Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143: Tội Trạng Thành Lập, Không Thành Lập?
gươi…ngươi…ngươi cáo trạng ai?” Phũ Doãn đại nhân hoa lệ bỗng chốc cà lâm, đỡ mũ quan trên đầu, kinh đường mộc trong tay chỉ vào Tiêu Sơ Âm, đôi mắt trợn tròn, bộ dạng không thể tin được.
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười dịu dàng, khéo hiểu lòng người nói: “Hóa ra phụ mẫu đại nhân hơi bị lãng tai, vậy dân phụ lặp lại lần nữa, dân phụ Vũ Văn Nguyên Thị Sơ Âm, cáo trạng vương gia Hoa Thụy quốc vong ân phụ nghĩa, thay đổi thất thường, trêu hoa ghẹo nguyệt không tuân thủ đạo làm phu, thậm chí vứt thê, mong phụ mẫu đại nhân…”
“Hoang đường!” Phũ Doãn khoảng bốn mươi tuổi tức giận đến mức ria mép run rẩy, “Ngươi cáo trạng người của Hoa Thụy quốc, nên chuyển đơn kiện đến Hoa Thụy, hoang đường…Hoang đường…” Phủ Doãn nói hai tiếng hoang đường, đỡ mũ quan liền muốn đi xuống.
“Phụ mẫu đại nhân, khoan đã.” Tiêu Sơ Âm quát bảo hắn dừng lại, “Dân phụ là người Tuyên vũ, vì sao không thể cáo trạng ở Tuyên Vũ, chẳng lẽ dân phụ phải nghìn dặm bôn ba đến Hoa Thụy, bị người ta ức hiếp sao?”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì từ chối cáo trạng, dân Tuyên Vũ ta bị khi dễ, chẳng lẽ còn phải đi Hoa Thụy để người ta chê cười sao? Nhận cáo trạng đi!” Trong đám người vây ba tầng trong ba tầng ngoài vang lên giọng nói bất mãn.
Tiếp đó như những đốm lửa ném vào chảo dầu, phút chốc tinh thần trượng nghĩa được quần chúng hưởng ứng.
“Nhận cáo trạng! Không thể để Tuyên Vũ chúng ta bị Hoa Thụy khi dễ!”
“Đúng vậy! Vương gia Hoa Thụy quốc tài ba lắm sao? Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân!”
“Nhận cáo trạng! Phụ mẫu lão gia sẽ làm chủ cho bách tính chúng ta, nếu để người đưa về Hoa Thụy, chẳng phải tự khai ra Tuyên Vũ ta không có năng lực sao!”
Tiêu Sơ Âm đứng trong nha môn cười đoan chính dịu dàng, phủ doãn ngồi sau bàn xử án mặt cười không còn chút máu, mồ hôi đầm đìa tứ chi run rẩy.
“Nhận cáo trạng! Nhận cáo trạng! Nhận cáo trạng!” Nhóm người vây xem nhìn rất chính nghĩa, ào ào nhấc tay yêu cầu nhận cáo trạng!
Tiêu Sơ Âm quay lại nhìn, quần chúng chấc phác à, tiểu tâm tư của các người đều viết rõ trên mặt rồi, hai chữ “Bát quái” thật lớn (ý nói nhiều chuyện) treo hai bên mặt kìa. Sau lưng cũng hiện rõ “tin tức quan hệ bất chính”.
Nàng quay lại dịu dàng đáng thương cười, nhóm quần chúng càng cảm thấy mình là anh hùng đang cứu vớt khổ phụ thiện lương.
“Nhận cáo trạng! Nhận cáo trạng!”
Lỗ Dao giả dạng nha hoàn trong đám người rụt vai, nhìn Tiêu sơ Âm cảm thấy nữ nhân này càng lúc càng giống ai đó, cả quần chúng vô tội cũng tận dụng đến xương cốt, chậc chậc.
“Ngươi…ngươi…ngươi có cáo trạng?” Mồ hôi trên trán Phũ Doãn rơi từng giọt lên mặt bàn.
“Đa tạ phụ mẫu đại nhân bằng lòng làm chủ cho dân phụ, cáo trạng ở đây, thỉnh đại nhân xem qua.” Nhận sớm một chút thôi, hà tất gì, đại nhân ngài xem, như không lại ra nhiều mồ hôi vậy, khó chịu lắm đúng không.
“Ngươi nói ngươi là người Tuyên Vũ ta, tên họ là gì? Ở đâu?” Lúc Phủ Doãn nhận đơn, đột nhiên hỏi.
Tiêu Sơ Âm dịu dàng mỉm cười, lấy ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn cùng nhiều tờ cuộn thành ống tròn nhỏ tinh xảo, đặt trên khay của nha môn, nói: “Dân phụ họ Nguyên tên Sơ Âm, trước đó không lâu ở trong phủ của Lục hoàng tử.”
Nguyên Sơ Âm!
Quốc tính của Tuyên Vũ quốc!
Ở trong phủ của Lục hoàng tử?
Vừa rồi có tin phủ Lục hoàng tử xảy ra chuyện!
Phủ Doãn lần này không chỉ đổ mồ hôi trán, cả thân thể cũng tựa vào ghế thái sư run rẩy, quan phục trên người toàn bộ đều ẩm ướt, lắp bắp nói:”Cáo trạng…cáo trạng…đọc, đọc đi”
“Cáo trạng Hoa Thụy quốc Bình Uyên vương vứt bỏ hiền thê, không tuân thủ đạo làm phu, hôm trước ở tại phủ Lục hoàng tử đẩy hiền thê xuống nước rồi chạy trốn, hiện tại dâng lên hưu thư Bình Uyên vương bỏ thê bỏ thiếp, mong đại nhân minh xét.”
Nàng mở miệng một tiếng hiền thê, nha hoàn và Dược Đồng trong đám người thật lo lắng cho mỗ vương gia, Tiêu cô nương lần này cả họ cũng sửa lại, còn tự nhận là hiền thê, nếu người nào đó xuất hiện…Bọn họ cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
“Còn có một việc, dân phụ không biết có nên nói hay không.”
“Nói…nói…”
Tiêu Sơ Âm vừa cười vừa quay lại nhìn quần chúng vây xem, thật ngại quá, các vị nghe những lời tình cảm là được, trọng điểm thì đừng nghe, tránh cho lỗ tai không được sạch sẽ.
“Đóng cửa.”
Thư đồng và nha hoàn theo nàng tới nghe vậy chui ra trong đám người, nhảy vào trong, cánh cửa nhanh chóng khép lại.
Nhưng, đóng cửa đâu thể ngăn cản nhiệt tình của dân chúng ngoài cửa, Phủ Doãn đại nhân nhìn nàng gây náo loạn mà bản thân lại bất lực, mồ hôi chảy xong thì bắt đầu rơi lệ.
Quần chúng bị nhốt ngoài cửa, liều mạng chen vào trong nhìn qua khe cửa, vừa rồi là thứ gì vậy, phía sau phủ doãn đại nhân giống như xuất hiện thứ gì đó, hình như có người lén xông vào công đường, người đó còn cười với phu nhân dưới công đường, cười như tên trộm vậy.
Tiêu Sơ Âm thấy người kia nhẹ nhàng như mây gió đứng trên công đường, mỉm cười cầm kinh đường mộc vỗ nhẹ xuống bàn: “Phũ Doãn đại nhân, tước vị của bổn vương cao hơn ngươi, theo đạo lý mà nói, có phải nên tặng vị trí này cho bổn vương không, bổn vương thay ngươi thẩm án?” Hắn quay mặt nhìn người đứng phía dưới, cười nói: “Xem phu nhân cáo trạng bổn vương, tội trạng thành lập hay không thành lập?”
Quần chúng bên ngoài không ngừng muốn chen vào xem cho rõ, vừa rồi bọn họ không chỉ thấy bóng người mà còn nghe được giọng nói, nhất định là có người đến, có người lén xông vào công đường liếc mắt đưa tình với tiểu phu nhân kia!
Lỗ Dao đã dùng hết sức, cuối cùng hai người thật sự không chống lại được đám người đầy nhiệt huyết này, nàng phẫn nộ dẫm chân: “Tát nước!”
Trên cổ phủ doãn đặt trường đao Vũ Văn Tư Dạ tiện tay rút từ trong tay nha sai. Hắn dùng tay áo lau mồ hôi, run rẩy di chuyển sang đứng một bên, chẳng dám thở mạnh.
“Phu nhân dưới công đường, ngươi muốn kiện bổn vương tội gì?” Hắn cầm lấy cáo trạng trên bàn, cười nói: “Xem ra thật sự có oan tình.”
Tiêu Sơ Âm lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu cũng hàm chứa ý cười, “Vương gia, ngài đi không từ biệt, hiện tại thì làm cái gì đây?”
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, thuận tiện ngồi xuống, thản nhiên nói: “Xảy ra chút chuyện, một lát ta sẽ giải thích cho nàng rõ.”
Hắn xem xong hưu thư và đơn kiện trên bàn, khẽ cười: “Nguyên Thị Sơ Âm, nàng yên tâm, bổn vương sẽ không bội tình bạc nghĩa, còn chuyện không tuân thủ đạo làm phu, bổn vương thật sự là oan uổng…”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn cười đến chua sót, y phục chỉnh tề ngày thường có chút lộn xộn, giống như tinh thần không được tốt lắm, nhíu mày: “Huynh đưa Tiêu Diệu đi làm gì?”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh