Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 162: Đưa Tiễn, Chế Tạo Người Giả
guyên Tiêu thấy hắn xuất hiện, nụ cười không sao kìm nén được: “Trưởng Tôn công tử hữu lễ, Nguyên Tiêu không dám, vừa rồi còn cùng hoàng tỷ nói về ngươi đấy.”
Trưởng Tôn Tông Lam mỉm cười, hắn cười mỗi đường nét đều tỏa sáng lóng lánh. Áo bào đỏ làm sắc xanh phía sau càng thêm xanh biếc, màu đỏ càng thêm yêu mị mê người, “Được Thập thế tử coi trọng là vinh hạnh của tại hạ.”
Tiêu Sơ Âm cúi người gật đầu, kéo Trưởng Tôn Tông Lam qua bên cạnh, thì thầm: “Lão Thập dường như có sở thích bất lương, vừa rồi còn tìm ta đòi người, ta cảm thấy người đó tám phần sẽ không đồng ý, cho nên muốn hỏi ý kiến trước, xem người đó nói thế nào, giao hay không giao.”
“Hắn có thể đòi người chỗ nàng, nhất định là nàng cũng có chuyện nhờ hắn. Nếu nàng thấy được thì cứ giao cho hắn.” Trưởng Tôn Tông Lam tùy ý nói, cuối cùng hỏi một câu: “Hắn là Thế tử, muốn tìm ai chỗ nàng vậy?”
“Hắn nói là một người có ích lúc nhàm chán, nhưng ta cảm thấy người nọ rất quan trọng, ngoại trừ sai bảo ra ngoài còn có thể làm không ít chuyện, ví dụ như rất đẹp mắt, sai bảo gì cũng làm rất tốt.”
“Nàng nói vậy ta lại thấy mơ hồ, bên cạnh nàng có người này sao?” Trưởng Tôn Tông Lam hơi híp mắt, cười nói.
“Có mà, chỉ là xem người đó chịu hay không thôi. Nếu không, cho dù ở cạnh ta để trang trí, ta cũng không dám đưa ra ngoài.”
Hắn khẽ cười, hắn không biết Tiêu Sơ Âm muốn làm gì, nhưng nhượng bộ một chút để nàng hành sự, sao lại không được.
“Mặc dù như vậy, nàng cũng có phần tôn trọng hắn, ta nghĩ người đó sẽ rất vui vẻ đồng ý.”
“Thật sao?” Tiêu Sơ Âm nhíu mày hỏi, Trưởng Tôn Tông Lam thông minh như vậy, sao có thể không biết nàng đang nói ai, chỉ là hai người không muốn nói thẳng ra mà thôi.
“Thật.” Hắn nghiêng đầu kề sát tai nàng, cười khẽ nói nhỏ.
Tiêu Sơ Âm nghiêm túc vỗ vai hắn: “Nếu không ứng phó nổi thì báo một tiếng, đừng ủy khuất bản thân. Tuy là được đưa lên, cũng cần phải ra sức phản hạ chiếm thượng, chuyển thụ thành công.”
Trưởng Tôn Tông Lam liếc mắt nhìn nàng: Chuyển thụ thành công…?
Nguyên Tiêu nhìn hai người đứng rì rầm một bên, ánh mắt chạm đến năm ngón tay Tiêu Sơ Âm khoát trên vai Trưởng Tôn Tông Lam liền chán ghét dời đi.
Tiêu Sơ Âm đi tới, để Trưởng Tôn Tông Lam rời đi trước. Nguyên Tiêu thấy hắn đi khỏi, đáy mắt có chút tiếc hận, nhưng thấy Tiêu Sơ Âm trở lại, vừa cười vừa hỏi: “Hoàng tỷ và Trưởng Tôn công tử bàn bạc thế nào rồi?”
“Ngươi nói cho ta biết trước cách cứu người, chỉ cần ta cảm thấy cách này có thể làm được, buổi chiều sẽ đưa người đến phủ ngươi.”
“Được, hoàng tỷ đã sảng khoái như vậy, nếu tại hạ không nói thì thật xấu hổ. Nghe nói tên quái nhân này đòi người đến đổi vương gia, chuyện đơn giản như vậy, hoàng tỷ cứ theo lời hắn bắt người đến đổi không phải tốt rồi sao?”
“Ngươi chơi ta?” Ngón tay nàng siết chặt, nhìn khuôn mặt nở nụ cười ấm áp này, nhắc nhở bản thân đang ở hoàng cung, nếu không đã sớm cho hắn một cái tát rồi.
“Hoàng tỷ đừng vội nóng nảy, tại hạ nói là làm theo lời hắn, chỉ là…” Giọng nói của hắn chợt thấp xuống, quạt giấy che khuất khuôn mặt, thì thầm bên người nàng.
Nàng nghe gật đầu, tuy biện pháp này cũng không thể đảm bảo chắc chắn, nhưng chí ít có thể che đậy nhất thời, nàng có thể chớp lấy nửa phần cơ hội này.
“Vậy thì cứ làm theo lời ngươi.” Nàng nói xong liền rời đi, nếu không phải vì chuyện này, nàng không hề muốn tới lui với hắn. Đặc biệt là sau khi biết hắn có ham mê bất lương này, chỉ mong ông trời đối tốt với Tiểu Hồng nhà nàng một chút.
Nguyên Tiêu thấy nàng đi khỏi, phe phẩy quạt im lặng khẽ cười. Người hầu vận y phục giản dị phía sau hắn cung kính cúi đầu: “Thế tử, cách khó tin như vậy, vì sao Ngũ công chúa còn đồng ý, nô tài không hiểu.”
“Ngươi không hiểu, bởi vì ngươi là nô tài, nàng ta đồng ý bởi vì nàng ta là chủ tử, ngu dốt.” Nguyên Tiêu đập cây quạt trên đầu người hầu, nhíu mày cười.
“Nô tài ngu dốt, thế tử ngài đừng đùa nô tài.”
“Nếu ta nói cách làm vô cùng an toàn cho nàng ta nghe, nàng ta chẳng những không tin, ngược lại còn hoài nghi ta và tên quái nhân kia có gì đó ám muội, như vậy nàng ta sẽ không tin tưởng ta, hơn nữa, ta cũng không có cách nào ổn thỏa. Hiện tại ta chỉ nói với nàng ta, dùng cách mà Lục ca để lại, nếu lúc trước đã có thể làm ra người giống nàng như đúc, đương nhiên cũng có thể làm giống một người khác. Tuy chỉ có thể đánh lừa tạm thời, có nguy cơ bị phát hiện, nhưng một phần vạn cơ hội cũng không phải không có. Người như nàng ta, thà tin một phần vạn cơ hội, liều mạng cùng vận số cũng sẽ không tin những cách chắc chắn khác. Cho nên, nàng ta đồng ý.” Nguyên Tiêu phe phẩy quạt, tóc đen bay bay.
“Thế tử không hổ là suy xét tài tình, mối nguy còn lại sẽ để cho Ngũ công chúa tự mình gánh vác, hay, hay nha.” Người hầu liên tục vươn ngón cái tán dương.
“Ai nói muốn nàng ta phải gặp nguy hiểm, ta cũng không hy vọng Tuyên Vũ thiếu mất một Linh vương. Dù sao, phụ hoàng cũng cho rằng nàng ta là một người dễ thân cận…”
“Vậy, dùng người giả đổi lấy vương gia, ngộ nhỡ bị phát hiện, chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao, nô tài vẫn không hiểu.”
“Tạo ra người giả, cần có người thật để phỏng theo, thời điểm lão Lục chế tạo người giả chính là dùng bức họa của hoàng hậu nương nương, Phúc Yên, buổi chiều ngươi đi đón Trưởng Tôn công tử, nói cho Ngũ công chúa một tiếng, con tin dùng để hoán đổi cũng đưa về đây, sớm chế tạo ra người giả, sớm cứu vương gia.”
“Ý của thế tử là…” Người hầu cả kinh.
“Làm theo vậy đi, có một số việc, biết nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Đã được phong vương thì không cần ở lại khách điếm nữa, Tiêu đại vương có nhà mới, tuy diện tích không lớn, nhưng tấm hoành phi Linh Vương treo bên ngoài cũng vô cùng khí khái rực rỡ, uốn lượn mạnh mẽ.
Trong sân nhỏ, phía trên bàn đá xanh, hai người ngồi đối diện đánh cờ.
“Nghe nói Vũ Văn Tư Dạ bị sư phụ hắn đưa đi, sao không thấy cô lo lắng?” Lâm Nguyên Kỳ hạ một quân cờ, Tiêu Sơ Âm đối diện cũng hạ xuống một quân cờ. Hai người cầm cờ vây đen trắng, bởi vì Tiêu Sơ Âm Tiêu đại vương chỉ biết chơi cờ này.
“Là sư phụ hắn, có thể làm gì hắn đây, ta gấp gáp cũng vô dụng.”
“Linh vương điện hạ, người của Thập thế tử cầu kiến, nói là tới đón Trưởng Tôn công tử đến quý phủ.”
“Cho hắn vào đi, thắng rồi!” Tiêu Sơ Âm nhảy lên, nhanh nhẹn gom tất cả cờ đen của Lâm Nguyên Kỳ vào hộp: “Chơi lại.”
“Nô tài ra mắt Linh vương điện hạ, thế tử có chuyện muốn nhắn tới Linh Vương điện hạ”. Người hầu vận đồ đen sau khi đi vào cung kính đứng một bên, ngoan ngoãn chờ đợi.
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh