Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 272: Binh Vây Thần Liệt Sơn (1+2)
rên đỉnh Thần Liệt sơn, từng trận gió lạnh thấu xương gào thét, bầu không khí khủng bố tràn ngập, nỗi sợ hãi trong thâm tâm của đám quần thần bắt đầu lan tràn.
Đại đa số bọn hắn đều là văn thần thuộc hạng tay trói gà không chặt, chưa bao giờ từng nghĩ rằng chiến tranh cùng giết chóc lại cách bọn họ gần đến như thế, trong chóp mũi mơ hồ ngửa thấy được mùi máu tanh khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Có không ít các vị đại thần hoảng sợ tới mức biểu tình tái mét, thân hình run rẩy không ngừng, lúc trước trên miệng của bọn hắn thường treo một câu, “Thần không tham sanh úy tử, quyết xả thân thủ nghĩa.” Giờ khắc này gương mặt của cả đám đều trở nên tái nhợt, một khi địch nhân đặt đao kiếm lên cổ chính mình, chân chính có thể ung dung tự tại liệu có được bao nhiêu người? Nhân tính vốn dĩ đã yếu đuối, ngay cả tướng quân kinh qua đẫm máu sa trường cũng có những lúc sợ chết mà phải đầu hàng, huống chi một đám văn thần yếu nhược như bọn hắn?
Dưới chân núi thanh âm hò hét càng lúc càng kịch liệt, nghe thanh âm này dường như ở dưới chân núi phản quân của thái tử cùng cấm quân đã bắt đầu khai chiến rồi.
Lúc này một gã thống lĩnh cấm quân toàn thân đầy máu, lảo đảo bước lên đàn tế trời quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói: “Bẩm hoàng thượng, dưới chân núi có một đội quân năm vạn nhân mã mang ý đồ mưu phản, một mực ngoan cố tấn công lên núi. Cấm quân ít người chỉ có thể ngăn cản nhất thời, thỉnh cầu hoàng thượng mau rút lui!”
Quần thần nghe vậy nhất thời náo động, năm vạn nhân mã! Lần này thái tử tạo phản quả nhiên là đã tốn nhiều công phu lập mưu tính kế, một vạn cấm quân làm sao có thể ngăn cản được năm vạn người tấn công? Ánh mắt của đám quần thần tất cả đều tập trung lên trên người hoàng thượng, tình thế nguy cấp không biết hoàng thượng sẽ hạ quyết định như thế nào?
Binh Bộ thượng thư Ngụy Thừa Đức chỉ kinh ngạc ngắn ngủi trong chốc lát, lập tức đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Lúc này đôi mày rậm của hắn nhướng lên, hiên ngang đứng ra giữa quỳ gối trước mặt hoàng thượng, nghiêm trang nói: “Thần nguyện chết vì hoàng thượng! Hoàng thượng thỉnh mau lui trở lại kinh thành, cựu thần vốn là Binh Bộ thượng thư, tuy rằng chỉ là một văn thần nhưng cũng am hiểu chiến sự, nơi này cựu thần sẽ phụ trách chỉ nguy ngăn cản địch nhân, để cho hoàng thượng có thể tranh thủ thời gian, cho dù chỉ còn một binh một tốt, cựu thần cũng sẽ không để cho phản quân vượt qua sơn đạo này!”
Hoàng thượng vui mừng nhìn Ngụy Thừa Đức, sau đó chợt cười lạnh nói: “Trẫm vốn là chân mệnh thiên tử, trẫm ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn là do phụng mệnh thiên gia, chỉ một đạo phản quân há lại có thể đảo lộn thiên ý? Trẫm không lui!”
Hoàng thượng nét mặt trầm tĩnh như nước, trong hốc mắt già nua chợt bắn ra từng đạo sát khí, ánh mắt đảo qua đám quần thần trầm giọng nói: “Trẫm muốn các ngươi mở to hai mắt ra nhìn cho rõ ràng, quân phản bội trẫm, kết cục chỉ có một đó chính là hồn phi phách tán!”
Nói xong Hoàng thượng quát lớn: “Phùng Cừu Đao ở chỗ nào? Hàn Đại Thạch ở đâu?”
Thanh âm văng vẳng giữa không trung, sau đàn tế trời có hai thân ảnh hiên ngang bước ra, một thân giáp trụ sáng ngời, thần tình nghiêm trang cước bộ trầm ổn, trong lúc bước ra đã thể hiện rõ khí chất quân nhân vô cùng cường hãn.
“Mạt tướng bái kiến hoàng thượng.” Hai người đi tới trước mặt hoàng thượng, quỳ một gối bái nói.
“Mời hai tướng quân hãy đứng lên.” Hoàng thượng nhìn hai người trong ánh mắt lộ ra vài phần thưởng thức: “Thái tử mưu phản, triều cục nguy nan, có ngăn cản được cơn sóng dữ này hay không thì còn phải trông chờ vào hai vị tướng quân.”
Phùng Cừu Đao cùng Hàn Đại Thạch lại dõng dạc nói: “Tuân chỉ!”
Ngay sau đó hai người liền đứng dậy, phân biệt bước về hai hướng ngược nhau, tiếp theo nhận trường cung trong tay của thuộc hạ, ngửa đầu lên trời bắn ra một mũi lệnh tiễn, thanh âm chói tai gào rít trùng điệp trên bầu trời của núi rừng Thần Liệt sơn. Bỗng nhiên trong cánh rừng dần dần lộ ra những ngọn đại kỳ màu hồng, màu đen theo thứ tự, ngay sau đó những thân ảnh phục binh mặc áo giáp Long Vũ quân cùng Long Tương quân cũng chậm rãi xuất hiện, thân ảnh càng ngày càng nhiều, cuối cùng chung quanh khắp núi rừng đều chi chít bóng người dày đặc.
Sau khi binh lính hiện thân, liền nhanh chóng xếp thành đội ngũ hướng lên đỉnh núi mà tụ tập, tựa như từng lớp lớp sóng người rất nhanh liền trào dâng tới.
Đến lúc này đám quần thần mới mơ hồ minh bạch được, nguyên lai sự tình thái tử mưu phản sớm đã nằm trong kế hoạch của hoàng thượng, hữu tâm toán vô tâm, kế hoạch mưu phản của thái tử liệu có thành được hay không?
“Truyền lệnh, nổi trống! Hợp binh!” Hai vị tướng quân đồng thời quát lớn, ra lệnh cho thuộc hạ.
“Tùng tùng tùng…..” Tiếng trống trầm muộn mà chấn động, đám quân sĩ tựa như nghe được tín hiệu xung phong, nhất thời sĩ khí tăng cao, cùng hét lớn lên một tiếng: “Giết….!”
Tiếng hống rung trời, khiến cho thiên địa phong vân biến sắc, núi rừng ảm đạm.
Giữa lúc đó quân sĩ hai cánh quân hợp lại thành một, giống như hai dòng nước lũ gặp nhau, lập tức kết hợp thành một cơn hồng thủy dũng mãnh lao đi.
Dưới chân núi Thần Liệt, thái tử ngồi ở trong quân trướng một mực rơi vào trầm tư, biểu tình biến đổi phức tạp, trong hưng phấn lại mang theo vài phần hoảng sợ. Bởi vì, đây là một trận chiến sống còn liên quan đến tánh mạng cùng quyền lực của hắn, dùng sinh tử và quang vinh làm tiền đặt cược, hiện tại tiền đặt cược đã vứt ra trên bàn, chỉ còn đợi thời khắc công bố kết quả, cho nên tuy rằng đã có nhiều năm kinh nghiệm sóng gió quan trường nhưng giờ phút này tâm tình của thái tử vẫn không chịu nổi mà hưng phấn không yên. Loại tình cảm phức tạp này đan xen lẫn nhau, khiến cho chén trà trong tay của thái tử không ngừng run run, tiếng hò hét náo loạn bên ngoài trướng làm cho Hệ thống cấm nói bậyg ngực của hắn dâng lên một cỗ hỏa khí, cỗ hỏa khí này để cho hắn cảm nhận được một loại cảm xúc dục vọng muốn hủy diệt hết thảy.
Tư Tư tóc mai buông xõa, ngồi ở một góc trong quân trướng, lẳng lặng vuốt ve cây đàn tì bà. Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu hướng thái tử nở một nụ cười thản nhiên, nụ cười tuyệt sắc dễ thương nhưng khi nàng cúi đầu thì trong đôi mắt đẹp lại nổi lên vài phần lạnh lẽo không dễ dàng phát hiện.
Chim chết vì mồi người chết đương nhiên vì dục vọng ham muốn. Thần sắc hưng phấn của thái tử động ở trong mắt của nàng, khiến cho nội tâm nàng không khỏi nặng trĩu, thở dài một hơi.
Bên ngoài quân trướng không ngừng có binh sĩ tiến đến bẩm báo tình hình triển khai chiến sự.
“Bẩm điện hạ, quân ta đã bao vây chung quanh Thần Liệt sơn, quân tiên phong gồm một vạn binh mã đã bắt đầu giao chiến cùng cấm quân!”
“Bẩm điện hạ, quân tiên phong của ta đang chiếm thế thượng phong, cấm quân liên tục thoái lui, quân ta đang chuẩn bị đẩy mãnh mũi tấn công lên đỉnh núi.”
“Bẩm điện hạ, quân ta đã chiếm lĩnh được sườn núi đồng thời cấm quân thương vong thảm trọng đang lui lên đỉnh núi phòng ngự, trước mắt binh lực không đủ năm ngàn người.”
Đối với những chiến báo truyền đến, hết thảy đều suôn sẻ như trong dự tính, thần sắc của thái tử ngày càng thêm hưng phấn, biểu tình lo lắng bất an vừa rồi sớm đã không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Phạm Thụy ngồi một bên cau mày, trầm giọng nói: “Điện hạ, tuy nói rằng chiến sự trước mắt đang ở trong tình huống thuận lợi, nhưng điện hạ cũng không nên chủ quan, tại hạ vẫn còn một chút lo lắng.”
Thái tử dần thu lại biểu tình hưng phấn, chậm rãi nói: “Tiên sinh lo lắng cái gì?”
“Điện hạ, mọi chuyện không nên quá vội vàng, hoàng thượng dường như đã có bố trí! Ngoại trừ cấm quân đi theo hoàng thượng đang thương vong thảm trọng, nhưng lại không thấy hoàng thượng cầu quân viện trợ, mà hiện giờ tư quân đã hoàn toàn tiến nhập vào chiến sự, lại không có thấy một chút động tĩnh của Sài Mộng Sơn, tại hạ lo lắng hai chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đại kế của điện hạ.”
Bỗng nhiên tâm tình của thái tử chợt trầm xuống, “Sài Mộng Sơn có truyền quân báo đến hay không?”
Phạm Thụy gật đầu nói: “Hai canh giờ trước có nhận được quân báo do tín sứ của hắn mang đến, hồi báo rằng bởi vì trời mưa to suốt đêm cho nên đã ảnh hưởng đến tiến độ hành quân, đành phải chậm trễ hơn dự tính mất khoảng bảy tám canh giờ thời gian. Trước mắt đạo quân do Sài tướng quân đã tiến đến bờ bắc sông Trường Giang, chỉ cần chờ trăng lên nước rút, liền lập tức hạ lệnh vượt qua sông Trường Giang, bọn hắn sẽ từ phía bắc đánh úp tới Thần Liệt sơn cùng quân ta hai mặt giáp công, một người cũng không để cho chạy thoát.”
Thái tử thần sắc bất hảo, cau mày nói: “Hi vọng rằng hắn sẽ không nuốt lời, nếu không cuộc chiến hôm nay sẽ có rất nhiều biến số.”
Đúng lúc này chỉ nghe trên núi truyền đến những tiếng trống rung trời, ngay sau đó một đạo quân hàng vạn người nhất tề đồng thanh hò hét, tựa như thiên lôi oanh đỉnh khiến cho đầu óc choáng váng mơ màng.
Thái tử cùng Phạm Thụy trong lòng rung lên, vội vàng bước ra khỏi quân trướng ngưng mắt nhìn lên phía trên đỉnh núi, chỉ thấy khắp nơi đều là một màu xám của bóng người, như trường giang đại hải cuồn cuộn cuốn tới. Quân tiên phong của thái tử tại sườn núi liền chết mà tiến công, nhưng thực lực song phương quá mức chênh lệch về nhân số cho nên rất nhanh tư quân của thái tử liền bị cỗ hồng thủy này bao phủ và nhấn chìm, ngay cả bọt sóng cũng đều chưa từng gợn lên nửa điểm tăm hơi.
Nhất thời sắc mặt của Phạm Thụy xám xịt giống như tro tàn, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên có viện quân, hoàng thượng quả nhiên sớm đã có chuẩn bị.”
Thái tử thân mình run nhè nhẹ, tái mặt cắn răng nói: “Bất quá chỉ hơn mấy vạn nhân mã mà thôi, đừng quên chúng ta còn có năm vạn nhân mã của Sài Mộng Sơn chuẩn bị hiệp trợ, đến lúc đó hai quân hợp nhất, trước sau giáp công, mặc dù bọn hắn có mười vạn nhân mã cũng không thể trốn thoát được khỏi bàn tay của Cô vương!”
“Truyền lệnh toàn quân lui lại phòng ngự, ngăn cản viện quân trên đỉnh núi, kiên trì đợi Sài Mộng Sơn biên quân đến hiệp trợ, nếu như có người nào thoái chí, trảm ngay tại đương trường.” Thái tử cắn răng, hạ quân lệnh chắc nịch như đinh đóng cột.
Phạm Thụy tâm tư sớm đã như rơi vào vực sâu không đáy, môi ngập ngừng, há miệng thở dốc nhưng chưa nói cái gì. Hiện giờ đang trong thời khắc mấu chốt, hắn không dám tiếp tục phá vỡ kì vọng của thái tử.
Hoàng thượng đã bố trí mai phục tại trên đỉnh Thần Liệt sơn, chẳng lẽ hắn sẽ không có nhằm vào Sài Mộng Sơn mà điều binh bố trận? Thái tử một lòng trông ngóng năm vạn biên quân, nhưng đến tột cùng thì bọn họ có thể tới được chân núi Thần Liệt này hay không?
Thái tử nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Phụ hoàng, ngươi có phục binh chẳng lẽ ta thì không có hay sao? Ngay cả hôm nay Sài Mộng Sơn đã bị ngươi phục kích, ngươi cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh tử vong, ngôi vị hoàng đế này hôm nay nhất định phải thuộc về ta, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản được!
Kinh thành, trên thành lầu phía bắc.
Phương Tranh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sắc mặt xám như tro tàn của Tần Trọng, “Tần tướng quân, bổn phận làm thần tử, chắc cũng không cần ta phải dạy ngươi nên làm như thế nào! Ngươi tự mình lựa chọn nhưng chớ quên sinh tử của năm vạn tướng sĩ Thành Vệ quân đồng thời còn có sinh tử của người nhà bọn họ, đều đang trông chờ vào quyết định của ngươi.” Phương Tranh thanh âm lạnh lùng nói.
“Ta…. Ta không biết.” Tần Trọng đôi môi không ngừng run rẩy, biểu tình ảm đạm thất sắc.
Phương Tranh thở dài nói tiếp: “Được rồi, ta cũng không bức ngươi, hi vọng thời điểm thái tử bại binh lui về kinh thành cố thủ, Tần tướng quân sẽ có một cái lựa chọn chính xác!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn