Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 225: Gặp Lại
hưng Trường Bình công chúa tới quân doanh điều binh, một không có thánh chỉ của hoàng thượng, hai không có hành văn của bộ binh, cứ như thế hai mắt nhìn trời, không nói một lời, liền muốn Phùng Cừu Đao đem tính mạng già trẻ trong nhà ra tiếp nàng? Kẻ ngu si mới làm! Cho nên Phùng Cừu Đao rất lý trí cự tuyệt yêu cầu vô lý của công chúa điện hạ.
Trường Bình cũng không miễn cưỡng, hầm hừ liền dẫn ba trăm nữ hầu vệ ra doanh, trước khi đi bỏ lại một câu nói: “Bổn cung sẽ dựa vào ba trăm thị vệ này, cũng có thể tiêu diệt ổ phỉ, nếu bổn cung chết trận trước khi tiêu diệt họ, phiền phức Phùng tướng quân nhặt xác cho bổn cung!”
Nếu vì Phùng Cừu Đao không ra tay viện trợ, dẫn đến việc công chúa điện hạ chết trận, hắn cùng toàn gia hắn cũng không thoát khỏi cái chết. Cho nên Phùng Cừu Đao không thể làm gì khác hơn là suất quân đi tới. Tới vốn không cam lòng hoàn toàn không muốn, may là nửa đường hắn nhận được tin tức do Ôn Sâm truyền đến nói thánh chỉ hoàng thượng chuẩn cho hắn tùy cơ ứng biến, lúc này Phùng Cừu Đao mới yên tâm sự.
Vị trí hiện tại của Trường Bình, chỉ cách cửa lớn sơn trại có hơn mười trượng, Phùng Cừu Đao nhìn thấy có điểm hết hồn, nếu trong thổ phỉ có ai giỏi thuật bắn tên, cự ly mười trượng này cũng đủ lấy mạng công chúa điện hạ.
“Công chúa điện hạ, ngài có thể thối lui vài bước hay không? Nơi này thật sự quá mức nguy hiểm, nếu ngài xảy ra điều gì sai lầm, mạt tướng dù chết ngàn lần cũng khó chuộc tội!” Phùng Cừu Đao cười khổ nói.
Trường Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không động nửa bước, nhìn sắc trời một chút, không nhịn được nói: “Tên hỗn đản thế nào còn không ra? Còn có hồ ly tinh kia, hừ! Ngươi đi an bài xạ thủ trong quân, đợi hồ ly tinh kia ra tới, ngươi liền hạ lệnh, một tên bắn chết cô ta! Nữ nhân không biết xấu hổ dám câu dẫn phu quân nhà ta!”
Phùng Cừu Đao nghe vậy sắc mặt càng thêm khổ sở. Hôm qua Ôn Sâm tuyên chỉ sau đó có lòng tốt nói cho hắn, Phương Tranh không chịu về nhà, có một nguyên nhân trong đó, là Phương Tranh coi trọng nữ thổ phỉ đầu lĩnh trong ổ cướp, nếu hắn hạ lệnh bắn chết nàng, trở về Phương Tranh còn không tìm mình liều mạng sao? Không có nghe được, câu nói của công chúa điện hạ ta không có nghe được, Trường Bình thấy Phùng Cừu Đao khép mắt, hai chân vẫn đứng yên, gương mặt không chút biểu tình hướng thẳng phía trước, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, Trường Bình tức giận đến giậm chân, vừa định nổi giận.
Đúng lúc này, nữ hầu vệ thống lĩnh của Trường Bình bỗng nhiên kêu lên: “Điện hạ mau nhìn! Trong sơn trại có người đi ra! Trong tay người này có cầm một vật gì màu trắng vậy?”
Trường Bình vui mừng, ngưng mắt nhìn lại, đã thấy chỗ cửa lớn sơn trại, một bóng người đang dáo dác, căng thẳng đi từng bước nhỏ, giống như đang đặt mình trong sân địa lôi, đi từng bước nho nhỏ quan sát quan binh đang đề phòng bên ngoài, thỉnh thoảng còn hướng các cung tiễn thủ hai bên sườn khom người chào, cứ thế đi tới.
Trong tay hắn còn cầm một cây gỗ nho nhỏ, trên cây gỗ cột một mảnh vải màu trắng, đang đón gió lạnh thấu xương, phấp phới hết sức phong tao.
Cách nhau còn xa, nhận không rõ hình dáng, tuy đối phương chỉ có một người, nhưng cũng phải đề phòng. Nếu như hắn là tử sĩ đến ám sát công chúa, vậy thì không ổn.
Phùng Cừu Đao thấy thế chợt quát: “Toàn quân đề phòng!”
“Hi!” Trường thương, cung tiễn đồng loạt nhắm ngay người từ trong sơn trại đi ra, chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, dù là thần tiên cũng tránh không khỏi. Sát khí rét căm căm khiến cho kẻ khác hít thở không thông, thoáng chốc đầy rẫy Thanh Long sơn.
Người này sợ đến chân mềm nhũn, giọng nói khóc nức nở hô lớn: “Ta kháo! Phùng Cừu Đao, Phùng đại tướng quân, không phải ngươi chứ? Tiểu đệ làm hai ngày khách mời nhị đương gia của thổ phỉ mà thôi, có phải mắc lỗi lớn như vậy không?”
“Là Phương lão đệ!”
“Là tên hỗn đản!”
Phùng Cừu Đao và Trường Bình nghe vậy mừng rỡ cùng kêu lên.
Lúc này Phùng Cừu Đao quát to: “Thu!”
Mấy ngàn binh sĩ động tác nhất trí cầm trường thương và cung tiễn trong tay thu lại, bầu không khí chiến trường đằng đằng sát khí nhất thời hoãn lại.
Chỉ thấy Phương Tranh đang đi ngoài mười trượng, biết rõ binh sĩ đã thu lại vũ khí, không hề phòng bị, nhưng hắn vẫn cẩn thận đi tới, vừa đi vừa nhìn tới nhìn lui, giống như một con thỏ đang ăn cỏ bên cạnh ổ sói, nếu phát hiện tình huống sai, lập tức liền quay đầu chạy trối chết. Chỉ hơn mười trượng mà hắn làm cho mấy ngàn Long Vũ quân tướng sĩ lo lắng không ngớt, thẳng hận không thể một cước hung hăng đá hắn văng tới.
“Lạc lạc!” Gương mặt đang cứng ngắc của Trường Bình rốt cục nhịn không được bật cười, sau khi nở nụ cười, lập tứ lại hận hận cắn răng nói: “Tên hỗn đản này vẫn tính tình rất sợ chết như xưa! Cũng không biết hắn làm sao lập được nhiều công lao cho phụ hoàng như vậy! Ông trời thật sự là không có mắt!”
Phùng Cừu Đao và thống lĩnh nữ hầu vệ cũng giãn gương mặt nở nụ cười, đây mới là Phương Tranh Phương đại thiếu gia mà bọn họ quen thuộc, nói năng ngọt xớt, rất sợ chết. Tham tài luyến sắc, lấm la lấm lét, nói chung, con người có bao nhiêu tật xấu hắn đều không thiếu, toàn thể đều hiện trên người hắn, nhưng hắn trời sinh tạo cho người khác có một cảm giác an toàn thân thiết lẫn thoải mái, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn thân cận, biết rõ hắn có mao bệnh, nhưng cũng bất tri bất giác cùng hắn tương giao sâu đậm.
Thống lĩnh nữ hầu vệ sau khi cười, bỗng nhiên nghi hoặc nhìn chằm chằm mảnh vải trắng trong tay Phương Tranh cách đó không xa, không giải thích được nói: “Phò mã gia vì sao lại cầm thứ này? Rốt cục là có ý tứ gì? Hơn nữa thứ đó lại xấu xí, không biết là vật gì.”
Trường Bình ngưng mắt nhìn lại, tinh tế quan sát một lúc, lập tức gương mặt liền đỏ bừng như máu, cũng không biết là xấu hổ hay đang giận dữ.
“Tên hỗn đản không biết xấu hổ đến cực điểm!” Trường Bình nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.
“Làm sao vậy?” Thống lĩnh thị vệ hiếu kỳ hỏi.
Trường Bình mắc cỡ đỏ mặt, oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh cách đó không xa, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
“Trong tay hắn đang giơ lên, là khố, cũng là quần cộc bên trong, tên hỗn đản chết tiệt, thật không biết xấu hổ!”
Thống lĩnh nữ hầu vệ nghe vậy cũng đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Là…là cái..kia của phò mã gia?”
Trường Bình gật đầu: “Chính bổn cung tự mình tìm thượng y giám sư phụ đo đạc rồi may cho hắn. Ta tự nhiên nhận ra được, tên vô sỉ này đem quần cộc thiếp thân cởi ra, làm trò phấp phới trước mặt mấy ngàn người, rốt cục hắn đang làm cái gì?”
Lúc này Phương Tranh đang mặc một thân trường sam bằng vải thô, gió núi vừa thổi, vạt áo bay lên, lộ ra lông mao phần giữa hai chân bên dưới, đôi mắt xinh đẹp của thống lĩnh nữ hầu vệ không tự chủ được liếc xuống thân dưới của Phương Tranh, đỏ mặt khẽ cười nói: “Vậy hiện tại bên trong phò mã gia chẳng phải là…chẳng phải là…”
Trường Bình nhịn không được cũng cười lên: “Hỗn đản! Trời lạnh như vậy mà để mông trần, cũng không sợ bị đông lạnh chết, ha ha!”
Hiện tại Phương Tranh cũng có nỗi khổ nói không nên lời, hai quân đối mặt, đao thương không có mắt, Phùng Cừu Đao và Trường Bình nhận ra hắn, cũng không phải binh sĩ nào cũng nhận ra được hắn, vạn nhất hắn có động tác gì kịch liệt, làm bọn lính quá căng thẳng gây sai lầm, chẳng phải là bắn hắn ghim lên mặt đất?
Hắn không thể làm gì khác hơn là học theo kinh nghiệm từ kiếp trước, lấy một lá cờ trắng đi ra, để biểu thị mình không có địch ý. Nhưng tìm tới tìm lui, tìm không ra mảnh vải nào màu trắng, thời gian lại không đợi người, bọn lính tùy thời đều có thể xung phong xông vào. Rơi vào đường cùng, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là cởi chiếc quần cộc màu trắng duy nhất trên người mình, dùng làm cờ hàng. Nếu không còn có thể làm sao bây giờ? La Nguyệt Nương đúng là đang mặc cái yếm màu trắng, nhưng Phương Tranh làm sao dám kêu nàng cởi ra? Phỏng chừng nàng cũng không đáp ứng.
Hiện tại gió núi thổi qua, gió lạnh tiến vào trong vạt áo dài, thổi trúng chỗ hiểm của Phương Tranh, cái mông trống trơn liền nổi lên một tầng da gà. Phương Tranh vừa đi vừa rùng mình âm thầm quyết định chủ ý, sau này hành tẩu giang hồ, trên người ngoại trừ chuẩn bị thuốc *****, bột vôi ra, còn phải thêm một cái khố trắng, để dành phương tiện tùy lúc đầu hàng, nếu không vạn nhất lần sau ta mặc quần cộc màu đỏ thì làm sao bây giờ? Ai có thể tin tưởng thành ý đầu hàng của ta đây?
Phương Tranh đã sắp đến ngay giữa đất trống, rốt cục Trường Bình không thể khắc chế được sự tưởng niệm nhiều ngày của mình, không để ý thị vệ ngăn cản, không chút do dự xông lên phía trước, cách Phương Tranh mấy bước xa, bình tĩnh, xuất thần nhìn tên hỗn đản đang làm cho nàng ngày mơ đêm tưởng. Nhìn hai mắt vĩnh viễn mang theo ý cười của hắn, tràn ngập dương khí lại mang theo vẻ nghịch ngợm, còn có mũi cao, nhìn gương mặt sáng sủa như phết lên một lớp mật đường của hắn.
Đây là nam nhân của nàng, là lang quân như ý do chính nàng chọn lựa, phu quân của nàng cũng không phải anh hùng cái thế, cũng không phải là thánh nhân trí giả nổi tiếng. Hắn có mao bệnh cũng như người thường, háo tài háo sắc sợ chết keo kiệt, thì sao? Đây là phu quân của chính nàng, mặc kệ hắn đối với người khác làm sao, chỉ cần hắn đối tốt với nàng, vậy cũng đã đủ. Hạnh phúc của nữ nhân, không phải nhìn vào việc ngươi anh hùng cái thế làm sao, cũng không phải nhìn xem ngươi quan tâm vì dân vì nước thế nào, hạnh phúc mà nữ nhân cần rất đơn giản, cơm rau dưa cũng không ghét bỏ, chỉ cần con mắt nam nhân nhìn chính mình, lại có sự thâm tình không dứt, cuộc đời này đã gả không sai người.
Nhiều ngày tưởng niệm, nhiều ngày lo lắng, nhiều ngày chửi bới, còn có nhiều ngày vì hắn chảy nước mắt.
Lúc này đã không còn trọng yếu.
Nam nhân của ta đang đứng trước mặt, ta còn chờ cái gì?
Trường Bình cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt trong suốt, si ngốc nhìn tên hỗn đản vô lương tâm trước mắt.
Hỗn đản đã cầm cây gỗ treo quần cọc cắm xuống mặt đất, hướng Trường Bình trừng mắt nhìn, lập tức mở hai tay, cười nói: “Vợ cả, nhiều ngày không gặp, nàng đẹp rất nhiều nha, lại đây, lão công ôm một cái…”
Trường Bình kêu lên một tiếng vui mừng, sau đó xông lên ôm chầm lấy hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn liền rơi vào trong vòng tay ôm ấp của Phương Tranh, tham lam hít sâu vị đạo quen thuộc trên người hắn, đôi tay nhỏ bé ôm chặt quanh thắt lưng hắn, đầu chôn trước ngực hắn, nước mắt tràn mi, ướt đẫm vạt áo trước của hắn.
“Hỗn đản! Ngươi quả thật là tên hỗn đản đệ nhất!” Trường Bình nghẹn ngào, không cam lòng hung hăng đấm vào ngực Phương Tranh.
“Phải phải phải, ta là hỗn đản.” Phương Tranh vẻ mặt đau khổ, yêu thương vuốt ve Trường Bình, trước mặt hai quân, một đôi tiểu phu thê ly biệt nhiều ngày gặp lại, làm trò ngay trước mặt mấy ngàn quan binh cùng thổ phỉ, tùy ý, không hề cố kỵ ôm nhau, ai nói đại trượng phu kiến công lập nghiệp nơi sa trường? Ta có người vợ như vậy, còn mạnh hơn bao quân công ngất trời kia!
Mấy ngàn binh sĩ cứ như vậy mắt hàm ước ao nhìn hai người đang ôm nhau, không ai xôn xao, tất cả mọi người rất sợ phải quấy rối sự đoàn tụ của đôi tiểu phu thê.
Sau cửa lớn sơn trại, một đôi mắt đẹp đang u oán đến cực điểm, đang kinh ngạc nhìn Phương Tranh cùng Trường Bình ôm cùng một chỗ, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, mê man. Còn có vài phần ghen tuông nói không rõ.
Phương Tiểu Ngũ, rốt cục là ai? Nữ nhân kia, lại là người nào?
Gió núi thổi qua, thổi bay vài miếng lá cây khô vàng.
Phương Tranh bỗng nhiên đẩy Trường Bình ra, nghiêm mặt nói: “Nếu còn ôm mãi như thế này, hiện tại ta rất muốn làm một chuyện phi thường trọng yếu.”
Viền mắt Trường Bình ửng đỏ, lau mũi khàn giọng nói: “Chuyện gì? So với việc đoàn tụ của phu thê ta còn trọng yếu sao?”
Phương Tranh chăm chú gật đầu: “Đương nhiên, phi thường trọng yếu.”
“Rốt cục là chuyện gì?”
Phương Tranh không trả lời, chỉ kéo chiếc quần cộc xuống, ngay trước mặt mấy ngàn binh sĩ, không chút đỏ mặt vén vạt áo lên. Lộ ra đôi chân, chân sau vừa nhấc, liền xỏ chân vào quần cộc, mấy ngàn binh sĩ đều ngạc nhiên, trên chiến trường đằng đằng sát khí, một người tuổi trẻ ăn mặc trường sam bình dân, đứng ngay giữa chiến trường, không coi ai ra gì mặc quần cộc sao?
Ai gặp qua tình cảnh quỷ dị như vậy? Người này thật hết sức nói quá đi?
Trường Bình nhìn thấy động tác của Phương Tranh, nhất thời mắc cỡ thiếu chút nữa muốn hôn mê, không để ý lúc này Phương Tranh đang bày tư thế kim kê độc lập, đang tranh đấu với chiếc quần cộc, Trường Bình hung hăng đá lên mông Phương Tranh, đá cho hắn lảo đảo, trong miệng giận dữ nói: “Ngươi…ngươi thật dám…hỗn đản không biết xấu hổ. Sao ngươi không đi chết đi?”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn