Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Lúc Hôn Yên Tĩnh Mới Tốt
iêu Sơ Âm tựa vào ngực hắn thấy mấy người ngã xuống cửa, xa xa đèn đuốc mờ mịt trong viện phủ doãn, yên bình tĩnh mịch, không ai chú ý đến nơi đây.
Nàng cúi đầu im lặng, đưa tay kéo mu bàn tay hắn, dưới ánh đèn lờ mờ trông thấy trên mu bàn tay vốn trơn nhẵn giống như đột nhiên nổi lên một con quái vật đen sậm xấu xí, từ dưới da chui vào máu thịt.
Hình dạng này khiến nàng có phần quen thuộc.
Lúc trước ngoài ý muốn rơi vào nơi thế ngoại đào nguyên, dường như lúc đó nàng đã thấy qua vết sẹo này, trên mu bàn chân Vũ Văn Tư Dạ cũng có vết sẹo khủng bố như vậy, sau khi vết thương khép miệng đã trở thành con quái vật xấu xí dán trên mu bàn chân hắn.
Nàng chạy vội ra ngoài, gõ cửa phòng Lỗ Dao và Dược Đồng bên cạnh, “Dậy đi, tìm đại phu về cho ta, nhanh lên.”
Nếu vết thương trên mu bàn tay không kịp chữa trị cũng sẽ để lại vết sẹo kinh khủng như vậy. Mặc dù nàng cảm thấy trên thân nam nhi có nhiều vết sẹo có thể gia tăng chỉ số gợi cảm, nhưng dấu vết chằng chịt thế này, có thể xóa thì thì cứ nhanh chóng xóa bỏ mới tốt!
Lỗ Dao đang ngủ mơ màng, bị đánh thức chỉ nghe nàng nói muốn tìm đại phu, bèn lôi kéo Dược Đồng cũng đang mơ màng ra khỏi phủ.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn đêm tối lờ mờ dưới ánh đèn, vạt áo nàng vì chạy quá nhanh mà tung bay, mái tóc đen đón gió xõa từng sợi động lòng người, thân hình mảnh khảnh trong màn đêm như chiếc lá xinh đẹp, ánh mắt u ám của hắn trở nên sáng ngời.
“Sơ Âm, đến đây.” Hắn đưa tay không bị thương gọi nàng đến, cánh tay bị thương lại giấu trong ống tay áo, không để nàng nhìn thấy, vết sẹo xấu xí như vậy vốn không nên để nàng thấy.
“Làm gì?” Tim nàng đập hơi nhanh, mặc dù Vũ Văn Tư Dạ đánh bại ba người kia, nhưng dựa vào cách nói ban nãy của hắn, rõ ràng là đã trải qua những cuộc truy sát như vậy, mà lý do hắn lặng lẽ ra đi là sợ làm phiền mình sao?
Hắn tựa vào lan can nhìn nàng đi tới, đêm nay không có trăng, ngũ quan của nàng đắm chìm trong thứ ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn, có một loại sinh động mỹ lệ, khiến hắn không thể bỏ qua.
Tiêu Sơ Âm mới đến trước mặt hắn, lại bị hắn ôm vào lòng, nàng vừa muốn giãy giụa, Vũ Văn Tư Dạ khẽ nói: “Để ta ôm một lát, coi như là bồi thường từ lúc thành thân đến giờ.”
Nàng đang phản kháng bỗng không muốn cử động nữa, trong đầu, trong bụng, trong lá gan đều phát ra tiếng bong bóng căng phồng ùng ục chua xót.
“Nói gì vậy, ai thành thân với huynh!” Nàng yêu kiều đáp lại lời hắn, cơ thể yên lặng tựa trong ngực hắn. Bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, cực kỳ ấm áp.
Cằm hắn khẽ chạm vào đỉnh đầu nàng, Tiêu Sơ Âm bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước không biết trong một tiệc rượu ở đâu, có một người dè dặt làm bộ như một đại tiểu thư đã từng nói, chiều cao vừa khéo của một chàng trai và một cô gái là khi cô ngửa đầu là có thể hôn được cằm anh ta.
Lúc đó nàng còn cười xem thường, sau này nếu có râu, lúc hôn có bị châm vào miệng không?
Nàng rất muốn ngẩng lên, chứng minh đó không phải sự thật.
Nhưng Vũ Văn Tư Dạ dường như không có râu…
“Sơ Âm” Hắn dùng cằm vuốt ve mái tóc nàng, cảm giác ngưa ngứa làm nàng thư thái, xương quai hàm trên đầu nàng, giống như những ngày trước kia nàng hay ôm chú chó Đại Bạch điên cuồng xoa nắn, không hề thương tiếc. Động tác cọ cọ của Vũ Văn Tư Dạ dịu dàng như sợ nàng bị kinh hãi, nhưng, tính chất của hai người hình như không khác lắm.
Vì thế Tiêu Sơ Âm đã nghĩ đến Lỗ Dao nói nàng giống một chú chó cảnh, nha đầu kia đúng là trợn mắt nói dối, dù nàng không phải tầng lớp nhân sĩ thì sao có thể là chó cảnh, cùng lắm là chó hoang đáng thương không biết từ xó xỉnh nào xông tới, bất ngờ đụng phải Vũ Văn Tư Dạ, tên chủ nhân vô lương tâm thỉnh thoảng sẽ hành hạ tiểu tâm can nàng một chút.
Chủ nhân vô lương tâm giờ khắc này nhìn nàng yên tĩnh tựa trong ngực mình, như là biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu lên tiếng gọi nàng: “Sơ Âm.”
“Hả?” Nàng không ngẩng đầu, còn đang suy nghĩ phận chó nhỏ bé nàng bao giờ thì hết khổ, một ngày nào đó được thấy ánh sáng mặt trời, trở về đầu độc trái tim bố và cô cô.
“Sơ Âm” Hắn lại gọi nàng.
“Cái gì hả…Ưm.” Trong nháy mắt nàng mở to mắt, không dám tin nhìn khuôn mặt mũi thẳng mắt khép hờ đột nhiên phóng to trước mắt.
“Nhắm mắt lại.”
Nàng nghe giọng nói dịu dàng của hắn, vô thức nhắm mắt lại. Sau khi nhắm mắt lại cảm thấy không cam lòng, vừa muốn hé mắt, sau ót bỗng nhiên chịu lực, nàng bất giác nhắm mắt, kề sát mặt hắn.
Giống như một bầu trời hoa rực rở bỗng nhiên nở rộ dưới bóng đêm tĩnh mịch, môi dịu dàng chạm nhẹ, cảm xúc mềm mại như hoa rơi khẽ trên mặt hồ nước, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn động lòng người, sóng nước đi rồi trở về, trở về rồi lại đi.
Nàng ngửa đầu, đèn đuốc vàng ấm phủ trên dung nhan xinh đẹp của nàng, Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng, đường nét cứng rắn nhu hòa tạo thành một dòng suối ấm áp, cúi đầu vây lấy nàng, thầm muốn cả đời này, mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể trông thấy khuôn mặt má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng.
“Sơ Âm,” Giọng nói của hắn vang lên.
“Ừ…”
“Ta yêu nàng.” Giọng nói trầm thấp trong màn đên như đóa sen màu đen nở rộ mê người.
“Khụ…” Một tiếng ho rất nhỏ trong đêm cắt ngang giây phút tốt đẹp này, Tiêu Sơ Âm vội vã cúi đầu nghiêng mặt đi, tách khỏi Vũ Văn Tư Dạ.
“Tiêu Sơ Âm, đại phu cô muốn đã tìm tới rồi.” Lỗ Dao ngáp dài đẩy Lâm Nguyên Kỳ nửa đêm tìm về ra phía trước, dụi mắt lim dim, nàng ấy muốn tìm đại phu, nàng chỉ biết một đại phu này thôi.
Tiêu Sơ Âm quay đầu, thấy Lâm Nguyên Kỳ mặc y phục trắng như tuyết đứng trong đêm, ngọn đèn cũng không chiếu sáng nổi lo lắng trên người hắn, vừa rồi tiếng ho khẽ quấy rầy hai người là của hắn.
“A, Tiêu Sơ Âm, cô bị bệnh sao? Mặt sao lại đỏ vậy?” Lỗ Dao đến phía trước, cẩn thận nghiên cứu khuôn mặt nàng.
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh