Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: Dựa Gì Vào Nàng, Diễn Trò Tình Yêu Đau Khổ.
ương gia Hoa Thụy được Lục hoàng tử mời làm khách ở quý phủ, nghe nói Nhị thế tử chưa từng lộ diện cũng trở về, cũng ở quý phủ của Lục hoàng tử, hoàng cungTuyên Vũ bỗng chốc rối loạn.
Quy định của triều đình Tuyên Vũ khác với Hoa Thụy, chỉ cần là con cháu hoàng tộc đều được tự do tranh giành ngôi vị, không phân biệt nam nữ lớn nhỏ.
Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì để có thể được bách quan ủng hộ, mặc kệ là dùng chính sách gì để bách tính tin phục. Ngai vàng trước mắt, bất kỳ thế tử công chúa nào cũng có thể trở thành quân vương kế nhiệm của Tuyên Vũ quốc.
Tiêu Sơ Âm biết rõ chế độ như vậy cơ bản cũng giống như quyền tự do dân chủ, chỉ là dân chủ đối với nội bộ hoàng tộc mà thôi. Bỏ mặc không quan tâm như vậy, chế độ mặc kệ truy đuổi hoàng quyền, tạo cho hoàng tử công chúa Tuyên Vũ đều mưu tính cho mình, mọi người đều vì tranh đoạt vương vị mà lục đục.
“Thật là dã man, giống như một đám người tụ tập đánh nhau, ai thắng thì chính là người đó, rốt cuộc thì ai là người nghĩ ra cách kế thừa ngôi vị thô lỗ như vậy chứ?”
“Tuyên Vũ quốc từ trước tới nay đều là như vậy, lão hoàng đế hiện tại lúc trước cũng giết bà ngoại để kế thừa ngôi vị. hơn nữa, hậu cung cũng thực thi chế độ thừa kế.” Không biết vì sao, Vũ Văn Tư Dạ cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
“Nói cách khác, nếu hoàng tử công chúa muốn trở thành quân vương tiếp theo sẽ phải giết hoàng đế hiện tại?” Tiêu Sơ Âm cúi đầu suy nghĩ, Lục hoàng tử rất được hoàng đế yêu thích, nói không chừng cũng bởi vì hắn tàn nhẫn hung ác, dù sao bản thân Tuyên Vũ Đế cũng là người như vậy.
“Đúng vậy, nhưng Lâm Nguyên Kỳ lại khác.” Hắn tự nhiên giải thích cho nàng hiểu, bây giờ ánh nến đang cháy sáng, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, bầu không khí như vậy, cho dù phải nói chút lời khô khan cho nàng nghe, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn cũng sẵn lòng.
“Khác thế nào?” Nàng nhíu mày, có dự cảm không tốt. Thân phận thế tử của Lâm Nguyên Kỳ, đến tận khi bọn họ tới Tuyên Vũ, nàng mới biết được. Về phần tại sao hoàng tử Tuyên vũ lại cùng sư môn với đại tiểu thư nhà Trưởng Tôn, và tại sao lại lựa chọn một gã đại phu không thể nào yêu đi cứu người, bọn họ không thể nào biết được.
“Lâm Nguyên Kỳ thân phận đặc biệt, giống như Lục hoàng tử vậy, hắn là con riêng của hoàng hậu Tuyên Vũ, trong người không có huyết thống hoàng tộc chính thống. Nếu hắn muốn làm quân vương, chỉ có một cách.” Hắn vén lọn tóc trước trán nàng ra sau tai, động tác tự nhiên không hề có ý chọc ghẹo suồng sã.
Tiêu Sơ Âm khịt mũi, không hề cảm thấy hành động này của hắn có gì bất ổn, ngược lại còn đưa tay vén thêm tóc ra sau tai, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cách gì?”
Vũ Văn Tư Dạ thu tay, một tay chống cằm, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh nến, thản nhiên cười nói: “Giết hết hoàng tử công chúa.”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, vậy dường như có hơi tàn nhẫn, một người như tiên giáng trần như vậy sau khi dính máu cũng giống như ngâm một đứa trẻ mới ra đời vào máu.
“Không còn cách nào khác sao?”
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, lắc đầu, mặc dù có lúc nàng ngoan độc mạnh mẽ không hề sợ chết, nhưng sâu trong hoàng cung kín kẽ, so với những gì nàng nghĩ thì nó còn dơ bẩn hơn gấp trăm lần.
“Hoặc là, giết những hoàng tử công chúa khác, hoặc là,” Vũ Văn Tư Dạ đặt chén trà lên bàn phát ra tiếng vang khẽ, “Bị giết.”
Sáng sớm hôm sau, Lục hoàng tử lấy tư cách chủ nhà mời Bình Uyên vương điện hạ cùng bằng hữu vào chính điện dùng cơm, dùng lễ nghi trượng nghĩa vô cùng long trọng.
Tiêu Sơ Âm không biết võ công, lại không có khả năng tự vệ nên đêm qua đã cùng “bạn tốt” Bình Uyên vương điện hạ ở cùng một phòng, cô nam quả nữ.
Sáng sớm, Lâm Nguyên Kỳ từ gian phòng cách vách đi ra, đúng lúc gặp Lục hoàng tử mời mọi người đi dùng bữa.
Tiêu cô nương ngẩng đầu liền trông thấy Lâm đại phu cách vách dùng vẻ mặt khinh thường nhìn mình. Nàng nghĩ đến cảnh trong phòng tối với Vũ Văn Tư Dạ hôm qua bị hắn nhìn thấy, lại còn mới sáng sớm đã xuất hiện từ phòng của Vũ Văn Tư Dạ, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua bọn họ nhất định là…Tất cả những thứ bình thường mơ tưởng viễn vông chắc chắn đều ùa vào đầu Lâm đại phu rồi.
Nhưng nàng thề với trời, thật sự là không phải nhưng người ta nghĩ, đêm qua sau khi nàng với Vũ Văn Tư Dạ nói xong, đúng là có trải chăn đệm đi ngủ, nàng ngủ dưới đất, vương gia đại nhân ngủ trên giường mà.
Ngay lúc nàng không ngừng dùng ánh mắt bày tỏ sự trong sạch của bản thân, Vũ Văn Tư Dạ một tay đấm hông từ trong phòng đi ra, nhìn Tiêu Sơ Âm bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều nói: “Ngủ ở trên đúng là mệt chết ta, lần sau đổi chỗ đi, nàng ở trên, ta ở dưới, tỉnh dậy thắt lưng ta đau quá…”
Khuôn mặt Tiêu Sơ Âm trong nháy mắt đen như đít nồi, khóe miệng co giật, chỉ kém chút không sùi bọt mép. Vương gia đại nhân, có thể phiền ngài nói rõ ràng một chút hay không!
Ngài ngủ ở trên, là ngủ trên giường, ngủ ở dưới, là cô nương ta ngủ dưới đất, còn chuyện ngài đau lưng…Ai kêu ngài muốn đưa toàn bô chăn nệm cho ta, mình lại ngủ giường cứng làm gì!
Lâm Nguyên Kỳ vẻ mặt không có tiền đồ nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Âm, bạch y phất phới rời đi.
Tiêu Sơ Âm xoay người trợn mắt nhìn Vũ Văn Tư Dạ, cực kì khó chịu rống lên: “Mẹ nó chứ! Về sau nói chuyện đừng có làm người khác suy nghĩ viễn vông được không hả!”
Vương gia đại nhân ngủ cả đêm trên giường cứng ngây ngẩn cả người, hắn chỉ phát biểu cảm nghĩ tối qua phải ngủ giường cứng thôi mà, nàng nổi cáu cái gì?
“Hai vị, mời bên này.” Quản gia Lục hoàng tử lưu lại thấy bầu không khí bất thường, ngượng ngùng tiến lên cắt ngang. Nếu như hai vị này chưa gặp Lục hoàng tử mà đã đánh nhau thì thật là không tốt.
Tâm tình không tốt của Tiêu cô nương cùng với tâm tình của Bình Uyên vương điện hạ bị tâm tình không tốt của Tiêu cô nương làm cho không tốt ngay sau đó liền đi theo quản gia vào chính điện dùng bữa.
Lục hoàng tử đang chờ, nhìn thấy hai người đến thì chào hỏi: “Cô nương đã khỏe hơn chút nào chưa? Bản hoàng tử bảo thái y trong cung làm chút đồ ăn chữa bệnh đau đầu, cô nương ăn vào sẽ khỏi ngay.”
Hắn biết rõ lời đồn đại Tiêu sơ Âm chính là Ngũ công chúa, hơn nữa chính mình lại lén lút tạo nên một đám người có dung mạo giống nàng, lại mở miệng một tiếng cô nương vì mình trừ bỏ đối thủ.
Tiêu Sơ Âm tâm tình không tốt, trông thấy thức ăn trên bàn thì cơn giận tụ lại một chỗ, Lục hoàng tử này nói an cái gì tâm, một bàn đầy côn trùng rắn rết, nghĩ rằng có thể dọa được nàng sao?
Vũ Văn Tư Dạ nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng chỉ sợ nàng phô trương.
Quả thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Tiêu Sơ Âm đại nghĩa vén áo bào, hùng hổ ngồi xuống, cầm đũa trên bàn kẹp thứ côn trùng gì đó, nói: “Nếu đã ở phủ Lục hoàng tử thì cứ thói quen ngày thường của Lục hoàng tử đi. Nghe nói bình thường Lục hoàng tử thích ăn sống, hôm nay vì bọn ta mà nấu chín kĩ càng, thật hổ thẹn, Vương gia, ngài cũng ngồi xuống ăn đi.”
Nàng kẹp côn trùng bỏ vào bát của Vũ Văn Tư Dạ.
Vũ Văn Tư Dạ tối sầm mặt, hắn đoán nàng sẽ phô trương, lại không đoán được nàng phô trương với cả hắn.
Một bữa tiệc côn trùng cũng không thể hù dọa Tiêu sơ Âm, Lâm Nguyên Kỳ chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua rồi rời đi.
Tiêu Sơ Âm ngồi trước bàn, nhìn Vũ Văn Tư Dạ dùng đũa gỡ cánh màu vàng óng của côn trùng, râu ria, tay chân, sau đó là xác ngoài, lộ ra thịt vàng tươi bên trong, sau đó đặt vào chén nàng, thản nhiên nói: “Ăn đi, thịt của côn trùng có cánh thanh nhiệt giải độc.”
Nàng lại ném một thứ đen như mực vào chén hắn, Vũ Văn Tư Dạ tiếp tục động đũa, chỉ chốc lát sau lại bỏ thịt tươi non vào chén nàng: “Thịt rắn trừ độc, đừng lãng phí tấm lòng của Lục hoàng tử.”
Lại ném một thứ đen đen vàng vàng gì đó.
Thịt non đẹp đẽ lại bay trở về “Trứng côn trùng.”
Lại ném thứ tròn đen gì đó.
Thịt non đẹp đẽ bay trở về, “Ngao mặc dù khó coi, nhưng rất tốt đối với phụ nữ.”
Tiêu Sơ Âm khó chịu, từng đĩa trên bàn đều đã gắp hết rồi.
Vũ Văn Tư Dạ thì lại có đến phải có đi, chiếc đũa vừa hoạt động vừa lột bỏ thịt ngon đặt vào chén nàng: “Bổ máu, thuận khí…”
Thừa dịp Lục hoàng tử nhìn hai người ngươi tới ta đi, lúc không tiện nhìn tiếp thì chiếc đũa trong tay Tiêu Sơ Âm dừng lại, vỗ trên mặt bàn “bộp” một tiếng, lạnh lùng nói: “Vương gia, nếu ta nhớ không lầm thì huynh xuất thân tôn quý, cuộc sống cẩm y ngọc thực, làm sao biết rõ tên với tác dụng của mấy thứ lộn xộn này?”
Vũ Văn Tư Dạ lúc này mới nhàn nhạt ngước mắt nhìn nàng, nói: “Nàng không giận nữa à?”
Mặt nàng bỗng chốc như bị phỏng, nàng giận cái gì, chính nàng cũng không biết mình giận cái gì, chỉ cảm thấy bị hiểu lầm ở cùng với hắn thì lại rất khó chịu.
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng cúi đầu không nói gì, lúc này mới lôi nàng dậy, đũa trong tay khẩy lên, một đống xác côn trùng trước mặt bị hắn bắn lên trụ bên cạnh. Hắn đặt đũa xuống kéo Tiêu Sơ Âm rời đi, lạnh lùng nói: “Lục hoàng tử, đa tạ đã chiêu đãi.”
Toàn bộ tiệc côn trùng hôm nay, hắn thay mặt Tiêu Sơ Âm nhớ kỹ.
Tiêu Sơ Âm bị hắn kéo lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững, Vũ Văn Tư Dạ cũng không để ý, túm nàng rời đi.
Cổ tay nàng bị túm đau nhói, tóc nàng trong lúc lôi kéo cũng bị túm trong tay hắn. Nàng nghiêng người, da đầu bị kéo đau đến tê dại, nhìn hắn áo bào bay trong gió, cũng không quay đầu lại. Trong lòng kiên quyết, đưa tay dùng sức kéo lại, một lọn tóc bị nàng túm đứt, phất phới trong tay của hai người.
Động tác của nàng hơi mạnh, Vũ Văn Tư Dạ quay đầu nhìn lại, môi mỏng mím chặt, nhìn thoáng tóc bị đứt trong gió, không nói gì, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước.
Mãi đến khi dừng lại bên hồ nhân tạo trong phủ. Hắn một tay kéo nàng, thuận thế ném đi, “Bùm” một tiếng, có người bi thảm bị ném vào hồ nước.
Tiêu Sơ Âm đột nhiên bị hắn ném vào hồ, uống vài ngụm nước, quần áo ướt nhẹp dán chặt lên người, đường cong ẩn hiện, nàng ục ục nhô lên trong hồ, đưa tay hất mái tóc ra sau, chống nạnh mắng to: “Vũ Văn Tư Dạ, con mẹ huynh! Lão nương đắc tội huynh lúc nào, huynh bị thần kinh à! Tiên sư nhà huynh!”
Nàng tức đến muốn rơi nước mắt, nàng chỉ mắng hắn một câu muốn hắn đừng nói chuyện để người khác hiểu lầm, hắn liền ném nàng xuống nước.
Oan ức cùng bực tức khiến nàng hận không thể chìm xuống đáy hồ chết quách cho xong, hắn bị bệnh mà!
“Ta cho nàng tỉnh táo lại.” Vũ Văn Tư Dạ đứng bên bờ hồ, nhìn nàng tức giận đứng trong nước, mặt không biểu cảm lãnh đạm nói: “Nàng đứng trong hồ này gột rửa đi, gột đi ý nghĩ gọi là thiện lương muốn cứu vớt muôn dân cứu vớt thiên hạ, rửa sạch cái tính nhọc lòng cho những người chết cũng không biết chết như thế nào, rửa sạch cái đầu bốc đồng không chịu được khích tướng của nàng.!”
Tiêu Sơ Âm rưng rưng mắt nhìn hắn, Vương gia, có cần diễn thật như vậy không, sao lời của huynh nghe như đang thật tình quát mắng ta vậy…
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nữ tử hai mắt đỏ bừng trong nước, căm phẫn nhìn mình, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giỏi về kiểm soát cảm xúc. Nhưng gặp phải nàng thì hoàn toàn đổ vỡ, nàng nghe thấy tung tích của Trưởng Tôn Tông Lam, không đếm xỉa đến an nguy của bản thân, cũng không báo cho hắn một tiếng liền chạy đi một mình; hắn đã nhắc nhở nàng, Lục hoàng tử độc ác tàn nhẫn, nàng vẫn nóng nảy nhảy ra chỉ vào mũi con sói con mà mắng chửi; nàng biết rõ quy tắc tàn nhẫn của vương triều Tuyên Vũ còn liên tiếp muốn dấn thân vào.
“Được.” Nàng vỗ bọt nước, trong lòng cũng cực kì khó chịu, đáp lại một tiếng. Trong lòng như khoét một cái hố, bao nhiêu ủy khuất cùng bi phẫn đều trút ra ngoài: “Ta kông được tỉnh táo như huynh, không ổn định như huynh, cũng không giỏi mưu kế như huynh, ta chỉ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của ta trước đám người IQ cao các người mà thôi, không tìm được cách trở về, là ta ngu ngốc không có đầu óc.”
Nàng mắng xong ngồi phịch xuống trong nước, chỉ mặt gọi tên mắng: “Vũ Văn Tư Dạ, ta muốn nói với huynh ta thiện lương như vậy, anh hùng như vậy, đạo đức tốt như vậy, cuộc sống của ta ở đây đều là vay mượn, là cướp đoạt mà có, cuối cùng cũng có một ngày ta phải quay về, dựa vào cái gì ta không được vì bằng hữu, vì huynh đệ của ta mà tức giận chứ!”
Vũ Văn Tư Dạ nhìn nàng, cũng không rõ là nàng đang diễn trò cho Lục hoàng tử xem hay là biểu lộ thật lòng, hắn thản nhiên nói: “Dưới đó nước lạnh, nàng lên đi.
Sau khi nghe xong Tiêu Sơ Âm dùng cả tay chân run rẩy bò lên, Vũ Văn Tư Dạ đợi nàng lên bờ liền vươn tay kéo nàng, cả người Tiêu Sơ Âm nhỏ nước, những chỗ không nên nhìn hắn đều nhìn thấy tường tận. Nàng khép thân mình cúi đầu đứng trước mặt hắn, Vũ Văn Tư Dạ cởi ngoại bào phủ lên người nàng, có phải nàng làm hơi quá rồi không?
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu ướt sũng nhìn hắn, không nói gì.
Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu liền thấy ánh sáng lóe lên trong mắt nàng, đợi hắn phát hiện thì đã muộn, Tiêu Sơ Âm đá vào đầu gối hắn, dùng sức đẩy, phẫn nộ quát: “Tiên sư nhà huynh, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng diễn trò tình yêu đau khổ với lão nương hả!”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh