Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Chỉ Ao Ước Như Uyên Ương
hu rừng bên cạnh.
Trưởng Tôn Tông Lam cắt đứt lụa dài của Trưởng Tôn Nghiên, sau khi đuổi nàng ta đi thì chạy theo nữ tử kia vào rừng.
“Trưởng Tôn tam công tử, người đuổi theo thiếp thân như vậy dường như không hợp lễ đâu.” Cô nàng nhỏ nhắn kia lùi về sau, tốc độ không thua gì lúc hắn truy đuổi.
“Ngươi hà tất khách khí với ta, số lần theo dõi ta cũng không phải ít, bây giờ trả lại cho ngươi, không phải vừa đúng lúc sao?” Hắn khẽ cười đạp lá cây bay lên, dây tơ trong tay vụt ra, lúc sắp chạm tới nàng ta thì bị đứt đoạn.
“Ta với ngài tốt xấu gì cũng xem như sư huynh muội, tam công tử ngài lại muốn thấy thiếp thân đầu thân hai nơi vậy sao?” Nàng ta cười dịu dàng tránh dây tơ quấn lấy cổ, quay đầu làm vang lên một hồi âm vang của trâm thoa.
“Ài, Tư Dạ đã bỏ ngươi rồi, bây giờ chỉ có thể làm huynh muội, Nhược Vân sư muội có đau lòng không? Có oán hận không? Ha ha ha!” Hắn vốn là nam tử yêu mị thanh tú, cất tiếng cười to như vậy đối với hắn là rất ít, lúc này tâm tình rất tốt, nhìn khuôn mặt nàng tái mét, hiếm khi hắn thoải mái cười to như vậy.
Thẩm Nhược Vân bị hắn đâm trúng chỗ đau, một câu mắc ở cổ họng, thiếu chút nữa tức nghẹn, liền đưa người bọn họ sợ hãi ra: “Sư phụ biết các ngươi làm trái ý nguyện của người, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Thật sao?” Hắn trở nên lạnh lùng, lên tiếng cười nhạo, dây tơ lướt qua cổ tay nàng, màu máu hiện ra.
“Vậy thì phiền sư muội ngươi quay về nói cho lão già kia biết, bản công tử cầu xin hắn đừng buông tha ta, dù hắn có suy nghĩ muốn bỏ qua cho ta, bản công tử cũng không bỏ qua cho hắn.”
Tay Thẩm Nhược Vân chảy máu, tức giận dẫm chân, quát lên: “Chịu ơn một giọt, dùng sông lớn để trả, ngươi đối với sư phụ như vậy, không sợ bị trời phạt sao!”
“Ừm, không sợ, ông trời không giống hắn.” Trưởng Tôn Tông Lam thu hồi dây tơ, cười nói: “Vả lại ta có tương báo như suối tuôn, cũng chỉ sợ hắn chết đuối.”
“Ngươi!” Thẩm Nhược Vân bị hắn chọc tức đến tái mặt, vung tay áo xoay người rút trường kiếm đâm về phía hắn.
“Ơ kìa, nói không lại liền ra tay? Ta còn tưởng mấy năm nay ngươi vẫn luôn dốc lòng muốn làm vợ hiền dâu thảo, đã quên cách dùng kiếm như thế nào rồi.” Hắn vừa cười vừa di chuyển, không hề buồn bực.
“Trưởng Tôn Tông Lam, ngươi cũng có thể diện mà lại nói ta, ta dầu gì cũng là phi của Tư Dạ, mà ngươi thì sao, ngươi yêu thê tử của hắn, nhìn bọn hắn dần tốt đẹp, phu thê ân ái, ngươi hận không? Oán không? Tức không?”
Trưởng Tôn Tông Lam trầm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Ta không yêu nàng ấy.”
Thẩm Nhược Vân cầm kiếm đón gió, đứng lại: “Ngươi không yêu nàng ta, ngươi đưa nàng ta huyết sắc ngọc bội?”
“Tư Dạ tặng.”
“Ngươi không yêu nàng ta, ngươi đột nhập Tuyên Vũ cứu nàng ta?”
“Ta đi đốt lương thảo.”
“Ngươi không yêu nàng ta, ngươi từng bước đẩy nàng đến bên người Tư Dạ?”
Trưởng Tôn Tông Lam cười khẽ: “Ngươi nói vậy, ta lại càng yêu nàng, nếu yêu nàng, làm sao có thể đẩy nàng vào vòng ôm ấp của người khác?”
Thẩm Nhược Vân cười lạnh: “Chính ngươi biết rõ.”
Hắn không nói gì.
Tiêu Sơ Âm, nếu nàng không biết ta yêu nàng, vậy thì cứ xem như ta không yêu đi.
“Sư phụ đã rất không hài lòng các ngươi, nếu lại ngỗ nghịch như vậy, đừng trách sư muội ta không nhắc nhở ngươi!” Nàng nói xong xoay người, trường kiếm ngăn cách ngang trời, thừa dịp Trưởng Tôn Tông Lam ngẩn người, bỏ chạy.
Áo bào rộng của Trưởng Tôn Tông Lam bị cắt mất một góc, mảnh áo rơi xuống đất, như một vết máu, hắn khẽ cười gãi gãi ót, làm động tác dí dỏm trái ngược với khí chất thân phận hắn.
“Bị nàng ta nói vậy, ta còn nghĩ tới nàng, Tiêu Sơ Âm.”
“Át xì! A…A…” Sau khi hắt xì lần thứ nhất, Tiêu Sơ Âm làm thế nào cũng không thể hắt xì được cái thứ hai, nàng sờ mũi, nhăn lại: “Ai nghĩ tới ta nhỉ.”
“Ta” Nam tử đi xuyên qua hoa phất diệp, trên tay bưng một chén cháo tổ yến.
Tiêu Sơ Âm thấy hắn đến, tự nhiên nở nụ cười thoải mái, lười biếng trở mình: “Vũ Văn Tư Dạ, sao huynh có thể tìm được nơi tốt vậy, non sơn nước biếc, ở đây lâu một chút nữa ta sợ có ngày ta sẽ có thể phi thiên đó.”
“Tiên thì có gì tốt? Thất tình lục dục đều không có, lục căn đoạt tuyệt, không vui không buồn không hờn không giận không si niệm không dây dưa, không yêu không hận, vô tình vô dục.”
“Theo huynh thì có gì tốt hơn làm thần tiên?” Nàng bất mãn liếc mắt xem thường, đáy lòng châm chọc, thân ái à, huynh đừng nói câu kia…Vạn lần đừng nói.
“Chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên.”
“Phì.” Tiêu cô nương không nhịn được, cười ra tiếng. Thật xin lỗi Vương gia đại nhân, Tiêu cô nương châm chọc quá chuẩn rồi!
“Buồn cười vậy sao?” Hắn cúi người đặt chén sứ viền vàng tinh xảo xuống, “Trưởng Tôn Nghiên nói mùi vị không tệ, nàng cũng nếm thử xem.”
Nàng nghi ngờ nhíu mày, lương tâm hắn được tìm thấy rồi sao, còn bưng cháo tổ yến cho Trưởng Tôn Nghiên ăn, thật không giống như việc mà vương gia sẽ làm.
“Lần đầu ta làm, không biết mùi vị thế nào, nếu nàng thích, ta sẽ làm nữa.” Hắn tựa vào bên cạnh nàng, cười đến mức cả khóe mắt cũng nhếch lên, thiếu chút nữa làm nàng ngọt chết rồi.
“Để ta nếm thử.”
Để tránh cho mình không bị chết chìm trong nụ cười xuân phong kia, nàng xoay đầu lại, bưng chén uống một ngụm, làm khó hắn còn sợ không ăn được, để Trưởng Tôn Nghiên nếm trước.
Tổ yến màu vàng đón ánh mặt trời, màu sắc rất đẹp mắt, như vậy thì hương vị cũng không tệ đâu, hơn nữa Trưởng Tôn đại tiểu thư người ta cũng đã nếm thử, sao có thể không ăn được chứ.
Nhưng mùi vị sau khi vào miệng lại không phải như vậy, cái vị chua này thiếu chút nữa làm nàng chảy nước mắt, Vương gia, huynh xác định ban nãy Trưởng Tôn đại tiểu thư thật sự uống rồi sao?
Đôi mắt rưng rưng xoay người, đáng thương nhìn vương gia, gia, ngài muốn ta đánh giá trù nghệ của ngài thế nào đây?
“Cho dù ngon, cũng không cần cảm động đến rơi nước mắt vậy đâu, nha đầu ngốc.” Vương gia tưởng trù nghệ của mình rất tốt, vì tự mình xuống bếp nên người nào đó cảm động, chỉ có thể sử dụng nước mắt để diễn tả niềm vui sướng.
“Vương gia…” Nàng cảm thấy bụng khó chịu.
“Không sao, ta đút nàng ăn, há miệng nào.”
“Vương gia…” Nàng vương tay đoạt chén cháo, không biết thế nào lại bắt được vạt áo của hắn.
“Giữa ban ngày ban mặt, nương tử muốn làm gì vi phu, một chén tổ yến đã khiến nàng cảm động đến vậy, sau này vi phu nhất định sẽ xuống bếp nhiều hơn, cho đến khi nàng bằng lòng lấy thân báo đáp…” Vương gia thẹn thùng rồi.
Tiêu Sơ Âm phẫn nộ đứng dậy, “Vương gia.”
“Hả?” Hắn ung dung bưng chén cháo cười tủm tỉm nhìn nàng, đắm chìm trong sự hoang tưởng về trù nghệ vô cùng tốt của mình.
Một bàn tay đột nhiên gạt cái người đang tự kỷ kia: “Tránh ra! Lão nương muốn đi nhà xí!”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh