Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 275: Lại Bị Gõ Trộm Một Côn
úc này đêm đã khuya, cơn mưa xuân vẫn còn không ngừng rả rích. Một cỗ xe ngựa đang phóng trên đường bên trong nội thành, cỗ xe ngựa này thực bình thường, đan mã song viên loại phổ thông*, khoang xe bọc vải màu xám ảm đạm, khi chạy bánh xe ma sát xuống mặt đường phát ra những thanh âm lộc cộc khó nghe, ở trong bóng đêm yên tĩnh vang vọng đi thật xa.
Từ xa nhìn lại.
Hai bên cỗ xe ngựa còn có vài chục tên thị vệ cưỡi ngựa chạy theo, một mực bảo hộ cỗ xe ngựa, binh sĩ Thành Vệ quân tuần tra ven đường chứng kiến những con ngựa này đều là loại ngựa thượng hạng, vậy bên trong xe ngựa chắc hẳn cũng là một đại nhân vật, cho nên coi như toàn thành đã giới nghiêm nhưng Thành Vệ quân vẫn biết thức thời không tiến tới vặn hỏi.
Cỗ xe ngựa chạy đến tây môn hoàng cung, người bên trong xe ngựa vén mành lên, đặc biệt hướng hoàng cung mà quẳng ra một ánh mắt phức tạp. Trong ánh mắt bao hàm rất nhiều ý tứ, tham lam, thống hận, cùng với một chút sợ hãi, rụt rè!
Tôn Quế đem biểu tình của Thọ vương thu vào trong mắt, hắn nhẹ nhàng cười, hạ giọng nói: “Điện hạ, không quá ba tháng nữa thì toàn bộ tòa hoàng cung này sẽ là của ngài rồi!”
Thọ vương buông mành xe xuống, thở ra một ngụm lương khí thực dài, cười nói: “Chỉ hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, phụ hoàng có năm vị hoàng tử ngoại trừ Thái vương đang không biết du sơn ngoạn thủy ở nơi nào. Những người còn lại chỉ có bổn vương vì tranh đoạt cái ngôi vị này mà cẩn thận tính toán trăm phương ngàn kế, còn thái tử thì đã không nhịn được mà ra mặt đối chọi lại với phụ hoàng, hiện giờ kẻ có nhiều uy hiếp đối với ta chỉ có Phúc vương cùng Anh vương mà thôi.”
Tôn Quế cười nói: “Chuyện tình tại Hưng Khánh phủ đã được vương gia an bài thỏa đáng, chờ sau khi vương gia rời khỏi kinh thành trở lại đất phong của ngài tại Hưng Khánh phủ giết đại tướng lĩnh binh Vương Văn Kiếm, khi đó trong tay Vương gia liền đã có mười lăm vạn biên quân cường hãn, thiên hạ này Vương gia có thể tùy tiện tung hoành ngang dọc, kinh sư cũng chỉ như đồ chơi nằm trong túi của Vương gia mà thôi. Đến lúc đó Vương gia mặc một thân long bào, hướng tứ phương xưng đế, thiên hạ còn ai dám không phục? Ha ha, tại hạ chúc mừng Vương gia trước!”
Thọ vương nghe vậy toàn bộ thần sắc tham lam đều hiển lộ ra, cười ha hả nói: “Hảo! Hảo! Đến lúc đó bổn vương sẽ phong Tôn tiên sinh làm quốc công, quan thì tới Lại Bộ thượng thư, biểu dương công đức nhiều năm qua tiên sinh đã trợ giúp bổn vương….”
Tôn Quế nghe vậy mừng rỡ vội vàng chắp tay đa tạ. Mặc dù cố gắng bày ra cái bộ dạng hờ hững vinh nhục bất kinh nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn hiện lên một chút thần sắc hoan hỉ không thể che dấu.
Hai người ngồi trong xe ngựa đàm tiếu nhân sinh, cỗ xe ngựa cách cửa thành ngày một gần hơn, Thọ vương rém mành xe lên, ánh mắt mong chờ quan sát cổng thành nguy nga trước mặt, tâm tình không khỏi khuấy động, ánh mắt toát ra quang mang hưng phấn cực điểm.
Chỉ cần ra khỏi cổng thành trước mặt này, bổn vương tựa như khốn long nhập hải, mãnh hổ quy sơn, giang sơn cẩm tú đều sẽ nằm ở trong bàn tay của bổn vương. Cái gì mà Phúc vương, Anh vương, thái tử, còn thêm cái tên hỗn đản Phương Tranh nữa, tương lai bổn vương dẫn quân quay trở lại kinh thành, đó chính ngày ngày mà toàn bộ các ngươi đều phải chết!
Cùng lúc đó trên cổng thành lầu phía tây, Phương Tranh một thân mặc giáp trụ, chẳng quản đến hình tượng chủ tướng đem hai chân gác lên bàn, còn không ngừng rung đùi, miệng nhai nhồm nhoàm rượu thịt mà chưởng quỹ Yên Nguyệt Lâu tự mình đưa tới, thỉnh thoảng lại nhấp thêm một ngụm hảo tửu, ngũ quan nhíu chặt lại thành một đoàn, cuối cùng thở dài một hơi thỏa mãn.
Hiện giờ trong ngoài thành đều tràn ngập bầu không khí chiến tranh, hoàng thượng cùng thái tử còn đang chém giết kịch liệt ở chân núi Thần Liệt, nhưng Phương đại tướng quân lại có thể nhàn nhã tự tại như thế, tùy thời ở chỗ nào cũng đều không quên hưởng thụ, chẳng sợ hiện tại một thân hắn đang mang nhiệm vụ trấn thủ kinh thành.
Bất quá hiện tại hắn có tư cách để hưởng thụ! Trước khi rời kinh hoàng thượng đã phân phó cho hắn, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là đem Thành Vệ quân toàn bộ nắm chặt chẽ trong tay, đoạn con đường rút lui của thái tử. Hiện tại hắn có thể vỗ ngực mà lớn tiếng nói, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành tuyệt đối.
Sau khi xử trảm hơn mười tướng lĩnh cao cấp của Thành Vệ quân, Phương Tranh cũng không ngừng tay liền cử ra hơn mười tướng lĩnh trung tầng đề bạt lên chức, những vị tướng lĩnh này đều xuất thân nghèo khổ, ở trong toàn quân rất có thanh danh. Quan trong nhất chính là bọn hắn đã không bị thái tử mua chuộc, theo như lời nói của Phương Tranh thì những tướng lĩnh này đều là căn cơ mầm mống, tương lai có thể trọng dụng được.
Tần Trọng mặc dù không có bị trảm nhưng sau khi Phương Tranh náo động một hồi trước mặt toàn bộ binh sĩ Thành Vệ quân thì binh quyền của hắn trên thực tế đã bị Phương Tranh tước đoạt. Phương Tranh không đem hắn trói lại, cũng không muốn giết hắn, vẫn như cũ để cho hắn nắm giữ ở vị trí phó tướng, bất quá mọi hành động lại bị hạn chế, tùy thời đều có thành viên Ảnh Tử cẩn thận giám sát.
Lúc này Phương Tranh đang uống rượu, Ôn Sâm ở bên cạnh cũng mặt dầy thuận tiện hưởng thụ, bởi thế cho nên Ôn Sâm càng lộ ra sự điêu luyện của vỗ mông ngựa thần công.
“Hai tháng trước, bổn tướng quân pháp nhãn như thần, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chủ tướng biên quân Sài Mộng Sơn là một tên yêu nghiệt, hừ! Bổn tướng quân không rảnh đi bắt hắn hàng phục nhưng bất quá tự nhiên sẽ có ngươi đi hàng phục cái loại yêu nghiệt đó. Hiện tại tên gia hỏa Đổng Thành kia phỏng chừng đã chém giết xong, bắt đầu thu dọn chiếc trường tại bờ bắc sông Trường Giang, hả hả, kế sách của bổn tướng quân đúng thật sự là diệu, kế trong kế! Ha hả!”
Ôn Sâm tranh thủ thời gian uống một ngụm rượu, lại nhanh chóng cầm cái chân gà lên gặm hai miếng, chứng kiến Phương Tranh đang đắc chí cười to tức thì Ôn Sâm liền ngừng lại, sớm đã được dạy dỗ cho nhu thuận nên Ôn Sâm biết bản thân mình cần phải nịnh bợ hắn.
Thế nên Ôn Sâm tức thì bỏ chân gà xuống, gắng sức nặn ra một nụ cười siểm nịnh trên khuôn mặt, ngoài miệng mỡ còn bóng loáng, cười nói: “Đại nhân bày mưu lập kế, đều vượt ngoài dự tính của phàm nhân, văn tài như Quản Trọng, võ giỏi như Tôn Tử.” ( Quản trọng là tể tướng nước Tề thời xuân thu, nổi tiếng với danh hiệu chiến lược không đánh mà thắng.)
“Oa cạc cạc, ha hả!” Phương Tranh nghe được câu vỗ mông ngựa không khỏi thỏa mãn tâm nguyện, mặt mày cao hứng phi thường, khóe miệng cười dài thành một đoàn. Nhưng tức thì cảm thấy không thích hợp, bật người giận tím mặt trừng mắt nhìn Ôn Sâm nói: “Ngươi mới vừa mắng ta là thằng cháu trai?”
Ôn Sâm trán túa mồ hôi lạnh, vội vàng biện giải nói: “Tôn Tử này không phải là thằng cháu trai, vốn đó là biệt hiệu của Tôn Vũ, bậc tiên hiền tự cổ chí kim có một không hai a!”
“Nga? Phải không? Ta có thật sự lợi hại như vậy chăng?” Phương đại tướng quân đổi giận thành vui, lại bắt đầu dương dương tự đắc, ngửa mặt lên trời cười dài: “Oa cạc cạc, ha ha ha ha!”
Ôn Sâm không ngừng lau mồ hôi lạnh….
Đúng lúc này chợt nghe ở bên dưới cổng thành truyền đến một tiếng hét lớn: “Đứng lại! Phương tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành!”
Đang hưởng thụ niềm vui được thuộc hạ vỗ mông ngựa, Phương đại tướng quân bị thanh âm náo nhiệt này quấy rầy nhã hứng, tức thì bất mãn cau mày: “Dưới lầu không biết là thằng cháu trai nào vậy?”
“Hả?” Ôn Sâm lắp bắp nói: “Tôn…Tôn Tử vốn là người ở thời kì xuân thu chiến quốc.”
“Không phải Tôn Tử đó, mà ta nói cái gã cháu trai đang ở dưới lầu kia.”Phương Tranh trừng mắt lườm hắn một cái, con mẹ nó, thủ hạ của lão tử như thế nào đầu óc không có một chút linh mẫn nào cả, thật oan nghiệt?
“Hả? Dưới lầu cũng có thằng cháu trai ư?” Ôn Sâm hai mắt nhìn đăm đăm có chút không hiểu.
Lúc này dưới lầu tại cổng thành lại truyền đến một tiếng quát: “Lớn mật! Xa giá của Thọ vương điện hạ mà các ngươi cũng dám ngăn cản, không muốn sống nữa hay sao?”
Phương Tranh nghe vậy hai mắt sáng ngời, Thọ vương? Đang lo không có trò vui, cư nhiên trò vui lại tìm đến tận cửa.
“Thị vệ đâu! Mau tập hợp! Bình tĩnh thôi, không cần đả thương người!” Phương Tranh nhanh miệng phân phó, không một chút do dự liền phóng ra hướng ngoài cửa mà chạy.
Bên trong cổng thành phía tây, Thọ vương ngồi trên xe ngựa sắc mặt tím ngắt, song thủ gắt gao nắm chặt thành quyền đầu, gân xanh trên cổ nổi lên những đường dầy cộm. Tôn Quế ngồi bên cạnh chứng kiến bộ dạng của hắn, cũng sợ hãi tới mức câm như hến không dám lên tiếng.
Mắt thấy sắp chuẩn bị thoát khỏi kinh thành, nhưng tại một bước cuối cùng này lại bị ngăn cản, binh sĩ gác cổng luôn miệng nói phụng mệnh Phương tướng quân, không khỏi khiến cho Thọ vương phẫn nộ.
Phương Tranh ngươi là một tên hỗn trướng bỉ ổi vô liêm sỉ! Bổn vương rời kinh mà ngươi còn không quên gây khó dễ cho ta, đợi ngày bổn vương dẫn quân về kinh, ngươi chính là người đầu tiên mà ta sẽ khai đao!
Bất hảo, kinh thành không thể ở lâu được, nếu còn chậm trễ thì sẽ phát sinh biến cố!
Nghĩ tới đây Thọ vương nổi giận đùng đùng lập tức vén mành xe lên, đứng ở phía trước càng xe, quát lớn: “Lớn mật! Bổn vương chính là hoàng tử đương triều, hậu duệ quý tộc! Phương Tranh thì tính là cái gì, coi như hiện giờ hắn có mặt tại đây, hắn cũng không dám cản trở bổn vương! Bổn vương muốn ra khỏi thành, ai có thể ngăn cản được? Đám nô tài các ngươi còn không mau tránh đường!”
Mười mấy gã thị vệ bên cạnh Thọ vương nghe vậy tinh thần đại chấn, đồng thanh quát lớn: “Tránh ra!”
Tướng sĩ thủ thành sợ tới mức tất cả đều run lên, biểu tình trên gương mặt do dự nhìn nhau, thần sắc lộ vẻ vô cùng khó xử. Có tâm mở cửa thành thả bọn họ đi ra ngoài, nhưng lại sợ quân pháp vô tình của Phương tướng quân, hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật đã xử trảm hơn mười vị tướng lĩnh cao cấp trên quảng trường ủng thành, máu chảy thành dòng còn chưa có ai đi rửa đâu.
Còn nếu cố tình không mở cửa thành, Thọ vương trước mắt này cũng không phải là một tiểu nhân vật thủ thành như bọn hắn có thể đắc tội được, trước sau đều tiến thoái lưỡng nan, cho nên đám tướng sĩ đều chần chừ do dự.
Thọ vương chứng kiến bộ dạng do dự của đám tướng sĩ thủ thành, lửa giận không khỏi đại thịnh. Bổn vương đường đường là hoàng tử đương triều, thân phận hoàng thân tôn sư chẳng lẽ còn không thể so được với cái tên lưu manh Phương Tranh xuất thân bình thường hay sao? Chỉ một chút việc nhỏ muốn ra khỏi thành cũng đều không được, thật sự đã không đem bổn vương để vào trong mắt!
“Hừ! Các ngươi không mở, bổn vương tự mình đến mở! Người đâu? Mau lên mở cổng thành ra cho bổn vương!” Thọ vương đợi không được, quát lớn.
Đám thị vệ của Thọ vương nghe được đồng thanh nhận mệnh, sau đó hơn mười thân ảnh mạnh mẽ dạt các tướng sĩ thủ thành sang một bên, tiếp theo rút thanh gác cổng ra.
“Kẻ nào ăn tim hùm gan báo mà dám tự tiện xông đến mở cổng thành đó? Không muốn sống nữa rồi có phải hay không?” Một đạo thanh âm bộ dạng uể oải không xa không gần truyền đến.
Mọi người giật mình quay đầu giương mắt nhìn lại, đã thấy ở dưới chân tường thành có một thân ảnh hết sức bại hoại đang đứng. Bởi vì màn đêm quá mức tối tăm cho nên không có biện pháp nhìn rõ được bộ dạng của người vừa mới lên tiếng nói chuyện.
*: xe có 2 ngựa kéo.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn