Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Bởi Vì Ngươi Thích Nam Nhân!
ũ vương và Linh vương điện hạ cùng được phong vương, nhưng hình như Linh vương không giống Vũ vương vội vã tách mình ra, ngược lại còn không ngừng lao vào, không biết có ý gì.
Tên nô tài dẫn đường không dám chậm trễ, vừa rồi Tiêu Sơ Âm dường như là lục lọi toàn bộ vốn liếng của đám đại thần, nhân vật này không thể đắc tội được, đi theo sau còn là vương gia của một nước, lại càng không thể đắc tội.
Tiêu Sơ Âm vào phủ, đảo mắt một vòng, trong viện cực kì náo nhiệt, mười bàn rượu thịt đã mang lên, bức bình phong ngăn cách nữ quyến bên kia hình như còn nhiều hơn cả nam nhân, đại để là vì Cửu công chúa là nữ tử.
Hai người vừa lộ diện, liền có tiếng xì xào bàn tán.
“Mấy ngày trước tiến cung, Linh vương điện hạ còn mang theo vị hôn phu nhà mình, hình như không phải nam tử này, nhanh như vậy đã vứt bỏ yêu thương cũ, đổi niềm vui mới, xem ra nữ nhân cũng không khác gì nam nhân.”
“Suỵt, nói nhỏ chút, nghe nói Linh vương và Nhị thế tử quan hệ thân thiết, chuyện sau này không ai nói chắc được, không nên nói lung tung.” Một nam tử khác nhỏ giọng nhắc nhở đồng nghiệp, đối phương hiển nhiên lai lịch không rõ, vẫn nên chú ý cẩn thận.
Tiêu Sơ Âm nghe thấy cũng không quan tâm, nhìn trong viện thở dài nặng nề: “Bình Uyên vương gia, trong viện không xếp ghế cho ngài, sợ là Cửu muội không biết ngài tới, ngài xem…”
“À, không sao cả, bổn vương và Linh vương ngồi chung một ghế là được rồi, chỉ ủy khuất Linh vương phải chen lấn một chút thôi.” Hắn mỉm cười nhấn mạnh chữ “chen lấn”, lời nói ái muội, giả vờ nuông chiều nàng.
Trong viện có người lập tức đưa tới một chiếc ghế bành, lễ quan cầm bút chấm mực, ba chữ rồng bay phượng múa đoan chính bày trên mặt bàn.
Tiêu Sơ Âm cười gượng hai tiếng, ánh mắt đảo một vòng trong đám người, cuối cùng tập trung trên người một nam tử vận đồ đen.
Lão Thập.
“Thập thế tử, dạo này có khỏe không?”
Giọng nàng lạnh lẽo, Thất thế tử và Bát thế tử ngồi bên cạnh Nguyên Tiêu cả người run lên, cảm thấy khí lạnh xông lên từ mặt đất, trước ánh mắt xét nét của nàng, hai người bối rối đứng lên ngồi sang bàn khác.
Lần lượt có người ngồi xuống, bên cạnh Nguyên Tiêu là Trưởng Tôn Tông Lam, hắn thấy Tiêu Sơ Âm đi tới, há miệng muốn hỏi thăm, nhưng không biết vì sao, chỉ nhìn thoáng qua liền im lặng cúi đầu.
“Mặc dù Linh vương được phong vương, nhưng dù gì cũng là nữ tử, dường như ngài không nên ngồi ở đây.”
“Khách vào chỗ Thập thế tử đều được ngồi, chẳng lẽ bổn vương không được?” Nàng cười ngồi xuống, vẫy tay sai người đem bài tử của mình đến đặt lên bàn, búng ngón tay phát ra âm thanh giòn vang: “Tên bổn vương để ở đây, ai dám khinh thường nữ tử?”
“Hay!” Bên kia bức bình phong, có người lên tiếng ủng hộ.
Sắc mặt Nguyên Tiêu xanh mét, hắn biết rõ vì sao hôm nay Tiêu Sơ Âm lại tới, trước chốn đông người, hắn nghĩ nàng sẽ không có gan làm loạn, thật không ngờ, nàng ngang nhiên khiêu khích hắn.
“Tại hạ không hề khinh thường nữ tử, nhưng yến tiệc của Vũ vương mời rất đông người, vì thể diện của Điện hạ, vẫn nên ngồi cùng nhóm nữ quyến mới thỏa đáng.”
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn hắn, ngắm nghía ly rượu trong tay, nước sóng sánh, hắn mỉm cười: “Hoàng hậu Tuyên Vũ thật là bi ai.”
Mọi người sửng sốt, hắn nói vậy là ý gì, đang yên lành sao lại nhắc đến hoàng hậu Tuyên Vũ.
“Có nghe thấy không, mẹ ngươi đúng là bi ai!” Tiêu Sơ Âm đột nhiên đập bàn đứng lên: “Nữ nhân làm sao, nữ nhân phải dùng bình phong ngăn cách, nữ nhân không được gặp người khác như nam nhân các người hay sao? Ta nghe nói ngôi vị hoàng đế của Tuyên Vũ nam nữ đều có thể tranh giành, Thập thế tử đây là coi khinh Tam công chúa phải không?”
Sắc mặt Tam công chúa bên kia bình phong cực kì khó coi, mấy hoàng tử công chúa còn lại chỉ có nàng là nữ tử. Tuy kế thừa ngai vàng không phân biệt nam nữ, nhưng trong quan niệm tiềm tàng của bách tính, nữ tử lúc nào cũng yếu đuối hơn. Bây giờ Tiêu Sơ Âm giận dữ nói ra, chỉ trích lão Thập, nhưng chính nàng cũng cảm thấy mình bị ăn một bạt tai đau rát, ánh mắt mang theo hận ý quét tới lão Thập đang gây chuyện.
“Bây giờ mời ngươi đi ăn cơm chính là nữ tử, đứng trước mặt ngươi là nữ tử, hoài thai mười tháng sinh hạ ngươi cũng là nữ tử ngươi đang khinh thường đó. Ngươi có tư cách gì coi rẻ nữ tử! Vì ngươi thích nam nhân sao?”
Ngươi thích nam nhân! Bởi vì ngươi thích nam nhân! Thập thế tử Tuyên Vũ thích nam nhân!
Trong viện bùng nổ, giọng nói nam nữ già trẻ đều có cả.
“Ta còn tưởng Thập thế tử còn trẻ nên nữ tử trong quý phủ rất ít…”
“Xem ra đọc sách càng nhiều, người hiểu biết càng nhiều, chưa chắc đều là người bình thường…”
“Đúng là ghê tởm…” Giọng nói nữ tử sau bình phong vang lên.
Tiêu Sơ Âm thở hổn hển, vì để diễn thật tốt màn này, nàng đã tự nhốt mình trong phòng luyện tập rất lâu, câu nói cũng bởi vì ngươi thích nam nhân, thế nào nàng cũng không thể biểu đạt chính xác sự phẫn nộ và khó tin.
Hơn nữa, chủ yếu là, mặt mũi của Trưởng Tôn Tông Lam…
Bệnh kín của Thập thế tử bất ngờ bị nàng vạch trần, mọi lời xôn xao nghị luận đã không cho phép hắn giải thích.
Hai tay hắn căm phẫn nắm chặt thành quyền, nghiến răng, trên cổ lộ rõ gân xanh, đôi mắt vằn tơ máu trợn trừng nhìn Tiêu Sơ Âm.
Hắn muốn bóp cổ nữ tử hèn mọn này, siết chặt từng chút, cho đến khi thấy nàng ta quỳ gối rơi lệ cầu xin tha thứ.
Vũ Văn Tư Dạ tiến lên một bước, ly rượu trong tay đặt lên bàn, che chở Tiêu Sơ Âm phía sau: “Nếu Linh vương có chỗ nào mạo phạm, mong Thập thế tử lượng thứ.”
Tiêu Sơ Âm không khỏi bội phục lòng dạ của thằng nhãi này, nàng diễn muốn chết lên chết xuống để chọc giận người ta, hắn nhẹ nhàng nói hai câu khách sáo liền vùi dập mất.
Lão Thập thích nam sắc đã kích thích lòng căm phẫn bất mãn của quần chúng, nếu hiện giờ hắn không chú ý đến thân phận làm gì nàng, tuy quần chúng sẽ vì nàng mà bất bình, nhưng nhiều nhất nàng cũng chỉ là người biết chuyện bị đả thương được mọi người đồng cảm. Vũ Văn Tư Dạ thì không vậy, trước tiên một câu hoàng hậu Tuyên Vũ thả con tép bắt con tôm, để bách tính trăm họ thấy hoàng hậu nương nương cao thượng trong truyền thuyết mà họ kính trọng đối lập với Thập thế tử thối tha như thế nào. Nói chung là con người thì đều có suy nghĩ: cha mẹ xinh đẹp đương nhiên muốn con mình sinh ra cũng đẹp mắt, cha mẹ phẩm hạnh tốt đẹp cũng mong đứa nhỏ sinh ra cũng có phẩm hạnh tốt đẹp. Hoàng hậu nương nương được người người tôn kính như vậy, lại sinh ra một đứa con có sở thích bất lương, quần chúng nhất định sẽ cảm thấy mất thăng bằng.
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh