Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 180: Bôn Đào (hạ) (p4)
iện tại Phương Tranh cảm thấy rất vui vẻ, trùng kích được ra khỏi thành hay không thì chưa biết, nhưng chỗ xung yếu vòng vây này hẳn chạy thoát không khó, về phần sau khi lao ra khỏi đây thì làm sao ra được khỏi thành, Phan thượng thư sẽ triệu tập bao nhiêu phản quân truy sát bọn họ, điều này tạm thời không có thời gian để suy nghĩ, ứng phó qua một cửa này rồi hãy nói.
Phương Tranh là một người có thói quen kiếm tiện nghi mà chiếm, thấy bọn lính phản quân liên tiếp bại lui, không hề có khả năng chống lại nhưng hắn lại không làm thêm điều gì xoay người liền chạy, người khôn khéo giảo hoạt như hắn, có thể nào không làm chuyện “truy theo giặc cùng đường”?
Quơ bội đao trong tay, Phương Tranh liên tục hét vang với bọn cấm quân đang bảo vệ bên người hắn: “Ai, nhường một chút, nhường một chút, bổn tướng quân phải anh dũng giết địch, để báo thánh ân!”
Dáng dấp mới kêu to cứu mạng trên lưng ngựa vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, hắn thúc ngựa vọt tới trước mặt, học hình dạng chém giết như đám cấm quân, ở trên lưng ngựa cong thắt lưng, bội đao không chút quy tắc hướng trên người bọn phản quân chém xuống, bọn phản quân đã sớm bị giết đến mức không còn ý chí chiến đấu, trong nhất thời cũng để cho Phương Tranh giết không ít phản quân chạy trốn.
Lẽ ra hình tượng giết địch lúc này của Phương Tranh rất uy vũ, thân mặc chiến giáp, đầu tàu gương mẫu, nghiêm nghị như thiên thần hạ phàm xuất thủ ra chiêu pháp mặc dù trúc trắc hơn nữa lực đạo cũng nhỏ, nhưng từ xa xa nhiều người nhìn vào cũng coi như là một viên kiêu tướng. Chí ít các lão bà núp sau cửa của Phương gia nhìn ra quan sát bọn họ đột phá vòng vây cũng nhìn thấy vẻ anh dũng của Phương Tranh mà hưng phấn, lại vì cách chém giết liều mạng như không muốn sống của Phương Tranh mà lo lắng không ngớt, rất sợ hắn không cẩn thận bị trúng chiêu.
Đương nhiên, các nàng chỉ lo lắng vô ích, tình huống thực tế cũng không phải là như vậy.
Chỉ cần ai hữu tâm sẽ phát hiện, Phương Tranh giết đối phương toàn là chọn những người đưa lưng về phía hắn, hắn tận lực hướng những phản quân tay ném vũ khí để hạ thủ, tính an toàn phi thường cao chẳng khác gì giết gà mừng năm mới, một đao một người chuẩn xác, chẳng lẽ ngươi lo lắng khi giết gà thì nó sẽ huy đao đánh lại ngươi sao.
Huống chi bên người hắn còn có hơn mười binh sĩ cấm quân cảnh giác giúp hắn nhìn chung quanh, một lúc nào có phản quân có tính công kích nguy hiểm xuất hiện thì đám cấm quân liên thúc ngựa thu thập hắn, lưu lại cho Phương Tranh, chỉ là một ít nhuyễn cây hồng, nói cách khác, trải qua sự lựa chọn nghiêm ngặt của các cấm quân, cho rằng những binh sĩ có vũ lực thấp kém mới như cố ý vô ý nhường cho Phương Tranh chạy tới giết chết cho hắn thỏa mãn lòng báo quốc.
Phương Tranh đương nhiên không biết những việc này, người khác giết địch đều đầy mặt sầm giọng xơ xác tiêu điều, hắn thì khác, giết người đến tâm hoa nộ phóng, cao hứng bừng bừng, vừa giết vừa nói: “Cửa sau nhà của ta…”
“Bá!” Một đao đánh xuống, một gã phản quân bị giết chết.
“Giữ lại là để ra vào…”
“Bá!”
“Không phải cho các ngươi tra…”
“Bá!”
“Bày trò bao vây!”
“Bá!”
Xem ra Phương đại thiếu gia đối với việc phản quân bày cọc gỗ cản trở cự mã sau nhà hắn rất có thành kiến…
Một gã cấm quân giục ngựa tiến về phía trước, hấp tấp nói: “Phương đại nhân…”
Phương Tranh trừng mắt: “Cái gì Phương đại nhân, lão tử ra trận giết địch, các ngươi phải gọi là tướng quân!”
Ai phong ngươi làm tướng quân vậy? Quân sĩ không dám nhiều lời, sửa lời nói: “Tướng quân, chúng ta mau lao ra đi thôi, nếu còn chậm trễ sẽ bị viện binh của địch nhân đuổi tới…”
Phương Tranh cả kinh, nếu viện binh tới, thì ba trăm người quả thật không đủ cho người ta nhét hàm răng.
“Đúng đúng đúng, các huynh đệ, nhanh chân chạy a! Chậm đã! Còn có một người, lão tử phải qua chém hắn…”
“Bá!” Một tiếng hét thảm, lại một gã phản quân chạy trốn ngã xuống đất, chỉ là trước khi ngã xuống đất thần sắc của hắn thật không thích hợp, đôi mắt nhìn Phương Tranh giống như có loại bi thương vì bị người lừa dối, còn lẫn lộn vài phần phẫn hận và không cam lòng…
“Di? Y phục trên người hắn dường như không giống…”
Hắn kinh ngạc nói.
“Phương…tướng quân, người này có thể là tướng lĩnh đám phản quân.”
“A? Ta giết tướng lĩnh của bọn họ? Hắc hắc, ha ha…Tiểu tử này trước khi chết sao lại nhìn ta như vậy? Ta thiếu tiền hắn chưa trả sao?”
“Cái này…lần đầu tiên khi tướng quân lui về không phải ngài nói với hắn là ngài đi nhầm cửa sao?” Một gã binh sĩ cấm quân cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy, rồi sao?”
“Lúc đó ngài lớn tiếng nói sẽ lao ra từ cửa nam, kết quả lần thứ hai vẫn lao ra từ cửa tây, cho nên tên tướng lĩnh này khả năng nghĩ bị ngài lừa, trong lòng không cam tâm…”
Phương Tranh chợt nhớ, thảo nào lần thứ hai trùng ra, phía sau cửa lại phòng vệ rời rời rạc rạc hơn rất nhiều, nguyên lai trọng binh bị triệu tập đến cửa nam, càng khó trách tên phản quân tướng lĩnh này lại dùng ánh mắt bi thương như bị người lừa dối để nhìn hắn, nguyên nhân gây ra chỉ bất quá là vì lần đầu tiên khi hắn lui lại thì mở miệng nói bậy một câu…
“Người này sẽ không ngốc tới vậy chứ? Ta chỉ nói bậy mà hắn cũng tin? Thế nào lên làm tướng quân vậy?” Phương Tranh không thể tin tưởng nhìn tướng lĩnh phản quân chết không nhắm mắt nói.
Tiếc hận lắc đầu, Phương Tranh áy náy nhìn hắn, nói: “Lần này xem như ta sai, được rồi, lần sau không lừa dối ngươi nữa…Ai, ngươi cũng không còn lần sau nữa…”
Khóe miệng của tướng lĩnh phản quân chết không nhắm mắt chợt hộc ra không ít máu – ai nói người chết sẽ không tức giận đến ói máu?
Lúc này bên tai truyền đến tiếng trống, lại thêm tiếng bước chân.
Xem ra Phan thượng thư nhận được tin, sai viện binh chạy đến.
Phương Tranh quá sợ hãi: “Các huynh đệ, chạy mau! Không, nhanh đột phá vòng vây!”
Nói xong Phương Tranh giục ngựa chạy nhanh chẳng khác gì anh dũng giết địch khi nãy, đầu tàu gương mẫu, chạy lên đầu tiên.
Viện binh của phản quân tới rất nhanh, chờ khi bọn lính cấm quân giục ngựa chạy thì viện binh chỉ còn cách họ mấy trượng xa.
Phương Tranh chỉ nghe được phía sau truyền đến một tiếng quát: “Bắn cung!”
Phương Tranh vô ý thức co rụt đầu lại kêu lên: “Má ơi!”
Vì vậy hơn hai trăm cấm quân dưới cơn mưa tên bay khắp bầu trời, như nổi cơn điên giục ngựa hướng cửa thành bắc phóng đi, người đi đầu bất chấp kéo dây cương, úp sấp trên lưng ngựa, ôm lấy cổ ngựa cùng bảo vệ đầu, hình tượng chật vật như chó nhà có tang nhanh chóng tiêu thất trong tầm của mắt đám viện binh phản quân.
Đương nhiên, phản quân làm sao đơn giản cho bọn họ chạy trốn? Rất nhanh, viện quân xông ra hai ngàn kỵ binh, hét lớn một tiếng, hướng Phương Tranh đuổi theo.
Phương Tranh chỉ nghe được tiếng gió thổi bên tai, dọc theo đường đi liên tục có binh sĩ cấm quân bị tên của phản quân bắn trúng, còn có binh sĩ phản quân lao tới dùng trường mâu đâm trúng, cùng kỵ binh phản quân đuổi theo, loạn đao chém giết.
Tình thế vạn phần nguy cấp!
Theo tình huống này mà chạy đến cửa thành bắc thì đám cấm quân cũng sẽ bị chết sạch hoàn toàn, khi đó đừng nói là ra khỏi thành, dù có đem đi chôn cũng không biết có được vinh hạnh này hay không.
“Tướng quân, trên người ngài trúng không ít tên, ngài chịu nổi không?” Một binh sĩ cấm quân vượt ngựa phóng qua, ở bên tai Phương Tranh lo lắng hô lên. Bảo hộ Phương Tranh là sứ mạng đầu tiên của đám cấm quân, không nghĩ tới vừa đột phá vòng vây chạy ra, vị Phương đại nhân này lại trúng tên, lại không chỉ là một mũi tên. Trong phản quân cũng có không ít thần xạ thủ, Phương Tranh lại là người chạy đầu tiên, tự nhiên là nhân vật trọng yếu, cho nên Phương Tranh liền biến thành mục tiêu công kích của đám thần xạ thủ.
“Ta trúng tên sao?” Phương Tranh kinh hãi, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy sau lưng cắm vô số mũi tên, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con nhím đang nằm trên lưng ngựa.
“Hỏng rồi, hỏng rồi! Ta muốn chết!” Phương Tranh hét lớn, nhưng hắn còn chưa đánh mất lý trí, hắn rất kỳ quái, vì sao bản thân trúng nhiều tên như vậy lại không hề có cảm giác đau đớn?
Rất nhanh hắn liền tìm được nguyên nhân, trước khi xuất phát, dưới tâm lý sợ chết, hắn liên tiếp đòi mặc ba bộ khôi giáp vào người, nặng thì có nặng một chút, nhưng năng lực phòng bị của ba kiện khôi giáp không thua gì áo chống đạn của kiếp trước. Hiện tại nhờ tác dụng của ba lớp khôi giáp, mà đã cứu cho hắn một mạng!
Phương Tranh vừa giục ngựa chạy vội, vừa quay đầu nhìn đám quân sĩ cấm quân càng ngày càng ít. Tiếng la hét của truy binh liên tiếp vang lên, Phương Tranh và đám cấm quân phảng phất như rơi vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch.
Không thể tiếp tục chạy như vậy, mọi người sớm muộn sẽ chết hết sạch sẽ.
Phương Tranh quay đầu lớn tiếng mệnh lệnh: “Mọi người tản ra! Hay nhất bỏ ngựa, tiến vào những hẻm nhỏ trong thành hoặc nhà dân, đợi cơ hội lại chạy!”
Một gã cấm quân lớn tiếng nói: “Không được, tướng quân! Hoàng thượng mệnh lệnh chúng ta phải bảo hộ ngài…”
Hình tượng đột phá vòng vây anh dũng của Phương Tranh đã in sâu vào trong lòng bọn hắn, cho nên hắn gọi Phương Tranh là tướng quân, thì đó cũng là một điều hiển nhiên.
“Bảo hộ cái rắm! Lão tử anh dũng như vậy, còn cần các ngươi bảo hộ? Nhanh cút! Càng xa càng tốt!” Phương Tranh giận dữ nói.
Một nguyên nhân là bận tâm đến tính mạng đám cấm quân, một đám người chạy chung một chỗ, mục tiêu quá lớn, phản quân bên trong thành nhìn thấy khẳng định sẽ vây truy chặn đường, tỷ lệ sống sót của mọi người khẳng định phi thường xa vời.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất, Phương Tranh cho rằng mình đi một mình, thì cơ hội chạy ra thành càng lớn hơn nữa, thừa dịp loạn lạc đục nước béo cò là cường hạng của Phương Tranh, nếu như có một đám người theo đuôi, hắn khẳng định mình không có cơ hội thi triển sở trường đặc biệt.
Cấm quân quân kỷ sâm nghiêm, kỷ luật nghiêm minh, nếu Phương Tranh đã phân phó như thế, chúng binh sĩ không dám nhiều lời, đều gấp giọng nói bảo trọng, sau đó đều tự tản ra, bỏ ngựa, đi bộ lủi vào trong những con hẻm nhỏ hai phía bên đường.
Phương Tranh thúc ngựa chạy hơn mười trượng, sau đó lặc cương ngừng lại, trong tai nghe được tiếng hét truyền đến, mau chóng bỏ ngựa ven đường, khom người như kẻ ăn trộm gà của nhà nông, nhanh chóng lủi vào một con hẻm nhỏ vô danh.
Phương Tranh vừa chạy vừa cởi khôi giáp cắm đầy mũi tên, cởi hết chỉ còn lại một kiện áo khoác, người đã biến mất vào trong những con hẻm nhỏ liên miên phức tạp bên trong thành.
Hiện tại trong lòng Phương Tranh rất đắc ý, chạy được vào trong những con hẻm nhỏ này, thì an toàn của bản thân xem ra đã được bảo chứng.
Bởi do Phương Tranh từng vì chuyện phóng hỏa căn cứ của mình, bị bách tính khắp thành truy sát đánh cho thê thảm, lúc đó hắn giống như một con chuột qua đường bị kinh hoảng trốn chui trốn lủi, tuy cuối cùng bị Ôn Sâm dẫn người bắt lại, nhưng toàn bộ những hẻm nhỏ phức tạp không gì sánh được trong thành đã bị hắn gắt gao ghi nhớ, không bao giờ còn bị lạc đường nữa.
“Đánh nhau, ta không được, nhưng bỏ trốn thì các ngươi lại không được…” Ẩn thân trong một mảnh nhà hoang, Phương Tranh thở hổn hển, đắc ý khép mắt, khóe miệng toát ra dáng tươi cười như kẻ trộm.
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn