Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 246: Gây Xích Mích
hương Tranh chậm rãi uống trà, ánh mắt cũng không ngừng hồ nghi quét tới quét lui trên người Thọ Vương và Phan Vinh.
Hôm nay rốt cục Thọ Vương đến đây làm chi? Thực sự chỉ đơn giản là bồi tội? Hắn là thân nhi tử của hoàng thượng, mà Phương Tranh nhiều nhất chỉ là con rể của hoàng thượng, từ thân phận mà nói, Thọ Vương cao hơn hắn không chỉ một bậc.
Thân vương thế nào cũng không khả năng buông tư thái chủ động tìm một phò mã như hắn mà bồi tội, theo tình theo lý thật không thông. Lẽ ra trước đó vài ngày hắn cứu Diệp Linh Nhi, hắn đã đắc tội Anh Vương, mà hiện nay Thọ Vương và Anh Vương cùng tiến cùng lui, theo lý thuyết hắn lại còn chỉnh trị cậu em vợ của Thọ Vương, thù mới lại thêm hận cũ, hắn hẳn phải giận tím mặt, đến nhà đòi công đạo mới là hợp lý, thế nào còn khách khí đến cửa bồi tội? Người này choáng váng sao?
Mặc kệ, trước tiên mò mẫm tìm hiểu rõ ràng, không quan tâm Thọ Vương đến đây làm gì, hắn dĩ nhiên cũng sẽ nói ra ý định của mình.
Phương Tranh hạ quyết tâm, địch bất động, ta bất động, nếu địch động, ta lộn xộn, miệng của Phương Tranh hé ra, đang muốn mở miệng tìm hiểu, ai biết Thọ Vương quay đầu liếc mắt nhìn Phan Vinh, trong ánh mắt ẩn hàm ý tứ hung ác độc địa, Phan Vinh nhìn thấy ánh mắt của Thọ Vương, cả người sợ đến run lên, sắc mặt bầm dập liền tái nhợt, vội vàng bước lên vài bước, bước nhanh đi tới trước mặt Phương Tranh, phác thông một tiếng quỳ xuống. Giọng nói như khóc nức nở run giọng nói: “Phương…Phương đại nhân, ngày hôm trước tiểu nhân ở chợ đụng phải đại nhân, còn ra lời vô lễ chọc giận đại nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, cầu xin đại nhân tha tiểu nhân một mạng.”
Nói xong Phan Vinh quỳ gối trước mặt Phương Tranh, dập đầu lạy Phương Tranh bình bịch, dập đầu đến mức sàn nhà cẩm thạch dưới chân Phương Tranh không ngừng rung động, chỉ mới dập đầu vài cái trên trán Phan Vinh đã tuôn ra đầy máu, thoạt nhìn rất là đáng sợ, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, vẫn không ngừng bái lạy.
Phương Tranh lại càng hoảng sợ, nhanh chóng liếc mắt nhìn Thọ Vương, thấy gương mặt hắn đang mỉm cười, không hề nói gì, đôi mắt không chút phản ứng, biểu tình lạnh nhạt như nước.
Đây là đùa giỡn gì vậy? Lẽ nào Thọ Vương thật sự mang cậu em vợ đến đây bồi tội sao?
Ôi! Bồi tội gì nha, ngươi bồi bạc thật tốt, Phương Tranh không suy nghĩ nhiều, vội vàng nâng Phan Vinh dậy, ha ha cười nói: “Phan huynh khách khí quá, ngày hôm trước trong chợ, chúng ta không đánh…ách, không chửi nhau thì không quen biết, lại nói ta thật sự là bội phục Phan huynh đó.”
Sắc mặt Phan Vinh trắng bệch, giọng nói vô cùng kinh ngạc: “Bội phục ta?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, nhớ năm xưa, bổn quan tay cầm một microphone, rống khắp đại giang nam bắc, không gặp đối thủ, không nghĩ tới giọng của Phan huynh lại cao như vậy, không phân biệt được cao thấp với bổn quan, bổn quan những năm gần đây không gặp đối thủ, có lúc nào hai ta tiếp tục luận bàn một phen, có hai câu lời kịch, “Ngươi có bệnh sao?” với “Ngươi có thuốc sao?”, lần sau bổn quan sẽ rống lớn hơn ngươi.”
Thọ Vương và Phan Vinh nghe được mây mù dày đặc, vốn không rõ “microphone” như lời Phương Tranh là vật gì, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Phương Tranh, tựa hồ không đem việc này để trong lòng, Phan Vinh không khỏi thở dài một hơi, Thọ Vương lại mỉm cười, gương mặt cũng không còn gì trở ngại.
Việc này xem như không đề cập tới, Thọ Vương và Phương Tranh liền nói chuyện phiếm, Phan Vinh lại thành thành thật thật đứng lui ra phía sau Thọ Vương, gục đầu không nói một câu, thần sắc như ngây ra.
Phương Tranh liếc mắt nhìn Phan Vinh, trong lòng cười thầm, cậu em vợ của vương gia, thân phận ở trước mặt bách tính đúng là giá trị, nhưng ngay tại trước mặt tỷ phu của hắn, dù là con chó cũng không bằng, muốn hắn dập đầu liền dập đầu, muốn hắn chết thì chết, hai chữ quyền thế, quả nhiên mị lực vô biên, thảo nào nhiều người liều mạng truy cầu như vậy.
Thọ Vương lúc nói bất cứ chuyện gì đều có vẻ rất hào sảng, tẫn hiện phong phạm binh nghiệp, nói tiếng rất lớn, hơn nữa thích dùng động tác đến phối hợp lời nói của hắn, thỉnh thoảng còn huy tay theo diện rộng, có một cỗ khí thế quét ngang ngàn quân.
“Chẳng hay hôm nay vương gia đến hàn xá, là vì…” Phương Tranh nói vài câu chuyện phiếm, liền không còn kiên nhẫn, hôm nay còn có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn làm, thực sự không có thời gian dây dưa cùng Thọ Vương.
Thọ Vương ha ha cười, tay phải vung lên, cất cao giọng nói: “Từng nghe danh tiếng của Phương đại nhân, ở kinh thành thậm chí toàn bộ Hoa triều như mặt trời ban trưa, là trọng thần bên người phụ hoàng ta, là cột trụ lương đống trong triều đình, bổn vương bất tài, hôm nay nương theo lý do bồi tội, cố ý đến đây kết bạn với đại nhân. Tính tình bổn vương ngay thẳng, thích giao kết bằng hữu chung quanh, mong rằng đại nhân không chê bỏ.”
Sớm biết ngươi vốn thích giao kết bằng hữu chung quanh lâu rồi. Vừa về kinh thành liền ở chung quanh mượn hơi kết giao đại thần, vì bản thân tranh đoạt vị trí thái tử mà tạo thế, tính tình thích kết giao bằng hữu của ngươi thật đúng là giúp đỡ ngươi không ít việc, Phương Tranh cười gượng nói: “Sao dám sao dám, vương gia nói quá lời, vương gia nguyện ý hạ mình kết giao, hạ quan trèo cao mới phải.”
Nếu là bằng hữu, đương nhiên phải trò chuyện về phong hoa tuyết nguyệt thật nhiều, hơn nữa Phương đại thiếu gia lại rất am hiểu đối với việc này.
Lập tức Phương Tranh cũng lười suy nghĩ ý đồ của Thọ Vương đến nhà, miệng liền hé ra, liền bắt đầu nhiệt tâm hướng Thọ Vương giới thiệu các thanh lâu thuyền hoa trong kinh thành, hồng bài cô nương, mỹ thực đặc sắc.
Lúc bắt đầu Thọ Vương còn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu: “Nga? Phải? Thực sự?” Liên tục ứng đối.
Quy củ quan trường luôn là như vậy, trước tiên kéo xả vài câu râu ria tào lao, sao đó sẽ chậm rãi đi vào chính đề. Nhưng Thọ Vương lại không nghĩ ra Phương Tranh có mao bệnh như người điên, vừa thấy Thọ Vương có vẻ hăng hái nghe hắn nói chuyện, không khỏi trò chuyện càng thêm hăng say, nguyên bản chỉ là lá mặt lá trái, tùy tiện ứng phó vài câu, kết quả càng nói càng không thu được. Thẳng đến sau đó thần sắc Thọ Vương dần dần không kiên nhẫn, Phương Tranh vẫn cứ nói không dứt, đối với sự không kiên nhẫn của Thọ Vương lại hồn nhiên không cảm thấy.
Lúc này Thọ Vương ra dấu bằng mắt cho Phan Vinh đứng bên cạnh, Phan Vinh bật người thức thời liền bước ra khỏi tiền sảnh, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Phương Tranh và Thọ Vương hai người, lúc này Thọ Vương mới mở miệng nói: “Phương đại nhân, trước đây vài ngày ngự sử trung thừa Vương Khiêm đại nhân cấp hoàng thượng dâng lên tấu chương, thỉnh phế thái tử, chẳng hay đại nhân có nghe thấy?”
Thọ Vương thường sống trong quân ngũ, tính nhẫn nại không lớn, thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với Phương Tranh, cho nên thẳng thắn đi vào chủ đề.
Phương Tranh trợn to mắt ngạc nhiên nói: “A? Có chuyện này? Ta không biết, ai! Đám quan viên đó luôn thích lăn đi lăn lại, mặc kệ bọn họ đi thôi, dù sao không quan hệ gì tới ta. Ai, vương gia, chúng ta lại nói tới vị hồng bài cô nương của Noãn Hương Lâu chính là nữ tử Tây Vực, tròng mắt không ngờ là màu lam. Nhìn giống như yêu quái, nhưng trí tuệ của nàng ta phỏng chừng trái ngược với bộ ngực của nàng. Dù sao cũng là tuổi trẻ thời xuân, chậc chậc, nhìn thật đẹp mắt.”
Thọ Vương khái lại khái, có lệ nói: “Phải, phải, qua mấy ngày bổn vương sẽ thỉnh Phương đại nhân cùng đi uống vài chén rượu hoa, Phương đại nhân, phụ hoàng long thể bất an, bệnh trầm kha ngày càng nặng, hôm nay thái tử giám quốc, đại nhân lại là trọng thần do phụ hoàng phong chức, bổn vương mạo muội, thật muốn thỉnh giáo Phương đại nhân một chút, chẳng hay thế cục hôm nay trong kinh, đại nhân thấy thế nào? Bổn vương cùng đại nhân mới quen nhưng lời thật, mong rằng đại nhân chớ trách.”
“Vương gia, hạ quan còn chưa nói xong, nghe nói Ỷ Hồng Lâu mới tới một nữ tử dị quốc, nghe nói là người Lũ quốc, người thấp lùng không nói, trên mặt còn thoa phấn nhiều tới mức thoạt nhìn giống như bức tượng. Chẳng khác gì nữ quỷ, lại mở miệng thì cứ “á mãi đa, á mãi đa”, “nhất khố nhất khố”, chẳng biết đang nói cái gì. Nếu vương gia có hứng thú, hạ quan sẽ mang ngài đi tham quan một chút.”
Thọ Vương cứng lại, trong lòng thầm sinh tức giận, bổn vương nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi cứ linh tinh nói bậy bạ chuyện gì? Xuất thân thương nhân, quả nhiên cực kỳ đê tiện!
Thấy Thọ Vương hơi biến sắc, Phương Tranh vừa nhìn liền hiểu, nhanh cười nói: “Ách, vương gia hỏi hạ quan thế cục trong kinh phải không? Thế cục trong kinh không tệ, ha hả. Cạc cạc, bất quá thứ cho hạ quan nói thẳng, vương gia cũng đã hỏi không đúng người.”
Sắc mặt Thọ Vương vừa hoãn, nghi hoặc nói: “Đại nhân vì sao nói vậy?”
Phương Tranh nhìn quanh bốn phía, thấy không còn người ngoài, lại cười thấp giọng nói: “Vương gia, hạ quan vốn là quan viên nhàn tản, vương gia hỏi thì lẽ ra hạ quan phải nói hết. Thế nhưng, có sự tình không thể nói rõ, mọi người cũng hiểu mà không nói ra, hạ quan thích đùa giỡn ngoạn nháo, đối với chuyện tranh quyền, cũng không hề hứng thú, vương gia hỏi hạ quan thế cục trong kinh, cũng đã hỏi sai người.”
Trong lòng Thọ Vương cười nhạt, trong triều ai không biết ngươi hoàn toàn ủng hộ Phúc Vương tranh vị? Hôm nay ngươi lại láu cá, thẳng thắn nói một đống loạn bậy, nghe đồn quả nhiên không sai, người này xảo quyệt láu cá giống như cá chạch.
Thọ Vương cũng có tính toán của mình, đừng xem ngoài mặt hắn hào sảng quang minh, trên thực tế trong bụng hắn ngã rẽ quanh co không ít. Từ sau khi hắn trở lại kinh thành, sau đó cùng Anh Vương khắp nơi hoạt động, kết giao mượn hơi đại thần, ác ý bịa đặt hãm hại thái tử, lại nhượng các đại thần giúp mình tạo thế, để quan trường dân gian đều nhất trí cho rằng hoàng thượng muốn lập Thọ Vương làm thái tử, vì vậy dù là dân gian đồn đãi cũng tốt, hoặc triều đình dâng tấu chương cho hoàng thượng cũng tốt, vô số người giúp đỡ nói tốt cho hắn.
Dư luận trong triều đình và dân gian đều phát triển theo phương hướng dự liệu của hắn, đây vốn là một chuyện tốt.
Tối hôm trước hoàng thượng tuyên hắn vào cung, khảo giáo sách luận của hắn, hắn nghĩ mình trả lời coi như không tệ. Chí ít lúc đó mặt rồng của phụ hoàng vui vẻ, khích lệ hắn vài câu tại chỗ, trong lòng Thọ Vương cũng có vài phần thích ý, quy củ lão tổ tông truyền xuống, ngoại trừ thái tử ra, thân vương không được tham chính, nhưng phụ hoàng chủ động khảo sát sách luận của hắn, đối với Thọ Vương mà nói, đây rõ ràng phụ hoàng cho hắn một tín hiệu phi thường phân minh.
Cho nên lúc đó Thọ Vương kích động tới mức tim cũng đập nhanh hơn, hận không thể chạy ra sân rộng hoàng cung lăn tròn vài cái, kêu to vài tiếng, để biểu đạt sự vui mừng như điên trong lòng hắn.
Nhưng khi ra cung, trên đường Thọ Vương hồi phủ, sau khi tỉnh táo lại, lại suy nghĩ kỹ, cảm thấy có chút không thích hợp.
Có chỗ nào không đúng? Đương nhiên là thái độ của hoàng thượng.
Thái độ của hoàng thượng đối với hắn thật sự quá tốt. Tốt đến mức thậm chí hắn cũng không dám tin tưởng, dĩ vãng vị phụ hoàng luôn sầm mặt nghiêm khắc lãnh khốc kia, hôm nay lại có khuôn mặt tươi cười đối với hắn, hiền lành phảng phất như một lão đầu nhi bình thường, điều này thật sự đúng là không tầm thường.
Thọ Vương suy nghĩ kỹ, trong lòng đột nhiên sinh cảnh giác. Chuyện khác thường xảy ra thường thường ý nghĩa nguy hiểm đang tới gần. Tuy rằng hắn còn chưa hiểu rõ trong lòng phụ hoàng đang nghĩ gì, nhưng hắn mơ hồ biết, lần này những gì hắn làm sau khi trở lại kinh thành, phụ hoàng tất nhiên rõ ràng, hơn nữa khả năng còn có chút bất mãn, với tính tình của phụ hoàng, khuôn mặt bất mãn lại chuyển thành tươi cười, đó là một tín hiệu rất nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh của Thọ Vương đều tuôn ra. Lo sợ bất an liền nhất thời không có chủ trương, hắn ở trong quân ngũ quá lâu, dưỡng thành tác phong làm việc luôn thẳng thắn, hắn muốn làm thái tử, vì vậy trở về kinh thành liền gióng trống khua chiêng hoạt động chung quanh, hôm nay xem ra, nước trong kinh thành thật quá sâu, thật không thể lường nổi nữa. Hiện tại hắn thậm chí có chút hối hận lẽ ra mình hành sự không nên càn rỡ như vậy.
Đúng lúc này, Phương Tranh lại chỉnh trị cậu em vợ của hắn, vốn Thọ Vương và Phương Tranh đang đứng ở lập trường đối địch, ra loại sự tình này, lẽ ra Thọ Vương đã không từ bỏ ý đồ với Phương Tranh. Nhưng tối hôm qua Thọ Vương ý thức được sự nguy hiểm vô danh nào đó đang hướng hắn tới gần, hắn trái lo phải nghĩ, tranh đoạt hoàng quyền đã bắt đầu, lúc này hắn không được phép sinh ra nửa điểm cái dũng của thất phu, thế lực trong kinh thành đông đảo, rắc rối khó gỡ, tuy là hoàng tử chí tôn, nhưng đi sai một bước, không khỏi vạn kiếp bất phục.
Hắn ở kinh thành bày cơ sở ngầm đông đảo, tự nhiên biết lực ảnh hưởng mỗi lời nói của Phương Tranh trước mặt phụ hoàng lớn đến bao nhiêu. Nếu lúc này cùng Phương Tranh kết thù kết oán, đối với đại nghiệp của hắn thật sự bất lợi. Dù sao Thọ Vương cũng là người làm đại sự, không giống Anh Vương hành động theo cảm tính, so sánh mọi chuyện, Thọ Vương liền buông thân phận thân vương, mang theo cậu em vợ chủ động đến Phương phủ. Mang danh là bồi tội, quả thật là muốn kết giao Phương Tranh, dù là không thể thu mua hắn, chí ít không cùng hắn kết cừu hận. Nhẫn nhất thời, mới có thể mưu được thiên thu đại nghiệp.
Phương Tranh tự nhiên không biết tính toán trong lòng Thọ Vương. Nhìn thấy thần sắc đạm nhiên của Thọ Vương, Phương Tranh đảo mắt vòng vo, cười nói: “Vương gia, ngài là thân vương chí tôn, nếu ngài thẳng thắn hỏi tới, hạ quan có mấy câu muốn nói với vương gia, nói ra miệng ta, ra khỏi tai ngài, ra khỏi cửa này, ngài coi như cái gì cũng chưa từng nghe qua, thế nào?”
Thọ Vương nghe vậy tinh thần rung lên, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, cười nói: “Bổn vương chăm chú lắng nghe.”
“Lẽ ra vương gia ngựa chiến nửa đời, chinh chiến thiên hạ, vì nước lập xuống không ít công lao, triều đình dân gian hôm nay đều có đồn đãi, nói hoàng thượng muốn phế thái tử, lời đồn đãi từ chỗ nào truyền ra tới, hạ quan cũng không biết. Nhưng nếu lời đồn đãi là thật, nếu luận trong các hoàng tử, ai là người lý tưởng được chọn làm thái tử kế tiếp, hạ quan nghĩ ngoài vương gia sẽ không có ai.”
Thọ Vương nghe vậy ngẩn người, không phải ngươi vẫn phụ tá tiểu tử Phúc Vương vô dụng kia sao? Nói lời này có ý tứ gì?
Phương Tranh cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Thế nhưng hạ quan không thể không nhắc vương gia, cũng không phải hạ quan gây xích mích, Anh Vương là vị hoàng tử trẻ tuổi nhất trong năm hoàng tử, lại luôn gây xích mích trong triều đình, đối với việc sách luận quốc gia lại không hiểu rõ như ngài, Anh Vương lại có khả năng gì chứ? Phải để cho vương gia ra sức phụ tá cho hắn? Điều này, theo tình theo lý thật nói không qua, dù là thái tử bị phế, chọn lựa thái tử khác, theo lý phải là vương gia ngài mới đúng.”
“Cái gì?” Thọ Vương nghe vậy dường như giữa trời nắng nổ vang sét đánh, kinh hãi nói: “Phương…Phương đại nhân, ngươi…ngươi vì sao nói vậy? Cái gì phụ tá Anh Vương? Bổn vương đã bao giờ nói qua sẽ phụ tá Anh Vương?”
Phương Tranh có vẻ càng giật mình hơn Thọ Vương, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ không phải là ngài phụ tá Anh Vương sao? Mấy ngày trước đây vài vị ngôn quan trong triều đều nói, trong các hoàng tử, có vương gia là người giảng tình nghĩa nhất, cam nguyện buông tha tranh đoạt vị trí thái tử, toàn tâm toàn lực phụ tá Anh Vương thượng vị, điều này…chẳng lẽ hạ quan nói sai rồi?”
Con mắt Thọ Vương nhất thời trợn tròn, trong con ngươi đầy tơ máu, giống như một con sư tử vừa bị làm tức giận, tóc dựng thẳng lên.
“Chỉ biết nói bậy!” Thọ Vương bật thốt lên hét lớn: “Rõ ràng là hắn đang phụ tá bổn vương! Là ai đang nói bậy!”
Phương Tranh sợ đến thối lui ra sau, thần sắc có chút kinh khủng, giống như một con thỏ trắng bị kinh hoảng, run giọng nói: “Vương gia, hạ quan sợ…sợ…”
Thọ Vương thấy mình thất thố, vội vàng hít sâu vài hơi, bình phục tâm tình một chút, miễn cưỡng cười nói: “Phương đại nhân, bổn vương thất thố, mong rằng đại nhân đừng trách. Bổn vương cũng không phải nói đại nhân.”
Phương Tranh vỗ ngực, dáng dấp như còn sợ hãi, run giọng nói: “Vương gia thật lợi hại, thân thể chấn động, vương bá khí phô thiên cái địa hướng hạ quan xông tới, khiến cho hạ quan kìm lòng không được muốn phủ phục dưới chân vương gia, nếu vương gia không làm thái tử, ta cảm thấy thật oan uổng cho vương gia.”
Thọ Vương nghe vậy sắc mặt càng âm trầm, quan hệ giữa hắn và Anh Vương, cũng giống như suy đoán của Phương Tranh. Vì lợi vì thế mà hợp, quan hệ kết minh giữa hai người kỳ thực phi thường yếu đuối, nếu thái tử bị phế, bốn vị hoàng tử còn lại đều có cơ hội tranh đoạt, bản thân Anh Vương cũng có cơ hội, lẽ nào hắn lại thật sự cam nguyện phụ tá Thọ Vương?
Lập tức Thọ Vương lại thanh tỉnh, mọi người đều biết, Phương Tranh phụ tá Phúc Vương, hôm nay hắn nói như vậy là có ý tứ ra sao? Chẳng lẽ hắn muốn gây xích mích quan hệ giữa mình và Anh Vương?
“Phương đại nhân, thứ bổn vương nói thẳng, đại nhân và Phúc Vương là bạn tốt cùng trường, đại thần trong triều đều biết, đại nhân đang tận lực chi trì Phúc Vương, hôm nay lời của đại nhân nói, rốt cục là…” Thần sắc Thọ Vương hồ nghi đánh giá Phương Tranh.
Phương Tranh hì hì cười nói: “Vương gia, ta và Phúc Vương là bằng hữu tốt cùng trường, điều đó không sai, có chuyện gì ta cùng Phúc Vương cùng tiến cùng lui, điều này cũng không sai, thế nhưng vương gia, ngài nghe ai nói Phúc Vương muốn tranh ngôi thái tử?”
Thọ Vương nghe vậy ngẩn người, đúng rồi, dường như chưa ai nói qua Phúc Vương muốn tranh ngôi thái tử, lời này rốt cục từ đâu truyền ra?
“Lẽ nào Phúc Vương không có hứng thú đối với ngôi thái tử?” Thọ Vương không quá tin tưởng, bảo tọa quyền lực mê người như vậy, Phúc Vương chẳng lẽ không động tâm? Đặc biệt hôm nay hắn gia nhập làm chủ Lại Bộ, nếu luận tư cách, hắn càng có tư cách hơn Thọ Vương.
Phương Tranh thở dài nói: “Có những việc do ông trời định trước, vương gia có cơ sở ngầm đông đảo trong kinh thành, nói vậy ngài cũng biết, Phúc Vương làm việc tại Lại Bộ, vẫn không hề được như ý, làm việc gì đều bị cản tay, hắn ngay cả Lại Bộ còn không thể bãi bình, còn nói gì đến tư cách đi tranh ngôi thái tử. Phúc Vương và ta tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng chúng ta ở trong triều không hề có căn cơ, không có nhân mạch, vương gia, ngài nói, theo ta và Phúc Vương như vậy, muốn đi tranh ngôi thái tử, khả năng sao? Hơn nữa hôm nay thái tử vẫn chưa bị phế, việc tranh vị, còn chưa được định ra rõ ràng. Phúc Vương cần gì phải tự tìm phiền não? Có thể làm được công việc trong Lại Bộ viên mãn đã thấy cảm tạ trời đất rồi.”
Thọ Vương nghe vậy, thật lâu không nói một câu, hắn đang tiêu hóa lời nói của Phương Tranh.
Không thể phủ nhận, lời của Phương Tranh rõ ràng là sự thật. Thọ Vương có cơ sở ngầm không ít trong kinh thành, đối với tình huống của Phúc Vương và Phương Tranh từ lâu đã biết rõ. Hắn chỉ là nghĩ không ra vì sao hôm nay Phương Tranh lời ăn ngay nói thật với hắn, điều này không khỏi làm cho Thọ Vương phải nghi ngờ ý đồ chân chính của Phương Tranh.
Phương Tranh thấy Thọ Vương trầm mặc, sau đó cười tủm tỉm nói: “Ta cùng Phúc Vương rốt cục thuộc loại người không có chí lớn, thích đem chim đi dạo hay tìm nơi tĩnh mịch mà đấu dế, không có việc gì thì đi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, đến thanh lâu uống vài chén rượu hoa. Chúng ta như vậy liền cảm thấy mỹ mãn, mũ mão thái tử đội lên đầu lại thấy quá nặng, Phúc Vương cũng không có cái đầu lớn như vậy để đội vào, vương gia, ngài đừng có hiểu lầm nữa. Nếu không ta và Phúc Vương thật quá oan uổng.”
“Nhưng thật ra vương gia mới nên chú ý, trong triều không ít người đang nói là ngài phụ tá Anh Vương, nếu ngài có ý tứ này, cần phải sớm nói rõ với các đại thần, nếu không Anh Vương có thể thật sẽ đắc thế.” Phương Tranh cười tủm tỉm lại bắt đầu gây xích mích.
Thọ Vương trầm ngâm không nói, hắn đang nhấm nuốt lời nói của Phương Tranh, thật thật giả giả, hư hư thực thực. Phương Tranh rõ ràng đang gây xích mích quan hệ giữa hắn và Anh Vương, thế nhưng lời của Phương Tranh cũng không phải là không có lý! Bản thân Anh Vương cũng là hoàng tử, xác thực có tư cách tranh đoạt vị trí thái tử.
“Phương đại nhân, ha hả, bổn vương và Anh Vương vốn có giao hảo, vui buồn cùng chia, có lẽ đại nhân quá lo lắng, việc này không cần nhắc lại.” Thọ Vương trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu cười vang nói.
Bất luận Phương Tranh nói có đạo lý hay không, Thọ Vương cũng không có lý do phụ họa Phương Tranh. Hôm nay chỉ mới quen Phương Tranh, hắn làm có thể tin tưởng lời nói của Phương Tranh, quay đầu lại hoài nghi sự kết minh giữa hắn cùng Anh Vương? Theo tình theo lý đều nói không thông.
Phương Tranh ha ha cười, nâng chén trà lên mời.
Phương Tranh đương nhiên cũng không trông cậy chỉ mấy câu nói tùy tiện liền có thể gây xích mích quan hệ giữa hai vị vương gia, dù sao bọn họ cũng không ngu ngốc tới mức đó, nhưng hôm nay Phương Tranh gây xích mích như thế, cấp trong lòng Thọ Vương để lại một sự ách tắc, sự ách tắc này giống như mầm móng gieo xuống mùa xuân, đang lặng lẽ sinh trưởng, nẩy mầm. Chỉ cần ánh mặt trời cùng hơi nước sung túc, viên mầm móng sẽ chui từ dưới đất lên, không thể ngăn chặn.
Lần này được rồi, bờ đê ngàn dặm cũng phải có khe hở. Quan hệ nhìn qua như không thể phá vỡ, nhưng thời gian cũng sẽ có thể chậm rãi ăn mòn mềm hóa. Phương Tranh có lòng tin này, chỉ cần trong lòng Thọ Vương chôn xuống mầm móng hoài nghi, hắn sẽ có biện pháp khiến đá Thọ Vương lẫn Anh Vương ra khỏi cục diện hiện tại, Phương đại thiếu gia còn nhiều chiêu tổn hại đang chờ đợi bọn họ.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn