Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Lão Thập Tức Giận, Nổi Hứng Làm Thơ.
au đó là câu thứ hai, Vương gia Hoa Thụy quốc xin thứ lỗi, ngươi có thể không bỏ qua sao? Cho dù ngươi không bỏ qua, nhân dân của ngươi có thể để ngươi không bỏ qua sao? Làm ơn đi, đối phương là Vương gia như tu la trên chiến trường đó, bị Tuyên Vũ quốc làm mất hứng, khiến dân chúng lầm than, ngươi có thể không bỏ qua sao? Được, ngươi bỏ qua, ngươi bỏ qua là xong? Vương gia nhà người ta vì Linh vương mới đắc tội nha, ngươi có thể đắc tội nhà Linh vương sao? Dù Linh vương làm lộ chuyện của ngươi, nhưng ngươi không thể không thừa nhận đây là sự thật, đã là sự thật, thì Thế tử điện hạ, phiền ngài đập gãy răng nuốt vào bụng đi. Nuốt không nổi? Vậy thì hòa với bụm máu mà nuốt!
Hai câu nói khiến Thập Thế Tử rầu rĩ chịu đựng, không thể kể khổ.
Lão Thất và lão Bát vừa chuyển sang bàn bên cạnh nhìn nhau, mừng thầm vì mình sớm chuồn đi, Thập đệ vẫn luôn coi trọng thể diện, hôm nay là lần đầu tiên bẽ mặt trước bao nhiêu người.
“Thế tử, tại hạ hơi khó chịu, không bằng chúng ta về phủ trước.” Nam tử dung mạo yêu mị bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong veo mê hoặc lòng người khiến mọi người vây xem cho rằng: Người như tiên giáng trần thế này, cũng khó trách Thập thế tử thích như vậy, ài…
Nguyên Tiêu đứng dậy, đánh đổ ly rượu Vũ Văn Tư Dạ đặt trên bàn, nước vẩy lên người hắn, hắn mặc áo choàng vải trân châu, rượu không thể thấm ướt, thế nên hắn tiện tay phủi đi, mu bàn tay dính chút rượu.
Bên cạnh chỉ có quản gia phủ Vũ vương cúi đầu, chủ tử vắng mặt, chuyện khó xử như vậy, phận tôi tớ như hắn cũng bối rối, ở lại không xong, đi cũng không được.
“Điện hạ.”
“Tránh ra.” Hắn tức giận đảo mắt nhìn quản gia, quản gia lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, nhìn bóng lưng hắn rời đi: “À, Thập Thế Tử, tiểu vương thật sự không cố ý, tiểu vương còn tưởng mọi người đều biết chuyện này, nếu biết tiểu vương sẽ không nói, không thì ngươi uống lại một ly rượu đi?”
Nguyên Tiêu tức giận đến run người, bước chân dừng một chút, vẻ mặt cố nén phẫn nộ và bất kham, xanh mặt đi nhanh ra cổng.
Công tử áo đỏ đi sau hắn xoay người mở rộng vạt áo, kéo trên bậc thang uốn lượn, chậm rãi cười nói: “Làm mất nhã hứng của mọi người, xin thứ lỗi.”
Hay cho một nhân tình khéo léo không quan tâm thiệt hơn. Nếu đổi lại là một đào kép bình thường, nhận đủ nhục nhã như vậy chỉ sợ đã sớm rơi nước mắt rồi.
Tiêu Sơ Âm không thèm nhìn hắn, nhìn nụ cười gắng gượng trên môi hắn nàng cảm thấy buồn cực kỳ, giống như có một trăm con sâu lông bò qua bò lại trong tim nàng, đau đớn khó nhịn. Nghĩ đến hắn buộc dây đỏ vào tay nàng, nói lo nàng ngã xuống vực, lại kéo nàng rời khỏi người quan trọng nhất trong giây phút khó chịu nhất của cuộc đời.
Loại cảm giác này, đại thể là có chút thù hận.
Nhưng, hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Sơ Âm!” Tiếng quát hờn giận truyền đến, nàng ngẩng đầu thấy Nguyên Lân, lập tức cười hề hề nói: “Tiểu muội chỉ đùa với Thập đệ một chút, không ngờ lại thành sự thật, đại ca đừng tức giận, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi chỗ của mình.”
Hắn không gọi nàng, nàng cũng phải kiếm cớ trở về, vì sao, Tam công chúa còn ngồi bên kia bình phong, nàng cũng nên cùng Tam công chúa ôn lại chút chuyện cũ.
Cầm bài thẻ của mình đi phía trước, trong lúc vô ý nàng vỗ ống tay áo của Vũ Văn Tư Dạ, ánh mắt ra hiệu nhìn nhìn nơi quản gia thiếu chút nữa bị lão Thập đẩy ngã, Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu liếc nhìn nàng, lắc đầu: “Không được.”
Nàng ngẩn ra, vừa rồi ly rượu Vũ Văn Tư Dạ đặt trên bàn có độc, lúc lão Thập làm đổ có dính trên tay, lại bất ngờ dính trên người quản gia, lão Thập chết chưa hết tội, nhưng quản gia là người vô tội.
“Hắn sẽ mật báo.”
“Hắn là người của Cửu công chúa, làm sao có thể mật báo.” Lúc lướt qua, hai người khẽ thì thầm.
“Không thể không đề phòng.”
“Hắn sẽ chết.” Có tội không liên quan đến vô tội.
“Ta biết.”
Chỉ là thoáng qua, có thứ gì đó chơt lóe lên trong đầu nàng, lại không nắm bắt được, lúc này nói chuyện với Vũ Văn Tư Dạ quá nhiều chỉ càng bị nghi ngờ.
Nàng ngẩng đầu nhìn sâu trong con ngươi đen tối ẩn giấu sự kiên trì của hắn, cúi đầu đi qua.
“Tam công chúa, lâu rồi không gặp, gần đây ngủ có ngon không?” Yến tiệc đã bắt đầu, bàn này ngoại trừ nàng và Tam công chúa, còn có vài phu nhân nhất phẩm của các đại thần đương triều, còn có hai cô gái lanh lợi, chắc là thiên kim tiểu thư qua lại thân thiết với Cửu công chúa, mà vị trí chủ nhà lại bỏ trống.
“Nhờ phúc của Linh vương điện hạ, coi như an ổn.” Nguyên Chiêu Dung ngồi đối diện nàng, cho nên ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của nàng. Trong lòng không hiểu vì sao lại sợ hãi lạ thường.
“Cô lấy đồ của người khác không trả, còn có thể ngủ ngon được, tâm tình thật tốt, đủ vững vàng, đủ bình tĩnh, chưa tự lượng sức.” Nàng nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng, cắn nhai vang dội.
Ngẩng đầu thấy mọi người ngây ngốc nhìn mình, xoa tay: “Mọi người cứ tự nhiên, không cần để ý đến ta, ta và Tam tỷ nhà ta nói chuyện.”
“Linh vương đừng khinh người quá đáng, Thập đệ tức giận đi rồi cũng không sao, bây giờ lại muốn đổ nước bẩn lên đầu bổn công chúa sao?” Nàng chán ghét bộ dạng định liệu kỹ càng mọi việc, dường như cả thiên hạ này không có gì nàng ta không thể đạt được.
Tiêu Sơ Âm lườm Tam công chúa, tự nhiên bốc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, bộ dạng lưu manh, đắc ý lẩm bẩm: “Trời thăm thẳm đất mênh mông, gió thổi cỏ thấp đến đốt lương.”
“Thiên sơn vạn thủy hữu tình, đốt lương thảo của ngươi được hay không.”
“Chợt một đêm gió xuân, nửa đêm thức giấc lương thảo không còn.”
“Ánh nến thành tro, lệ mới khô, lương thảo bị đốt sợ hay không sợ?”
“Trời nếu hữu tình, trời dễ thay đổi, đốt lương thảo ăn không đủ no.”
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất thích nhất đốt lương thảo.”
“Muốn đốt liền đốt lương thực của triều đình, lương thực để chiến đấu, a…a…”
“Đủ rồi!” Tam công chúa vỗ nhẹ lên bàn, lại không thể nổi cáu trước mặt bao nhiêu người, từ lúc nàng ta làm giám quân lương thực bị đốt, bây giờ nghe người khác nhắc tới hai chữ này lòng lại run rẩy. Phụ hoàng lúc nào cũng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắc không thành thép như dao găm cào róc người nàng.
“Tam công chúa cũng cảm thấy tiểu vương làm thơ hay sao? Đa tạ, đa tạ!” Nàng chắp tay vái cười cười, chuẩn bị tiếp tục.
“Người khác không biết lai lịch của cô, cô đừng tưởng ta cũng dễ gạt gẫm, Tiêu Sơ Âm!” Ba chữ cuối cùng, nàng ta cơ hồ là cực kỳ giận dữ rít ra từ kẽ răng.
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh