As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Bái Sơn
uan niệm của Phương Tranh cho rằng, lấy đức thu phục người là tốt nhất, nếu không phục thì…chỉnh cho hắn phục mới thôi.
Mọi việc đã định, đám thổ phỉ đã bị nhân phẩm vô sỉ triệt để của Phương Tranh thu phục, La Nguyệt Nương kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên đỡ trán, rên rỉ xuất ra một câu: “Xong, con mẹ nó! Thanh Long sơn của ta từ nay về sau xong rồi!”
Phương Tranh: “….”
Đám thổ phỉ qua loa quỳ lạy một chút, đại điển nhậm chức của nhị đương gia liền kết thúc, đến tiết mục bảo lưu kế tiếp.
Với tính tình của Phương Tranh, mới nhậm chức nhị đương gia đương nhiên sẽ thưởng bạc, để xem như thu mua lòng người, đáng tiếc hôm nay trong người Phương đại thiếu gia không còn một đồng xu, hơn hai vạn ngân phiếu đã sớm bị La Nguyệt Nương lột sạch, chia cho đám thổ phỉ, cho nên hiện tại Phương Tranh hướng đám thủ hạ mới dâng tặng khuôn mặt tươi cười miễn phí, không còn phương pháp nào khác.
Cho tới bây giờ Phương Tranh vẫn còn loại cảm giác như đang đặt mình trong mộng, ta thế nào lại biến thành đương gia thổ phỉ? Tất cả tựa hồ hợp tình hợp lý, nhưng mọi nơi chốn đều lộ ra vẻ khó tin. Toàn sự kiện làm cho hắn có cảm giác phi thường sai lầm, quỹ tích sinh hoạt của Phương Tranh dường như hoàn toàn thoát ly quỹ đạo vốn có, làm cho hắn cũng không biết phía trước sẽ diễn ra chuyện gì.
Triệu Tuấn, ta ở lại chỗ này là vì chờ Triệu Tuấn.
Trong lòng Phương Tranh nỗ lực thuyết phục chính mình, chỉ cần đem chuyện mình bị bắt cóc tra ra từ đầu tới đuôi, lão tử sẽ giũ áo bỏ đi. Loại địa phương hư hỏng này, nếu không phải có được một nữ đầu lĩnh thổ phỉ xinh đẹp tú sắc, dù một ngày đêm Phương Tranh cũng không ở nổi.
Đáng tiếc, nữ thổ phỉ đầu lĩnh thật đúng chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi, những chủ ý khác dù nghĩ cũng đừng nghĩ, đã nhiều ngày ở chung cùng La Nguyệt Nương, Phương Tranh đại khái cũng thăm dò được tính cách của nàng.
La Nguyệt Nương khác với Trường Bình, tuy tính tình hai nàng đều rất nóng nảy dữ dằn, nhưng tính tình nóng nảy của Trường Bình phần nhiều chỉ là của một tiểu cô nương điêu ngoa tùy hứng đang làm nũng mà thôi, tựa như một trận mưa của buổi trưa mùa hè, nói đến là đến, nói đi là đi.
Mà La Nguyệt Nương nổi nóng, ở trong một trình độ nhất định cũng sẽ bị hoàn cảnh sinh hoạt ảnh hưởng. Thử nghĩ ở trong một đàn sói, phải nhìn chằm chằm vào một ổ cướp, nàng chỉ là một tuyệt sắc nữ tử, nếu không có thủ đoạn thống trị thiết huyết, và tính cách mạnh mẽ, có thể nào cai trị được một đám thủ hạ thổ phỉ kiệt ngạo bất tuân kia? Điểm này, khi nàng không chớp mắt liên tiếp xử tử vài thủ hạ làm phản là có thể nhìn ra, Phương Tranh dám đánh cuộc, thay đổi là Trường Bình, nàng vô luận thế nào cũng không thể làm ra được loại chuyện tàn nhẫn lãnh khốc như vậy, mỗi ngày Trường Bình đều treo câu tru di cửu tộc người khác trên miệng, nhưng câu nói uy hiếp người khác này có lúc nào biến thành sự thật?
Số phận giữa người với người luôn khác nhau, một người cao cao tại thượng, công chúa lá ngọc cành vàng, một người thủ đoạn độc ác, một nữ phỉ đau khổ giãy dụa vì sự sinh tồn của chính mình và thủ hạ, hai vị nữ tử hoàn toàn khác nhau này không ngờ đều bị Phương Tranh gặp được, trong lòng Phương Tranh vô cùng cảm khái, không khỏi âm thầm chờ mong, ông trời an bài La Nguyệt Nương quen biết với hắn, có thể, khả năng, lẽ nào, hắn cùng La Nguyệt Nương còn có bước phát triển siêu hữu nghị tiếp theo? Hắc hắc, nếu như thật có được sự phát triển sau đó, bổn thiếu gia nhất định phải thử xem vài loại tư thế mới mẻ…Một bàn tay mạnh mẽ chụp vai Phương Tranh, đau đến mức làm cho Phương Tranh méo miệng.
“Còn cười ngây ngốc, cười ngây ngốc!” Thanh âm bất mãn của La Nguyệt Nương truyền vào lỗ tai hắn: “Ai! Hiện tại lão nương thật có điểm hối hận, cũng không biết cho ngươi làm nhị đương gia đến tột cùng là phúc hay họa.”
Phương Tranh đành nhún vai: “Vậy ngươi triệt chức ta đi, hay nhất hiện tại liền triệt, dù sao ta cũng không hiếm lạ.”
Ly chén trong tiền sảnh hỗn độn một đống, đám thổ phỉ đều uống đến trái lăn phải ngã, La Nguyệt Nương bưng chén rượu tùy tiện ngồi xuống bên người Phương Tranh, nói thẳng: “Nói thật, không phải ngươi đã muốn đi rồi sao, vì sao lại bỗng nhiên quyết định lưu lại? Ngọn núi nghèo mạt này của chúng ta đáng giá cho ngươi lưu luyến quên đường về hay sao?”
Lời vô ích, đừng nói là địa phương hư hỏng này làm ta lưu luyến quên đường về, lão tử dù liếc mắt nhìn thêm vài lần cũng không nguyện ý, còn không phải chỉ là vì chờ Triệu Tuấn.
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Ở đây sao, phong cảnh tuy không được tốt lắm, nhưng nói này có một thứ đáng giá cho ta chờ đợi, đối với việc này, ta có thể nói là ngày mơ đêm tưởng, trằn trọc không thôi.”
La Nguyệt Nương nghe vậy, gương mặt vốn đang tươi cười bỗng nhiên biến đổi, một đôi mắt to mỹ lệ động lòng người chợt nheo lại, trong ánh mắt tản ra tinh quang lợi hại.
Phương Tranh thấy thế trái tim liền treo lên, loại vẻ mặt này hắn từng gặp qua, tín hiệu phi thường nguy hiểm. Song song gặp qua cũng có Tôn Hữu Vọng, hiện tại Tôn Hữu Vọng đã là một người chết, Phương Tranh luống cuống tay chân, sao đang nói chuyện thật tốt, ta lại chọc nàng ta chuyện gì nữa?
La Nguyệt Nương nhìn chằm chằm Phương Tranh, một lúc lâu, âm trầm sâm sâm nói: “Ngươi đang đánh chủ ý với lão nương?”
Phương Tranh sợ đến run run, xoa mồ hôi lạnh nhanh miệng nói: “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Còn nói là không có? Cái gì đáng giá cho ngươi chờ đợi không thôi, cái gì ngày mong đêm tưởng, trằn trọc thâu đêm, con mẹ nó! Đó không phải muốn đánh chủ ý với lão nương thì là gì?” Giọng nói La Nguyệt Nương dần dần bất thiện.
“A?” Phương Tranh trợn mắt há hốc, hay, người đàn bà này cũng không phải quá tự tác đa tình đi nha?
“Hiểu lầm, là sự hiểu lầm quá lớn.” Phương Tranh xoa mồ hôi, cười vội giải thích.
“Ta nói người đáng giá cho ta đợi, ách, hắn không phải là ngươi, tuyệt đối là không phải, đương gia, ngươi cũng suy nghĩ quá nhiều rồi.”
La Nguyệt Nương cười nhạt: “Trên đây chỉ có một mình lão nương là nữ nhân, người ngươi chờ nếu không phải là ta, chẳng lẽ là nam nhân? Lẽ nào ngươi là một tên thỏ nhi gia ( gay)?”
Phương Tranh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, phảng phất như bị một sự vũ nhục lớn lao, vỗ bàn mắng to nói: “Ngươi mới là thỏ nhi gia! Toàn gia ngươi đều…khái khái, xin lỗi tiểu sinh đã thất thố, tiểu sinh hướng đương gia bồi tội.”
La Nguyệt Nương tinh tế bưng lên chén rượu, lại rút ra một thanh chủy thủ nhẹ nhàng đặt lên bàn. Phương Tranh vốn là người thấy gió liền nghiêng theo, cực nhanh liền bật người thay đổi giọng nói.
“A! Đương gia, ngươi mau nhìn, cảnh núi mỹ lệ cỡ nào nha! Đúng với câu sơn thanh thủy tú, mỹ cảnh như vậy, thật đúng là đẹp như trong tranh, hương vị thật miên man! Ân, tiểu sinh đi vệ sinh một lát…”
Phương Tranh chắp tay mà đứng, rung đùi đắc ý, một đường chậm rãi ngâm nga, thân ảnh thon dài bước đi ra ngoài cửa thật thong thả, ngay sau đó nhanh chóng chợt lóe biến mất.
La Nguyệt Nương kinh ngạc nhìn ngoài cửa vắng vẻ, một lát bỗng nhiên bật cười khúc khích, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần hiện lên vài phần ý cười ấm áp. Đám thổ phỉ đã uống say nằm đầy trong tiền sảnh, nhìn thấy ý cười trong mắt La Nguyệt Nương, đều chợt kinh hãi. Không ít người thậm chí không dám tin dùng sức nhu nhu đôi mắt.
Đã bao lâu không nhìn thấy đương gia lộ ra dáng tươi cười rõ ràng như vậy? Vài năm nay mỗi ngày đương gia vẫn đang cười, nhưng dáng tươi cười kia giống như một gương mặt nạ treo trên mặt, căn bản không chân thực, cười giả dối, cười nhạt, cười to hay cười mị mị đều là một loại hiện tượng giả tạo làm cho người ta nhìn, còn nụ cười trước mắt làm cho người ta vừa nhìn liền biết là phát ra từ trong nội tâm. Thật sự là khó có được. Thảo nào đương gia không để ý mọi người phản đối, nhất ý phải cho Phương Tiểu Ngũ làm nhị đương gia, chẳng lẽ giữa hai người họ có chuyện gì…..
Phương Tranh đã đi ra thật xa, tự nhiên không biết sự suy đoán trong lòng đám thổ phỉ, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn về phía tiền sảnh, vừa hận hận đá mạnh một hòn đá nhỏ ra xa, trong lòng căm giận thầm nghĩ con quỷ nhỏ, đàn bà thối! Cả ngày chỉ biết dùng vũ lực hù dọa lão tử, tính cái gì là anh hùng! Có gan theo ta giảng đạo lý, chơi đầu óc hay bất cứ trò gì động não đều được…chơi xong muộn muộn, lão tử muốn ném ngươi lên giường, cho ngươi bày ra ba mươi sáu loại tư thế khác nhau, bổn thiếu gia có nên xuống núi một chuyến hay không, mua chút dược để sử dụng? Tỷ như kỳ dâm hợp hoan tán, ngã ái nhất điều sài…sau đó bỏ vào trong rượu của con quỷ nhỏ, a! Thật quá tà môn đi! Bổn thiếu gia là một lương dân tuân thủ luật pháp, có thể nào làm ra chuyện cầm thú không bằng này chứ? Hay là dùng tử dạ mê hồn hương thôi…. đêm đó, theo lệ cũ, đám thổ phỉ vẫn uống đến nửa đêm, đều say mèm la hét rồi giải tán.
Sáng sớm ngày thứ hai, gã râu quai nón đến lắc tỉnh Phương Tranh.
“Nhị đương gia, mau tỉnh lại, đương gia gọi ngươi đấy.”
“Nàng lại muốn làm gì đây?” Phương Tranh không nhịn được ngáp dài: “Trên núi có hơn hai trăm người, sao lại cứ phiền ta! Hơn nữa ai làm cũng đạt hiệu quả và lợi ích hơn ta.”
“Nhị đương gia, người của Nhị Long sơn đến bái sơn. Đương gia nói mời ngươi đi ứng phó một chút.”
Gã râu quai nón hàm hậu vò đầu cười nói.
“Nhị Long sơn?” Phương Tranh lắc lắc đầu để bản thân thanh tỉnh một chút: “Dương đại đương gia? Tên kia không phải xúi giục Tôn Hữu Vọng làm phản sao? Hiện tại Tôn Hữu Vọng đã chết, hắn còn dám tới bái sơn? Không muốn sống nữa?”
“Đúng vậy, ha hả, nhưng hôm nay họ Dương không tới, hắn chỉ phái một thủ hạ đầu mục tới bái sơn. Đương gia nói chuyện động não do ngươi đến quản, nàng sẽ không đứng ra.”
“Đương gia tín nhiệm ta như thế?” Trong lòng Phương Tranh nảy sinh một cỗ cảm động, lúc này chỉ mới nhận chức nhị đương gia, La Nguyệt Nương đã đem công việc ngoại giao trọng yếu như vậy giao cho mình. “Người đàn bà kia hung hăng một chút, nhưng nàng đối với mình cũng thật có lòng tin.”
“Không phải.” Gã râu quai nón nhanh mồm nhanh miệng hàm hậu cười nói: “Tối hôm qua đương gia uống nhiều, nghĩ muốn ngủ thêm một lát, nàng nói dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, để cho ngươi làm. Đương gia còn nói…..”
Trong lòng Phương Tranh lạnh hơn phân nửa, cái gì mà nhị đương gia! Nháo nửa ngày thì ra ta chỉ làm một chân sai vặt mà thôi.
“Nàng còn nói cái gì?” Phương Tranh bình tĩnh hỏi.
“Nàng còn nói, nếu ngươi làm không tốt chuyện này, chờ nàng ngủ dậy sẽ làm thịt ngươi!”
“Lão tử mặc kệ! Lão tử từ chức!”
Nói tới nói lui, Phương Tranh không chút cam lòng đi tới tiền sảnh.
Dù sao mục đích mình ở lại chỗ này chỉ là vì chờ tên Triệu Tuấn kia lên núi, về phần có được trọng dụng hay không, có được đám thổ phỉ tiếp thu hay không, không nằm trong phạm vi lo lắng của Phương Tranh, sau khi điều tra rõ chuyện mình bị bắt cóc thì lập tức biến ngay, quản bọn họ để làm chi?
Bên trong tiền sảnh, một trung niên nam tử vóc dáng thon gầy đang bắt chéo chân mà ngồi, hai mắt nhìn trời, trong miệng còn ậm ừ một điệu hát dân gian, bộ dạng không coi ai ra gì.
Đao Ba cùng mười tên thổ phỉ vây quanh hắn ở giữa, trợn mắt nhìn, tên trung niên nam tử cũng không sợ hãi, vẫn nhàn nhã tự đắc rung đùi đắc ý. Hiển nhiên là không hề xem đám người Đao Ba vào mắt.
Quy củ giang hồ, không thể thất lễ đối với người bái sơn. Đây cũng giống như quan hệ ngoại giao, ý tứ cũng tựa như không chém sứ giả, cho nên Đao Ba và đám thổ phỉ mặc dù nổi giận đùng đùng, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp làm gì tên trung niên nam tử. Hắn cũng ỷ vào quy củ này, đắc ý dào dạt ngồi bắt chéo chân, không hề sợ hãi, dáng vẻ cực kỳ bệ vệ kiêu ngạo.
“Yêu, hôm nay thật đúng là náo nhiệt, thế nào? Các huynh đệ mới sáng sớm đã chuẩn bị uống vài chén?” Phương Tranh cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt hiền lành vô hại, dáng tươi cười rạng rỡ.
“Gặp qua nhị đương gia.” Đao Ba cùng đám huynh đệ thổ phỉ hướng Phương Tranh chào hỏi. Mặc dù hôm qua Phương Tranh thắng được Hồ Lão Tam không hay ho, nhưng nếu bọn họ đã nhận thức Phương Tranh làm nhị đương gia, trong lòng không phục vẫn phải thi lễ ra mắt.
Phương Tranh mừng rỡ mặt mày rạng rỡ: “Đừng khách khí, ngàn vạn lần đừng khách khí, đều là huynh đệ một nhà, làm lướt thôi là được.”
“Nhị đương gia?” Trung niên nam tử đang ngước nhìn trời liền mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Phương Tranh: “Thanh Long sơn từ lúc nào đi ra một nhị đương gia vậy?”
Đao Ba cười lạnh nói: “Bành Lão Đao, Thanh Long sơn chúng ta có một nhị đương gia, chẳng lẽ còn phải hướng Nhị Long sơn các ngươi bẩm báo hay sao?”
Bành Lão Đao đảo cặp mắt trắng dã, kỳ quái nói: “Đó thì không cần, đại đương gia chúng ta có tầm nhìn vạn dặm, không rảnh đi quản những chuyện đánh rắm vụn vặt của các ngươi! Chỉ là ta tương đối kỳ quái mà thôi. Mọi người đều biết, La đại đương gia các ngươi là tiểu mỹ nhân đẹp nhất trong phương viên trăm dặm của lục lâm chúng ta. Hôm nay lại có một tên tiểu tử mặt trắng làm nhị đương gia, hắc hắc, thật không biết La đại đương gia đang đánh chủ ý gì, chẳng lẽ nàng thích tên tiểu tử mặt trắng này sao? Ha ha…”
Đao Ba và đám thổ phỉ giận dữ, đều rút đao chỉ thẳng Bành Lão Đao, Đao Ba lãnh sâm sâm nói: “Bành Lão Đao, người quang minh không nói lời ám muội, người sáng mắt không cho phép có hạt cát rơi vào, rõ rồi chứ, lời này của ngươi là có ý tứ gì?”
Bành Lão Đao không hề sợ chút nào, hừ lạnh nói: “Không có ý gì, tùy tiện nói một chút mà thôi. Vậy thế nào? Thanh Long sơn đối đãi lục lâm đồng đạo như vậy à? Hừ! Cũng làm cho La đại đương gia các ngươi mất mặt.”
Bàn tay cầm đao của Đao Ba run rẩy, sắc mặt tức giận đến sầm xuống, gân xanh trên cổ nhảy mạnh, tự trấn định một lát, rốt cục hung hăng thu đao lại, tức giận nói: “Bành Lão Đao, nói chuyện chừa chút khẩu đức, ngươi đại biểu cho Dương đại đương gia đến đây bái sơn, cũng đừng làm cho Dương đại đương gia của các ngươi mất mặt!”
Phương Tranh đứng ở một bên vui vẻ đắc ý lắng nghe. Đây là người thứ hai gọi hắn là tiểu tử mặt trắng, theo như điều này thì chính xác hắn có tiềm chất làm tiểu bạch kiếm. A! Ta đã nói qua, bổn thiếu gia có tướng mạo anh tuấn như thế, giống như đom đóm sáng rực trong đêm đen xuất chúng, như thế nào mà không có ai thưởng thức chứ? Xem ra thổ phỉ xác thực mới là tri âm của ta.
“Ai, chậm đã chậm đã, tất cả mọi người đều là người nhã nhặn, đánh đánh giết giết thì không tốt. Ha hả, tuy rằng chúng ta là thổ phỉ, nhưng thường ngày cũng phải chú ý hình tượng.” Phương Tranh cười tủm tỉm đứng ra hòa giải.
Đao Ba liếc mắt nhìn Phương Tranh, không nói một lời đứng lui ra sau, nhưng đôi mắt giận dữ vẫn nhìn chằm chằm Bành Lão Đao, tên Bành Lão Đao vẫn ngồi bắt chéo chân, ánh mắt rất vô lễ quan sát trên dưới Phương Tranh một phen, lập tức cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Phương Tranh như không có cảm giác, vẫn cười tủm tỉm hỏi: “Vị này chẳng lẽ là Bành Lão Đao do Dương đại đương gia phái tới bái sơn sao?”
Bành Lão Đao gật đầu lạnh nhạt, ánh mắt chưa từng chớp một chút.
Phương Tranh cười lớn chắp tay nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ! Tại hạ Phương Tiểu Ngũ, là nhị đương gia của Thanh Long sơn, mới nhậm chức ngày hôm qua.”
Bành Lão Đao cũng không chút biểu tình, tùy ý chắp tay, cũng lười nói một câu, thái độ cực kỳ có lệ.
Phương Tranh thầm giận, người này bất quá chỉ là một tên thổ phỉ, dáng vẻ bày ra còn muốn lớn hơn cả khâm sai đại thần, thật sự là hạng người ếch ngồi đáy giếng, chỉ là bọn đạo chích!
Phương Tranh tiến đến bên cạnh Đao Ba nhẹ giọng nói bên tai: “Ai, tên vương bát đản này biết võ công không?”
Đao Ba cười nhạo nói: “Hắn là cậu em vợ của họ Dương Nhị Long sơn, trước đây chỉ là một tên đồ tể giết heo. Sở dĩ người khác gọi hắn là Lão Đao, là do tỷ tỷ của hắn có vài phần mỹ sắc, bị họ Dương của Nhị Long sơn cướp về làm tiểu thiếp, tiểu tử này sau đó cũng thẳng thừng dẹp cửa hàng, đi lên núi tìm họ Dương nương tựa. Ngoại trừ giết heo, hắn thì biết võ công cái rắm!”
A, không biết võ công là tốt rồi, trong lòng Phương Tranh xác định.
Lập tức Phương Tranh thay một khuôn mặt tươi cười hỏi: “Nói trắng ra, Dương đại đương gia phái ngươi tới Thanh Long sơn chúng ta, có gì phải làm?”
Bành Lão Đao chằm chặp liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt khinh thị trào phúng mười phần, sau đó cúi đầu, lại chậm rãi nhìn bàn tay, hừ nói: “Dương đại đương gia phái ta đến đương nhiên có việc, nhưng chuyện này chỉ có thể nói với La đại đương gia, ngươi là thứ gì!”
Phương Tranh ngẩn người, sau đó cười ha ha nói: “Nói như vậy, ta dường như không nên hỏi.”
Bành Lão Đao cười lạnh nói: “Đương nhiên, ngươi cho ngươi là cái gì…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Phương Tranh trầm xuống, lập tức bạo khởi, hung hăng đá thẳng một cước vào ngực Bành Lão Đao, đạp hắn ngã chổng vó, Bành Lão Đao kêu một tiếng thảm thiết, nhưng phản ứng cũng không chậm, lăn một vòng đứng dậy, thần sắc kinh hãi chỉ vào Phương Tranh hét lớn: “Ngươi ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ giang hồ? Lão tử là tới bái sơn!”
Phương Tranh vẫn chưa trả lời, không nói một câu, chạy lấy đà vài bước rồi lăng không đá ra một tiểu cước, lại đạp Bành Lão Đao ngã sấp, mặc kệ Bành Lão Đao kêu lên thảm thiết, cùng ánh mắt kinh ngạc của đám thổ phỉ. Phương Tranh đứng ngay trước mặt Bành Lão Đao, tự mình dùng sức đạp lên trên mặt trên người hắn, khiến cho Bành Lão Đao kêu khóc không ngớt, thanh âm rung trời.
Đạp một hồi, Phương Tranh cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc này mới rút chân lại, thả cho Bành Lão Đao một đường sống.
Thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh sợ của đám thổ phỉ thủ hạ, Phương Tranh kéo ghế, đè lên trên người Bành Lão Đao ngồi thẳng xuống, cười nói: “Bái sơn? Nếu ngươi tới bái sơn, nhìn thấy vị nhị đương gia như ta, thứ nhất không thi lễ, thứ hai không đáp lời, ra vẻ giống như một đại gia, đó là thái độ bái sơn? Chính ngươi nói một chút, có thể trách ta đã chỉnh ngươi hay không?”
Vẻ mặt Bành Lão Đao đầy dấu giày, cả người đau đến nhe răng trợn mắt, lúc này rốt cục hắn mới biết cái gì gọi là cường long không áp được địa đầu xà, nghe vậy sợ hãi rụt rè nhanh miệng nói: “Nhị đương gia, ta sai rồi, vừa rồi ta không nên vô lễ như vậy.”
Phương Tranh làm như vui mừng đưa tay kéo hắn lên, sau đó vỗ lên vai hắn, ngẩng đầu nhìn trời, làm ra vẻ vô hạn cảm khái, thật sâu than thở: “Cho nên nói, giữa người với người cần câu thông thật sự trọng yếu, hiểu biết muôn năm!”
“Đúng đúng đúng.” Bành Lão Đao bồi cười nói.
Đám thủ hạ thổ phỉ nhìn thấy nhị đương gia vừa ra mặt liền không quan tâm đến quy củ giang hồ, chỉnh Bành Lão Đao đến đây bái sơn một trận, việc này sợ là không tốt lắm, mọi người nhìn nhau mà cười. Dù sao đương gia và Nhị Long sơn họ Dương đã xé rách da mặt, chỉnh thì chỉnh thôi, nhị đương gia thật ra đã giúp các huynh đệ trút ra một khẩu ác khí.
Phương Tranh vừa than thở xong, lại cười mị mị nhìn Bành Lão Đao nói: “Thật là không thoải mái, chúng ta lại quên hết toàn bộ công việc a? Ngươi nghĩ thế nào?”
Bành Lão Đao vốn là hạng người rất sợ chết. Trong thường ngày dựa vào chiêu bài em vợ của Dương đại đương gia, hoành hành ngang ngược, nhưng hôm nay Thanh Long sơn người ta không hề xem trọng Dương đại đương gia, Bành Lão Đao làm sao còn dám nói chữ không? Lột đi lớp da hổ, hắn hay nhất nên nhu thuận dịu ngoan làm một con cừu, nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Phương Tranh thấy Bành Lão Đao đã đáp ứng, không khỏi vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, đều là con cháu giang hồ, ta sẽ không tính toán sự vô lễ vừa rồi của ngươi đối với ta, đến, chúng ta làm lại một lần.”
“Làm…làm lại cái gì?” Bành Lão Đao lắp bắp nói.
Phương Tranh mất hứng chau mày: “Một lần nữa làm lại việc bái sơn, không phải nói xong rồi, mới đây đã quên sao?”
Bành Lão Đao ngạc nhiên nói: “Vậy bái như thế nào?”
Phương Tranh bất mãn nói: “Thế nào đến bái sơn mà ngươi lại hỏi ta? Dương đại đương gia các ngươi không nói quy củ cho ngươi sao?”
Bành Lão Đao nhìn thấy sắc mặt Phương Tranh không vui, nhanh chóng gật đầu: “Có nói, có nói.”
Phương Tranh thỏa mãn cười nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta đã nói, lại làm một lần, lần này cũng không cho làm ra vẻ nữa, nếu không ta chỉnh ngươi!”
Bành Lão Đao sợ đến run run, không dám nói thêm một chữ.
Phương Tranh kéo Bành Lão Đao đến bên một chiếc ghế trong tiền sảnh, đè vai cho hắn ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Nghe, trận kịch vui này nói chính là, một tên tiểu thổ phỉ đầu mục có tướng mạo hèn mọn, đến Thanh Long sơn chúng ta bái sơn, nhìn thấy nhị đương gia anh tuấn uy vũ, tiểu đầu mục không khỏi bị phong độ của nhị đương gia thuyết phục thật sâu, vì vậy không nói hai lời, dập đầu liền bái. Nhớ kỹ, thái độ phải cung kính, biểu diễn phải tự nhiên, đừng học phái thần tượng bày ra trước mặt ta, ngươi không có tiền vốn, cũng đừng học phái làm ra vẻ thâm trầm, ngươi không có thực lực, nói chung, muốn bái thế nào thì bái thế đó, nghe rõ rồi chứ?”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn