If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 237: Nghịch Thôi
hân của hắc y nhân lại lần thứ hai bị ôm lấy, không khỏi vừa vội vừa tức, vì vậy nhấc chân lại đá văng Phương Tranh ra thật xa.
Phương Tranh thuận thế té lăn trên mặt đất, nhưng lần nay hắn lại không còn nằm dài, mà bỗng nhiên nhanh chóng đứng dậy, sờ tay vào ngực, móc ra một vật quát to: “Xem ám khí!”
Nói xong liền cầm vật trong tay hướng hắc y nhân ném ra ngoài, chỉ thấy bốn phía quanh hắc y nhân nhất thời bị một mảnh bột phấn trắng xóa bao phủ, mà Phương Tranh lại nhanh chóng thối lui ra xa một trượng.
Hắc y nhân phảng phất đối với Phương Tranh rất quen thuộc, bột phấn trong tay Phương Tranh vừa tung ra, hắn cười lạnh một tiếng, lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ không chút hoang mang thu lại trường kiếm, tay trái thành chưởng, che khuất đôi mắt.
Phương Tranh thấy thế không khỏi cực kỳ kinh ngạc, người này làm sao biết kỹ năng bảo mạng của ta? Hắn làm sao biết ta tung ra chính là vôi phấn?
Cố không ngẫm nghĩ, Phương Tranh khom lưng, hai tay ôm đầu, nhanh chóng lẻn đến phía sau sát thủ ca ca, trong lòng rốt cục thoáng yên ổn, mẹ nó! Cuối cùng cũng tạm thời thoát hiểm, giết hắn hẳn là không thành vấn đề đi?
Ai biết hắc y nhân thấy Phương Tranh bỏ chạy, lại không hề truy sát, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thân thể hơi lảo đảo.
“Sát thủ ca ca, nhanh! Mau giúp ta giết hắn!” Phương Tranh trốn ở phía sau sát thủ ca ca, thái độ cực kỳ càn rỡ kêu gào như tiểu nhân đắc chí, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Sát thủ ca ca chợt khụt khịt, sau đó cau mày, tay áo vung lên, bột phấn màu trắng phiêu phù trên không trung nhất thời tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Ngươi tung ra ngoài chính là thứ gì?” Sát thủ ca ca lạnh lùng hỏi, ánh mắt lại quái dị nhìn hắc y nhân vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, phảng phất như bị định thân pháp.
“Ta tung vôi đó.” Phương Tranh trả lời, thấy sát thủ ca ca nhìn hắn, Phương Tranh không khỏi có chút chột dạ, sau đó hắn chợt ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: “Thế nào? Không được sao? Ta không biết võ công, tung chút vôi bảo mạng thì có sao?”
Sát thủ ca ca thở dài nói: “Được, đương nhiên là được. Thế nhưng, thứ ngươi tung ra rõ ràng không phải là vôi.”
“A?” Phương Tranh thất kinh, tay phải thò vào lòng, móc ra một bao gì đó xem xét một chút: “Không phải là vôi thì là cái gì? Ta kháo! Liệt Nữ Ngâm?”
Vui đùa chơi lớn, sao ta lại đem thứ trân quý như vậy tung ra? Ta còn dự định đem dùng trên người những phụ nữ đàng hoàng, lỗ vốn, lỗ vốn thật to, Phương Tranh cẩn thận từ sau lưng sát thủ ca ca nhô đầu ra, thấy hắc y nhân vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi có chút kỳ quái.
“Ai, sao hắn không nhúc nhích? Cắt điện rồi?” Phương Tranh nhẹ giọng hỏi.
Trong mắt sát thủ ca ca hiện lên vài phần ý cười: “Ngươi tung thứ đó ra, phỏng chừng bị hắn hít vào trong cơ thể không ít, lúc này hắn đã trúng ám toán của ngươi.”
Phương Tranh nghe vậy vui mừng: “Phải? Oa ha ha ha, thực sự là ông trời có mắt nha! Người tốt như ta vậy nhất định là sống lâu trăm tuổi.”
Nếu hắc y như đã trúng chiêu, Phương Tranh cũng không còn sợ nữa, hắn nghênh ngang từ sau lưng sát thủ ca ca đi ra, bước tới cách hắc y nhân hơn một trượng, cẩn thận thử nói: “Uy, hiện tại cảm giác thế nào? Có phải đặc biệt muốn tìm một cô nương tiết tiết hỏa?”
Hắc y nhân không nói, chỉ bất động, trên mặt bị khăn đen che phủ chỉ có một đôi mắt đầy tơ máu. Gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt lại không hề băng lãnh, mà là toát ra dục vọng không thể che giấu. Cuồng nhiệt giống như hai ngọn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
Phương Tranh bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, hai tay vô ý thức bảo vệ cái mông, cẩn thận lui ra sau mấy bước, nói: “Ai, ngươi đừng đánh chủ ý với ta, ta bán rẻ tiếng cười không bán thân, nếu ngươi muốn, nơi này có một nam nhân đang phơi mông, ngươi thích chơi thế nào thì cứ chơi.” Vừa nói Phương Tranh vừa chỉ hướng Tôn Nghệ.
Tôn Nghệ đang trần trụi thân thể, sợ đến cả người run lên, nhanh đưa tay ôm ngực, kinh khủng nói: “Hảo hán, không liên quan tới ta.”
Sát thủ ca ca tiến lên vài bước, lần thứ hai liếc mắt quan sát hắc y nhân, sau đó nhìn Phương Tranh nói: “Đừng suy nghĩ nữa, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là một đao giết hắn, xong hết mọi chuyện, điều này ta có thể giúp ngươi, hai là ngươi giúp hắn một tay, giải dược vật cho hắn, hai điều do ngươi quyết định.”
Phương Tranh trừng mắt nhìn sát thủ ca ca, cười nhạo nói: “Nói đùa gì vậy! Ta giúp hắn giải dược? Bỏ qua chuyện hắn muốn giết ta không nói, ta không phải là một nam nhân vĩ đại tới cảnh giới hiến thân cho một nam nhân khác.”
Sát thủ ca ca nhìn Phương Tranh, vẻ cười trong mắt càng sâu đậm: “Ai nói cho ngươi hắn là nam nhân?”
Phương Tranh ngẩn người, chần chờ nói: “Hắn không phải nam nhân? Lẽ nào…lẽ nào…”
Sát thủ ca ca rốt cục nở nụ cười: “Hắn không phải nam nhân, đương nhiên là nữ nhân.”
Phảng phất như muốn nghiệm chứng lời nói của sát thủ ca ca, đúng lúc này, hắc y nhân từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ động lòng người, sau đó thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống, thanh trường kiếm trong tay cũng tuột tay rơi luôn xuống mặt đất.
Phương Tranh kinh hãi, nhanh xông lên phía trước, ngồi xổm xuống đưa tay kéo khăn đen che mặt của hắc y nhân xuống, dưới khăn đen, là một khuôn mặt mỹ lệ tuyệt thế thoát tục, lúc này nàng ta đang gắt gao nhắm hai mắt. Sắc mặt trướng lên đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, đôi môi đỏ mọng tiên diễm ướt át khiến người khác thật muốn phạm tội.
Phương Tranh nhìn khuôn mặt tuyệt sắc, không khỏi thất kinh, thất thanh nói: “La Nguyệt Nương? Đương gia, thế nào lại là ngươi?”
Nguyên lai người muốn ám sát Phương Tranh, chính là Thanh Long sơn đại đương gia, nữ thổ phỉ đầu lĩnh, La Nguyệt Nương.
Lần này vui đùa thật lớn!
Gặp lại La Nguyệt Nương, Phương Tranh lại không hề nghĩ ra sẽ ở trong hoàn cảnh này. Nàng vô duyên vô cớ xuống núi làm gì? Vì sao nàng phải đến ám sát ta? Trong lòng Phương Tranh còn có nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng lúc này, La Nguyệt Nương vẫn còn duy trì được một chút thanh tỉnh, nghe vậy gian nan mở mắt ra, nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt ẩn vài phần hận ý, vài phần tưởng niệm, còn có vài phần ý tứ hàm xúc phức tạp khó hiểu, La Nguyệt Nương thở hổn hển nói: “Ngươi…ngươi…”
Phương Tranh vô ý thức nhìn vào ngực mình, giọng nói mang theo hổ thẹn: “Thật ngại quá, đã tung phấn sai rồi, ngươi giống như bị trúng chiêu.”
La Nguyệt Nương rất rõ ràng thân thể mình đang biến hóa, cho nên nàng cũng hiểu rõ Phương Tranh tung bột phấn vốn không phải vôi phấn, nghe vậy không khỏi tức giận nói: “Ngươi đúng là đê tiện vô sỉ, tên vương bát đản!”
Phương Tranh xấu hổ nói: “Lần sau sẽ không sai nữa.”
“Còn lần sau?” La Nguyệt Nương nghe vậy tức giận đến thân thể mềm mại run lên, lập tức khó thể ức chế bật lên một tiếng rên rỉ, liền hôn mê bất tỉnh.
Phương Tranh thấy La Nguyệt Nương ngất xỉu, không khỏi trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn sát thủ ca ca xin giúp đỡ.
Sát thủ ca ca hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ cười cười nhìn hắn, thản nhiên nói: “Xem ra muốn giết nàng ta thì không quá khả năng, ngươi dự định làm sao bây giờ?”
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin, nói: “Làm sao bây giờ? Ta còn có thể làm sao bây giờ? Liệt Nữ Ngâm vô cùng bá đạo, bất luận nam nữ, phàm bị trúng chiêu, cần phải cùng người khác phái giao cấu mới có thể giải được.”
“Vậy không phải là hợp ý ngươi? Ngươi lập tức giúp nàng giải đi.” Sát thủ ca ca vẻ mặt hèn mọn.
Khuôn mặt Phương Tranh nghiêm lại: “Nói bậy! Bổn thiếu gia truy cầu nữ nhân từ trước đến nay không cần dùng loại phương pháp đê tiện này! Ta là chính nhân quân tử…”
Sát thủ ca ca nhún vai nói: “Vậy không thể làm gì khác hơn là giết nàng.”
“Như vậy sao được! Đây là lão bà tương lai của ta.”
Tôn Nghệ ở gần bên nhịn không được nói: “Nếu ngươi không hạ thủ được, thẳng thắn để cho ta tới.”
Phương Tranh xông lên đạp Tôn Nghệ té ngã, mắng to: “Cút con mẹ ngươi đi! Dám đánh chủ ý với lão bà của lão tử, muốn chết thì sớm lên tiếng đi!”
Sát thủ ca ca nhìn sắc mặt của La Nguyệt Nương, gương mặt của nàng đỏ rực như con cua chín, đỏ đến mức như muốn xuất huyết, thân thể mềm mại cũng không tự giác giãy dụa, tựa hồ đã tới mức khẩn yếu quan đầu nhất.
Sát thủ ca ca thản nhiên nói: “Là giết hay giải, ngươi phải quyết định nhanh một chút, còn chậm trễ thời gian, huyết quản cả người nàng sẽ bạo nổ.”
Phương Tranh yêu thương nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của La Nguyệt Nương, do dự một chút, rốt cục cắn răng nói: “Mà thôi! Ta giải là được! Ai, ta vốn là chính nhân quân tử, hôm nay lại muốn là làm loại chuyện thâu hương trộm ngọc, thật là quá mức làm khó ta.”
Sát thủ ca ca không thèm trả lời, chỉ hèn mọn liếc mắt nhìn hắn, đi tới trước mặt Tôn Nghệ, bỗng nhiên xuất thủ vỗ một chưởng sau gáy làm hắn hôn mê. Sau đó nâng Tôn Nghệ, không nói một lời tiêu sái đi ra ngoài, để lại không gian cho Phương Tranh và La Nguyệt Nương, cẩn thận tỉ mỉ quan sát thấy sát thủ ca ca đi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Sát thủ ca ca vừa đi ra, biểu tình chính nhân quân tử của Phương Tranh lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, như kẻ trộm hề hề nhìn gương mặt đỏ bừng của La Nguyệt Nương, hì hì cười, trên mặt mang theo dáng tươi cười mị mị háo sắc, xoa xoa tay ngồi xổm xuống trước người La Nguyệt Nương.
Trời biết, thiếu gia vẫn luôn muốn có nàng, đáng tiếc mãi không tìm được cơ hội, không nghĩ tới đêm nay âm soa dương thác, không ngờ gặp đại vận, để cho nàng trúng phải ám toán của ta, đây là ông trời hỗ trợ! Kiếp trước luôn có người hay nói: “Cái gì của ta, cuối cùng cũng là của ta”, thành ngữ này quả nhiên có đạo lý. La Nguyệt Nương không phải cũng là của ta sao? Đây là số mạng đã định trước!
Nụ cười Phương Tranh hăng hắc dâm đãng, hai tay chộp tới, đang định trảo bộ ngực của La Nguyệt Nương thì đúng lúc này nàng mở mắt, ánh mắt nàng đã hoàn toàn mê ly, hơi giật mình nhưng rồi lại câu hồn không gì sánh được nhìn chằm chằm Phương Tranh.
Phương Tranh thấy nàng tỉnh, không khỏi ngẩn người, sau đó ngượng ngùng thu hồi hai tay, lúng túng nói: “Ách, ngươi tỉnh? Ta chỉ là muốn thử xem…”
La Nguyệt Nương không để ý tới lời của Phương Tranh, vươn bàn tay không ngừng xé rách vạt áo hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, còn lẩm bẩm nói: “Ta nóng quá, nhanh, mau giúp ta…”
Phương Tranh nghe vậy ánh mắt sáng ngời, Liệt Nữ Ngâm quả nhiên là thứ tốt, thảo nào gọi là Liệt Nữ Ngâm, hiện tại không phải thích hợp với tên này sao?
Gương mặt đỏ bừng của La Nguyệt đang thở hổn hển, mồ hồi nhễ nhại, nàng kiệt lực giãy dụa thân thể mềm mại, đôi chân dài dây dưa, phảng phất như làm như vậy mới thoáng giảm bớt dục vọng và xung động trong lòng nàng.
Phương Tranh thấy rõ dược tính trong cơ thể nàng đã phát tác, vuốt cằm tính toán bước tiếp theo nên làm gì, vừa nhấc mắt liền thấy đôi mắt nhìn chằm chằm của La Nguyệt Nương có chút không thích hợp, đôi mắt kia, dường như…A! Được rồi! Có điểm giống như khách làng chơi trong thanh lâu nhìn thấy được một hồng bài cô nương vừa cởi hết y phục…Phương Tranh bị nàng nhìn đến da đầu tê dại, vội vàng dùng hai tay ôm ngực, run giọng nói: “Ngươi…ngươi muốn làm gì? Đừng xằng bậy, ta không phải là người tùy tiện…”
Hai mắt mỹ lệ của La Nguyệt Nương lúc này đã thành một mảnh như máu, nàng giống như một con báo cái đang nhìn thẳng con mồi, cổ họng phát ra thanh âm giống như tê rống lẫn nức nở.
Phương Tranh sợ đến hai chân mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau vài bước, kinh khủng nói: “Ngươi…ngươi đừng qua đây, còn qua ta kêu người tới đó.”
La Nguyệt Nương gào lên một tiếng dài, sau đó thân thể khom xuống, từ trên mặt đất bắn lên, phóng nhanh về phía Phương Tranh.
Phương Tranh luống cuống tay chân chống cự, trong miệng hét lớn: “Không..không nên…không nên như vậy! Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý…”
“A! Ngươi quá thô lỗ rồi…”
“Đau, ngươi làm đau ta, kháo! Hẳn là ngươi đau mới đúng nha.”
“Úc, xuống dưới một chút, xuống chút nữa, đau chết!”
Trong viện bên ngoài phòng, sát thủ ca ca đang khiêng Tôn Nghệ còn hôn mê, nghe được tiếng kêu to của Phương Tranh trong phòng, không khỏi lắc đầu, thở dài đi ra ngoài.
Dưới bóng đêm yên tĩnh, trong một sân viện hẻo lánh, bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, thanh âm của một nam tử thê thiết không gì sánh được: “A!!! Mẹ ơi…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn