Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 268: Sinh Thoái Chí
gay khi thái tử từ Kim Giám điện trở về liền vội vàng cho mời Phạm Thụy đến hậu điện nghị sự.
Phạm Thụy mau chóng chạy tới hậu điện thì đã chứng kiến thái tử đang thất thần đứng ở trong hậu điện trống rỗng, thân thể của hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch giống như một cái tử thi, trong ánh mắt toát ra những đường tơ máu chằng chịt, thần tình tuyệt vọng vô cùng. Hình tượng tư văn nho nhã trước kia sớm đã biến mất tăm hơi, hiện tại thoạt nhìn thái tử tựa như một con dã thú bị mắc bẫy của thợ săn, lo sợ không yên.
Phạm Thụy không khỏi chấn động, bước lên phía trước hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Thái tử quay đầu nhìn lại, tơ máu che kín trong mắt, đôi môi run rẩy nói: “Hắn….Rốt cuộc hắn cũng muốn động thủ…Hắn…Cuối cùng thì hắn cũng muốn phế truất ngôi vị thái tử của Cô vương rồi….”
Phạm Thụy kinh hãi: “Điện hạ, đến tột cùng thì buổi lâm triều hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay lâm triều, quan ngự sử thai trung Thừa Trịnh Nho đã liên thủ cùng với hơn mười ngôn quan, hướng phụ hoàng đề nghị bãi miễn ngôi vị thái tử của Cô vương….” Thái tử thân mình vẫn đang không ngừng run rẩy nói.
Phạm Thụy chứng kiến thái tử đang khủng hoảng tinh thần, liền bất chấp lễ nghi bước lên, dùng hai tay đè bả vai thái tử, thật vất vả mới khiến cho thân mình của thái tử đình chỉ run rẩy.
Phạm Thụy nhìn sắc mặt tuyệt vọng của thái tử, nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ, ngài ngàn vạn lần cần phải trấn định, đoạn thời gian này vốn đã bước vào sinh tử tồn vong, ngài không nên tự làm rối loạn tinh thần của chính mình, nếu không nghiệp lớn của ngài thật sự khó thành!”
Thái tử nghe vậy khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc cũng khôi phục vài phần huyết sắc, cảm kích nhìn Phạm Thụy thở dài: “Đang lúc sinh tử tồn vong, chỉ có một mình tiên sinh đứng ở bên cạnh Cô vương, nguyện ý chung tay góp sức, ân này vĩnh viễn Cô vương sẽ không quên.”
Phạm Thụy điềm tĩnh cười cười: “Điện hạ lời đó sai rồi, trong lúc nguy nan này, bên cạnh của điện hạ không chỉ có một mình tại hạ, ngài còn có mấy vạn tướng sĩ biên cương cùng tư binh trong cánh rừng kia, gần mười vạn đại quân cùng tiến cùng lùi với điện hạ, điện hạ nói cô tịch gì đây?”
Thái tử nghe vậy rốt cuộc cũng trấn định được tinh thần, trong ánh mắt đã khôi phục lại thần thái tự tin như trước, tuy rằng sắc mặt vẫn còn một chút tái nhợt nhưng khí chất toàn thân đã thay đổi, sẽ không bao giờ….Biểu hiện ra bộ dạng sợ hãi như mới vừa rồi nữa.
“Tiên sinh nói như thế quả nhiên không sai, lấy thực lực của Cô vương, cái vị trí thái tử này không phải là một đám ngôn quan đứng ở trên Kim giám điện mà nói vài lời, dâng vài tấu chương là có thể bãi miễn được!”
Phạm Thụy chứng kiến thái tử đã khôi phục lại thần thái tự tin, trong lòng khẽ cười, sau đó cau mày hỏi: “Điện hạ, chuyện kia xác định rồi sao? Hoàng thượng thật sự muốn bãi miễn ngài ư?”
Trên gương mặt của thái tử hiện lên vài phần oán độc cùng phẫn hận, gật đầu nói: “Khẳng định rồi, Trịnh Nho đã dâng tấu chương kể một số tội danh thiếu sót của Cô vương trong vòng mười năm trở lại đây, phụ hoàng sau một hồi cân nhắc, lại cho truyền một đám quần thần vào ngự thư phòng nghị sự.”
Phạm Thụy hơi giật mình, sau một lúc trầm ngâm rốt cuộc cũng thở dài nói: “Chân thực rồi, quả nhiên hoàng thượng có ý định muốn bãi miễn thái tử. Có lẽ sau vài ngày nghị sự cùng các đại thần, mọi người cũng sẽ biết thời gian hoàng thượng muốn đem điện hạ bãi miễn.”
Biểu tình trên gương mặt của thái tử hơi kinh hoảng, lập tức lại cười lạnh nói: “Hắn để cho Cô vương làm thái tử trong mười năm, mười năm nay Cô vương luôn luôn một mực nhẫn nhịn thuận theo ý chỉ của hắn mà hành sự, Cô vương phải nỗ lực sắm vai một thái tử nhân đức, ngay cả muốn cười hay khóc cũng đều không thể thuận theo chính mình. Hiện tại mắt thấy hắn đã sắp đoạn khí băng hà rồi mà lại còn muốn bãi miễn Cô vương, chẳng lẽ trong mắt của hắn bản thân ta chỉ là một tên bù nhìn, hắn muốn nắm như thế nào thì nắm hay sao?”
Phạm Thụy cúi đầu im lặng không nói.
Thiên gia chỉ có vua tôi chứ không có tình phụ tử, cái gọi là thân tình cũng chỉ như một con số không tròn trĩnh. Cái thứ mà có thể nắm trong tay làm cho người ta cảm giác được tối chân thật, đó chính là quyền lực cao nhất kia.
“Điện hạ, tình thế ngày một nguy cấp, chúng ta cũng nên sớm tự tính toán mới phải.” Phạm Thụy chứng kiến thái tử lại bắt đầu kích động, nhanh chóng hạ giọng nhắc nhở nói.
Thái tử cả kinh, bỗng nhiên sắc mặt trở nên tàn nhẫn lãnh khốc. Mặc dù biểu tình trên gương mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta không tự chủ được mà phải rùng mình sợ hãi.
“Tiên sinh, hiện giờ tình thế đã căng như cánh cung, lúc này hắn lại tạo cho chúng ta một cái cơ hội tuyệt hảo!” Thái tử cao thâm mặc trắc, nhẹ giọng cười nói.
“Một cái cơ hội?”
“Năm ngày sau, hắn muốn đi thăm Thần Liệt sơn dựng đàn tế trời, nơi đó tại phía bắc ngoại thành…” Thái tử mang theo tia mỉm cười, gằn từng chữ nói.
Phạm Thụy cả kinh: “Ý tứ của điện hạ, chẳng lẽ là muốn….”
Thái tử mỉm cười gật đầu: “Không sai, tiềm long xuất hải mặc dù oai phong lẫm liệt nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một con rồng đã rời khỏi biển, đâu có gì mà phải e ngại? Đến lúc đó chư vị hoàng tử cùng quan tứ phẩm đi theo, Cô vương muốn giết hay muốn lưu lại, toàn bộ tánh mạng của những người này đều nằm trong tay của Cô vương! Tiên sinh, đây có phải là một cái cơ hội tuyệt hảo hay không?”
Trên gương mặt của Phạm Thụy chợt hiện lên vài phần kinh hỉ, tiếp đó lại mau chóng tiêu thất, nhíu mày nghi ngờ nói: “Điện hạ tính toán kế hoạch hành động như thế nào?”
Thái tử nở một nụ cười, cười đến mức tàn nhẫn dị thường, oán độc nói: “Không thể tha cho hắn, nhất định phải đồ long!”
Phạm Thụy nghe vậy biểu tình kinh hãi.
Hành thích vua, mưu đồ giết cha, nếu người trong thiên hạ mà biết được thì….
Thái tử không quản đến biểu tình kinh sợ của Phạm Thụy, tự nói: “Cấm quân tổng cộng có hơn ba vạn nhân mã, lần này khởi hành làm lễ tế trời, hắn không có khả năng sẽ điều động tất cả, nhiều nhất cũng chỉ mang theo hơn một vạn nhân mã mà thôi. Còn bốn lộ đại quân bảo vệ chung quanh kinh thành tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng bọn hắn nếu chưa phụng chiếu, tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không nhất định sẽ bị chụp lên đầu cái tội danh mưu phản. Cho nên chúng ta chỉ cần chờ đợi thời khắc hắn ra khỏi kinh thành, liền sẽ tiêu diệt hơn một vạn cấm quân này, đồng thời bắt sống hắn hoặc có thể sát tử ngay tại đương trường! Sau đó Cô vương sẽ bố cáo với toàn thiên hạ, phụ hoàng bệnh tình trầm trọng nên đã băng hà trên đường tới Thần Liệt sơn tế trời, còn đám quan viên kẻ nào không nghe theo Cô vương, như vậy lưu lại cũng chẳng có ích lợi gì cả….”
“Còn chư vị Vương gia thì sao bây giờ?” Phạm Thụy nhịn không được hỏi.
Cơ nhục trên mặt thái tử khẽ co giựt một chút: “Chư vị vương gia bởi vì phụ hoàng bỗng nhiên băng hà trên đường hồi kinh cho nên đã khởi binh tạo phản, có mưu đồ muốn cướp ngôi hoàng đế. Cô vương không đành lòng chứng kiến huynh đệ thủ túc tương tàn lẫn nhau, mà cũng tuyệt đối không cho phép các vị hoàng đệ ở trước mặt tiên thể của phụ hoàng mà đấu đá nhau. Vì thế cho nên Cô vương lấy danh nghĩa thái tử điều binh ngăn cản bọn hắn, nhưng bọn hắn lại ngoan cố bất hóa, vẫn dẫn binh công kích lẫn nhau, tình thế hỗn loạn Cô vương trở tay không kịp, đành phải đau lòng nhìn mấy vị hoàng đệ tan thây ở trong loạn quân.”
Nói xong thái tử cười nhạt nhìn Phạm Thụy, “Tiên sinh, không biết giải thích như vậy, người trong thiên hạ có tin hay không?”
Nếu tình huống đúng như sở liệu của thái tử, một câu giải thích này cũng được coi như xảo diệu, chẳng những có thể đem chuyện tập kích cấm quân giấu nhẹm xuống, hơn nữa còn tru sát được chư vị vương gia….Mà thái tử lại có được thanh danh trong dân gian, một kế tam tứ tiện, quả nhiên là một lời giải thích tuyệt hảo.
Nhưng chỉ là sự tình hoàng thượng tế trời, lại đơn giản như thế sao?
Phạm Thụy biểu tình tràn ngập thần sắc lo lắng, nhíu mày nhìn thái tử nói: “Điện hạ, chuyện này cũng phải nên tính toán kĩ lưỡng a! Điện hạ thử nghĩ xem, hiện giờ hoàng thượng lâm bệnh nằm ở trên giường, ngay tại thời khắc đang muốn bãi miễn ngài, bỗng nhiên quyết định rời khỏi thành làm lễ tế trời, trong chuyện này tất phải có kì mưu! Tại hạ hoài nghi, đây là ám chiêu mà hoàng thượng đã cẩn thận bố trí.”
Thái tử gật đầu nói: “Tiên sinh lo lắng chí phải, Cô vương cũng hiểu được lần này phụ hoàng đi ra khỏi thành tế trời là rất kì quái, hắn nhiều ngày đau ốm liên miên, thân thể sớm đã không dựng nổi, bỗng nhiên nói muốn đi tế trời, khó tranh khỏi việc bên trong có trá ngụy, nhưng….”
Thái tử quay đầu lại nhìn Phạm Thụy, thần sắc trong mắt đã là một mảnh hưng phấn cùng tham lam: “Nhưng… Chẳng lẽ tiên sinh không cảm nhận được, lần này tuy rằng có rất nhiều phưu lưu mạo hiểm, nhưng thu hoạch đồng dạng cũng phi thường to lớn hay sao? Chỉ cần tiêu diệt được một vạn cấm quân đi theo, toàn bộ thiên hạ liền đã nằm trong lòng bàn tay của Cô vương, một đao hạ thủ đến khi đó Cô vương liền quân lâm thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp vạn vương chi vương, muôn dân kính ngưỡng thần phục dưới gót chân….”
Thái tử hưng phấn liếm môi, bất tri giác hai con ngươi tỏa sáng hồn nhiên nói: “Tiên sinh, Cô vương có thực lực, Cô vương nắm trong tay gần mười vạn đại quân, một đạo quân ở ngay vùng phụ cận kinh thành, một ở phía nam Hoàng Hà. Dưới tình huống hai mặt giáp công, coi như hắn có bố trí mai phục như thế nào, ở trước mặt thực lực cường đại tuyệt đối, vẫn không có chuyện gì đáng phải lo nghĩ cả, tiên sinh ngài có hiểu được đạo lí này hay không?”
Phạm Thụy lo lắng nhìn thái tử, hạ giọng nói: “Điện hạ….”
Trong mắt thái tử dần dần sâu lắng, chấn chỉnh lại tinh thần nhìn bộ dạng bất an của Phạm Thụy, không khỏi cười khổ nói: “Tiên sinh, Cô vương biết ngài muốn nói gì! Không sai, Cô vương cũng hiểu được trong chuyện này khẳng định là có cạm bẫy. Nhưng Cô vương xin hỏi tiên sinh, Cô vương còn có lựa chọn khác hay sao? Năm ngày sau phụ hoàng từ Thần Liệt sơn hồi kinh, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, hắn tất nhiên sẽ mở một hồi nghị sự, triệu tập tam công cửu khanh cùng các vị đại thân trong triều, bàn luận lại chuyện bãi miễn thái tử! Khi đó, Cô vương cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà quỳ gối trong Kim Giám điện, mặc cho quân sĩ tháo bỏ chiếc mũ thái tử trên đầu của Cô vương, nói không chừng Cô vương còn có thể bị giáng chức xuống làm dân thường cũng nên.”
“Tiên sinh, hiện nay tình huống như nước đã dâng tới chân, cho dù nhìn thấu đó là cái bẫy nhưng Cô vương cũng không thể không mạo hiểm thử một lần, nếu như Cô vương mất đi cái danh thái tử, còn không bằng hiện tại ta tử nạn trong cái bẫy rập do hắn bố trí cho Cô vương.”
Phạm Thụy nặng nề nhìn thái tử thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng gật gật đầu.
Thái tử nhẹ nhàng thở ra một ngụm lương khí, tựa hồ như muốn trút hết hận khí còn tồn tại trong lồng ngực, biểu tình trên mặt đã khôi phục lại bộ dạng tư văn nho nhã, mỉm cười nói: “Tiên sinh, mau phi cáp truyền tin cho Sài tướng quân tại U Châu, lệnh cho hắn trong vòng năm ngày phải suất lĩnh chúng tướng sĩ dưới trướng, hành quân suốt đêm đến mai phục dưới chân Thần Liệt sơn, dặn hắn cẩn thận che dấu hành tung của đại quân, ven đường phái thêm trinh sát thám báo thường xuyên, mặt khác cấp thêm cho hắn một tấm thẻ bài điều binh lệnh của Binh Bộ, nếu như ven đường gặp phải trạm kiểm soát thì có thể tùy thời ứng phó.”
“Tuân lệnh.”
“Mặt khác tư binh của Cô vương, ngươi cũng truyền lệnh toàn quân đề phòng, chờ đợi mệnh lệnh của Cô vương phân phó, năm ngày sau hướng Thần Liệt sơn xuất phát!”
“Dạ.”
Trên mặt thái tử hiện ra một nụ cười quỷ dị, năm ngày sau gần mười vạn đại quân bao vây Thần Liệt sơn, phụ hoàng! Lần này người còn có thể gặp được vận may như khi Phan Văn Viễn tạo phản nữa hay không? Có thể kiên trì đợi quân tri viện nữa hay không?”
Phạm Thụy nhìn nụ cười điên cuồng trên gương mặt thái tử, nhất thời trong lòng không khỏi cảm nhận được một trận ác hàn, thời khắc này liệu có phải lại giống như một con thiêu thân ngoan cố một mực lao vào trong đống hoa lửa, thành hay bại? Sớm muộn gì cũng sẽ biết được kết cục sau cùng.
Sau khi tan triều, Phương Tranh còn chưa để cho cơn mưa xuân kịp buông xuống, hắn liền phóng lên xe ngựa thẳng tiến về phủ.
Hắn sắc mặt âm tình bất định, mới vừa bước vào cửa chẳng quan tâm đến đám người hầu chào đón vấn an, một mạch quay trở về tiểu viện, vào cửa, giày cũng không cởi liền phóng lên trên giường, mệt mỏi chìm vào trong giấc mộng.
Không ít đám người hầu tụ tập đứng ở bên ngoài sân tiểu viện, trên mặt tràn ngập thần tình khó hiểu.
Trong ngày thường thiếu gia luôn luôn tươi cười híp cả mắt, nhưng không hiểu sao hai ngày gần đây đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng ai rõ ràng được chuyện này.
Bọn hắn chỉ biết rằng từ ba ngày hôm trước, thiếu gia từ trong cung trở về, hắn liền bụng đầy tâm sự. Bản mặt luôn luôn sầu mi khổ não, so với tính cách thường ngày của hắn đều khác biệt rất nhiều.
Phương thiếu gia mất hứng, đám người hầu cũng bắt đầu lo lắng. Bởi vì Phương đại thiếu gia luôn luôn lạc quan yêu đời, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện đại sự gì, khiến cho tâm tình của hắn trong vài ngày gần đây không được vui? Phải chăng gần đây trong kinh thành đang chuẩn bị có bạo loạn?
Lo lắng cho Phương Tranh nhất đương nhiên chính là mấy vị lão bà của hắn….
Yên Nhiên, Phượng tỷ cùng Tiểu Lục đứng ở trước cửa phòng ngủ của Phương Tranh, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng im lìm, nhất thời trong lòng các nàng đều do dự không thôi.
“Không biết mấy ngày hôm nay phu quân rốt cuộc làm sao nữa?” Hai chiếc mày liễu khẽ chau lại, dung nhan đẹp tựa tiên hoa cũng dần dần trở nên ảm đạm buồn rầu.
“Đúng nha, thường ngày ngoại trừ vào triều thì chính là nằm trong phòng ngủ, khuôn mặt nặng ra như gang đồng, vừa băng lãnh lại vừa cứng rắn, rốt cuộc ở trong triều hắn gặp phải chuyện gì rồi?” Phượng tỷ đồng dạng cũng sầu mi khổ não như Yên Nhiên.
Tiểu Lục nhẹ giọng nói: “Có phải hay không dạo này thiếu gia bận việc quốc sự…Quá vất vả, quá mệt mỏi cho nên mới có bộ dạng như thế?”
Yên Nhiên cùng Phượng tỷ nhìn nhau cười khổ.
Nếu như nói phu quân của các nàng bởi vì lo nghĩ đến chuyện quốc sự mà mệt mỏi, lời này ngay cả các nàng làm thê tử của hắn cũng đều không tin.
Thời gian phu quân cực khổ cũng không phải là không có, nhưng đều là ăn mệt mỏi, uống mệt mỏi, chơi mệt mỏi, làm gì có cái chuyện mệt mỏi vì suy ngẫm quốc gia đại sự. Cũng chỉ có Tiểu Lục này niên kỉ nhỏ nhất, tâm hồn thiếu nữ còn khờ dại cho nên mới nói những lời như thế a.
“Có cần phái người vào trong cung báo tin cho công chúa hay không?” Phương tỷ do dự nói.
Yên Nhiên suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói: “Việc này cũng không nên, hiện giờ hoàng thượng bệnh nặng, tỷ tỷ ở trong cung phụng dưỡng hoàng thượng đã rất mệt mỏi rồi! Nếu như biết được tình trạng của phu quân, nàng sẽ càng thêm lo lắng hơn, ta sợ nàng sẽ không duy trì nổi.”
Phượng tỷ cắn môi, tiếu nhãn nhìn Yên Nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu không ngươi đi vào nói chuyện cùng hắn? Thường ngày hắn sủng nịnh ngươi nhất, cũng chịu nghe lời của ngươi nhất a!”
Yên Nhiên chớp mắt cười đáp: “Xem ngươi nói, hắn thường ngày chẳng lẽ không yêu thích ngươi hay sao? Mấy ngày hôm trước hắn còn trốn cạnh góc tường bên ngoài sương phòng nhìn trộm ngươi tắm a!”
Khuôn mặt của Phượng tỷ thoáng chốc trở nên đỏ bừng, sẵng giọng: “Chớ nói nhảm, nào có chuyện này đâu.”
Yên Nhiên cười nói: “Ta không có nói bậy, ta cũng không tin ngươi không biết, lúc hắn nhìn trộm ngươi thì miệng còn lẩm bẩm cái gì mà cái khố, cái khố… Ngay cả đứng ở sân cũng còn nghe được nha..”
Nói xong Yên Nhiên hướng Phượng tỷ nháy mắt: “Lúc đó ta còn thấy ngọn đèn trong sương phòng của ngươi được gẩy cho sáng hơn, hì hì, ngươi cố ý giả bộ coi như không biết, sau đó lại đặc biệt để cho hắn nhìn trộm càng thêm rõ ràng phải không?”
Phượng tỷ khuôn mặt đỏ bừng như một trái hồng mọng nước, nhưng ngoài miệng vẫn chối: “Nói bậy! Ta căn bản không biết rằng hắn đang ở bên ngoài, cái đồ không biết xấu hổ kia thường xuyên nhìn trộm chúng ta, thử hỏi trong chúng ta có người nào thoát khỏi pháp nhãn của hắn? Hừ! Ai cũng đừng cười ai, đều có thoát được đâu nha!”
Nói dứt lời khuôn mặt mỹ lệ của Phượng tỷ càng thêm đỏ hơn, hai tay bụm mặt cười hì hì: “Ngươi chẳng lẽ còn không biết, cái đồ không biết xấu hổ kia sau khi nhìn trộm xong, còn muốn bình phẩm giữa chúng ta người nào dáng đẹp nhất, đùi dài nhất, ngực lớn nhất….”
Yên Nhiên mặt hoa cũng trở nên đỏ bừng, oán trách trừng mắt nhìn Phượng tỷ, sau đó đôi mắt đẹp chuyển động nhìn sang Tiểu Lục, “Tiểu Lục, ngày thường phu quân thương ngươi như vậy, một mực nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, hiện tại phu quân đang không vui, ngươi đi vào nói chuyện với hắn một chút đi.”
Tiểu Lục ngẩn người, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn quơ loạn, biểu tình khổ sợ nói: “Không được đâu, ta chỉ biết hầu hạ thiếu gia, những thứ khác đều không am hiểu.”
Yên Nhiên cắn chặt răng nói: “Thôi không đùn đẩy cho nhau nữa, cả ba chúng ta cùng đi vào bên trong, coi như hắn không vui cũng sẽ không quở trách chúng ta, mau đi thôi!”
Trong phòng ngủ Phương Tranh còn đang thở nhịp nhàng, nhưng mặc dù đã thoải mái ngủ nướng vài ngày, nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn mang theo vài nét mệt mỏi.
Tam nữ chứng kiến bộ dạng của Phương Tranh mệt mỏi như thế, nhất thời tâm hồn thiếu nữ dâng lên một trận đau đơn, thoáng chốc hốc mắt đã ửng đỏ.
Yên Nhiên bước lên phía trước chìa bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng vuốt trên cặp lông mày nhíu chặt của Phương Tranh, nào ngờ vừa giãn ra tức thì liền gián chặt lại như cũ.
Yên Nhiên nhịn không được lệ rơi, nhẹ giọng nói: “Đến tột cùng thì tại sao lại như vậy?”
Thấy Phương Tranh nằm ngang ở trên giường chăn mềm còn chẳng thèm đắp, dưới đầu cũng không có gối. Lúc này Yên Nhiên liền cởi giày ra, leo lên giường sau đó ôm lấy đầu Phương Tranh nhẹ nhàng đặt lên trên đùi của mình, làm gối cho hắn ngủ.
Phượng tỷ cùng Tiểu Lục cũng động thủ đem giày của Phương Tranh cởi ra, lại đắp tấm chăn mỏng cho hắn. Tam nữ cứ như vậy không một chút nhúc nhích vây quanh Phương Tranh, si ngốc nhìn hắn đang ngủ ngon lành, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn chiếu rọi vào bên trong, cả căn phòng đều bao phủ quang mang hoàng kim sắc, chỉnh thể như một bức họa an tường mà mỹ lệ.
Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Phương Tranh mới tỉnh lại.
Nhãn tình còn chưa kịp mở, từ chóp mũi đã truyền đến một mùi u hương thơm ngát, tiếp theo hắn cảm giác được đầu của chính mình đang gối lên một đoàn ôn hương ngọc nhuyễn, làm cho người ta nhịn không được phải say mê vào trong đó.
“Quái lạ nha? Người nào đã mang cho ta chiếc gối bông mềm như vậy a?” Phương Tranh nhắm tịt hai mắt, bộ dạng uể oải nói.
“Di? Chiếc gối bông này cư nhiên còn rất co dãn! Oa tạp tạp, quá đã…!”
Yên Nhiên cười khúc khích, nhẹ giọng nói: “Phu quân đừng nháo sự nữa, mau tỉnh dậy nhanh chóng tắm rửa còn chuẩn bị đi ăn cơm thôi!”
Phương Tranh trở tay ôm lên đùi của Yên Nhiên, nỉ non nói: “Ăn cơm cái gì nha, để cho ta nằm thêm chút nữa.”
Tam nữ cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nhau thêm vài lần, Yên Nhiên cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Mấy bữa nay phu quân làm sao vậy? Một mực luôn luôn rầu rĩ không vui, phu quân cũng đã biết, chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi.”
Phương Tranh thần tỉnh hơi ngẩn ngơ, tức thì thở dài ngồi dậy, trong mắt lộ ra vẻ ân cần nhìn tam nữ, chậm rãi nói: “Các nàng không cần phải lo lắng, ta không sao! Hiện tại trong triều thế cục nguy cấp, mắt thấy lại chuẩn bị bắt đầu một phen tranh đấu sinh tử, ta chán nản cũng là vì lí do này mà thôi.”
Tam nữ nghe vậy chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, Yên Nhiên chớp đôi mắt to xinh đẹp, dịu dàng nói: “Phu quân vì chuyện này mà rầu rĩ không vui?”
Phương Tranh trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Có thể…Nhưng cũng không phải vì mỗi chuyện này đi, nói thật lòng, kì thực ta không muốn làm quan chút nào.”
Tam nữ đồng thời ngẩn người, sau đó đưa mắt nhìn nhau, lời nói của Phương Tranh khiến cho các nàng đều cảm thấy mặc danh kì diệu*. ( Không hiểu ra sao)
Phương Tranh cũng không hiểu nổi chính mình tại sao lại nảy sinh ra loại suy nghĩ này, từ mấy ngày hôm trước ở trong tẩm cung hoàng thượng hướng hắn ủy thác, lúc sau những suy nghĩ này liền phảng phất hiện ra ở trong đầu.
Hoàng thượng đối với hắn rất kì vọng và khoan dung, nhưng đối với hắn, ngài cũng rất phòng bị, khiến cho hắn cảm nhận được thương tâm, cảm động lại mang theo vài phần thất vọng cùng đau khổ. Những loại tình cảm hỗn tạp này hòa trộn chung một chỗ, không biết tại sao, trong thâm tâm của hắn mơ hồ sinh ra ý niệm nản lòng thoái chí.
Phương Tranh sợ, lần này thực sự đã cảm nhận được sợ hãi từ sâu trong nội tâm, đế vương vô tình. Vì giang sơn xã tắc, bất luận kẻ nào cũng có thể mang ra làm vật hi sinh, như vậy nếu trong tương lai Mập Mạp đăng cơ, hắn có khi nào sẽ đối xử với chính mình như vậy hay không?
Có lẽ hôm nay hắn còn có thể cùng Mập Mạp xưng huynh gọi đệ, lúc Mập Mạp ngồi lên ngai vị, có thể tưởng tượng được chính mình khẳng định cũng sẽ thuận nước lên thuyền, là một vị trọng thần trong triều đình, nhưng năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì như thế nào đây? Mập Mạp còn đối xử với hắn như bây giờ nữa hay không? Hiện tại hắn còn giữ gìn được bản tâm thật thà phúc hậu, nhưng khi trong tay nắm quyền cao tối hậu, hào quang của đế vị có che lấp tâm tính của Mập Mạp hay không?
Nếu như nhiều năm sau, khi Mập Mạp ngồi vững vàng trên ngai vị, tâm tính thành thục hơn một chút, lúc đó hắn cảm thấy rằng sự hiện hữu của chính mình đang cản trở con đường làm hoàng đế của hắn, khi đó chính mình nên làm như thế nào đây? Rửa cổ cho vị bằng hữu chí thân, hoạn nạn cùng chia này tru diệt, hay là giống như Phan thượng thư cùng thái tử khởi binh tạo phản, chính mình đăng cơ lên làm hoàng đế?
Phương Tranh trong lòng chua xót.
Những thứ này hắn đều không muốn.
Trong nội tâm của hắn chỉ muốn giống như tuyệt đại đa số các vị thiếu gia trong đất kinh thành, mang theo đám nô tài đi ra đường chòng ghẹo nữ nhân, đánh chó chơi chim đấu dế, chỉ là cuộc đời thường không được như ý nguyện, nhiều năm sau ai có thể đoán được giữa hắn và Mập Mạp sẽ biến thành như thế nào?
Chậm rãi quét mắt nhìn tam nữ, Phương Tranh dùng sức nhăn mặt cười nói: “Nếu có một ngày ta không làm quan mà chỉ là một cái đệ tử thương nhân cả người sặc mùi tiền nong, liệu các nàng có chán ghét phu quân của mình hay không?”
Tam nữ nhìn nhau cười, Yên Nhiên âu yếm nhìn Phương Tranh cười nói: “Làm sao chúng ta lại ghét bỏ phu quân? Thực ra bộ dạng của phu quân cũng không có giống quan mà, chỉ là may mắn chó ngáp phải ruồi lập được nhiều công lao cho triều đình, lão thiên gia thực không có mắt…”
Phương Tranh cười nhạt nói: “Chờ sau khi tương trợ Mập Mạp đoạt được vị trí thái tử xong, ta sẽ từ quan được không? Chúng ta tìm một nơi sơn thanh thủy tú ẩn cư đi.”
Tam nữ nghe được không khỏi mừng rỡ, Yên Nhiên xảo tiếu nói: “Thật vậy chăng? Phu quân thật sự muốn từ quan hay sao? Như thế càng tốt, nói thực ra phu quân làm quan lại thường xuyên gặp phải những chuyện tình hiểm nguy, đám nữ tử chúng ta ở nhà thật sự lo lắng không yên, sợ phu quân xảy ra chuyện gì không hay! Nếu như phu quân nguyện ý từ quan thì quá tốt rồi, chúng ta liền tìm một địa phương ẩn cư theo như lời phu quân nói.”
Phương Tranh nhìn các nàng, thấy biểu tình chúng nữ đều vui mừng hớn hở, không khỏi áy náy cười nói: “Những ngày tháng ta làm quan, khiến cho các nàng phải chịu nhiều khổ cực, chờ sau khi hoàn thành xong mọi việc cần thiết, ta liền tháo cái mũ ô sa trên đầu, ai muốn làm thì đi mà làm!”
Yên Nhiên gật đầu cười nói: “Hảo nha, hảo nha, phu quân! Chúng ta tìm một địa phương non xanh nước biếc, mua thêm vài mẫu ruộng tốt, tạo một gian nhà tranh, đào một cái ao nuôi cá! Ban ngày phu quân chèo thuyền câu cá, buổi tối chúng ta quây quần bên nhau, chàng uống rượu làm thơ còn chúng ta vẽ tranh hát khúc cho phu quân nghe!”
Yên Nhiên càng nói càng thêm hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp hiện ra những tia quang mang phấn chấn, biểu tình của Phượng tỷ cùng Tiểu Lục cũng là khát khao mong chờ, hoa dung tươi tắn càng nhiều thêm vài phần sắc thái mê hoặc chúng nhân.
Phương Tranh mân mê cằm, tức thì buột miệng nói: “Nghe dường như cũng rất không tồi nha.”
Nhưng hắn lại do dự hỏi: “Rượu? Chỉ ngâm thơ hát khúc thì làm sao mà uống nổi rượu? Còn nữa, rượu ta uống thì mua ở đâu?”
Yên Nhiên ngẩn người, sau đó cười nói: “Chúng ta có thể tự nhưỡng rượu nha, tự mình trồng lương thực, sau đó tự mình nhưỡng!”
“Còn đầu bếp thì sao đây? Ta nghĩ muốn ăn sơn hào hải vị, dù sao thì cũng phải mời một người đầu bếp đến a!”
Yên Nhiên ngẩn ngươi, sau đó chần chừ nói: “Ẩn cư thế ngoại đào viên, còn muốn thỉnh đầu bếp sao? Ăn cơm rau dưa không cảm nhận được ngon miệng ư?”
Phương Tranh chau mày không được cao hứng.
“Vậy chẳng may chung quanh vùng phụ cần lại có thuyền hoa? Vạn nhất ta hứng trí lên, muốn uống rượu có kỹ nữ hầu hạ thì làm sao bây giờ?”
Yên Nhiên tức giận sẵng giọng: “Chàng đã có mấy tỷ muội chúng ta còn chưa đủ hay sao? Lại muốn đi ra bên ngoài uống rượu có kỹ nữ hầu hạ nữa ư?”
“Đâu có a!” Phương Tranh mân mê cằm, đứng lên: “Chuyện tình ẩn cư, ân, có khi phải suy ngẫm lại một chút….”
Nói xong Phương Tranh xỏ giày, trầm tư khoanh tay bước ra cửa, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Uống rượu tự mình nhưỡng? Nhưng lỗ vốn thì làm sao bây giờ? Không có đầu bếp, ta muốn ăn Bát Trân Yến thì như thế nào đây? Nào có chuyện Ngọc Diện Phi Long đại hiệp lại đi ăn cơm rau dưa? Ân, chuyện tình ẩn cư này nha, tạm thời còn chưa suy nghĩ được thấu đáo, phi thường không ổn…”
Phương Tranh thần tình trầm trọng, một đường vừa cân nhắc vừa bước ra khỏi phòng, tựa hồ như âm hồn phiêu du bất định, không có mục tiêu phương hướng.
Chỉ còn lại tam nữ ở trong phòng ngủ đưa mắt nhìn nhau, diễn cảm tựa như khóc mà tựa như đang cười, rất quỷ dị.
Yên Nhiên chán nản sụp hai bờ vai thanh tú, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Ta đã sai lầm rồi, ta không nên nói chuyện này cùng hắn a!”
Phượng tỷ oán hận cắn môi: “Người này trời sinh chính là đồ đệ trung thành của tửu sắc, ngươi nói muốn hắn đi ẩn cư, không bằng đi khuyên lão hổ ăn cỏ còn dễ dàng hơn.”
Tiểu Lục tâm hồn thiếu nữ mỏng manh cũng gật đầu liên tục không ngừng, phụ họa nói: “Đúng vậy!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn