However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Mất Trí Nhớ? Ngài Thích Ta?
ghe nói Trưởng Tôn đại tiểu thư mặc dù tính cách cổ quái, nhưng lại là người nói là làm. Bổn vương tin đại tiểu thư sẽ cứu người.” Vũ Văn Tư Dạ đi theo nàng, lòng hắn hiểu rõ Trưởng Tôn đại tiểu thư sẽ không hại Tiêu Sơ Âm, những lời này cũng chỉ để trấn an mấy người bên ngoài.
“Hì hì.” Trưởng Tôn Nghiên toét miệng cười, sau khi vào phòng trở tay đóng cửa lại, “Bản tiểu thư chữa bệnh, không ai được vào!”
Chờ đợi luôn khiến con người ta sốt ruột. Lúc thái dương sắp chạm mặt đất, mấy người đợi bên ngoài không đợi được nữa, Lỗ Dao là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Ta vào xem thử, ngộ nhỡ yêu nghiệt này…Trưởng Tôn đại tiểu thư thật sự ăn mất Tiêu Sơ Âm thì biết phải làm sao!”
Nàng thoáng nhìn biểu cảm của Trưởng Tôn Tông Lam, thấy hắn khẽ nhíu mày, vội sửa lại cách gọi.
“Bản cung cũng đi xem.” Dù sao Vũ Văn Triệt vẫn còn trẻ, sốt ruột không chịu được cũng đứng lên.
Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ cũng muốn vào trong xem thế nào, nhất là Trưởng Tôn Tông Lam, lúc trước Trưởng Tôn Nghiên chữa trị cho người khác cũng chưa từng có thái độ đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Vũ Văn Tư Dạ nhìn bầu trời, đã đến thời gian giao hẹn của hắn và Trưởng Tôn Nghiên trước khi xuống núi, vội vàng vượt qua hai người chạy vào phòng.
“Ngài!” Bị Vũ Văn Tư Dạ vượt lên trước, Lỗ Dao nổi đóa, vội vàng theo sau vào trong.
“Tiêu Sơ Âm!” Mấy người chen chúc ở cửa phòng, nhìn tình huống trong phòng há mốc mồm, đây có hơi quá…
Trong phòng, nắng chiều soi ánh vàng rực rỡ vào phòng, Tiêu Sơ Âm ngồi ngơ ngác trên giường nhìn đám mây bốc cháy bên ngoài song cửa sổ. Bị tiếng động ngoài cửa quấy nhiễu, nàng quay người lại, gò má dưới ánh hoàng hôn làm tản ra khí chất tao nhã đẹp mắt. Trong đôi mắt sương mù mờ mịt, chớp vài cái, khôi phục sinh khí trước kia.
“Các người là ai? Sao ta lại ở đây?” Đôi mắt long lanh đầy nghi hoặc nhìn đám người bên ngoài, nghiêng đầu hỏi.
“Sơ Âm! Không phải cô mất trí nhớ rồi đó chứ?” Đã thấy nhiều trong phim truyền hình nên Lỗ Dao là người đầu tiên phản ứng kịp, “Ta là Lỗ Dao, Lỗ Dao giúp cô làm guồng quay tơ đây!”
Tiêu Sơ Âm cau mày nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.
“Vũ Văn Triệt, thái tử điện hạ!” Nàng đẩy thái tử điện hạ Tiêu Sơ Âm đã từng cứu lên trước mặt nàng.
Tiêu Sơ Âm lại nghiêm túc nhìn nhìn một lát, sau đó cũng lắc đầu.
Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ cũng bị đối xử như vậy, nàng cứ lần lượt lắc đầu. Nhìn qua rồi lại ôm đầu khổ sở nhớ lại, nhưng cũng không nhớ nổi điều gì.
Cuối cùng đến Vũ Văn Tư Dạ, Lỗ Dao còn chưa kịp tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn đạt, ngũ quan cứng rắn của hắn trở nên mềm mại, khẽ nói: “Bổn vương là phu quân của nàng.”
Tròng mắt Tiêu Sơ Âm co rút, bất giác nắm chặt tay, nàng cau mày nhìn Vũ Văn Tư Dạ, không nói gì, cũng không lắc đầu.
“Nàng không hề mất trí nhớ.” Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, nói khẽ. Tiêu Sơ Âm chỉ quên một vài thứ muốn quên mà thôi, chưa đến mức độ mất trí nhớ.
Hắn nói xong xoay người rời đi. Tiêu Sơ Âm nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy đáy lòng sinh ra thứ cảm giác không thể ức chế được. Người nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy là một tiểu cô nương khóe môi đầy máu tươi, mặt cô bé còn nhợt nhạt hơn cả mình. Sau khi nhếch miệng cười với nàng thì tiểu cô nương liền rời đi, nói rằng: “Mạng của cô dù sao cũng không phải ta cứu, không cần cảm ơn. Muốn cảm ơn thì cảm ơn tên trượng phu không sợ chết của cô ấy.”
Nàng ngơ ngác ngồi trên giường cả buổi cũng không nhớ được trượng phu không sợ chết rốt cuộc là ai. Lúc vừa xuyên qua, sau đó tạo ra máy dệt Jenny trong cung, nàng cảm thấy có một phần trống rỗng, như là một khoảng kí ức đã biến mất, không biết ai đã từng ở đây và có quan hệ gì với nàng.
Nàng nắm tay Lỗ Dao, hỏi: “Lỗ Dao, cô nói là phu quân của ta là ai?”
“Tiêu Sơ Âm, cô bị hủy hoại đến bộ dạng này, hắn làm hại cô…” Bị thương nặng như vậy mà cô còn không biết hắn là ai, buồn cười thật!
Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng, nàng đã bị ba nam nhân ném thẳng ra phía sau. Trưởng Tôn Tông Lam nhẹ nhàng ngồi xuống, vẻ mặt nhìn nàng có chút lo lắng, khẽ an ủi nàng: “Người đó là bằng hữu của ta, người không liên quan, lời hắn nói nàng không cần để ý.”
Mặc dù nàng hôn mê lâu như vậy, nhưng không có nghĩa là ngủ đến u mê, vuốt ve tay của Trưởng Tôn Tông Lam, đôi mi thanh tú nhíu lại, cười quát mắng: “Trưởng Tôn yêu nghiệt, ngài lại muốn ăn đậu hũ của bản cô nương? Không có cửa đâu!”
Lỗ Dao thấy nàng không sao, vui mừng đẩy mấy người phía trước ra, vọt tới trước mặt nàng, ôm chặt vào lòng, vui vẻ nói: “Tiêu Sơ Âm, ta biết cô không chết mà!”
Mấy người trước mặt dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui mừng không nói nên lời. Bọn họ chưa bao giờ giỏi thể hiện cảm xúc của bản thân.
“Lỗ Dao, người đó là ai?” Tiêu Sơ Âm hàm chứa ý cười, khẽ hỏi bên tai nàng, nàng không giống giả vờ, lại càng không phải như cố ý quên mất Vũ Văn Tư Dạ.
Lỗ Dao đang ôm nàng bỗng sửng sốt, hai cánh tay siết chặt, dùng giọng nói dịu dàng trả lời: “Cô không nhận ra thì thôi.”
Nàng bệnh nặng mới khỏi, Lâm Nguyên Kỳ đặc biệt tới bắt mạch cho nàng, hỏi nàng còn nhớ Trưởng Tôn Nghiên giải độc thế nào không. Nàng chỉ cười, nói rằng mình quên rồi, lúc tỉnh lại chỉ thấy một tiểu cô nương nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Lâm Nguyên Kỳ cũng không hỏi nhiều, mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng, xem xét tình trạng hồi phục của cơ thể.
“Sơ Âm, ta có đem vài món điểm tâm, nàng nếm thử đi.” Vũ Văn Tư Dạ từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm một hộp đựng thức ăn. Hắn khẽ cười gật đầu với Lâm Nguyên Kỳ, người đó lạnh lùng nhìn hắn rồi xoay người rời đi.
“Sao ngài lại tới nữa?” Trong triều không có chuyện gì làm à?” Tiêu Sơ Âm đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong viện, thấy hắn đẩy cửa đi vào liền lên tiếng trêu ghẹo.
Mặc dù Vương gia nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt. Mỗi ngày đều mang theo một vài món ăn ngon cho nàng, hoặc là kể vài câu chuyện, chọc nàng vui vẻ. Nhưng có một điều nàng không hiểu được, mỗi lần Vũ Văn Tư Dạ tới gần, những người khác đều vô tung vô ảnh biến mất. Ngay cả nha hoàn Cẩm Thái bên người nàng cũng tìm cớ tránh đi.
“Hạ triều rồi, ta tới thăm nàng có khá hơn không, hôm nay cảm thấy thế nào?” Hắn đặt hộp thức ăn trên bàn, đưa tay muốn kéo nàng tới. Nàng cười, đến bên này bàn.
“Hôm nay đưa gì tới vậy?” Nàng cười mở hộp thức ăn, nghiền ngẫm hương vị bay ra từ bên trong.
“Điểm tâm đầu bếp trong cung mới làm — tú ngoại tuệ trung” Hắn mở hộp thức ăn cho nàng, dịu dàng nói.
Một miếng bánh ngọt khéo léo được lấy ra, nàng bụm miệng cười hì hì, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập cả khu vườn: “Ngốc, cái này gọi là bánh ngọt! Tú ngoại tuệ trung là tên hoàng hậu nương nương ban cho nó…Hoàng hậu nương nương…Ta dâng cho hoàng hậu lễ vật như vậy, tại sao ta lại tiến cung, còn gặp được hoàng hậu…” Nàng nhìn bánh ngọt xinh xắn, thì thào tự hỏi.
“Vì tới xuân chập tiết nên nàng tiến cung, món này là do đích thân hoàng hậu ban tên, ý nghĩa người làm bánh là một người xinh đẹp thông minh, cũng là để khen ngợi nàng.” Hắn kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
Tiêu Sơ Âm nhăn mày: “Sao ngài biết?”
“Lúc đó ta cũng ở đó, hoàng hậu nương nương nói với hoàng thượng rằng nàng là nữ tài tử, văn võ bá quan đều biết cả. Mau ăn đi.” Hắn cẩn thận lấy bánh từ trong hộp ra, dùng dao bạc cắt thành miếng nhỏ vừa miệng.
“Cảm ơn.” Tiêu Sơ Âm cuộn tay áo lên cầm một miếng bỏ vào miệng. Bản lĩnh của ngự trù trong cung đúng là khác biệt: “Ngon thật!”
“Ngon cũng không được ăn nhiều.” Hắn cố ý nghiêm mặt, hù dọa nàng: “Ăn nhiều coi chừng béo lên đấy.”
“Ta không sợ.” Nàng nhướng mày, cúi đầu lại có vẻ e thẹn của tiểu nữ nhi: “Ta nhớ trước kia ta rất yêu một người, nhưng bây giờ có thế nào cũng không thể nhớ được dáng vẻ của hắn nữa, thật là đáng tiếc.” Mặc dù là người của thân thể này mê luyến, nhưng lòng hiếu kỳ lại tác quái, nàng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lại làm thân thể này yêu sâu đậm đến vậy. Bây giờ thì không thể nhớ nổi rồi.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu trầm mặc.
“Thôi quên đi, không nói đến chuyện trước kia nữa. Đúng rồi, ta nghe Cẩm Thái nói, ngài rất lợi lại, lợi hại thế nào vậy?” Tiêu Sơ Âm chống cằm hỏi hắn.
Hắn cúi đầu cười ôn hòa, lúc nhìn nàng vô cùng ấm áp: “Nàng thích ta?”
“Làm gì có!” Tiêu Sơ Âm chưa từng thấy người tự luyến như vậy, vốn liếng của nàng đều khai báo hết rồi. Vừa hỏi hắn hai câu hắn liền tự mình đa tình!
Mặt không được tự nhiên bốc cháy, không được, Tiêu Sơ Âm, mày như vậy là không có tiền đồ! Chỉ là một nam nhân bộ dạng hơi xinh xắn đùa giỡn với mày, mày còn tưởng là thật sao?
Hắn cười cười, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Tiêu Sơ Âm bị hắn nhìn đến chột dạ, nghĩ nghĩ liền nói sang chuyện khác: “Ta nghe nói lúc ngài còn trẻ chinh chiến qua rất nhiều nơi, này, có nơi nào đặc biệt không? Giới thiệu cho ta đi, đợi khi nào khỏe lại ta sẽ ra ngoài chơi!”
“Nàng?” Hắn hơi nhíu mày, “Nàng là nữ nhi, không nên chạy ra ngoài thì hơn.”
Nàng cười hì hì, nói: “Ngài chờ một lát.”
Vũ Văn Tư Dạ không biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, nhìn nàng chạy về phòng, đóng cửa phòng, đóng cửa sổ, trong phòng truyền đến tiếng lục lọi.
“Này! Tiểu tặc to gan, nạp mạng đi!” Một bóng áo xanh lao ra, nhìn Vũ Văn Tư Dạ cố nín cười, nàng mặc nam trang, khuôn mặt trang điểm vẫn chưa tan mất, môi hồng răng trắng, hiện ra vẻ phong tình khác biệt.
Hắn lấn tới sát người nàng, nhẹ giọng cười nói: “Phụ mẫu đại nhân, tiểu tặc xin thỉnh tội!”
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh