If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Yến Tiệc Của Vũ Vương, Phát Độc
àng cười rộ lên.
“Thay thuốc, người không liên quan tránh ra.” Lâm Nguyên Kỳ chẳng hiểu vì sao, lạnh mặt đẩy cửa đi vào.
Tiêu Sơ Âm ngoan ngoãn tránh ra, cười hì hì không hề chú ý tới vẻ buồn bực của hắn
Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng bỗng nhiên khôi phục bộ dáng hí hửng, hắn lại một mình khó chịu vì nàng, không khỏi có hơi quá phóng khoáng. Nhưng có một số người vẫn không hiểu: “Đại phu, chờ thương thế của vương gia tốt hơn, chúng ta sẽ giúp đỡ huynh thu thập đám người đó, để huynh thuận lợi làm hoàng đế có y thuật tối cao.”
“Bộp” một tiếng, hắn quẳng cây kéo và băng gạc vào khay trên bàn, lặng im tưới nước thuốc lên vải xô.
“Đại phu huynh sao vậy, đang giận ai sao? Ai đắc tội với huynh vậy?” Kẻ khởi xướng lúc này mới chú ý sắc mặt hắn không được tốt, đến bên cạnh giúp hắn ngâm băng gạc, lại trưng lên vẻ mặt tri âm tỷ tỷ lo lắng cho đại phu gặp phải chuyện gì khó nghĩ.
Đại phu không quan tâm, cây kéo tinh xảo trong tay chuyển động vô cùng sắc bén.
“Linh vương điện hạ, Vũ Vương điện hạ cầu kiến.”
Tiêu Sơ Âm nghiêng đầu nghĩ cả buổi, không hiểu, Vũ Vương điện hạ này là ai nhỉ?
Lâm Nguyên Kỳ nhìn bộ dạng mất trí nhớ của nàng, lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: “Cửu công chúa.”
Nàng “Hì hì” cười, “Đại phu, chịu để ý đến ta rồi hả?” Tiếp đó xoay người vén chăn cho Vũ Văn Tư Dạ: “Lúc huynh không ở đây, ta đã nhặt được danh hiệu đại vương rất sung sướng, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu cười, nhìn nàng đẩy cửa ra ngoài.
“Ngươi áy náy sao?”
Tiêu Sơ Âm mới ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai nam nhân, Lâm Nguyên Kỳ nhấc băng gạc lên, chậm rãi hong khô, khuôn mặt vô cảm hỏi hắn.
“Bổn vương còn nhớ, trách nhiệm của đại phu là chữa bệnh, không phải chất vấn người bệnh.”
“Nếu vương gia cảm thấy thân phận của tại hạ không đủ tư cách chất vấn ngươi, tại hạ sẽ lấy thân phận Nhị thế tử hỏi vương gia, ngươi đã sớm biết đứa nhỏ đó sẽ mất mạng, đúng không?”
“Vết thương của bổn vương còn phải nhờ Nhị thế tử chữa trị, nếu không trả lời có vẻ bổn vương không đủ thành khẩn, đúng, thì thế nào, không đúng thì sao?” Hắn khép mắt, thản nhiên đáp.
“Tiêu gia diệt môn, Vương gia và đứa nhỏ này đã có giao ước. Nếu một ngày nào đó, sự tồn tại của hắn uy hiếp mạng sống của Tiêu Sơ Âm, vậy thì hắn sẽ phải tự mình lựa chọn, phải không?”
“Nếu bản thân hắn phải tự lựa chọn, sao Nhị thế tử có thể nói oan cho bổn vương đã sớm biết đứa nhỏ này sẽ mất mạng, chẳng phải là hại bổn vương mang tội danh bất nghĩa sao?”
Trong lúc một hỏi một đáp, Lâm Nguyên Kỳ quấn băng gạc trên cánh tay hắn, chậm rãi nói: “Bây giờ vương gia cũng biết Tiêu Sơ Âm có tình cảm với ngươi, tại hạ cũng không có ác ý, cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của triều đình Hoa Thụy. Cho dù đứa nhỏ đó tự mình lựa chọn hay là vương gia từng bước vạch ra kế hoạch đến bây giờ, tại hạ cũng không muốn truy vấn thêm. Nhưng mà, nếu có một ngày vương gia dùng phần tâm tư đó lên người Sơ Âm, thì đừng trách,” Hắn cẩn thận buộc lại một nút kết, “Toàn bộ triều đình Tuyên Vũ trở thành kẻ địch của ngươi.”
“Nhị thế tử lo lắng nhiều rồi, nếu thật sự bổn vương có ngày như vậy, Nhị thế tử đe dọa bổn vương cũng không muộn.” Hắn khẽ cười.
Lâm Nguyên Kỳ thà rằng bản thân lo lắng, nhưng Vũ Văn Tư Dạ mười bốn tuổi hung ác tàn nhẫn được phong vương, mười sáu tuổi dùng mưu lược khuấy động nửa bầu trời Hoa Thụy, hắn không thể không nghĩ nhiều.
“Này, Vũ vương phải rời kinh, mời chúng ta sau hôm nay đến dự tiệc đưa tiễn, các huynh nói có nên đi hay không?” Cửa không biết khi nào được Tiêu Sơ Âm mở ra, cầm ba tấm thiệp trên tay hỏi.
Lâm Nguyên Kỳ liếc nhìn nàng, không để ý, bê khay bạc rời đi.
“Các huynh nói gì vậy, mặt đại phu như oán phu vậy, huynh ấy chịu đả kích gì sao?” Tiêu Sơ Âm đi tới, thấy Lâm Nguyên Kỳ ra ngoài, bóng lưng thẳng tắp.
“Có thể là gần đây Tuyên Vũ xảy ra nhiều việc, hắn có phần nóng ruột, không sao, không cần lo cho hắn.”
Tiêu Sơ Âm mỉm cười, lắc lắc thiệp mời trong tay trước mặt hắn: “Nghe nói rượu Dạ Quang Bôi thơm ngon, vô cùng xa xỉ, tiếc là vương gia đang đau ốm, không thể đi được.”
“Nàng muốn đi sao?” Hắn thấy nàng đắc ý, khẽ hỏi.
“Đương nhiên muốn đi, Vũ vương lần này rời kinh, đồng nghĩa với chuyện nàng rút toàn bộ thế lực khỏi kinh thành, có can hệ tới rất nhiều thứ. Nếu không phải nàng lo lắng việc mình ra đi sẽ dấy lên hàng loạt vấn đề cũng sẽ không gióng trống khua chiên muốn tổ chức yến tiệc đưa tiễn, buổi tiệc nhìn như thuận lợi vui vẻ, bên trong lại giấu diếm huyền cơ…” Tuy nghĩ rằng trong đó có mưu tính khác, nhưng điểm mấu chốt thì nàng nhất thời không nghĩ ra.
“Tiệc đưa tiễn là giả, bỏ trốn là thật.” Hắn cười nhạt.
“Vương gia không hổ là mưu thần, nói đến tận đáy lòng tiểu vương rồi.” Nàng giơ ngón cái tán thưởng, chỉ e Vũ vương nhát gan nhân cơ hội này bỏ trốn, chỉ cần ra khỏi kinh thành, thuận lợi đến đất phong, nàng không cần phải lo đám huynh đệ như hổ sói nhìn vào thế lực trong tay mình. Ai ngờ tới thời điểm mọi người đến yến tiệc, bản thân Vũ vương đã trên đường bỏ đi, cho nên mới phát thiệp trước hai ngày, mê hoặc tâm trí mọi người.
Thế nhưng hắn lại cười thở dài: “Ta hy vọng đáy lòng nàng không phải những lời này, mà là một câu khác.”
Tiêu Sơ Âm cho rằng hắn còn có ý kiến khác, xáp mặt lại hỏi: “Chẳng lẽ có mưu tính khác?”
Vũ Văn Tư Dạ nửa nằm, khuôn mặt nàng áp rất gần, gần đến mức hắn có thể thấy rõ lông mi cong vút và ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt nàng.
Hắm mỉm cười, nhếch miệng, khóe mắt nheo lại, cười đến mị hoặc lòng người.
Tiêu Sơ Âm thấy hắn cười như vậy sửng sốt, thế nên khuôn mặt ấm áp của Vũ Văn Tư Dạ cúi xuống, nàng cũng quên không lùi lại. Nhắm mắt lại.
Tiêu Sơ Âm đỏ mặt: “Tư Dạ…”
Hắn khẽ hôn vầng trán xinh đẹp của nàng, nhịn không được khàn giọng thở gấp: “Sơ Âm…”
“Hả?” Giữa ý thức hỗn loạn, nàng tiến sát lại.
Hắn khẽ thở dài, dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo tiếc hận, không muốn mê luyến cười nói: “Cổ ta đau.”
“A” Tiêu Sơ Âm bị những lời này bừng tỉnh, nàng trợn tròn mắt, đôi mắt mờ mịt như sương mù lúng túng không có chỗ trốn. Nhớ lại vừa rồi, mặt lại đỏ lên, đành cúi đầu, vừa cúi đầu đã cảm thấy không thể đối mặt với hắn nữa.
“Huynh…huynh nói gì?” Đầu nàng sau một hồi nổ tung là một mảnh trống rỗng, giữa ban ngày nàng lại nổi sắc tâm!
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng hoảng loạn lúng túng, hai má đỏ ửng, vì hơi ngượng ngùng mà càng thêm mỹ lệ. Hắn đặt xuống làn môi mềm mại một nụ hôn nhẹ, mang theo sự hối tiếc: “Xin lỗi, Sơ Âm.”
“Ta…ta đi tìm đại phu.” Nàng mới phản ứng kịp câu trên của hắn, căn bản là chưa nghe được câu xin lỗi, vội vàng kéo y phục, luống cuống bò xuống giường, ra tới cửa lại quên chưa mang giày, xoay người mau chóng tìm giày rồi lại vội vàng chạy ra cửa.
Toàn bộ quá trình, Vũ Văn Tư Dạ vẫn luôn bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt hắn dịu dàng, gò má trắng bệch, nở nụ cười tự nhiên mà ấm áp. Cho đến khi Tiêu Sơ Âm hoảng hốt vội đóng cửa rời đi.
Mồ hôi trong nháy mắt xuất hiện trên trán, từng giọt rơi trên chăn bông, bị chăn bông thấm hút chỉ để lại một dấu ấn ẩm ướt.
Thần sắc bình thản ban nãy đột nhiên trở nên thống khổ, mày nhíu chặt, ngực đau đớn kịch liệt, giống như có thứ gì đó cắn siết trái tim kéo đi.
Biết được nơi đau đớn lan truyền, mày hắn càng nhíu chặt hơn, trên cầu độc mộc, lúc sư phụ bị Tiêu Diệu đụng ngã, lão ta khom lưng nhét vào miệng hắn thứ có mùi vị đắng chát đang muốn cuồn cuộn trào ra.
Cánh cửa lại “két” một tiếng được Tiêu Sơ Âm đẩy ra, nàng kéo Lâm Nguyên Kỳ bước vào, thấy hắn cuộn tròn trên giường, sửng sốt: “Không phải cổ đau à? Sao lại…”
Lâm Nguyên Kỳ thấy sắc mặt hắn khác thường, đi nhanh tới xem mạch, sau đó vẻ mặt cũng biến đổi, kinh hô áp chế sự ngạc nhiên: “Khóa tình?”
Tiêu Sơ Âm không hiểu, “Cái gì vậy?”
“Một loại độc hiếm thấy, một khi gieo vào cơ thể, cả cuộc đời này không thể động tình, nếu không sẽ đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, nhẹ thì ngực đau thắt, nặng thì mất mạng, động tình càng sâu, độc phát càng nhanh!”
Tiêu Sơ Âm nghe xong, bất giác lùi về sau một bước, vừa rồi hắn..là đang chịu đau đớn sao?
“Bị trúng độc khi nào?” Lúc hắn kiểm tra vẫn không thấy triệu chứng trúng độc, chỉ vừa rời đi một lát, hắn lại bị độc phát, loại độc này không dễ cảm thấy được, một khi phát tác lại dễ dàng lặp lại, chẳng lẽ…
Ánh mắt hắn di chuyển tới khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Sơ Âm, lòng sáng tỏ.
“Là…Lãnh Tuyền!”
Lòng Tiêu Sơ Âm âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của lão biến thái kia, sau đó lên tiếng hỏi: “Y thuật huynh cao minh, biết loại độc này mới có thể phối được thuốc giải, càng nhanh càng tốt!”
Lâm Nguyên Kỳ lắc đầu: “Loại độc này, lần trước ta nhìn thấy vẫn còn ở cùng sư phụ và một vị thần bí trong cốc, lúc người nọ trúng độc, cầu xin sư phụ cứu giúp, sư phụ cả đời cứu người vô số, thử rất nhiều phương thuốc cũng không thể giải độc khóa tình. Tài nghệ ta không bằng sư phụ, càng không có biện pháp”
“Vậy thì mời sư phụ huynh tới cứu, trước kia không cứu được, không có nghĩa là hiện tại cũng không được, thử vài lần, nói không chừng còn có cách.”
Hắn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Gia sư đã quy tiên rồi.”
“Xin lỗi.” Tiêu Sơ Âm suy sụp buông tay.
Vũ Văn Tư Dạ trên giường thấy hai người không vui, chống tay ngồi dậy, miễn cưỡng cười nói: “Không sao, chỉ cần không động tình sẽ không phát tác, ta tự có chừng mực.”
Có chừng mực, có chừng mực, có chừng mực cái đầu huynh! Nàng thầm nghĩ, huynh không động tình, bị thiệt là bản cô nương đây!
“Khả năng tự kiềm chế của vương gia luôn rất tốt, nói vậy chắc hẳn có thể áp chế.” Lâm Nguyên Kỳ không có ý định thử giải độc cho hắn, nhàn nhạt nói một câu, nhìn Tiêu Sơ Âm vừa rồi vội vàng kéo hắn tới, lòng thở dài nói: “Ta còn một số việc cần xử lý, nếu có chuyện gì, cô cứ cho người đến tìm ta, đừng tự mình đi, cô đừng quên, cơ thể cô cũng bệnh nặng vừa khỏi, bị dày vò hư hỏng thì chính cô là người chịu khổ.”
Tiêu Sơ Âm le lưỡi, thân là một người bệnh, sợ nhất chính là lời này, nàng vội gật đầu: “Ta biết rồi. Lần sau sẽ không tự mình đi nữa.”
Nghe được lời này, Lâm Nguyên Kỳ hơi ngẩn người, không nói gì, xoay người rời đi.
“Tiêu đại vương, con tim đại phu người ta bị ngài làm tổn thương rồi.” Vũ Văn Tư Dạ hô hấp bình thường, tim không đau nữa, nằm chê cười nàng, câu nói nghẹn ở cổ họng lúc đại phu rời đi, không biết bao giờ mới tiêu hóa xong.
Chỉ là, ngoại trừ hắn, tình cảm của những người khác nàng đều rất trì độn, hắn thấy rất thỏa mãn, chí ít, nàng để ý hắn.
“Sao ta lại tổn thương tim hắn chứ?” Tiêu Sơ Âm trầm ngâm: “Hắn nói ta không cần tự mình đi…” Nàng ngẩng đầu, “Ông trời ơi, tâm tư nam nhân các người thật khó đoán, đi tìm hắn, hắn nói ta không chiếu cố bản thân, không đi tìm hắn, hắn liền hờn dỗi, chậc chậc… Thế nào mới được đây, thật khó hầu hạ.”
Nàng mang ghế ngồi rất xa, vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt giả vờ bất đắc dĩ.
“Đừng diễn nữa.” Hắn khẽ cười, “Nàng dời ghế xa như vậy làm gì? Sợ ta ăn nàng sao?” Nghĩ đến dáng vẻ nàng ban nãy, lòng hắn mơ hồ đau đớn.
“Không phải.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao lời nói lại chua xót đến vậy: “Ta sợ ngồi gần huynh quá, ngộ nhỡ ngực lại đau thì làm sao?”
“Chỉ cần nàng không hấp dẫn ta là được.” Hắn vừa mở miệng lại đổ hết tội trạng lên đầu nàng.
“Ta hấp dẫn huynh bao giờ, rõ ràng là huynh…” Nàng xông tới, nắm chặt cổ hắn chứng minh mình trong sạch.
Hắn thuận thế ôm nàng vào lòng, hôn trán nàng, thỏa mãn thở dài: “Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chút đau đớn đó có là gì?”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh