People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189: Thẩm Vấn (thượng)
han thượng thư ngồi bên trong nhà tù, ngây người nhìn phiến cửa sổ vuông vắn trên đỉnh đầu đến xuất thần.
Khí trời bên ngoài thật tốt, hắn từ phía cửa sổ nhỏ cũng có thể nhìn thấy, chỉ là không thể hô hấp được làn không khí mới mẻ kia.
Hay là khi bản thân hắn có thể hô hấp được làn không khí mới mẻ đó, cũng là ngày hắn phải ra pháp trường phải không?
Thị phi thành bại quay đầu chỉ là khoảng không, hắn chưa từng nghĩ tới mưu phản là đúng hay không, hắn chỉ biết được làm vua thua làm giặc, trong lịch sử bao nhiêu anh tài ngút trời thánh minh quân chủ, hoàng đế khai quốc, bọn họ vốn không phải bước chân từ con đường tạo phản mà lên hay sao? Chỉ là sách sử nhuộm đẫm, che giấu dã tâm mưu triều soán vị của bọn họ, nếu như biết mình mưu phản thành công, bên trong sách sử cũng sẽ đưa bị bạo quân kia biến thành hoàng đế khai quốc tân triều, dùng bút pháp thần kỳ như nở hoa?
“Ha hả, chỉ là thất bại, như vậy mà thôi.” Phan thượng thư lại lộ ra dáng tươi cười thoải mái, thì thào lẩm bẩm một câu.
Thuộc hạ Ảnh Tử canh giữ ngoài nhà lao nhìn thấy Phan thượng thư thì thào ra tiếng, không khỏi dỏng ngược lỗ tai, muốn nghe xem vị đại nhân mưu phản này sẽ nói ra tình báo gì có giá trị, kết quả làm hắn thất vọng, Phan thượng thư thì thào tự nói một câu xong, lại nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần, cây đuốc chiếu xuống thiên lao tối tăm, thân ảnh Phan thượng thư có vẻ càng thêm già nua thê lương.
“Phan Văn Viễn đi ra! Đại nhân cần thẩm vấn!” Một thuộc hạ Ảnh Tử dữ dằn hướng trong lao phòng hô quát.
Đôi mắt Phan thượng thư chợt mở, trong mắt nổi lên vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Chẳng hay là vị đại nhân nào muốn thẩm vấn lão phu?” Phan thượng thư ngồi trên chiếc giường duy nhất trong nhà tù, khí định thần nhàn hỏi.
“Hỏi nhiều làm gì? Đi ra nhanh lên!” Ảnh Tử thủ hạ cũng không hề cho hắn chút mặt mũi, không chút khách khí túm Phan thượng thư lôi ra đại lao.
Hình bộ phụ trách thẩm định các loại luật pháp trong Hoa triều, duyệt lại tình hình án kiện các địa phương, cùng với xử lý án kiện tử hình cùng giải quyết thẩm tra.
Nhưng bởi vì Phan nghịch khởi binh mưu phản lại quá mức trọng đại, cho nên lúc Phan thượng thư bị nhốt vào thiên lao thành trọng tù, thì quan viên hình bộ từ thượng thư cho đến ti phó, không ai dám thẩm vấn hắn. Hơn nữa thủ hạ Ảnh Tử tuân theo mệnh lệnh Phương Tranh mỗi hai canh giờ luân phiên phái người canh giữ bên ngoài địa lao của Phan thượng thư, bất luận là kẻ nào cũng không được đến gần thăm hỏi.
Phan thượng thư đi tới đại đường hình bộ, nhìn thấy hai bên đại đường có các quan viên đang ngồi lạnh lùng nhìn hắn, Phan thượng thư chợt thản nhiên cười.
Tam công lục bộ cửu khanh tất cả đều đến đông đủ. Thẩm vấn Phan thượng thư là một chuyện đại sự, mặc dò là hoàng thượng phân phó tham pháp ti và hình bộ không được can thiệp sự thẩm vấn của Phương Tranh, nhưng bọn họ vẫn cứ đến nghe điều tra, bọn họ muốn nghe cho biết, lần diễn xuất cuối cùng của Hoa triều đệ nhất quyền thần, sẽ nói ra lời nói gì.
Hình bộ thượng thư tên là Sở Vĩ Tùng, đã hơn năm mươi tuổi, lại không hề sợ hãi cường quyền, xử án thiết diện vô tư, ở triều làm quan có chút điệu thấp. Không hề có liên quan gì đến phe đảng của Phan thượng thư, cho nên mặc dù lần này tẩy trừ lớn như vậy, ngay cả tả hữu thị lang hình bộ của hắn đều bị bắt, nhưng bản thân hắn lại bình yên vô sự, trái lại người càng không sợ hãi quyền quý, còn được hoàng thượng thăng cho một cấp tước vị.
Nói theo lý, lẽ ra do hắn ngồi lên chủ vị thẩm vấn Phan thượng thư. Nhưng bất đắc dĩ hoàng thượng lại hạ thánh chỉ, vụ án này giao cho một mình Phương Tranh thẩm vấn, cho nên Sở thượng thư không thể làm gì khác hơn là ủy khuất một hồi, ngồi một bên ở đại đường tra án.
Bộ khoái nha dịch của hình bộ nhanh chóng phân ra hai bên, tay cầm phong chùy, cũng không hề như trước hô to gọi nhỏ “uy vũ”, mà là sắc mặt sầm xuống, đứng cách Phan thượng thư vài bước, hai bên đều là những người có dáng dấp nao núng không dám tiến đến gần hắn.
Cọp chết vẫn còn uy, Phan thượng thư thường ngày ảnh hưởng quá sâu, thế cho nên hôm nay dù thân mang trọng tội, nhưng cũng không ai dám tiếp cận hắn.
“Ha hả, các vị đồng liêu đều tới, thế nào? Đều đến xem lão phu có hạ tràng thế nào sau đó vỗ tay tỏ ý vui mừng, một người làm quan cả họ được nhờ? Đều nói tường ngã mọi người sẽ không nói lời thật a, ha hả.” Phan thượng thư không chút nào lưu ý vuốt râu cười nói, lời lẽ ương ngạnh như lúc còn trong triều.
“Phan Văn Viễn! Ngươi quá làm càn! Chết đến nơi mà vẫn còn càn rỡ, chẳng lẽ ngươi không biết trải qua ngày hôm nay là lúc ngươi bị thiên đao vạn quả?” Sở Vĩ Tùng cắn răng âm trầm sâm nghiêm nói.
“Ha ha ha ha, hầu tòa? Chẳng hay là vị đại nhân nào tới thẩm vấn ta? Liền thỉnh mau lên ngồi đi, thiên hạ quan viên, một nửa xuất thân từ môn hạ của lão phu, nói lão phu là người đứng đầu nửa giang sơn cũng không quá đáng! Lão phu thật muốn nhìn một chút, người phương nào có tư cách thẩm ta!” Phan thượng thư cười to nói, đôi mắt ưng đảo qua chúng quan viên hai bên, thấy gương mặt bọn họ đều lộ vẻ xấu hổ, thần tình của Phan thượng thư không khỏi càng thêm mỉa mai.
“Các ngươi đầy mình đều chỉ biết hô to gọi nhỏ, cho rằng mặc vào quan y, đội quan mạo là bề trên của người khác sao? Hừ! Trong mắt hoàng đế, các ngươi bất quá chỉ là một con chó có giá trị dùng để lợi dụng mà thôi, một ngày nào con chó già đi, không còn tiếp tục giúp hắn cắn người, hoàng đế sẽ lập tức giết con chó kia, làm thành thức ăn trên bàn, đem bọn ngươi một ngụm nuốt vào trong bụng!”
“Thẩm ta? Trong các ngươi có ai có tư cách thẩm ta? Các ngươi chỉ là đám nhu nhược! Nếu không phải chỉ sai một ly, hôm nay lão phu đã là cửu ngũ chí tôn, các ngươi không một ai chạy thoát, tất cả đều bị lão phu tịch thu tài sản giết sạch cả nhà!”
Chúng quan viên đều giận dữ, rồi lại xiết chặt nắm tay, không dám ra tranh cãi, ảnh hưởng do Phan thượng thư xây dựng thực sự quá sâu, độc bá triều đình ba mươi năm, hô mưa gọi gió, một tay che trời. Mặc dù những quan viên đang ngồi cũng không phải là người trong Phan đảng, nhưng thường ngày cũng không dám trêu vào hắn, chỉ biết lo nguyên tắc chức vị của mình, đứng xa mà nhìn, nhiều năm xuống tới, trong lòng bọn họ đối với Phan thượng thư cũng hình thành một loại tâm lý e ngại. Cho nên lúc này Phan thượng thư đứng tại đại đường hình bộ, chỉ vào mũi chúng quan viên tức giận mắng, quan viên cả sảnh đường lại không ai dám há miệng, vì vậy hình thành một cảnh tượng tội phạm chửi mắng quan viên phi thường quỷ dị.
“Ba!”
Phan thượng thư đang đứng gnay giữa đại đường hình bộ, bễ nghễ quần thần, là lúc đang ngang ngược, một chiếc giày vải từ đâu bay tới đập trúng sọ khỉ của Phan thượng thư.
Chúng quan viên trong đại đường đột nhiên bị chiếc giày vải kinh diễm thình lình bay ra làm thất thần, ai mạnh như vậy a? Quá…quá hả giận đi thôi!
“Ai? Là ai ám toán lão phu?” Phan thượng thư giận tím mặt, nhanh chóng xoay người, tìm kiếm hung thủ vừa ra ám chiêu.
“Còn là ai, lão Ôn a, đi nhặt lại chiếc hài giúp ta. Mẹ nó! Lão tiểu tử này làm ta nổi nóng lắm rồi, bây giờ vẫn còn kiêu ngạo, cây gậy của lão tử lập tức hầu hạ! Mẹ nó đã sắp chết, còn đắc ý cái rắm a!” Ngoài xa mấy trượng, một thanh âm trẻ tuổi lười biếng truyền đến.
Phan thượng thư tập trung nhìn vào, nhìn thấy người đánh lén hắn là Phương Tranh, không khỏi giận dữ nói: “Nguyên lai là tiểu lưu manh ngươi!”
Lúc này đến phiên Phương Tranh giận tím mặt, dưới sự bảo hộ của thủ hạ Ảnh Tử, Phương Tranh xông lên phía trước mấy bước, một cước hung hăng đá vào mông Phan thượng thư, thẳng đến mức Phan thượng thư “ai nha” kêu lên một tiếng thảm thiết, chới với bước về phía trước.
Phương Tranh còn không giải hận, xông lên liền tiếp tục sử dụng bạo lực, Ôn Sâm vội tiến lên ngăn cản hắn, trong miệng khuyên bảo: “Đại nhân, đại nhân, trước khi thẩm vấn, không thích hợp tra tấn, đại nhân, nên bắt đầu thẩm vấn đã…”
Phương Tranh không thèm quan tâm tiến lên đánh tiếp, vừa đánh vừa nói: “Dám mắng lão tử là lưu manh! Xem lại lương tâm, ngươi gặp qua lưu manh anh tuấn như vậy sao? Lão Ôn ngươi đừng ngăn ta, ngươi đi giúp ta thẩm hắn, ta đánh thì cứ mặc ta…”
Từ lúc Phương Tranh xuất hiện, Phan thượng thư đã không còn dáng dấp kiêu ngạo như vừa rồi, dù chính Phan thượng thư cũng biết, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hành động mưu phản của Phan thượng thư, kỳ thật là bị tên thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi này đánh bại.
Sau khi bị Phương Tranh đá cho mấy đá, Phan thượng thư liền triệt để buông tha sách lược dùng khí thế đè áp quan chủ thẩm, hắn biết, ở trước mặt người thanh niên không hề sợ trời sợ đất này mà dùng khí thế đối với hắn căn bản không hề có chút tác dụng nào.
Vì vậy Phan thượng thư không thể làm gì khác hơn là kêu thảm chạy loạn vòng quanh trong sảnh đường, trong miệng liên tục kêu to người tới cứu mạng, lúc này đừng nói đến khí thế bễ nghễ quần hùng, quả thực so với tên tiểu nhân hại dân hại nước bị bắt vào nha môn chẳng hề khác biệt gì.
Thấy hắn chạy loạn khắp nơi, hại mấy tư thế phật sơn vô ảnh cước của mình đá hụt vào khoảng không, Phương Tranh không khỏi càng giận dữ, đuổi theo phía sau Phan thượng thư chạy khắp cả sảnh đường, vừa chạy vừa quát to: “Lão già chỉ biết giả vờ kia! Có gan đứng lại đấu tay đôi với ta…”
Trong lúc nhất thời, một người ôm đầu chật vật chạy trốn khắp sảnh đường, một người ở phía sau giương nanh múa vuốt hô to gọi nhỏ lâu lâu còn đá ra hai ba cước giống như lăng không tiểu phi chân.
Tam công cửu khanh lục bộ các cố ý đến nghe thẩm án, cứ như vậy hốc mồm nhìn đại đường hình bộ một mảnh gà bay chó sủa ô yên chướng khí, người người đều bị vây trong trạng thái hóa đá…
Thẳng đến cuối cùng, hai người đều chạy đã mệt, Phan thượng thư ôm thắt lưng, liên tục ho khan, trong miệng thở “ô ô”, mà Phương Tranh cũng tà tà dựa vào thư án trong đại đường thở hồng hộc hổn hển.
Chúng quan viên còn đang bị vây trong tình trạng hóa đá…
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn