There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 239: Đề Cử
hân ảnh lảo đảo phóng vào Kim Loan điện kêu cứu đúng là Anh Vương.
Chỉ thấy bộ quần áo hoàng thân bào phục nguyên bản đã rách nát tựa giống như bị người ta xâu xé thành nhiều mảnh vụn, chiếc quần dài bên dưới hạ thân không biết đã chạy đi đâu, lộ ra hai cái cẳng chân trần trụi toàn lông. Tóc tai của hắn hỗn độn rối tung cả lên, gương mặt chỗ tím bầm chỗ phù nề, thực có chút nhận không ra bộ dạng ban đầu của hắn, cả người thoạt nhìn giống như bị mười mấy gã đại hán cường tráng bạo hành cho tàn hoa bại liễu.
Phương Tranh đứng ở giữa đám văn võ bá quan, xuyên thấu qua khe hở nhìn sang thì thấy tình cảnh bi thảm của Anh vương, miệng Phương Tranh không khỏi âm thầm kêu khổ…..Ta có phải hay không lại đã gây họa? Kẻ này nhìn từ xa giống như heo, đến gần nhìn cũng giống như heo không ngờ lại là Anh vương? Chuyện này náo nhiệt lớn rồi đây….
Vốn kế hoạch của Phương Tranh cùng Mập Mạp chính là sẽ không đắc tội với đám thái tử, Thọ vương, Anh vương, an phận thủ thường tích tụ lực lượng của chính mình, có thời cơ sẽ hành động. Hiện tại tình huống phát triển dường như có điểm thoát ra ngoài tầm kiểm soát, nào ai biết cái gã buổi sáng kia không ngờ lại là Anh vương đây? Bây giờ nên làm như thế nào a? Chẳng biết Kim Loan điện có cửa hậu không? Nếu ta lén từ cửa sau chuồn mất, hẳn là sẽ bình an vô sự nha!
Đám văn võ bá quan thấy thế không khỏi ồn ào, Kim Loan điện nguyên bản an tĩnh không tiếng động hiện giờ cũng giống như có mười vạn con ruồi bay chung quanh, tiếng nghị luận vang lên ong ong thành một mảnh.
Hoàng thượng nhìn thấy Anh vương cũng chấn động, thân thể ở trên ngai vàng không tự giác được mà dựa người về sau, kinh thanh nói: “Ngươi là người phương nào?”
Phương Tranh âm thầm thở dài, nhìn xem quả nhiên ngay cả cha hắn cũng không nhận ra được.
Anh vương đang quỳ rạp trên mặt đất mà gào khóc, nghe được hoàng thượng nói như thế, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lộ ra một cái bộ trạng như đầu heo, mặt mũi sưng húp giàn giụa nước mắt, thanh âm mơ hồ nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng, là nhi thần a! Nhi thần là ngũ hoàng tử Anh vương nha!”
Hoàng thượng lại chấn động, kinh hãi lắp bắp nói: “Ngươi….Sao ngươi biến thành bộ dạng này?”
Anh vương nghe vậy trong lòng nhất thời bi thương, hung hăng dập đầu trên đất một cái, gào khóc nói: “Phụ hoàng minh giám, sáng nay nhi thần vào triều gặp phải một kẻ cường đồ….”
Coi như đã hiểu được thời điểm đang không thích hợp nhưng Phương Tranh giấu người ở trong đám đạ thân vẫn bật cười một tiếng, quả thực không hợp với hoàn cảnh.
Các vị đại thần đứng ở bên cạnh Phương Tranh dường như bị hành động của hắn làm cho ngạc nhiên, đều quay đầu nhìn lại, tựa hồ không rõ vì sao vẫn có kẻ còn cười được.
Phương Tranh vội vàng đem biểu cảm thu lại, cũng tạo ra một bộ dạng nghi hoặc cùng ngạc nhiên, giả bộ làm theo các đại thần phóng ánh mắt tìm kiếm kẻ vừa mới bật ra tiếng cười.
Tại giữa Kim Loan điện Anh vương vẫn quỳ rạp trên mặt đất, ủy khuất tường thuật lại chuyện đen đủi mà hắn gặp phải: “Nhi thần chỉ hơi va chạm vào xe ngựa của hắn, vốn mỗi người nhường nhau một chút thì đều vô sự, nhưng người nọ còn không muốn buông tha, ỷ vào người đông thế mạnh không một chút phân trần liền kéo nhi thần xuống ngựa, đem nhi thần…..Ô ô, đem nhi thần đánh cho một trận đòn đau a! Phụ hoàng ngài nhìn xem, hắn đem nhi thần đánh thành cái bộ dạng gì! Cái này cũng không tính, hắn còn lệnh cho thị vệ đập phá xe ngựa của vi thần, đồng thời hơn mười tùy tùng cũng bị đánh cho không thể nhúc nhích, phụ hoàng, phụ hoàng a….Cầu phụ hoàng làm chủ cho nhi thần! Nếu không nghiêm trị người nọ, oai nghiêm của Thiên gia chúng ta để ở chỗ nào? Hoàng thất chúng ta còn gì là mặt mũi nữa đây…”
Hoàng thượng nhăn mày thật sâu, trầm giọng nói: “Ngươi có nhìn rõ diện mạo của kẻ đã hành hung hay không?”
Anh vương ngẩn người, tiếp theo có chút hổ thẹn cúi đầu ngập ngừng nói: “Lúc đó sắc trời quá tối, nhi thần chỉ biết được hắn là một gã nam tử trẻ tuổi, bên người còn mang theo mấy trăm tên thị vệ….”
Hoàng thượng nghe vậy mi mục càng nhăn sâu hơn, mắt rồng uy nghiêm đảo một vòng ở trên Kim Loan điện, ánh mắt lướt qua Phương Tranh thì vô tình dừng lại ở trên người hắn một lát, trong ánh mắt đã tràn ngập tức giận.
Phương Tranh né tránh ánh mắt của hoàng thượng, cổ rụt lại như đã muốn không thể rụt thêm được nữa, chứng kiến hoàng thượng nhìn chằm chằm vào chính mình, trên da đầu không khỏi nảy sinh một trận tê ngứa, cuối cùng hơi dựng thẳng lưng, thần tình xấu hổ hướng hoàng thượng cười cười lấy lòng.
Hoàng thượng thấy bộ dạng chột dạ của Phương Tranh nhất thời trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện. Vì thế hắn trừng mắt lườm Phương Tranh, hừ một tiếng, thanh âm đè thấp không một người nào nghe thấy.
Nam tử trẻ tuổi còn mang theo vài trăm tên thị vệ, người này có thể là ai? Trong lòng của văn võ bá quan đều dấy lên nghi vấn, hơn một trăm còn mắt dùng loại ánh mắt phức tạp đồng thời nhìn về phía Phương Tranh, mỗi một vị đại thần đều có ánh mắt khác nhau, có lo lắng, có kính nể, có chán ghét, cũng không thiếu ánh mắt vui sướng khi nhìn thấy hắn gặp họa.
Phương Tranh thấy tất cả mọi người đều nhìn vào hắn, trong ánh mắt giống như đã khẳng định một trăm phần trăm chính mình là hung thủ rồi, trong lòng Phương Tranh không khỏi giận dữ, ta kháo! Nhìn ta như thế là có ý gì? Lão tử nhìn giống người bị tình nghi sao? Bắt kẻ thông dâm phải bắt tại đương trường, bắt trộm phải bắt được tang chứng vật chứng, đám lão già các ngươi không nắm được bằng chứng trong tay, phải chăng là muốn vu oan giá họa cho người tốt?
Không thể không nói tâm lý của Phương đại thiếu gia quả thật cường hãn vô bỉ, chuyện tình rõ ràng là do một tay hắn gây nên, thế nhưng trước tiên trong lòng lại không ngừng thôi miên chính mình, ta là ngươi trong sạch, ta là người trong sạch, ta thật sự không có làm bất cứ một chuyện gì mờ ám….
Hoàng thượng đối với toàn bộ ánh mắt của văn võ bá quan trong triều giống như không có phát hiện, nhìn Phương Tranh một cái thật sâu, rất nhanh liền thu hồi ánh măt. Sau đó gương mặt băng lãnh hướng về phía văn võ bá quan tức giận nói: “Phủ Doãn kinh thành ở chỗ nào?”
Một gã nam tử trung niên thân mặc quan phục tứ phẩm lau mồ hôi lạnh bước ra, run lẩy bẩy quỳ rạp trên mặt đất, người này mới nhậm chức Phủ Doãn Kim Lăng chưa được ba tháng, Phàn Phong Như.
“Vi thần…Có vi thần!”
“Hừ! Phàn Phong Như, ngươi quản lí trị an tại kinh thành, có kẻ hung đồ ngang nhiên dám hành hung hoàng tử đương triều, chuyện này ngươi giải thích như thế nào?”
Phàn Phong Như sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đã túa ra đầy đầu nhưng hắn không dám lau, quỳ trên mặt đất không ngừng phục lạy, run giọng nói: “Vi thần biết tội, vi thần trị hạ không nghiêm, tội ác tày trời!”
“Trẫm lệnh cho ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất, toàn lực phá án và bắt giam kẻ gây án này, bất luận chuyện này liên lụy tới người nào, đều sẽ hành sử theo luật pháp của Hoa triều chúng ta, không được dung túng! Nhất định phải nghiêm trị!” Hoàng thượng nói lời này rất có dụng ý, nói xong còn lơ đãng nhìn Phương Tranh hung hăng trừng mắt một cái.
Hoàng thượng vừa dứt lời, chỉ nghe trong đám người có một thanh âm lanh lảnh vang lên, thanh âm có vẻ như chính nghĩa mà lại mang theo hương vị siểm nịnh, “Vi thần….Hoàn toàn đồng ý! Nghiêm trị….Nhất định phải mạnh tay nghiêm trị! Nếu như bắt được kẻ này, …Ách, nhất định phải, nhất định phải…..”
“Ân?” Cả đám quần thần đồng thời nhìn lại, chứng kiến người phát biểu đúng là Phương hầu gia, giờ phút này thần tình của hắn nghiêm túc, một bộ dạng phải nên “diệt ác tận gốc” chính nghĩa không thôi. Trong lòng của quần thần đều hiểu rõ, vì thế hăng hái nhìn Phương Tranh xem hắn tính toán xử trí kẻ “phạm pháp” kia như thế nào.
Phương Tranh đảo hai con ngươi một vòng, tiếp tục nói: “Khụ khụ, nhất định phải…Phạt hắn một khoản tiền thật nặng, ân, để cho hắn biết sai thì sửa sai cũng được…”
Văn võ bá quan nghe được đầu đầy hắc tuyến: “…..?”
Vấn đề nan giải bị Phương hầu gia một câu nghiêm trọng hóa, sau đó lại nhẹ nhàng buông một câu “phạt tiền” liền có thể đem tội danh hung ác đẩy vào trong quá khứ, làm cho kẻ khác không thể không bội phục Phương hầu gia quả nhiên có bổn sự tứ lạng bạt thiên cân.
Anh vương nguyên bản đang quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, nghe được thanh âm của Phương Tranh, nhất thời hít sâu một ngụm lương khí,…..Thanh âm này…Nghe thực quen tai a!
Ngay tức thì Anh vương ngừng gào khóc, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy phía sau các đại thần có một nam tử trẻ tuổi bộ dạng lấm lét đang nghiêm mặt phụng phịu, biểu tình trên mặt làm như ghét ác như cừu, cảm thương đồng thụ, giống như người bị đánh không phải là Anh vương mà chính là bản thân của hắn không bằng.
Anh vương hơi giật mình nhìn chằm chằm vào Phương Tranh một lúc lâu, phân biệt rõ ngũ quan, sau đó nhớ lại thanh âm mà Phương Tranh vừa nói, ân, thật sự rất quen tai a! Bất quá hắn cũng không dám khẳng định đến cùng có phải Phương Tranh là hung thủ hay không, dù sao nơi này cũng là Kim Loan điện, địa phương trang nghiêm túc mục, hắn lại không có nhân chứng cùng vật chứng, coi như đương trường chỉ ra và xác nhận Phương Tranh là thủ phạm, chỉ sợ cũng không làm gì được hắn.
Hơn nữa mặc dù Anh vương không quen biết Phương Tranh nhưng thấy hắn một bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt, cũng không khỏi cảm thấy hồ đồ. Người này ở trên Kim Loan điện chủ động dám mở miệng hát đệm cho ta, người đánh ta hẳn cũng không phải là hắn đi? Nào có ai dám vừa đánh trống vừa la làng?
Mọi người đang trong lúc do dự thì Phương Tranh lắc thân mình bước ra khỏi hàng triều thần, đi đến bên cạnh Anh vương, mặt hướng hoàng thượng quỳ gối, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, kẻ hung đồ to gan lớn mật như thế, nếu bắt được tuyệt đối không thể buông tha! Nhất định phải đòi lại cho Anh vương một khẩu ác khí này! Đồng thời cũng giành lại mặt mũi cho Thiên gia, phạt tiền! Cần phải hung hăng phạt hắn một khoản, phạt cho hắn cả đời đều không dám đánh người nữa, sau này thành thành thật thật giữ khuôn phép làm người…..”
Phương Tranh khẳng định hoàng thượng ít nhiều cũng hiểu được chuyện này có liên quan đến hắn, cho nên câu nói cuối cùng mơ hồ mang theo vài phần hương vị cầu xin tha thứ.
Hoàng thượng tựa như giận mà tựa như cười nhìn Phương Tranh, nghiền ngẫm nói: “Phạt tiền?”
Đột nhiên Anh vương ngẩng đầu, không cao hứng nói: “Phụ hoàng, như thế nào lại chỉ phạt tiền a! Kẻ này thật sự đã nhục mạ hoàng tộc ta, hành hung hoàng tử, tội danh đồng nghĩa với tạo phản, nhất định phải tịch thu tài sản nhà của hắn, tru di cửu tộc mới được a!”
Phương Tranh quỳ gối bên cạnh hắn nghe vậy hoảng sợ, run giọng nói: “Oa…Ngươi cũng quá độc ác đi?”
Anh vương bất mãn liếc xéo Phương Tranh một cái, hừ lạnh nói: “Người này dám hành hung bổn vương, như thế là khinh thường Thiên gia, phạt tiền như thế nào được, ân, còn chưa thỉnh giáo đại danh?”
Phương Tranh chắp tay gượng cười nói: “Hạ quan Phương Tranh, bái kiến Anh vương điện hạ.”
“Ngươi chính là Phương Tranh?” Anh vương hai con mắt sưng húp tức thì sáng rực lên, cố gắng mở to mí mắt đánh giá bộ dạng của Phương Tranh, ánh mắt phức tạp khó hiểu, giống như tự hận mà lại có phần e ngại.
Phương Tranh cười híp mắt gật đầu nói: “Đúng rồi, hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Anh vương gương mặt sưng như đầu heo, cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: “Không dám không dám, bổn vương sớm đã muốn kết giao cùng Phương đại nhân, nhưng không có cơ hội, hôm nay nhất định phải thân cận một phen mới được.”
“Vương gia khách khí, như thế này đi, sau khi tan triều hạ quan mời Vương gia đến bến sông Tần Hoài, lên thuyền hoa thưởng rượu có kỹ nữ hầu hạ đi….”
“Ai nha, sao có thể để cho Phương đại nhân tiêu pha tốn kém? Chuyện này cứ để bổn vương mời khách đi…”
Hai người song song quỳ trên sàn Kim Loan điện, đồng thời diễn trò trước mặt hoàng thượng cùng văn võ bá quan, không coi ai vào đâu bắt đầu kết giao bằng hữu, hai người một bộ chỉ hận lại gặp nhau hơi muộn, làm cho các vị đại thần đứng ở một bên ánh mắt đăm đăm. Này, địa phương này là Kim Loan điện hay là trà quán đây?
Hoàng thượng chứng kiến Phương Tranh cùng Anh vương trò chuyện với nhau thật tâm đắc, hai ngươi giả mù sa mưa cho nhau khách khí, nói thêm vài câu liền hận không thể đương trường thắp hương đốt giấy vàng kết bái làm huynh đệ khác họ, hoàng thượng lẳng lặng nhìn, trong mắt ngầm hiện lên vài phần tiếu ý.
“Hai người các ngươi đều câm miệng cho trẫm!” Thật lâu sau, rốt cuộc hoàng thượng nhịn không được đành phải lên tiếng quát.
Phương Tranh cùng Anh vương đều giật mình, hoàn hồn nhìn lại thấy văn võ bá quan trên triều đang quái dị dõi theo hai người bọn hắn, còn hoàng thượng biểu tình tràn đầy tức giận trừng mắt bọn hắn.
Hai người động tác nhất trí đồng loạt cúi đầu, im lặng không nói.
“Chuyện tình Anh vương bị hành hung, giao cho Phủ Doãn Kinh Lăng nhanh chóng điều tra phá án, tróc nã và bắt giam hung đồ, trả cho trẫm cùng Anh vương một cái công đạo!”
“Vi thần…Tuân chỉ.” Phủ Doãn Kim Lăng nơm nớp lo sợ phục lạy lĩnh chỉ, nghiêng đầu nhìn thoảng qua Anh Vương đang sóng vai cùng Phương Tranh, Phàn Phong Như giống như đã nuốt phải hoàng liên, miệng đầy chua xót.
Hung thủ này……Đang quỳ bên cạnh người bị hại, hai người thân mật đến độ muốn kết nghĩa huynh đệ, ta dám bắt hắn sao?
Anh vương dập đầu một cái, nức nở nói: “Tạ ân phụ hoàng đã làm chủ cho vi thần!”
Buổi lâm triều hôm nay vì chuyện tình Anh vương bị hành hung mà chậm trễ ước chừng hơn nửa canh giờ, lúc này tạm thời cũng được sắp xếp đâu vào đấy.
Bất quá Phương Tranh biết chuyện này sẽ không dễ dàng xong xuôi như vậy, ngay khi tan triều khẳng định Anh vương sẽ biết người đã hành hung hắn, nói không chừng phải nhanh chóng chiếm được lòng tin của hắn, chớ có để vì chuyện này mà cùng hắn trở mặt mới được.
“Anh vương, trẫm hỏi ngươi, giờ tý đêm hôm qua ngươi ở thành tây sai khiến gia nô đem sĩ tử Diệp Văn Giang lên kinh dự thi đánh cho chí tử, có việc này hay không?” Nói đến chính sự, thần sắc của hoàng thượng không khỏi âm trầm thêm vài phần, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Anh vương.
Anh vương nghe vậy biểu tình nhất thời kinh hoàng, nhưng ngay tức thì đã khôi phục lại bình tĩnh, ngữ khí hơi khẩn trương, biện giải nói: “Tuyệt đối không có việc này! Phụ hoàng, đây khẳng định là có người ác tâm muốn mưu hại nhi thần! Nhi thần làm sao dám làm chuyện thất đức như thế? Mong phụ hoàng minh xét!”
Phương Tranh quỳ gối ở bên cạnh Anh vương, thần tình hoảng hốt của Anh vương rõ ràng dừng ở trong mắt Phương Tranh, tức thì hắn liền hiểu được Anh vương đây là đang chống chế.
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chậm rãi quét qua đám quần thần, thanh âm lạnh lùng nói: “Trẫm lấy nhân trị quốc, phàm đã là dân chúng của Hoa triều, từ vương tôn cho đến tôi tớ, ở trong mắt trẫm đều là con dân của trẫm. Sĩ tử Nhạc Châu Diệp Văn Giang thượng kinh ứng thi, bất ngờ đột tử ngoài đường, chuyện này nhất định phải triều tra làm rõ, cấp cho người nhà của hắn một cái công đạo! Anh vương, ngươi nói thật sự không phải do ngươi gây nên hay sao?”
Anh vương sắc mặt có chút tái nhợt, nghe vậy nhanh chóng nói: “Phụ hoàng việc này quả thật không phải do nhi thần gây nên! Thỉnh phụ hoàng minh xét!”
Phương Tranh trong lòng âm thầm khinh bỉ, đã hại chết một mạng người mà ngươi lại còn dám chỉ tay lên trời thề thốt, rõ ràng là không biết ăn năn hối cải, so với ta còn vô sỉ hơn rất nhiều a?
Hoàng thượng chăm chú nhìn Anh vương, cười lạnh nói: “Điều tra, trẫm đương nhiên sẽ điều tra được, việc này bất luận là do người nào khởi sự, đều sẽ xử trí theo pháp luật của Hoa triều, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân!”
Trầm mặc thật lâu sau, lúc này bỗng nhiên thái tử bẩm báo: “Phụ hoàng, nhi thần tin tưởng hoàng ngũ đệ trong sạch.”
Lời vừa nói ra, văn võ bá quan toàn triều phải sợ hãi.
Mọi người đều biết, lần này Thọ vương cùng Anh vương hồi kinh cũng là vì tranh ngôi vị với thái tử, song phương có thể đã muốn náo nhiệt như nước với lửa. Hiện giờ thái tử điện hạ lại ở trước kim loan ngọc điện mà mở miệng thay mặt giúp Anh vương nói chuyện, thật sự khiến cho người khác phải hoài nghi dụng ý của thái tử.
Anh vương cũng vạn phần kinh ngạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn thái tử liếc mắt một cái. Sự tình mình làm cũng chỉ có bản thân mình biết, nhưng lúc trước sau khi mấy tay gia nô đánh chết Diệp Văn Giang, Anh vương hoảng sợ tới mức cuống cuồng bỏ chạy, ngay cả thi thể của Diệp Văn Giang cũng đều không quan tâm vùi lấp. Sau đó trở về phủ thì mới nhớ tới chuyện cần phải xóa dấu vết, cho nên phái người quay lại hiện trường nhưng thi thể của Diệp Văn Giang đã biến mất.
Nếu muốn điều tra và bắt giam hung thủ của cái án này kì thật rất đơn giản, tùy tiện tra là có thể nắm rõ được, Anh Vương hắn liền không thể chối tội, cho dù có gia nô gánh tội thay thì hắn ít nhất cũng bị ghép phải tội danh hành hung sĩ tử.
Hiện giờ thái tử lại công khai ra mặt giúp hắn nói chuyện, cái này quan hệ cũng không nhỏ, biết rõ song phương náo nhiệt đã sắp giống như cừu nhân bình thường, nhưng hôm nay hắn còn ra mặt giúp mình nói chuyện, hắn….Rốt cuộc là vì cái gì? Lấy lòng, hay là còn có âm mưu khác?
Hoàng thượng quét mắt liếc nhìn thái tử một cái, trầm giọng nói: “Thái tử, phải chăng ngươi biết hung thủ đã hại chết Diệp Văn Giang?”
Cái án của Diệp Văn Giang không phải lớn nhưng cũng không phải nhỏ, nguyên nhân hoàng thượng coi trọng như thế bởi vì Diệp Văn Giang là một sĩ tử, một người có công danh. Hiện giờ phiến loạn Phan Văn Viễn mới vừa bình ổn trở lại, nhưng nhân tâm của dân chúng trong thiên hạ vẫn còn lo sợ không yên, cho nên hoàng thượng tổ chức một khoa thi cử tiến sĩ, mượn miệng lưỡi ba tấc của sĩ tử mà làm yên lòng dân chúng. Chuyện tình trọng yếu như thế, một sĩ tử thượng kinh dự thi mà đột tử trên đầu đường tại đất kinh thành, hơn nữa đã muốn truyền tụng ra khắp thiên hạ, nếu không đem việc này điều tra rõ ràng chân tướng, hoàng thượng còn có khả năng thu được lòng sĩ tử, lòng dân chúng thiên hạ hay không?
Thái tử thấy hoàng thượng đặt câu hỏi, vội nghiêng người cung kính hồi đáp: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần mặc dù không biết kẻ nào là hung thủ sát hại Diệp Văn Giang, sở dĩ nhi thần tin tưởng hoàng ngũ đệ sẽ không làm những chuyện thất đức này. Phụ hoàng ngày đêm vất vả chuyện quân cơ đại sự nước nhà, đám nhi thần thân đều là hoàng tử mà không thể giúp đỡ cho phụ hoàng phân ưu, đã là vạn phần hổ thẹn với lòng, như thế nào lại dám đi làm những chuyện trái với lương tâm. Phụ hoàng nhất định nên hạ chỉ điều tra rõ việc này, còn cấp cho dân chúng, sĩ tử một cái chân tướng, cũng trả lại sự trong sạch cho hoàng ngũ đệ!”
Hoàng thượng gật đầu nói: “Không sai, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng! Hình Bộ thượng thư Sở Vĩ Tùng ở chỗ nào?”
Sỏ Vĩ Tùng đang muốn lên tiếng bước ra khỏi hàng, bỗng nhiên thái tử ngắt lời nói: “Bẩm báo phụ hoàng, nếu án này giao cho Hình Bộ điều tra thì có điểm không được hợp lí. Trọng án này cùng án hung sát bình thường bất đồng, sự tình quan hệ đến uy danh của hoàng thất, theo ngu kiến của nhi thần, án này Hình Bộ tốt nhất không cần nhúng tay vào, phụ hoàng phái một người tin cẩn được điều tra cho thỏa đáng, mong phụ hoàng nghĩ lại.”
Hoàng thượng ngưng thần chăm chú nhìn thái tử, thản nhiên nói: “Thái tử nói rất có đạo lí, ngươi có muốn tiến cử người nào cho trẫm hay không?”
Thái tử nghiêng đầu suy ngẫm một chút, lập tức cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần bỗng nhiên nghĩ đến Phương đại nhân không phải là phụ trách đôn đốc tình hình của bách quan hay sao? Người bị hại của án này chính là sĩ tử ở Nhạc Châu, mang công danh trong người, mà hoàng ngũ đệ tuy thuộc vào hàng ngũ hoàng thân tôn sư nhưng cũng coi như là một thành viên quan chức trong triều đình, sao phụ hoàng không đem án này giao cho Phương đại nhân điều tra làm sáng tỏ chân tướng, như thế cũng phù hợp đúng với thân phận và trách nhiệm của cả ba người?”
Phương Tranh nghe được liền ngẩn người, sao lại thế này? Ta không trêu chọc ai, tại sao lại nhắc đến tên của ta?
Trong đầu thoáng chuyển động, nhất thời liền minh bạch, bất hảo! Thái tử muốn khơi mào mâu thuẫn giữa ta và Anh vương, để cho nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, con mẹ nó! Quá âm hiểm, lão tử có trêu chọc đến ngươi hay sao? Muốn lão tử đi điều tra Anh vương, coi như không có mâu thuẫn cũng phải xảy ra mâu thuẫn, huống chi Phương Tranh tâm sáng như gương, hắn biết sĩ tử Diệp Văn Giang hơn phân nửa là do Anh vương mưu hại. Nếu như thật sự điều tra ra được, cuối cùng mũi nhọn sẽ trực chỉ hướng Anh vương, kể từ đó, chính mình chẳng phải sẽ đồng thời đắc tội với Anh vương cùng Thọ vương hay sao?
Bản thân mình và Mập Mạp cùng tiến cùng lùi, nếu như mâu thuẫn cùng Thọ vương và Anh vương, khẳng định thái tử sẽ thoải mái bứt ra khỏi trường tranh đấu này, nhàn nhã ngồi quan sát mình cùng Anh vương đấu nhau đến mức lưỡng bại cầu thương, từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành ngôi vị thái tử với hắn nữa.
Hay cho một chiêu nhất tiễn hạ song điêu, tương lai hắn sinh nhi tử khẳng định là không có mắt….
“A! Hoàng thượng, gần đây thân thể của vi thần không được thoải mái, đang muốn hướng hoàng thượng dâng tấu chương xin nghỉ dưỡng bệnh vài hôm, cho nên không đảm đương nổi trọng trách này, thỉnh cầu hoàng thượng hãy giao cho người cao minh hơn….” Thấy hoàng thượng rơi vào trầm tư, dường như đã muốn động tâm, Phương Tranh nhanh chóng mở miệng khước từ, nói.
Thái tử mỉm cười: “Phương đại nhân tuổi còn trẻ, thân thể còn tráng kiện, hiện giờ nên dốc sức cống hiến cho triều đình mới phải, một chút bệnh nhỏ nhặt thực không có gì đáng ngại, Phương đại nhân không nên khước từ a!”
Phương Tranh trong mắt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào thái tử, người này chuẩn bị ra tay đối phó ta cùng Mập Mạp, sau này phải cẩn thận đề phòng mới được.
“Không không không, hoàng thượng minh giám! Hôm qua vi thần…Hôm qua vi thần ngủ ở bên ngoài phủ…..” Phương Tranh ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt của hoàng thượng, tức thì hơi ngượng ngùng nói: “…..Đêm qua….Vi thần xuân tiêu bảy lần, thân thể thật sự đã hư nhược, không đảm đương nổi trọng trách này được đâu a!”
Đám văn võ bá quan nhìn Phương Tranh vì muốn cự tuyệt việc này mà ngay cả những chuyện thầm kín cũng đều đem ra làm lí do, không khỏi sôi nổi cười ha hả. Hoàng thượng nhịn không được cũng phải khẽ nhếch miệng lên, tức thì nghiêm mặt trầm giọng quát: “Lớn mật! Phương Tranh, ngươi càng ngày càng làm càn, nơi này vốn là Kim Loan điện, trang nghiêm túc mục, há phải địa phương để cho ngươi đàm luận chuyện phòng the nam nữ? Còn nữa, theo luật pháp của triều đình thì quan viên không được tới thanh lâu kỹ viện, không được gian dâm nữ nhi, Phương Tranh ngươi thật lớn mật, dám cố tình vi phạm! Ngươi đem Trường Bình chính thê của ngươi đặt ở chỗ nào? Đem oai nghiêm của luật pháp Hoa triều ta đặt ở chỗ nào?”
Phương Tranh mở to hai mắt, biểu tình ủy khuất kêu lớn: “Hoàng thượng! Vi thần oan uổng quá! Trên thực tế, vi thần mới là người bị nàng ta gian dâm.”
Hoàng thượng cười lạnh: “Ngươi cảm thấy được, trẫm tin ngươi sao?”
Phương Tranh cứng họng nửa câu cũng không thốt được thành lời.
“Truyền ý chỉ của trẫm, sĩ tử Nhạc Châu là Diệp Văn Giang bị sát hại, mệnh cho Đốc Sát Viện Phương Tranh mau chóng tra xét, cần phải tức tốc bắt được hung phạm, cấp cho người trong thiên hạ một cái công đạo! Hừ! Bãi triều…..!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn