Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 178: Viện Binh (hạ)
oàng cung cũng như ngày thường, thoạt nhìn nguy nga, túc mục, nóc cung điện màu hoàng kim, tượng trưng cho người vào làm chủ sẽ tôn quý cỡ nào, hào hoa xa xỉ, tập trung quyền lực và phú quý lớn nhất thiên hạ, là nơi mà hắn phải dập đầu cả đời, nhìn sắc mặt của người khác cả đời, rốt cục hắn đã đợi được ngày hôm nay. Chỉ cần quân đội công vào, toàn bộ mọi thứ bên trong đều thuộc về hắn, bao quát cả chiếc ngai vàng óng ánh lóa mắt trên kim loan điện.
Hít sâu vài hơi, đè nén sự kích động trong lòng, vào lúc này, còn chưa thể đắc ý, Phan thượng thư hơi khép đôi mắt, trầm giọng nói: “Đã hẹn ước xong bốn lộ đại quân khác vì sao không nghe động tĩnh? Chẳng lẽ sự tình có gì biến hóa?” Việc này quá mức kỳ quặc, Phan thượng thư mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Triệu Hổ lắc đầu nói: “Môn hạ không biết, môn hạ đã phái thám tử đi ra tìm hiểu.”
Sắc mặt Phan thượng thư vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt đã có một chút kinh hoảng, lẩm bẩm: “Chỉ mong sẽ không có biến hóa gì mới tốt…”
Triệu Hổ nhẹ giọng hỏi: “Lão đại nhân, hạ lệnh tiến công chưa?” Hoàng cung nằm ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay, vào hoàng cung, việc này xem như đã thành công hơn phân nửa.
Phan thượng thư lại nghĩ đến việc khác: “Hắn đang ở trong phủ Phương Tranh sao? Xác định rồi sao?”
Triệu Hổ gật đầu nói: “Xác định, hôm nay là ngày đại hỉ của Phương Tranh và Trường Bình công chúa, làm sao hắn lại không tới đó được?”
Phan thượng thư híp mắt nói: “Như vậy rất tốt, Phương Tranh là một cây gai trong lòng lão phu, nếu bọn họ đều ở trong đó, lão phu vừa lúc đi tới một lưới bắt gọn – Triệu Hổ, trong tay còn được bao nhiêu binh lực?”
Triệu Hổ tính nhẩm một chút, nói: “Sau khi đánh vào kinh thành, đánh với quân thủ bị, thương vong không nhỏ, hiện tại binh sĩ còn khả năng chiến đấu không đủ ba vạn.”
Phan thượng thư nhíu nhíu mày: “Nếu bốn lộ đại quân khác không đúng thời gian tới, chờ Thần Sách quân và Long Vũ quân ngoài thành chạy tới, chỉ bằng ba vạn binh sĩ trong tay, sợ rằng duy trì không được bao lâu, không biết vì sao bốn lộ đại quân lại không khởi sự đúng hẹn, trước khi quân đội ngoài thành chạy đến, lão phu phải bắt sống được hoàng đế, như vậy mới có khả năng uy hiếp.”
“Phân ra một vạn binh mã, đánh hoàng cung, lại phân một vạn khác, nghiêm mật khống chế các nơi yếu hại trong thành, còn lại tất cả đều theo lão phu đi Phương phủ, đã đến thời gian đối mặt cùng hắn rồi.”
“Tuân mệnh.”
Không hề nhìn tiếng kêu thảm thiết của bách tính và quân thủ bị trước khi chết vang đến, gương mặt Phan thượng thư không chút biểu tình giẫm lên mảnh đất bị máu nhiễm đỏ tươi, từng bước tiến thẳng hướng Phương phủ.
“Răng rắc!”
Luồng thiểm điện chói mắt cắt qua đêm tối, chiếu sáng những thi thể thê thảm nằm khắp nơi trên mặt đất, rõ ràng mà lóa mắt, nhìn giống như địa ngục nhân gian.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, bọn họ, đều là đáng chết.” Phan thượng thư không chút chớp mắt đi ngang qua những thi thể kia, trong lòng yên lặng nói.
Phía sau hắn truyền đến tiếng kèn hiệu tập hợp của quân đội, đội ngũ mặc áo giáp nón sắt chỉnh tề lẫm liệt, giơ cao cương đao trong tay, giống như một đám sài lang được thả ra khỏi lồng giam, đi theo phía sau Phan thượng thư tiến tới Phương phủ.
Cùng lúc đó, tiếng kèn tiến công hoàng cung cũng nổi lên.
………..
Bên trong Phương phủ.
Chiến loạn trước mắt, những tân khách và các đại thần đến chúc mừng hôn lễ của Phương Tranh và Trường Bình đều hoảng sợ tụ tập lại ngoài đại sảnh trong viện, đều đưa ra những chủ ý đầu hàng hoặc liều mạng. Binh sĩ cấm quân lại không hề hoảng loạn, dưới sự chỉ huy của các quan quân, những cây cối được trồng bên trong Phương phủ đều bị chặt xuống, chồng chất sau cửa lớn, xem như xây dựng công sự phòng ngự đơn giản.
Phương Tranh còn đang nỗ lực thuyết phục hoàng thượng.
“Hoàng thượng, dù thần ra được ngoài phủ, nhưng làm gì có bản lĩnh lao ra khỏi thành…”
“Vô phương, trẫm phân phối ba trăm cấm quân cho ngươi, các ngươi tiến thẳng cửa thành bắc giết ra một con đường máu hẳn là không thành vấn đề.” Hoàng thượng đã chuẩn bị rất chính xác, dù là đường đi cũng đã nghĩ luôn cho hắn.
“Hoàng thượng, nếu như thần đi, gia đình già trẻ của ta làm sao bây giờ?” Phương Tranh quay đầu lại nhìn Phương lão gia và Phương phu nhân, còn có Trường Bình, Yên Nhiên, Phượng tỷ, Tiểu Lục…Bọn họ đều cần hắn bảo hộ, lúc này làm sao có thể nhẫn tâm rời đi?
“Trẫm sẽ bảo hộ bọn họ.” Hoàng thượng nhàn nhạt nói: “Ngươi ở lại đây, lẽ nào có được bản lĩnh bảo hộ bọn họ sao? Nếu phản quân giết đến, phụ mẫu của ngươi, thê tử, và luôn cả bản thân ngươi ở bên trong, tất cả đều khó tránh được cái chết.”
“Điều đó cũng không nhất định…Mọi người cùng nhau chạy ra thành, không phải là không có việc gì sao?” Phương Tranh lòng mang may mắn nói.
“Chạy? Chạy bằng cách nào?” Hoàng thượng cười chế nhạo.
Phương Tranh quay đầu, mắt hàm chờ mong nhìn Phương lão gia nói: “Phụ thân, nhà chúng ta có mật đạo không? Loại mật đạo có thể thông ra ngoài thành.”
Phương lão gia trợn mắt: “Không có.”
Phương Tranh bi phẫn nói: “Sao lại không có? Nhà Phan thượng thư có nha…”
Phương lão gia cả giận nói: “Lão phu làm người đường đường chính chính, cũng không làm ra chuyện đuối lý, vì sao phải làm mật đạo?”
Xong rồi, người cổ đại thật quá nhiều người cứng nhắc.
Đang định tiếp tục dây dưa với hoàng thượng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, những tiếng động tựa hồ như gõ vào tâm khảm của mọi người, mơ hồ mang theo khí tức máu tanh sát phạt, giống như tử thần triệu hồi, hướng mọi người phát sinh lời mời đến từ địa ngục…
Ngoài cửa lớn Phương phủ, kỵ binh đầu tiên xuất hiện trực tiếp phóng ngang qua cửa lớn Phương phủ, cũng không dừng lại, sau đó đại bộ phận chen chúc tới, trầm mặc bao quanh Phương phủ, sân rộng ngoài cửa lớn có năm ngàn phản quân tay cầm cương đao trường mâu, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú vào hai cánh cửa cao lớn đang treo một đôi đèn lồng đỏ thẫm.
Bên trong phủ mọi người đều biến sắc, rốt cục phản quân đã tới.
Hai mắt hoàng thượng ẩn sát khí, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, thật lâu không nói một câu.
“Cựu thần tham kiến hoàng thượng, cung nghênh hoàng thượng hồi cung.” Thanh âm Phan thượng thư từ rất xa, ngoài cửa truyền đến.
Phương Tranh nghe vậy giận dữ, mẹ nó! Lão già kia, hôm nay ngày đại hỉ của lão tử đều bị lão hỗn đản ngươi phá sạch!
Hoàng thượng thở dài một tiếng, ở phía sau cánh cửa nặng nề, trầm giọng nói: “Lão thượng thư, không nghĩ tới ngươi đã đi con đường này.”
Thanh âm của Phan thượng thư không một chút dao động, trước sau vẫn cung kính như một: “Cựu thần muôn lần đáng chết! Cầu hoàng thượng thứ tội!”
“Vì sao? Lão thượng thư, vì sao? Bao năm nay trẫm có từng bạc đãi ngươi?”
Dĩ vãng quân thần gặp mặt, bầu không khí hòa thuận như cá gặp nước đã sớm bị không khí giương cung bạt kiếm của song phương che phủ.
Một người ở bên trong cửa, một người ở ngoài cửa, một đôi lão nhân tương giao hơn nhiều năm, cách tấm cửa lớn trầm trọng, giọng nói bình thản kể rõ niềm oán hận cùng mâu thuẫn chất chứa.
“Là thời, là thế. Hoàng thượng, thứ cựu thần nói thẳng, bao năm gần đây bên người của ngài đầy rẫy những kẻ tiểu nhân, thế cho nên hoang phế quốc sự, chính vụ hỗn loạn, bách tính trôi giạt khắp nơi, phản loạn nảy sinh khắp chốn, hoàng thượng, cựu thần không còn sở cầu, chỉ nguyện suất quân thanh trừ tiêu diệt, trả lại cho thiên hạ bách tính một lãng đãng càn khôn! Như vậy, tuy cựu thần có bị hoàng thượng thiên đao vạn quả, dù chết cũng không hối hận!”
Phan thượng thư nói ra thật chính khí nghiêm nghị, cử chỉ lĩnh binh tác loạn, làm như không hề tư tâm.
“Ngươi thối lắm! Phan Văn Viễn ngươi đúng là miệng rắm chó! Phá hủy hôn sự của lão tử, khởi binh tác loạn còn dám nói kiểu đạo mạo trang nghiêm, bản thân muốn làm hoàng đế thì cứ việc nói thẳng, không nên đem lão bách tính hay tiểu nhân gì đó ngụy trang, ngươi cho là người trong thiên hạ đều là người mù sao? Ta phi! Loạn thần tặc tử, người người đều có thể tru diệt!” Phương Tranh nhảy dựng lên tàn bạo mắng.
Dù sao mọi người đều không thể sống sót, không bằng chửi mắng cho thống khoái. Cừu mới lại thêm hận cũ, Phương Tranh mắng thật nhẹ nhàng vui vẻ lưu loát.
“Câm miệng!” Hoàng thượng thấp giọng trách mắng: “Lúc này cần ngươi lắm miệng sao? Nhanh! Trẫm giao ba trăm cấm quân cho ngươi, lao ra đi tìm Phùng Cừu Đao điều binh cho trẫm, an nguy của trẫm và người nhà ngươi, toàn bộ đều phải trông cậy vào ngươi đó!”
Phương Tranh vươn cổ, cường ngạnh nói: “Không! Vi thần chỗ nào cũng không đi, người đâu! Đưa cho ta một thanh đao! Ta muốn xung phong đi ra ngoài, cùng lão hỗn đản họ Phan kia liều mạng! Cho lão hỗn đản biết, lão tử là trung thần, không phải tiểu nhân!”
Rất hiển nhiên, “tiểu nhân” trong miệng Phan thượng thư, chính là chọc giận vị Phương đại thiếu gia vốn luôn tự xưng là trung thần này.
Mọi người trong Phương phủ cũng hiểu rõ tính tình Phương Tranh, thấy lúc này hắn thật khó có được lòng thiết huyết như vậy, đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Phải biết rằng, trong số nhiều người bị vây trong Phương phủ, tuy rằng Phương Tranh không thể nói là có bản lĩnh, nhưng hắn tuyệt đối là người sợ chết nhất, hiện tại người sợ chết nhất này không ngờ lại lộ ra một mặt bưu hãn dũng mãnh, thực sự làm kẻ khác phải khởi lòng kính trọng.
“Phương Tranh đừng hồ đồ!”
“Không! Ta phải đi ra ngoài liều mạng với hắn!” Phương Tranh bướng bỉnh giống như một hài tử bốc đồng.
Hoàng thượng cả giận nói: “Ngươi…tốt lắm! Người đâu, cho hắn một cây đao, cho hắn đi ra ngoài liều mạng đi.”
Phương Tranh tiếp nhận cương đao, cầm trong tay suy nghĩ một chút, vẻ mặt đang lãnh khốc dữ dằn, lập tức bỗng nhiên biến đổi, hướng hoàng thượng nịnh nọt cười nói: “Hoàng thượng, ngài đừng xem là thật nha, vừa rồi vi thần chỉ là tùy tiện nói một chút, để biểu thị vi thần là một trung thần không sợ chết mà thôi, chuyện liều mạng nguy hiểm như thế, cứ giao cho tướng sĩ thủ hạ của ngài đi…”
Nói xong hắn cầm cương đao trong tay cẩn thận đưa cho binh sĩ cấm quân bên cạnh, trong miệng còn không ngừng nói: “Ai, cẩn thận một chút, đừng cắt trúng ta, cầm cho kỹ, cách xa ta một chút…Ai nha, cái chuôi hung khí này thật sự là đáng sợ…”
Mọi người: “…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn