Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Tình Thiêu Phượng Tỷ (hạ)
àm răng như tuyết trắng của Phượng tỷ cắn lấy môi dưới, đôi mắt hạnh mị sắc vô biên oán hận nhìn chằm chằm Phương Tranh, trong thần sắc ngoại trừ vẻ xấu hổ và giận dữ, còn có chút gì đó không thể nói rõ, dịu dàng đãng đãng, phảng phất như có gì đó sắp nổi lên mặt nước. Sắc mặt đỏ bừng từ lâu, giơ cao đôi bàn tay trắng như phấn, muốn đánh cũng không phải, muốn thả cũng không xong, quả nhiên là cực kỳ xấu hổ.
Phương Tranh cười hắc hắc: “Phượng tỷ, tỷ đừng xấu hổ, tiểu đệ nhân tài tướng mạo đều là nhất đẳng, đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu tỷ vì xấu hổ không dám tiếp thu, cuộc sống hạnh phúc thời gian tới của chúng ta xem như bị ngâm vào nước nóng…”
Phượng tỷ cười khúc khích, dùng ngón tay chỉ vào đầu Phương Tranh: “Ngươi nha, thật là biết khoe khoang, miệng lưỡi trơn tru, tham tài háo sắc, hình dạng lúc này cũng dáo dác, không ngờ còn không biết xấu hổ dám nói mình nhân tài tướng mạo nhất đẳng, ta thực sự là phục ngươi…”
Thu hồi nụ cười, Phượng tỷ u oán liếc mắt nhìn Phương Tranh, trong giọng nói mang theo vẻ hiu quạnh cô đơn vô hạn, yếu ớt than thở: “Tỷ tỷ biết, kỳ thực ngươi là người tốt…”
“Dừng! Dừng lại!” Phương Tranh nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ tức tối vô cùng, lúc này chỉ mới nói có mấy câu, mà bắt đầu cho ta là người tốt, không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, dù Phương Tranh đối với tình hình này cũng không phải thông hiểu lắm, nhưng cũng biết, phàm là nữ nhân khi dùng khẩu khí yếu ớt oán oán để nói với ngươi: “Ngươi kỳ thực là người tốt…” thì câu nói kế tiếp sẽ không cần đoán, nhất định là vô ích, xem như là không có.
“Phượng tỷ, tỷ cho dù có phục ta, ta van tỷ cũng đừng làm cho ta buồn nôn được không?” Phương Tranh có chút tức giận khó hiểu, may là ta xuyên việt mà tới, nhiều ít cũng hiểu được bộ chiêu thức trước khi nữ nhân cự tuyệt nam nhân, trước khen sau đó lui, tâm tình từ trên thiên đường sau đó rơi xuống địa ngục, cự tuyệt thì cự tuyệt đi, dùng biện pháp sao không chút phúc hậu như thế, không tiếp thụ thì ngươi cứ nói rõ, có cần phải dùng văn chương, trước đánh một vòng, sau đó mới cho người ta xuống hố, có chơi người thì cũng đừng chơi kiểu đó chứ.
Không thể trách Phương Tranh chuyện bé xé ra to, trên sự thật, ở kiếp trước phàm là nữ nhân bắt đầu khen nam nhân là người tốt, thì một tầng ý tứ khác tức là, ngươi là người tốt, nhưng ngươi không thể, điều này đối với nam nhân mà nói, là một loại cách nói ngươi vô năng, cho nên khi nghe được “ngươi là người tốt”, Phương Tranh liền nghĩ Phượng tỷ đang mắng chính mình, trên mặt giống như bị người ta tát một bạt tai, nóng rát vô cùng khó chịu.
Phượng tỷ nhìn thấy sắc mặt Phương Tranh lúc đỏ lúc trắng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nàng không rõ mình đã nói sai câu nào, làm cho vị Phương đại thiếu gia trong ngày thường vốn có tính tình thoạt nhìn phi thường tốt lại tức giận đến như vậy.
“Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ đã nói sai điều gì?” Mặc dù tuổi tác lớn hơn Phương Tranh, nhưng nhìn thấy Phương Tranh tức giận, Phượng tỷ cũng cảm thấy có chút lo sợ, bất an hỏi.
Một lúc sau, Phương Tranh cũng hòa hoãn lại, sau đó cảm thấy có chút buồn cười, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, cùng một nữ nhân so đo làm gì? Người ta khen ngươi là người tốt, chí ít trong nhân phẩm của ngươi khẳng định là như vậy, chí ít so với “ngươi là một người xấu” hoặc là “ta không thích ngươi” còn tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Phương Tranh cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Trong giọng nói cũng đã ôn hòa hơn: “Phượng tỷ, tỷ không phải là đang muốn nói, kỳ thực ta là người tốt, nhưng ta không thích hợp tỷ? Sau đó chúc ta sớm ngày tìm được tình yêu thật sự, đừng treo cổ tại thân cây trước nhà tỷ?”
Phượng tỷ mở to đôi mắt đẹp, nghi hoặc nhìn Phương Tranh: “Lời này của ngươi cũng thật quá dối trá đi? Một là một, hai là hai, tỷ tỷ nói chuyện có khi nào quanh co lòng vòng qua? Ngươi cho là trên đời này ai nói chuyện với ngươi cũng phải ngọt xớt sao?” Nói xong Phượng tỷ còn khinh bỉ nhìn hắn một cái.
Sắc mặt Phương Tranh nong nóng, kháo! Bị khách sáo thôi, nguyên lai đàn bà cổ đại cũng không phải đem từ người tốt để chơi ta…
“Phượng tỷ, tỷ vừa nói ta là người tốt, còn muốn nói cái gì?”
“Ngươi là người tốt, nhưng lại là quý nhân, tỷ tỷ còn là một quả phụ có tuổi tác lớn hơn ngươi, làm sao xứng đôi ngươi? Ngươi a, sao lại nhìn thế sự giản đơn đến như vậy chứ…”
Biểu tình của Phượng tỷ bỗng nhiên như tim đập mạnh và loạn nhịp lên, lộ ra vài phần thần sắc bi thương, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Tranh. Thần thái thiên kiều bá mị đã lâu không gặp, khuôn mặt Phương Tranh đang càng ngày càng gần mặt nàng, nhưng ở trong lòng nàng lại càng ngày càng xa, xa đến không thể với tới, cũng giống như trăng trong nước, hoa trong gương…
Một lát, Phượng tỷ yếu ớt khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không? Hôm nay ngươi đường đường là ngũ phẩm quan viên triều đình, còn được khâm phong bá tước, được hoàng thượng vô cùng ân sủng, thậm chí lập tức sẽ làm phò mã gia, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ đáp ứng cho ngươi cưới xong công chúa rồi lại đi cưới tiếp một quả phụ tuổi tác còn lớn hơn ngươi sao? Dù là hoàng thượng đáp ứng, phụ mẫu ngươi chịu sao? Công chúa sẽ đồng ý sao?”
“Cuộc đời này của tỷ tỷ đã khổ mạng, sống thật mệt mỏi, mười lăm tuổi nhà mẹ đẻ đã hứa gả ta cho người, vừa qua được hai năm, nam nhân của ta lại bị mộ binh đến phương bắc nhập ngũ, vừa mới rời nhà mấy tháng, nam nhân kia đã chết bên ngoài, tỷ tỷ cứ thế phải trở thành quả phụ, liều mạng lo cho gia nghiệp, mong muốn quãng đời còn lại có thể sống khá giả một chút. Mãi cho đến khi may mắn quen biết được ngươi, mặc dù không phải là người thân hay bạn bè của ngươi, nhưng trong lòng tỷ tỷ vẫn xem ngươi là người thân nhất, dù cho Ngọc Như Trai gặp phải chuyện gì, tỷ tỷ luôn nghĩ đã có ngươi đứng ở phía sau ta, xem như đã đầy đủ.”
“Nếu tỷ tỷ cùng ngươi bước thêm một bước, ngươi cũng biết mình sẽ phải chịu bao nhiêu lời chỉ trích hay không? Tỷ tỷ là một quả phụ khắc chồng, có thể nào để cho ngươi vì ta mà trở mặt với người nhà, làm thánh thượng bất mãn, làm công chúa thương tâm? Như vậy dù cho tỷ tỷ có ở chung một chỗ với ngươi, ngươi có thể sống được thoải mái hay sao?”
Phượng tỷ thật khó có cơ hội chủ động vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Phương Tranh, thần sắc trong mắt tựa như mênh mông, tựa như thương cảm, trong giọng nói mang theo vẻ thổn thức nhàn nhạt, tinh thần hoảng hốt nhìn gương mặt trẻ trung của Phương Tranh, trong đôi mắt dịu dàng của Phượng tỷ tràn đầy nước mắt, trong miệng nỉ non: “Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già, ta rời chàng thiên nhai, chàng cách ta hải giác…Ngươi xuất hiện quá muộn rồi…”
Dứt lời, giọt nước mắt trong suốt cuồn cuộn mà rơi, lặng lẽ, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo Phương Tranh, vẩy ra, nát bấy, như một hồi pháo hoa thời thịnh thế.
Liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, thanh âm Phương Tranh trở nên có chút khàn khàn: “Ta biết tỷ muốn nói gì, thế nhưng tỷ phải tin tưởng, cuộc đời này của Phương Tranh, có thể trong lòng không có chí lớn, nhưng chuyện mà ta chân chính muốn làm, thì nhất định sẽ làm được, nữ nhân ta muốn kết hôn, ai cũng không ngăn được ta!”
Phượng tỷ nghe vậy nở nụ cười, giọt nước mắt trong mắt liên tục hạ xuống, miệng cười như hoa đào ngày xuân, mang theo vài phần đỏ rực như say, dưới ánh nến leo lét có vẻ đặc biệt kiều mị. “Đôi mày khẽ nhướng, xanh như làn khói xuân”, nữ nhân trước mắt này, không biết trong lòng đã chất chứa bao nhiêu đau khổ, tình cảnh này, làm trái tim Phương Tranh đau nhói, đối với nửa cuộc đời đã qua của nàng chợt chua xót cảm động.
“Chúng ta không nói chuyện mất hứng này nữa, đến, bồi tỷ tỷ uống thêm vài chén…” Phượng tỷ rõ ràng đã say, càng chủ động kéo tay Phương Tranh, gương mặt của nàng càng ngày càng đỏ, mị ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm.
“Phượng tỷ…tỷ say.” Phương Tranh đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, ôn tồn nói: “Đừng uống nữa, ta dìu tỷ đi nghỉ ngơi thôi.”
Phượng tỷ ha ha cười, đẩy Phương Tranh ra, đứng dậy lung lay lảo đảo tiêu sái đi tới trước một cái rương lớn ở phòng trong, mở nắp rương, từ bên trong lấy ra một bao vải.
“Đây là cái gì?”
Phượng tỷ ngồi xuống bên người Phương Tranh, mềm mại tựa lên người hắn, một hương thơm của nữ nhân thành thục nhè nhẹ thấm nhập vào chóp mũi Phương Tranh, như lan như xạ, làm tâm linh Phương Tranh lắc lư kích động, vừa muốn vươn tay ôm nàng vào trong lòng, tùy ý khinh bạc một phen.
Quỷ tâm tư của Phương Tranh Phượng tỷ lại hồn nhiên không hay biết, nàng nỉ non lầm bầm nói: “Đây là của ngươi…chia hoa hồng. Tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị cho ngươi từ lâu.”
“Ách…Không phải tỷ muốn mở thêm chi nhánh sao? Nhanh như vậy đã kiếm tiền về được rồi?” Biết rõ tình hình trước mặt thật sự không thích hợp bàn chuyện tiền bạc, nhưng Phương Tranh vẫn nhịn không được mừng rỡ.
Phượng tỷ lắc đầu nở nụ cười, trong dáng tươi cười có vẻ mê muội: “Trước đây khi tỷ tỷ lấy chồng cũng chưa từng buôn bán qua, rất nhiều quy củ cũng không thói quen, cho nên khi trước đây ngươi tới đòi bạc thì tỷ tỷ chưa đưa cho ngươi, nhưng tự chủ trương cầm bạc của ngươi mở tiệm mới…” Sóng mắt lưu chuyển, Phượng tỷ cười nhìn Phương Tranh: “Bởi vì chuyện này, sợ rằng ngươi luôn uất nghẹn không ít đối với tỷ tỷ phải không?”
“Không có đâu!” Phương Tranh nhanh lắc đầu: “Tỷ tỷ đang giúp ta kiếm tiền, dù tạm thời chưa chia cho ta, cũng chỉ là tốt với ta, muốn kiếm càng nhiều bạc hơn cho ta thôi, hì hì, tiểu đệ không phải là người không biết phân biệt, tỷ còn thiếu bạc không? Tiểu đệ sẽ nghĩ biện pháp kiếm về cho tỷ…”
“Xấu xa! Hi hi…sau này, sinh ý là sinh ý, quy củ cũng phải giữ, ngày sau buôn bán có lời bạc chúng ta phải phân chia trước đã, bạc phân nếu tạm thời không có gì dùng, thì lại mang ra một phần, chúng ta tiếp tục kết phường, tỷ tỷ nói như vậy ngươi có thỏa mãn?”
“Thỏa mãn thỏa mãn, Phượng tỷ đối với ta quá tốt, tiểu đệ thật không biết nên làm sao cảm tạ tỷ, mời ăn cơm đi, phỏng chừng tỷ không thấy lạ, lấy thân báo đáp, tiểu đệ lo lắng khả năng tỷ sẽ không đáp ứng…” Phương Tranh vừa nói vừa cởi bao vải, Oa! Một xấp ngân phiếu, thoáng tính sơ qua, phỏng chừng cũng được bốn năm vạn lượng.
“Nhiều như vậy…” Phương Tranh kinh ngạc nói.
“Tỷ tỷ là nhờ cây đại thụ, lấy danh nghĩa của Phương đại thiếu gia, những lưu manh nhàn hán trên đường, hay đám quan sai quấy rối, quan lại muốn hối lộ, nhìn thấy Ngọc Như Trai đều đi vòng qua tránh né, một khắc cũng không dám ở lâu, cho nên cũng tiết kiệm được không ít bạc chuẩn bị hối lộ, thật không biết ở trong triều ngươi đã làm ra chuyện gì, những quan lại nghe được tên của ngươi, liền giống như thấy quỷ, sợ đến sắc mặt tái nhợt, nói không nói đã quay đầu bỏ chạy, dù là quan lại thu thuế cũng chưa từng thấy đến cửa, mỗi tháng Ngọc Như Trai muốn giao khoản thuế, chính ta phải chủ động đi tới giao cho nha môn. Lại có thêm Trường Bình công chúa điện hạ hỗ trợ, những nữ quyến của vương công đại thần đều đến chiếu cố sinh ý, ngày tháng lâu dài, bạc kiếm cũng nhiều hơn…”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Không nghĩ tới tên của ta không ngờ còn có công dụng trấn áp ma quỷ, nếu không ta thuê một họa sĩ, vẽ lại tướng mạo anh tuấn của ta, sau này hướng toàn bộ thương hộ trong kinh thành chào hàng, để cho bọn họ đem tranh vẽ của ta dán ngoài cửa, ân, cứ năm lượng bạc một tấm, nếu mua mười tấm thì giảm giá phần trăm…Hắc hắc, chúng ta lại có thêm một nghiệm vụ mới nha.”
Lúc này Phượng tỷ tựa hồ ngồi cũng đã không ổn, đem sức nặng toàn thân đều dựa vào trên người Phương Tranh, trong tay lảo đảo bưng chén rượu, trong miệng hơi thở như lan, mang theo một chút mơ hồ: “Ngươi nha, trong mắt thật sự là chỉ có tiền thôi, lúc này ánh trăng đẹp như vậy, sao không bồi tỷ tỷ uống thêm vài chén?”
Phương Tranh cả kinh, vừa rồi chỉ lo suy nghĩ đến bạc, không lưu ý Phượng tỷ, không biết nàng đã uống thêm mấy chén, thật sự đã để nàng uống say, đối mặt với một tiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng như vậy, ta là ăn, hay không ăn đây?
Không cho hắn lo lắng suy nghĩ nhiều, Phượng tỷ cầm chén rượu trong tay uống sạch, sau đó bỗng nhiên kéo vạt áo trước ngực, đưa bàn tay lên quạt quạt gió: “Tiểu bại hoại, ngươi không cảm thấy nóng sao? Tỷ tỷ nóng quá…”
Phương Tranh từ đầu tới đuôi vẫn đang duy trì phong độ chính nhân quân tử nha, dù sao đề tài vừa nói quá mức nặng nề, nếu không phải Phượng tỷ tận lực đem trọng tâm câu chuyện tách ra, không chuẩn hiện tại Phương Tranh đã cùng Phượng tỷ ôm đầu khóc rống mất rồi.
Bầu không khí nặng nề lại biến đổi quá nhanh, nhất thời làm Phương Tranh có chút trở tay không kịp, vừa rồi câu nói: “Ta sinh chàng chưa sinh”, chỉ một lát sau, bầu không khí đã trở nên cực kỳ kiều diễm, thậm chí Phượng tỷ còn chủ động vạch áo trước ngực, hắn còn không kịp cẩn thận nhìn thấy cái yếm màu đỏ thẫm Phượng tỷ đang mặc trước ngực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cái yếm lần trước bị Phương Tranh ăn trộm.
Chuyện phi lễ không được nhìn, chuyện phi lễ không nhìn, trong lòng Phương Tranh nhiều lần nhắc nhở chính mình, muốn làm một chính nhân quân tử đường đường chính chính, thoát ly khỏi lòng cầm thú cấp thấp, dù sao Phượng tỷ là một nữ nhân tốt, nữ nhân tốt không nên bị sắc lang sỗ sàng.
Nhắc nhở thì nhắc nhở, đôi mắt gian tà của Phương Tranh vẫn mở thật to, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vót của Phượng tỷ, có lúc bởi vì độ lớn của nó chặn lấy tầm nhìn, hắn cư nhiên còn nghĩ thò đầu qua nhìn tiếp, rất sợ bỏ qua bộ vị then chốt nào đó.
Phong cảnh tốt phong cảnh tốt! Vóc người Phượng tỷ thật sự là quá tốt, trong mấy lão bà, nếu luận vóc người, sợ là chỉ có Yên Nhiên mới có khả năng ganh đua cao thấp nha?
“Tiểu bại hoại, tỷ tỷ đẹp không?” Phượng tỷ không biết đã mở mắt từ lúc nào, có lẽ bị cảm giác say sưa che giấu, khi Phương Tranh nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, Phượng tỷ chỉ ha ha cười, không thấy có bao nhiêu xấu hổ, trái lại không tự giác ưỡn ngực lên, nguyên bản bộ ngực đã cao vót lại càng hùng vĩ cao ngất.
“Vóc người của Phượng tỷ, thực sự là ngàn dặm mới tìm được một, tiểu đệ vừa thấy, trong lòng không ngừng hướng tới…” Phương Tranh bày ra dáng dấp sắc lang tiêu chuẩn nhất, tự kìm chế không chảy nước miếng nói. Đang định vươn bàn tay ra, hảo hảo khinh bạc một phen, cũng không ngờ Phượng tỷ nhìn hắn cười cười, đầu nghiêng qua, liền ngã xuống trên bàn.
Phương Tranh trợn tròn mắt, bàn tay háo sắc vẫn duy trì tư thế cố định, giằng co giữa không trung, biểu tình sắc mị mị trên mặt tựa hồ như đọng lại.
Ân? Say quá rồi? Sớm nên uống ít một chút, lần này thật hay, chưa làm được chuyện gì, người đã triệt để say mèm, lưu lại một mình ta nửa vời ở đây là chuyện gì chứ? Hảo hảo ăn bữa cơm, lại ăn ra tới quang cảnh như thế, làm sao bây giờ? Đều nói nữ nhân không uống say, nam nhân không cơ hội, lúc này cơ hội lại đang ghé trên bàn bất tỉnh nhân sự, đẩy ngã, hay buông tha? Đó là một loại vấn đề rất nghiêm túc.
Tuyển chọn con đường cầm thú, hay không cầm thú?
Đầu óc Phương Tranh đang liên tục giao chiến, kỳ thực cũng giao chiến không bao lâu, hắn rất nhanh liền làm ra quyết định.
Lắc lắc Phượng tỷ, xác định nàng đã say mèm, Phương Tranh bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường. Nhìn gương mặt đỏ bừng đang ngủ say, trong lòng Phương Tranh không khỏi nổi lên một trận yêu thương.
Cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho nàng, Phương Tranh đứng dậy, nhẹ thở một hơi, quay đầu lại nhìn Phượng tỷ, đôi mắt xoay động, lại ngồi xuống mép giường, vạch một góc chăn, cởi ngoại y của Phượng tỷ ra, lộ ra cái yếm màu đỏ thẫm, nhất thời cảnh xuân vô hạn, hương thơm ngập mũi, dường như vừa vạch trần một hộp châu bảo tuyệt thế, rực rỡ bức người khắp phòng.
Đây là lão bà trong ý định thu về, sờ một chút hẳn là không quan hệ gì nhiều lắm a? Tuy rằng đạo đức chuẩn tắc của bổn thiếu gia có yêu cầu rất cao, nhưng…sờ chính lão bà của mình hẳn là cũng nằm trong chuẩn tắc đạo đức chứ? Ta không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đẩy ngã người ta, chỉ sờ một chút mà thôi, chỉ là một ít phần da thịt…
Phương Tranh liên tục thuyết phục bản thân mình, bàn tay nhịn không được vươn ra, rơi vào bộ ngực sữa cao vót của Phượng tỷ…thật là thoải mái, mềm mại lại kiên quyết, nữ nhân trong nữ nhân, cực phẩm như vậy nếu không thu nhập vào phòng, quả thật thiên lý không dung…
Thắt lưng nữ nhân này thật tinh tế…
Chân nữ nhân này thật dài…
Bàn chân nữ nhân này thật xinh đẹp…
…..
……
Phương Tranh vừa lẩm bẩm vừa khinh bạc, mặc dù không thực chất xử lý nàng, nhưng bàn tay háo sắc đã đem toàn thân Phượng tỷ sờ soạng hoàn toàn thấu thấu triệt triệt, không quên một chỗ nào. Phượng tỷ lại không hề hay biết, mặc cho hắn làm, không hề phản kháng.
Vẫn sờ soạng suốt thời gian uống hai chén trà, Phương Tranh luyến tiếc rút tay, liếm liếm môi trên đang nóng bỏng, Phương Tranh cắn răng đắp lại chăn cho nàng, dùng nghị lực vạn phần nhịn xuống xung động đang cuộn trào mãnh liệt trong nội tâm. Không thể tiếp tục được nữa, thật nếu xử lý nàng, nàng sẽ hận ta cả đời, hơn nữa làm như vậy cũng chẳng có chút mặt mũi, không giống một nam nhân, ân, sờ sờ là tốt rồi, sờ sờ là tốt rồi…
Ngồi xổm trước người Phượng tỷ, Phương Tranh nhẹ nhàng nói: “Ta đi, tỷ ngủ ngon…Được rồi, cái yếm của tỷ cùng ta rất có duyên, tiểu đệ tiện mang đi làm kỷ niệm, hắc hắc, sáng mai nếu tìm không ra nó, thì tỷ phải đổi một cái khác màu hồng phấn đi, kỳ thật màu nào ta cũng rất thích…”
Thổi tắt ngọn nến, nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn vầng trăng non trên bầu trời, Phương Tranh vặn người một cái, đi ra hậu viện.
Bên trong sương phòng, Phượng tỷ ngồi dậy trong bóng đêm, sắc mặt đỏ bừng cắn môi dưới, oán hận thấp giọng nói: “Tiểu hỗn đản có sắc tâm không có sắc đảm! Hỗn đản! Dâm tặc!” ( sắc tâm: lòng háo sắc, sắc đảm: lòng can đảm để làm)
Hung hăng đấm xuống giường vài cái, Phượng tỷ lại nằm trở xuống, nghĩ vừa rồi mình vờ say, Phương Tranh đem thân thể mình từ trên xuống dưới sờ soạng hết thảy, loại xúc cảm nóng bỏng này, làm thiếu chút nữa nàng đã rên rỉ ra, mất mặt trước mọi người. Nghĩ tới đây, Phượng tỷ cảm giác cả người như bốc lửa, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, đều trở nên nóng rực không chịu nổi. Cổ họng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Phượng tỷ dúi mặt vào trong chăn, che lại cảnh xuân khiến máu huyết kẻ khác phải sôi sục…
Đêm lạnh như nước, bên trong sương phòng nơi hậu viên lại khắp phòng như xuân.
Đi ra hậu viện, tâm tình Phương Tranh đã cảm thấy ảo não, hắn đang suy nghĩ có phải vừa rồi mình đã làm sai không? Vì sao trong ngực mơ hồ có chút hối hận? Nếu vừa rồi xử lý nàng, thì ngày thứ hai nàng tỉnh lại thì hận mình, nhưng với bản lĩnh giải quyết sự nhõng nhẽo giận dỗi của nữ nhân, phỏng chừng bắt lấy trái tim của nàng cũng không khó đi? Có lẽ từ nay về sau nàng còn hoàn toàn một lòng đi theo ta nữa.
Nếu không, hiện tại thiếu gia trở lại tiếp tục?
Suy nghĩ một chút, Phương Tranh buông tha, không riêng gì khác, dù là vì mặt mũi của nam nhân, muốn giải quyết nàng, cũng phải đợi lúc nàng tỉnh táo, cam tâm tình nguyện, mới gọi là có bản lĩnh, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì thật không có ý nghĩa.
Đi ra khỏi cửa hậu viện, tiểu Ngũ còn đang ngồi bên xe ngựa chờ hắn, Phương Tranh đi ra, tiểu Ngũ liền tiến lên bắt chuyện.
“Thiếu gia, ngài…làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Phương Tranh ủ rũ, giống như bị người cướp đoạt gì đó, tiểu Ngũ cẩn thận hỏi.
Phương Tranh cau mày, nhếch miệng: “…Trứng đau!”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn