My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210: Đánh Cướp (1+2)
a Nguyệt Nương cùng Đao Ba nhìn nhau, từ trong đôi mắt họ liền nhìn thấy được ý mừng, buôn bán của Thanh Long sơn rốt cục đã được khai trương! Điều này đối với La Nguyệt Nương luôn khổ cực duy trì cơ nghiệp khi phụ thân còn sống mà nói, thật là một tin tức rất tốt đủ cho phụ thân an ủi dưới suối vàng.
“Lão nương đi cướp hàng về!” La Nguyệt Nương hưng phấn đến hai mắt sáng lên, chà xát hai bàn tay mảnh khảnh, nôn nóng muốn xuống núi.
“Ai ai ai, trở về trở về!” Phương Tranh nhanh miệng gọi nàng lại: “Những lời chúng ta vừa nói ngươi đều đã quên? Lần này ngươi không cần động thủ, gọi các huynh đệ đi thôi. Thịt đưa đến bên mép mà bọn họ còn ăn không được, ngươi lưu bọn họ có gì dùng?”
Đao Ba gật đầu đồng ý nói: “Nhị đương gia nói không sai, nếu ngay cả chút tiểu buôn bán này còn làm không được, chúng ta nên đơn giản đào một cái hố tự chôn mình, đỡ phải sống trên đời thêm mất mặt xấu hổ! Đương gia cứ an tâm ở lại trên núi chờ tin tức tốt của các huynh đệ đi!”
La Nguyệt Nương trừng mắt nhìn Phương Tranh, nghĩ đến chương trình được sắp xếp tốt vừa rồi, lại cũng không nói gì. Hơi gật đầu, rốt cục đồng ý lời Phương Tranh nói.
Đao Ba hưng phấn vỗ vỗ tay, nói: “Ta đi triệu tập các huynh đệ, chuẩn bị xuống núi.”
Phương Tranh lại nhanh miệng nói: “Ai ai, đợi lát nữa đã! Ta nói có phải các ngươi nghèo đến điên rồi? Có kiểu làm buôn bán như các ngươi sao? Tình huống gì cũng không hiểu biết, lại cứ thẳng mi thẳng mắt hướng phía trước mà xông lên, muốn chết cũng không phải tìm cách này nha.”
Đao Ba ngây ra nói: “Chúng ta làm buôn bán đều là làm như thế.”
Phương Tranh lộ biểu tình rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: “Cho nên các ngươi vẫn không sao thành được châu báu! Cả đời vẫn chôn vùi trong khe núi này làm thổ phỉ, vĩnh viễn cũng không có tiền đồ!”
Đao Ba vò đầu, nét mặt ngờ nghệch không giải thích được: “Thổ phỉ có tiền đồ còn gọi là thổ phỉ sao?”
Phương Tranh thở dài, ta cùng trà trộn với đám thổ phỉ không có chí lớn cổ hủ này quả thật không có cách nào khác câu thông.
La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn Phương Tranh, vẻ kiều mị khiến tâm thần Phương Tranh rung động.
“Vậy ngươi nói, chúng ta làm cuộc buôn bán này như thế nào? Ngươi là nhị đương gia, chuyện động não là do ngươi phụ trách, chúng ta đều nghe lời ngươi.” Biết chuyện động não đều không phải là cường hạng của chính mình, La Nguyệt Nương rất sảng khoái đem quyền chỉ huy giao cho Phương Tranh.
Phương Tranh thỏa mãn cười cười, người đàn bà này đúng là hung dữ một chút, cuối cùng cũng hiểu được tự lượng sức mình.
Tằng hắng một tiếng, Phương Tranh trầm giọng nói: “Tục ngữ nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Không thua.” Đao Ba ở một bên nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Cái gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận không thua. Ta không đọc sách nhưng cũng biết nói những lời này, nhị đương gia, ngươi…” Đao Ba quan sát Phương Tranh, trong ánh mắt có chút hoài nghi, người này tới đây để đọc sách?
Phương Tranh xấu hổ gãi đầu, cười gượng nói: “Là không thua sao? Ha hả, là ta nói lướt thôi.”
Lập tức nghĩ quyền uy nhị đương gia của mình bị Đao Ba khiêu chiến, Phương Tranh không khỏi biến sắc, bật người vỗ bàn trở mặt nói: “Hỗn trướng! Lãnh đạo nói chuyện ngươi chen miệng làm gì? Còn có quy củ không?”
Đao Ba không phục lẩm bẩm hai tiếng, không nói gì nữa.
Quay đầu, nhìn thấy thổ phỉ tiến tới báo tin vẫn còn đứng ngây ngốc ở bên ngoài tiền sảnh.
Phương Tranh trầm giọng hỏi: “Tình huống của dê béo ra sao? Áp tải hàng hóa gì? Có bao nhiêu người theo xe? Có người nào võ công cao cường hay không?”
Thổ phỉ lắc đầu nói: “Chẳng biết là hàng gì, dù sao rất nặng, bánh xe đi qua đường núi cũng ép tới rất sâu, chỉ có một chiếc xe ngựa, có bốn năm hán tử khôi ngô đi theo xe, ngoài ra không còn chiếc nào khác.”
“Bọn họ đi tới chỗ nào rồi?”
“Theo tốc độ của bọn họ, phỏng chừng còn có nửa canh giờ đã đi ra khỏi chân núi của chúng ta rồi.”
Chỉ bốn năm người, vậy con dê béo này ăn chắc rồi. Dù là mỗi người đều là Đông Phương Bất Bại, nhưng bên lão tử có hơn hai trăm người, đè cũng đủ đè chết ngươi.
Chủ ý nghĩ xong, Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, quát to: “Chúng tướng nghe lệnh!”
Nhưng lại không ai ra ứng đáp cho hợp với tình hình, Phương Tranh ngượng ngùng sờ sờ mũi, tằng hắng một tiếng nói: “Đao Ba, lần này xem như diễn tập, nhượng các huynh đệ đều học học, ân, kinh nghiệm đánh cướp, tỉ mỉ quan sát. Dùng tâm thể hội, đem bản lĩnh đánh cướp đã bỏ hoang phế bấy lâu lại nhặt lên một lần nữa. Khái khái, ta an bài là như thế, chúng ta đem hai trăm huynh đệ trên núi chia thành bốn đội, mỗi đội năm mươi người, phân biệt mai phục ở những địa phương khác nhau, do ta ra lệnh, chia nhau xuất kích.”
Biểu tình Đao Ba rất không chấp nhận, ngắt lời nói: “Nhị đương gia, chỉ bốn năm người mà thôi. Đâu cần phải hưng sư động chúng như vậy? Ba mươi người đi là đủ rồi.”
Phương Tranh trừng mắt liếc hắn, cả giận nói: “An toàn! An toàn đệ nhất! Ngươi đi ba mươi người, vạn nhất người ta đều là cao thủ tuyệt thế, ba mươi người của ngươi còn chưa đủ cho người ta ăn, chúng ta muốn chính là lấy hết ra toàn bộ binh lực, đồng thời đều tự mai phục, chế tạo thanh thế, nhượng đối phương dù muốn khởi dũng khí liên thủ phản kháng cũng không có, có câu không chiến mà khuất người, mới là thượng sách! Trọng yếu hơn là, đây là cuộc buôn bán đầu tiên do huynh đệ Thanh Long sơn đoàn kết mà làm. Để cho mọi người làm quen quá trình một chút, sau này động thủ làm buôn bán thì không đến mức vội vội vàng vàng giống như kẻ vô dụng.”
La Nguyệt Nương không nhịn được vung tay lên, nói: “Theo lời của nhị đương gia nói mà làm! Đao Ba, con mẹ nó ngươi đừng quá dài dòng, nhị đương gia nói như thế nào, ngươi cứ làm như thế.”
Mọi người thương lượng thời gian một nén nhang, lúc này mới ra tiền sảnh, triệu tập đám thổ phỉ, hơn hai trăm người chậm rãi xuống núi đi đánh cướp.
Phương Tranh đi theo trong đám người, cảm xúc có chút dâng trào, trong lòng ngực phảng phất có một loại năng lượng gần như muốn nổ tung.
Loài người luôn giữ lại trong gene một chút phân tử bạo lực thị huyết, bất luận ngươi là văn tư nhã nhặn tiên sinh, hay là người bán hàng rong trên đường cái, trong lòng bọn họ đều có một loại tình tự muốn dùng bạo lực đến phát tiết, khác nhau chính là, bởi nguyên nhân vì hiện thực hoặc tính cách, rất nhiều người thường thường cả một đời, cũng không dám chân chính oanh oanh liệt liệt phát tiết tâm tình một lần, chỉ đến lúc sắp xuống lỗ mới uất ức nhắm mắt lại mà trút giận.
Phương Tranh không nghĩ tới mình cũng có một ngày này, đương nhiên, vốn là hắn không cần theo đội ngũ xuống núi, nhưng Phương Tranh đối với đám thổ phỉ thời vũ khí lạnh đánh cướp thật sự hiếu kỳ, hơn nữa đối phương chỉ có vài người theo xe, mình lại có tới hai trăm người, điển hình là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy tảng đá đập trứng gà, chuyện chiếm tiện nghi như vậy làm náo động không ít, với cá tính Phương Tranh làm sao không chủ động xin đi giết giặc, làm gương cho binh sĩ, Phương Tranh là một người không thích sử dụng bạo lực, chính bởi vì hắn không có loại điều kiện tiên quyết này, thể trạng của hắn rất phổ thông, thân thủ rất phổ thông, lá gan còn nhỏ hơn so với một người bình thường, một người như vậy, nếu nói có một ngày hắn suất lĩnh hai trăm thổ phỉ xuống núi đánh cướp, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng chuyện ly kỳ kia hôm nay hết lần này đến lần khác lại xảy ra.
Đi tới dưới chân núi, theo kế hoạch Phương Tranh sớm định ra, hai trăm thổ phỉ chia làm bốn đội phân tán ra, đều tự mai phục ở những địa phương khác nhau.
Phương Tranh tự mình lãnh một đội, đứng ngay giữa trung gian đường núi, khoanh tay hai mắt nhìn trời, dáng dấp giống như một cao thủ tuyệt thế. Mà năm mươi tên thổ phỉ còn lại, lại giống như còn chưa tỉnh ngủ. Đều tự ngáp dài đặt mông ngồi xuống ven đường nhắm mắt dưỡng thần.
Trời đã bắt đầu mùa đông, núi rừng vốn đang xanh um tươi tốt đã trở nên dị thường hiu quạnh, gió núi thỉnh thoảng gào thét mà qua, thổi tới một gốc cây cổ thụ trụi lủi sàn sạt rung động, đám thổ phỉ quần áo tả tơi ngồi trong đường núi hiu quạnh, hoặc ngủ hoặc tỉnh, thần tình cụt hứng, đặc biệt rất giống một đám dân chạy nạn cùng đường, đang ngồi đợi chết, tướng tá thật không tốt a! Phương Tranh bất đắc dĩ nhìn dáng dấp của đám thổ phỉ, sĩ khí như vậy, tố chất như vậy, nếu như đối phương có thêm mấy tiêu sư, phỏng chừng hai trăm thổ phỉ này xem như chơi xong.
Mọi người lẳng lặng ngồi đợi chừng một nén nhang, bỗng nhiên nghe được tiếng gà rừng không lớn không nhỏ kêu lên.
Ánh mắt Phương Tranh sáng lên, hét lớn: “Ai! Nghe được không? Có gà rừng, gà rừng a! Chúng ta đi bắt nó, nướng lên ăn…”
Đám thổ phỉ liếc mắt nhìn hắn, hữu khí vô lực nói: “Nhị đương gia, đó là tín hiệu do huynh đệ điều tra phía trước phát ra, dê béo đã tới rồi, thật là, lúc này làm gì còn gà rừng nha?”
Phương Tranh xấu hổ cười cười.
Còn chưa nói chuyện, liền nghe cách đó không xa trên đường núi truyền đến tiếng vó ngựa và bánh xe chuyển động chậm rãi, tinh thần đám thổ phỉ rung lên, không đợi Phương Tranh hạ mệnh lệnh, đều đứng dậy, trong tay nắm chặt binh khí, con mắt không hề chớp động nhìn chằm chằm lối rẽ vào đường núi phía trước.
Rất nhanh, một chiếc xe ngựa liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Xe ngựa không có chút thu hút, vải trùm xe màu xám, thùng xe tróc hết sơn, một con ngựa già không thần tuấn cũng không oai hùng, đang cật lực lôi kéo xe, xe được trùm kín mít, không biết bên trong có hàng hóa gì. Đi quanh xe có vài người hộ vệ, tất cả đều là trang phục võ sĩ, bên hông đeo đao, vừa đi vừa cười nói.
Dê béo tới!
Phương Tranh hưng phấn ra dấu bằng ánh mắt với đám thổ phỉ, thổ phỉ hiểu ý, hướng phía trước đi vài bước, giơ đồng la trong tay lên, hung hăng gõ vài cái.
Đám thổ phỉ phía sau Phương Tranh nhất thời kêu lên vài tiếng quái dị, khiến cho con ngựa già kéo xe cả kinh, bật người liền dừng lại không đi nữa.
Vài tên hán tử áp xe cũng lấy làm kinh hãi, nhìn thấy đường núi chật hẹp không ngờ lại đứng hơn mười người, người người trong tay đều cầm binh khí, mấy tên hán tử kinh hãi liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ rút ra bội đao bên hông, khẩn trương nhìn chằm chằm đám thổ phỉ, bày ra tư thế đề phòng.
Thổ phỉ gõ xong đồng la cầm trong tay liền tùy ý ném qua ven đường, lại tiến lên vài bước, tằng hắng vài lần liền mở miệng nói.
Phương Tranh dùng tay kéo ngược hắn ra sau, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi muốn làm gì? Còn có quy củ hay không? Không biết nhường lãnh đạo lên tiếng trước sao?”
Tên thổ phỉ bị đẩy bĩu môi, không nói gì lui ra sau đứng.
Phương Tranh quay đầu lại, nhìn mấy tên hán tử áp xe đang khẩn trương đề phòng, không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vui sướng, rốt cục đợi được đến lúc nói câu kịch kinh điển trong phim rồi!
“Núi này là ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ!”
Dưới ánh mắt mờ mịt nhìn kỹ của mọi người, Phương Tranh đắc ý dào dạt lớn tiếng nói ra câu nói trên.
Những lời này đương nhiên Phương Tranh đọc được từ kiếp trước. Hắn nghĩ những lời này rất bá đạo, rất uy phong. Nói ra rất giống một kẻ chuyên nghiệp, đáng tiếc vẫn chưa từng có đất dụng võ. Kiếp trước là một xã hội có pháp chế, lời này nếu tùy tiện nói lung tung, lập tức sẽ bị bắt đến đồn công an, sẽ được hầu hạ một đêm. Hôm nay thật tốt, rốt cục có cơ hội nói ra.
Đám thổ phỉ hiển nhiên cũng không hiểu Phương Tranh đang nói gì, hai mặt nhìn nhau, ồn ào nghị luận.
Vài tên hán tử áp xe cũng phát mộng, nhìn tư thế đoàn người này, bọn họ đương nhiên biết mình đụng phải đạo tặc, nhưng tên đầu lĩnh tiểu tử nói ra một chuỗi dài, rốt cục có ý tứ gì?
“Ai, rốt cục bọn họ có phải là cướp đường hay không vậy?” Một gã hán tử áp xe bất an kéo kéo.
“Có lẽ là vậy đó?” Tên đồng bạn cũng bất an, giọng nói do dự.
“Tên tiểu tử vừa mới nói cái gì vậy? Ta nghĩ hắn không giống cướp đường, ngược lại như đang hỏi đường.”
“Con mẹ nó ngươi là đầu heo sao! Ngươi gặp qua một đám người tay cầm đao thương đi hỏi đường à?” Đồng bạn tức giận mắng hắn một câu, con mắt vẫn đề phòng nhìn chằm chằm đám thổ phỉ, không chút thả lỏng cảnh giác.
“Ngươi mới là đầu heo! Tên tiểu tử đó ngâm thơ sao? Ngươi gặp qua thổ phỉ ngâm thơ hả?”
Đồng bạn vò đầu, nghi hoặc nói: “Cũng đúng, những lời đó là gì? Chẳng lẽ đi làm thổ phỉ cũng phải đọc sách mới được?”
Bầu không khí giằng co giữa hai bên địch ta bởi vì câu nói dạo đầu của Phương Tranh mà nhanh chóng hạ xuống, hai bên đều tự nghị luận, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Phương Tranh.
Phương Tranh mất hứng nhíu nhíu mày, không chút thỏa mãn đối với phản ứng của cả hai bên. Hai bên từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ, ngoại trừ một mình hắn ngâm lên một bài không phải thơ cũng không phải văn, căn bản chưa có ai nói một câu, giống như hai bên chỉ đang phơi nắng giữa mùa đông, không chút nào có bầu không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm. Đối với công tác làm thổ phỉ nói những lời uy vũ như kiếp trước thật làm Phương Tranh hoàn toàn thất vọng.
Dùng sức vỗ vỗ tay, Phương Tranh quát lớn: “Ai ai ai! Đều nghiêm túc một chút! Chúng ta tới đánh cướp!”
Người của hai bên còn đang nghị luận nghe vậy ngẩn người, lập tức tỉnh thần, đám thổ phỉ cùng kêu to: “Đúng! Đánh cướp!”
Vài tên hán tử áp xe nghe vậy cả kinh, thần tình ngưng trọng giơ đao lên, dáng dấp như muốn chạy lại không chút cam lòng, bầu không khí trong sân rốt cục trở nên khẩn trương lên.
Loại không khí này mới là đúng nha, Phương Tranh trừng mắt nhìn, cười nói: “Thế nào? Chỉ vài người các ngươi, còn muốn phản kháng? Đem hàng lưu lại, các ngươi đi thôi, chúng ta cướp tiền không cướp mạng, bảo chứng không thương tổn các ngươi.”
Vài tên hán tử áp xe mặt đầy kinh hãi, nhìn nhau vài lần, lập tức đi ra một người, run run nói: “Chúng ta vô oán vô cừu, chỉ là áp hàng hóa đi ngang qua mà thôi, còn thỉnh hảo hán phóng cho chúng ta một đường đi, tương lai tất cả báo đền.”
Phương Tranh cười ha ha: “Ít nói nhảm! Nhanh lên, đem xe ngựa lưu lại, các ngươi rời đi, lão tử không hại tính mạng của ngươi là được!”
Hán tử áp xe cười khổ nói: “Hàng hóa trên xe rất trọng yếu, không phải là chúng ta không chịu đi, thật sự là đi không được…”
Phương Tranh nghe được mừng rỡ, nói đến như thế, hàng hóa trong xe ngựa này phỏng chừng có giá trị không ít tiền. Lão tử bị con quỷ nhỏ kia cướp sạch không còn một đồng nào, may mắn hôm nay vừa lúc hồi vốn trở về.
“Ngươi nói như thế thì lão tử càng phải lưu xe hàng này lại. Mau cút đi, nếu ngươi còn chậm trễ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Phương Tranh cười híp mắt bước lên phía trước vài bước, không ngớt lời thúc giục nói.
“Vị hảo hán này, muốn bước chân ra giang hồ dù sao cũng phải nói chuyện đạo lí chứ?” Hán tử áp xe dần dần lộ ra một tia tức giận, cũng hướng lên phía trước vài bước, trầm giọng nói.
“Ta làm sao mà không biết giảng giải đạo lí? Không phải đã nói không hại tính mạng các ngươi hay sao?” Phương Tranh mất hứng giải thích: “Hơn nữa, ta chỉ nghe cướp sớm thì còn mà cướp muộn thì nhịn, chưa từng nghe qua đi ăn cướp mà còn phải giảng giải đạo lí, nếu bảo thổ thỉ chúng ta giảng giải đạo lí còn không bằng lên đường cái ăn xin hay sao? Có văn hóa hơn nha.”
“Hảo hán gia, nói thật hàng hóa trên xe các ngươi có cướp cũng vô dụng, đừng nên tận lực bức bách như thế?”
“Ai nói rằng vô dụng? Cho dù hàng hóa của ngươi có là giấy bản thì lão tử cũng có thể làm cho nó phát huy hết tác dụng, không quan tâm hàng hóa của ngươi là gì, tóm lại có vẫn tốt hơn so với không.”
“Nói cái gì đó? Một xe giấy bản dùng được vào việc gì mà huynh đệ chúng ta phải vất vả áp tai? Ngươi cũng thật khinh người quá đáng!”
“Như thế nào? Ta thí dụ một cái tương tự không được sao?”
Hai người kiềm lòng không được, đứng ở giữa đương trường mà cãi lộn nhau, hơn nữa thanh âm càng ngày càng lớn, giống như người nào thanh âm nhỏ hơn một chút liền đuối lý không bằng.
Đang say sưa cãi nhau thì chợt nghe phía dãy núi cách đó không xa có một tiếng hét lớn, La Nguyệt Nương rốt cuộc nhịn không được dẫn dắt năm mươi người từ trên núi xông ra, đem đường rút lui của chiếc xe ngựa ngăn lại, gắt gao bao vây bốn chung quanh.
Đám hán tử áp xe giật mình cả kinh còn Phương Tranh chứng kiến được viện binh đã tới thì không khỏi mừng rỡ, ha ha cười nói: “Có thấy chúng ta binh hùng tướng mạnh hay không?”
Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên đầu lĩnh hán tử áp xe vươn trảo ra, túm được vạt áo trước ngực Phương Tranh, tiếp theo nhấc hắn lại bên người, một thanh cương đao không một tiếng động liền đặt ở trên cổ của hắn.
Tình thế đột biến, đám thổ phỉ không khỏi hoảng sợ cực độ, sôi nổi lớn tiếng mắng chửi, binh khí trong tay giương lên như muốn chém giết lại đây.
“Không được nhúc nhích!” Hai thanh âm đồng thời quát lớn, một chính là hán tử đang túm Phương Tranh, người kia mặt cắt không còn chút máu đương nhiên chính là Phương Tranh.
Nhìn thấy đám thổ phỉ do dự không bước lên, Phương Tranh nhẹ nhõm thở dài một hơi, giờ phút này hắn cảm thấy khóc không ra được nước mắt.
Khinh suất, quá mức khinh suất rồi!
Đám áp xe này quá mức âm hiểm! Cư nhiên không biết xấu hổ mà bất ngờ động thủ, bọn hắn còn không biết nhục nhã sao?
Bản thân mình quả thật đã quá mức khinh thường, bất tri giác cách bọn họ gần đến như thế, để cho bọn hắn có cơ hội bắt được mình….Ài! Lần thứ mấy rồi? Từ lúc lên núi, đây đã là lần thứ mấy gặp nạn rồi?
“Vị hảo hán này, cần gì thì chúng ta hảo hảo nói chuyện, hiện giờ nếp sống đang chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người đều là người có văn minh, không thịnh hành động đao động thương, rất chướng tai gai mắt.” Phương Tranh toàn thân run rẩy nói.
“Ngươi câm miệng!” Hán tử đang túm chặt hắn không một chút khách khí dùng chuôi đao hung hăng gõ vào đầu của Phương Tranh.
Lúc này đám thổ phỉ cũng như người trong mộng mới tỉnh, chuyện này không phải quá mức vô nghĩa hay sao? Như thế nào nhị đương gia lại bị mấy gã hán tử áp xe bắt được? Chuyện này mà truyền đi ra ngoài, tương lai phỉ tặc Thanh Long sơn còn có mặt mũi nào nhìn các huynh đệ đồng đạo trong giới lục lâm? Người ta không cười đến rụng răng mới là lạ!
Thật sự là mất hết thể diện!
“Hảo hán tha mạng, thân phận chân chính của tại hạ kì thật chỉ là một thường dân, thật sự, đôi lúc làm thổ phỉ chỉ là chức nghiệp kiếm thêm của ta mà thôi.” Phương Tranh sắc mặt tái nhợt vẫn tận lực cầu xin nói, thanh âm mơ hồ mang theo tư vị nức nở.
“Câm miệng!” Hán tử áp xe không chút do dự lại gõ cho hắn một chuôi đao.
Tràng diện đã không còn có thể khống chế được, phong vân đột biến, La Nguyệt Nương vỗ trán thở dài một hơi thật sâu.
Này, cái gọi là nhân tình làm sao mà có thể chịu nổi?
“Buông hắn ra, chúng ta để cho ngươi đi, hàng của ngươi chúng ta cũng không cần nữa, nước sông không phạm nước giếng.”
La Nguyệt Nương từ trong đám thổ phỉ bước ra, bất đắc dĩ nhìn thoảng qua Phương Tranh đang tận lực cầu xin tha thứ, thản nhiên nói.
Hán tử đầu lĩnh hướng mắt lên nhìn chung quanh có hơn một trăm gã thổ phỉ đang bao vây, không khỏi cả kinh. Thanh đao trong tay đặt trên cổ Phương Tranh càng nắm thật chặt, lớn tiếng nói: “Thả chúng ta? Hừ, ngươi đang gạt người.”
“Lão nương là đầu lĩnh của bọn hắn, một khi ta đã nói ra cũng chưa từng bao giờ biết nuốt lời.” La Nguyệt Nương lạnh lùng nói.
“Không được! Ngươi lừa lão tử thì làm sao bây giờ?” Hán tử cuồng loạn quát lớn.
La Nguyệt Nương nhất thời buông tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hán tử thở hổn hển, cùng mấy gã đồng bạn khẩn trương nhìn tình huống chung quanh, ánh mắt bởi vì kích động mà đã trở nên đỏ rực, đúng vậy, con tin đang ở bên người, kế tiếp phải làm sao bây giờ? Đầu lĩnh hán tử nghe vậy giật mình, tức thì bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hét lớn: “Đưa tiền đây!”
“Cái gì?”
“Cái gì?” Không chỉ là đám thổ phỉ mà ngay cả đồng bạn của hán tử đầu lĩnh và Phương Tranh đang là con tin cũng đều thốt lên kinh ngạc.
“Nghe không hiểu sao? Lão tử muốn tống tiền các ngươi! Đưa tiền mau!” Một tay ôm Phương Tranh, hán tử hét lớn, trong mắt tựa hồ đã che kín tơ máu, tâm tình kích động dị thường.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình, chuyện này nói như thế nào nha! Người này hình như đã mắc phải mao bệnh?
“Uy, đại ca, rõ ràng là chúng ta đang cướp các ngươi, như thế nào hiện tại lại đổi chỗ cho nhau a? Các ngươi có biết giảng giải đạo lí hay không?” Thân phận làm con tin nhưng rốt cuộc Phương Tranh nhịn không được, biện hộ nói.
“Ngươi câm miệng!” Lần này không riêng gì hán tử áp xe, ngay cả đám thổ phỉ bốn phía chung quanh đều nổi giận quát lớn.
Vị nhị đương gia này, hắn quả thật là một nhơ của thổ phỉ Thanh Long sơn, hắn là sẽ vĩnh viễn bị lục lâm đồng đạo chê cười, sỉ vả.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn