People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 199: Sơ Thức Đương Gia
oàng cung kinh thành.
“Cái gì? Hắn chưa chết?” Hoàng thượng vỗ bàn đứng lên, khiếp sợ nhìn vẻ mặt vui mừng của Trường Bình, sau đó, biểu tình hoàng thượng dần dần hòa hoãn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên, cuối cùng rốt cục ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Tên tiểu tử hỗn đản này! Trẫm đã biết hắn không dễ chết như vậy! Tai họa nhân gian như thế, ông trời cũng không dám thu hắn!”
Trường Bình đang cười, nghe vậy bất mãn lắc đầu, gắt giọng: “Phụ hoàng nói gì vậy? Sao hắn lại thành tai họa chứ? Hắn là con rể của ngài đó…”
Hoàng thượng ha hả cười, lập tức giận tái mặt: “Việc này sau lưng tất có dự mưu, không biết là người phương nào chủ sự, hừ! Lá gan thật lớn! Cố ý lấy ra một cụ thi thể giả mạo làm trẫm nghe nhìn lẫn lộn, mưu toan quấy rầy bố trí trong triều của trẫm, nếu không có Mật nhi cẩn thận tỉ mỉ, sợ rằng trẫm sẽ trúng kế của hắn!”
Trường Bình tuy là nữ lưu, nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàng gia. Kiến thức dĩ nhiên bất phàm, chỉ trầm ngâm chốc lát, nói: “Phụ hoàng, phu quân thần nhi nếu thật sự bị giết chết, theo phụ hoàng xem, ai ở trong triều thu lợi lớn nhất?”
Hoàng thượng nhìn nàng, gương mặt co quắp một chút, rốt cục thở dài nói: “Thu lợi lớn nhất?”
Trường Bình nghe vậy mày liễu dựng thẳng, nàng cùng thái tử cũng không phải huynh muội cùng mẹ, thường ngày tất nhiên là không có thân tình gì đáng nói, nghe người mưu hại phu quân nàng có thể là thái tử sai sử, trong lòng không khỏi thật sự tức giận.
Hoàng thượng trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Ngươi đừng nghĩ bậy, cũng không nhất định do hắn làm chủ, nếu là có người muốn giá họa cho hắn, từ đó mưu lợi bất chính, thái tử chẳng lẽ trên lưng gánh hàm oan?”
Trường Bình hừ nói: “Giá họa cho thái tử, người làm chủ phía sau có thể được lợi gì?”
Hoàng thượng cười nói: “Ngươi là thân nữ nhi, việc này ngươi không cần hiểu, theo kế hôm nay, phải mau chóng tìm được Phương Tranh mới là quan trọng.”
Sau đó hoàng thượng trầm giọng nói: “Người đâu! Tuyên Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm tới!”
Không bao lâu, Phùng Cừu Đao và Ôn Sâm vào hoàng cung.
Sắc mặt hai người trầm tĩnh, nhưng trong mắt hiện ra ý mừng không chút nào che giấu, xem ra bọn họ đã sớm nghe tin tức Phương Tranh còn sống truyền từ Phương phủ.
Hoàng thượng nhìn hai người, chậm rãi nói: “Phương Tranh còn sống, việc này các ngươi đã biết phải không?”
Thấy hai người liên tục gật đầu, trên mặt hiện ra ý cười, hoàng thượng cũng cười, nói tiếp: “Hai người các ngươi một là bằng hữu tốt của Phương Tranh, một người là thuộc hạ của hắn, chắc là người mà hắn tín nhiệm nhất, trẫm phái các ngươi mang theo thuộc hạ của mình, cần phải tìm cho được Phương Tranh!”
Hai người khom người lĩnh mệnh, Phùng Cừu Đao nói: “Bẩm hoàng thượng, mạt tướng có thể lĩnh bao nhiêu binh mã ra doanh tìm kiếm? Thỉnh hoàng thượng cho biết!”
Thời cổ tướng quân luyện binh trong quân doanh, vì phụng mệnh lệnh nên không cho phép một mình mang binh ra doanh, cho nên khi phụng lệnh, mang theo bao nhiêu người, đi làm gì đều phải được xác minh rõ ràng, bằng không sẽ bị xử tội mưu phản.
Hoàng thượng suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có thể lĩnh năm ngàn binh mã, phạm vi tìm tòi cũng không nhất định chỉ ở ngoài thành, có thể tìm kiếm ở những địa phương xa hơn kinh thành một chút. Trẫm phỏng chừng Phương Tranh khả năng đang rơi vào trong khốn cảnh nào đó. Bằng không cũng sẽ không cùng trẫm liên hệ. Lúc ngươi tìm được hắn, có thể suất lĩnh toàn bộ binh mã toàn lực trợ hắn thoát khốn, năm ngàn binh mã giao cho hắn là được, nếu tất yếu, cho phép ngươi điều Long Vũ quân trợ giúp.”
Phùng Cừu Đao lớn tiếng tuân mệnh.
Trường Bình nhìn theo thân ảnh hai người ra cung, trong mắt không khỏi che kín vẻ lo lắng.
Tên hỗn đản kia rốt cục đang ở nơi nào? Gặp phải khốn cảnh gì? Không biết trong nhà có bao nhiêu người đang lo lắng cho hắn không?
“Mật nhi, Phương Tranh không sao, con cứ yên tâm. Vài ngày rồi không ăn cơm đúng không? Đến, trẫm ăn một chút với con.” Hoàng thượng nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai gầy yếu của Trường Bình, ôn nhu nói.
Trường Bình cắn cắn môi dưới, lập tức lắc đầu: “Phụ hoàng, công công bà bà ở nhà đang lo lắng cho an nguy của phu quân, thân thể nhị lão không tốt, con phải về phụng dưỡng bọn họ, xin về trước.”
Hoàng thượng nhìn Trường Bình, trong ánh mắt vừa vui mừng vừa thất lạc, mỉm cười thở dài nói: “Mật nhi của trẫm đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi…”
Trường Bình cười cười, đôi mắt thật to khép như vầng trăng non: “Thần nhi là thiếu phu nhân của Phương gia, phu quân không ở, hôm nay nhị lão thân thể suy yếu, trong nhà đương nhiên do thần nhi gánh vác, không thể làm phu quân thất vọng với thần nhi. Phụ hoàng, Mật nhi xin cáo lui.”
Hoàng thượng nhìn theo thân ảnh gầy gò của Trường Bình, than thở lắc đầu. Nữ nhi này từ nhỏ được phủng trong bàn tay mà lớn lên, là lá ngọc cành vàng từ trước đến nay đều điêu ngoa dữ dằn, cũng chưa từng lo lắng qua cho người khác. Hôm nay vừa gả cho người, lại dốc hết sức gánh vác sự hưng suy của nhà chồng, nàng rốt cục đã hiểu chuyện, cũng càng làm cho thân nhân của nàng thật đau lòng.
Hiện tại Phương Tranh thật không dễ chịu, hắn nằm trên ván giường đơn sơ, trên sàn nhà cạnh giường có một thùng nước, bên trong thùng đựng hơn phân nửa…nước hồ?
Phương Tranh xoa tròn vùng bụng thở dài, đang muốn nói gì đó than thở sự bất trắc của mình, miệng hé ra, sắc mặt lại biến trắng, vội vàng kéo thùng nước, “oa” một tiếng, lại tiếp tục hộc nước hồ đùng đục vào trong thùng.
Hai gã thổ phỉ phụ trách trông coi hắn cười nhạo nói: “Nhìn không ra tiểu tử này văn văn nhược nhược giống như một con gà, trong bụng còn đựng được không ít, hình như là thùng thứ hai rồi thì phải?”
Một tên thổ phỉ khác cười nói: “Đúng vậy, tiểu tử này cũng thật là hết nói, không biết bơi lội lại nhảy vào trong nước, đó không phải là tìm chết sao?”
Phương Tranh ói xong lại xoa xoa miệng, nhịn không được tiếp lời: “Không nhảy làm sao bây giờ? Không phải các ngươi đều muốn giết ta sao? Ta có chết đuối tốt xấu còn được toàn thây, bị các ngươi chém thành nát bét thì không biện pháp hợp lại. Thay đổi là ngươi, ngươi nhảy hay không nhảy?”
Thổ phỉ cười nói: “Trước khi ngươi nhảy cầu, đầu nhi chúng ta đã lên tiếng, không giết ngươi nữa…”
Phương Tranh nghe vậy trong lòng một trận bi phẫn, rốt cục nhịn không được “oa” một tiếng, phu ra hai ngụm nước hồ: “Nên sớm lên tiếng một chút đi! Nếu ta biết các ngươi không giết ta, ta làm sao tình nguyện nhảy cầu…”
Vị dũng sĩ nhảy hồ suy yếu nằm dài trên giường, Phương Tranh nặng nề thở dài.
Xuyên qua đã gần một năm rồi phải không? Bản thân mình chưa từng gặp phải tình huống không may như vậy đúng không? Cho tới bây giờ Phương Tranh chưa từng cho rằng mình là một người có bản lĩnh, phát minh hiện đại, hắn không muốn đi làm, đại trí tuệ sinh tồn trong quan trường, hắn cũng không có, xưng vương xưng bá thì càng chưa từng nghĩ ngợi qua, nhiều nhất chỉ nhờ vào chút tiểu thông minh ở chung quanh chiếm chút tiểu tiện nghi, nhưng rốt cục đó cũng không phải là tội lớn gì nha? Hắn nghĩ sự tồn tại của mình đối với toàn bộ xã hội mà nói, dù là không có đại cống hiến, cũng không đủ trình độ bị chém đầu đi chứ?
Thế nhưng, vì sao hắn lại thảm như vậy? Nguyên lai cho rằng sau khi đẩy ngã Phan thượng thư, chính mình có thể cùng các lão bà thanh thản ổn định trải qua những ngày nhàn nhã tiêu sái, có thể ở nhà đi câu cá, uống chút rượu, chiếm chiếm tiện nghi các lão bà, nhàn nhã đến hốt hoảng thậm chí có thể gạt Trường Bình lặng lẽ chuồn đến thanh lâu thuyền hoa uống rượu hoa…Một thanh niên kiệt xuất không tranh với nhân thế cỡ nào a, không đi trêu chọc ai, thế nào lại bị thổ phỉ bắt cóc tống tiền?
Còn có, lần này bị bắt cóc tống tiền phi thường kỳ quặc, nếu nói sau lưng không người sai sử, đánh chết hắn cũng không tin. Nhất định là có người thấy mình tay nắm quyền to, ngăn cản con đường của người nào đó, cho nên ngầm hạ độc thủ. Vấn đề là, ta rốt cục đang cản chân ai đây? Nếu như ta mất tích hoặc chết đi, ở trong triều là ai có lợi nhất?
Thế cục trong triều vốn đã dần dần cân đối, dưới sự bố trí của hoàng thượng, bên phe thái tử, phe của mình và Mập Mạp, trong triều một ít lão đại thần phái bảo thủ là một phe, lại thêm những quan viên mới nhậm chức và phái trung lập cũng là một phe, hôm nay trong triều có bốn thế lực minh tranh ám đấu, đều muốn ở một vòng tranh đấu mới thành lập này chiếm được quyền chủ động, nếu như mình xảy ra chuyện, như vậy một mình Mập Mạp khẳng định một cây chống không vững nhà, sẽ không kiên trì được bao lâu, triêu cục do hoàng thượng khổ tâm bố trí sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó nếu có người đứng ra chèn ép thu mua thế lực, sau đó lại chỉnh hợp thành một, trong triều lại gặp phải tình huống giống như Phan thượng thư ngày trước.
Là ai có bản lĩnh đứng ra thu mua thế lực khác?
Đáp án rõ ràng có thể hô ra.
Thái tử. Nếu như mình xảy ra chuyện, kẻ có lợi lớn nhất đương nhiên là thái tử.
Thế nhưng, vì sao thái tử phải làm như vậy? Thần Sách quân đại tướng Lưu Trường Sinh chết bất đắc kỳ tử, thái tử đã có dấu vết trong lòng hoàng thượng, hiềm nghi còn chưa thoát, chẳng lẽ hắn còn dám công nhiên hạ thủ với mình? Với chỉ số thông minh của hắn mà nói, tựa hồ sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc này, đây không phải là muốn bức hoàng thượng phế truất hắn sao?
Chuyện này bất luận là ai sai sử, giết ta ngay tại chỗ là có lợi nhất, vì sao chỉ để đám thổ phỉ bắt cóc đưa ta lên núi? Vấn đề này rất khó hiểu, lẽ nào ta đối với hắn còn có giá trị lợi dụng? Hơn nữa thoạt nhìn đám thổ phỉ này cũng không phải là kẻ giản đơn, dám làm ra vụ án này, lại thông hành không trở ngại vận chuyển được mình đi ra khỏi thành, nói rõ trong kinh có một nhân vật quyền thế bảo hộ họ, nhưng bọn hắn tựa hồ cũng không biết mình đang bắt cóc một vị mệnh quan triều đình…
Chuyện này từ đầu tới đuôi thật có nhiều điểm đáng ngờ, giống như một sợi dây thừng có nhiều dấu thắt, hôm nay Phương Tranh không mở được dấu thắt nào, không khỏi có chút ủ rũ.
Hiện nay mà nói, những điều này đều là thứ yếu, trọng yếu nhất là gì? Là muốn ở nơi sát khí dày đặc này, trong ổ cướp tràn ngập quỷ dị tìm cách sinh tồn! Chỉ có sống, mới có khả năng cởi ra bí ẩn này, nếu người đã chết, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không còn quan hệ gì tới mình nữa.
Phương Tranh cắn răng, ngầm hạ quyết tâm. Sống sót! Nhất định sống sót! Ta muốn sống để xuống núi, sống trở lại kinh thành, cùng người nhà và lão bà đoàn tụ…
Nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt Phương Tranh biến đổi. Bỗng nhiên trở nên nịnh nọt không gì sánh được, lấy lòng nhìn hai gã thổ phỉ đang trông coi hắn cười nói: “Hai vị đại ca làm sao xưng hô? Ha hả, tiểu đệ là Phương Tiểu Ngũ, chỉ là một gã sai vặt của một hộ nhà giàu trong kinh thành, chẳng hay các vị đại ca bắt cóc tiểu đệ lên núi này là vì chuyện gì?”
Tên thổ phỉ trợn mắt nói: “Đừng có làm quen với lão tử, lão tử làm sao biết vì sao đương gia phải bắt cóc tên phế vật vô dụng như ngươi?”
Phương Tranh liên tục gật đầu cười làm lành nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu đệ cũng cảm thấy kỳ lạ, lẽ ra các vị hảo hán muốn xuống núi cũng không dễ, các ngươi bắt một người như ta chỉ là một gã sai vặt của người khác, thật sự là nghĩ không ra, lời của tiểu đệ thật khó nghe, lần này chuyến buôn bán của các ngươi xem ra làm ăn lỗ vốn…”
Thổ phỉ không chút nào lưu ý nhe răng cười nói: “Tiểu tử, nếu ngươi trông cậy chúng ta thả ngươi xuống núi, vậy ngươi tính sai rồi, không có tiền thì chúng ta cho ngươi nếm đao, chúng ta không quan tâm tiền chuộc bao nhiêu, muốn giết giết người, quá đã ghiền, ha ha…”
Phương Tranh sợ đến sắc mặt trắng nhợt, gian nan nuốt nước miếng, đám thổ phỉ ghê tởm này! Làm tốn công thiếu gia ta phải theo chân họ lôi kéo quan hệ…
Phương Tranh rầu rĩ ngồi khoanh chân trên giường, chẳng biết đang nghĩ đến cái gì, hai gã thổ phỉ cũng không để ý đến hắn. Chỉ tự mình trò chuyện huyên thuyên, nhiệt liệt thảo luận kỹ nữ thanh lâu nào dưới núi đẹp nhất, tú bà kỹ viện nào phong tao nhất, sòng bạc nào vui nhất, thổ phỉ trò chuyện thật ra rất thực tế, không ly khai bốn chữ, ăn uống phiêu đổ. ( ăn uống, đàn bàn, đánh bạc).
Phi thường đột ngột, trong phòng bỗng nhiên vang lên một trận tiếng ca ra vẻ dũng cảm, kỳ thực vô cùng chói tai.
“Hoàng Hà chảy về đông, ngôi sau bắc đầu trên bầu trời chiếu sáng! Ai nhìn thấy ngôi sao bắc đẩu, tử sinh chi giao một chén rượu…”
Hai gã thổ phỉ sợ đến run run, cây đao trong tay cũng rơi luôn xuống đất, hai người cảnh giới nhìn quanh mọi nơi. Nhưng lại phát hiện thanh âm đến từ Phương Tranh đang đưa lưng về phía bọn họ.
Phương Tranh vừa xướng vừa xoay người lại, đối mặt bọn họ, trong miệng còn khàn giọng mở há to, trên mặt lại mang theo mười phần lấy lòng nịnh nọt tươi cười, còn không ngừng hướng bọn họ nháy nháy mắt…
“Nói đi thì ta đi thôi, ta có tất cả đều có…Ai đen ai đen tất cả đều có, nhảy vào nước lửa không quay đầu lại…”
Hai gã thổ phỉ nhăn nhíu mặt.
“Người này phạm phải mao bệnh gì? Tiếng hát chói tai như thế vì sao không biết xấu hổ xướng đến lớn tiếng như vậy?” Một gã thổ phỉ có chút không chịu nổi tiếng hát chói tai của Phương Tranh.
Phương Tranh nghe vậy sắc mặt cứng lại, lão tử cố sức hát lấy lòng các ngươi, các ngươi lại còn nói tiếng hát của ta chói tai! Không biết thưởng thức?
Trong ngực căm giận nghĩ, Phương Tranh cũng không dừng lại: “Gặp chuyện bất bình một tiếng rống, lại xuất thủ xuất thủ…”
Tiếng ca tới đỉnh cao, thanh âm Phương Tranh càng thêm cao vút và…chói tai?”
Tên thổ phỉ sắc mặt trắng bệch, hung hăng trách mắng: “Câm miệng cho lão tử! Hát cái rắm gì…”
Một thổ phỉ khác lại rõ ràng có văn hóa hơn, nhanh kéo lấy hắn nói: “Ai, cứ để cho hắn hát đi, thanh âm khó nghe một chút, nhưng ca từ cũng không tệ lắm, hình như đang nói đến hành vi của hảo hán chúng ta, có điểm ý nghĩa, hăng hái!”
Bỗng nhiên nhìn thấy cửa nhà gỗ bị người dùng lực mạnh đá văng, hơn mười thổ phỉ trong tay cầm đao thương chạy ào vào. Phương Tranh sợ đến run lên, nhanh ngậm miệng lại.
Đám thổ phỉ tiến vào nhìn quanh, đầu mục dẫn đầu nghi hoặc nói: “Con mẹ nó! Vừa rồi các ngươi đang làm gì?”
Hai gã thổ phỉ canh giữ Phương Tranh đưa tay chỉ hắn: “Tiểu tử không biết phát điên cái gì, đang hát…”
“Hát?” Đầu mục quan sát Phương Tranh, Phương Tranh nhanh nhẹn nhìn hắn cười lấy lòng.
“Con mẹ nó! Không có hát nữa! Có nghe hay không?” Đầu mục nói trở mặt liền trỏ mặt, tàn bạo liếc mắt trừng Phương Tranh, quay đầu liền đi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Con mẹ nó! Còn tưởng rằng quan binh đang gõ chiêng bao vây núi tiễu trừ chúng ta. Ta còn nói quan binh lần này muốn chơi chúng ta, không ngờ dẫn theo thứ gì kêu rống, làm nháo tâm chúng ta…”
“….”
Nhạc quá cao cấp không ai hiểu! Phương Tranh bi phẫn nắm chặt tay, để sống sót, ta sẽ không bỏ qua chuyện lấy lòng các ngươi! Chờ xem!
Bất tri bất giác cả ngày trôi qua, tới chạng vạng ngày thứ hai, Phương Tranh đã được cho phép đi lại trước căn nhà gỗ, đương nhiên, đây cũng nhờ hắn nhu thuận lấy lòng chúng thổ phỉ, đám thổ phỉ dù sao cũng không phải quá mức không nói lý, Phương Tranh chỉ nói mười mấy tiết mục biểu diễn ngắn liền hoàn toàn chinh phục được bọn họ.
Trên núi có nữ quyến, đám thổ phỉ thường ngày không được phép cũng không cho xuống núi, hiện nay lại có một con tin còn biết biểu diễn tiết mục cho bọn hắn giải buồn, đám thổ phỉ đương nhiên mừng rỡ ban cho hắn phương tiện một chút, đám thổ phỉ cũng không phải thiếu nội tâm, chỉ là bọn hắn rất có lòng tin đối với bẫy rập trên núi, biết Phương Tranh cũng không dám chạy trốn, nếu không cũng không có khả năng sống mà đi ra khỏi núi này.
Theo hắn xem ra, tình hình tương đối lạc quan, Phương Tranh đánh giá chung quanh, nếu như mình đem truyện Kim Bình Mai kể cho bọn họ nghe, bọn họ có lẽ còn có thể cho phép mình xuống núi đi lại, đương nhiên, then chốt còn phải xem thái độ của vị đương gia chưa từng gặp gỡ kia. Nếu người ta không chịu, ta lại hát bài Hảo Hán Ca cho hắn nghe, nếu hắn thuộc dạng người thiết huyết nhu tình, ta sẽ hát bài Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông, không tin không thu phục được hắn…
Tản bộ một hồi, Phương Tranh về tới trong phòng.
Tên râu mép bưng cơm tối tới cho hắn, cuộc sống của đám thổ phỉ cũng không tệ, cơm tối của Phương Tranh cũng có một con chim mập mạp, lại còn một cái giò heo, một chén cơm tẻ lớn, cùng với một chén canh lớn. Xem ra vị đương gia kia rất có uy tín trong đám thổ phỉ, hắn nói không được hại Phương Tranh, đám thổ phỉ cũng không còn làm khó hắn.
Phương Tranh nhìn chén canh trước mặt chằm chằm, sắc mặt có chút xanh, ráng nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa. Từ hôm qua Phương Tranh được đám thổ phỉ vớt lên hồ nước, Phương Tranh giống như bị bệnh chó dại, thấy nước là sợ, cho dù chỉ là một chén canh, trong lòng cũng không thoải mái.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng hoan hô của đám thổ phỉ, tên râu mép vừa nghe, sau đó vui mừng nói: “Đương gia đã trở về! Ha hả, ha hả…” Nói xong tên râu mép liền nhanh như chớp chạy ra ngoài, đi nghênh tiếp lão đại của hắn.
Phương Tranh sửng sốt, buông đũa dự định cùng ra ngoài, nhìn xem vị đương gia thổ phỉ kia rốt cục là thần thánh phương nào.
Sau lại nghĩ, Phương Tranh ngồi xuống.
Không thể đi ra, vạn nhất để cho đương gia bọn họ thấy con tin do hắn bắt tới, lại ở trong ổ cướp của bọn họ nghênh ngang chạy loạn chung quanh, lỡ như tâm tình khó chịu đem hắn giải quyết thì làm sao bây giờ? Oan hay không oan?
Nghĩ tới đây, Phương Tranh cầm đũa, ăn lấy ăn để. Lão đại người ta, cũng không phải lão đại của ta, ta thí điên thí điên đi nghênh đón làm gì? Đê tiện! Đương gia có thêm bản lĩnh, cũng chỉ là một tên sơn tặc, lão tử không có bao nhiêu bản lĩnh, cũng là một đại quan triều đình, theo địa vị mà nói, hẳn là phải do đương gia bọn hắn bái kiến ta mới đúng. Hạ quyết tâm, tuyệt không chủ động gặp hắn!
Sau khi Phương Tranh quyết định, liền ngồi luôn trong phòng không đi ra ngoài. Đêm nay gian nhà gỗ lớn nhất ổ cướp náo nhiệt dị thường, một đám người ở bên trong vừa cãi vừa cười, hỗn loạn vung quyền, lại còn tiếng đập vỡ chén bát. Còn có tiếng uống rượu nôn mửa, làm cho Phương Tranh phải bưng lỗ tai ở trên giường lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được. Đây cũng do giác quan của hắn quá tinh nhạy, con mẹ nó nếu là kiếp trước, lão tử phải gọi điện thoại báo cảnh sát, một đám không có đạo đức xã hội quần chúng!
Đám thổ phỉ thẳng nháo tới nửa đêm, mới lục tục tán đi, ổ cướp rốt cục an tĩnh lại.
Phương Tranh thở dài, trở mình tiếp tục ngủ. Trong lòng tính toán, nếu sau này thoát hiểm trở về kinh thành, điều khác khoan nói, nhất định phải khuyên hoàng thượng lập ra luật dân sự trừng phạt kẻ gây ồn ào công cộng, ai nửa đêm cãi nhau thảm thiết, phạt tiền!
Ở trên giường trở mình một hồi, Phương Tranh bất đắc dĩ ngồi dậy, kháo! Mất ngủ! Đám vương bát đản!
Thay y phục, Phương Tranh mở cửa, đi ra ngoài. Hắn dự định tản bộ, sau đó mệt rồi thì quay về là có thể ngủ.
Đã bắt đầu mùa đông, buổi tối gió núi lạnh thấu xương. Phương Tranh nhịn không được run lên, kéo vạt áo, hướng bên hồ đi đến.
Nói lời thật, cảnh tối lửa tắt đèn làm Phương Tranh có chút sợ, vạn nhất không cẩn thận giẫm trúng cạm bẫy của đám thổ phỉ thì làm sao bây giờ? Vạn nhất không cẩn thận giẫm trúng khoảng không rơi luôn xuống hồ thì làm sao bây giờ? Vạn nhất….gặp phải quỷ thì làm sao bây giờ?
Phương Tranh rụt cổ, tự suy nghĩ, hay là quay vào nhà tiếp tục ngủ lại, người nhát gan thì cũng đừng nên làm chuyện lớn gan, sinh mạng là của mình, nên hảo hảo quý trọng.
Vừa mới chuẩn bị quay đầu trở về, liền nghe bên hồ truyền đến thanh âm tiếng hòn đá rơi vào trong nước, Phương Tranh lại càng hoảng sợ, toàn thân đều nổi da gà.
“Ai? Ai đó?” Phương Tranh híp mắt, dùng sức nhìn.
Không ai để ý đến hắn, Phương Tranh bậm lá gan tiến gần vài bước, đã thấy trên một khối núi đá thật lớn bên hồ, đang ngồi một nữ tử.
Bóng đêm quá tối, Phương Tranh không nhìn thấy rõ lắm dung mạo của nàng, chỉ thấy nàng mặc trang phục của một võ sĩ, làm vóc người yểu điệu của nàng thướt tha lượn lờ, đôi chân dài đang cong lại, hai tay nữ tử ôm lấy chân, nghiêng đầu xuất thần nhìn lên vầng trăng non lờ mờ trên bầu trời đêm.
Phương Tranh trong lòng kinh hãi, ở địa phương cả chim chóc cũng không đẻ trứng này thế nào lại có nữ tử? Chẳng lẽ là quỷ? Diễm quỷ?
Nỗi lòng như điện chuyển, Phương Tranh suy nghĩ một chút, quyết định tiến tới gần để nhìn xem nữ quỷ có đẹp hay không. Nếu như không đẹp, tự quay đầu bỏ chạy cũng không trễ…
Phương đại thiếu gia sắc đảm bao thiên rốt cục nhịn không được, lặng lẽ tiến lên vài bước, nương theo ánh trăng yếu ớt, gương mặt nữ rốt cục cũng nhìn rõ được đại khái. Vừa nhìn thấy, đã làm cho hồn phách Phương Tranh bay biến mất tích không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ thấy nữ tử có gương mặt như trứng ngỗng, đôi môi xinh đẹp tuyệt trần, lông mi thật dài, mũi cao, mắt như nước mùa thu. Nếu luận về ngũ quan, kỳ thật cũng không quá thần kỳ, diệu chính là sau khi phối hợp cùng một chỗ, thoạt nhìn đúng là xuân hoa khoe sắc, làm kẻ khác phải tán thán tạo vật thật thần kỳ. Càng diệu chính là đôi mày của nàng lại hơi dày, làm cho trong vẻ ôn nhu lại mang theo anh khí, thật sự là tuyệt sắc giai nhân nhân gian khó gặp.
“Thần tiên tỷ tỷ…” Phương Tranh kìm lòng không được thì thào nói.
Hình tượng lúc này của hắn thật không dễ hình dung, nước bọt đang chảy ra, trong mắt lóe ra ánh mắt hèn mọn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, giống như bị phát hoa si.
“Ai?” Tuyệt sắc nữ tử phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói.
Phương Tranh vô ý thức co rụt cổ, thấy nữ tử nhìn hắn, Phương Tranh làm ra vẻ thoải mái đi tới vài bước, ngửa mặt lên trời cười, trầm giọng ngâm nga: “Hương lộ văn nghi thường chí, tha xử bất kham hành…” ( * nghĩa: trên đường thoang thoảng mùi hương, khiến cho người ta không tài nào cất bước đi nổi.)
“Ngươi là ai?” Nữ tử hiển nhiên không có hứng thú với văn thái của Phương Tranh, vẫn theo dõi hắn, trong mắt hiện lên vài phần quang mang sắc bén.
Phương Tranh cũng đã nhìn sát tới nàng, vừa nhìn Phương Tranh liền bị dung mạo tuyệt sắc của nàng làm nghiêng ngả, thấy nữ tử ăn mặc một thân trang phục màu đỏ sẫm, con mắt đang phòng bị theo dõi hắn, con ngươi Phương Tranh vòng vo chuyển, tiện đà bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng giận tím mặt.
Con mẹ nó! Đám thổ phỉ này đúng là không xem ai ra gì! Không ngờ đem thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như thế cướp lên núi. Khẳng định là tên đầu lĩnh đương gia thổ phỉ kia đem nàng cướp về làm áp trại phu nhân, nếu không vì sao nàng ăn mặc một thân quần áo màu đỏ sẫm? Vừa rồi trong ngôi nhà gỗ lớn kia xôn xao dị thường, chính là do hắn ép buộc nữ tử này phải bái đường với hắn. Cho nên hiện tại nhìn nàng đầy cõi lòng u sầu ngắm ánh trăng, khẳng định là đang nhớ tới người nhà của nàng, ai nha! Thực sự là một tiểu mỹ nhân khiến kẻ khác phải yêu thương…
Càng nghĩ càng đúng, trong lòng Phương Tranh tức giận bừng bừng. Đợi sau khi lão tử xuống núi, nhất định điều tới mấy vạn binh mã, đem đám thổ phỉ tán tận thiên lương các ngươi giết hết sạch sẽ! Lại tiếp đón thần tiên tỷ tỷ đến nhà của ta ở chơi vài ngày…
Nghĩ đến đây, Phương Tranh nhìn thần tiên tỷ tỷ cười cười, lập tức dựng lên ngón tay thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Thần tiên…Khái, cô nương, đừng sợ, hắc hắc, cạc cạc…Ta không phải người xấu…”
Nữ tử nhìn thấy dáng dấp hèn mọn của Phương Tranh, nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Phương Tranh nói tiếp: “Ta và ngươi như nhau, đều là người số khổ…Ai, bị đương gia bọn họ bắt cóc lên núi, nói vậy ngươi cũng giống như ta phải không? Ai, cùng là người lưu lạc thiên nhai, ôm một chút được không…”
Thấy nữ tử không phản ứng, chỉ lạnh như băng theo dõi hắn. Phương Tranh ngượng ngùng, vuốt mũi cười nói: “Cô nương chớ sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi cũng là bị bọn họ cướp về phải không? Tên đầu lĩnh thổ phỉ sẽ không được kết quả tốt! Cô nương, nếu như ngươi muốn chạy trốn ra ngoài, tại hạ có thể giúp ngươi ra chủ ý. Chúng ta phối hợp với nhau, nhất định có thể chạy thoát xuống núi…”
Nữ tử nghe vậy trong đôi mắt hiện lên vài phần thần sắc cổ quái, nhíu nhíu đôi mày anh khí bừng bừng, nói: “Nga? Ngươi có chủ ý gì có thể chạy xuống núi?”
Thanh âm thật là dễ nghe! Một đóa kiều hoa hoàn mỹ như thế, có thể nào cắm lên bãi phân trâu của đầu lĩnh thổ phỉ?
Phương Tranh cười hắc hắc, nhìn chung quanh, thần bí hề hề thấp giọng nói: “Rất đơn giản, ngươi không phải là áp trại phu nhân của đương gia bọn họ sao? Ngày mai ta tìm cách lấy chút thạch tín từ bọn thổ phỉ, hay Hạc Đỉnh Hồng gì đó, còn ngươi, lặng lẽ bỏ vào trong nước trà của hắn hoặc là cơm canh, chúng ta kết phường giải quyết tên vương bát đản, sau đó giả vờ giúp truy tìm hung thủ, chúng ta lại giả ngụy chứng, nói có một thích khách lẩn lên núi, giết chết đương gia bọn họ, sau đó chạy xuống núi, đám thổ phỉ khẳng định tức giận, dốc toàn bộ lực lượng báo thù cho đương gia bọn họ, ta và ngươi có thể nghênh ngang đi xuống dưới núi rồi…thế nào? Chủ ý này của ta không tệ chứ?”
Phương Tranh đắc ý cười cười, bản thân ta đúng là chỉ số thông minh cao!
Nữ tử ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó biểu tình trên mặt trở nên như cười như không, thấp giọng nói: “Nghe vào hình như không tệ…”
Phương Tranh đang định tiếp tục khoe khoang một phen, lúc này phía sau lưng cách đó không xa truyền đến một giọng nữ kiều thúy: “Đương gia, trời không còn sớm nữa, sớm đi nghỉ ngơi thôi.”
Nữ tử trầm giọng đáp: “Đã biết, ngươi trở về đi.”
Phương Tranh như bị sét đánh, lăng lăng nhìn kỹ nữ tử một lát, lắp bắp: “Đương…gia? Ngươi…Ngươi là đương gia?”
Thân thể Phương Tranh lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng sụp mắt, hai tay vươn ra. Giống như diễn viên diễn vai cương thi trong điện ảnh, cứng rắn quay đầu, dùng thanh âm hai người đều có thể nghe được lẩm bẩm: “Mộng du, ta đang mộng du, mộng du xong, trở lại ngủ…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn