A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 405
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2504 / 69
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 156: Ngẫu Ngộ
huyện thương nghị cũng đã xong, Dương Đốc Thanh dưới sự giữ lại đầy nhiệt tình của chủ nhân Phương gia, cũng không nề hà, lưu lại làm khách.
Phương Tranh đợi Trường Bình chạy ra khỏi đại sảnh, thẳng đến cửa lớn Phương phủ, biểu tình xấu hổ và giận dữ dị thường, vì vậy hướng Dương thượng thư bồi xin lỗi, nhanh chóng đuổi theo, công tác chiêu đãi liền giao cho Phương lão gia.
Hắn không phải sợ Trường Bình xấu hổ và giận dữ sẽ không bỏ qua cho mình, mà hắn lo lắng chính là, Trường Bình quá mất hứng, thì đám lưu manh của kinh thành sẽ gặp tai ương.
Rất nhiều kinh lịch trong dĩ vãng cho thấy, thời gian Trường Bình khó chịu, cũng sẽ mang đi đám nương tử quân đằng đằng sát khí, lắc lư chuyển khắp kinh thành, chuyên tìm những đám lưu manh không có mắt, liền nắm lấy trừng trị. Ơn trời có đức hiếu sinh, làm lưu manh cũng là chức nghiệp có tiền đồ, không thể bởi vì Trường Bình nhất thời muốn hả giận, mà dẫn đến toàn bộ ngành đầu độc này rung chuyển bất an, điều này đối với sự ổn định và hòa bình lâu dài của kinh thành sẽ vô cùng bất lợi.
Ngoài cửa lớn, Trường Bình bất chấp bọn người hầu gác cổng đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm, đỏ mặt chui vào lòng Phương Tranh, vừa đấm vừa xấu hổ gắt giọng: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi! Làm cho ta cũng không còn mặt mũi gặp người nữa!”
Phương Tranh chịu đựng đau nhức nói: “Đừng đấm nữa, nếu nàng tươi sống đánh chết lão công tương lai, thì mới gọi là không mặt mũi gặp người.”
Ngừng tay, Trường Bình oán hận trừng mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không sớm nhắc nhở ta?”
Phương Tranh kêu oan nói: “Sao ta có thể nhắc nhở nàng được? Chính nàng một cước đá văng cửa chạy vào, nhắc nhở nàng cũng đã chậm rồi nha.”
Trường Bình tự biết đuối lý, phẫn nộ hừ một tiếng, yên lặng quay đầu liền đi.
“Ai, nàng đi đâu chứ?” Phương Tranh vội la lên.
“Không mặt mũi gặp người, ta đi chết cho rồi! Ngươi đừng quản ta!” Trường Bình nổi giận nói, dưới chân càng chạy càng nhanh.
Phương Tranh thở dài, biết lúc này tâm tình công chúa điện hạ rất không xong, đã sắp gả vào cửa, phút cuối cùng lại xảy ra việc như vậy, đem ấn tượng của nàng trong lòng cha mẹ chồng hủy hoại chỉ trong chốc lát. Càng đáng tức giận hơn là, chính tay cô ta hủy diệt nó, hại nàng muốn tìm người trút giận cũng không tìm được ai, bảo nàng làm sao không phiền muộn?
Phương Tranh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bồi bên cạnh Trường Bình cho nàng được thoải mái hơn. Lại nói chỉ cần sau này nàng biểu hiện tốt hơn, sau đó cha mẹ sẽ nghĩ rằng lần này chỉ là thất thường thôi, cùng lắm thì không ở nhà, đi chỗ khác mà ở. Trường Bình không biết là đã nghĩ thông suốt hay là bị Phương Tranh trêu chọc đến nở nụ cười, một lát sau, nàng lại khôi phục nét cười mỹ lệ như trước.
Khôi phục lại tâm tình, lúc này Trường Bình đã có hăng hái đi dạo phố. Một đường lôi kéo Phương Tranh đi khắp nơi, sau lưng Trường Bình còn dẫn theo vài nữ hầu vệ, nhóm người cứ như vậy ra khỏi Phương phủ vẫn chậm rãi đi mãi tới thành bắc.
Cuối cùng Phương Tranh thật sự mệt không đi nổi nữa, nữ nhân rốt cục là loại sinh vật gì đây? Nữ nhân cổ đại cùng nữ nhân hiện đại căn bản không hề khác nhau, vừa đi dạo phố liền giống như có sinh lực vô tận, bởi vậy chứng minh, nam nhân cực khổ đến cỡ nào, hơn nữa loại cực khổ này kéo dài suốt từ thời cổ đại lưu truyền xuống tới.
“Dừng! Dừng lại!” Phương Tranh ra dấu tạm dừng, ngăn trở kế hoạch khi Trường Bình muốn tiến vào một cửa hàng tơ lụa.
“Không…không được!” Vừa nói Phương Tranh vừa chỉ chỉ những đồ vật trên người, sở thích của Trường Bình rất quái lạ, mua đồ vật cũng không xem giá cả, mặc kệ là đồ cổ cao cấp hay hàng giả vỉa hè, chỉ cần nàng nghĩ có hứng thú, một mực đòi mua cho được. Cho nên trên người Phương Tranh lúc này, trong tay, trên vai đều khiêng lổn ngổn, tất cả đều là những đồ vật gì đó không biết tên.
Thí dụ như vài cây ngọc trâm, một bức tranh danh gia viết, một gốc cây nhân sâm được xưng đã được ngàn năm, tên tiểu tử bày hàng ngoài vỉa hè dám thề rằng cây nhân sâm này đã thành tinh, trần trụi cái mông chạy loạn khắp núi. Càng quá phận chính là, Trường Bình ở trên vỉa hè mua một cây long tuyền bảo kiếm mà có người nói nửa đêm sẽ phát sinh hào quang, điều này tương đối vô nghĩa, Phương Tranh cho rằng trừ phi chuôi long tuyền kiếm này là giống cái, nửa đêm động lòng xuân mới có thể kêu to.
Nhưng Trường Bình mặc kệ những việc này, nàng chỉ cần xem trọng liền nhất định phải mua, làm lão công tương lai, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là cắn răng liên tục đào bạc đưa ra – may là kế hoạch trù kiến công trình cho Ảnh Tử bị Phương Tranh tham ô không ít, nếu không ngày hôm nay xem như là khó qua. Lão bà muốn mua đồ vật, nam nhân mà không trả nổi tiền, thì đó chẳng khác gì ở thời khắc mấu chốt trên giường lại không xung phong nổi, mất mặt đến cực điểm.
Cứ như vậy, đi mãi một vòng, Phương Tranh cũng xài hết mấy trăm lượng bạc, vừa xót vừa phải lộ ra khuôn mặt tươi cười, còn vỗ vào ngực: “Không sao cả! Muốn xài bao nhiêu cứ thoải mái!”
Nhìn dáng dấp kiệt lực của Phương Tranh, Trường Bình xót xa, ngoắc một nữ hầu vệ, đưa toàn bộ đồ vật trên người hắn lấy xuống, phân phó thị vệ đem về trong phủ.
Nữ hầu vệ đưa đôi tay mạnh khỏe nhận hết đồ vật trên người Phương Tranh, còn nhẹ nhàng xốc xốc lên, sau đó khinh miệt liếc mắt nhìn Phương Tranh, quay đầu rời đi.
“Ánh mắt nàng ta có ý gì a?” Phương Tranh khó chịu: “Có khí lực sao không sớm giúp tay chứ, ta mệt chết khiếp còn khinh bỉ ta, kháo!” Phương Tranh cảm tính tôn nghiêm nam nhân bị khiêu khích lớn.
Trường Bình hỉ hả đẩy hắn một chút: “Được rồi, ngươi tức giận với thị vệ thủ hạ của ta làm gì.”
Phương Tranh phẫn nộ hừ nói: “Có bản lĩnh đấu tay đôi đi!”
Trường Bình nghi hoặc nói: “Thật hay giả đó? Gần đây ngươi có thêm bản lĩnh rồi sao? Không phải thấy người ta đi xa rồi mới nói vậy nha?”
Phương Tranh mạnh miệng nói: “Đương nhiên là thật!”
“Vậy ngày mai ta an bài cho ngươi và nàng đánh một trận?”
“Khái khái…Ngày mai ta có việc, không, gần đây ta bề bộn nhiều việc, rút không ra thời gian, nhưng sát thủ ca ca bên người ta gần đây tương đối rảnh rỗi…”
“Hì hì, ngươi là hỗn đản, quả thật xấu xa vô cùng!” Trường Bình cười duyên hướng Phương Tranh xuất một chiêu hắc hổ thâu tâm.
“…”
Hai người tay nắm tay đi trên đường cái, thời đại này nam nữ thủ lễ rất nghiêm, nhìn thấy đôi nam nữ không coi ai ra gì nắm chặt tay nhau, người qua đường không khỏi kinh hãi không ngớt, đều hướng bọn họ chỉ trỏ. Cũng may Phương Tranh đến từ kiếp trước, mà Trường Bình lại có tính tình chỉ làm theo ý mình, đối với sự chỉ trỏ của mọi người không chút lưu ý, ngược lại trò chuyện càng thêm hăng say.
“Uy! Mau đến xem mau đến xem, nàng ở phía trước mặt xiêm y thật là đẹp mắt!” Trường Bình kéo ống tay áo Phương Tranh, chỉ vào bóng lưng nữ tử ở phía trước, hưng phấn nói.
Phương Tranh chăm chú nhìn tới, thấy bóng lưng nữ tử yểu điệu, eo nhỏ mông lớn, lúc đi lại hiện ra phong thái yểu điệu, xem bóng lưng làm người ta nhịn không được phải nuốt nước miếng.
Phương Tranh vuốt cằm, híp mắt khẳng định thẩm mỹ quan của Trường Bình: “Ân! Xác thực đẹp! Như vậy đi, ta đi tới lấy hết xiêm y của nàng, sau đó xiêm y thuộc về nàng, người thuộc về ta, thế nào?”
Thanh âm của Phương Tranh không lớn, nhưng cũng không nhỏ, chí ít trong một trượng đều có thể nghe được.
Vị nữ tử có bóng lưng xinh đẹp kia hiển nhiên nghe được lời nói lỗ mãng của Phương Tranh, bước chân khựng lại, bỗng nhiên quay đầu, đối mặt Phương Tranh.
Chỉ thấy nữ tử kia khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn, gương mặt trái xoan, mày liễu, da thịt mịn nhẵn, trắng mịn như tô, không dùng phấn trang điểm mà nhan sắc như bình minh ánh tuyết, hiển lộ phong tư eo thon như gió đêm phơ phất.
“Oa! Phượng tỷ! Sao ngươi lại ở chỗ này?” Phương Tranh cực kỳ kinh ngạc kêu lên.
Phượng tỷ hừ nói: “Ta còn nói tên hỗn đản nào dám giữa ban ngày đùa giỡn dân nữ, nguyên lai là Phương đại thiếu gia, điều này khó trách.”
Phương Tranh cứng lại, cười gượng nói: “Vừa khớp, chỉ là vừa khớp thôi, lần sau ta nhất định thấy rõ chính diện mới đùa giỡn.”
Phương tỷ nghe vậy cười quyến rũ nói: “Chẳng lẽ Phượng đại tỷ ta đã già rồi, không nhập được vào pháp nhãn của ngươi, thiếu tư cách sao?”
Phương Tranh ngẩn người, sau đó xoa xoa tay cười nói: “Sao có thể chứ, chủ yếu là quá quen với Phượng tỷ, ha hả, nên ngại ngùng hạ thủ…”
Trường Bình nhìn thấy hai người chỉ lo hàn huyên, tựa hồ đã quên sự tồn tại của nàng, tiểu nha đầu liền mất hứng.
“Uy! Các ngươi xem ta không tồn tại sao?” Trường Bình vốn có ấn tượng không tốt đối với Phượng tỷ, nghĩ nàng như hồ ly, bình thường hay câu dẫn Phương Tranh, nhưng còn từng lấy một lần chồng, cho nên khi nói chuyện không hề khách khí.
Lúc này Phượng tỷ mới chú ý tới bên cạnh Phương Tranh có một tiểu cô nương, tập trung nhìn kỹ, không ngờ là Trường Bình công chúa. Sắc mặt Phượng tỷ liền nghiêm lại, liền quỳ xuống hành lễ, Phương Tranh nhanh tay ngăn cản nàng: “Ai, không được, đây là trên đường cái, đừng làm người ta chú ý.”
Vừa nói Phương Tranh vừa nhân cơ hội kéo tay Phượng tỷ, làm bộ như nâng nàng dậy, sắc mặt nghiêm trang, dường như chính nhân quân tử có mỹ nữ ngồi trong lòng vẫn không loạn, nhưng âm thầm ở trên bàn tay mềm mại trơn nhuyễn như ngọc sờ soạng vài cái, chậc chậc, thật không biết Phượng tỷ dùng loại kem bảo dưỡng gì đây, hai mươi bốn tuổi rồi, bàn tay lại mềm trơn như tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, làm kẻ khác kiềm lòng không được vừa sờ liền muốn sờ nữa.
Phượng tỷ phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Phương Tranh, thuận thế cũng không hướng Trường Bình hành lễ. Chỉ đỏ mặt rút bàn tay đang bị Phương Tranh lén lút vuốt ve.
Trường Bình cũng không phải người mù, thấy hai người mắt đi mày lại, làm sao không biết giữa bọn họ có điều mờ ám? Mặc dù trong ngực chua chát, nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, nhưng bởi vậy mà nàng đối với Phượng tỷ lại có thêm vài phần địch ý.
“Phượng tỷ, ngươi đi dạo phố một mình sao?” Phương Tranh ngạc nhiên nói.
“Ta vừa lúc đến nhà tìm ngươi, lại nghe người gác cổng nói, hôm nay có Lễ Bộ thượng thư đến thương nghị hôn sự giữa ngươi và công chúa điện hạ, ta không tiện quấy rối, nên quay trở về.”
Phương Tranh vui vẻ nói: “Chẳng lẽ lương tâm Phượng tỷ mở ra, dự định chia hoa hồng cho ta sao?”
Phượng tỷ cười nói: “Cũng không phải, trong tiệm có một khách nhân, chỉ tên muốn gặp ngươi, hắn nói không dám đến quý phủ, sợ làm người chú ý, không còn cách nào khác, đành chạy đến chỗ của ta, không ngờ ở chỗ này xảo diệu gặp ngươi, không thì ta chạy đến gãy chân rồi.” Nói xong khom người xuống nhẹ nhàng xoa chân vài cái.
Phương Tranh đưa mắt nhìn đôi chân của Phượng tỷ, đôi chân thật thon dài, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, tưởng tượng cùng chủ nhân của đôi chân dài này lên đỉnh Vu Sơn, chân dài chăm chú quấn ngang bên hông…
Bị lòng háo sắc làm hôn mê tâm trí, Phương Tranh thốt lời: “…Phượng tỷ khổ cực như vậy, tiểu đệ thật sự băn khoăn, không bằng nhượng tiểu đệ giúp xoa xoa chân, kỹ thuật của tiểu đệ rất tuyệt nga…A!”
Theo một tiếng hét thảm, Trường Bình đắc ý thu hồi bàn tay đang nhéo bên hông Phương Tranh.
Đắc ý vênh váo thì phải gặp báo ứng, Phương Tranh rất nhanh liền hiểu rõ đạo lý này.
“Trong tiệm là ai muốn gặp ta? Làm ra vẻ thần thần bí bí như thế, dù nhà của ta cũng không dám đến…” Phương Tranh xoa phần thịt non bên hông, nhe răng hỏi.
Phượng tỷ lắc đầu: “Hắn nói hắn họ Ngô…”
“Ngô công tử?” Phương Tranh suy nghĩ cả buổi mới nhớ lại, vỗ đùi, mấy ngày nay quá bận rộn, sao lại quên mất tiểu tử này? Tiểu tử này còn thiếu ta gần trăm vạn lượng bạc nha!
“Ngô công tử đang ở trong tiệm?”
Thấy Phượng tỷ gật đầu, Phương Tranh vui vẻ cười nói: “Vừa đang buồn ngủ, lại có người đưa chiếc gối tới, ha ha, đi một chút, nhanh lên, đi gặp vận tài đồng tử nào.”
Trường Bình cùng Phượng tỷ dưới sự thúc giục liên tục của Phương Tranh, rất nhanh đã chạy tới Ngọc Như Trai.
Ngô công tử đang ngồi giữa hậu viện, một vị tiên sinh thu ngân đang chiêu đãi hắn. Dáng dấp Ngô công tử đầy bụng tâm sự, câu được câu mất không theo sát được câu chuyện đang nói với thu ngân tiên sinh.
Vừa thấy Phương Tranh đi tới, trên mặt Ngô công tử không khỏi hiện lên vài phần sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng dậy, hướng Phương Tranh thở dài nói: “Thảo dân gặp qua Phương đại nhân.”
Trang phục hôm nay của Ngô công tử tương đối nho nhã, còn hơn lần trước khi đi tới Phương phủ thì bị hộ viện Phương gia dằn vặt đến quần áo tả tơi, hơn nữa khí sắc tinh thần cũng tốt, tựa như một tiểu công tử đầy sinh lực, cả người thoạt nhìn rất có vài phần khí chất phong độ.
Gần đây tiểu tử này đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đi bán hàng đa cấp sao?
Phương Tranh chắp tay cười nói: “Ngô công tử, đã lâu không gặp, so với trước đây đúng là suất hơn a, đều nhanh vượt qua ta rồi. Lần trước thấy ngươi còn giống người vượn Thái Sơn, hôm nay sửa thành bạch mã vương tử rồi?”
Trường Bình cùng Phượng tỷ không quen biết Ngô công tử, nhưng hai nàng thông tuệ, nhìn ra được bọn họ có chuyện quan trọng thương lượng, liền thức thời đi ra ngoài tiệm bán hàng, hậu viện to như vậy chỉ còn Phương Tranh và Ngô công tử hai người.
Nhấc lên trường sam, Phương Tranh ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Ngô công tử nói: “Tiểu Ngô, nghe nói ngươi tìm ta, ta vội vàng chạy tới, thật là kỳ quái, sao ngươi không đến thẳng nhà của ta? Nhà của ta là long đàm hổ huyệt, làm cho ngươi sợ như vậy sao?”
Ngô công tử vội vàng cười nói: “Không dám không dám, thật sự là thảo dân có một việc cơ mật, đến quý phủ tìm ngài lại sợ làm người ta chú ý, vì muốn giữ bí mật, thảo dân không thể làm gì khác hơn là cả gan đến đây để thỉnh ngài đến, mong rằng Phương đại nhân thứ tội.”
“Thần bí như thế?” Phương Tranh cau mày hỏi, sau đó hai mắt sáng ngời, bàn tay đưa ra: “Chuyện khác khoan hãy nói, trả thù lao!”
Ngô công tử ngạc nhiên nói: “Trả…trả tiền gì?”
Phương Tranh mất hứng: “Ngươi thiếu ta một trăm vạn lượng bạc, ngươi đã quên? Trừ đi bốn vạn lượng ngươi đưa cho ta, ngươi còn thiếu ta chín mươi sáu vạn lượng, có bằng có chứng, chẳng lẽ ngươi muốn xù nợ?”
Ngô công tử chợt suy sụp, vẻ mặt cầu xin: “Phương đại nhân…ta…thảo dân hôm nay tới gặp ngài, không phải để trả tiền…”
“Không có tiền ngươi tới kiếm ta để làm chi? Giao tình giữa hai ta còn chưa tới mức giao kết thân thiết phải không?” Phương Tranh bất mãn nói. Gần đây đỉnh đầu Phương đại thiếu gia có chút chặt chẽ, thật vất vả có người thiếu tiền chủ động muốn gặp hắn, nguyên tưởng rằng có lẽ được trả một hai vạn lượng bạc để tiêu đỡ, không nghĩ tới cả người thiếu nợ cũng không phải đến để trả tiền, điều này làm cho Phương Tranh cảm thấy rất không vui vẻ.
Ngô công tử nhìn thấy sắc mặt Phương Tranh trầm xuống, không khỏi sợ hãi, vội vàng giải thích: “Phương đại nhân, lần trước ngài cho thảo dân hai vạn lượng ngân phiếu, muốn thảo dân tiếp cận đại công tử Phan Đào của Phan thượng thư, kết giao quan hệ tốt, ngài…sẽ không quên chứ?”
Phương Tranh đảo mắt, sau đó vỗ đầu, không nói tới thật đúng là quên mất. Lúc đầu muốn Ngô công tử tiếp cận Phan Đào, là muốn từ phương diện này tìm tin tức, thử xem có thể có được phần nào tình báo về việc ác của Phan thượng thư. Hôm nay xem ra, Ngô công tử chủ động cầu kiến, xem ra là có thu hoạch.
Phương Tranh vẫn luôn xem trọng chuyện này, đặc biệt từ sau khi tiếp nhận Ảnh Tử, mấy chục thủ hạ đều là tinh anh nhân sĩ am hiểu tình báo, làm sao chịu nhớ tới quân cờ như có như không như Ngô công tử?
Hiện nay trọng điểm mà Phương Tranh quan tâm, chính là làm ra bạc, cho nên đối với tình báo Ngô công tử đưa tới, hắn cũng cảm thấy không quá trọng yêu. Trong nhà Phan thượng thư có hai tên nhi tử ngu ngốc, phỏng chừng cũng nói không ra được chuyện bí mật gì kinh thiên động địa.
Nghiến nghiến răng, Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, kỳ quái nói: “Quần áo Ngô công tử ngăn nắp như vậy, sao không có tiền đưa ta? Ngươi có biết hiện tại bổn quan nghèo tới mức hận không thể đem một lượng bạc cắn ra làm hai nửa?”
Ngô công tử vẻ mặt cầu xin nói: “Đại nhân, ngài nên giảm bớt khí lực đi. Ngày hôm qua thảo dân từng thử qua, thật nghiến không ra…”
“…”
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia - Tặc Mi Thử Nhãn