái!”
“A, đại đương gia, ta sai rồi!”
“….”
Trong tòa lầu phía góc thành tây, ngọn đèn nhỏ xíu, dưới ngọn đèn toát ra, nhìn gương mặt của La Nguyệt Nương càng kiều diễm động lòng người. Phương Tranh nắm tay nàng, nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng, lúc này làm cho hắn có một loại cảm giác giống như đang đặt mình trong mộng.
Một vị nữ tử như xuất giá, lẻ loi một mình yên lặng thủ hộ người trong lòng nàng, suốt nửa tháng không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, nếm bao nhiêu cực nhọc, nghĩ tới đây, trong lòng Phương Tranh càng thêm cảm động không ngớt, trong lòng lại càng thêm yêu thương. Lúc xuyên qua, mình tìm được mấy lão bà, mỗi một người đều đối với hắn tình thâm ý trọng, đây là chuyện mà hiện nay Phương Tranh cảm thấy thỏa mãn nhất. Quan tước danh lợi đều đi qua như mây khói, chân chính làm bạn suốt đời, chỉ có thê tử bên gối mình. Vạn hạnh. Vận khí của mình không tệ, phi thường không tệ, hắn tìm được mấy lão bà bất luận nhân phẩm hay dung mạo đều thập phần xuất chúng, Phương Tranh quả thật nhịn không được muốn đưa hết các lão bà ra ngoài, hướng người ngoài huyền diệu một phen.
Hai người nhìn nhau, không nói gì, thật bình an. Phương Tranh và La Nguyệt Nương ngồi đối mặt nhau, hai người yên lặng nhìn nhau, vẻ ngọt ngào và hạnh phúc trong mắt giống như có một lớp mật đường, nồng nàn mà không làm chán ghét.
Nhưng vào lúc này có một người đột nhiên đi ra phá tan sự yên lặng hiếm có.
“Bang bang phanh.” Có tiếng đập cửa vang lên.
Phương Tranh nhướng mày, bất mãn quay đầu quát: “Ai? Cút ngay! Đừng đánh nhiễu lão tử!”
Thanh âm Ôn Sâm cẩn cẩn thận thận từ ngoài cửa truyền đến: “Đại nhân, có một công tử họ Tiêu cầu kiến.”
Phương Tranh giận dữ: “Họ Tiêu chó má gì chứ? Lão tử cũng không phải là tượng điêu khắc trên sân rộng, ai muốn gặp thì gặp sao? Lão Ôn ngươi lập tức đi trở lại, bảo hắn cút nhanh lên, chớ chọc lão tử phát hỏa!”
Đang chìm đắm bên trong vui sướng và hạnh phúc, tùy tiện bị người cắt đứt, không khỏi làm Phương Tranh phát giận.
La Nguyệt Nương oán trách trừng mắt liếc hắn: “Ngươi không thể hảo hảo nói chuyện sao? Ngươi đối với thuộc hạ của ngươi, vẫn đều hung như thế?”
“Ta đối với thuộc hạ vẫn luôn hòa khí đó.” Phương Tranh cười cười, ngay sau đó lại suy sụp mặt, lạnh lùng trừng mắt liếc ra cửa, ác giọng nói: “Nhưng ta đối với những thuộc hạ ngu ngốc, cũng không có tính tình tốt như vậy.”
Thanh âm Ôn Sâm xấu hổ truyền đến: “Đại nhân thứ tội, vị Tiêu công tử kia nói, hắn gọi là Tiêu Hoài Viễn, hơn nữa hắn có quân tình khẩn cấp muốn thông báo với đại nhân. Còn nói…còn nói quân tình này có quan hệ với Thần Liệt sơn, quan hệ đến tính mạng của hoàng thượng.”
“Tiêu Hoài Viễn?” Phương Tranh ngẩn người: “Còn quan hệ đến tính mạng hoàng thượng? Mẹ nó! Tiểu tử này vẫn luôn thần thần bí bí, chuyện đánh rắm gì cũng có thể nói cho thật lớn, lần này không phải lại tới lừa dối ta nữa đi?”
Cố tình không muốn gặp hắn, thế nhưng lại lo lắng xác thực hắn có quân tình khẩn cấp, suy nghĩ một chút, lại nhìn thoáng qua La Nguyệt Nương, Phương Tranh vạn phần không muốn cắn răng, phẫn nộ nói: “Được rồi, cho hắn vào đi, Ôn Sâm, thuận tiện ở sau cửa ăn bài cho ta năm trăm đao phủ thủ.”
Ôn Sâm ngạc nhiên: “Đại nhân, ngài muốn đao phủ thủ làm chi vậy?”
Phương Tranh ngửa đầu, tàn bạo nói: “Vì nếu họ Tiêu kia thật sự không có quân tình khẩn cấp gì, mà là theo ta mò mẫm nói chuyện, các ngươi chỉ cần nghe ta ném ly làm hiệu, đao phủ thủ đồng loạt chạy ào vào, đem hắn đánh thành tương thịt cho ta.”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn